Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 10 - Chương 445: Đứng trước tình yêu, anh chỉ là một kẻ hèn

Đàn ông khi say rượu, nguy hiểm mà triền miên.
Hơi thở của anh có chút lạnh lẽo, xen lẫn cái nóng bỏng của hơi cồn, mạnh mẽ đè xuống người Tố Diệp, khiến cô bỗng chốc quên cả phản kháng.
Khi cô hoàn hồn trở lại, anh đã tiến công thần tốc, chiếm lấy môi lưỡi cô.


Tố Diệp cảm thấy da đầu căng lên từng đợt, hai tay chặn lồng ngực anh lại. Nhưng cho dù như vậy, cô vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng dục vọng thức tỉnh trong tay.
Đang hừng hực khí thế đón đợi cô.
Cọ vào cái bụng nhỏ khiến cô hơi đau.


Khi lồng ngực hơi lạnh, Tố Diệp kinh hoàng thở dốc một nhịp. Cảnh tượng đêm 30 bất giác xuyên qua đầu óc. Hô hấp của cô trở nên gấp gáp, cơ thể theo đó cũng bắt đầu ngọ ngoạy.
Rõ ràng Niên Bách Ngạn khỏe hơn cô.


Một tay anh đã có thể giữ chặt hai cánh tay cô, lực không hề mạnh, nhưng đủ để kiềm hãm đôi tay đang cố chặn anh lại, cố định nó lên đỉnh đầu.
Mặt anh áp xuống, giọng nói khẽ vang lên bên tai: “Đừng ép tôi phải thô lỗ với em!”


Hơi thở nóng rẫy làm bỏng da thịt cô. Cơ thể mảnh dẽ khẽ co rúm lại.


Niên Bách Ngạn ngước mắt lên, nhìn cô. Ánh đèn vàng nhạt nhòa không thể soi sáng đôi mắt anh. Nó vẫn u tối tựa trời đêm, mênh mông như mái nhà của ngàn vạn vì sao, mịt mù và cô độc. Rõ ràng là một người đàn ông đang say, nhưng hình như lại không say bí tỉ.


Giọng nói và hơi thở trầm trầm của anh sượt qua mũi cô, khiến da thịt ngứa ngáy.
“Tôi… rất muốn dốc lòng yêu thương em.” Bờ môi anh gần như dính chặt vào môi cô.
Muốn mãi mãi được trân trọng em, dùng toàn bộ sức mạnh để ôm lấy em, che chở cho em…


Trái tim Tố Diệp nhói đau như bị ai châm vào.
Cô không biết là vì ánh mắt của anh hãy vì những lời anh nói.


Đúng vào lúc cô đang do dự, thì môi anh lại một lần nữa áp xuống, nhẹ nhàng thưởng thức cánh môi hơi hé mở của cô. Hết lần này tới lần khác, anh dùng môi mình vẽ lại khuôn hình hoàn hảo của môi cô. Còn cả đầu lưỡi hơi lạnh giá, như một sụn xương mềm đông lạnh, làm anh hồi hộp không thôi.


Anh đau xót, đau xót vì sự trầm mặc và im lìm của cô. Những tháng ngày trên hòn đảo ấy, anh cũng đâu khác gì sống giữa địa ngục chốn thiên đường?


Nhưng đồng thời anh cũng lại phẫn nộ, phẫn nộ vì sự lừa gạt và không yêu của cô, phẫn nộ vì trong mắt cô, anh chỉ là một công cụ, một quân cờ để cô đạt được mục đích của mình. Anh càng phẫn nộ hơn vì sự lạnh nhạt và cảnh giác của cô.


Ánh mắt cô nhìn anh ngập tràn căng thẳng và khó chịu.
Đây chính là người con gái anh muốn dốc lòng yêu thương ư?
Anh không hiểu. Mình đã cho đi nhiều như vậy, tại sao tới cuối cùng vẫn không đổi lại được một chút cảm động của cô?


Cô lại sốt sắng muốn rời xa anh như vậy, chỉ muốn chưa từng quen biết anh.
Anh khao khát được nhìn thấy cô, nhưng lại không kiềm chế được bản thân mình mà làm tổn thương cô.
Thế nên, anh mới đưa cô lên đảo một tháng trời. Và cũng vì thế, quay về Bắc Kinh anh chỉ cho cô chọn một trong hai nơi ở.


Vì anh ích kỷ. Anh nghĩ, dù là trên đảo hay ở Sanlitun này cũng vậy, ít nhất cô vẫn ở trong phạm vi anh có thể tìm được, chưa từng rời đi.
Sau khi về Bắc Kinh, anh lại vô dụng tới mức sốt ruột muốn gặp cô ngay lập tức.


Nhưng nhớ tới ánh mắt cô, cõi lòng anh vô cớ lại dâng lên một sự bực bội và thiếu kiên nhẫn.
Anh hiểu cảm giác này. Cho dù có gặp cô, thứ anh mang tới cũng chỉ là thương tổn.


Anh cố gắng nhẫn nhịn, lệnh cho Hứa Đồng sắp xếp công việc chật kín. Anh ép bản thân mình bận rộn như một con quay không biết nghỉ, vùi đầu vào công việc bất kể ngày đêm. Hình như anh lại trở về những tháng ngày còn chưa quen biết cô.


Tới đêm, anh tình nguyện dùng rượu làm tê liệt bản thân, ép mình không được quay về Sanlitun tìm cô.
Nhưng mới qua được mấy ngày, hình bóng cô trong đầu anh mỗi ngày lại một thêm sâu đậm. Anh họp hành liên miên, đọc trong tài liệu, đọc mãi đọc mãi lại nhìn ra hình cô.


Giống như cô đang đứng trước mặt anh, nở nụ cười tươi như hoa, làm nũng anh: Bách Ngạn! Người ta nhớ anh lắm…


Đúng thế! Cô thường hay nói với anh như vậy, hoặc rõ ràng biết anh đang họp lại gửi tới một tin nhắn hay weixin. So với đọc chữ, anh càng thích nhận được weixin hơn. Vì những lúc công việc khô khan lặp đi lặp lại, anh có thể nghe giọng nói dù là cố tình, dù là nũng nịu, dù là yểu điệu, ngọt ngào, dịu dàng như thanh socola.


Chỉ cần nghe thấy thanh âm ấy, trái tim anh sẽ bay đi rất xa, không thể ở lại trong phòng làm việc được nữa.
Ở bên ngoài, cuối cùng anh vẫn không kìm chế nổi mà nhắn tin cho cô, nói với cô rằng, mười giờ tối anh sẽ trở về Bắc Kinh.
Nhưng khi anh thật sự trở về Sanlitun, cô lại không có nhà.


Anh nghĩ mình sẽ nổi giận, hoặc là sẽ lập tức gọi điện ra lệnh cho cô về nhà. Anh biết, chuyện này chỉ cần một cuộc điện thoại thôi, cô sẽ ngoan ngoãn xuất hiện trước mặt anh.
Nhưng anh không làm vậy, thậm chí một chút phẫn nộ cũng chưa từng có. Ngược lại, anh thở phào nhẹ nhõm một cách bất ngờ.


Vì anh tin chắc rằng, nếu cô ở đây, để anh nhìn thấy sự phản kháng và khó chịu của cô, vậy thì không còn nghi ngờ gì, anh sẽ lại làm cô tổn thương, giống như lúc ở trên đảo vậy.
Anh đang yên lặng ngồi trong phòng cả một đêm, suy nghĩ về mối quan hệ của hai người.


Không phải anh chưa từng nghĩ tới chuyện buông tay.
Thời đại này, ai rời xa ai mà chẳng phải tiếp tục sống.
Nếu anh thật sự buông tay, có phải cô sẽ thật sự được hạnh phúc không?
Nhưng.


Chớp mắt anh lại nhớ tới sự lừa dối của cô. Cô đã khi nào nghĩ cho anh chưa? Tại sao anh phải hèn hạ đến mức sau khi bị cô đùa giỡn một hồi vẫn còn phải lo tới cảm nhận của cô?
Anh siết chặt người con gái trong lòng mình, sức mạnh của nụ hôn bất ngờ gia tăng, làm cô rên lên.


Trái tim anh cũng đau theo nó, nhưng sức lực vẫn mạnh như trừng phạt. Anh cởi bung cúc áo của cô, phủ lên cơ thể mịn màng.
Nếu chỉ có tổn thương mới có thể cảm nhận được đối phương đang còn tồn tại, vậy thì anh chấp nhận tổn thương.


Tình yêu ở trước mặt anh cao quý bao nhiêu, thì anh ở trước mặt tình yêu hèn kém bấy nhiêu.


Anh có thể ra sức làm việc, dốc hết sức mình để có được thứ anh muốn, ví dụ như quyền lực, tiền bạc và địa bị. Duy nhất chỉ khi đứng trước tình yêu, anh không thể không cúi thấp cái đầu kiêu ngạo của mình xuống.


Anh tưởng mình đã làm rất tốt rồi. Trong tình yêu anh cũng có thể làm kín kẽ, thấu đáo như trong sự nghiệp. Nhưng sự thực lại giáng cho anh một cú nặng nề. Người con gái anh yêu, trong lòng lại nhung nhớ một người đàn ông khác. Cô đã điềm nhiên nói với anh rằng, người cô yêu là Tưởng Bân.


Đinh Tư Thừa tuy rằng khốn kiếp, nhưng có một câu anh ta đã nói đúng. Trong lòng Tố Diệp, anh mãi mãi không thể so sánh với hình bóng đã mất kia.
Thế nên, một người luôn thuận buồm gió trên thương trường như anh lại sợ hãi, lại do dự.


Vì anh không phải thần thánh. Anh chẳng qua chỉ là một người bình thường, cũng biết sợ, cũng biết chùn bước.
Anh không thể đường hoàng cho cô một điều kiện duy nhất, dùng hết tất cả mọi cách để ép cô vào khuôn khổ của mình, buộc cô phải lấy mình.
Anh có khả năng để làm vậy nhưng anh không muốn.


Tuy rằng ngàn vạn lần không muốn, tuy rằng anh rất muốn lấy chiếc nhẫn đó ra đặt thẳng trước mặt cô, nhưng anh cho cả hai thời gian một năm.
Cho cô.
Và cũng là cho anh.
Anh không muốn ép buộc cô, nhưng lại không muốn buông tay.
Anh rất muốn yêu cô nhưng lại không kiềm nén được lòng thù hận.


Vậy thì trong một năm tới đây, cô và anh sẽ thế nào?
Ai cũng nói thời gian là liều thuốc tốt nhất. Vậy thì lần này, anh chấp nhận thỏa hiệp cùng thời gian, chấp nhận từ bỏ những quyền lực mình có thể khống chế, chỉ muốn để mặc cho thời gian lặng lẽ thay đổi mọi thứ.


Tố Diệp cảm nhận rất rõ ràng hơi thở của người đàn ông mỗi lúc một nặng nề, khản đục. Bàn tay anh du ngoạn trên cơ thể cô.
Ngón tay anh hơi lạnh, nhưng lòng bàn tay lại nóng rẫy.
Cứ thế kích thích da thịt cô.


Khi mặt anh vùi vào ngực cô, cô bất giác ngọ ngoạy một chút. Râu anh chọc vào, làm cô ngứa ngáy.
Nhưng cử động của cô lại làm anh hiểu lầm.
Anh ngẩng đầu, đôi mắt hơi co lại, thấp giọng nói: “Quên mất bây giờ thân phận của em là gì sao?”
Cơ thể Tố Diệp chợt cứng đờ, không phản kháng nữa.


Cô biết, lúc tỉnh táo anh điềm tĩnh, có chừng mực thì khi say nhất định sẽ nắng mưa thất thường.
Từng ngón tay cô từ từ mở ra…
Chẳng mấy chốc, anh buông bàn tay đang siết chặt cô ra, tự do di chuyển trên người cô.
Cánh tay Tố Diệp bất lực buông thõng.


Cô nghe thấy tiếng anh cởi thắt lưng, rồi anh dẫn dắt tay cô cởi khóa quần.
Dưới lòng bàn tay, qua một lớp vải mỏng cũng có thể cảm nhận được cái nóng như thiêu như đốt ấy.
Nó nằm ngang trong qυầи ɭót, với một kích thước to lớn.


Tim cô chợt thắt lại, cơ thể bắt đầu run lên, giống như từng dòng máu đang run cầm cập.
Quần áo của hai người bị trút bỏ…
Anh không bế cô về phòng, mà ngay tại phòng khách.


Tố Diệp nhìn lên ánh đèn vàng trên đỉnh đầu. Nó phản chiếu sắc màu của thủy tinh. Sắc màu đó lại chiếu xuống bóng anh và cô. Hai cái bóng đang hòa vào nhau trên tường. Màu trắng của tường, màu đen của bóng.
Cô như một người kỹ nữ, sau khi anh say thì để mặc cho anh phát tiết.


Khi cơ thể người đàn ông đè xuống, sức mạnh thô kệch hoàn toàn đánh tan những suy nghĩ của cô.
Tố Diệp bất giác thở dốc, run rẩy cầu xin: “Nhẹ thôi… Đau!”
Cô tưởng anh sẽ chẳng màng tới lời cầu xin của mình, dẫu sao thì anh cũng đang say. Làm tổn thương cô sợ rằng là suy nghĩ trực tiếp nhất của anh.


Nhưng Niên Bách Ngạn bất ngờ tiến vào tới tốc độ và sức lực chậm hơn, nhẹ hơn.
Tố Diệp cảm thấy, mỗi một điểm trên cơ thể đều được anh lấp đầy.
Anh cúi đầu, khẽ cắn môi cô. Môi cô thấm cả mùi rượu và mùi gỗ mộc của anh.
“Lớn quá…” Cô không chịu được, kêu khẽ.


Bàn tay anh chạm vào eo cô, nâng cao lên, xâm nhập vào cơ thể từng chút một.
Mỗi lần tới một độ sâu nhất định, Niên Bách Ngạn lại dừng lại.
Rồi lại từ từ rút ra.
Một sự tiến công dịu dàng và chắc chắn.
Chỉ có điều, mỗi lần đi vào sau lại sâu hơn lần trước một chút.


Sự đối xử như vậy, có thể gọi là hành hạ một cách dịu dàng.
Chưa đầy mấy cái, cơ thể Tố Diệp đã bị sức mạnh của anh đánh thức.
Hai cánh tay đang buông xuôi của cô vòng lấy cổ anh.
Từng ngón tay mảnh dẻ gần như đâm sâu vào bờ vai rộng của anh.


Cả quá trình, Niên Bách Ngạn đều nhìn cô, nhìn mỗi một sự thay đổi dù là nhỏ nhất trên gương mặt cô.
Còn bản thân anh cũng đang hưởng thụ cảm giác thít chặt.
Cho tới khi, anh chạm tới đỉnh điểm. Anh hơi dùng sức một chút, chìm đắm bản thân mình vào nơi sâu nhất của cô.


Tố Diệp ôm anh, cả người chợt run lên.
Cảm giác hoàn chỉnh, được lấp đầy này, cô thừa nhận mình không thể cai nghiện được…
Cô gọi tên anh hết lần này tới lần khác trong lòng: Bách Ngạn… Bách Ngạn…


Mỗi một lần hét, tim cô lại đau một lần. Sau đó cô đi lạc trong từng động tác với tần suất nhanh dần của anh…