Lâm Yêu Yêu không ngờ Diệp Uyên lái đích thân lái máy bay đưa cô tới thị trấn nhỏ ở Pháp, nơi hai người đã từng gặp gỡ. Chính tại nơi đây, mâu thuẫn giữa cô và Diệp Uyên gia tăng. Cũng tại đây, Diệp Uyên đã vô lại chạy vào phòng cô, hơn nữa còn để cô bắt gặp một cảnh phim “cấm trẻ em”.
Thị trấn này không có sân bay nên phải lái xe tới đây.
Sau khi máy bay hạ cánh xuống sân bay, Lâm Yêu Yêu ngồi yên trong khoang hạng trên. Đợi cho hành khách đi xuống hết, Diệp Uyên trong bộ đồng phục cơ trưởng mới từ khoang máy bay đi ra, tới đón cô.
Lâm Yêu Yêu nhìn thấy anh, nhất thời cảm thấy anh mặc đồng phục vẫn là đẹp nhất.
“Đi thôi!” Diệp Uyên giơ tay về phía cô, nụ cười nở trên môi.
Từ sau khi anh vào Tinh Thạch, anh chưa từng cười tươi như vậy. Hôm nay thấy anh cười thoải mái, Lâm Yêu Yêu ngỡ như mình đang nhìn thấy Diệp Uyên của ngày trước. Cũng đúng, bây giờ anh đã rời khỏi Tinh Thạch, trở về với ngành nghề cũ của mình. Nụ cười này, ắt hẳn xuất phát từ nội tâm của anh.
Cô giơ tay ra. Anh nắm lấy, siết chặt.
Chuyến du lịch tuần trăng mật này, Diệp Uyên đã chọn Pháp. Vì công ty đã điều chỉnh lại các tuyến bay của anh, nên khoảng thời gian này đều chủ yếu bay tới Pháp.
Chập tối, Diệp Uyên chở Lâm Yêu Yêu tới thị trấn, vẫn an nhàn và thong dong như trước đây. Sau khi về khách sạn, nghỉ ngơi một lúc, Diệp Uyên lại kéo cô ra ngoài dùng bữa.
Nhà hàng cũng rất quen thuộc, chính là Lâm Yêu Yêu đã từng tới.
Chớp mắt đã một năm trôi qua.
Tới nơi đây, từng chút kỷ niệm khi ấy lại ùa về trong tâm trí. Một năm trước, cô ra nước ngoài khảo sát, học tập với tư cách là nhân viên của Tinh Thạch. Tại đây, thậm là ngay trong nhà hàng này, cô và Diệp Uyên đã đối chọi gay gắt. Một năm sau, với tư cách là vợ Diệp Uyên, cô một lần nữa đặt chân đến nơi này, cùng Diệp Uyên hưởng tuần trăng mật.
Thế sự khó lường.
Thì ra ông trời đã sắp xếp cho người ta con đường phải đi, chỉ là chúng ta vốn không hề hay biết mà thôi.
Diệp Uyên khá quen thuộc nơi này. Ở đây cũng không giống như ở Trung Quốc, nhà hàng ngon vì đông người vẫn phải đặt chỗ trước gì đó, thế nên trước khi tới anh cũng không hề nói trước với nhà hàng, cứ thế dẫn thẳng Lâm Yêu Yêu đến đây.
Ai ngờ hôm nay người tới ăn quả thực không ít, đến cả âm nhạc cũng rất vui nhộn.
Diệp Uyên bèn gọi ông chủ tới, ý muốn trả thêm tiền cho ông ấy để bao cả nhà hàng này. Ông chủ nghe ra có vẻ rất khó xử, nói với anh rằng: Nếu là bình thường thì chắc chắn không thành vấn đề. Nhưng hôm nay có người kết hôn, thế nên làm vậy không được hay.
Diệp Uyên cũng không làm khó ông ấy. Anh hỏi ý của Yêu Yêu. Nếu cô chê người đông ồn ào thì anh sẽ chọn một nhà hàng khác.
Chú rể đứng gần đó đang hôn cô dâu. Tất cả đều là những thanh niên, vang rộn tiếng nói cười, lời chúc phúc. Rõ ràng các nghi thức đều đã cử hành xong từ chiều. Thông thường, tới giờ này chỉ còn nhảy múa thâu đêm.
Yêu Yêu lắc đầu, nhìn những bạn trẻ đó và nói: Gặp được đám cưới là chuyện vui, rất may mắn đấy. Không cần đổi đâu, cứ ăn ở đây đi!
Diệp Uyên tuyệt đối tôn trọng sự lựa chọn của cô, cũng đồng ý.
Cụ thể Diệp Uyên đã gọi món gì, Yêu Yêu không để ý. Cô dồn toàn bộ sự chú ý vào đôi vợ chồng mới cưới kia. Cô nghe hiểu một chút tiếng Pháp, nhưng không giỏi giao tiếp cho lắm. Từ những câu hi hi ha ha, cô mới biết họ là mối tình đầu của nhau, hôm nay cuối cùng đã gắn chặt cuộc đời bên nhau.
Mối tình đầu…
Đẹp biết bao!
Vì chúng ta luôn dành tất cả mong đợi và những nếm trải cho mối tình đầu. Nó luôn là một viên kẹo ngọt rực rỡ và xinh đẹp. Khi bóc ra, vẫn còn lan tỏa một hương chanh thoang thoảng. Đó là thứ tình yêu ngây thơ nhất, trong sáng nhất, không mang bất cứ mục đích gì.
Thậm chí trong tình yêu thuở ban đầu ấy, chúng ta chỉ biết đỏ mặt nói với đối phương: Em thích anh. Mà khi đó, thích, chính là yêu.
Lâm Yêu Yêu chợt nhớ tới Đinh Tư Thừa.
Đinh Tư Thừa chính là mối tình đầu của cô, mà cô cũng là người đầu tiên anh yêu.
Trong mấy năm qua, người quan trọng nhất trong cuộc đời cô, ngoài bố mẹ ra, chính là Đinh Tư Thừa. Anh chất chứa biết bao khao khát và ước vọng của cô đối với tương lai, đối với hạnh phúc, đối với tình yêu.
Vậy mà người cuối cùng ở lại bên cạnh cô lại là Diệp Uyên, người đàn ông cô mới quen chưa tròn một năm.
Trong tình yêu không có ai đúng ai sai, chỉ có thích hợp hay không thích hợp.
Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ câu nói đầu tiên khi Đinh Tư Thừa theo đuổi cô. Anh nói: Yêu Yêu! Anh yêu em! Hãy giao tương lai của em cho anh nhé!
Bờ vai chợt ấm lên. Cô ngước mắt, là Diệp Uyên đang ôm lấy vai cô.
Yêu Yêu nhìn vào gương mặt anh, nhất thời có chút mê hoặc. Cuộc hôn nhân này tới quá đường đột. Cho dù tới tận hôm nay đã là tuần trăng mật, cô vẫn thường quên mất sự thật mình đã là vợ anh.
“Yêu Yêu!” Diệp Uyên cuộn chặt lấy cô, thủ thỉ bên tai: “Cả đời này, anh sẽ dùng trái tim để yêu thương em.”
Con tim Lâm Yêu Yêu cũng nhảy vọt không theo quy luật như thế…
Mưa không hề có xu hướng tạnh ráo.
Đã hơn mười giờ đêm, mà cơn mưa ngoài trời vẫn rào rào không ngớt.
Sau khi ra khỏi khách sạn, Niên Bách Ngạn vẫn chưa quay lại. Anh chỉ mang theo một chiếc di động. Mấy thứ như chìa khóa xe, ví tiền và điện thoại cá nhân đều để cả trên mặt bàn.
Tố Diệp không biết anh đã đi đâu, làm gì. Cô chỉ chìm trong trầm tư. Nước mắt đã cạn khô, nhưng những lời Niên Bách Ngạn nói vẫn văng vẳng bên tai cô.
Cuối cùng, cô gọi điện thoại cho Tố Khải.
Giọng Tố Khải trong điện thoại khá nặng nề. Cô bèn hỏi nó bệnh tình của cậu. Tố Khải ở đầu kia thở dài, rồi nói: Chị! Bác sỹ nói bệnh của bố đã không thích hợp để làm phẫu thuật nữa. Tế bào ung thư sinh sôi rất nhanh, nếu phẫu thuật sẽ rất nguy hiểm. Bây giờ cách duy nhất chính là Đông Tây y kết hợp, vừa dùng hóa liệu vừa uống thuốc Nam.
Tố Diệp lập tức nói: Nhất định phải điều trị, tốn bao nhiêu tiền cũng không quan trọng.
Nhưng Tố Khải chỉ im lặng, rất lâu sau nó mới nói: Thật ra em và mẹ đã bàn bạc lâu rồi, quyết định từ bỏ điều trị.
Trong lúc lo lắng, Tố Diệp đã mắng Tố Khải một câu, sống chết cô cũng không đồng ý.
Tố Khải bảo cô cứ bình tĩnh, rồi giải thích: Bây giờ bố vẫn chưa biết bệnh tình thực sự của mình. Cả nhà đều giấu bố, nói chỉ bị viêm phổi, thế nên bố không nghi ngờ tại sao mình lại ho và sốt. Em hiểu tâm trạng của chị. Ban đầu em cũng suy nghĩ giống như chị, nhưng chị không thể hiểu được sự đau khổ khi phải làm trị liệu. Nó không chỉ tàn phá cơ thể mà còn hủy hoại cả tinh thần của người ta nữa. So với việc sống ba tháng trong đau đớn, chi bằng cứ để bố được bình yên sống hơn ba tháng nữa. Không phải vấn đề tiền bạc, mà là chúng ta có thể nhẫn nhịn chứng kiến bố chịu khổ hay không.
Đặt điện thoại xuống, cả người Tố Diệp như sụp đổ.
Cô hiểu những gì Tố Khải nói, cũng hiểu cách làm của nó.
Trên đời này, có rất nhiều chuyện phải giấu giếm, rất nhiều lời nói dối cần dùng một cách thức tốt đẹp để che đậy, rất nhiều quyết định phải nhẫn nhịn hết lần này tới lần khác mà không thể thay đổi.
Đó chính là cuộc đời. Trải nghiệm càng nhiều thì ẩn nhẫn phải càng nhiều.
Chuông cửa vang lên.
Tố Diệp ra mở cửa. Hóa ra là Hứa Đồng mang đồ ăn đêm tới.
“Tuy người ta hay nói qua mười giờ đêm mà còn ăn uống là dễ béo phì, nhưng tôi thấy cô vẫn nên ăn một chút thì hơn, bữa tối cô cũng chẳng ăn uống gì mấy mà.” Hứa Đồng vừa nói vừa đặt đồ ăn xuống. Ngước lên thấy mắt cô sưng vù, cô ấy giật nảy mình.
Trong ấn tượng của cô ấy, Tố Diệp luôn là người có tinh thần phấn chấn. Cho dù có chuyện buồn đến mấy, cũng không bao giờ thấy cô khóc, sao hôm nay lại khóc đến nông nỗi này.
“Tôi đã biết chuyện của chú cô rồi. Trước khi đi tìm cô, tổng giám đốc đã gọi điện về Bắc Kinh tìm hiểu tình hình, cũng dặn dò tôi tìm một bác sỹ tốt nhất để hội chẩn.” Hứa Đồng suy nghĩ rồi nói.
Tố Diệp khẽ gật đầu: “Cảm ơn cô, Hứa Đồng!”
“Tôi chỉ làm theo lời dặn dò thôi. Muốn cảm ơn cô cũng nên cảm ơn tổng giám đốc!” Thấy tinh thần cô rệu rã, cô ấy bèn nói một câu mang tính chất thăm dò.
Tố Diệp chỉ im lặng.
Hứa Đồng hiểu ra, cũng hiểu tại sao tổng giám đốc mới ra khỏi phòng mặt đã sa sầm lại.
“Nào, ăn chút gì đi!” Hứa Đồng bày thức ăn khách sạn mang tới ra đĩa, lần lượt đặt trước mặt cô.
Tố Diệp không động đũa, nhưng nhìn món bánh ngọt có vẻ quen mắt. Hứa Đồng đương nhiên rất biết nắm bắt suy nghĩ qua nét mặt. Thấy cô nghi hoặc, cô ấy bèn nói: “Đây là của một cửa hàng trong cổ trấn. Tổng giám đốc nói cô thích ăn bánh ở hàng đó nhất, nên đã đặc biệt dặn tôi đi mua. Nhìn xem, ống quần tôi còn ướt này, cô không thể không ăn chút gì đâu đấy. Tổng giám đốc vẫn còn bận công việc ở phòng họp trên gác, không có phúc được ăn đâu. Cô ăn nhiều một chút!”
Cổ họng Tố Diệp nghẹn lại. Cô cầm khăn ướt lên lau tay, rồi cầm một miếng bánh trên đĩa đưa lên miệng. Vừa cắn một miếng, hương vị quen thuộc đã nhanh chóng kéo cô trở về với kỷ niệm. Trong đó cũng có hình ảnh của một cơn mưa rả rích, cô và Niên Bách Ngạn ngồi trong nhà hàng. Anh mỉm cười nhìn tướng ăn như chết đói của cô, ánh mắt dịu dàng.
Nghĩ mãi, nghĩ mãi, sống mũi lại bắt đầu cay xè, ngay sau đó nước mắt cũng rơi xuống.
Hình ảnh ấy làm Hứa Đồng sợ hãi. Cô ấy lập tức lấy giấy ăn, lau nước mắt cho cô: “Sao thế? Cô đừng khóc!”
Cô ấy phải thừa nhận, Tố Diệp mà khóc thì phụ nữ nhìn thấy cũng đau lòng, nói chi tới đàn ông.
Có thể đều là phụ nữ với nhau, cộng thêm mấy ngày hai người lại khá thân thiết, mà tình bạn giữa những người phụ nữ cũng rất dễ tạo lập, sợi dây vẫn căng lên trong lòng Tố Diệp cuối cùng đã đứt phựt.
“Hứa Đồng…” Cô khóc lóc, ôm lấy Hứa Đồng.
Tim Hứa Đồng cũng thắt lại theo. Cô ấy vội vàng vỗ về sống lưng Tố Diệp, nhất thời chẳng biết nên an ủi thế nào.
“Niên Bách Ngạn nói anh ấy sẽ lấy Joey. Hứa Đồng! Cô nói cho tôi biết đi, có phải anh ấy sẽ lấy Joey thật không? Có phải…” Một người phụ nữ dù lý trí thế nào đi nữa cũng có lúc chịu đựng không nổi. Khi lớp vỏ kiên cường bị tháo xuống, thật ra bản chất của người phụ nữ nào cũng vậy, cũng có lúc bất lực như một đứa trẻ.
Hơn nữa, Hứa Đồng lại là trợ lý của Niên Bách Ngạn. Bất luận là về chức vụ hay thời gian, Hứa Đồng cũng rất hiểu con người Niên Bách Ngạn, thế nên đây cũng là nguyên nhân quan trọng mà Tố Diệp muốn giãi bày tâm sự với cô ấy.
Nhưng lời nói của Tố Diệp quả thực đã khiến Hứa Đồng hồn bay phách tán. Cô ấy kinh ngạc nói: “Tổng giám đốc muốn lấy Joey ư?”
Nước mắt Tố Diệp rơi tí tách.
Hứa Đồng buông cô ra, nét mặt có vẻ sốt sắng: “Không thể nào! Sao tổng giám đốc lại lấy Joey chứ? Chính anh ấy nói thế sao?”
Tố Diệp cầm khăn giấy quẹt mạnh lên mắt. Cô không đáp lại, chỉ cố gắng kiềm chế tâm trạng muốn khóc. Cô chưa bao giờ nghĩ mình lại yếu đuối đến thế. Chỉ cần nghĩ tới chuyện Niên Bách Ngạn lấy người phụ nữ khác, tim cô lại đau như bị ngàn vạn con ngựa giẫm qua, nước mắt cứ thế tuôn ào ào không thể khống chế.
Hứa Đồng rất lo lắng, nhưng vẫn kiên nhẫn đợi cô điều chỉnh lại tâm trạng.
Cuối cùng Tố Diệp cũng nín khóc. Cô vo viên tờ giấy ăn thành một đống rồi vứt đi. Sự xúc động ban nãy đã không còn nữa, giọng nói cũng không còn run rẩy: “Niên Bách Ngạn cho tôi hai sự lựa chọn, hoặc là lấy anh ấy, hoặc là rời xa anh ấy.”
Cô tin Hứa Đồng là một người thông minh. Có những chuyện không cần phải kể chi li trước sau, những gì nên hiểu cô ấy sẽ vẫn hiểu.
Mà quả thực là Hứa Đồng cũng hiểu, cô ấy có vẻ ngỡ ngàng.
“Đầu tiên tôi dám khẳng định một điều là, tổng giám đốc không có tình cảm gì với Joey cả.”
Tố Diệp cụp mắt xuống.
“Tôi biết lúc ở Tô Châu, Joey cũng có mặt ở đó, nhưng lịch trình của Joey không phải do tổng giám đốc sắp xếp.” Hứa Đồng kể hết những gì mình biết cho cô: “Khoảng thời gian này Joey đúng là có qua lại thân thiết hơn với tổng giám đốc. Nghe nói Vincent có ý định để Joey vào quản lý Bright. Thế nên tôi nghĩ chính vì nguyên nhân này Joey mới thường xuyên tới Tinh Thạch.”
Tố Diệp tin lời Hứa Đồng. Có lúc con người thật kỳ lạ. Rõ ràng là càng quan tâm một ai đó lại càng thấy nghi ngờ người ấy. Giống như Niên Bách Ngạn vậy. Nếu những lời này chính anh nói với cô, cô sẽ tin chứ?
Cô sẽ do dự, vì phụ nữ ai cũng vậy, lòng ghen tuông để che mờ mọi lý trí.
Nhưng những lời này lại do Hứa Đồng kể ra. Cô ấy là người ngoài cuộc, bình thường làm việc, nói năng đều thận trọng, thế nên Tố Diệp lựa chọn tin tưởng cô ấy.
“Thứ hai…” Hứa Đồng ngập ngừng.
Tố Diệp nhìn cô ấy, đợi cô ấy nói tiếp.
Trông Hứa Đồng có vẻ khó xử, nhưng vẫn hắng giọng nói: “Nếu tổng giám đốc thật sự đưa ra điều kiện đó thì với tính cách của anh ấy, tôi nghĩ một khi cô lựa chọn rời xa anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ lấy Joey.”
Tim Tố Diệp run lên. Cô biết rõ là sẽ như vậy, nhưng lời nói thốt ra từ miệng Hứa Đồng, vẫn khiến cô khó thở.
“Lấy Joey hoàn toàn là một cuộc hôn nhân vì lợi ích, bác… không ngại tôi gọi cô là Tiểu Diệp chứ?” Hứa Đồng đổi xưng hô với cô.
Tố Diệp khẽ gật đầu.
“Tiểu Diệp! Trước nay cô luôn là người thông minh, nên biết rõ một khi tổng giám đốc lấy Joey, thì thực tế đó chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại. Chuyện này đối với những người đàn ông ở đẳng cấp như tổng giám đốc, thực hiện không hề khó, mà cũng là chuyện thường thấy.” Hứa Đồng nhẹ nhàng nói.
Sao Tố Diệp không hiểu điều này chứ?
“Thế nên, cô định buông tay sao?” Hứa Đồng nắm lấy tay cô, nhìn vào mắt cô: “Cô là một bác sỹ tư vấn tâm lý. Tôi nghĩ những vụ án tình cảm cô từng tiếp xúc còn nhiều hơn người bình thường rất nhiều. Chỉ có điều, cô là người trong cuộc, rất nhiều chuyện cô không nhìn rõ. Cô thật sự phải hỏi lại bản thân mình đi, cô thật lòng muốn để tổng giám đốc đi sao? Thật sự không muốn sống bên cạnh anh ấy sao? Cô thấy anh ấy ôm người phụ nữ khác, lấy người phụ nữ khác, hoặc có một ngày đi trên đường cô thấy anh ấy nắm tay một người phụ nữ khác đi ngang qua cô, cô không đau lòng sao?”
Mỗi một hơi thở của Tố Diệp đều đau đớn.
“Thật ra tổng giám đốc là một người không dễ tiếp xúc. Tính ấy vừa khó ưa vừa cứng nhắc. Anh ấy lại không quen giải thích gì với người khác. Nhất là khi đối mặt với cô, có rất nhiều chuyện có lẽ anh ấy không muốn nói, sợ cô lo lắng, hoặc là chủ nghĩa đàn ông lại phát tác. Tôi đã ở bên cạnh anh ấy nhiều năm rồi, thế nên so sánh mà nói, tôi hiểu anh ấy hơn nhiều những người phụ nữ khác.” Hiếm khi thấy Hứa Đồng nói đùa: “Cứ lấy hai tuần trước ra nói, tôi nghĩ hai người đã cãi nhau. Anh ấy vẫn ở trong phòng nghỉ của văn phòng, nhưng ngày hôm sau tôi lại luôn thấy lương xăng trong xe ít đi một chút. Cô đoán nửa đêm nửa hôm anh ấy có thể lái xe đi đâu?”
Ánh mắt Tố Diệp ngẩn ra. Chẳng mấy chốc, cô nghĩ tới một khả năng, nhưng lại không dám chắc chắn.
Thật ra, quãng thời gian này, ngay cả trong giấc mơ cô cũng cảm thấy không bình thường. Cô thường xuyên nằm mơ thấy anh, sau đó cảm thấy mình thật sự nằm trong lòng anh. Lẽ nào… anh quay về thật sao?
“Bao năm nay tôi gặp rất nhiều cô gái ngưỡng mộ tổng giám đốc, cũng không ít người phát điên vì anh ấy, kể cả là làm những chuyện ngốc nghếch. Anh ấy có quá nhiều thứ khiến phụ nữ si mê. Thế nên, rõ ràng là một người phụ nữ lý trí, gặp anh ấy rồi cũng điên điên dại dại.” Hứa Đồng cười khẽ: “Giờ đến lượt cô rồi! Cô không còn là Tố Diệp tôi quen trước đây nữa, quyết đoán, gan dạ. Cô của bây giờ hoàn toàn là một người vì yêu mà lo được lo mất. Đúng rồi, cô gọi căn bệnh này là gì nhỉ? Tôi nhớ lúc bồi dưỡng cho nhân viên cô đã từng nói tới nó, rất phù hợp với trạng thái tâm lý của cô bây giờ.”
Tố Diệp mím môi, rất lâu sau mới nói: “Chứng bệnh điên tình. Đơn giản mà nói thì cả nam và nữ trong khi yêu, cứ khi nào tới gần hạnh phúc thì cảm thấy vô cùng hạnh phúc, còn khi nào đang được hạnh phúc thì lại lo cái nọ, lo cái kia.”
Hứa Đồng gật đầu: “Thế nên cô đang hạnh phúc, vì trong lòng tổng giám đốc có cô. Trong lòng anh ấy, cô không giống bất kỳ một người phụ nữ nào cả. Khi cô bị anh ấy giày vò đến phát điên thì đồng thời anh ấy cũng điên vì cô. Trước đây, anh ấy không bao giờ vì một người con gái mà phá bỏ nguyên tắc của mình. Giống như việc anh ấy cho cô lựa chọn. Đổi lại là người khác, tôi nghĩ anh ấy đã hết kiên nhẫn từ lâu rồi.”
“Có thể cô chưa từng biết, điện thoại cá nhân của anh ấy không bao giờ để ở chỗ tôi. Chỉ cần đi công tác hoặc tiếp khách, cho dù là ở trong phòng, thì nó luôn phải để ở một vị trí gần tay anh ấy nhất. Khoảng thời gian trước đi công tác, anh ấy lại bắt đầu cái hình thức làm việc điên cuồng, gần như ép tất cả mọi nhân viên phát điên theo. Nhưng có một buổi tối anh ấy mệt quá, ngủ gục trên sofa, lúc tôi đưa tài liệu tới thì phát hiện anh ấy vẫn nắm chặt chiếc di động ấy trong tay. Còn cả ví tiền của anh ấy nữa, nó được mở ra đặt lên vị trí của tim.”
“Ví tiền?” Tố Diệp không hiểu. Cô từng mở ví tiền của anh ra, đâu có thấy gì bên trong?
“Có thể là có bức ảnh hay thứ gì đó quan trọng?” Hứa Đồng nói: “Tôi chỉ là trợ lý, đồ của sếp tôi không dám động vào.”
Tố Diệp nghĩ nát óc cũng chẳng nghĩ ra có thể có ảnh gì trong đó.
“À, đúng rồi! Tổng giám đốc đã tài trợ cho Thượng Hải tổ chức cuộc đua công thức một, cô biết chuyện này chưa?” Tối nay, Hứa Đồng nói nhiều lạ.
Tố Diệp lại ngây ngốc. Cô lắc đầu, nhưng phản ứng lại rất nhanh: “Vì Niên Bách Tiêu?”
“Chuyện này anh ấy bảo tôi đi làm, đã tài trợ một khoản tiền không hề nhỏ cho cuộc đua.” Hứa Đồng suy nghĩ rồi nói một câu mang hàm ý sâu xa: “Thật ra, lý do tổng giám đốc phản đối em trai mình tham gia đua xe rất đơn giản, chỉ vì sợ cậu ấy xảy ra chuyện. Lần này, anh ấy tài trợ cho cuộc đua, đặc biệt đề ra yêu cầu rằng đối với xe đua của em trai anh ấy, tất cả phụ kiện đều phải là đồ cao cấp, có tính an toàn cao nhất.”
Tố Diệp thật sự chưa nghe nói tới chuyện này.
“Tiểu Diệp! Tôi cảm thấy chính cô đã thay đổi tổng giám đốc.” Hứa Đồng nhắm trúng vấn đề: “Trước đây với chuyện của em trai, anh ấy luôn độc đoán, tự quyết, rải sẵn đường đi cho cậu ấy. Nhưng qua chuyện lần này, tôi cảm thấy anh ấy bắt đầu học cách tôn trọng sự lựa chọn của em trai mình rồi. Cô phải biết, một người đàn ông kiêu ngạo như tổng giám đốc, muốn thay đổi anh ấy không hề dễ.”
Tim Tố Diệp đập rất nhanh.
Rất lâu sau cô mới hỏi: “Cô biết chuyện Bách Tiêu bị bắt cóc chứ?”
“Biết!” Cuối cùng Hứa Đồng cũng đói. Cô ấy lấy đũa gắp một miếng điểm tâm.
Tố Diệp như nắm được vạt cỏ cứu mạng: “Lúc đó tại sao Niên Bách Ngạn không tới cứu Niên Bách Tiêu?”
Hứa Đồng ngừng một lát rồi thở dài: “Không phải không cứu mà là tình hình lúc đó không cho phép. Lúc ấy mỏ kim cương do tổng giám đốc phụ trách là cùng khai thác với các tập đoàn khác. Nếu không giữ được, để đối phương bị tổn thất một khoản lợi nhuận khổng lồ, chắc chắn chỉ có đường chết. Cô từng tới Nam Phi, chắc cô cũng hiểu tình hình bên đó. Không cứu Niên Bách Tiêu, Niên Bách Tiêu cũng chết. Mà cứu được Niên Bách Tiêu thì cả hai đều phải chết. Thế nên lúc ấy tổng giám đốc chỉ có thể tạm thời ổn định phía bọn bắt cóc, rồi ngầm nghĩ cách khác. Bắt cóc Niên Bách Tiêu là đám người bản địa từ lâu đã có ý định dòm ngó mỏ kim cương. Tục ngữ nói đúng lắm: Hổ dữ cũng không đấu lại được bọn rắn độc. Chúng là người bản địa, nếu không giải quyết xong trong một lần, thì sau này chúng còn tiếp tục mè nheo tiền chuộc.”
Tình hình Hứa Đồng nói phần nào cũng giống với suy đoán của Tố Diệp. Cô cũng cảm thấy Niên Bách Ngạn sẽ không bỏ mặc tính mạng của Niên Bách Tiêu, bên trong nhất định còn chuyện gì mà người khác không biết. Tình hình Nam Phi đương nhiên cô hiểu. Đó là nơi mà lợi ích đặt lên hàng đầu, pháp luật chưa được kiện toàn, mạng người rẻ mạt như con ong cái kiến. Nhưng câu nói cuối cùng của Hứa Đồng lại khiến Tố Diệp cảnh giác.
Một suy đoán bạo dạn cứ thế nảy sinh.
“Cuộc bạo loạn khiến đám bắt cóc thiệt mạng có lẽ không phải là một sự việc ngoài ý muốn?” Nếu thật sự chỉ vô tình xảy ra, sao Niên Bách Tiêu giả chết là có thể thoát mạng?
Hứa Đồng chỉ mỉm cười, nhét miếng điểm tâm vào bụng: “Thế nên có lúc con người tổng giám đốc cũng…” Cô ấy suy nghĩ để tìm một từ thích hợp: “… tàn ác lắm!”
Không có câu trả lời, nhưng còn hơn cả câu trả lời.
Tố Diệp cũng theo đó run lên. Cô chợt hiểu ra.
“Bây giờ cô phải nghĩ thông suốt chuyện trước mắt.” Hứa Đồng nhắc nhở một câu.
Tố Diệp lặng lẽ lấy một miếng điểm tâm, chầm chậm ăn. Mồm miệng nhạt thếch.
“Nếu đổi lại là tôi, tôi có lẽ không có đủ dũng khí để yêu tổng giám đốc. Anh ấy là người đàn ông quá xuất sắc, tôi leo không nổi.” Hứa Đồng cười khẽ: “Nhưng cô thì khác. So với rất nhiều người phụ nữ, cô tốt hơn họ nhiều. Quan trọng là, anh ấy yêu cô. Cô nghĩ mà xem. Lấy anh ấy cô sẽ lo lắng, không lấy anh ấy, cô sẽ đau khổ. Lo lắng chí ít vẫn còn chút hy vọng. Nhưng đau khổ thì chỉ còn đau khổ mà thôi.”
Câu nói này lạc vào tai Tố Diệp, vang vọng rất lâu…
Tố Khải lại tới trung tâm cai nghiện một lần nữa.
Lần này, cơn nghiện của Khaki không phát tác. Cô ta ngồi yên trên ghế, ánh mắt yên lặng nhìn lên tường.
Tố Khải đợi rất lâu, đẩy một tờ giấy có vẽ biểu tượng của Sariel tới trước mặt cô ta, gõ lên bàn: “Bây giờ cô chỉ còn cách hợp tác với cảnh sát. Ít nhất còn giữ được tính mạng.”
Khaki chỉ liếc qua tờ giấy giây lát mà không nói gì nữa, cũng thu lại hết niềm vui khi thấy Tố Khải tới đây. Nghe xong lời Tố Khải nói, cô ta lại hỏi một câu ngoài lề: “Cô gái đó sao lâu lắm rồi không thấy tới đây?”
Tố Khải ngẩn người, rồi nhanh chóng hiểu ra cô ta muốn nói tới Diệp Lan.
Cái tên này làm tim anh đau đớn.
Hít sâu một hơi, anh mời đè được cảm giác ấy xuống.
“Anh chia tay với cô ta rồi? Hay là, cô ta chia tay với anh rồi?” Khaki lại hỏi.
Tố Khải nhăn mặt: “Bây giờ tôi đang nói chuyện với cô về thiên sứ Samele.”
Lúc này Khaki mới nhìn vào mặt Tố Khải: “Xem ra… đúng là chia tay rồi!”
Trông Tố Khải có vẻ thiếu kiên nhẫn.
“Anh yêu em không?” Khaki nhìn anh.
Tố Khải hít sâu, kiềm chế tâm trạng bực bội rồi khẽ đáp: “Khaki! Xin lỗi! Tôi không yêu cô!”
“Vậy…”
“Người tôi yêu là cô ấy.” Tố Khải biết cô ta định hỏi chuyện gì, anh bèn nói thẳng: “Đối với cô, tôi chỉ có áy náy. Vì cô rất tốt với tôi, nghĩ đủ mọi cách để bảo vệ tôi. Thế nên tôi mong là cô sẽ cai nghiện thành công. Bây giờ bệnh tình của cô khá hơn rồi, tôi cũng thấy yên tâm. Tôi chỉ hy vọng cô hãy hợp tác với cảnh sát, đừng phản kháng trong im lặng một cách vô ích nữa. Cô phải biết, cho dù cô trốn được ra khỏi đây, Samele liệu có tha cho cô không? Ông ta nhất định không còn tin tưởng cô nữa.”
Khaki nhắm mắt lại, gương mặt đau khổ.
Rất lâu sau, cô ta mới mở ra: “Anh điều tra không sai. Đây đúng là biểu tượng của Sariel. Mà Samele cũng chưa bao giờ là một người. Đó là một tổ chức. Đó là một tổ chức lớn mạnh, có hệ thống rất phức tạp.”
Tố Khải thấy cô ta chịu lên tiếng, bèn cầm bản vẽ lên hỏi: “Đây chính là hình ảnh đại diện cho Samele? Là một biểu tượng chung thống nhất ư?”
Khaki lắc đầu: “Không! Sariel chỉ là một người trong số đó.”
“Là ai?”
“Em không biết!”
Tố Khải chau mày: “Sao cô có thể không biết?”
Khaki cuộn chặt tay lại: “Em chỉ biết người này đã chết rồi. Trong tổ chức thiên sứ Samele, thế lực của ông ta lớn nhất. Ông ta đã từng ngồi vào vị trí chủ chốt. Nhưng người này tên là gì, trông như thế nào, bình thường làm công việc gì thì em thật sự hoàn toàn không biết.”
Tố Khải nhìn cô ta không giống như đang nói dối.
Thế là, manh mối lại đứt đoạn.
Vất vả khó nhọc mới biết được ý nghĩa phía sau bức hình, nhưng người sở hữu thì lại chết mất rồi.
“Hắn ta có người nào để liên hệ không? Những người đã từng có quan hệ khi hắn ta còn sống?” Tố Khải nhớ tới kẻ tự sát trước đây.
Khaki suy nghĩ rồi lắc đầu.
Tố Khải chìm vào suy tư.
“Nhưng có một điểm, nghe nói người này rất không bình thường.” Khaki chợt nhớ ra điều gì đó.
“Thế là thế nào?”
“Ông ta giết người không cần dính tay vào máu.” Khaki cũng chỉ nghe đồn, nhưng nét mặt cũng run sợ: “Ông ấy không giống như Sát. Sát nói trắng ra chính là một sát thủ, giết trực tiếp bằng dao bằng súng. Nhưng người mang biểu tượng Sariel này, ông ta có khả năng khiến người ông ta không muốn gặp… tự tìm đến cái chết!”
Tố Khải run lên, tự sát?
“Đã từng có chuyện này sao?”
Khaki gật đầu: “Đó là một sự thật đã bị tổ chức dìm xuống. Nghe nói hơn hai mươi năm trước đã có người liên tục tự sát. Còn hơn mười năm trước còn từng xảy ra một vụ tự sát ly kỳ với gần mười nạn nhân. Nếu tổ chức đã che giấu được thì nhất định là có liên quan tới người này.”
Tố Khải bỗng dưng thấy rợn người. Nhưng chẳng mấy chốc, một sự phẫn nộ dâng lên trong lòng anh. Anh thật sự không tin, trong một xã hội pháp trị như ngày nay,v vẫn có kẻ ngang nhiên đến vậy, coi khinh pháp luật đến vậy.
“A Phong! Anh nghe em. Đừng điều tra chuyện này nữa! Anh sẽ mất mạng đấy.” Khaki nhìn anh lo lắng.
Tố Khải nghiến chặt răng.
“Bao nhiêu năm nay, em cũng chỉ biết nửa vời. Nghĩ cũng đủ biết, tổ chức này rộng lớn đến mức nào. Bên trong còn có biết bao nhiêu bí mật đang được che giấu, thế nên anh đừng điều tra nữa.”
Tố Khải đứng dậy: “Hôm nay cô đã cung cấp manh mối, tôi sẽ báo cáo lại với cấp trên.”
“A Phong!” Thấy anh định đi, cô ta bèn gọi giật anh lại.
Anh quay đầu.
“Anh tưởng em nói mấy lời ấy để giữ mạng sống sao? Anh sai rồi, em làm vậy hoàn toàn là vì anh.”
Tố Khải im lặng nhìn cô ta rất lâu…