Tố Diệp phanh gấp lại.
Cô quay đầu, nhìn chằm chằm Niên Bách Ngạn với đôi mắt cảnh giác.
Giống như một con tuần lộc bị một con sư tử đuổi tới bên bờ vực thẳm. Sư tử dừng bước chân truy đuổi của mình. Con tuần lộc không còn đường lùi, chỉ biết đi lại vòng quanh bên bờ vực, những bước chân sốt ruột và bất an.
Trong tình trạng tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, nó chỉ còn biết dùng đôi mắt ngập tràn cảnh giác để nhìn chằm chằm mối nguy hiểm trước mắt. Một cái nhìn chết chóc, đề phòng kẻ tấn công có thể nhào về phía nó bất kỳ lúc nào.
Nhưng Niên Bách Ngạn còn chưa đến mức bụng đói vơ quàng. So với việc từng bước dồn cô vào đường cùng, anh càng giống như một chúa sơn lâm ung dung, nho nhã. Cũng phải, đã bị ép tới vực thẳm rồi, con tuần lộc còn đường nào để thoát không?
Anh đứng dậy, từ tốn bước từng bước một về phía cô.
Tố Diệp chỉ cảm thấy da đầu tê dại từng cơn, đợt này cuốn qua đợt kia.
Bóng hình cao lớn của người đàn ông mỗi lúc một gần hơn, đến mức mùi gỗ mộc nhạt nhòa cũng theo không khí len vào trong hơi thở của cô. Mùi hương dễ chịu đã từng mang tới cho cô cảm giác an toàn ấy giờ đây như một ác ma. Mỗi một bước anh tới gần, cô đều cảm thấy như có một sợi dây nhẹ nhàng trượt qua cổ mình. Bề ngoài trông nó có vẻ trơn nhẵn, bằng phẳng, khi rơi xuống cổ tạo cảm giác lành lạnh, dịu dàng, nhưng nó lại có thể siết cổ người ta vào những lúc người ta mê đắm.
Cho tới khi, người đó tắt thở mà chết mới thôi.
Tố Diệp vô thức lùi về sau một bước.
Niên Bách Ngạn đi vượt qua cô, tới trước cửa sổ. Anh lặng lẽ kéo cánh cửa chớp xuống.
Tố Diệp lập tức cảm thấy tim mình bắt đầu căng lên.
Anh… định làm gì đây?
Cửa chớp che đi những đôi mắt có thể đứng ngoài nhìn vào phòng làm việc. Như vậy, nơi đây đã hoàn toàn trở thành một căn phòng đóng kín.
“Còn một chuyện thứ hai.” Niên Bách Ngạn không ngồi lên ghế. Dáng hình dài thượt của anh thoải mái tựa vào bàn làm việc, hai tay đút túi quần, ung dung hơn rất nhiều so với dáng vẻ nghiêm túc, hà khắc ban nãy.
“Sếp chưa nói hết câu, nhân viên có nghĩa vụ ở đây đợi.”
Lòng Tố Diệp rõ như ban ngày. E là chuyện thứ hai chẳng liên quan gì tới công việc. Cô trốn tránh anh như một con chuột len lén qua đường. Tất nhiên anh phải tính sổ với cô rồi.
Không phải Niên Bách Ngạn không nhận ra sự cảnh giác trong ánh mắt cô. Cô đang đề phòng anh như đề phòng một quái thú dữ tợn.
Bờ môi anh hơi cong lên, trong đôi mắt cũng thấp thoáng một nụ cười.
Nhưng nụ cười ấy, luôn mang theo mùi nguy hiểm.
Anh khẽ lên tiếng: “Tố Diệp! Có phải em cảm thấy quay về Bắc Kinh rồi là tôi hết cách với em phải không?”
Tố Diệp cứng đờ người, đứng yên đó. Lông măng khắp người cô chỉ muốn dựng hết cả lên.
“Vì thế, em mới dám coi thường lời nói của tôi mà không sợ gì hết, hửm?” Thanh âm của anh rất khẽ, thoạt khẽ dịu dàng như những lần nói lời tình cảm, nhưng nếu nghe kỹ lại có thể nhận ra ý cảnh cáo phảng phát đâu đây.
Tố Diệp đứng thẳng lưng, thầm hít sâu một hơi rồi nói: “Niên Bách Ngạn! Bây giờ là xã hội pháp chế. Anh đừng tưởng chiêu trò của anh thật sự có thể làm gì người khác.”
Cô sẽ ngu ngốc tới nỗi bị anh đánh ngất thêm lần nữa. Bây giờ đang ở công ty, lại ban ngày ban mặt. Cô không tin anh ta thật sự có thể làm ra hành động gì nguy hiểm với cô. Cùng lắm thì cô hét ầm lên, tới lúc đó chết thì cùng chết, người mất mặt chưa chắc đã là Tố Diệp này đâu.
Nghe xong lời cô nói, Niên Bách Ngạn bật cười, nụ cười rất nhạt, khẽ khàng như một vầng mây, khi nó lướt qua mắt sẽ khiến người ta không hiểu được anh đang tức giận hay đang vui mừng.
Anh khẽ gật đầu, nhìn cô nói: “Được lắm! Lời hứa của phụ nữ quả nhiên không đáng tin cậy.”
“Trước giờ tôi chưa từng nhận mình là người quân tử.” Cô phản bác như cái máy.
Niên Bách Ngạn nhướng mày: “Nói vậy là… em có ý kiến khác với sự lựa chọn ban đầu của mình?”
“Tôi sẽ không thực hiện giao kết nực kết đó.” Tố Diệp trở mặt như trở bàn tay.
Ban đầu đồng ý với anh, chẳng qua chỉ là kế sách tạm thời. Cô chẳng thèm làʍ ȶìиɦ nhân gì đó đâu. Đây là Bắc Kinh, không phải là cái đảo gì đó của anh, cô không cần phải sợ anh một tay che trời nữa.
Niên Bách Ngạn không giận mà chỉ cười: “Em cảm thấy làʍ ȶìиɦ nhân của tôi là một chuyện nực cười?”
“Đúng thế!” Tố Diệp hơi vênh mặt lên. Ngữ khí của cô tuy cứng cỏi nhưng vẫn nên chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rằng anh có thể nhào tới bất kỳ lúc nào.
Niên Bách Ngạn không áp dụng thủ đoạn bạo lực với cô. Thậm chí, đến cả gương mặt bình thản thường ngày cũng không một chút xao động, giống như anh đã biết trước rồi cô sẽ lật lọng vậy. Nụ cười vẫn quanh quẩn trong đôi mắt anh, thoảng nhẹ đến khó nhận ra.
“Nếu em đã cảm thấy làʍ ȶìиɦ nhân nực cười.” Anh từ tốn nói, chỉnh lại tư thế đứng, hai tay khoanh trước ngực: “Thì chọn lại lần nữa đi, có thể làm vợ tôi.”
Tố Diệp cười khẩy: “Niên Bách Ngạn! Anh thích đùa như thế này từ khi nào thế?”
Niên Bách Ngạn bình tĩnh nhìn cô rồi hỏi: “Nói vậy là em định hủy bỏ lời hứa hẹn của mình?”
“Tôi vừa nói rồi, tôi không phải là người quân tử gì cả.”
“Được!” Niên Bách Ngạn bất ngờ thốt lên một chữ.
Tuy rằng cảm thấy kỳ lạ nhưng cô cũng không muốn tiếp tục đứng đây suy đoán tâm tư của anh. Cô khẽ hỏi: “Tổng giám đốc Niên không còn chuyện gì nữa chứ?”
Niên Bách Ngạn trầm mặc.
Thấy anh như vậy, Tố Diệp quay người định đi.
Khi ngón tay cô vừa chạm vào tay nắm cửa, bỗng thấy Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng cất lời: “Em không phải là quân tử nhưng cũng là người thông minh. Người thông minh xưa nay không muốn gây khó dễ cho tiền đồ của mình.”
Ngón tay Tố Diệp chợt cứng đờ. Cô quay đầu lại, tròn mắt.
Anh nói gì cơ?
“Em đoán xem! Em mà đi ra khỏi phòng của tôi, số phận của em sau này sẽ thế nào?” Niên Bách Ngạn hỏi một câu nhẹ bẫng.
Tố Diệp buông tay, quay người đứng vững: “Anh nói thế có ý gì?”
Niên Bách Ngạn mỉm cười: “Rất đơn giản! Điều tôi muốn chỉ là em hãy ngoan ngoãn nghe lời. Nếu không thì căn phòng của tôi chỉ cần đóng cửa lại với em, vậy thì tất cả các cánh cửa khác cũng sẽ không mở ra nữa.”
Tố Diệp nhìn anh, nhíu mày.
Niên Bách Ngạn đưa mắt nhìn cô rồi quay vòng trở lại bàn làm việc. Anh rút từ trong ngăn kéo ra một tập tài liệu, vứt lên mặt bàn.
Tố Diệp hoài nghi.
“Tố Diệp! Em tuyệt đối đừng có ép tôi phải đi bước này.”
Tố Diệp không biết anh vừa lấy thứ gì ra. Sau mấy giây do dự, cô dè dặt bước tới.
Trên mặt bàn là một tập tài liệu màu đen, gần như cùng màu với mặt bàn.
Niên Bách Ngạn ra hiệu cho cô mở ra xem.
Cô giơ tay, cẩm tập tài liệu lên, mở ra xem.
Chỉ mới liếc qua một trang, sắc mặt cô đã tái nhợt.
“Bản thân em vẫn còn chưa kịp xem báo cáo đánh giá này thì phải?” Không phải là một câu hỏi, Niên Bách Ngạn dùng một ngữ khí cực kỳ khẳng định để buông ra câu ấy.
Tố Diệp nhìn trân trân vào mỗi chữ trên bản báo cáo, trên đó là nét chữ quen thuộc của Đinh Tư Thừa.
Đây là một báo cáo đánh giá tâm lý của cô. Đối với người trong nghề mà nói, Đinh Tư Thừa và giáo sư Đinh có quyền phát ngôn mạnh như nhau. Nhất là Đinh Tư Thừa. Anh ấy đã được nhận những vụ án từ phía viện kiểm sát, trở thành bác sỹ đánh giá tâm lý có uy tín nhất về mặt pháp luật.
Trên bản đánh giá, Đinh Tư Thừa có viết về tình trạng tâm lý của cô. Sau khi liệt kê chi tiết quá trình và phương pháp trị liệu, cuối cùng, ở cuối trang chẩn đoán, anh ấy để lại một kết luận là: Ban đầu nghi ngờ bệnh nhân mắc chứng bệnh rối loạn giải thể nhân cách, biểu hiện lâm sàng ở các triệu chứng như uất ức, trí nhớ hỗn loạn…
Tố Diệp nhìn bản báo cáo ấy như không tin vào mắt mình. Hai mắt cô nhìn chằm chằm vào dòng chữ “rối loạn giải thể nhân cách” ấy không thể rời đi.
Đúng vậy. Cô chưa từng đọc kỹ bản báo cáo này.
Nói chính xác, cô còn chưa có thời gian lật ra xem Đinh Tư Thừa đã viết gì trong báo cáo tâm lý của cô.
Theo lý mà nói, một bản báo cáo đánh giá tâm lý luôn được bác sỹ tư vấn tâm lý cất giữ, giống như bệnh án của bệnh nhân phải được bệnh viện giữ vậy. Trước khi được xin chuyển hoặc trước bệnh tình có chuyển biến khá hơn thì nó không thể được mang về một cách cá nhân.
Nhưng lúc đó Đinh Tư Thừa muốn cô hiểu hơn về tình trạng của bản thân mình. Anh không nói rõ ràng mà chỉ viết ra rồi đưa bản báo cáo cho cô. Mục đích chính là không muốn đả kích tới lòng tự trọng của cô.
Lúc đó Tố Diệp không nghĩ rằng Đinh Tư Thừa đã đưa ra kết luận. Cô tưởng như anh ấy nói, còn cần tiến hành quan sát sâu hơn. Ai ngờ trong bản báo cáo đánh giá tâm lý của cô, anh ấy đã viết rất rõ nguyên nhân.
Cô không đọc báo cáo mà đút thẳng vào trong túi xách.
Sau đó cô đã gặp Niên Bách Ngạn, rồi sau đó cô bị anh đưa lên đảo.
Thế nên, bảo báo cáo này đã rơi vào tay Niên Bách Ngạn!
Tố Diệp đập mạnh bản báo cáo lên mặt bàn, nhìn thẳng Niên Bách Ngạn: “Tôi vốn không có bệnh, đây là chẩn đoán sai lầm!”
“Ai tin đây?” Niên Bách Ngạn hỏi ngược lại.
Tố Diệp nghẹn lời.
Rất lâu sau, cô mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh đừng quên, tôi là người có uy tín trong ngành. Tôi có thể tự chứng minh tinh thần và tâm lý của mình rất tốt!”
Niên Bách Ngạn cong môi lên như vừa nghe thấy chuyện cười: “Giống như em nói, người có bệnh chẳng bao giờ biết mình có bệnh.”
“Tôi rất tỉnh táo!” Tố Diệp dằn mạnh từng chữ.
“Nhưng không thể không thừa nhận, lần này Đinh Tư Thừa đã làm được một chuyện tốt đẹp.” Niên Bách Ngạn nói nhẹ nhàng: “Theo như tôi được biết, những người làm trong ngành của em, điều kiện tiên quyết là tâm lý phải bình thường. Cho dù chỉ là một tình trạng rất nhỏ cũng sẽ ảnh hưởng tới địa vị trong ngành. Rõ ràng là tiếng nói của Đinh Tư Thừa có sức nặng hơn em. Anh ta lại là thầy hướng dẫn của em. Bảng báo cáo đánh giá tâm lý này đã nói rất rõ em có vấn đề.”
“Thầy hướng dẫn cũng sẽ có lúc nhầm lẫn.”
Niên Bách Ngạn đổi đề tài: “Thế nên… tốt nhất em đừng có phạm sai lầm trước mặt tôi.”
Tố Diệp ngước mắt lên nhìn anh.
“Tố Diệp! Tôi sẽ không nhàm chán tới mức lấy người nhà của em ra uy hϊế͙p͙. Chuyện này đối với em mà nói quá thiếu kỹ thuật.” Niên Bách Ngạn như cười như không: “Muốn em ngoan ngoãn biết điều… chỉ cần một bản báo cáo này là đủ!”
Tố Diệp nheo mắt: “Anh định làm gì?”
Niên Bách Ngạn giơ tay. Từng ngón dài men theo mép của tập tài liệu: “Không cần nhiều! Chỉ cần một cái email, một khi một người vừa là cổ đông Tinh Thạch vừa là cố vấn tâm lý như em bị đuổi việc, tôi nghĩ người trong ngành và báo chí sẽ rất vui lòng nghe tin tức về em. Tinh Thạch đã đóng cửa với em rồi. Em cảm thấy, dù là trường đại học hay phòng tâm lý Liêm Chúng nơi em đang làm việc hay các phòng tâm lý khác còn dám mở cửa đón em hay không?”
Tim Tố Diệp đập thịch một tiếng.
“Em vất vả, bỏ nhiêu công sức, nỗ lực mới có được thành tích ngày hôm nay. Tôi nghĩ, em sẽ không ngu ngốc tới mức tự hủy hoại tiền đồ của mình chỉ vì muốn làm căng với tôi chứ?” Thái độ của Niên Bách Ngạn bình thản, ngữ khí chậm rãi.
Một cảm giác giá lạnh từ đâu kéo tới, phủ kín đất trời.
Tố Diệp nghe thấy tiếng trái tim mình run lên từng nhịp, cả giọng nói của cô cũng trở nên không tự nhiên: “Một bản báo cáo không thực tế, Đinh Tư Thừa nhất định sẽ ra mặt thanh minh.”
“Đổi lại là em, liệu em có cảm thấy nghi ngờ Đinh Tư Thừa đang cố tình bao che không?” Tư duy của Niên Bách Ngạn rất kín kẽ: “Tố Diệp! Đừng vì bảo vệ bản thân mình mà phá hủy tương lai của người khác, đây không phải là sở trường của em.”
“Được thôi! Có giỏi thì anh để cho cả thế giới biết chuyện này đi.” Tố Diệp bạo gan phản kích: “Sẽ không ai tin chuyện này đâu, đừng tưởng chỉ mình Tinh Thạch có bộ phận xử lý các tình huống khẩn cấp.”
Niên Bách Ngạn mỉm cười: “Điên cuồng không phải là tác phong của em đâu, Tố Diệp! Đúng là tôi không có lai lịch chuyên nghiệp như em, nhưng tôi có khả năng khiến mỗi lời em nói sau này đều không có ai tin.”
Tố Diệp cuộn chặt tay lại, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
“Có muốn thử không, hửm?” Cả thanh điệu của Niên Bách Ngạn cũng nhẹ nhàng như không. Cái vẻ chắc thắng đó khiến Tố Diệp căm hận.
Tố Diệp rất muốn phẫn nộ nói với anh rằng: Có giỏi thì anh thử luôn đi, đừng tưởng tôi sợ anh!
Nhưng câu nói này chỉ có thể nín nhịn, chửi thầm trong bụng mà không thể thốt thành lời.
Làm nghề này bao nhiêu năm nay, Tố Diệp hiểu quá rõ bản báo cáo đánh giá tâm lý quan trọng thế nào đối với một bác sỹ tâm lý. Đây là nguyên do một bác sỹ tâm lý luôn cần có thầy hướng dẫn của mình. Bước vào nghề, họ đã phải tiếp nhận đánh giá tâm lý, phải đảm bảo hoàn hảo, không một chút tỳ vết mới được công tác.
Nếu bản báo cáo đánh giá tâm lý này mà lộ ra ngoài, thì thứ chờ đợi cô chỉ có thất nghiệp. À không, nói một cách chính xác là mãi mãi cô sẽ mất đi công việc này, không bao giờ tìm lại được công việc khác nữa.
Tạm thời chưa nói tới chuyện các phòng tâm lý trong ngành không dám nhận cô, ngay cả việc chuyển ngành cũng khó. Bây giờ các đơn vị tuyển dụng đều bắt đầu chú trọng tới sự phát triển tâm lý của nhân viên. Không có bộ phận nhân sự của bất kỳ đơn vị nào lại mạo hiểm nhận một nhân viên có vấn đề về tâm lý vào làm việc. Cho dù cô có giải thích thế nào, thì giấy trắng mực đen cũng rành rành ra đó, e là họ càng tin vào chứng cứ hơn những gì cô biện hộ.
Nếu cô may mắn được ở lại phòng tâm lý, thì thứ chờ đợi cô cũng chỉ có những tháng ngày trống trải dài đằng đẵng, sẽ chẳng có bệnh nhân nào tin tưởng cô nữa.
Nếu như, cô thật sự không làm việc gì nữa, chỉ biết dựa dẫm vào thân phận cổ đông của Tinh Thạch để ăn không ngồi rồi cũng không phải là không thể. Nhưng chỉ cần Niên Bách Ngạn còn ở lại Tinh Thạch ngày nào là sẽ còn làm khó cô ngày ấy, điều này không cần nghĩ cũng biết. Anh hoàn toàn có khả năng chặn mọi lợi tức của cô, không chịu trả, tới lúc đó cô phải làm sao? Lẽ nào lớn tướng như thế này còn ăn bám cậu mợ?
Cô nên làm thế nào đây?
Sau khi về Bắc Kinh, Tố Diệp đã nghĩ tới tất cả những khả năng, những người và những việc sẽ bị Niên Bách Ngạn mang ra uy hϊế͙p͙. Sau khi loại trừ từng cái một, cô mới dám ngông nghênh như vậy. Duy chỉ còn lại bản báo cáo đánh giá tâm lý này là thất sách của cô.
Cô không dám chắc chắn một khi chọc giận Niên Bách Ngạn, liệu anh có thật sự công bố nó ra ngoài, ép cô không còn đường lui hay không.
Loại đàn ông này cô không chọc vào được.
Vì cô không thể giương mắt nhìn mình biến thành một kẻ không nghề không ngỗng.
Cho dù cô có chạy xa cỡ nào, cũng chưa chắc đã bảo đảm rằng Niên Bách Ngạn sẽ buông tha cho cô.
Cô vĩnh viễn không thể biết bước tiếp theo anh sẽ nghĩ ra trò gì để đối phó với cô.
“Tố Diệp!” Niên Bách Ngạn khẽ gọi tên cô, bổ sung rành mạch từng câu từng chữ: “Đối với tôi mà nói, em có công việc hay không cũng không quan trọng.”
Một câu nói mà hàm ý phía sau không thể rõ ràng hơn.
Đầu ngón tay Tố Diệp sắp bị siết đến đứt đoạn. Đúng vậy! Anh không quan tâm cô có công việc hay không, vì đối với anh mà nói, chỉ cần nhìn thấy cô đau khổ là đủ rồi!
Nộ khí dâng lên khắp lồng ngực và dục vọng muốn giết người đang không ngừng tấn công cơ thể cô. Sự kích động đang chực chờ để được bộc phát ấy như một ngọn lửa thiêu đốt trái tim cô. Nhưng ánh mắt người đàn ông trước mặt quá đắc thắng, khiến ngọn lửa của cô không nơi phát tiết.
Đúng vậy, nếu đổi lại là cô, cô cũng sẽ nắm chắc phần thắng, cũng sẽ ép đối phương từng bước như vậy.
Cuối cùng sự phẫn nộ bị cô cố gắng ép xuống, sau đó hóa thành những bi thương và bất lực vô cùng vô tận.
Rất lâu sau, cô mệt mỏi lên tiếng: “Đừng công bố báo cáo!”
Một câu nói đã thể hiện sự thỏa hiệp của Tố Diệp.
Trong cuộc chiến không một chút phòng bị này, cô đã thua một cách thảm hại.
Niên Bách Ngạn lấy lại bản báo cáo, cười khẽ: “Yên tâm đi! Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời.”
“Muốn tôi ở bên cạnh anh một năm cũng được thôi, nhưng tôi có một điều kiện!” Tố Diệp hít sâu, lúc này mới có thể làm dịu đi cảm giác ngột ngạt trong lòng.
Niên Bách Ngạn cong môi: “Em có tư cách ra điều kiện với tôi sao?”
“Tôi nghĩ, những người phụ nữ được anh bao nuôi trước đây cũng không phải không có giá, đúng không?” Giọng Tố Diệp lạnh đi: “Chí ít thì cũng nên có một con số rõ ràng, như vậy mới gọi là bao nuôi.”
Ánh mắt Niên Bách Ngạn tối đi, anh khẽ nói: “Được, em đề nghị đi!”
Một sự nhục nhã khó nói thành lời đang lan tràn một cách vô tội vạ, khiến cho từng khớp xương trong cô kêu lên đau đớn.
“Mỗi tháng không dưới hai mươi vạn tiền tiêu xài, các chi phí khác tính riêng.”
Nghe xong, Niên Bách Ngạn cười khẩy, nói với cô: “Em lại đây!”
Tố Diệp đứng yên không nhúc nhích.
Niên Bách Ngạn nhìn cô không rời mắt, sự u trầm trong đôi mắt như đè xuống vô vàn áp lực.
Rất lâu sau, cô mới tiến lên.
Anh giơ tay ra với cô.
Hơi thở của Tố Diệp gấp gáp, cô đi vòng ra sau bàn làm việc.
Anh giơ tay kéo cô, cánh tay hơi dùng lực một chút, cả cánh tay thu cô vào lòng mình, để cô ngồi lên chân anh.
“Đã giành được quyền đàm phán mà lại cho mình một con số thấp vậy sao?” Anh cười khẽ, giơ tay chạm vào gương mặt tái nhợt: “Nếu em lấy tôi, em còn được nhiều hơn thế.”
Tố Diệp cười khẩy: “Niên Bách Ngạn! Lấy anh rồi, anh có lựa chọn ly hôn không?”
“Không bao giờ!” Anh thẳng thắn nói.
“Thế nên, ở bên cạnh anh một năm… còn hơn sống với anh cả đời!” Cô nhìn thẳng vào mắt Niên Bách Ngạn.
Ngón tay Niên Bách Ngạn chợt khựng lại. Sau khi một tia sáng trượt qua mắt anh, giọng anh cũng lạnh đi: “Cũng đúng! Chưa biết chừng một năm sau em đã đủ làm tôi chán ngán rồi!”
Lời nói của người đàn ông như châm kim vào trái tim cô.
Cô biết, sở dĩ anh đưa ra hai sự lựa chọn, chẳng qua chỉ muốn để mình có được cơ hội rút lui bất kỳ lúc nào.
“Giờ tôi có thể ra ngoài được rồi chứ?” Cô lạnh lùng hỏi.
Bàn tay Niên Bách Ngạn vòng ra sau lưng cô, vỗ nhẹ hai cái: “Nhớ kỹ! Sau này chưa có sự cho phép của tôi, buổi tối không được phép qua đêm ở nơi khác.”
Tố Diệp cắn chặt răng: “Được!”
Niên Bách Ngạn giơ tay nâng cằm cô lên, khẽ cười: “Em có thể khiến tôi tin tưởng không?”
Cô không giãy giụa mà nhìn thẳng: “Tôi sẽ không gây khó dễ cho tiền của mình đâu.”
Niên Bách Ngạn nhìn cô rất lâu, rồi mới buông tay.
Cô không nói gì, lập tức đứng dậy, đi thẳng ra khỏi phòng làm việc của anh…