Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 11 - Chương 496: Lì xì bay đầy trời

Không giống như đang giận dữ, giọng nói của anh toát lên một sự quan tâm khiến Tố Diệp thấy ấm lòng. Cô nói chuyện cũng dịu dàng hơn một chút: “Em đi gấp mà thôi, tối nay là về tới Bắc Kinh rồi. Anh vẫn còn bận rộn nên em không nói với anh.”


Niên Bách Ngạn thở dài: “Có người ở bên cạnh em vẫn tốt hơn mà.”
“Yên tâm đi! Em sẽ tự chăm sóc bản thân mà.” Tố Diệp nhẹ bước, cảm nhận làn gió nhẹ phả vào mặt. Cô dừng bước trước một tấm biển, bên trên có khắc bốn dòng chữ.
“Vạn pháp tương hỗ duyên khởi


Thế sự bất tất cưỡng cầu
Chỉ yếu nhân duyên cụ túc
Tự nhiên thủy đáo cừ thành”


*Tạm dịch: Phàm là mọi chuyện trên đời đều do nhân duyên mà thành, duyên tới thì hợp, duyên hết thì tan. Nhưng duyên tới duyên đi không do con người quyết định, không thể cưỡng cầu. Chỉ cần có thiên thời, địa lợi, nhân hòa, mọi chuyện thuận theo tự nhiên, ắt sẽ có một cái kết tốt đẹp.


Tố Diệp đọc tới mê mẩn. Chỉ cần nhân duyên đủ đầy, nước ắt sẽ chảy thành sông… Vậy cô và Niên Bách Ngạn bây giờ đã coi là nhân duyên đủ đầy hay chưa?


Tình cảm nam nữ trên đời cũng không thể miễn cưỡng. Vì duyên chưa tới, mà còn gặp nhiều trắc trở, càng muốn ở bên nhau lại càng lực bất tòng tâm. Giống như hai người họ, đã trải qua muôn vàn khó khăn. Tới bây giờ, nước đã chảy thành sông.


Đang mải suy nghĩ, trong một ngôi chùa không xa bỗng vang lên một tiếng chuông, thanh âm vang xa.
Cô nhìn về phía tiếng chuông, nhưng vô tình liếc thấy một bóng hình quen thuộc. Ngón tay cầm di động của cô run khẽ, một câu cũng không thốt nên lời.


“Em quá chìm đắm vào nơi đây rồi. Anh sợ một ngày em bỗng dưng muốn xuất gia.” Trong điện thoại vang lên giọng nói trầm thấp của anh. Còn đôi mắt cô thì nhìn rõ nụ cười đầy yêu thương nơi khóe miệng Niên Bách Ngạn.
Như nhìn thấy một vị thần bước từ trên trời xuống, làm Tố Diệp ngẩn người.


Niên Bách Ngạn đứng ngay trên bậc thềm dẫn vào chùa. Anh đứng sững trong bóng cây xanh tốt, loang lổ. Bóng anh càng được nắng kéo dài ra. Rừng trúc xào xạc theo gió. Có chiếc lá rơi xuống bả vai anh. Chiếc áo sơ mi nhạt màu, trong tiết trời này, dưới cảnh thiền tự này, trông lại càng nhẹ nhàng, khoan khoái.


Tố Diệp còn tưởng mình nhìn nhầm. Cô dụi dụi mắt. Khi thấy anh thật sự đang đứng đó, cô vô thức hỏi: “Sao anh lại tới đây?”


Niên Bách Ngạn cất điện thoại, đi thẳng về phía cô, khẽ nói: “Kết hôn là một chuyện lớn. Hai chúng ta cùng tới báo với bố mẹ sẽ tốt hơn. Vả lại, anh muốn thăm con của chúng ta.”
Tim Tố Diệp co thắt lại, ánh mắt chợt tối đi.


Niên Bách Ngạn giơ tay kéo cô vào lòng, khẽ nói một câu đầy kiên định trên đỉnh đầu cô: “Diệp Diệp! Anh sẽ chăm sóc em suốt cuộc đời này!”
Tố Diệp siết chặt lấy anh.
12/ .
Theo bước chân của thời gian, ngày ấy rồi cũng tới.


Ngồi trong phòng trang điểm của khách sạn, Tố Diệp ngắm mình trong gương, xung quanh là các chị em cười hi hi ha ha, mặc những bộ lễ phục màu trắng, nhất thời cảm thấy ngỡ ngàng.
Hôm nay thật sự là lễ cưới rồi.
Cô… thật sự đã lấy Niên Bách Ngạn.


Theo thói quen cưới hỏi truyền thống của người phương Bắc, từ sáng sớm, Niên Bách Ngạn đã tới đón dâu. Tuy rằng đã định trước một hôn lễ hào hoa, nhưng một số phong tục cũ vẫn phải tuân thủ. Trước khi cưới, Phương Tiếu Bình đã liệt kê từng thứ một cho Niên Bách Ngạn, anh ghi nhớ lần lượt.


Vì đón dâu từ nhà gái, nên trước đó một đêm, Tố Diệp ngủ lại nhà cậu. Cô chẳng chợp mắt được, cứ cảm thấy hồi hộp. Cậu mợ thì càng không ngủ nổi. Ba giờ sáng, cậu mợ đã lục tục dậy bận rộn, trải thảm đỏ ra tận cửa tứ hợp viện. Chưa tới bốn giờ, Tố Khải cũng đã tới. Nó dán chữ hỷ khắp nhà, chuẩn bị bánh kẹo, hoa quả.


Tố Diệp khó khăn lắm mới mơ màng ngủ được một lát thì đã bị tiếng ồn đánh thức. Mở cửa phòng ngủ ra xem, cô giật nảy mình. Trời ạ, màu đỏ tươi ngập tràn trong ánh mắt. Cậu mợ còn chuẩn bị treo đèn lồng các loại. Cô sợ bệnh tình của cậu trở nặng, bèn ra ngoài dặn cậu nghỉ ngơi. Ai ngờ cậu tự tin vô cùng, vỗ ngực nói mình không sao. Phương Tiếu Bình cũng thúc giục cô về phòng ngủ thêm một lát, nếu không sắc mặt kém không thể trang điểm được.


Trước khi trở về phòng ngủ, Tố Diệp lại nhìn cậu bằng ánh mắt hồ nghi.
Chưa ngủ thêm được quá lâu, cô đã nghe thấy bên ngoài vô cùng náo nhiệt.


Nhà cậu không có thân thích, nhưng nhà mợ thì khá đông. Các cô lớn mợ nhỏ chẳng biết hết tên cứ như từ dưới đất chui lên, bình thường không qua lại thăm hỏi giờ cũng thành một nhóm ồn ã. Tố Diệp dậy hẳn, lần lượt chào hỏi từng người một. Những gương mặt lạ lẫm ấy, ai nấy đều khen cô xinh đẹp.


Ngày đám cưới, ngoại trừ váy cưới Lâm Yêu Yêu chuẩn bị cho Tố Diệp, Diệp Lan cũng chuẩn bị cho cô một bộ lễ phục đi chúc rượu. Ngoài hai bộ này, Niên Bách Ngạn lại mua cho cô thêm bảy bộ khác. Một bộ dùng để đón khách. Những bộ còn lại đều chuẩn bị cho những mục đích khác nhau trong hôn lễ. Nghĩ cũng đủ biết, đám cưới này sẽ không ngắn.


Người Trung Quốc coi “cửu” là chí tôn, vì “cửu” đồng âm với “trường cửu” (dài lâu). Hoàng đế Trung Quốc cũng được gọi là “cửu ngũ chí tôn”. Thế nên về ý nghĩa truyền thống mà nói, Niên Bách Ngạn luôn rất tôn trọng. Đây cũng là lý do Tố Diệp tổng cộng có chín bộ quần áo để thay đổi.


Váy cưới đã được quản gia khách sạn cất kỹ từ sớm, để tiện khi tới đó, Tố Diệp thay đổi. Còn khi đón dâu, cô mặc một bộ xường xám màu đỏ của Trung Quốc truyền thống, được chính tay thợ lành nghề của Đoạn Phù Tường* làm ra, loại tơ lụa được chọn lựa trong hàng ngàn loại kết hợp với thủ công của những nghệ nhân có tiếng trong thành Bắc Kinh. Vẻ nghệ thuật của bộ xường xám không thể nói nên lời.


*Đoạn Phù Tường là một thương hiệu sản xuất đồ cao cấp hàng đầu Trung Quốc.
Thay quần áo, trang điểm.


Những người bà con được nhìn thấy bộ xường xám trên người cô, ai nấy đều tấm tắc tán thưởng. Phương Tiếu Bình thì nói với nét mặt hãnh diện: “Bộ xường xám này Bách Ngạn phải mời chính tay nghệ nhân trong Bắc Kinh làm gấp đấy. Tôi đã từng hỏi Đoạn Phù Tường rồi, bộ xường xám này mà mang ra thị trường kinh doanh thì phải mua với giá hơn hai trăm vạn đó.”


Một câu nói đủ làm mọi người kinh ngạc.
Tố Diệp mím môi, muốn cười nhưng lại nhịn. Tâm lý ưa khoe khoang của mợ rất dễ hiểu, bản tính trời sinh của con người mà.


Lâm Yêu Yêu dẫn theo một đám bạn tốt tới nhà. Họ vừa mới tới, Niên Bách Ngạn cũng đã đưa các anh em cùng mình tới đón dâu. Mấy chị em không nói gì, lập tức xông ra trước, giữ chặt cửa.


Tố Diệp đứng trước cửa sổ nhìn ra, hoảng hốt. Trời ơi! Sau cửa người này nối người kia, có khi phải tới mười mấy người.
Chẳng mấy chốc, dây pháo ngoài cửa đã nổ giòn giã.
Hàng xóm quanh nhà vây xung quanh cây hòe lớn.


Một hàng xe sang trọng đỗ theo trật tự. Chiếc xe đi đầu là lộng lẫy nhất. Cảnh tượng ấy khiến người ta phải tấm tắc không thôi.
Trong số anh em của Niên Bách Ngạn, đi đầu đương nhiên là đám bạn uống thả phanh ở Nội Mông khi ấy.


Trước cửa, Niên Bách Ngạn mặc áo vest, đi giày da, tay ôm một bó hoa súng tím, đứng ở giữa. Giang Mạc Viễn và Thịnh Thiên Vỹ làm hai hộ pháp hai bên, cùng tới đối phó với đám chị em “mang ý xấu” đang đứng chặn.


Niên Bách Ngạn đứng trước cửa, bỗng nhiên cảm thấy hơi căng thẳng. Anh hắng giọng, nhìn về phía Giang Mạc Viễn: “Cậu chắc họ sẽ ra mấy chiêu “tàn độc” này chứ?”


Giang Mạc Viễn bỏ hết đồng một xu, năm xu, một hào, năm hào, rồi đồng xu một đồng vào trong túi áo vest của Niên Bách Ngạn, vỗ vai anh nói: “Đề phòng trước vẫn hơn!”


Niên Bách Ngạn chưa quên tình cảnh mất mặt của Giang Mạc Viễn ngày đón dâu, bèn gật đầu. Còn bên kia, Thịnh Thiên Vỹ thì nói: “Yên tâm đi! Cho dù họ có trăm người, vẫn còn có ví tiền của mấy anh em đây đỡ giúp cậu mà!”


Một người chuẩn bị cho anh tiền lẻ, một người lại trở thành máy rút tiền vô hạn của anh, nghĩ tới đây, Niên Bách Ngạn bất giác cảm thấy sẽ vượt qua được.
Đằng sau có Niên Bách Tiêu. Cậu ta bắng nhắng nói một câu: “Lỡ họ không vòi tiền thì sao?”


Nó vừa nói một câu, trái tim Niên Bách Ngạn lại như bị treo lên lủng lẳng.
“Không đòi tiền thì đòi cái gì?”
Diệp Uyên tinh ranh, vội vàng cứu giá: “Khỏi lo! Cần rượu thuốc kẹo trà gì chúng ta cũng đã chuẩn bị đầy đủ trên xe rồi. Nếu thật sự vẫn không tha cho cậu, cậu cứ tặng hẳn xe đi.”


Niên Bách Ngạn câm nín.
Anh bắt đầu giơ tay đập cửa. Chẳng mấy chốc, bên trong đã vọng ra tiếng cười hi hi ha ha, thành một đám ồn ào.
Lâm Yêu Yêu dẫn đầu, hỏi: Ai đấy? Sáng sớm ra đã đập cửa?


Niên Bách Ngạn hiểu sâu sắc hôm nay kiểu gì cũng không thể giữ được hình tượng của mình nữa, đón được cô dâu mới là chuyện quan trọng nhất. Anh bèn trả lời: Tôi là Niên Bách Ngạn, tới đón Tố Diệp.
“Niên Bách Ngạn là ai?”
“Chú rể ngày hôm nay!”
“Chú rể ngày hôm nay là ai?”


Niên Bách Ngạn liếc mắt nhìn Diệp Uyên, cắn răng nói: Em rể của chị!
Họ nghe thấy tiếng Lâm Yêu Yêu và một đám con gái ôm bụng cười lớn.


“Hôm nay là ngày lành tháng tốt. Chúng tôi cũng không muốn làm lỡ dở chuyện đón dâu của anh. Chỉ cần anh vượt qua được các thử thách của chúng tôi là có thể đón được Tiểu Diệp thuận lợi. Nói trước nhé, nếu anh không làm được, bị lỡ giờ là tại anh đấy!” Lâm Yêu Yêu là người từng trải, biết đám cưới có giờ có giấc, thế nên cô ấy nắm trúng điểm yếu.


“Được, được, được!” Niên Bách Ngạn hứa không ngớt.
“Sau cửa có tổng cộng mười chị em, anh phải chuẩn bị mười bao lì xì.”
“Lì xì!” Niên Bách Ngạn vội vã giơ tay ra. Anh không sợ họ đòi tiền, sợ nhất là họ đưa ra những yêu cầu vô lý.


Các anh em giữ hộ lì xì nhanh chóng bước lên đưa họ.
Ai ngờ Lâm Yêu Yêu từ tốn nói: “Anh là ông chủ lớn. Trong lì xì đựng tiền sao có thể làm khó anh. Thế nên chúng tôi không cần tiền.”
Mặt Niên Bách Ngạn biến sắc. Đám Giang Mạc Viễn cũng chết điếng.


“Trong lì xì phải đựng đầy kẹo hỷ, nếu không thất bại.”
Nghe xong câu ấy, Niên Bách Ngạn suýt nữa nhìn Diệp Uyên, cảm động đến rơi nước mắt. Diệp Uyên nhìn họ bằng ánh mắt “Vẫn phải nghe tôi”, rồi vội vàng bận rộn giúp họ đựng đầy kẹo.
Coi như đã qua cửa thứ nhất.


Ngay sau đó, có một túi đồ được đưa ra từ khe cửa.
“Anh nhớ hình dáng vợ mình chứ? Ghép được hình của Tố Diệp ra, coi như anh thành công!” Lại là một yêu cầu khó khăn.


Niên Bách Ngạn cầm lên xem. Bên trên là mấy bức ảnh bị cắt nát, có lẽ còn có ảnh của bạn Tố Diệp. Gương mặt đều bị cắt ra hết. Họ bắt anh trong khoảng thời gian ngắn nhất, phải tìm ra được ngũ quan của Tố Diệp trong đống này, sau đó ghép lại thành hình của cô.


Đây là yêu cầu bắt chú rể phải cực kỳ thân thuộc với gương mặt của cô dâu, tình cảm sâu đậm mới có thể làm được.
Nhìn thấy đống ấy, đám Giang Mạc Viễn lập tức lùi ra sau. Đến cả Diệp Uyên cũng nhượng bộ lui binh. Họ muốn giúp cũng đành bó tay.


Niên Bách Ngạn ngược lại không hoảng không cuống. Anh nhìn qua đống “ngũ quan” rời rạc trong tay mình rồi nói với người trong nhà: “Trong vòng năm phút nếu tôi ghép thành công thì phải lập tức để tôi vào trong.”


“Tổng giám đốc Niên! Anh không có quyền cò kè mặc cả.” Lâm Yêu Yêu vẫn chiếm thế thượng phong.
Niên Bách Ngạn lắc đầu khó xử. Thôi được rồi, anh nhịn.


Nhìn đống ảnh lộn xộn, Niên Bách Ngạn chậm rãi ghép. Nhìn kỹ từng mảnh rồi mới ra tay. Anh lấy thận trọng mà chuẩn xác. Mỗi một bộ phận đều tìm được chính xác hình thuộc về Tố Diệp. Quả nhiên, chưa tới năm phút, gương mặt xinh đẹp của Tố Diệp đã được ghép ra.


Các chị em trầm trồ, ai nấy đều tấm tắc khen chú rể tình cảm sâu đậm.


Có người còn định tiếp tục ra thử thách làm khó Niên Bách Ngạn, nhưng có người lên tiếng nói chú rể đã tìm ra được cô dâu trong thời gian nhanh như vậy rồi, đừng làm khó nữa. Cứ như vậy, các chị em tranh cãi nhau. Niên Bách Ngạn nhân cơ hội ấy xông vào, chốc lát đã chen được vào cửa lớn.


“Cửa thành thất thủ”, chuyện lớn cỡ nào?
Ngay lập tức, các anh em cũng hò dô công phá thành trì, ào ào xông vào khí thế. Các chị em vì lòng quân tan tác mà thua liểng xiểng. Có chị em hét lớn: Không được, không được! Chúng tôi muốn có lì xì!


Ngay lập tức, những bao lì xì đựng đầy tiền bay khắp trời.
Lâm Yêu Yêu cầm một xấp lì xì trong tay, xin lỗi không lời với Tố Diệp ở trong nhà.
Cứ như vậy, Niên Bách Ngạn ăn bát mỳ của Phương Tiếu Bình, rồi đích thân đút cho Tố Diệp mấy miếng. Ngay sau đó, anh bế cô lên xe, đi thẳng tới khách sạn.


Quản gia tại khách sạn đã dẫn theo các nhân viên phục vụ đứng đợi rất lâu.
Các bạn bè luôn chân luôn tay trong khách sạn cũng ra ngoài đón tiếp. Bỗng chốc, pháo nổ vang trời. Trên thảm cỏ, trong khách sạn cũng đã chuẩn bị pháo bông kỹ thuật cao dùng cho vũ hội buổi tối.


Trong khách sạn, từ bãi cỏ tới nhà ăn rồi tới đại sảnh cử hành nghi lễ, khắp nơi đều là màu tím đậm của súng. Nghe nói, Niên Bách Ngạn đã đích thân thu thập từ nhiều nơi, sau đó vận chuyển bằng đường hàng không tới từ sáng sớm.


Tố Diệp tới khách sạn, tuy chỉ vội vã liếc nhìn một cái nhưng cũng nhìn thấy không ít các vị khách danh tiếng, quý tộc, chắc là đều có quan hệ với Niên Bách Ngạn. Còn có cả Kanve, Nhϊế͙p͙ Thiên Luật, thiên tài thiết kế, người cầm lái của gia tộc họ Nhϊế͙p͙*.


*Nhϊế͙p͙ Thiên Luật là cháu của Lôi Dận, trong truyện “Trò chơi nguy hiểm”.
Những người tới đây không quý phái thì cũng danh giá.
Các nhà tạo mẫu, thợ trang điểm cũng được Niên Bách Ngạn mời từ nước ngoài về, sáng sớm nay đã có mặt tại khách sạn.
Đang trang điểm thì có người gõ cửa.


Đầu tiên là một cái đầu nhỏ thò vào, cười ngọt ngào với Tố Diệp.
“Ồ, con nhà ai thế kia? Xinh xắn quá!” Trong phòng trang điểm, có người bạn nói.
“Mau vào đây!” Tố Diệp cảm thấy đứa bé này rất xinh gái, vừa nhìn đã muốn yêu.


Đó là một bé gái, không lớn lắm, mái tóc gọn ghẽ, đeo thêm một chiếc kẹp công chúa, ôm theo một con Pooh trong lòng. Thấy Tố Diệp gọi mình, cô bé bèn cười hì hì chạy vào trong.
“Con tên là gì? Con đến đây với ai?” Trái tim Tố Diệp cũng mềm nhũn.


Cô bé nghiêng đầu, vừa định lên tiếng thì cánh cửa phòng trang điểm lại bị đẩy ra, Có tiếng phụ nữ nhẹ nhàng gọi: “Thần Thần!”
Nghe thấy tiếng ấy, cô bé hớn hở chạy tới: “Mẹ!”


Cô ấy ăn mặc rất đoan trang, chỉ có điều cái bụng nhỏ hơi lồi lên, có lẽ là đang mang thai. Cô ấy cẩn thận bế bé gái lên. Sau khi nhìn thấy Tố Diệp, cô ấy vội vàng xin lỗi: “Thật ngại quá! Tôi vốn định lát nữa sẽ qua đây chào hỏi cô, ai ngờ con bé này nghịch ngợm chạy lung tung. Nó không làm phiền cô chứ?”


Tố Diệp cảm thấy người phụ nữ này trông rất quen, nhưng nhớ mãi vẫn không ra đã từng gặp ở đâu. Ánh mắt cô vô thức liếc qua cổ tay của cô ấy, bất ngờ nhớ ra: “Chị là Trang Noãn Thần phải không?” Đây là vợ của Giang Mạc Viễn.


Sở dĩ cô nhớ ra cô ấy ngay lập tức chính vì chiếc vòng tay tinh xảo trên cổ tay, được khảm nạm với viên đá sapphire xanh lam gì đó. Khi đó ở Mông Cổ, cô nhớ rất rõ Giang Mạc Viễn đã đấu giá thành công với ba triệu tám trăm ngàn đô la Mỹ. Nghe Niên Bách Ngạn nói, Giang Mạc Viễn đấu giá để tặng cho vợ mình, vì vợ anh ấy rất thích vòng tay.


Trang Noãn Thần khẽ mỉm cười, đi vào trong phòng: “Từ lâu đã nghe nói Niên phu nhân là một mỹ nhân, hôm nay cuối cùng đã được gặp mặt người thật rồi.”


Tố Diệp vội vàng mời cô ấy ngồi xuống vì lo cho đứa bé trong bụng, rồi trò chuyện với cô ấy, bỗng nhiên cũng cảm thấy rất vui vẻ. Giang Thần bé xíu nép vào lòng mẹ, tròn xoe đôi mắt hiếu kỳ nhìn Tố Diệp. Nhân lúc hai người không nói chuyện, con bé liền cất giọng non nớt: “Chị ơi! Chị sắp làm đám cưới ạ? Sao không thấy chị mặc váy cưới?”


“Con gái chị nói ngọt quá!” Tố Diệp vừa nghe thấy con bé gọi mình là chị, trong lòng vui rộn ràng.
Trang Noãn Thần nhìn Giang Thần bằng ánh mắt cưng chiều rồi nói: “Trẻ con bây giờ, tinh ranh như ma ấy!”


Tố Diệp nhìn Giang Thần, bất giác lại nhớ tới con mình. Tim cô khẽ nhói lên. Cô giơ tay ra xoa đầu Giang Thần rồi dịu dàng nói: “Chị sắp đi thay váy cưới rồi!”
Cô vừa dứt lời đã thấy quản gia của khách sạn gõ cửa đi vào, nét mặt lo lắng: “Niên phu nhân! Váy cưới của chị… biến mất rồi…”