Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 11 - Chương 493: Danh chính ngôn thuận thực sự

Đêm tối tại châu Âu.
Triền miên trong đau đớn.
Trong căn phòng trăng mật đặc biệt của khách sạn, trên chiếc giường rộng lớn, một đôi nam nữ đang quấn quýt.
Cảnh đêm cũng rất đa tình.


Nhìn qua khung cửa sổ sát sàn cong cong là đèn đường tĩnh mịch. Hình như những đám mây trên cao lại gặp gỡ ánh trăng và bầu bạn cùng các vì sao.
Có thanh âm không thể kìm nén của người con gái.
Là khó mà chịu đựng, rồi chìm đắm, say sưa.


Rất lâu sau, vọng tới tiếng gầm khẽ của người đàn ông. Giữa hơi thở, anh khẽ gọi tên cô: “Yêu Yêu! Anh yêu em…”
Mọi thứ, rất lâu sau mới trở lại bình thường.
Chiếc giường yên ắng một lát.
Một lúc sau mới có động tĩnh.
Lâm Yêu Yêu uể oải nằm đó, mồ hôi ướt đẫm mái tóc.


Diệp Uyên hơi chống người lên, bàn tay dịu dàng nhẹ nhàng vuốt ve cô, lau đi những giọt mồ hôi trên trán cô. Anh thỏa mãn cúi đầu, hôn khẽ lên gò má cô.


“Đừng đùa nữa, em phải đi tắm!” Yêu Yêu đỏ mặt nhìn đi chỗ khác, tim đập dồn dập. Cho tới tận bây giờ, cô vẫn chưa dám nhìn trực diện vào cơ thể của anh.
Diệp Uyên ôm chầm lấy cô, cười đùa: “Vội gì chứ? Cho anh ôm thêm một lúc!”


“Toàn mồ hôi thôi!” Cô khẽ đẩy anh ra, định đi xuống giường nhưng hai chân mềm nhũn.
Diệp Uyên đắc ý bật cười.
Anh cười như vậy, lại càng khiến Lâm Yêu Yêu xấu hổ. Cô xoay hẳn lưng về phía anh.
Khi Diệp Uyên còn đang định trêu chọc cô thì điện thoại vang lên.


Nhân cơ hội ấy, Lâm Yêu Yêu vội rời xa vòng ôm của anh. Cô kéo chiếc áo ngủ rơi dưới đất bọc lấy người rồi đi tắm.
Trong phòng tắm.
Hơi nóng hừng hực.
Lâm Yêu Yêu giơ tay gạt đi lớp hơi nước trên mặt gương, để lộ ra một gương mặt rõ nét.


Gương mặt cô vẫn còn mang sắc hồng của màn tình cảm mãnh liệt. Thậm chí hương sắc ẩn hiện trên nét mặt, thoạt nhìn như hoa đào đang nở.
Lâm Yêu Yêu giật mình vì dáng vẻ này của mình.
Bắt đầu từ khi nào, cô cảm thấy vui vẻ hằng đêm với Diệp Uyên đã trở thành chuyện bình thường.


Diệp Uyên, con người này, giống như đang không ngừng len lỏi từng chút vào trái tim cô theo nhiệt độ cơ thể anh, theo hơi thở của anh, theo cả từng sở thích của anh. Cô bắt đầu cảm thấy, cán cân trong lòng mình dường như đang dần dần nghiêng về phía Diệp Uyên.


Lẽ nào thật sự là cảm giác lệ thuộc của phụ nữ đang quấy rối?
Cô và Diệp Uyên kết hôn rồi thì trong lòng cô cũng bắt đầu có cảm giác dựa dẫm sao?
Cô chẳng rõ nữa. Cô cũng không hiểu gì về tâm lý con người. Nhưng chuyện này cũng đâu thể đem tới hỏi Tố Diệp?


Cô lề mề trong phòng tắm rất lâu mới ra ngoài.
Khi trở lại phòng, Diệp Uyên nhìn cô cười ngây ngô.
Cô nhìn anh: “Cười gì vậy?”


Diệp Uyên lật người ngồi dậy, trên người hoàn toàn trần trùng trục, không hề mặc thứ gì. Lâm Yêu Yêu vừa nhìn, mặt đã đỏ bừng. Cô vội né đi, việc đó càng khiến Diệp Uyên cười sảng khoái hơn.
“Có một chuyện tốt và một chuyện xấu, em muốn nghe chuyện nào trước?” Diệp Uyên hỏi.


Lâm Yêu Yêu cúi đầu, đi sang một bên dùng khăn khô lau đầu: “Khổ trước sướng sau đi!”
“Thái độ sống chính xác đấy!” Diệp Uyên khen ngợi.
“Tin xấu chính là chúng ta phải kết thúc tuần trăng mật sớm hơn dự kiến!”


Lâm Yêu Yêu ồ lên một tiếng. Đây cũng đâu phải là tin gì xấu phải không?
“Thế thôi à?”
“Thế thôi!”
“Thế tin tốt là gì?”
Diệp Uyên lười biếng dựa vào đầu giường: “Tin vui chính là bạn bè tốt của em, em gái tốt của anh, Tố Diệp, sẽ làm đám cưới vào ngày 12 này.”


“Hả?” Quả bom hồng này nổ trúng người Lâm Yêu Yêu. Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên. Ai ngờ lại nhìn trúng phải cơ thể Diệp Uyên.
Cô nhất thời căng thẳng, lập tức vứt áo ngủ cho anh: “Anh mặc vào đi đã!”
Diệp Uyên cười ha ha: “Sao thế? Em nhìn thấy hồi hộp hay là lo sợ?”


“Đừng có tự mãn!” Lâm Yêu Yêu đỏ mặt lườm anh.
Diệp Uyên khoác tạm áo ngủ lên người, gối hai tay ra sau gáy. Lâm Yêu Yêu hỏi ngay: “Với Niên Bách Ngạn sao?”
“Đương nhiên rồi! Nó không lấy Niên Bách Ngạn, lấy ai đây?” Diệp Uyên buồn cười.


“Đàn ông muốn lấy Tiểu Diệp nhiều lắm đấy.” Tuy rằng Lâm Yêu Yêu nói vậy nhưng vẫn thật lòng cảm thấy vui thay cho Tố Diệp. Cô lại hỏi thêm: “Nhưng sao lại đường đột vậy? Đợt trước em đi mua sắm mới Tiểu Diệp, vẫn chưa thấy cô ấy nói gì cả.”


Về nguyên nhân tại sao thì Diệp Uyên quả thật không biết rõ. Anh suy nghĩ rồi nói: “Tình cảm tới ngày nồng thắm thì tự nhiên muốn lấy nhau thôi. Sớm hay muộn cũng vậy cả mà, như hai chúng ta vậy!”
Da mặt Lâm Yêu Yêu lại mỏng đi: “Anh mà không còn không nghiêm túc, em không nói chuyện với anh nữa đâu!”


“Được được được, anh nghiêm túc!” Nói rồi, Diệp Uyên đi xuống giường.
Lâm Yêu Yêu giật mình, vội quay đầu lại.
Diệp Uyên cười xấu xa, chậm rãi mặc áo ngủ tử tế. Anh đi tới bên cạnh cô, ngồi xuống, ôm cô vào lòng: “Vợ chồng với nhau rồi còn ngượng ngùng thế này!”


“Nói chuyện Tố Diệp, không nói là em ra ngoài chơi đấy!” Lâm Yêu Yêu nói xong định đi.
Diệp Uyên giữ cô lại: “Vợ yêu! Đừng xa anh mà!”
Lâm Yêu Yêu nổi hết cả da gà.
“Nói thật đi, Tố Diệp và Niên Bách Ngạn sẽ làm đám cưới thật sao?”


Diệp Uyên cất vẻ mặt nhắng nhít đi: “Chính Bách Ngạn gọi điện cho anh, nói đã đăng ký kết hôn rồi!”
“Trời đất ơi…” Quá thần tốc!
“Đám cưới vào ngày 12?”
“Ừ hứ!”
Lâm Yêu Yêu nhẩm tính ngày: “Gấp quá!”


“Đúng thế! Thế nên em phải nghĩ xem, định mua quà gì cho người chị em tốt của em?”
Lâm Yêu Yêu không cần suy nghĩ gì: “Dĩ nhiên là váy cưới rồi, bọn em đã hẹn trước rồi.”


Diệp Uyên chép miệng lắc đầu: “Kiểu tình bạn thân thiết này của hai người có những lúc thật sự làm hại đàn ông. Cứ lấy chuyện váy cưới ra nói. Đây rõ ràng là chuyện đàn ông phải làm, kết quả đều bị hai người giành mất. Niên Bách Ngạn chưa biết chừng rất thích cùng Tố Diệp tới cửa hàng thử váy cưới đấy!”


“Em nói cho anh biết, lòng đố kỵ của phụ nữ cũng rất mạnh mẽ. Bọn em là chị em tốt mười mấy năm rồi, kết quả lại bị đám đàn ông các anh xen vào chia tách, trong lòng còn đang tức đây. Mang việc váy cưới này ra chính là để nhắc nhở đàn ông rằng, phụ nữ lấy chồng tuy rất quan trọng nhưng bạn bè còn quan trọng hơn!”


Diệp Uyên ôm lấy cô, chống cằm lên bả vai cô, mệt mỏi gật đầu: “Được rồi, anh hiểu rồi!”
Hơi thở của người đàn ông phả vào cổ làm cô ngứa ngáy.
Cô rụt cổ lại, còn anh thì bật cười.
“Có một chuyện…” Lâm Yêu Yêu suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng nói ra.


Diệp Uyên sẵn lòng lắng nghe.
“Cái mà…” Lâm Yêu Yêu ấp úng: “Mấy cái ảnh đó, có thể đưa em được chưa?”
Diệp Uyên nghiêng đầu nhìn cô.
“Em cũng lấy anh rồi, anh không thể cứ cầm mãi mấy thứ đó!” Lâm Yêu Yêu nói vội.


Diệp Uyên cười, cúi đầu hôn cô một cái: “Khi nào em sinh cho anh một đứa con thì anh đưa!” Dứt lời, anh đứng dậy, đi vào phòng tắm.
“Diệp Uyên!”
Đồ đểu kia!


Dùng mấy từ “kết hôn trong mơ màng” để hình dung Tố Diệp không sai chút nào. Sau khi lên xe, cô cảm thấy đầu óc mình vẫn còn ong ong, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng chúc mừng của cô gái ở cục dân chính.
Niên Bách Ngạn không lái xe ngay. Thấy cô cứ đờ đẫn, anh hỏi: “Nghĩ gì vậy?”


Tố Diệp quay đầu nhìn về phía tiếng nói. Cô nhìn vào mắt anh, há hốc miệng, mãi chẳng nói được câu nào. Niên Bách Ngạn thấy cô chắc là không có chuyện gì, bèn khởi động xe. Vừa nhấn chân ga thì bỗng nghe thấy Tố Diệp nói: “Đợi đã!”
Anh lập tức phanh kít lại.


Tố Diệp mặc kệ vẻ mặt khó xử của Niên Bách Ngạn. Cô giơ tay ra: “Đưa em xem giấy chứng nhận kết hôn!”
“Chẳng phải vừa nãy em xem rồi sao?” Anh ung dung đáp.
Tố Diệp sốt sắng: “Cô gái đó chỉ cầm trong tay khuơ khuơ trước mặt em một cái là anh đã giật mất rồi, đó gọi là xem rồi à?”


“Cái đó thì có gì hay mà xem!” Niên Bách Ngạn bất ngờ không cho cô xem.
Tố Diệp tranh cãi tới cùng: “Này! Trên đó cũng có tên của em đấy, cũng coi như là một thứ thuộc sở hữu của em! Tại sao lại không cho em xem?”


Niên Bách Ngạn uể oải phản kích: “Đơn giản thôi, phí làm thủ tục chín đồng chín, tiền photo hai đồng rưỡi và ba mươi đồng tiền chụp ảnh đều là anh bỏ ra.”
“Anh…” Tố Diệp nghiến răng, cúi đầu rút ví của mình, lấy ra 50 đồng rồi đập lên vô lăng: “Giờ cho em xem được rồi chứ?”


Niên Bách Ngạn bị cô chọc cười. Anh cầm tiền vứt vào hộp đựng đồ: “Cho em xem một cái thôi!”
Dứt lời, anh lấy giấy chứng nhận kết hôn ra, lật mở, huơ huơ trước mắt cô một cái rồi gấp vào, cất gọn.
“Ấy… Em còn chưa nhìn rõ mà!” Tố Diệp không ngờ anh lại giở trò.


“Mắt em không tốt thì đừng trách người khác!” Niên Bách Ngạn mỉm cười, cho xe chạy.
Tố Diệp tức giận giơ tay ra: “Trả tiền đây!”
“Anh nợ tiền em sao?” Niên Bách Ngạn nhướng mày, đánh tay lái một cái, chiếc xe vọt ra khỏi cục dân chính.
“50 đồng vừa nãy!”


Niên Bách Ngạn phản bác: “Làm gì có ai cho tiền giờ đòi lại chứ?”


“Ai nói là em cho anh? Đó là tiền em trả cho giấy chứng nhận. Chín đồng chín phí đăng ký, hai đồng rưỡi tiền photo và 30 đồng tiền chụp ảnh, tổng cộng mới có 42 đồng 4, trả lại tiền thừa!” Tố Diệp giơ tay ra trước mặt anh: “Nhanh lên đi, ông chủ Niên! Đừng có ăn quỵt! Mau trả lại em bảy đồng sáu hào, một hào cũng không được thiếu!”


Niên Bách Ngạn nhìn thẳng về phía trước, mỉm cười: “Ai bảo em là em học dốt toán nhỉ? Chỉ cần dính líu tới tiền thì mức độ nhanh nhạy của em còn vượt xa mấy người làm ngân hàng.”
“Trả lại tiền!”


“Làm người không thể nhằm vào sơ hở của người khác. Ban nãy đưa tiền cho anh, em có nói nó dùng vào việc gì đâu. Thế nên anh chỉ coi đó là tiền để em xem qua một cái, không có chuyện trả lại tiền thừa đâu!” Niên Bách Ngạn cong môi.
Tố Diệp thầm mắng trong bụng anh đúng là đồ gian thương!


Một người “làm ngân hàng” có giỏi thế nào mà gặp phải một gã gian thương thì cũng chỉ có nước nhảy lầu!
“Giấy chứng nhận kết hôn em không được chạm vào!” Niên Bách Ngạn khẽ nói.
Tố Diệp sững người: “Tại sao chứ?”


Niên Bách Ngạn không nhìn cô mà hơi tăng tốc: “Đề phòng vạn nhất!”
“Cái gì mà đề phòng…” Tố Diệp nói được một nửa thì phanh gấp lại. Cô bất chợt hiểu ra. Có phải anh sợ cô cầm giấy chứng nhận rồi bỗng một ngày nảy sinh suy nghĩ ly hôn không…


Làm ơn đi! Cho dù thật sự có ý nghĩ đấy cũng phải có sự bàn bạc của cả hai chứ? Có phải cô cầm giấy chứng nhận ra đó là ly hôn được đâu?


“Thông thường trong gia đình, đều là người phụ nữ giữ mấy thứ quan trọng, ví dụ như sổ hộ khẩu, hộ chiếu, rồi giấy chứng nhận kết hôn gì đó…” Tố Diệp như con cóc đã chết, định giãy giụa lần cuối cùng.


“Trường hợp của em đặc biệt, không được liệt vào danh sách người bình thường!” Niên Bách Ngạn lấy nhu khắc cương.
Tố Diệp không vui: “Anh mới là người đặc biệt thì có ấy, anh là kẻ lập dị!”
“Được, anh học lớp hai mà*!” Niên Bách Ngạn kiên nhẫn.


*Niên Bách Ngạn dùng từ đồng âm khác nghĩa để chọc Tố Diệp.
“Đáng ghét!” Quả nhiên, đàn ông vừa lấy vợ lập tức mồm miệng khác hẳn.
Niên Bách Ngạn khẽ cười.


Sau khi xe đi lên đường chính, cũng chính thức gia nhập đội ngũ chậm như rùa, Niên Bách Ngạn một tay nắm vô lăng, một tay đùa cô: “Giận đấy à?”
“Không thèm quan tâm tới anh!”
“Thế không được đâu, anh là chồng em rồi!” Anh véo má cô.


Danh xưng này đối với Tố Diệp có hơi xa lạ, nhưng lọt vào tai lại khiến tim cô đập điên cuồng. Chuyện này cũng bình thường thôi. Một năm nay, cô và Niên Bách Ngạn ở bên nhau, thường ngày cũng chỉ xưng hô bằng tên. Cùng lắm thì Niên Bách Ngạn gọi cô bằng mấy cái tên thân mật như “bảo bối” hoặc “em yêu”, nhưng mà số lượng cũng rất hiếm hoi. Chẳng như thanh niên bây giờ, còn chưa lấy nhau đã chồng chồng vợ vợ.


Thế nên vừa nghe Niên Bách Ngạn xưng là chồng, tai Tố Diệp đã ngưa ngứa. Có chút mới mẻ, còn một chút phấn khích.
“Rõ ràng là ăn trộm sổ hộ khẩu còn không thừa nhận. Niên Bách Ngạn! Anh nói dối mà mặt không đỏ à?” Tố Diệp lẩm bẩm.


Niên Bách Ngạn nhướng mày: “Anh muốn giữ thể diện cho em thôi!”
Tố Diệp nghe xong bèn thấy kỳ lạ: “Thế là thế nào?”
Đèn đỏ xuất hiện, xe từ từ đi chậm lại.
Niên Bách Ngạn mỉm cười: “Chính em bảo anh đi lấy sổ hộ khẩu mà.”
“Cứ bốc phét tiếp đi!”


“Thật mà!” Nụ cười của Niên Bách Ngạn ngập tràn đáy mắt: “Sáng nay miệng em cứ hét mãi “sổ hộ khẩu”, anh bèn hỏi em tìm sổ hộ khẩu làm gì, em bảo là phải đăng ký kết hôn. Em chủ động như vậy rồi, anh đương nhiên phải đáp ứng rồi!”


Tố Diệp bàng hoàng: “Niên Bách Ngạn! Sở trường của anh có phải là đổi trắng thay đen không? Ai đòi anh lấy sổ hộ khẩu? Ai chủ động muốn được đăng ký kết hôn? Ai… Ưm…”
Những lời nói sau đó đã bị bờ môi Niên Bách Ngạn đàn áp.


Tất cả mọi phản kháng, chống cự của Tố Diệp đã tan thành mây khói vào khoảnh khắc nụ hôn của anh rơi xuống. Anh áp sát vào cô, gần kề như vậy. Môi và môi cọ sát. Là cách biểu đạt tha thiết, tình cảm nhất của hai người yêu nhau.


Khi hơi thở của anh ùa vào khoang miệng và khoang mũi, có một giây phút cô thật sự muốn rơi nước mắt. Hình như đã lâu lắm rồi. Hai người họ đã giá lạnh quá lâu rồi. Cảm giác ấm áp này. Sự gắn kết chặt chẽ xuất phát từ nội này khiến cô hình như được trở về trước đây.


Cô thầm gọi tên anh trong lòng. Hai chữ “Bách Ngạn” đã khắc sâu trong trái tim cô. Đồng thời lúc này, sự bất an cũng bị cô cố gắng đè nén xuống. Sự bất an đối với tương lai, sự bất an khi không thể cho anh một đứa con.
Đừng nghĩ gì nữa, được không?


Tố Diệp an ủi mình như vậy. Cô chỉ biết rằng, phút giây này cô rất muốn, rất muốn được hôn anh.
Cho tới khi, tiếng còi xe vang lên phía sau chia tách hai người.


Bờ môi Niên Bách Ngạn cong lên một mức độ hoàn hảo. Anh ngồi thẳng dậy, xoa xoa đầu cô rồi lập tức cho xe chạy. Tố Diệp thì đỏ bừng mặt. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trái tim vẫn không thể bình yên sau nụ hôn sâu vừa rồi của anh.
Đúng là người đàn ông đáng ghét!


Rất lâu sau, anh mới lên tiếng: “Cưới xong, em muốn ở đâu?”
Tố Diệp vẫn còn chìm đắm trong sự nóng bỏng ban nãy. Cô nhất thời chưa phản ứng lại, quay đầu nhìn anh ngơ ngẩn.
Anh liếc cô một cái rồi phì cười.
“Còn muốn tiếp tục sống ở Sanlitun hay là về tứ hợp viện?”


Tố Diệp thầm nghĩ, từ nay trở đi họ đã chính thức chung sống cùng nhau rồi, không phải là người yêu, không phải là tình nhân, mà là vợ chồng. Cô và anh sẽ dựng xây một tổ ấm.
“Còn phải xem ý Bách Tiêu thế nào.” Cô nhắc tới cái tên ấy, dè dặt và thận trọng.


Nét mặt Niên Bách Ngạn không có nhiều thay đổi, cũng không thấy anh bực bội gì. Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Thời gian này nó đang mải luyện tập, đã mấy hôm không về tứ hợp viện rồi.”


Tố Diệp vốn định hỏi tại sao anh lại đổi ý, tài trợ cho Bách Tiêu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn nên để dành sau này hỏi.
“Em thoải mái, thế nào cũng được!”
“Vậy thì cùng anh ở tứ hợp viện đi!” Niên Bách Ngạn quyết định.


“Ồ!” Tố Diệp mím môi: “Vậy… Bách Tiêu liệu có ý kiến gì không?”
Niên Bách Ngạn cho xe rẽ: “Không đâu! Căn nhà ở Sanlitun thực chất cũng đứng tên nó. Nó dọn về cũng tốt, cũng tiện tới trường đua luyện tập. Tứ hợp viện đứng tên anh. Em là vợ anh, ở nhà của anh là danh chính ngôn thuận.”


Tố Diệp khẽ cười: “Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó!”
Niên Bách Ngạn giơ tay xoay mặt cô lại: “Có lấy một bà tác ta về anh cũng phải chấp nhận thôi!”
“Anh đáng ghét!”
Trong bệnh viện.


Sau khi nhìn thấy giấy chứng nhận kết hôn của Niên Bách Ngạn và Tố Diệp, Tố Đông vui đến chảy nước mắt. Ông gật đầu lia lịa khen tốt, cầm nó như cầm báu vật.


Sau đó Phương Tiếu Bình giật lại, nhìn trái nhìn phải rất lâu, khóe mắt cũng ươn ướt: “Tiểu Thu mà được nhìn hai cuốn sổ đỏ đỏ này thì tốt biết bao…”
Tố Diệp chợt xót xa trong lòng.
Tố Khải đứng bên nói: “Mẹ! Hôm nay chị con đăng ký kết hôn là chuyện vui, mẹ đừng có khóc!”


“Đúng đúng đúng! Là chuyện vui, không khóc, không khóc!” Phương Tiếu Bình gạt nước mắt, đổi lại một nụ cười, rồi cất hai cuốn sổ vào trong túi của mình: “Bình thường hai đứa cũng không dùng gì tới nó, cứ cất ở chỗ mợ. Mợ giữ hộ hai đứa. Nếu không để mất đi phải làm lại thì rắc rối lắm.”


Tố Diệp chẳng biết làm sao. Lại thêm người nữa!