Sau khi nói những lời ấy, ngón tay giáo sư Đinh hơi run. Chẳng mấy chốc, ông ta đã nhận ra sự khác lạ của mình, bèn cuộn chặt hai tay lại. Như thế mới dịu bớt được cảm giác phát run.
Im lặng rất lâu, ông ta mới nói: “Thật ra cậu cũng biết rõ, đây là hạng mục khi còn sống bố cậu đã đầu tư. Dừng như vậy, không hay lắm đâu!”
Thanh âm dường như khó kìm nén sự khó khăn. Giống như ông ta đang thuyết phục Niên Bách Ngạn từ bỏ suy nghĩ ấy, lại hình như ông ta đang suy tính những mạo hiểm nếu tiếp tục thực hiện.
Niên Bách Ngạn không tiếp lời. Anh nhìn cốc cafe như chất chứa ưu tư. Một lúc sau, anh mới bê lên, uống một ngụm.
Vị đắng tỏa lan nơi đầu lưỡi và trong khoang miệng, rồi chảy xuống theo yết hầu.
“Trước đây cậu đồng ý đầu tư chẳng phải vì muốn hoàn thành di nguyện của bố cậu sao?” Giáo sư Đinh thở dài.
Tách cafe được Niên Bách Ngạn đặt xuống mặt bàn. Sắc mặt anh trông hơi lạnh.
Giáo sư Đinh lần đầu tiên thấy gương mặt anh biến sắc nên hơi sững sờ.
“Đó là vì lúc trước tôi không biết chuyện của Tố Diệp.” Niên Bách Ngạn lên tiếng, giọng trầm thấp và lạnh nhạt.
Ánh mắt giáo sư Đinh chợt run lên.
Sự ngỡ ngàng hiện lên trong đáy mắt ông ta đã bị Niên Bách Ngạn bắt được. Thấy vậy, gương mặt anh càng thêm sa sầm lại. Ánh mắt anh sắc bén như tia gamma, nhằm vào khuôn mặt giáo sư Đinh, hỏi rành mạch: “Ông vẫn luôn cô bé đó chính là Tố Diệp, đúng không?”
Giáo sư Đinh giật mình, ngước mắt nhìn Niên Bách Ngạn, thất thanh: “Cậu…”
“Chuyện năm đó, ông tham gia bao nhiêu?” Niên Bách Ngạn hạ thấp giọng.
Giáo sư Đinh vội vàng giải thích: “Tôi cũng sau này mới biết, tôi…” Ông ta hơi căng thẳng, nhất thời không biết phải làm sao để nói rõ.
Niên Bách Ngạn nhìn ông ta chằm chằm với ánh mắt lạnh như băng.
Ánh mắt ấy khiến giáo sư Đinh rất không thoải mái. Trầm mặc một lúc, ông ta hỏi: “Cậu biết tất cả mọi chuyện?”
“Có lẽ không nhiều bằng ông.” Niên Bách Ngạn nghiến răng: “Tôi chỉ biết người con gái lúc nhỏ tôi muốn đưa đi bây giờ đã quay trở về bên cạnh tôi. Đây có phải ông trời trừng phạt hay không tôi không rõ, nhưng tôi biết rõ một điều, cô ấy đã từng là một trong những vật thí nghiệm của ông!”
“Không! Cậu hiểu lầm rồi! Cậu thật là… Cậu không nên nghĩ như vậy.” Giáo sư Đinh giải thích một cách gấp gáp. Ông ta sốt sắng thật sự, từ nét mặt và động tác đều có nhận ra.
Niên Bách Ngạn khẽ nheo mắt lại.
“Năm đó cô ấy cùng một đám trẻ con bị bắt về. Ngoại trừ việc vận chuyển ma túy ra, nghe nói tổ chức cũng có ý định lựa chọn những người thích hợp trong đám trẻ ấy để giữ lại. Đây là quy định bất thành văn trong tổ chức. Chín thủ lĩnh đầu não rồi cũng sẽ có một ngày không còn nữa, thế nên họ ắt phải bồi dưỡng thế lực mới. Toàn trẻ con bốn, năm tuổi, thậm chí còn có đứa bé hơn. Đó là độ tuổi dễ dạy bảo nhất.” Nhắc tới chuyện này, ánh mắt giáo sư Đinh trở nên nặng nề và đau đớn.
Bàn tay lớn của Niên Bách Ngạn đột ngột siết chặt.
“Nhưng xin cậu hãy tin tôi, lúc ấy còn chưa kịp sàng lọc đám trẻ đó thì đã xảy ra chuyện rồi. Cảnh sát chống ma túy phối hợp với công an địa phương bắt đầu lùng sục khắp nơi, khiến cho hành động lần đó thất bại. Thế nên Tố Diệp vốn dĩ chưa kịp trở thành người được lựa chọn thì đã được tìm thấy rồi.” Giáo sư Đinh chân thành nói.
Niên Bách Ngạn hừ lạnh: “Nói vậy là ký ức của Tố Diệp không liên quan một chút nào tới ông?”
Ngón tay giáo sư Đinh run rẩy. Ông ta bưng tách cafe lên, nhưng do tâm trạng quá kích động mà cafe sánh hết ra xung quanh. Ông ta lại vội vàng đặt xuống, cầm khăn giấy lên lau rồi nói với vẻ khó khăn: “Không… Có liên quan!”
Ngừng một lát, ông ta lại thở một hơi dài: “Chuyện này tôi giữ trong lòng lâu lắm rồi. Nếu hôm nay cậu đã hỏi tới, vậy thì tôi cũng không muốn giấu giếm nữa, quá mệt mỏi rồi!”
Niên Bách Ngạn nheo mắt: “Nói đi!”
“Cậu cũng biết là tôi không nắm rõ tình hình cụ thể của tổ chức. Tôi chỉ là bạn, là người giúp việc cho bố cậu mà thôi.” Trông giáo sư Đinh có vẻ rất mệt mỏi: “Năm đó, khi tôi phát hiện ra Tố Diệp, cô ấy đã bị người ta…”
Ông ta hơi ngừng lại, giọng nói khàn khàn: “Cô ấy mới chỉ có bốn tuổi, khắp người đều là máu. Lúc đó tôi tưởng rằng đứa bé này chắc chắn không sống được nữa rồi, muốn kiểm tra xem vết thương của cô ấy thế nào. Thế nhưng cô ấy đã dốc hết sức túm chặt lấy ống quần tôi. Thấy còn cứu được, tôi đã lập tức gọi xe cấp cứu.”
“Năm ấy người gọi xe cấp cứu là ông?” Niên Bách Ngạn sững sờ.
Giáo sư Đinh gật mái đầu trĩu nặng: “Tôi biết như vậy rất nguy hiểm. Làm vậy có thể sẽ liên lụy tới cả gia đình cậu. Nhưng lúc ấy Tố Diệp quá đáng thương. Tôi không thể giương mắt nhìn một đứa trẻ còn bé như vậy phải mất mạng, thật sự không đành lòng mới làm thế. Cô ấy được đưa tới bệnh viện. Lúc đó đã trong cơn nguy kịch rồi. Tôi biết rõ, chuyện này một khi gọi cấp cứu là cảnh sát cũng sẽ theo đến. Thế nên khi xe cấp cứu gần tới nơi, tôi đã trốn vào một góc tối.”
Nói tới đây, ông ta lại ngừng.
Thứ tàn nhẫn nhất của con người chính là ký ức, nhất là những ký ức nhuốm đầy vết máu.
Một lát sau, ông ta mới nói tiếp.
“Tố Diệp được đưa tới bệnh viện, giữ được tính mạng và qua cơn nguy kịch. Khoảng thời gian ấy, tôi vẫn hay lén tới thăm Tố Diệp. Thật ra chẳng vì lý do gì khác. Một là tôi lo lắng không biết cô ấy có khỏi không. Hai là tôi lo không biết cô ấy có kể hết lại mọi việc không. Nhưng cô bé ấy có lẽ đã phải chịu đả kích quá lớn. Sau khi tỉnh lại, ngoại trừ gào khóc, cô ấy không nói một lời. Nghĩ cũng phải, còn bé tý như vậy thì hiểu cái gì chứ? Có thể chính bản thân cô ấy cũng không biết rốt cuộc bọn chúng đã làm gì với mình.”
Giáo sư Đinh ủ rũ lắc đầu.
“Thế nên ông đã động tay động chân vào ký ức của Tố Diệp?” Trái tim Niên Bách Ngạn dĩ nhiên rất đau đớn. Cảnh tượng đó quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Giáo sư Đinh giải thích: “Não bộ của con người có cơ chế tự bảo vệ. Tuổi càng nhỏ thì ký ức của người ta càng mỏng manh. Tố Diệp chính là như vậy. Khi lén tới phòng bệnh xem bệnh tình của Tố Diệp, tôi phát hiện ra kỳ thực bản thân cô ấy đã sàng lọc, lựa chọn quên đi một số chuyện. Đây là bản năng của con người. Tôi sợ sau này cô ấy sẽ nhớ lại thế nên đã thôi miên cô ấy.”
Niên Bách Ngạn hoảng hốt.
“Tôi xóa bỏ đi một số ký ức của cô ấy.” Giáo sư Đinh thở dài: “Nhưng cậu cũng biết đấy, ký ức của con người rất phức tạp và thần bí. Cho tới tận bây giờ vẫn chưa có nhà thôi miên nào dám vỗ ngực bảo đảm rằng có thể hoàn toàn khống chế ký ức của một người. Thế nên đối với những trải nghiệm đau thương khi xưa của Tố Diệp, tôi chỉ có thể cố gắng giúp cô ấy xóa bỏ. Một là tuân theo quy luật của cơ chế tự bảo vệ trong não bộ, để cô ấy không còn phải đau khổ nữa. Hai là tôi cũng không muốn khiến cả nhà cậu phải chịu liên lụy.”
Niên Bách Ngạn nhíu mày: “Rất rõ ràng, mục đích của ông chưa thành.”
“Tôi nói rồi, ký ức của con người vốn dĩ là một công trình phức tạp. Tôi xóa bỏ đoạn hồi ức ấy của Tố Diệp, nhưng điều đó không nghĩa là sau này cô ấy sẽ quên hẳn. Thêm nữa, ký ức của con người một khi xuất hiện những điểm trắng do nhân tạo thì sẽ thế nào, chưa ai rõ. Lỡ đoạn ký ức đó trống rỗng thì phải làm sao? Không còn cách nào khác, tôi lại phải cấy ghép thêm ký ức cho cô ấy.”
Sắc mặt Niên Bách Ngạn càng thêm tồi tệ.
“Nguyên tắc cũng giống như cấy ghép tế bào, cấy ghép lông tóc bây giờ vậy. Tiến hành bổ sung vào những chỗ trống, để nó trở thành một chỉnh thể. Ký ức của con người cũng có thể làm vậy. Trong một đoạn ký ức trắng có thể tự thêm vào những chi tiết, ký ức đã được thiết lập sẵn. Như vậy, ký ức sẽ trở nên hoàn chỉnh. Xóa bỏ ký ức đau khổ, cấy ghép ký ức tươi đẹp, chuyện này về mặt lý luận hoàn toàn hợp lý.” Giáo sư Đinh giơ tay lên day trán: “Nhưng đó chỉ là lý luận. Thực tế là muốn cấy ghép ký ức một cách hoàn toàn cần có thời gian và nhiều lần thực nghiệm.”
“Ký ức của con người có sẵn khả năng tự lành lặn. Lúc ấy tôi đơn thuần cho rằng chỉ cần có thể bảo đảm sự hoàn chỉnh trong ký ức của Tố Diệp vậy thì nhất định sẽ không xảy ra vấn đề gì quá nghiêm trọng. Tôi xóa bỏ ký ức cô ấy bị đám người buôn ma túy bắt cóc, còn cả ký ức cô ấy bị xâm hại, rồi lấp đầy chúng bằng những kỷ niệm thường ngày của cô ấy, cũng có nghĩa là cô ấy chưa từng xảy ra chuyện gì. Thực tế là, tôi quả thực đã thành công. Cô ấy không còn nhớ những chuyện đó nữa. Sau này tôi âm thầm quan sát cô ấy thêm mấy năm, phát hiện ra cô ấy đích thực không còn chút ký ức nào của năm bốn tuổi ấy nữa. Có vẻ như thành công nhưng tôi biết chuyện này sẽ ẩn giấu một mầm bệnh.”
“Mầm bệnh gì?” Niên Bách Ngạn nghiêm mặt lại.
Giáo sư Đinh thở vắn than dài: “Nó sẽ tạo ra một sự hỗn loạn trong ký ức của cô ấy. Thậm chí có thể sẽ sản sinh một số ký ức không thuộc về cô ấy.”
“Thế nào gọi là ký ức không thuộc về cô ấy?”
Giáo sư Đinh ngẫm nghĩ: “Ví dụ như những người hoặc những việc vốn dĩ chỉ là tưởng tượng của cô ấy, cũng có thể sẽ bị cô ấy coi là những ký ức đã thật sự tồn tại. Đây là hậu quả sau khi cấy ghép ký ức. Hoặc là cô ấy sẽ vô duyên vô cớ quên bẵng một số chuyện. Đây cũng là hậu di chứng.”
Cả người Niên Bách Ngạn đờ ra. Chẳng mấy chốc, một suy nghĩ vu vơ hiện lên trong đầu anh.
Những người hoặc những chuyện tưởng tượng mà có?
Anh lập tức nghĩ tới một cái tên.
Tưởng Bân!
Không sai! Cái tên cứ nghĩ tới là đau đầu này, cái tên đã từng giày vò anh bao ngày bao đêm.
Liệu có thể nào là… sự tưởng tượng của Tố Diệp?
Não bộ Niên Bách Ngạn bất ngờ nổ tung như thế.
Tưởng Bân!
Không điều tra được bất kỳ tin tức nào về người này, ngoại trừ tên Tưởng Bân lúc trước lằng nhằng không dứt với Tố Diệp. Nhưng rõ ràng là, người đó không phải Tưởng Bân trong ký ức của Tố Diệp.
Chỉ cần đã từng tồn tại thì kiểu gì cũng có dấu vết.
Người đàn ông mà Tố Diệp nhung nhớ không quên, anh đương nhiên sẽ không xem thường. Thế nên vì lòng ghen tuông dâng đầy trong lòng, anh phải tìm ra người đàn ông đó bằng được. Nhưng dù anh có tìm kiếm kiểu gì, gần như sắp lật tung cả địa cầu này lên vẫn không thể tìm ra một chút thông tin gì về người này.
Tố Diệp nói anh ta mất tích.
Nhưng bất luận là nhà báo hay những bạn học trước đây của cô đều không một ai từng gặp Tưởng Bân.
Anh còn điều tra cả nhóm Tố Diệp từng tham gia khi đó. Bên trong quả thực có một người tên Tưởng Bân. Nhưng hoàn toàn không có thông tin.
Nếu một người mất tích, cho dù là chết cũng không thể nào sạch sẽ đến vậy.
Vậy thì còn một tình huống.
Đó chính là: Người ấy vốn dĩ không tồn tại.
Mà hôm nay, sau khi nghe xong những lời giải thích của giáo sư Đinh, không hiểu sao Niên Bách Ngạn lại có suy nghĩ này. Anh bắt đầu có một cảm giác mãnh liệt rằng có thể Tưởng Bân chính là hậu di chứng sau khi Tố Diệp bị cấy ghép ký ức.
“Ông có nắm được tình hình hiện giờ của cô ấy không?” Anh hỏi.
Giáo sư Đinh do dự: “Bao nhiêu năm nay tôi vẫn luôn theo dõi cô ấy, có lẽ không có vấn đề gì.”
“Không! Ký ức của cô ấy đã có vấn đề rồi, cô ấy đã mơ thấy chuyện lúc nhỏ.”
“Sao cơ?” Giáo sư Đinh thảng thốt. Ngón tay ông ta run bần bật, cafe lại sánh ra ngoài.
Nhưng lần này, ông ta quên cả lau đi.
Ông ta nuốt nước bọt một cái, giọng nói có phần run rẩy: “Cô ấy đã mơ thấy gì?”
“Cô ấy đã mơ thấy tôi. Lần nào cũng hốt hoảng tỉnh dậy khỏi giấc mơ. Cô ấy nói với tôi rằng đã mơ thấy có một cậu bé nắm tay mình chạy. Đây chính là ký ức cũ của cô ấy, sao lại xuất hiện dưới dạng giấc mơ?”
Giáo sư Đinh nhíu mày, rất lâu sau mới lẩm bẩm: “Cấy ghép ký ức sẽ xuất hiện vô vàn các hậu quả. Tiềm thức của con người là không thể thay đổi, sẽ luôn đánh thức não bộ nhớ lại những chuyện đã lãng quên. Đây cũng là chuyện có thể xảy ra.”
Niên Bách Ngạn nhìn giáo sư Đinh, hỏi một chuyện anh luôn lo lắng: “Cô ấy có khả năng nhớ lại toàn bộ không?”
Nó như một điều kiêng kị, khiến sắc mặt giáo sư Đinh thêm trĩu nặng.
Im lặng rất lâu ông ta mới nói: “Lúc thôi miên cho Tố Diệp tôi đã cấy ghép cả câu lệnh, với mục đích ngăn ngừa sau này cô ấy nhớ lại tất cả mọi việc. Bây giờ nghĩ lại, tiềm thức đã lấy hình thức giấc mơ để đánh thức ký ức của cô ấy, có thể liên quan tới câu lệnh này. Năm ấy khi làm thôi miên cấp độ sâu, tôi đã cố gắng cấy ghép những ký ức hoàn toàn mới cho cô ấy. Ký ức và thôi miên như một dãy số mật mã vô cùng tinh vi, mà dãy mật mã này cũng luôn phải tồn tại. Một chiếc chìa khóa chỉ có thể mở được một ổ khóa, nhưng một ổ khóa có thể đánh ra rất nhiều chiếc chìa khóa. Thế nên ký ức của Tố Diệp chính là chiếc chìa khóa ấy. Chỉ khi nào tìm đúng ổ khóa của mình, cô ấy mới có thể hoàn toàn mở ra ký ức cũ. Một khi để cô ấy tìm ra được ổ khóa đó, thì cũng có nghĩa câu lệnh thôi miên tồn tại trong đầu cô ấy bao năm nay cũng sẽ biến mất, ký ức đã cấy ghép sẽ trở thành đồ vứt đi. Cô ấy sẽ nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra.”
“Tỷ lệ có cao hay không?”
“Chỉ có 1%. Thế nên bao năm nay tôi chưa bao giờ lo lắng.” Giáo sư Đinh suy tư giây lát: “Bây giờ cô ấy có thể phân biệt rõ hiện thực và mộng ảo chứ? Cũng tức là, cô ấy biết đó cảnh đó chỉ là mơ?”
Niên Bách Ngạn khẽ gật đầu.
“Vậy thì chắc là không có vấn đề gì. Một ngày nào đó cô ấy không còn coi đó chỉ là mơ nữa, đó mới là nguy hiểm. Bây giờ ít nhất có thể chứng minh ký ức của cô ấy vẫn có thể kiểm soát được.” Giáo sư Đinh kết luận.
Niên Bách Ngạn trầm tư: “Nếu tôi không muốn cô ấy mơ thấy chuyện ấy thì sao?”
“Đó là điều không thể!” Giáo sư Đinh phủ định suy nghĩ của anh: “Con người không phải thần thánh, không có khả năng kiểm soát tiềm thức của con người. Cho dù có thể khống chế, thì cũng chỉ là tạm thời. Bây giờ những gì chúng ta có thể làm là khống chế ký ức. Đây đã là một bước tiến vượt bậc trong ngành tâm lý học rồi.”
Niên Bách Ngạn nhíu chặt mày. Anh không thể mạo hiểm được.
“Nếu cậu lo lắng vậy thì càng phải tiếp tục ủng hộ tôi hoàn thành công trình nghiên cứu này. Cậu có biết không? Kỹ thuật cấy ghép ký ức một khi được chứng thực sẽ giúp được rất nhiều người giảm bớt khổ đau.” Giáo sư Đinh không quên đề tài của mình, vẫn cố gắng thuyết phục Niên Bách Ngạn tiếp tục ủng hộ…