Diệp Uyên đã tự động bỏ qua lời cảnh cáo của cô, tập trung toàn bộ chú ý vào nửa câu trước, sốt sắng hỏi: “Tâm tình của Yêu Yêu rối loạn ư? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Tố Diệp cũng quay lại nhìn anh ấy bằng ánh mắt phức tạp, nhìn rất lâu, cuối cùng mới thở dài nói: “Cô ấy có thai rồi.”
Diệp Uyên ngẩn người.
Thấy anh cứ đơ ra, Tố Diệp lại thêm bực: “Em nói là cô ấy có thai rồi!”
Lúc này Diệp Uyên mới bước ra khỏi trạng thái ngây ngô, đôi mắt chợt mở to: “Cô ấy… Cô ấy… có thai rồi? Là… Là con của anh sao?”
Niên Bách Ngạn đứng bên cạnh nghe thấy câu ấy lắc đầu ngán ngẩm, không dám nhìn thẳng nữa.
Quả nhiên, Tố Diệp nổi điên, nắm chặt tay lại, suýt nữa thì đấm bay mặt Diệp Uyên. Cô nổi cơn tam bành: “Phí lời! Không phải con anh chắc có nhẽ là con em?”
Diệp Uyên bỗng chốc trở nên hưng phấn hơn bao giờ hết, gần như là khoa tay múa chân: “Tôi làm bố rồi, tôi làm bố rồi, tôi được bố rồi đấy!”
Tố Diệp nhìn anh ấy với vẻ khinh bỉ.
“Yêu Yêu đâu rồi?” Diệp Uyên gấp gáp đi tìm vợ.
Tố Diệp trừng mắt.
“Em đừng có lườm anh nữa. Anh thề, cả đời này sẽ đối xử tốt với cô ấy.” Lần này Diệp Uyên lúc này lời tốt đẹp gì cũng nói hết.
Tố Diệp đáp: “Diệp Uyên! Em cảnh cáo anh! Phụ nữ mang thai tâm tình vô cùng không ổn định. Sự kiên nhẫn của anh cao gấp nhiều lần những lúc bình thường. Bây giờ Yêu Yêu mang thai rồi, kiếp trước cô ấy đúng là mắc nợ anh nên giờ mới phải sinh con cho anh!”
“Không, không, không! Là anh mắc nợ cô ấy, thế nên anh nguyện dùng cả cuộc đời này để đối tốt với cô ấy và con.” Diệp Uyên vội vã nói.
Tố Diệp thấy vậy cũng bớt giận hơn. Cô buông một câu: “Cô ấy đang làm thủ tục ở Hòa Mục Gia. Em thực sự không nhịn nổi giận mới lừa cô ấy nói là về nhà lấy ít đồ, bảo cô ấy ở bệnh viện đợi em.”
Một giây sau, Diệp Uyên vớ lấy chìa khóa xe, lao thẳng ra ngoài.
Tố Diệp trừng mắt nhìn theo bóng Diệp Uyên…
Về tới văn phòng tổng giám đốc, Niên Bách Ngạn đóng cửa lại, mỉm cười nói với Tố Diệp đang ngồi trên sofa: “Cái tính khí của em, người đàn ông bình thường đúng là không hàng phục được em.”
Tố Diệp ôm gối vào lòng, nghiêng đầu: “Anh muốn nói mình là người đàn ông bất thường?”
“Anh muốn nói tính em nóng nảy quá.” Niên Bách Ngạn rót cho cô một cốc nước, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô: “Uống chút nước đi cho hạ hỏa!”
Tố Diệp cầm cốc nước lên, tu ừng ực mấy ngụm hết sạch rồi đặt chiếc cốc không lên mặt bàn: “Anh bảo sao lại có loại người như Diệp Uyên cơ chứ? Quá đáng xấu hổ!”
Niên Bách Ngạn chỉ mỉm cười, không nói gì, rót thêm nước cho cô.
Cũng chẳng biết là bị chọc tức hay vì khát thật, Tố Diệp lại tu cạn một hơi, sau đó hỏi: “Nước gì vậy?”
“Cúc Băng Xuyên, hạ hỏa khí!” Niên Bách Ngạn tươi cười.
Tố Diệp nghe xong bèn nhướng mày: “Gặp mấy chuyện này ai mà không giận chứ. Yêu Yêu là bạn tốt của em, cô ấy chịu ấm ức lớn như vậy mà chẳng nói với em.”
Niên Bách Ngạn giơ tay an ủi cô: “Cách làm của Diệp Uyên đúng là có hơi thiếu ngay thẳng một chút, nhưng dùng trái tim vẫn có thể hiểu được, chỉ là không biết tình đã sâu đậm từ khi nào mà thôi.”
“Chuyện tình cảm ngay thẳng, chính trực chẳng phải tốt hơn sao?” Tố Diệp buồn bã.
Niên Bách Ngạn vỗ về: “Có lẽ Diệp Uyên đã thật sự không còn đường lùi nữa rồi, nếu không sao anh ấy lại nghĩ ra cái cách hèn hạ đó chứ?”
“Anh cũng thừa nhận là rất hèn hạ đúng không?”
“Đúng đúng đúng, anh công nhận!” Niên Bách Ngạn dỗ dành cô.
Tố Diệp quay đầu nhìn anh: “Có phải đàn ông các anh luôn cảm thấy chuyện này không đáng làm ầm ĩ không?”
Niên Bách Ngạn thấy vậy lập tức thông minh lựa chọn đứng về phía hàng ngũ đang chiếm ưu thế hơn cả. Anh thanh minh: “Anh thề, anh tuyệt đối ủng hộ tinh thần trượng nghĩa của em.”
“Thế còn nghe được!” Tố Diệp mím môi.
Bầu không khí cuối cùng cũng êm dịu hơn một chút.
“Anh không nghĩ là em hết giận nhanh vậy đấy.” Một lúc sau, Niên Bách Ngạn cười nói.
Tố Diệp ôm chiếc cốc trong tay, liếc mắt nhìn anh: “Thế anh nghĩ em sẽ thế nào?”
Anh làm bộ suy tư.
“Biết chuyện chị em tốt của mình chịu ấm ức lớn như vậy, với tính cách của em, cầm dao lột da đối phương cũng coi là nhẹ rồi.”
Tố Diệp cười tươi như hoa.
Rồi cô sát lại gần anh, cười hì hì: “Cũng hiểu em đấy chứ!”
“Hiểu mặt đen tối, tàn bạo của em thôi!” Niên Bách Ngạn giơ tay véo mũi cô, động tác ngập tràn yêu thương.
Tố Diệp bất ngờ há miệng cắn vào ngón tay anh.
Niên Bách Ngạn đau đớn, vô thức gõ vào đầu cô một cái: “Em tuổi Tuất đấy à?”
Nhớ lại biểu hiện của anh hôm nay trong phòng Diệp Uyên cũng không tệ, tâm trạng cô vui vẻ hơn một chút. Cô lập tức nhào vào lòng anh, cắn tai anh: “Em tuổi Tuất đấy, sao nào?”
Niên Bách Ngạn cười vang, ôm chặt lấy cô.
Qua một quãng thời gian ầm ĩ, Tố Diệp bắt đầu nghiêm túc trở lại. Cô nói với Niên Bách Ngạn sự thật: “Nếu tới giờ Yêu Yêu vẫn còn hận Diệp Uyên thì em đã không dễ dàng như hôm nay.”
“Ý em là?”
“Em nhận ra được Yêu Yêu đã yêu Diệp Uyên rồi.” Tố Diệp mím môi cười.
Niên Bách Ngạn cũng cười: “Diệp Uyên không kém Đinh Tư Thừa, Yêu Yêu yêu anh ấy là chuyện rất bình thường. Yêu Yêu trước nay luôn lương thiện, dễ mềm lòng. Diệp Uyên lại là mẫu đàn ông khỏe mạnh, nam tính, lại chịu dành thời gian ở bên cô ấy, là bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ nảy sinh tình cảm thôi.”
Tố Diệp nghe xong nhướng mày: “Sao anh nói cứ như Diệp Uyên là em trai anh vậy? Khen cứ như hoa vậy!”
Niên Bách Ngạn cong môi: “Anh nói thật mà. Thằng nhóc Đinh Tư Thừa tuy đẹp trai, ưa nhìn nhưng Diệp Uyên cũng có kém đâu?”
Tố Diệp quan sát anh.
Cô bị anh nhìn đến rùng mình, ánh mắt cảnh giác.
Tố Diệp bật cười, giơ hai tay giữ lấy mặt anh: “Có phải anh ghét Đinh Tư Thừa lắm không?”
“Quả thực là thích không nổi!”
“Tại sao vậy?”
“Vì cậu ta dòm ngó em!” Niên Bách Ngạn thẳng thừng đáp.
Tố Diệp mỉm cười, có chút đắc ý thầm.
“Em không định nói với Diệp Uyên tâm tư của Yêu Yêu sao?” Niên Bách Ngạn hỏi.
Tố Diệp lắc đầu.
Anh nghi hoặc.
“Đơn giản thôi! Yêu Yêu đã yêu Diệp Uyên rồi, thế nên tâm lý rất mâu thuẫn và lo lắng. Lúc này chỉ có Diệp Uyên mới giúp được cô ấy. Người thắt nút phải là người cởi nút. Ai bảo anh ấy làm chuyện thất đức đó? Để anh tự nhận ra. Bây giờ nói với anh ấy, anh ấy lại càng đắc ý, chỉ khiến cho Yêu Yêu càng thêm rụt rè thôi.” Sau đó Tố Diệp nói với Niên Bách Ngạn bằng khẩu khí dạy bảo: “Anh ấy à, phải tin vào cách thức trị liệu của bác sỹ tâm lý, hiểu không?”
Niên Bách Ngạn gật đầu.
“Ngoan!” Tố Diệp cười ngọt ngào.
Anh lập tức làm bộ mặt khó xử.
Một giây sau, cổ Niên Bách Ngạn bị Tố Diệp ôm chặt. Hai cánh tay gần như sắp làm anh tắt thở.
“Anh yêu! Chúng ta thương lượng một chuyện nhé!” Tố Diệp cười tươi.
Niên Bách Ngạn cố sức rút tay ra, chỉ vào cánh tay cô. Lúc này Tố Diệp mới nhận ra, vội buông lỏng, để anh có thể hô hấp bình thường.
“Em đang nói chuyện với anh đấy, Niên Bách Ngạn!”
Khi có chuyện thương lượng, cô sẽ thân mật gọi anh là “anh yêu”. Bề ngoài nói là thương lượng, thực chất chỉ cần anh không làm theo ý cô, cô sẽ trở mặt quát anh là Niên Bách Ngạn với vẻ không vui ngay lập tức!
Cô gái này cũng hiện thực quá.
“Được, em nói đi!” Anh không nhịn được cười.
Cô dính vào người anh, nũng nịu nói: “Chúng ta sinh một đứa con đi!”
Niên Bách Ngạn ngẩn người giây lát, sau đó nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Sức khỏe của em bây giờ chưa được.”
“Không thử làm sao biết là không được?” Tố Diệp không vui.
Niên Bách Ngạn xoa đầu cô: “Sức khỏe của em mang ra để thử nghiệm sao? Bừa bãi!”
“Em muốn có con, sao lại bừa bãi chứ?”
“Tâm trạng của em anh có thể hiểu. Nhưng anh đã nói rồi, khi chưa chắc chắn một trăm phần trăm về tình trạng sức khỏe của em, anh tuyệt đối không đồng ý sinh con.” Ánh mắt Niên Bách Ngạn trở nên nghiêm nghị hơn một chút.
Anh biết tại sao bỗng nhiên Tố Diệp làm ầm ĩ đòi sinh con. Chị em tốt của mình đã có thai, cô ấy nhất định cũng sốt ruột.
Tố Diệp cúi đầu, lẩm bẩm: “Cho dù có là người khỏe mạnh, trong quá trình mang thai cũng tiềm ẩn nguy hiểm. Bác sỹ cũng không thể bảo đảm trăm phần trăm sẽ an toàn, nếu không sau lại có người chảy máu rồi khó sinh… Ưm!”
Cô chưa dứt lời, Niên Bách Ngạn đã hôn lên môi cô, nuốt hết những lời còn lại vào bụng.
Tố Diệp giãy giụa mang tính tượng trưng.
Cánh tay anh giữ vững, không để cô cựa quậy.
Nụ hôn anh mạnh bạo như đang trừng phạt.
Cho tới khi gò má cô sắp bị cằm anh cọ xước, Niên Bách Ngạn mới buông cô ra, ánh mắt chất chứa dục vọng, có một tia sáng lắng xuống.
“Em chỉ lấy ví dụ thôi mà…” Tố Diệp tỏ ra lép vế, giọng nói mềm như kẹo bông.
“Lấy ví dụ cũng không được!” Gương mặt anh vẫn thấp thoáng chút không vui. Anh siết nhẹ cằm cô: “Sau này mấy lời đó không được tùy tiện nói ra nữa.”
Tố Diệp biết anh lo lắng, cảm thấy ấm áp trong lòng nhưng vẫn nói: “Anh mê tín thật đấy!”
Niên Bách Ngạn lại cắn vào môi cô để phạt thêm một lần: “Vì đó là em!”
Cô bèn ôm chặt lấy anh, trong lòng dâng lên chua xót.
Rất lâu sau, cô lẩm bẩm: “Thật ra, em thật sự rất muốn có con của hai chúng ta, nó nhất định sẽ rất xinh xắn.”
Tim Niên Bách Ngạn chợt thắt lại, rồi cũng nhói đau.
Anh vỗ nhẹ lưng cô, sự không vui ban nãy hóa thành dịu dàng: “Nhiệm vụ hàng đầu của em bây giờ là nghỉ dưỡng cho tốt. Việc này quan trọng hơn tất cả.”
Tố Diệp đứng dậy nhìn anh.
Niên Bách Ngạn bất giác chống lên trán cô, mũi cọ mũi: “Diệp Diệp! Anh tuyệt đối không thể để em xảy ra chuyện!”
Một lời hứa vững như bàn thạch.
Nhưng lại làm con tim cô nặng nề.
Có một dòng cảm động như một con sông bất tận chảy tràn vào trái tim.
Cô biết chứ. Chuyện đứa bé, đâu chỉ là nỗi đau của riêng cô?
Tố Diệp sợ hãi bầu không khí thê lương này, bèn cố tình nói: “Em thấy là anh cố ý đấy. Anh không đưa đạn cho em, định giữ lại cho ai?” Nói xong, mặt cô cũng tự đỏ.
Niên Bách Ngạn cười xấu xa: “Có lần nào không đưa đạn cho em? Nha đầu! Ăn nói có lương tâm một chút, biết chưa!”
Tố Diệp nghe vậy, mặt bỗng chốc càng thêm đỏ...