Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 4 - Chương 27: Dĩ tử chi mâu hãm tử chi thuẫn*

Lời nói của Hứa Mộ Giai khiến Trang Noãn Thần sửng sốt, có lẽ không đoán được cô ấy sẽ nói như vậy, hồi lâu sau, Trang Noãn Thần cũng không nói được gì.
“Không để ý tôi nói quá thẳng thừng chứ?” Hứa Mộ Giai thấy cô không nói lời nào, mỉm cười.


Rốt cục Trang Noãn Thần cũng ngẩng đầu, tay trong cầm ly sữa, từ từ mỉm cười, “Chắc cô Hứa đây xem tiểu thuyết ngôn tình hay là phim nhiều quá phải không? Tình tiết kiểu này hình như hơi cũ rồi.”


“Trong thực tế mà cũng có thể bắt gặp mấy tình tiết kiểu này thì cũng chứng minh được rằng tính chân thật và tất yếu của nó có tồn tại, ít ra, đây có thể là tình tiết khiến người xem dễ dàng tiếp nhận nhất, đương nhiên ngoại trừ đương sự, ví dụ như cô Noãn Thần đây.” Hứa Mộ Giai nói thật nhẹ nhàng, khẽ giơ ngón tay được sơn tỉ mỉ lên hất tóc, cười nhẹ, “Sự thật có lẽ còn tàn nhẫn hơn cả trong tiểu thuyết và phim, Noãn Thần, tôi cũng không phải là người thích nói đùa.”


Ý cười trong đáy mắt Trang Noãn Thần từ từ tan rã, trở nên lạnh lùng, ly sữa gần như sắp bị cô bóp nát, cố đè nén nặng trĩu trong lòng, cô hỏi, “Tôi không hiểu.”


“À, cô không hiểu là chuyện thường tình, chỉ trách tôi nói quá trực tiếp, còn chưa kể rõ nguyên nhân sự việc, đúng là ngại quá.” Hứa Mộ Giai trông thì có vẻ khách sáo đó, nhưng lời nói và cử chỉ lại thể hiện vẻ tự tin vô cùng, “Thật ra tôi là bạn học đại học cùng Cố Mặc, nói chính xác hơn, hai chúng tôi học cùng một trường đại học ở nước ngoài.”


Trái tim của Trang Noãn Thần cũng thình thịch theo lời nói của cô ấy.
“Nhưng mà cô đừng hiểu nhầm, tôi và Cố Mặc chưa bao giờ nói chuyện yêu đương.” Hứa Mộ Giải mỉm cười giải thích, “Mặc dù tôi yêu anh ấy đó, yêu ảnh một cách điên cuồng, tiếc là, trong lòng anh ấy chỉ có cô thôi.”


Trang Noãn Thần mở to hai mắt, cô ấy yêu Cố Mặc?


“Tôi chưa bao giờ nghĩ trên đời này có chuyện ‘tình yêu sét đánh’, nhưng đợi đến khi tôi gặp phải mới biết được, tình yêu sét đánh đúng là một chuyện khiến người ta khó quên biết bao.” Hứa Mộ Giai nhấp ngụm cà phê, đặt xuống, cúi đầu nhìn cà phê bên trong, ánh mắt càng sâu thẳm, ngay cả giọng nói của cô ấy cũng thâm tình khác thường…


“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Cố Mặc chính là ở sân trường đại học, ảnh ngồi dưới tàng cây nhắm hai mắt lại. Rnh khi đó mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc vuông sáng màu cùng quần jean, trông khoan khoái và đẹp trai biết bao, chỉ một cái liếc mắt, tôi liền yêu anh ấy. Sau đó, vì để thấy anh ấy nhiều hơn, tôi cố tình chọn chuyên ngành năm hai cũng chính là chuyên ngành Cố Mặc đang theo học, như vậy, tôi có thể quang minh chính đại làm quen với ảnh.”


Trang Noãn Thần nghe cô kể mà trong lòng không biết có cảm giác gì, xót xa à, từ trong ánh mắt của Hứa Mộ Giai cô có thể thấy được tình yêu say đắm ấy, đấy rõ ràng giống cô khi xưa, lúc mới gặp Cố Mặc, cô cũng từng có cảm giác sững sờ như thế, rồi sau đó bị cuốn hút.


“Tôi không biết rốt cục Cố Mặc có điểm nào hấp dẫn tôi, tài hoa của anh ấy? Hay là nét u buồn thường trực của anh ấy? Tôi không rõ lắm. Thực ra, Cố Mặc là một người khó hòa đồng, không có phản ứng nhiều với hành động và lời nói của người khác, nhưng những kỳ tích của ảnh luôn dễ dàng khiến người ta thích ảnh. Người khác càng thích ảnh thì ảnh lại càng né tránh, có lẽ như vậy, mới hình thành nên cái vòng lẩn quẩn thế này.” Khi nói đến đây, ánh mắt Hứa Mộ Giai chuyển hướng sang Trang Noãn Thần, “Tôi vắt hết óc mới đổi lấy được sự chú ý của Cố Mặc, vì anh ấy, tôi cũng gia nhập Hội sinh viên, như vậy khoảng cách giữa tôi và anh ấy sẽ ngày càng xích lại gần nhau hơn. Tôi và Cố Mặc dần trở thành bạn bè, nhưng cô có biết không, con người của Cố Mặc thực sự khiến người khác không tài nào kiềm chế được, rốt cục có một ngày tôi nhìn thấy tấm ảnh trong bóp tiền của anh ấy, tấm ảnh kia chính là cô, Trang Noãn Thần!”


Lạch cạch, ly sữa chạm vào đĩa, khiến âm thanh trong trẻo vang lên. Hơi thở Trang Noãn Thần ngày càng dồn dập, trong bóp tiền của Cố Mặc quả thực có tấm ảnh của cô, nhưng tấm ảnh đó cô chụp lúc học sơ trung, không ngờ Cố Mặc vẫn luôn mang theo bên người.


“Lúc ấy tôi nhìn thấy tấm ảnh của cô, còn tưởng rằng cô là em gái của anh ấy, nhưng anh ấy lại nghiêm túc nói với tôi rằng, người con gái trong tấm ảnh là bạn gái ảnh, là cô gái mà đời này ảnh yêu nhất.” Hứa Mộ Giai nhìn cô chằm chằm, ánh mắt chuyển thành đau khổ, “Vậy nên tôi mới biết tại sao anh ấy luôn có vẻ u buồn, tại sao nhiều cô gái tỏ tình với anh ấy đều bị ảnh từ chối, Trang Noãn Thần, trong lòng anh ấy luôn chỉ có mình cô, không ai có thể đi vào.”


Trang Noãn Thần siết chặt nắm tay, khuôn mặt Cố Mặc chợt hiện lên trong đầu cô, rất nhiều chuyện cô không hay biết, ví dụ như thời gian Cố Mặc ở nước ngoài, sau khi nghe Hứa Mộ Giai kể lại, trong lòng cô lại kích động không thôi.


“Tôi đâu chịu nổi cú sốc này, chỉ nghĩ tiếp cận ảnh lâu ngày sẽ có thể nảy sinh tình cảm, nhưng không ngờ trong lòng ảnh luôn cất giấu cô, rốt cục tôi cũng không đè nén được nữa, liền tỏ tình với anh ấy.” Nói đoạn, ngón tay Hứa Mộ Giai run nhẹ, giọng điệu lại càng bi thương, “Nhưng mà, khoảnh khắc tôi thổ lộ lời trong lòng mình thì tôi đã biết, tôi xong rồi, mối quan hệ tốt đẹp khó khăn lắm mới gầy dựng được bị tôi một tay phá hủy.”


Trang Noãn Thần nhìn cô, đối với sự băn khoăn và lo lắng của Hứa Mộ Giai, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được, cô cũng từng say đắm Cố Mặc như thế, luôn nghĩ cách để tiếp cận anh, thế cho nên vừa lên đại học, cô rốt cục cũng không nhịn được, bảy tỏ tâm tư của mình với anh, lúc ấy anh chỉ im lặng, khoảng khắc ấy, cô cũng nghĩ rằng mình đã mất anh ấy.


“Cố Mặc yên lặng nghe tôi bày tỏ xong, cuối cùng chỉ nói một câu.” Hứa Mộ Giai nhìn Trang Noãn Thần, cắn răng nói, “Ảnh nói, ảnh đã đặt hết tâm tư tình cảm cho một cô gái rồi, một cô gái rất ngốc rất ngốc, cô gái đó ngốc đến nỗi không hay biết ảnh yêu thầm cô ấy đã lâu, còn ngớ ngẩn chạy đến tỏ tình với ảnh. Tình yêu của ảnh đã hoàn toàn đặt hết trên người cô gái ấy, không thể nào rút lại được nữa.”


Nói đến đây, ánh mắt Hứa Mộ Giai lại chuyển thành đau buồn, “Tôi chỉ vào tấm ảnh trong bóp tiền, khóc lóc hỏi ảnh, có phải chính là cô gái này không? Ảnh không chút do dự nói rằng, người con gái ảnh yêu tên gọi là Trang Noãn Thần, một cái tên rất ấm áp, ấm áp đến nỗi chỉ cần nghĩ đến là sẽ không khống chế được mà nhoẻn miệng cười. Lúc ấy tim tôi tê dại đi, hỏi ảnh tại sao? Đã chia tay rồi tại sao còn nhớ mãi không quên? Ảnh nói cho tôi biết, ảnh sẽ về nước tìm người ảnh yêu, cả đời này, ảnh chỉ yêu cô và cưới một mình cô.”


“Tôi rất tức giận, lúc ấy thực sự khó thở lắm, bèn rút tấm ảnh trong bóp tiền của anh ấy ném vào trong hồ.” Hứa Mộ Giai nhìn Trang Noãn Thần trân trối, bật ra từng chữ lạnh băng, “Nhưng tên ngốc xít Cố Mặc ấy, không nói gì đã nhảy xuống hồ nước nhặt lại tấm ảnh của cô! Lúc ấy là mùa đông lạnh lẽo, nước hồ lạnh đến thấu xương, ảnh thà rằng phát sốt đến 39 độ cũng sống chết nắm chặt lấy tấm ảnh của cô không chịu buông!”


Nước mắt, men theo viền mắt chảy xuống, trái tim Trang Noãn Thần đau nhói, cô không biết chuyện này, một chút cũng không biết.
“Cố Mặc… mấy năm ở nước ngoài anh ấy không quen với ai sao?” Cô lên tiếng, giọng nói run run.


“Tên ngốc ấy một lòng nhớ nhung cô, thì sao có thể yêu ai chứ? Còn tôi, lại càng ngốc hơn khi ở bên cạnh anh ấy nhiều năm, lại không được ảnh động lòng chút nào!” Hứa Mộ Giai cực kỳ tức giận nói.
Trang Noãn Thần từ từ nhắm hai mắt lại, nước mắt nhỏ xuống ly sữa.


Cô từng hỏi Cố Mặc về khoảng thời gian anh ấy ở nước ngoài, Cố Mặc lại lười biếng đáp, anh làm gì có thời gian để nhớ nhung cô, thời gian ở nước ngoài anh đào hoa lắm, cặp hết cô này đến cô kia.
Cô biết Cố Mặc chọc cô thôi, nhưng không ngờ Cố Mặc lại không quen ai cả.


“Noãn Thần, tôi biết hiện giờ khi cô nghe được chuyện này trong lòng sẽ thấy tràn đầy hạnh phúc và cảm động, nhưng thứ mà Hứa Mộ Giai tôi muốn có thì phải có cho bằng được.” Hứa Mộ Giai thay đổi biểu cảm, thu hồi nước mắt, “Cố Mặc yêu cô là thật, ảnh càng như vậy tôi lại càng si mê. Ảnh có thể hy sinh tất cả vì cô, như vậy còn cô? Hiện giờ Cố Mặc rơi vào tình cảnh khốn đốn, người có thể giúp anh ấy chính là cô, tôi rất muốn biết, vì người đàn ông yêu cô như vậy, cô có can đảm để hy sinh không?”


Rốt cục cũng chuyển đến chủ đề chính.
Trang Noãn Thần mới biết, Hứa Mộ Giai này cũng không phải đến kể chuyện đơn giản như vậy, tâm tư muốn có được Cố Mặc thể hiện rất rõ ràng.


“Cố Mặc nợ công ty ba tôi bốn mươi triệu, số tiền này nhất định phải trả là điều chắc chắn, nhưng cách trừ nợ cũng có rất nhiều, đương nhiên, hai người nghĩ muốn bán nhà, không tồi, căn nhà rất đáng giá, nhưng cuối năm tuyệt đối sẽ không có người đến mua. Ba tôi đặt ra kỳ hạn là cuối tháng này, nếu Cố Mặc còn không trả, ba tôi quyết định kiện lên tòa án, đến lúc đó tương lai và danh dự của Cố Mặc sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.” Mỗi chữ của Hứa Mộ Giai như châu như ngọc, nhẹ nhàng đùa nghịch trong lòng bàn tay, “Vả lại, tôi nghe nói Cố Mặc đang phỏng vấn ở một nhà truyền thông, nhà truyền thông nọ đúng là không tồi, với điều kiện của Cố Mặc hoàn toàn có thể đảm nhiệm, chẳng những có thể đảm nhiệm, tôi còn dám cam đoan chỉ cần có nền tảng của nhà truyền thông ấy, con đường tương lai của ảnh nhất định sẽ rất rộng mở, chỉ tiếc, nếu Cố Mặc không thể trả bốn mươi triệu kia, buổi phóng vấn đó cũng bị liên lụy, quan trọng hơn là…”


Nói đến đây, thân mình Hứa Mộ Giai càng rướn về trước, gần sát Trang Noãn Thần chậm rãi gợi lên má lúm đồng tiền, “Ba tôi và tổng biên tập nhà truyền thông kia là bạn bè thân với nhau, nghe nói lúc hai người học chung đại học quan hệ rất tốt.”
Ngón tay Trang Noãn Thần run lên, “Cô đang uy hϊế͙p͙ tôi?”


“Đúng vậy.” Hứa Mộ Giai không hề che giấu mục đích của mình, cười nhẹ, “Tôi muốn nhìn thử xem có phải cô yêu Cố Mặc vô cùng không. Noãn Thần, nói có vẻ khó nghe hơn, trong tình yêu, có thể yêu đến chết không thay đổi đương nhiên là hoàn mỹ đó, nhưng nếu biến thành cả hai bên đều tổn thương chi bằng buông tay tác thành. Yêu một người, không phải chính là muốn người mình yêu sống hạnh phúc sao? Có đôi khi, rời khỏi cũng không phải là không yêu, đúng không? Sáu năm trước, cô có thể vì tương lai của Cố Mặc mà đề nghị chia tay, thì sáu năm sau, cô cũng có thể giống như vậy, chủ động rời khỏi ảnh vì tương lai của ảnh.”


Lời của cô ấy sao mà nhẹ nhàng quá, nhưng lại đủ làm Trang Noãn Thần chấn kinh, “Sao cô lại biết chuyện sáu năm trước?” Ngay cả Cố Mặc cũng không biết, lý nào cô ấy lại rõ ràng như vậy?


“Tôi nói rồi, yêu một người nên trả giá tất cả vì anh ấy, vì Cố Mặc, cái gì tôi cũng có thể làm, chuyện riêng của ảnh đương nhiên tôi sẽ nghĩ cách để biết tường tận.” Hứa Mộ Giai tươi cười, “Noãn Thần, ngoại trừ thua cô trên phương diện thời gian, nhưng cái khác, tôi dám cam đoan tuyệt đối sẽ không thua cô, nhất là sự quan tâm và thấu hiểu Cố Mặc. Đừng quên, thời gian hai người yêu nhau thật sự chỉ có nửa năm, hơn nữa hiện giờ, ngay cả một năm cũng chưa tới. Theo hiện tại mà nói, nếu Cố Mặc lựa chọn ở bên tôi, như vậy tôi hoàn toàn có thể giúp anh ấy vượt qua hết cửa ải khó khăn, còn cô? Trang Noãn Thần, xin hỏi, cô có năng lực làm gì cho anh ấy? Cô có thể giúp anh ấy thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn hiện nay không?”


Chú thích:


(*) Dĩ tử chi mâu hãm tử chi thuẫn: câu này được trích trong sách Hàn Phi Tử, thiên “Thuyết lâm”, dùng để giải thích nguồn gốc chữ “mâu thuẫn”. Các bạn có thể xem thêm tại đây hoặc đây, trong hai trang đó đã giải thích rất rõ rồi, mình sẽ không nói lại trong này nhé! Giải thích nhiều như vậy, nhưng theo mình hiểu, ý của câu nói này chính là Hứa Mộ Giai mâu thuẫn, đến kể chuyện Cố Mặc yêu Trang Noãn Thần biết bao nhiêu, nhưng lại đề nghị cô rời xa anh.