Tố Diệp trợn tròn hai mắt, trừng trừng nhìn xe số 1 lao về phía này với tốc độ cực nhanh.
Tất cả xảy ra quá nhanh.
Nhanh tới nỗi đôi mắt người ta còn chưa kịp định thần lại.
Đã thấy xe của Niên Bách Tiêu gào rít, vượt qua ngay phía dưới chiếc xe đang lộn nhào trên không trung. Chiếc xe kia chỉ một giây sau đã rơi ầm xuống mặt đất, nổ tan tành, gần như quẹt vào xe của Niên Bách Tiêu. Cậu chỉ chạy chậm một chút xíu thôi, cho dù chỉ một giây cũng sẽ bị liên lụy.
Xe phía trước đâm nhau cũng chỉ trong khoảnh khắc.
Mấy chiếc xe lăn tròn, tạo ra màn va chạm cực kỳ thê thảm. Còn xe của Niên Bách Tiêu thì nhanh chóng trượt đi. Chiếc xe phát ra một tiếng động đinh tai rồi len qua khe hở của sự cố va chạm xe, phóng về phía trước như một tia chớp.
Một cách né tránh tuyệt vời chỉ xảy ra trong khoảng hai, ba giây. Tốc độ nhanh đến kinh người. Khi mọi người hoàn hồn trở lại, Niên Bách Tiêu đã dẫn trước rất xa, bộc lộ hết tài năng của mình.
Ngay sau đó, có cả một đám cổ động viên đứng dậy khỏi ghế, reo hò, hoan hô vì cảnh tượng ấy.
Niên Bách Tiêu lợi dụng cơ hội này xông lên trước. Nhưng Mike thì không may mắn được như vậy. Sau khi cắt đuôi đối thủ cạnh tranh theo sát, cậu ta cố gắng vượt lên trước Niên Bách Tiêu. Rõ ràng là cậu ta quá gấp gáp, muốn giành chiến thắng, định lợi dụng chỗ trống giữa hai xe để vượt lên. Kết quả lại tạo ra cảnh tượng ba xe dàn hàng trong khoảnh khắc. Một giây sau đã va chạm với chiếc xe còn lại.
Chiếc xe thứ ba thoát thân thuận lợi.
Mike thì không thể thoát nhanh khỏi sự cố, chỉ còn biết đứng dưới mưa, lắc đầu trong tiếc nuối.
Như một con sóng bị đánh vào bờ cát.
22 tay đua cuối cùng chỉ còn lại 10 người.
Không khó tưởng tượng ra tiêu đề của các bài báo nhất định sẽ dùng tới hai từ “khốc liệt”. Không sai! Cuộc thi này liên tục xảy ra tai nạn. Cơn mưa lớn gần như đã đẩy các tay đua tới trước mặt thần Chết không một chút nể tình.
Tố Diệp chỉ cảm thấy như bị ai tung cao lên không trung, sau đó cả người rơi tự do. Quán tính cực lớn khiến tim cô như treo lơ lửng trên cổ họng. Tới khi Niên Bách Tiêu vượt qua được khung cảnh tai nạn như một thiên thần, cô mới mềm nhũn người, từ từ rơi xuống đất, chỉ còn lại hơi thở tàn.
Những người theo dõi trực tiếp bên ngoài hệt như vừa trải qua một cơn nước lũ, bỗng chốc cũng cạn kiệt sức lực, hao mòn lý trí, huống hồ là chính các tay đua. Vậy mà Niên Bách Tiêu có thể thoát khỏi nguy hiểm, có thể thấy tố chất tâm lý và sức khỏe của cậu đều cực tốt.
Cuối cùng Kỷ Đông Nham cũng có thể thở phào. Anh ta ngồi xuống sofa, lòng bàn tay đầm đìa mồ hôi.
Tố Diệp khó khăn lắm mới tìm lại được cảm giác. Cô cảm thấy tay chân mình đều lạnh cóng đến tê dại. Cúi đầu xuống nhìn, cô gần như đang siết chặt tay Niên Bách Ngạn đến xanh ngắt. Niên Bách Ngạn thì chưa thể thả lỏng. Môi anh vẫn mím chặt, hai mắt không rời khỏi màn hình một giây.
Trong lòng cô dâng lên một niềm xúc động.
Người đàn ông tên Niên Bách Ngạn này, ai cũng biết trước nay là một người chỉ chú trọng kết quả, không quan tâm tới quá trình. Dù là với cấp dưới hay với công việc, anh luôn duy trì thái độ này. Chỉ cần không làm những việc vô lương tâm, trái đạo đức, không gian trá, phạm pháp thì bất luận dùng thủ đoạn gì, anh cũng chỉ muốn được nhìn thấy thành quả mà mình hài lòng nhất. Vậy mà hôm nay, cả quá trình diễn ra cuộc đua, anh chưa giây nào thư thả.
Giây phút này đây, cái anh cần không còn là kết quả nữa, mà là quá trình.
Chỉ cần bình an vô sự là được.
Thời gian càng lúc càng gần sát. Khi chỉ còn lại mấy vòng cuối cùng, trên đường đua cũng toàn là những đối thủ đáng gờm.
Chỉ có mình Niên Bách Tiêu được coi là một tuyển thủ trẻ còn mới.
Tố Diệp nắm chặt tay lại, lẩm bẩm trong miệng: “Nó nhất định sẽ được quán quân, nhất định là quán quân mà!” Nói rồi, cô quay sang nhìn Niên Bách Ngạn: “Anh có tin không?”
Niên Bách Ngạn chỉ chăm chăm nhìn màn hình. Nhìn những tay đua còn lại giờ phút này, mặt anh càng lúc càng nhăn tợn.
Tố Diệp thấy vậy có linh cảm tình hình bất lợi, nhưng lại không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Rất lâu sau Niên Bách Ngạn mới nói: “Bây giờ Bách Tiêu phải đơn thân độc mã, vô cùng bất lợi!”
Tố Diệp rùng mình: “Không phải chứ! Lúc kiểm tra tư cách, Bách Tiêu cũng đơn thân độc mã mà?”
“Thế nên, các tay đua khác sẽ tìm cách phá giải chiến thuật của Bách Tiêu.” Niên Bách Ngạn thấp giọng nói một câu.
Nghe xong, Kỷ Đông Nham bước lên, nhìn kỹ những tay đua còn lại rồi chỉ vào màn hình: “Bắt đầu rồi kìa!”
Tố Diệp cảm thấy hô hấp dần khó khăn. Cô hướng mắt về phía đó.
Có ba chiếc xe cắn chặt xe của Bách Tiêu không buông. Một trong số đó đang cố gắng đi ngang hàng với cậu, hai chiếc còn lại thì lại không vượt lên.
“Họ cùng một đội xe sao? Họ định làm gì?” Tố Diệp có linh cảm chẳng lành.
Kỷ Đông Nham giải thích: “Đây cũng giống như một trận bóng đá. Càng về gần cuối thì càng liên tục xuất hiện những cảnh tượng phạm luật. Đội đua G giờ chỉ còn lại Bách Tiêu. Những xe theo sau là của cùng một đội xe. Họ hoàn toàn có thể mượn ưu thế của đường đua để gây ra cảnh va chạm xe mà đối tượng… chính là Bách Tiêu.”
Tố Diệp ngỡ ngàng: “Sao có thể như vậy được?”
“Thi đấu là thi đấu, không tồn tại cái gọi là công bằng.” Kỷ Đông Nham nhìn Tố Diệp, đáp lại.
Tố Diệp gần như còn không dám thở mạnh.
Quả nhiên, chiếc xe thứ hai sau lưng Bách Tiêu bắt đầu vượt lên, đã mấy lần định vượt ở giữa. Cảnh này cực kỳ quen thuộc. Tố Diệp lập tức nhớ tới màn “hy sinh” của Mike!
Không sai! Nếu để chiếc xe đó vượt lên được, vậy thì với thiết kế đặc biệt của đường đua này, người bị thương nặng nhất sẽ chính là Bách Tiêu. Mà như vậy cũng sẽ giúp cho chiếc xe thứ ba vọt lên, về vị trí thứ nhất.
Kỷ Đông Nham nói không sai. Có tranh đua thì sẽ có hy sinh. Chẳng ai nói đây là một cuộc đấu công bằng.
Tim Tố Diệp lại bị treo ngược lên.
Cô hối hận rồi, hối hận muôn phần!
Một khi Niên Bách Tiêu thật sự bị thương trong lần thi đấu này, cô sẽ chẳng còn mặt mũi nào đối diện với Niên Bách Ngạn. Kể cả là Niên Bách Tiêu, cô cũng càng không dám gặp. Sở dĩ Niên Bách Tiêu quay về nước, mục đích thật sự chỉ là muốn được xem một trận thi đấu. Cậu không có khao khát được lái xe một lần nữa, được trở thành tay đua nhận được nhiều sự chú ý. Chỉ cần được ngồi trên khán đài, theo dõi cuộc thi này là cậu đã thấy mãn nguyện rồi.
Chính cô là người không ngừng động viện cậu, để cậu theo đuổi ước mơ của mình, để trái tim từ lâu đã bám bụi được cháy lên một lần nữa.
Thế nên, nếu cậu thật sự xảy ra chuyện, cô còn mặt mũi nào?
Tố Diệp gần như đã vái lại tất cả các vị thần linh một lượt, chỉ mong cho Niên Bách Tiêu được bình an vô sự.
Đúng vậy! Giờ thì cuối cùng cô cũng hiểu ý nghĩa thật sự của câu “bình an là tốt rồi” mà Niên Bách Ngạn đã nói. Bây giờ cô đã chẳng mong tới kết quả, chỉ cần cậu yên ổn đi về được tới đích là may rồi.
Tình hình hiện giờ hệt như giống như một con mãnh hổ đang đấu lại ba con sói đói mồi.
Mỗi lần chiếc xe đó định lợi dụng sơ hở, Niên Bách Tiêu lại tăng tốc khiến tay đua đó liên tục để vuột mất cơ hội.
Khi chỉ còn ba vòng cuối cùng, tay đua đó lại dùng lại mánh cũ.
Lần nay vừa hay là một ngã rẽ, cung đường chật hẹp. Bên cạnh có tay đua của đội đối thủ kẹp chặt, phía sau lại có hai chiếc xe chặn lại. Nếu Niên Bách Tiêu muốn tăng tốc sẽ lỡ mất cơ hội trượt xe, vậy thì hậu quả chỉ có thể là “tự vẫn”.
Cậu đành buông lỏng một lần, mạo muội dốc sức rẽ sang bên cạnh.
Chiếc xe vốn định quẹt vào xe cậu đã sượt qua.
Niên Bách Tiêu đã tránh được khả năng đụng xe lớn nhất.
Tố Diệp đứng trước màn hình, chỉ muốn giậm chân bình bịch.
Khi đi qua điểm cong, Niên Bách Tiêu bắt đầu tiến hành vượt ngược. Đến người của trung tâm tin tức cũng vô thức dùng từ “tia chớp” để hình dung tốc độ của Niên Bách Tiêu.
Đích đã ở trước mặt.
Đầu ngón tay Tố Diệp sắp bị nắm đến đứt rời.
Niên Bách Tiêu vẫn bám sát chiếc xe đã vượt cậu, không chịu buông, lại hình thành nên cục diện khó khăn ban nãy.
“Lúc này, nếu Bách Tiêu lấy gậy ông đập lưng ông, có thể năng sẽ ghìm được chiếc xe đi đầu, theo đà quán tính trượt về đích và sẽ là quán quân.” Kỷ Đông Nham đứng bên cạnh tường thuật.
Tố Diệp nhìn thấy, quả thực Niên Bách Tiêu bây giờ đang vào vai của chiếc xe vượt ngược ban nãy.
Cô không hiểu về đua xe, không nhìn ra được cách thức bên trong, nhưng cũng biết đoạn đường này khá giống với đoạn đường ban nãy. Có lẽ sẽ giống với những gì Kỷ Đông Nham nói.
Niên Bách Ngạn trầm ngâm rồi lên tiếng: “Bách Tiêu làm vậy sẽ giành được quán quân, nhưng điều kiện tiên quyết là nó sẽ khiến cho các xe xung quanh bị hủy hoại, thậm chí còn làm cho tay đua trong chiếc xe bên tay trái nó bị thương nặng hoặc thiệt mạng. Còn chiếc xe đi đầu bị ghìm giữ, vì lý do tốc độ và góc độ cũng có thể có hiện tượng lật xe. Một khi xe đua bị nổ, mảnh vỡ có thể còn làm bị thương cổ động viên trên khán đài.”
Nghe xong, Tố Diệp hoàn toàn sững sờ.
Kỷ Đông Nham thì mỉm cười nhìn Niên Bách Ngạn: “Vậy anh cảm thấy em trai anh có làm như vậy hay không?”
Niên Bách Ngạn trầm mặc.
Kỷ Đông Nham chỉ hừ một tiếng rồi im lặng.
Tố Diệp cũng hơi do dự. Liệu Niên Bách Tiêu có làm vậy không?
Cô đang mải suy nghĩ thì đã nhìn thấy Niên Bách Tiêu tăng tốc, len qua khe hở.
Tố Diệp ngẩn người. Lẽ nào nó làm vậy thật sao?
Cô cảm nhận được rõ ràng cánh tay Niên Bách Ngạn chợt căng ra.
Vòng đua cuối cùng, thắng bại đang ở trước mắt.
Xe của Niên Bách Tiêu gào rít vượt qua nhưng lại vòng một vòng ngay tại khoảng trống. Tay đua bên cạnh bị mắc lừa. Vừa phanh lại thì Niên Bách Tiêu đã xuyên qua bên cạnh anh ta một cách tuyệt vời. Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc là cậu không ghìm xe đi đầu để vượt lên.
Chiếc xe đi đầu thoáng chốc đã đè lên vạch đích.
Niên Bách Tiêu chỉ kém chiếc xe đó suýt soát 0.1 giây, xếp thứ hai.
Trung tâm đưa tin như sắp nổ tung.
Các khán giả trên khán đài cũng đứng cả dậy, đồng loạt hét lớn về phía Niên Bách Tiêu: Số một! Số một!
Những cổ động viên có mặt ở đây đại bộ phận đều là những fan cuồng theo dõi F nhiều năm, trong đó có những cao thủ không thể coi thường. Rất nhiều người đã nhìn ra ý nghĩa đằng sau hành động cuối cùng của Niên Bách Tiêu, thế nên mới hét lớn số thứ tự của cậu.
Nếu không có sự giải thích của Niên Bách Ngạn, chắc chắn Tố Diệp sẽ cảm thấy tiếc nuối.
Nhưng khi đã biết được nguyên do, cô liền cảm thấy Niên Bách Tiêu tuy thường ngày trông có vẻ kiêu ngạo, bướng bỉnh, không phục cái này, không chịu cái kia. Nhưng một khi thực sự bước lên đường đua, cậu đã hoàn toàn phát huy được đạo đức của một tay đua.
Cậu có cơ hội vượt lên vị trí thứ nhất, nhưng hậu quả sẽ đúng như Niên Bách Ngạn phân tích, có thể sẽ tạo nên quá nhiều thương vong.
Trong một cuộc thi đấu như thế này, trong một cuộc cạnh tranh dính dáng tới cả lợi ích, Niên Bách Tiêu có thể cố gắng làm được tốt nhất trong điều kiện không làm hại tới người khác, điều này xứng đáng được tôn trọng.
Đây chính là lý do mọi người reo hò, vỗ tay cho Niên Bách Tiêu.
Phải tới lúc xe của Niên Bách Tiêu thực sự dừng lại, Tố Diệp mới phát hiện Niên Bách Ngạn thở phào nhẹ nhõm.
Ở mấy cuộc đua thế này, được lọt vào top 3 đã có thể thoắt cái trở thành tay đua hàng đầu thế giới rồi. Niên Bách Tiêu được đứng vị trí thứ hai, rất thu hút được sự chú ý của mọi người.
Hết cách thôi! Cậu còn quá trẻ. Thứ mọi người nhìn thấy thông qua độ tuổi trẻ trung đó chính là một tiền đồ sáng lạn.
Niên Bách Ngạn không xuất hiện phía ngoài, chỉ có Kỷ Đông Nham và Tố Diệp sốt sắng ra ngoài chúc mừng cậu. Một lát sau, hai người họ lại trở lại khu vực của khách quý. Tố Diệp oán trách nói: Thằng nhóc Niên Bách Tiêu trở thành ngôi sao rồi, mấy cô gái đều vây lấy nó xin chụp ảnh.
Niên Bách Ngạn chỉ mỉm cười. Lúc này trông anh rất thoải mái.
Lại một lúc lâu nữa trôi qua, cánh cửa khu vực dành cho khách bật mở.
Niên Bách Tiêu đi vào, vẫn còn kẹp chiếc mũ bảo hiểm trong nách.
Câu đầu tiên chính là: Anh! Em chỉ dành được vị trí thứ hai cho anh thôi.
Niên Bách Ngạn không có quá nhiều biểu cảm. Anh chỉ khẽ nói một câu: “Điều khiến anh vui mừng là em trai anh không vì thành công mà bất chấp thủ đoạn.”
Câu nói ấy rơi vào lòng Tố Diệp, như có một hạt mầm đang nhanh chóng sinh sôi.
Giống như một đạo sỹ của tà phái được võ lâm công nhận, mong cho đời sau của mình có thể được vào danh môn vậy. Trên thương trường, Niên Bách Ngạn nổi tiếng là người có thủ đoạn nhanh lẹ, dứt khoát, nhưng lại không mong em trai mình trở thành một người như mình.
Từ trước tới nay, Tố Diệp đều cho rằng đây đã là một thủ đoạn và thói quen làm việc của Niên Bách Ngạn. Nhưng câu nói này đã đủ để chứng minh sự khó xử của anh. Anh ghét phải tranh đấu nhưng lại không thể không tranh đấu, lúc nào cũng chỉ có thể làm một kẻ chinh chiến, chỉ có thể cưỡi lên mình ngựa không ngừng tấn công thành lũy, nhưng lại hy vọng em trai mình không ganh đua với đời.
Nghĩ tới điều này, Tố Diệp lại càng lúc càng xót xa cho người đàn ông đứng bên cạnh mình…
Sau giải đua F , Niên Bách Tiêu quả thực rất nổi tiếng.
Cậu được các báo đài và rất nhiều fan mạng gọi là “tay đua man nhất”, thậm chí cả các đơn vị quảng cáo, đại diện cũng đã tìm đến.
Nhưng Niên Bách Tiêu đều từ chối.
Cậu vốn không có ý định làm minh tinh.
Cả năm có không ít các giải đấu lớn nhỏ, đội xe nhờ có chặng đua ở Thượng Hải lần này mà tiếng tăm vang dội. Huấn luyện viên bắt đầu ra sức luyện tập khắt khe hơn đối với các học trò.
Nhân thời gian này, Niên Bách Tiêu quay trở lại Tinh Thạch, xuất hiện trong cuộc họp hội đồng quản trị với tư cách cổ đông của nhà họ Niên.
Chẳng mấy chốc, lịch trình của cậu đã bị đám phóng viên phát hiện, gần như bám sát để viết bài.
Cuối cùng, họ đều bị chặn lại ngoài cửa lớn tòa nhà văn phòng.
Tinh Thạch vẫn rất bận rộn.
Cuộc họp sáng ngày hôm nay, người xuất hiện không chỉ có mình Niên Bách Tiêu, còn có Diệp Uyên đang bay tuyến quốc tế, Diệp Hạc Thành, Nguyễn Tuyết Cầm, Diệp Lan, Diệp Ngọc và Tố Diệp.
Các cổ đông khác cũng có mặt đầy đủ. Có người thậm chí còn đặt biệt bay từ nước ngoài sang.
Nội dung của buổi họp lần này rất đơn giản. Một là giải quyết vấn đề mỏ số một bên Nam Phi. Hai là vấn đề liệu có cần thu mua hòa vốn hoàn toàn mới không?
Người nắm giữ cổ phần nhà họ Niên chỉ có Niên Bách Ngạn và Niên Bách Tiêu. Còn một phần cổ phần của Niên Thị và nhà họ Diệp đã được pha loãng, chia ra cho các cổ đông mới gia nhập hội đồng quản trị. Nhưng mức độ pha loãng cổ phần của nhà họ Diệp thấp hơn so với nhà họ Niên. Nguyên nhân là vì quyền cổ đông quan trọng vẫn nằm trong tay nhà họ Diệp.
Các cổ đông với Diệp Hạc Thành lãnh đạo, phản đối hai quyết định của Niên Bách Ngạn. Họ không những không tán thành việc bỏ mỏ, thậm chí cũng phản đối việc thay đổi cả hội đồng quản trị. Họ cho rằng từ khi Niên Bách Ngạn nắm quyền quản lý công ty, thành viên hội đồng quản trị không ngừng được thay mới. Cổ phần cũng từ tập trung chuyển sang phân tán. Điều này không có lợi đối với việc vận hành toàn bộ công ty. Thậm chí họ còn nhận định anh có ý đồ xấu muốn làm yếu đi dự định của hội đồng quản trị.
Trong buổi họp, ai cũng gươm súng sẵn sàng.
Diệp Uyên im lặng từ đầu tới cuối. Cả Diệp Ngọc cũng chọn cách trầm mặc.
Niên Bách Ngạn vẫn lắng nghe các tranh luận, mặc cho họ công kích. Nhưng Tố Diệp thì không thể chịu nổi. Cô bảo dừng.
“Tôi đồng ý với suy nghĩ của tổng giám đốc Niên, cũng ủng hộ quyết định của anh ấy!” Cô trực tiếp phát biểu ý kiến của mình.
Cô vừa dứt lời, Niên Bách Ngạn bèn nhìn về phía cô, ánh mắt phức tạp.
Các cổ đông khác cũng bắt đầu xôn xao, mỗi người một ý.
Tố Diệp hiểu ý của Niên Bách Ngạn. Trước lúc ấy, anh đã định không để cô xuất hiện trong buổi họp.
Cô vẫn biết được thời gian họp thông qua phòng thư ký. Sau đó, cô gõ cửa phòng làm việc của Niên Bách Ngạn. Câu đầu tiên khi bước vào đó là: Niên Bách Ngạn! Em phải tham gia cuộc họp!
Niên Bách Ngạn đứng dậy, kéo cô lại, chân thành khuyên nhủ: Em không thể tham gia vào chuyện này. Em đừng quan tâm tới nó nữa!
Nhưng Tố Diệp rất kiên quyết. Cô nói: Em cũng là một cổ đông, em muốn quan tâm!
Niên Bách Ngạn ôm cô, khẽ nói: Nghe lời đi!
Cô không nói nữa.
Tới giờ họp, cô không mời vẫn tới.
Niên Bách Ngạn không ngờ lần này cô lại bướng như vậy, nhất thời cũng chẳng biết làm sao.
Tố Diệp nghĩ rất đơn giản. Cô chỉ muốn ủng hộ quyết định của Niên Bách Ngạn, vì cô tin vào sự chuyên nghiệp của anh. Sự phát triển trong hơn một năm nay của Tinh Thạch đã đủ chứng minh quyết định của anh là đúng đắn.
Phân tích từ góc độ tâm lý, cô cảm thấy Niên Bách Ngạn là một nhà quản lý xuất sắc. Từ góc độ tình cảm, anh là chồng cô, cô muốn ủng hộ tất cả mọi việc làm của anh một cách vô điều kiện.
Sự lo lắng của Niên Bách Ngạn là đúng.
Vì câu nói ấy của Tố Diệp đã dấy lên sự phản đối mạnh mẽ nhất của các cổ đông. Đương nhiên là những người nắm trong tay cổ phần của nhà họ Diệp, khiến cho Tố Diệp cảm nhận được sự áp lực của anh mỗi khi phải ngồi trước hội đồng quản trị.
“Cô hai! Tôi hiểu cô muốn ủng hộ chồng mình. Nhưng cô đừng quên, đây là Tinh Thạch. Thương hiệu này là do bố cô lập ra chứ không phải chồng cô. Cô là một người của nhà họ Diệp, phải đứng về phía lập trường bảo vệ nhà họ Diệp mới phải, tuyệt đối không thể làm việc bằng tình cảm.” Một cổ đông lớn tuổi chân thành nói.
“Cứ cho là tôi làm việc cảm tính thì đã sao? Các vị có thể tự hỏi lại lòng mình. Ai đã tạo dựng tất cả các mối quan hệ cho Tinh Thạch trên thị trường? Ai nắm rõ tình hình mỏ kim cương ở Nam Phi nhất? Ai đã hết lần này đến lần khác mạo hiểm xuống mỏ? Là Niên Bách Ngạn chứ không phải mỗi một cổ đông ngồi đây. Các vị chỉ lo tới tiền thôi, đã khi nào thật sự quan tâm tới vấn đề quản lý Tinh Thạch hay chưa?” Tố Diệp nói không chút khách khí.
Ông ta bị cô nói có phần tức giận, đập bàn: “Cô hai! Cô không thể nói vậy được. Nếu không có chúng tôi, thì lấy đâu ra Tinh Thạch? Liệu còn có nhà họ Diệp các người ngồi đây hay không?”
“Ông…”
“Diệp Diệp!” Niên Bách Ngạn ngắt lời Tố Diệp, ra hiệu cho cô đừng tiếp tục tranh cãi nữa.
Tố Diệp nén giận.
Niên Bách Ngạn nhìn Diệp Uyên: “Anh có ý kiến gì?”
Tất cả đều dồn hết ánh mắt về phía Diệp Uyên.
Anh ấy suy nghĩ rất lâu, rồi nhìn Niên Bách Ngạn: “Tôi có thể đồng ý với quyết định bỏ mỏ, nhưng tôi không đồng ý thu mua, hòa vốn.”
“Những mặt lợi hại bên trong em đã trình bày rất rõ với anh rồi.” Niên Bách Ngạn khẽ nhíu mày.
Diệp Uyên nói: “Phải! Nhưng với tư cách là chủ tịch của Tinh Thạch, đứng đầu hội đồng quản trị, tôi có quyền bảo vệ quyền lợi cho các cổ đông, nhất là những cổ đông kỳ cựu.”
Niên Bách Ngạn ngao ngán lắc đầu.
“Tôi không những không đồng ý chuyện hòa vốn mà còn bác bỏ việc bỏ mỏ.” Cuối cùng Diệp Ngọc cũng lên tiếng: “Mỏ kim cương số một ở Nam Phi là mỏ kim cương đầu tiên bố tôi khai thác, trong đó có tâm huyết của ông. Tôi không đồng ý niêm phong nó.”
Tố Diệp nghe xong, lập tức phản bác: “Chị chỉ là bông hoa trong nhà kính thôi, chị từng nhìn thấy mỏ kim cương đó hay chưa? Có hiểu tình hình bây giờ hay không? Giở trò tình cảm mặn nồng gì chứ! Cứ tiếp tục sẽ chỉ lãng phí tâm huyết của bố mà thôi!”
“Tố Diệp! Cô đúng là cô hai nhà họ Diệp, nhưng cô mới tiếp xúc với Tinh Thạch được bao lâu? Xét về lý lịch, cô không có tư cách phát ngôn!”
Tố Diệp nheo mắt lại: “Tiếc là cổ phần của tôi lại nhiều hơn chị.”
Mặt Diệp Ngọc biến sắc, có vẻ rất ngượng ngập.
“Tôi đồng ý với quyết định của anh tôi. Tinh Thạch cũng có một phần của nhà họ Niên. Nhà họ Diệp cũng không có tư cách phủ quyết toàn bộ chứ?” Niên Bách Tiêu im lặng nãy giờ cuối cùng đã lên tiếng, dáng vẻ rất nhắng nhít.
Tất cả mọi người đều mặc quần Âu áo vest. Chỉ có cậu là diện một chiếc áo phông đơn giản cùng với một chiếc quần bò mài, miệng nhai kẹo cao su, thái độ không thân thiện cho lắm.
Để chuẩn bị cho những phát biểu hay hơn, Niên Bách Tiêu còn đặc biệt dẫn theo phiên dịch của công ty.
“Chàng trai! Đừng tưởng mình họ Niên là có quyền phát ngôn bừa bãi.” Một cổ đông lớn tuổi khác lên tiếng.
Niên Bách Tiêu đang định phản bác thì cổ đông bên cạnh chen vào: “Tổng giám đốc Niên trước nay đưa ra quyết định gì cũng đều suy xét rất cẩn thận, thế nên, tôi đại diện cho các cổ đông mới ủng hộ quyết định của anh ấy!”
“Tôi… cũng đồng ý!” Diệp Lan nói rất nhỏ.
Nguyễn Tuyết Cầm đánh vào người con bé, bực bội nói: “Nói vớ vẩn cái gì thế?”
“Mẹ, bố…” Tuy Diệp Lan là cổ đông nhưng cũng chỉ là thành phần thấp cổ bé họng, thế nên con bé chẳng bao giờ tham gia vào buổi họp nào. Đây có thể được coi là buổi họp đầu tiên sau khi bước chân vào Tinh Thạch. Vì vậy trong lòng có chút sợ hãi, ăn nói cũng dè dặt.
“Các vị cổ đông! Tôi… Tôi cảm thấy… quyết định của tổng giám đốc Niên là đúng đắn. Chúng ta… Chúng ta không thể cứ cố chấp, cổ hủ. Hơn nữa khả năng… của tổng giám đốc Niên, chúng ta đều đã được tận mắt chứng kiến…” Càng nói, giọng của Diệp Lan càng nhỏ, vì nó nhìn thấy sắc mặt của Diệp Hạc Thành mỗi lúc một sa sầm lại.
“Đã thấy chưa? Đến cả người nhà họ Diệp cũng không chịu được, phải nói một câu công bằng rồi.” Niên Bách Tiêu hùa vào, rướn người về phía trước: “Các bác à, đừng có cậy mình nhiều tuổi, nếu không người phải khóc là các bác đấy!”
Cậu nói xong câu ấy, người phiên dịch có vẻ khó xử.
“Nhìn gì? Mau dịch cho họ nghe đi!” Niên Bách Tiêu thúc giục.
“Chuyện này… không hay lắm thì phải!” Người phiên dịch ngập ngừng.
“Cậu ta nói gì vậy?” Các cổ đông lớn tuổi nói với vẻ không vui.
Người phiên dịch đưa mắt nhìn Niên Bách Ngạn rồi không dám nói gì thêm. Niên Bách Tiêu thì cười khẩy, tự mình phiên dịch luôn, lặp lại lời nói của mình lần nữa. Lần này cậu dùng tiếng Trung, tuy còn lõm bõm nhưng cũng đã đủ khiến đám người kia thay đổi sắc mặt.
Một buổi họp không khác gì một cuộc chiến.
Sau một tiếng quát của Niên Bách Ngạn, tất cả đều phải trật tự.
Kết quả là, phe đồng tình và phe phản đối có số phiếu ngang nhau, lý do là vì có ba cổ đông bỏ quyền.
Chuyện này lại tạm thời gác lại.
Sau khi tan họp, Niên Bách Ngạn gọi Niên Bách Tiêu vào văn phòng.
“Họ là cổ đông, cho dù nói có khó nghe một chút em cũng phải tôn trọng.” Đây là câu đầu tiên của anh.
Niên Bách Tiêu đóng cửa phòng lại, nhún vai rồi ngồi lên bàn làm việc: “Em thật sự không thể tưởng tượng được ngày nào anh cũng phải đối mặt với đám người này!”
Niên Bách Ngạn chau mày, gõ gõ lên mặt bàn.
Niên Bách Tiêu vội vàng tụt xuống, ngồi lên ghế rồi nói: “Em ngồi lên sofa được không? Như thế này sẽ khiến em hiểu lầm là bị thầy chủ nhiệm lên lớp.”
Niên Bách Ngạn thở dài, đồng ý.
Niên Bách Tiêu vừa ngồi vững thì Niên Bách Ngạn đã lấy một văn bản ra, ngồi xuống trước mặt rồi đưa cho cậu. Niên Bách Tiêu tò mò đón lấy. Đó là một bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
“Cổ phần của ai cần chuyển nhượng vậy?” Niên Bách Tiêu ngạc nhiên.
“Của em!” Niên Bách Ngạn thản nhiên đáp: “Em đọc toàn bộ hợp đồng một lần đi. Nếu không còn vấn đề gì thì anh sẽ gọi cố vấn pháp luật tới văn phòng.”