Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 12 - Chương 523: Cho dù có thua một cách rẻ mạt

Tục ngữ nói rất đúng: Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí.
Sau khi câu nói của Đinh Tư Thừa làm dấy lên những làn sóng ầm ĩ, đám nhà báo bắt đầu đi sâu vào điều tra, chỉ muốn có thể chui vào tận phòng làm việc của Tố Diệp để giành được những thông tin trực tiếp nhất.


Tố Diệp không tiếp nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào. Cô chỉ trả lời một câu duy nhất: Đặt điều bịa chuyện!


Nhưng bọn họ không chịu buông tha dễ dàng như vậy. Họ thông qua các nguồn thông tin để thăm dò tình hình của Tố Diệp, từ cô nhân viên quét dọn vệ sinh trong Liêm Chúng cho tới các đồng nghiệp, các sinh viên ở trường đại học. Thậm chí ngay cả các nhân viên trong nội bộ Tinh Thạch họ cũng không bỏ qua.


Giáo sư Đinh không đưa ra bất kỳ phản hồi nào. Tinh Thạch cũng không phát biểu ý kiến. Phía trường học lại càng né tránh cánh nhà báo. Chỉ có các học trò là bàn tán xôn xao, nói rằng cô Tố không có vấn đề gì hết. Nhưng càng như vậy, ngược lại càng giúp cho bọn họ moi móc được thêm mấy chuyện lề đường. Họ còn moi ra cả chuyện khi vừa tới trường giảng dạy, Tố Diệp đã được các nam sinh viên theo đuổi.


Đương nhiên, đây chỉ là những chuyện thêu dệt thêm cho phong phú.
Con người, nhất là người Trung Quốc, trước nay luôn thích xem mấy chuyện ồn ào bất lợi với người khác. Sự nhiệt tình theo đuổi mấy tin tức “chân, thiện, mỹ” không bao giờ bắt kịp mấy chuyện tầm phào, lá cải.


Còn chính trong lúc các phóng viên đang khổ sở tìm kiếm thông tin, thì đồng nghiệp của Tố Diệp tại phòng tâm lý Liêm Chúng, cũng tức là người thường xuyên đối chọi lại với cô, Phương Bội Lôi, đã ra mặt. Sự xuất hiện của cô ta tuyệt đối không phải vì muốn nói đỡ giúp Tố Diệp mấy lời tốt đẹp. Ngược lại, mấy câu cô ta nói đã hoàn toàn đá thẳng một Tố Diệp vốn dĩ đang chênh vênh bên bờ vực xuống vực thẳm, giúp Tố Diệp thật sự hiểu thế nào gọi là “thà đắc tội với người quân tử cũng chớ đắc tội với kẻ tiểu nhân”.


Phương Bội Lôi phân tích những nghi vấn của đám fan mạng từ góc độ chuyên nghiệp.


Những người chống đối cho rằng tình trạng của Tố Diệp đã rất nghiêm trọng, ảnh hưởng tới công việc. Phương Bội Lôi chỉ ra rằng từ một góc độ nào đó trí nhớ hỗn loạn có thể ảnh hưởng tới tâm lý. Ví dụ như, vì trí nhớ mà trở nên nóng nảy, rồi vì nóng nảy dẫn tới những hành vi bất an… Đây đều là những tai họa đối với một bác sỹ tâm lý.


Thái độ của cô ta rất rõ ràng, ý muốn nói Tố Diệp quả thực phải tiếp nhận đánh giá tâm lý ngành một lần nữa mới được. Vì cô ta đã tận mắt chứng kiến Tố Diệp ra tay hành hung bệnh nhân. Không khó nhận ra, trạng thái tinh thần của Tố Diệp đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới khách hàng.


Những thông tin hoàn toàn mới của Phương Bội Lôi đã khiến đám phóng viên phát rồ, khiến tất cả những ai đang theo dõi sự việc này qua mạng cũng điên theo.
Bác sỹ tâm lý mà lại ra tay đánh người?
Một lời tố cáo quá nặng!


Mà Phương Bội Lôi vừa phát ngôn xong, An Tịnh cứ như người chết đi sống lại. Cô ta không khai la lối rằng mình cũng là nạn nhân. Hôm đó chính Tố Diệp đã ra tay đánh cô ta, kẻ thật sự mắc bệnh là Tố Diệp chứ không phải cô ta.


An Tịnh có vẻ muốn nhân sự kiện này để trở mình. Nhưng đáng tiếc là Đinh Tư Thừa lại ra mặt áp chế những lời nói ấy. Anh ta vẫn nhấn mạnh vấn đề về trí nhớ của Tố Diệp, nhưng không phải là vấn đề về tinh thần hay tâm lý. Chuyện Tố Diệp hành hung bệnh nhân lại càng vô căn cứ, rồi còn chỉ ra anh ta nghi ngờ An Tịnh mắc chứng hoang tưởng mình là người bị hại.


Những lời thẳng thắn của Phương Bội Lôi cũng bị Đinh Tư Thừa phản kích, nghi ngờ cô ta đang nói dối. Phương Bội Lôi đương nhiên không dám đắc tội Đinh Tư Thừa. Cuối cùng cô ta cũng lặng lẽ dừng công kích, chỉ nói với bên ngoài rằng, lúc đó cô ta nhìn thấy khách hàng đầu tóc bù xù ngồi dưới đất. Cô ta đã hiểu lầm Tố Diệp ra tay đánh người.


Có phải hiểu lầm hay không đã không còn quan trọng nữa.


Quan trọng hơn là, chuyện này đã thành công khiến tất cả mọi người từ việc nghi ngờ trí nhớ của Tố Diệp, giờ chuyển sang nghi ngờ tâm lý của cô có vấn đề. Rất nhiều lại bắt đầu tán thành với Phương Bội Lôi, cảm thấy về sau cô ta thay đổi lời nói là vì bị một thế lực nào đó uy hϊế͙p͙. Ví dụ như, tập đoàn Tinh Thạch. Có ai không biết, Tố Diệp là một cổ đông của Tinh Thạch, là cô hai nhà họ Diệp, quan trọng nhất, lại còn là vợ của Niên Bách Ngạn, tổng giám đốc tập đoàn Tinh Thạch.


Tóm lại, bất luận là thế nào, Tố Diệp bị bôi đen cũng đã là sự thật.
Kỷ Thị, Bắc Kinh.
Họp xong, Kỷ Đông Nham ngồi trước máy tính, đọc mấy bài báo đang sôi sùng sục khắp nơi với nét mặt nặng nề.


Sau khi họp xong Đinh Tư Thừa cũng đi vào văn phòng. Khi Kỷ Đông Nham đang đọc tin tức, anh ta đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra phong cảnh bên ngoài, sắc mặt cũng không tốt cho lắm, đầu mày nhíu mày.


Rất lâu sau, Kỷ Đông Nham gập “bộp” chiếc laptop lại, giận dữ nói: “Tại sao không dưng lại có một Phương Bội Lôi xuất hiện?”


Đây cũng là chuyện Đinh Tư Thừa không hề ngờ tới. Anh ta nheo mắt, nói: “Khi làm việc trong phòng tâm lý, Phương Bội Lôi vẫn luôn chống đối lại Tố Diệp. Trước nay cách làm việc của hai người họ không giống nhau. Trong công việc thường xuyên xảy ra mâu thuẫn cũng là chuyện bình thường. Mặt khác, Phương Bội Lôi vẫn luôn nhòm ngó tới vị trí trưởng phòng. Tố Diệp là tiến sỹ bố tôi mời từ nước ngoài về, bất luận là về chức vụ hay học vị đều cao hơn Phương Bội Lôi, thế nên cô ta cảm thấy cô ấy là mối nguy cũng là điều khó tránh.”


Kỷ Đông Nham rút ra một điếu xì gà, châm lên, gương mặt vẫn khó đăm đăm.


Lính “nhảy dù” tới làm cho quân lính dưới mặt đất không phục cũng là chuyện thường thấy. Tố Diệp trước giờ vẫn ở trong trường học, tiếp nhận một cách giáo dục của phương Tây. Kể cả là đi thực tập thì cũng làm việc theo phong cách của người nước ngoài. Sau khi về nước, cô tất nhiên sẽ không thể hiểu được một số quy tắc làm việc của người Trung Quốc. Cộng thêm cá tính của Tố Diệp vẫn thích việc mình mình làm, kiêu ngạo bướng bỉnh, thoạt nhìn sẽ rất khó gần.


Mà trong thế giới của những người trưởng thành, ai mới đầu đã thấy khó gần tất sẽ gặp ảnh hưởng trong cuộc sống công tác về sau. Vì đây là một xã hội phức tạp và nông nổi. Mọi người đều không có quá nhiều thời gian để nghiền ngẫm, quan sát bạn thật tỉ mỉ. Tố Diệp lại cùng lúc làm nhiều công việc, không cố định trong một môi trường làm việc nào, muốn đồng nghiệp xóa bỏ thành kiến với cô trong một thời gian ngắn còn khó hơn lên trời.


Đúng là “biết lắm khổ nhiều”, nhưng người Trung Quốc còn có một câu nói thế này: Súng bắn vào đầu gà*. Tố Diệp chính là cái đầu gà đó. Cô quá không hiểu về quy tắc làm việc ở Trung Quốc. Có rất nhiều lúc, thật ra mọi người có thể chấp nhận bạn chẳng phải vì bạn có nhiều công lao mà là giá trị quan của mọi người cùng có điểm tương đồng. Tố Diệp đã đi quá xa, quá nhanh, những người bị cô bỏ lại mấy dãy phố đương nhiên chỉ dám ngưỡng mộ. Nhưng trong ngành tâm lý này, những ai có thể làm việc đều là anh tài, chẳng ai chịu phục ai. Bước nhảy của bất kỳ ai đều không quá chậm. Thế nên, một người bị bỏ quá xa như Phương Bội Lôi sẽ chỉ còn lại đố kỵ và ganh ghét.


*Câu này ý nói làm người đừng có kiêu căng quá, nếu không sẽ rước phiền phức vào mình.


“Phương Bội Lôi bây giờ chắc chắn không dám nhiều lời nữa. Ban đầu cô ta nhất định cho rằng tôi trở mặt với Tố Diệp, muốn đứng về phía tôi. Nhưng bây giờ, cho cô ta mười lá gan cô ta cũng không dám lộ diện nữa!” Đinh Tư Thừa nhìn Kỷ Đông Nham, nói.


Kỷ Đông Nham nhả một làn khói, nét mặt vẫn không thể dịu đi được: “Nhưng tính chất đã thay đổi!”
“Cậu sợ Tố Diệp oán cậu?” Đinh Tư Thừa hỏi.
Kỷ Đông Nham trầm mặc một lúc rồi nói: “Nếu có thể bảo vệ tốt cho cô ấy, oán tôi có là gì đâu.”


Đinh Tư Thừa ngồi xuống, đón lấy điếu xì gà Kỷ Đông Nham đưa rồi nói như đang suy nghĩ chuyện gì: “Tiếp theo chỉ cần đợi Niên Bách Ngạn ra tay là được!”
Ai ngờ Kỷ Đông Nham lắc đầu: “Anh ta sẽ không ra tay!”
Đinh Tư Thừa sững người.


“Người hiểu Niên Bách Ngạn, chẳng có ai ngoài Kỷ Đông Nham này!” Kỷ Đông Nham buông một câu đầy khó hiểu…


Khi Tố Diệp bị giáo sư Đinh gọi tới văn phòng, sắc mặt của ông rất khó coi, trông có vẻ mỏi mệt, rã rời. Nghĩ cũng đủ biết ông cũng đã bị đám nhà báo hành hạ đến phát điên.
Giáo sư Đinh ra hiệu cho cô ngồi xuống.


Tố Diệp đoán chắc chẳng có chuyện gì tốt đẹp. Cô ngồi xuống, đón lấy tách trà của giáo sư Đinh rồi uống một cách thản nhiên. Sau đó cô đợi ông lên tiếng.
“Tại sao lại xảy ra chuyện này?” Giáo sư Đinh đi thẳng vào câu chuyện.


Tố Diệp hít một hơi sâu rồi nói: “Người châm ngòi cho nó bùng nổ không phải tôi, mà là con trai ông.”


Giáo sư Đinh chau mày: “Cách làm của Tư Thừa quả thực có vấn đề. Về chuyện này đích thân tôi sẽ hỏi nó. Nhưng quan trọng là bản thân cô tại sao lại có vấn đề? Cách làm của nó tuy là khiến tôi thấy kỳ lạ, nhưng có một điểm tôi dám khẳng định, nó không bao giờ ăn nói tráo trở. Tố Diệp à! Một chuyện lớn như vậy, tại sao cô lại giấu tôi?”


“Tôi hiểu rõ tình trạng của mình, chỉ cần không ảnh hưởng tới công việc thì đó vẫn là chuyện riêng của tôi.” Tố Diệp bình tĩnh đáp.


“Không ảnh hưởng tới công việc ư? Bây giờ cô ra ngoài nhìn xem, có gọi là không ảnh hưởng tới công việc nữa không? Rất nhiều khách hàng đã gọi điện tới tố cáo. Họ cho rằng phòng tâm lý Liêm Chúng của chúng ta thuê một chuyên gia rất không chuyên nghiệp về để lừa tiền của họ, còn không ngừng đòi bồi thường.” Giáo sư Đinh gõ lên mặt bàn, ngữ điệu trở nên nặng nề.


Tố Diệp nhăn mặt: “Nhưng chuyện trí nhớ của tôi có vấn đề vốn không ảnh hưởng gì tới tinh thần và tâm lý. Tôi phân biệt rất rõ hiện thực như thế nào. Giáo sư Đinh! Người khác không tin tưởng tôi đã đành, ông cũng nên tin tưởng tôi chứ. Tôi làm việc lâu như vậy rồi, tôi là người tâm lý thất thường hay sao?”


“Mình tôi tin cô thì có tác dụng gì? Phải khiến cho những người trong ngành tin tưởng, phải khiến cho khách hàng tin tưởng mới được.” Giáo sư Đinh đau khổ nói: “Tôi mời cô từ nước ngoài về với mức lương cao, hơn nữa còn là một người quan trọng cho vị trí trưởng phòng. Sao tôi lại không tin tưởng sự chuyên nghiệp của cô? Nhưng vấn đề là Liêm Chúng còn phải kinh doanh. Nó là một cơ quan làm việc dựa trên lợi ích, không phải một cơ quan nhà nước hay một phòng nghiên cứu đơn thuần. Bây giờ tin tức rầm rộ thế kia, chúng ta cũng phải có một lời giải thích với mọi người mới được.”


Tố Diệp cũng hiểu ý của giáo sư Đinh, càng hiểu quy tắc của một xã hội thương nghiệp. Cô nén giận, hỏi: “Ông muốn trả lời họ thế nào?”
Giáo sư Đinh thở dài rồi rút từ trong ngăn kéo ra một tờ đơn, đưa cho cô.


Cô đón lấy, vừa lật ra xem đã vứt thẳng lên mặt bàn, lạnh lùng nói: “Tôi từ chối!”


“Tố Diệp à! Cô không còn nước để từ chối nữa rồi!” Giáo sư Đinh chân thành khuyên nhủ: “Bây giờ điều duy nhất cô có thể làm là phối hợp với những người có tiếng tăm trong ngành, tiếp nhận bản đánh giá tâm lý này. Nếu không có vấn đề gì thì chẳng phải mọi người đều vui mừng sao? Như vậy, chúng ta cũng có thể cho mọi người ngoài kia một câu trả lời.”


Tố Diệp đứng bật dậy, sắc mặt vô cùng tệ: “Giáo sư Đinh! Nếu hôm nay ông đặt trước mặt tôi một bản kiểm tra đánh giá tâm lý bình thường thì tôi sẽ chấp nhận không hề do dự. Nhưng, thứ ở trước mặt tôi bây giờ là bản kiểm tra đánh giá tâm lý chỉ phát cho những người trong hiệp hội ngành. Ông cũng là người trong ngành, ông quá hiểu nó có ý nghĩa gì. Một khi tôi thật sự chấp nhận kiểm tra thì có nghĩa là gì! Đây là câu trả lời cho họ sao? Ông đang đẩy tôi vào chỗ chết thì có!”


Ngành nghề nào cũng có một tổ chức hiệp hội, với tư cách là đơn vị quản lý cao nhất để quản lý ngành của mình*. Tâm lý học càng là một ngành đặc biệt, thế nên hiệp hội quản lý càng nghiêm khắc hơn. Bản kiểm tra đánh giá này do họ phát ra. Một khi Tố Diệp chấp nhận, thì đồng nghĩa với việc cô là đối tượng bị nghi ngờ kiểm tra. Chuyện này ở một mức độ nào đó trước hết là phủ định năng lực chuyên môn của cô, phủ định cô có một tâm lý và nhân cách của một người bình thường. Đây là một sự tổn hại rất lớn đối với một bác sỹ tâm lý.


*Ví dụ như là luật sư thì có hội luật gia ^^


Kể cả khi kiểm tra xong thật sự không có gì, thì từ nay Tố Diệp cũng sẽ bị gắn mác kẻ đã từng bị nội bộ kiểm tra. Mỗi một khách hàng khi tìm tới bác sỹ tâm lý đều có quyền lựa chọn người mà mình muốn điều trị. Liệu có ai lại đi chọn một bác sỹ đã từng bị ngành kiểm tra về tâm lý hay không? Vì bất kỳ ai khi tới với họ đều hy vọng người mình gửi gắm là một vị thần chứ không phải một người bình thường. Họ không cho phép vị thần ấy có bất kỳ khiếm khuyết nào.


Thế nên có đánh chết Tố Diệp cũng không chấp nhận bản kiểm tra này.


Không khác gì một đứa trẻ vừa mới chào đời đã phải kiểm tra AND. Cứ coi như sau đó chứng minh được nó thật sự là con ruột, thì con đường đời sau này của nó cũng đã định trước sẽ bị gắn một cái mũ không thể tháo ra. Trong lòng nó và trong mắt người ngoài, cái mũ ấy luôn tồn tại một cách nực cười.


Giáo sư Đinh nghe xong cũng phẫn nộ, đứng dậy, đập bàn quát: “Cái gì mà tôi đẩy cô vào chỗ chết? Tố Diệp! Tôi đang muốn tốt cho cô! Cô đã từng làm một bản kiểm tra đánh giá ở chỗ Tư Thừa. Bây giờ hiệp hội đã tịch thu nó lại rồi. Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là nếu cô không chấp nhận để hiệp hội kiểm tra thì họ cũng sẽ nghi ngờ khả năng tiếp tục đảm nhận công việc bác sỹ tư vấn tâm lý của cô. Phải biết lựa chọn giữa cái thiệt nhất với cái thiệt hơn, cô có hiểu không? Bây giờ cô có đường lùi sao? Hết rồi! Tôi biết nó sẽ mang lại những ảnh hưởng tiêu cực với cô sau này. Nhưng cũng còn hơn bây giờ cô bị người ta đoán già đoán non. Cứ cho là cô không nghĩ cho bản thân, thì cũng phải nghĩ cho Liêm Chúng chứ!”


Hơi thở của Tố Diệp trở nên gấp gáp, lồng ngực phập phồng. Cô mím chặt môi, đôi mắt đỏ rực vì giận dữ. Quả nhiên là Niên Bách Ngạn đã đoán đúng! Rất lâu sau cô mới lên tiếng: “Tôi sẽ không tiếp nhận kiểm tra. Ông cần cách gì đó phải không? Chỉ có một cách thôi, tôi sẽ nghỉ việc, thế là không ảnh hưởng gì tới Liêm Chúng rồi!”


“Gì cơ?” Giáo sư Đinh nhìn cô khó tin: “Cô thà nghỉ việc cũng không kiểm tra? Tố Diệp! Tôi thấy cô hồ đồ rồi! Sĩ diện quan trọng đến thế sao?”


“Đây không phải là vấn đề sĩ diện. Đây là vấn đề năng lực của một con người bị phủ nhận. Giáo sư Đinh! Ông tự đặt tay lên ngực hỏi bản thân mình xem. Nếu đổi lại là ông, liệu ông có tiếp nhận kiểm tra hay không? Việc này không khác gì vô hình nói với người ngoài, mày là một bác sỹ tâm lý nhưng mày có vấn đề, mày có bệnh tâm lý! Ông tưởng ngoài kia tin vào mấy cái kết quả này sao? Cho dù ông bảo chủ tịch hiệp hội công bố kết quả thì cũng vô ích thôi! Họ vốn không quan tâm tới sự thật. Dù là phóng viên cũng vậy, fan mạng cũng thế, thậm chí là khách hàng, họ chỉ tin vào những chuyện mình muốn tin thôi! Cái gì là sự thật đây? Cái họ chấp nhận mới là sự thật!”


Giáo sư Đinh á khẩu, rất lâu sau mới ngồi phịch xuống ghế, lắc đầu: “Tôi không cho phép cô nghỉ việc. Tố Diệp! Đây là hành động trốn tránh!”


“Tôi thà để họ nói ra nói vào cũng không cho phép bị người gán mác.” Tố Diệp hít sâu một hơi rồi nắm chặt tay lại: “Đơn xin thôi việc tôi sẽ nhanh chóng bỏ vào hòm thư của ông. Ông cứ nói với họ rằng tôi bị Liêm Chúng đuổi việc. Như vậy, phòng tâm lý sẽ không bị ảnh hưởng gì hết.”


“Tố Diệp! Sao cô ương bướng vậy chứ!” Giáo sư Đinh vừa tức vừa lo.


Tố Diệp kéo cánh cửa ra. Bên ngoài là vô số các đồng nghiệp đang chỉ chỉ trỏ trỏ, nhìn cô bằng ánh mắt hiếu kỳ. Cô đứng thẳng lưng, ưỡn ngực nói: “Đây là lòng tự trọng của tôi. Cho dù có thua một cách rẻ mạt, thì tôi cũng phải giữ lại lòng tự trọng cuối cùng của mình!"