Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 12 - Chương 511: Bị đóng băng

Có hoa rơi.
Cô liền nhìn về phía anh nói rằng, em là vợ anh, anh là chồng em, em tình nguyện nhắm chặt hai mắt cùng anh bước tiếp về phía trước, chỉ cần anh nắm lấy tay em, mãi mãi không buông là em sẽ không sợ hãi. Bây giờ, em hỏi anh, có phải anh định buông tay rồi không?


Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, anh chưa từng nghĩ rằng cũng có một ngày mình đành bất lực đầu hàng.
Bách Ngạn, anh cũng chưa từng nghĩ rằng, đánh mất anh, em sẽ phát điên.
Cô nói xong, kiễng chân, hôn lên bờ môi hơi mím của anh.
Sau khi kết thúc tuần trăng mật, tất cả mọi chuyện trở về quỹ đạo của nó.


Niên Bách Ngạn vẫn bận rộn như thế. Tố Diệp cũng vẫn chạy qua chạy lại ba chỗ làm, thời gian được sắp xếp kín mít. Niên Bách Tiêu thoải mái vào sống ở Sanlitun. Sau khi đi tuần trăng mật trở về gặp cậu ta, cô thấy mấy thứ đồ của cô đều đã được Niên Bách Tiêu dọn dẹp ngăn nắp, chỉnh tề, chuyển hết về tứ hợp viện.


Sau khi nhìn thấy mấy thứ đồ này, Tố Diệp bỗng thấy hơi mất mặt. Khi hãy còn ở Uyuni, cô đã từng hỏi Niên Bách Ngạn: Em trai anh liệu có bán bức bình phong của em đi không? Đắt tiền lắm đấy!
Niên Bách Ngạn bèn nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quặc.


Cô giải thích rằng: Anh không biết em trai mình rất hẹp hòi sao? Nó còn từng so đo với em giá tiền của một bữa ăn đấy.


Niên Bách Ngạn chỉ đáp lại cô bằng thái độ chuyện không đáng quan tâm: Không đâu! Cho dù nó không lấy hoa hồng, không làm cổ đông của Tinh Thạch thì tiền nhận được từ cuộc đua cũng nhiều hơn em.
Tố Diệp chỉ còn nước ngậm miệng.


Nhưng, từ ngữ điệu của Niên Bách Ngạn, cô không khó nhận ra anh vẫn cảm thấy rất tự hào vì Niên Bách Tiêu.
Đương nhiên, ngoài Niên Bách Tiêu ra, Niên Bách Ngạn cũng cho cô một điều bất ngờ, một bất ngờ rất lớn.


Bức ảnh cá nhân to khủng bố của cô đã được đặt trong phòng khách. Diện tích của tường đủ để giúp bức ảnh này có nơi nghỉ chân. Nhưng điều làm Tố Diệp ngỡ ngàng hơn cả là khi cô quay về tứ hợp viện đã ngộ nhận rằng mình đang được trở lại Uyuni.


Từ bức ảnh cá nhân đó của cô trải dài ra hai phía.
Toàn bộ đều là những bức ảnh cưới đã được phóng to.


Bức nào cũng là khung cảnh giữa trời và đất, kỳ diệu và thanh nhã như một thánh địa. Cô và Niên Bách Ngạn cũng có mặt trong đó, biểu cảm rất tự nhiên. Có thể là tay nắm tay, có thể là bốn mắt nhìn nhau, cũng có thể là cảnh cô dựa vào lòng anh, hay là cảnh anh ôm cô, từ từ bước về phía trước.


Còn ở đầu giường trong phòng ngủ là hình ảnh anh nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, hơi cúi mặt xuống, dựa sát vào tai cô, giống như thì thầm những lời có cánh. Còn cô thì khẽ mỉm cười, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc.
Cô còn nhớ cảnh này, không ngờ nó lại được lưu vào khung hình.


Tố Diệp vô cùng cảm động. Đợi tới lúc Niên Bách Ngạn đi làm về là cô lập tức dính lấy anh như một con gấu túi, không chịu buông tay.
Những ngày tháng sau khi kết hôn chẳng hề nhàm chán nhạt nhẽo như bạn bè cô vẫn nói. Ngược lại, cô càng ngày càng say đắm Niên Bách Ngạn.


Ai nói cưới rồi thì hết lãng mạn chứ?
Thực tế, cái Tố Diệp cần chẳng phải là lãng mạn. Cô chỉ mong một cuộc sống bình yên, được nắm tay anh đi trọn cuộc đời.


Các nhân viên trên dưới trong Tinh Thạch khi gặp cô đều đổi xưng hô ngay lập tức, hoặc là phu nhân tổng giám đốc hoặc là chị Niên. Họ làm Tố Diệp có chút ngượng ngập, phải liên tục sửa cách gọi cho họ, bảo họ cứ gọi bác sỹ Tố là hơn.


Đương nhiên, đám cưới này của cô và Niên Bách Ngạn ít nhiều cũng sẽ làm dấy lên một số tin đồn thất thiệt. Nóng hổi nhất vẫn là mấy tựa đề “em vợ được lên làm chính thất”. Nhưng Tố Diệp không mấy quan tâm, mà Niên Bách Ngạn lại càng thờ ơ với mấy tin tức kiểu này.


Tố Diệp mua rất nhiều quà cho Lâm Yêu Yêu, bao gồm cả đồ trang điểm cô ấy thích dùng nhất. Cả một đống đồ bày ra làm Lâm Yêu Yêu choáng váng. Cô ấy nói với cô: Lá nhỏ à! Cậu định rút cạn ví tiền của mình phải không?


Nhưng Tố Diệp rất rộng rãi, nói gì cũng không đòi tiền của cô ấy, làm Lâm Yêu Yêu vừa mừng vừa lo: Đúng là lên làm phu nhân có khác, có danh hiệu một cái là tiêu xài hoang phí ngay được!
Tố Diệp mím môi cười.


Thật ra cô cảm thấy rất có lỗi với Lâm Yêu Yêu vì lời nói của Đinh Tư Thừa. Đinh Tư Thừa đã biết cô yêu thầm anh ta từ lâu, còn Lâm Yêu Yêu cũng hiểu rõ suy nghĩ của Đinh Tư Thừa. Điều đó khiến Tố Diệp cảm thấy mình như kẻ thứ ba không biết giấu mặt vào đâu.


Đương nhiên, cô cũng không muốn liên tục khơi lại vết thương cũ của Lâm Yêu Yêu. Tuy rằng tự trách mình sâu sắc, cảm thấy vì mình mà Lâm Yêu Yêu mới phải tự sát, nhưng là một bác sỹ tâm lý, cô cảm thấy có những chuyện không nên động vào, dẫu sao thì chứng bệnh trầm cảm của Lâm Yêu Yêu vẫn còn đó.


Nhưng mà, cô đã từng kể nỗi dằn vặt này của mình cho Niên Bách Ngạn nghe.
Lúc đó Niên Bách Ngạn đã xoa đầu cô, ánh mắt nhìn cô tỏ vẻ thương hại như Thượng đế nhìn một con cừu non, rồi nói: Em mà còn đâm đầu vào mấy chuyện vụn vặt đó, anh sẽ đưa em vào bệnh viện tâm thần đấy.


Có thể nhận ra, Niên Bách Ngạn chẳng hề đoái hoài tới chuyện của Đinh Tư Thừa.


Họ vừa mới cưới, tứ hợp viện vẫn chưa thuê người giúp việc, chỉ thuê nhân viên dọn dẹp theo giờ. Niên Bách Ngạn vẫn chưa muốn có người thứ ba thường xuyên sống trong tứ hợp viện, làm phiền tới cuộc sống của họ. Suy nghĩ này hợp với Tố Diệp.


Tố Diệp cứ nghĩ mãi, không biết Niên Bách Ngạn sẽ dùng mấy lời ngọt ngào gì để miêu tả cuộc sống sau hôn nhân của họ, hoặc là thề thốt sau này họ sẽ thế nào, ra sao. Nhưng sau khi trở về Bắc Kinh, anh chẳng nói mấy lời thề non hẹn biển, bảo đảm cho cuộc sống vợ chồng sau này. Anh chỉ báo cáo rõ ràng số cổ phiếu, quyền lợi và hoa hồng của mình trong Tinh Thạch cùng với tình hình đầu tư trong ngân hàng Thụy Sĩ cho cô biết. Tất cả mật mã thẻ ngân hàng trước đây của anh cô cũng đều biết. Chỉ mới đó, Tố Diệp đã rõ giá trị của anh.


Cô ngây ngốc ngồi nghĩ, thế này… có coi là một kiểu lời hứa không?
Cô nghĩ là có.
Một người đàn ông như vậy lại bày hết mọi thứ ra trước mặt cô, không giấu giếm gì, điều đó chứng tỏ anh rất tin tưởng cô, muốn mang lại cho cô hạnh phúc.


Vào lúc Tố Diệp đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc lặng thầm mà dạt dào Niên Bách Ngạn mang tới, thì mấy tin giải trí lá cải bất ngờ tiết lộ một thông tin. Ngay sau đó, các trang mạng cũng chia sẻ điên cuồng.


Nội dung của tin tức rất đơn giản, xác nhận nữ thần trạch nam An Tịnh bị chấm dứt hợp đồng, mấy công ty quản lý có tên tuổi cũng lần lượt từ chối ký hợp đồng với An Tịnh.
Thông tin này tới rất đột ngột, như một quả bom dưới vũng nước sâu, làm rung chuyển cả giới giải trí.


Dĩ nhiên, Tố Diệp cũng đã đọc được. Khi cô chuẩn bị tra cứu tài liệu, vừa mở mạng ra, đập vào mắt đã là bức ảnh An Tịnh ôm mặt khóc nức nở trước ống kính.
Xảy ra chuyện gì rồi?


Phóng viên không thể đào sâu tìm ra chân tướng, khi phỏng vấn một loạt các đại gia cùng các nhân vật có tên tuổi, tất cả đều thống nhất nói là mình không rõ. Khi muốn hỏi tin tức của mấy công ty quản lý nổi tiếng, người phụ trách cũng né tránh không gặp mặt. Người có liên quan chỉ trả lời rằng: Hình tượng của An Tịnh không phù hợp lắm với tiêu chuẩn trang bìa của công ty chúng tôi.


An Tịnh, một nghệ sỹ mới thể hiện tài năng vượt trội, huênh hoang trong lễ trao giải, có thể thấy con đường thênh thang đang rộng mở trước mặt cô ta, tiền đồ vô cùng sáng sủa. Có ai ngờ bỗng dưng lại gặp phải chuyện bị “đóng băng”. Đây thực sự là một đả kích trí mạng đối với một người đang trong thời kỳ nở rộ tài năng như An Tịnh.


Còn Bạch Băng, một minh tinh có tiếng tăm và thế lực, được các phóng viên gọi là thành viên trong tập đoàn chị em tốt của An Tịnh, cũng không tránh khỏi liên lụy. Khi các phóng viên rầm rộ suy đoán thì cũng móc ra được không ít tin tức bất lợi của Bạch Băng, làm danh tiếng của cô ta bị thiệt hại, phải liên tục mở các cuộc họp báo thanh minh.


Tiếc là, các fan mạng thì đã chửi ầm ĩ.
Chân tướng sự việc vốn không quan trọng. Quan trọng là mọi người muốn xem một chân tướng thế nào.
Thế nên, đây là lúc các phóng viên giải trí tích cực phát huy sức sáng tạo của mình.


Có người nói An Tịnh đắc tội với một thế lực nào đó. Có người lại cho rằng An Tịnh vốn là bình hoa, công ty bảo vệ cô ta có lẽ cũng thực sự cảm thấy cô ta không ổn nên mới từ bỏ. Có người lại đoán cô ta đã nói lời nào đó không nên nói trước công chúng để họ phải giảng hòa.


Chỉ có Tố Diệp cho rằng, là ông trời có mắt.
Ai bảo thường ngày cô ta vênh vênh váo váo.
Tất nhiên, từ sau khi kết hôn với Niên Bách Ngạn, cô cũng chẳng còn để mắt tới “cọng hành” An Tịnh đó nữa. Kể cả những tin đồn về cô ta cũng không liên quan gì tới cô.


Đúng lúc ấy, thư ký gọi điện tới nói rằng tổng giám đốc Niên thông báo mở cuộc họp các cán bộ cấp cao. Cô lập tức thu dọn tài liệu, vội đi tới phòng họp.
Trong phòng họp, Niên Bách Ngạn đang nghe những người khác báo cáo. Sau khi thấy Tố Diệp vào, anh ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Cảm giác này thật lạ.


Anh là sếp của cô, đồng thời cũng là chồng của cô.
Đến cả ánh mắt mọi người nhìn cô cũng không còn bình thường.


Nhưng Niên Bách Ngạn vẫn nghiêm túc như trước đây. Đến lượt cô báo cáo công việc, vì tâm hồn treo ngược cành cây mà cô báo cáo sai. Anh liên tục phải nhíu mày, sửa lại những vấn đề trong bản báo cáo của cô.
Tố Diệp lập tức không dám phân tâm nữa, chỉ tập trung vào cuộc họp.


Cũng may Niên Bách Ngạn không làm khó cô, chỉ hy vọng cô có thể lập ra một phương án có hiệu quả đối với việc xây dựng tâm lý nhân viên trong một khoảng thời gian ngắn hơn.
Chuyện này liên quan tới nguyên tắc làm việc.


Tố Diệp cảm thấy anh có vẻ gấp gáp. Nhưng Niên Bách Ngạn lại cho rằng, là một cố vấn tâm lý, cô có nghĩa vụ phải căn cứ theo tình hình của công ty để điều chỉnh phương án và các bài giảng bồi dưỡng tâm lý của mình.


“Xin lỗi! Phương án của tôi không thể điều chỉnh. Tôi có cách sắp xếp và trình tự tiến hành của riêng mình.” Cô trả lời kiên quyết.


Niên Bách Ngạn gõ tay xuống mặt bàn, tỏ ra uy thế: “Cô bắt buộc phải điều chỉnh lại phương án của mình. Nếu không, tôi sẽ không để phòng tài vụ thông qua chi phí cho bộ phận của cô.”


Tố Diệp thật sự muốn đi tới túm tóc anh, rồi nói: Này! Em là vợ anh đấy! Anh có thể đừng suốt ngày ra dáng lãnh đạo với em không? Nhưng cô cũng chỉ nghĩ vậy thôi. Cô không có gan cũng không trẻ con đến mức đi làm mấy chuyện đấy.
Cuối cùng, cô thỏa hiệp: “Tôi sẽ cố gắng!”


“Trong vòng ba ngày, tôi muốn được nhìn thấy toàn bộ kế hoạch mới.” Ngữ khí của Niên Bách Ngạn không cho phép đối phương được từ chối.
Tố Diệp khẽ híp mắt, tưởng tượng ra cảnh anh bị cô treo lên rồi đấm bốc như bọc cát. Cô nghiến răng: “Vâng!”
Lại phải tăng ca, đồ đáng ghét!


Những người khác thấy ngay cả phu nhân tổng giám đốc cũng không có may mắn thoát việc, lại càng không qua loa, tắc trách. Ai nấy đều sợ hãi, dè dặt.


Tố Diệp lại cắm cúi vẽ mấy hình người lên báo cáo, sau đó lại vẽ thêm vô số cái gai trên cái đầu ấy, thoạt nhìn trông như gai nhím. Cô thầm cười trong lòng. Ngước mắt lên nhìn Niên Bách Ngạn, thấy anh đang thảo luận kế hoạch cùng bộ phận thị trường với vẻ mặt không cảm xúc, cô lại càng cảm thấy buồn cười tợn. Hứa Đồng ngồi bên cạnh anh, gương mặt cũng vô cùng nghiêm túc. Còn điện thoại của anh đặt bên cạnh tay anh.


Không phải bộ điện thoại cá nhân. Cô phát hiện, chỉ cần có cô cùng họp, Niên Bách Ngạn sẽ không mang theo chiếc điện thoại cá nhân đó.
Nhìn vào di động, một suy nghĩ quỷ quyệt bất ngờ lóe lên.


Nghĩ lại lần ở Nam Phi, khi cô nhắn tin cho anh mà câu trả lời của anh cũng khiến người ta phải đỏ mặt. Khi đang họp, anh luôn trả lời bằng văn bản. Thế nên Tố Diệp luôn tưởng tượng anh trả lời mấy tin nhắn ấy của cô bằng nét mặt nghiêm nghị như thế nào.


Nghĩ như vậy, trái tim vui rộn ràng, như sắp bay lên tận trần nhà. Ai bảo anh cứ bày ra cái vẻ cấp trên với cô? Cô chọc anh một chút chắc là được chứ hả? Thế là cô lén lút cho điện thoại xuống dưới gầm bàn, nhanh chóng nhắn đi một tin.
Chẳng mấy chốc, chiếc di động bên cạnh Niên Bách Ngạn đã rung lên.


Tố Diệp nhịn cười, cố tình thể hiện vẻ mặt nhàm chán, tiếp tục ngồi họp.


Còn Niên Bách Ngạn vừa nói chuyện với người của bộ phận thị trường vừa cầm điện thoại, miệng vẫn không ngừng dặn dò, mắt dừng lại trên mấy dòng tin nhắn. Đó là mấy lời vô cùng gợi tình: Bách Ngạn… Người ta muốn chiếm đoạt anh quá! Muốn ngay lập tức cảm nhận cậu bạn nóng rẫy của anh…