Khung cảnh mỗi lúc một “nóng” hơn, đến cả bầu không khí xung quanh cũng hầm hập như thiêu đốt. Tố Diệp cảm thấy môi khô không khốc, không biết là vì hơi thở của người đàn ông bên cạnh hay vì nội dung của bộ phim. Cô khẽ ɭϊếʍƈ môi, không thể không hạ giọng nói với Niên Bách Ngạn: “Tua đi!”
Cả quá trình Niên Bách Ngạn vẫn nhìn chằm chằm vào sống lưng dần cứng đờ của cô, đến khi cô hơi nghiêng mặt, cúi đầu xuống nhìn anh, trong lòng anh không khỏi xuất hiện một điều khác lạ. Dưới ánh đèn, gương mặt cô trắng trẻo, đôi gò má lại hơi ửng hồng. Cô không nhìn anh, lông mi dài cong vút khẽ run rẩy, lời đề nghị như giọt sương rơi thẳng xuống nơi đáy sâu trái tim anh.
Anh không thể không thừa nhận, cô quá đẹp. Dù chỉ là nhẹ nhàng thu lại ánh mắt cũng tuyệt đẹp, có lẽ là người phụ nữ xinh đẹp nhất anh từng gặp. Anh vươn người lên trước, bóng hình gần như đã che phủ toàn bộ thân hình cô.
“Không chịu nổi rồi?” Vốn là một câu nói mang cảm giác thương cảm, vậy mà thốt ra từ miệng anh lại có một sự ám muội rất mê hoặc.
Những thanh âm mờ ám bên tai đã lớn lên, lại đột nhiên xuất hiện một giọng nói trầm ấm thế này, nghe có vẻ giống quan tâm nhưng lại càng mang mùi vị tình ái giường chiếu hơn. Tố Diệp chỉ cảm thấy một bộ phận nào đó trong người co thắt lại. Anh sát lại quá gần, gần tới nỗi cô có thể cảm nhận được thân nhiệt và hơi thở hừng hực của anh khẽ phả xuống đỉnh đầu và quét qua gáy cô. Cô ngước mắt lên lại vô tình bắt gặp ánh mắt sâu hút ấy. Nhìn thấy một sự thích thú vụt qua nơi đáy mắt anh, cô mới bừng tỉnh, Niên Bách Ngạn cố tình trả đũa cô!
Cô hung dữ lườm anh rồi lại nhìn về màn hình, vì cảnh tượng trong bộ phim đột nhiên gia tăng thêm những hành vi biến thái, sắc mặt cô đột ngột thay đổi.
“Sao vậy?” Niên Bách Ngạn vốn chỉ định trêu đùa cô, thấy nét mặt cô khác lạ, liền đưa tay kéo cô lại.
Ai ngờ Tố Diệp hất tay anh ra, chạy vội vào nhà vệ sinh. Niên Bách Ngạn ngẩn người, cũng đi theo cùng.
Trong nhà vệ sinh, Tố Diệp nhoài người xuống bồn rửa mặt không ngừng nôn khan, dạ dày quặn thắt lộn tùng phèo, trong miệng toàn là nước chua. Niên Bách Ngạn đứng bên cạnh, nhìn dáng vẻ của cô không biết làm sao, cười khẽ: “Tâm lý của bác sỹ Tố cần phải được tăng cường hơn nữa.”
Tố Diệp khó khăn lắm mới xua đi được cảm giác buồn nôn, uể oải rửa mặt: “Cảnh tượng vừa rồi đúng là quá ghê người rồi.” Cô đứng dậy, nhất thời cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, loạng choạng nghiêng ngả.
Eo cô bỗng nhiên được siết chặt, người đàn ông giang tay ôm chầm lấy cô. Cô ngã vào vòm ngực rộng lớn, ấm áp rắn rỏi của anh, hơi thở đầy mùi rượu ấy khiến hô hấp của cô rối loạn.
“Không sao chứ?” Anh quan sát gương mặt có phần nhợt nhạt của cô.
Hai người tựa sát vào nhau, qua lớp áo mỏng Tố Diệp có thể dễ dàng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể người đàn ông. Những tiếng động kích tình mạnh mẽ truyền tới, từng tiếng từng tiếng kích thích màng nhĩ của hai người. Tố Diệp không hiểu sao nhịp tim cô trở nên dồn dập. Hình ảnh buổi sáng hôm ấy tỉnh lại trên giường anh bất giác lướt qua đầu cô, bầu không khí lúc này càng có vẻ mờ ám.
“Không sao!” Cô lắc đầu, cố gắng xóa bỏ những hình ảnh hoang đường trong đầu. Cô đang định rời khỏi vòng tay anh, ai ngờ một lọn tóc đã móc vào chiếc cúc áo sơmi trên ngực anh.
Tố Diệp sững sờ, vội vàng đưa tay ra gỡ, nhưng càng gỡ càng rối. Làn da trước ngực anh lộ ra càng lúc càng nhiều, trơn láng đầy lôi cuốn. Ban đầu anh còn đứng nguyên tại chỗ cúi xuống nhìn cô tự gỡ tóc mình. Sau khi thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cô, anh không nhịn được giữ tay cô lại, nhẹ nhàng nói: “Để tôi!”
Cô chỉ cảm thấy ngón tay mình như bị bỏng rát bởi lòng bàn tay ấm nóng của anh. Cô ngừng lại, giao quyền chủ động lại cho anh, chưa bao giờ rơi vào tình cảnh khó xử như vậy cùng một người đàn ông.
Niên Bách Ngạn nhẫn nại gỡ từng chút một. Vì anh cúi đầu nên hơi thở cứ thế càn quét qua gương mặt cô. Ở khoảng cách này, anh có thể dễ dàng ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, dịu nhẹ lại có chút khêu gợi tỏa ra từ người cô.
Khi tất cả tóc được gỡ ra, anh bất ngờ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô, khẽ nói: “Cô như vậy có phải là “mất cả chì lẫn chài” không?”
Ý giễu cợt rành rành trước mắt, ý chí chiến đấu của Tố Diệp lại bùng nổ. Cô rụt đầu, mái tóc dài trượt qua đầu ngón tay anh: “Tôi ấy à, trong những chuyện này đúng là tâm lý không được vững vàng như anh Niên đây.”
Niên Bách Ngạn nhìn cô từ trên xuống, không nói câu gì. Đứng trong phạm vi của anh, tim cô cứ đập loạn một cách bất an, đang định đẩy anh ra để quay về phòng, ai ngờ bỗng nhiên anh giơ tay ốp lên tường, chắn hướng đi của cô. Tố Diệp trừng mắt, định chuyển sang hướng khác, nhưng anh cũng đã kịp nâng nốt đôi tay kia lên.
Cứ như vậy, hai cánh tay của anh hoàn toàn chắn hết đường đi của cô, vây bọc cô trong khoảng không gian giữa tường và lồng ngực mình.
“Anh thẹn quá hóa giận hay sao?” Tố Diệp ngẩng đầu lên nhìn anh ta, ngữ khí cố làm ra vẻ bình tĩnh.
“Tôi chợt nhớ ra còn một vấn đề chưa trả lời cô.” Niên Bách Ngạn từ từ cong môi: “Vừa rồi cô hỏi tôi cái gì ấy nhỉ? Thích tự động sà vào lòng hơn hay thích cưỡng ép hơn?”
Ánh mắt Tố Diệp vô thức lóe lên một tia cảnh giác.