Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 14 - Chương 591: Sau này không được dọa anh như vậy nữa

Việc Niên Bách Tiêu quay về Bắc Kinh là cơ mật.
Tố Diệp giấu Niên Bách Ngạn, đích thân ra sân bay đón cậu.
Cậu vẫn ngồi hạng ghế phổ thông như mọi khi, cùng một đám người ồ ạt đi ra ngoài. Sau khi nhìn thấy Tố Diệp, cậu cực kỳ phấn khích, giơ tay ra sức vẫy về phía cô.


So với lần trước gặp mặt, cậu đã đen đi, còn gầy đi. Nhưng cánh tay và bả vai thì càng ngày càng rắn rỏi.


Cậu ta rảo bước thật nhanh đôi chân dài, xách hành lý đi tới. Rồi lại giống lần đầu tiên gặp mặt ở sân bay, cậu không đi như bình thường mà một tay giữ chắc lan can, phi cả người qua, sau đó thò cánh tay dài, nhấc luôn cả vali hành lý sang.


Tố Diệp thấy vậy, thật sự vừa nực cười lại vừa chẳng biết nói sao.
“Sao lại ngồi hạng ghế phổ thông rồi? Em hết tiền hay làm sao?”


Niên Bách Tiêu tháo kính râm xuống, tươi cười với cô: “Ghế hạng nhất toàn mấy ông già, chẳng có gì để ngắm. Ghế phổ thông thì khác, biết bao nhiêu là gái đẹp!”


Tố Diệp kinh ngạc. Không phải vì chuyện cậu ngồi hạng ghế phổ thông mà vì cậu đã có thể nói ra được một câu tiếng Trung hoàn chỉnh. Tuy rằng ngữ điệu vẫn chưa chuẩn xác, cũng vẫn còn những chữ phát âm sai, nhưng rõ ràng là tiếng Trung của cậu đã tiến bộ vượt bậc.
“Tiếng Trung không tồi đâu!”


“Ngày nào em cũng “nuyện tập”!” Niên Bách Tiêu dương dương tự đắc.
Tố Diệp không nhịn được cười: “Là “luyện tập” chứ không phải “nuyện tập”, em đừng lẫn lộn “l” với “n”.”
“Luyện tập!” Niên Bách Tiêu hêt một đứa trẻ con.


“Đã tán được mấy cô trên máy bay rồi?” Tố Diệp cười hỏi.
Niên Bách Tiêu nhún vai, vô cùng thoải mái: “Toàn là họ tán tỉnh em.”
“Kiêu căng!” Tố Diệp bật cười.
Niên Bách Tiêu tỏ vẻ ấm ức: “Em vốn dĩ rất đẹp trai mà.”


Về điểm này thì Tố Diệp tin tưởng. Từ lúc cậu ta xuống sân bay, dọc đường đã giết chết không ít trái tim của các cô gái trong chớp mắt.
Những anh chàng đẹp trai bao giờ cũng được chú ý hơn các cô gái đẹp.


Lên xe rồi, Niên Bách Tiêu chủ động yêu cầu được lái xe, làm Tố Diệp sợ hãi phải không ngừng nhắc nhở: Đây là Bắc Kinh, không phải đường đua đâu đấy. Tuyệt đối đừng có phạm luật. Tháng này chị sắp bị trừ hết điểm rồi.


Niên Bách Tiêu làm yên lòng cô rằng nhất định sẽ khống chế điểm của cô ở sát nút của bờ vực phải thi lại bằng lái xe.
Khi lên đường, Niên Bách Tiêu lái rất vững vàng.
“Em chuẩn bị quà gì cho anh trai rồi?” Tố Diệp hỏi.
Niên Bách Tiêu tỏ ra thần bí: “Bây giờ không thể nói được!”


Tố Diệp nhướng mày: Vớ vẩn chứ gì!
Nhân lúc rẽ ngoặt, Niên Bách Tiêu quay đầu nhìn cô một cái, bất giác nói một câu: “Chị lại đẹp hơn nhiều đấy!” Các cô gái khác dù có đẹp đến đâu cũng không bằng diện mạo của cô.


Tố Diệp mím môi: “Tiếng Trung lưu loát rồi, học nịnh người khác trước phải không?”
Niên Bách Tiêu định nói đây là những lời thật lòng nhưng chợt nghĩ tới anh trai, cậu lại nín nhịn, chỉ im lặng mỉm cười…
***
Chớp mắt đã tới thứ sáu.
Người qua người lại như dệt vải.


Giờ tan tầm tối thứ sáu giống hệt như giờ đi làm sáng thứ hai, khiến người ta nhích từng bước cũng khó.
Lúc Niên Bách Ngạn lái xe tới Liêm Chúng vừa vặn là sáu giờ tối. Con đường không dài nhưng đủ để khiến anh mất đúng nửa tiếng đồng hồ.


Vậy mà sau khi tới nơi, Lý Thánh Đản lại nói với Niên Bách Ngạn: Bác sỹ Tố đã về từ lâu rồi!
Niên Bách Ngạn cảm thấy vô cùng kỳ lạ, bèn hỏi tình hình cụ thể. Lý Thánh Đản ngẫm nghĩ rồi nói: Tôi thấy bác sỹ Tố lên một chiếc xe. Lúc rời khỏi đây tầm khoảng hơn ba giờ chiều thì phải.


Lên một chiếc xe?
Trống ngực trong lòng Niên Bách Ngạn bắt đầu đập dồn dập.
Cô có thể đi cùng ai?
Xuống lầu, quay trở lại xe, Niên Bách Ngạn bèn gọi điện cho Tố Diệp.
Không ai nghe máy.
Niên Bách Ngạn lại gọi điện về tứ hợp viện, vẫn không ai nhận máy.


Anh bắt đầu cảm giác sự việc bất thường, lập tức nhấn ga, lái nhanh về tứ hợp viện.
Gần như phải “lặn lội đường xa”, Niên Bách Ngạn mới về tới nhà.
Ở nhà không có ai!
Tố Diệp không về nhà, đến cả Diệp Uyên cũng không ở nhà!


Điều này rất bất thường. Giả sử Tố Diệp có việc cấp bách cần xử lý, không thể về nhà ngay thì sao ngay cả Diệp Uyên cũng không có nhà? Tình hình của Diệp Uyên bây giờ không thể tùy tiện ra ngoài được.
Trong lúc do dự, anh tiếp tục gọi vào di động của Tố Diệp, nhưng đối phương vẫn không bắt máy.


Niên Bách Ngạn chau mày. Ánh mắt anh vô thức liếc về phía bàn uống nước.
Một mảnh giấy được đè dưới gạt tàn thuốc lá.


Anh sững người rồi phản ứng lại rất nhanh, sải bước tới trước, cầm lên xem. Đó là một hàng chữ được đánh bằng máy tính: Muốn gặp Tố Diệp và Diệp Uyên, tới địa chỉ phía dưới.
Niên Bách Ngạn nhìn xuống địa chỉ, chợt bàng hoàng.
Là địa chỉ ở Sanlitun.


Sanlitun vào ngày thứ sáu vô cùng nhộn nhịp. Con đường Thái Cổ Lý trở thành thiên đường rực rỡ sắc màu cho các thanh niên.
Khi Niên Bách Ngạn vội vã tới địa chỉ ở Sanlitun là đã gần tám giờ tối.
Trong đầu anh hiện lên vô số khả năng, nhưng luôn quy kết về một mối nguy hiểm.


Anh nhớ tới hai mảnh giấy nhận được lần trước, nhớ tới những người và những chuyện có khả năng. Tất cả mọi suy luận tốt đẹp đều bị xoay chuyển. Anh sợ hãi! Nếu đơn thuần chỉ là Diệp Uyên thì dựa vào sức lực đàn ông của anh ấy cũng không có gì phải quá lo lắng. Nhưng Tố Diệp thì khác. Cô có mạnh mẽ tới đâu cũng chỉ là phụ nữ. Niên Bách Ngạn hoàn toàn không dám tưởng tượng một khi có người uy hϊế͙p͙ tới Tố Diệp thì sẽ thế nào.


Cửa thang máy mở ra. Lớp kim loại giá lạnh phản chiếu lên gương mặt Niên Bách Ngạn.
Bàn tay lớn của anh siết chặt lại, chỉ hơi buông lỏng là có cảm giác lạnh toát của mồ hôi.


Sau khi Niên Bách Tiêu dọn về đây, Niên Bách Ngạn cũng không còn tới đây nữa. Anh không biết mật mã của cửa ra vào đã được đổi chưa. Đứng trước cửa, anh để tâm trạng của bản thân bình tĩnh lại một chút rồi giơ tay, nhập mật mã vào.
Cánh cửa kêu “ding” một tiếng sau đó bật mở.


Niên Bách Tiêu không đổi mật mã, vẫn y nguyên như trước.
Cánh cửa mở he hé, bên trong rất yên ắng.
Không có ánh đèn.
Chỉ có ánh trăng nhạt nhòa đổ nghiêng vào phòng khách, như những thỏi bạc bị ai bóp vụn.
Niên Bách Ngạn giơ tay đỡ lấy cánh cửa rồi từ từ đẩy cửa ra.


Khi cánh cửa chậm rãi khép lại sau lưng anh, Niên Bách Ngạn mới hơi nheo mắt, cố gắng thích ứng với bóng tối trong phòng, sau đó anh nhanh chóng phán đoán những nguy hiểm có thể xuất hiện.
Anh đã từng nghi ngại.


Vì nếu như có người uy hϊế͙p͙ Tố Diệp, sao cả Diệp Uyên cũng cùng biến mất? Quan trọng hơn là, địa điểm còn ở Sanlitun?


Nhưng Niên Bách Ngạn không dám để cho tinh thần được lơi lỏng, không dám nghĩ theo một chiều hướng khác. Hai mảnh giấy trước đó đã khiến anh kéo căng tất cả mọi cảnh giác. Anh cảm thấy, một khi đối phương là một tên hung ác, điên rồ thì có chuyện gì mà hắn không làm được?


Thế nên, lúc này đây Niên Bách Ngạn cũng dâng cao cảnh giác.
Anh nghĩ, nếu một khi có kẻ thật sự lấy Tố Diệp ra uy hϊế͙p͙, vậy thì anh nhất định sẽ không tiếc bất kỳ điều gì để bảo vệ an toàn cho cô.
Có tiếng động khe khẽ.
Nhẹ nhàng lọt vào tai.


Niên Bách Ngạn nhanh chóng phán đoán ra vị trí. Anh sải bước tới trước. Vừa định túm lại nguồn âm thanh thì ngọn đèn trong phòng khách đột ngột sáng trưng lên. Liền sau đó là một tiếng reo hân hoan: “Sinh nhật vui vẻ!”


Kèm theo tiếng reo vui mừng ấy là vô số các dải lụa màu bay phấp phới trong không trung, còn cả tiếng còi rộn ràng trợ giúp.
Không khí trong phút chốc trở nên náo nhiệt.
Khắp nơi đều được trang trí đầy niềm vui, thậm chí còn rực rỡ hơn cả lễ Noel.


Những người đang nấp có Tố Diệp, Diệp Uyên, Kỷ Đông Nham và Niên Bách Tiêu. Cả bốn người đều ăn mặc rất đẹp. Tố Diệp còn đội một chiếc mũ hề trên đầu trông vô cùng khôi hài. Bên cạnh là hoa màu, đèn màu, còn cả một chiếc bánh gato năm tầng. Trên cùng của chiếc bánh là hai hình người nhỏ xíu bằng socola, một nam một nữ, có lẽ là Tố Diệp và Niên Bách Ngạn.


Trông Tố Diệp rất phấn khích. Cô khoa chân múa tay, thổi những dải màu về phía anh: “Ngạc nhiên chưa!"
Niên Bách Ngạn đứng bất động ở đó, trên nét mặt không có một chút bất ngờ nào. Anh nhìn Tố Diệp chằm chằm, thậm chí trong đôi mắt anh còn có nét phẫn nộ.


Kỷ Đông Nham nhận ra sự bất thường của Niên Bách Ngạn bèn kéo tay Tố Diệp.
Tố Diệp đang trong đà hưng phấn, bị Kỷ Đông Nham kéo tay mới phản ứng lại. Cô nhìn Niên Bách Ngạn, nhất thời cũng dừng việc náo loạn lại.


Ánh sáng lung linh trong căn phòng phản chiếu lên gương mặt Niên Bách Ngạn. Nét mặt lạnh như băng của anh hoàn toàn không phù hợp với bầu không khí tưng bừng trong phòng. Trông anh có vẻ hơi tức giận.
Tố Diệp chợt chột dạ. Cô dè dặt gọi tên anh: “Bách Ngạn?”


Niên Bách Ngạn cắn răng, hỏi rõ từng chữ: “Ai để lại mảnh giấy?”
Tố Diệp thấy tình hình không ổn bèn vội vàng thừa nhận: “Là… em!”
Ba người còn lại chẳng ai hiểu sự tình gì. Mảnh giấy nào cơ?
“Càn quấy!” Niên Bách Ngạn bất ngờ nổi giận, đột ngột quát lên một tiếng.


Tố Diệp giật mình, rụt cổ lại. Cô… Cô đã làm gì rồi?


“Tố Diệp! Em còn là trẻ con sao? Trước khi làm mấy chuyện bừa bãi này có thể dùng đầu óc suy nghĩ trước xem chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm không?” Ánh mắt Niên Bách Ngạn dâng đầy giận dữ. Ngay trước mặt mọi người, anh lạnh lùng quát Tố Diệp.


Tố Diệp ấm ức trong lòng, há miệng định biện bạch nhưng thanh âm ra ngoài bỗng nghẹn lại, không thể nói được câu nào.
Kỷ Đông Nham không nhìn nổi nữa, bước lên nói với Niên Bách Ngạn: “Tiểu Diệp cũng chỉ có lòng tốt thôi. Chẳng phải cô ấy muốn tổ chức sinh nhật cho cậu, muốn cho cậu một bất ngờ sao?”


“Là bất ngờ ư?” Niên Bách Ngạn trừng mắt nhìn Tố Diệp.
Nước mắt Tố Diệp vô dụng tuôn trào.
“Cậu làm cái trò gì thế hả? Bị điên rồi sao!” Kỷ Đông Nham nhíu mày.


Diệp Uyên cũng bước tới khuyên nhủ: “Niên Bách Ngạn! Cậu làm vậy là không đúng rồi. Tiểu Diệp vì muốn chúc mừng sinh nhật cho cậu mà đã bắt tay chuẩn bị từ mấy tuần trước. Cậu lên đây, chưa rõ sự tình đã mắng mỏ, làm gì có ai như cậu hả?”


“Anh à! Sao anh lại mắng chị dâu? Chị ấy không sai!” Niên Bách Tiêu cũng nói đỡ cho Tố Diệp.


Niên Bách Ngạn nhìn Tố Diệp không rời mắt. Sau khi nhận ra cô bật khóc, bao lo lắng và phẫn nộ trong lòng anh cũng giảm đi không ít. Anh không thể để cô biết khoảng thời gian này anh căng thẳng đến mức nào. Anh cũng không thể để cô biết, khi nhận được những mảnh giấy giống khủng bố như thế, anh lo lắng và sợ hãi ra sao. Thế nên, tất cả những tâm trạng ấy sau khi nhìn thấy cô đã hóa thành phẫn nộ, một sự bực bội không thể nói thành lời!


Tố Diệp ôm miệng, không để mình khóc thành tiếng. Nhưng nước mắt cô vẫn tí tách rơi xuống, trượt qua mu bàn tay, rơi xuống vạt áo.
Niên Bách Ngạn lại càng thêm đau đớn.


Anh bước lên, kéo cô vào lòng rồi cúi đầu, hôn nhẹ lên trán cô, thì thầm: “Em có biết vừa nãy anh lo cho em thế nào không? Diệp Diệp! Sau này không được dọa anh như vậy nữa!”