Có một câu nói như thế nào ấy nhỉ?
À, là họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm.
Những lời này của Giang Mạc Viễn hệt như sấm sét giữa trời quang, người bị đánh trúng không phải là Cố Mặc, mà là người luôn ôm lòng cảm kích anh, Trang Noãn Thần. Hệt như bị sét đánh trúng, cô ngồi cứng đờ tại chỗ, lưng thẳng tắp, một cảm giác không tên len lỏi vào trong mạch máu rồi từ từ khuếch tán, cô có thể cảm nhận luồng hơi lạnh này lan ra toàn thân một cách rõ ràng, lan tận đến chân tơ kẽ tóc, chỉ cần chạm nhẹ thì ngay cả đầu ngón tay cũng trở nên lạnh lẽo.
Luồng không khí nhập phổi khi hít vào khiến nỗi tuyệt vọng dồn nén ở ngực, lục phủ ngũ tạng như rất đau đớn, cảm giác đau này làm người ta không thể hít thở, ngạt thở đến chết. Mà cô, chỉ còn chút sức lực để nhìn chằm chằm đối phương, hệt như một con mồi bị rơi vào bẫy, hơn nữa máu me đầm đìa, răng nanh và móng vuốt bị chặt đứt hết, chỉ có thể dùng ánh mắt kinh hoàng và cảnh giác để nhìn anh.
Giang Mạc Viễn không nhìn cô, luôn giữ nụ cười đối mặt với Cố Mặc, ánh mắt anh vẫn ung dung như trước, còn ánh mắt Cố Mặc lại lạnh như băng tuyết, hai ánh mắt như hai thái cực đang tiến hành đọ sức nhau giữa không trung, như một loại đối đầu đầy tôn nghiêm và quyền uy.
Rốt cục, Cố Mặc từ từ đứng dậy, cúi xuống nhìn Giang Mạc Viễn trân trối, thân hình cao to dần dần đổ về trước, dí mắt sát vào mắt Giang Mạc Viễn, gương mặt hai người gần nhau đến nỗi có thể thấy được chỗ sâu thẳm trong tâm hồn của nhau.
“Anh muốn cô ấy?” Cố Mặc nhếch môi, một tia bất kham nhuốm nơi đuôi mắt, nhưng rất nhanh đã bị thay thế bởi sự lạnh lùng tận xương tủy, gằn giọng…
“Giang Mạc Viễn, tặng anh hai chữ: nằm, mơ!” Nói xong, đứng thẳng người dậy, kéo tay Trang Noãn Thần rời đi.
Trang Noãn Thần mơ mơ màng màng, mặt tái nhợt, để mặc Cố Mặc kéo mình đi.
Ngay lúc hai người sắp đến cửa ra vào, sau lưng, tiếng nói trầm thấp của Giang Mạc Viễn vang lên lần nữa, nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lại tàn nhẫn…
“Anh bước ra khỏi cánh cửa này thì cái gì cũng không có.”
Cố Mặc bỗng dừng bước, Trang Noãn Thần cũng đứng lại, ngẩng đầu nhìn Cố Mặc, đầu ngón tay vẫn lạnh đến thấu xương.
Giang Mạc Viễn ở cách đó không xa vẫn giữ nụ cười bên môi.
Cố Mặc cũng từ từ cong môi cười khẩy, cao giọng, “Tôi vốn dĩ chảng có gì cả! Noãn Thần, chúng ta đi.” Sau khi nói xong, anh đưa tay đẩy cửa ra khỏi hội sở.
Bên ngoài, từng mảng ánh nắng rực rỡ khiến Trang Noãn Thần không mở mắt ra được.
Bên trong hội sở, toàn thân Giang Mạc Viễn bao phủ bên trong ánh sáng nhu hòa, nụ cười bên môi dần thu lại, khi bóng dáng hai người bị cánh cửa che khuất hoàn toàn, trong mắt anh chỉ còn lại vẻ bí hiểm.
***
Lên xe, Trang Noãn Thần liều mạng siết chặt hai bàn tay vào nhau, lại nắm mỗi một ngón tay lạnh ngắt, cô không biết mình ra khỏi hội sở thế nào, cũng không nhớ được lúc sau ra sao, toàn bộ hệ thần kinh của cô đều tập trung vào câu nói kia của Giang Mạc Viễn, từng lời anh nói như cây đinh thép đâm cô đau đớn tột cùng.
Cố Mặc không lái xe đi ngay, ngồi ở vị trị ghế lái, hai bàn tay siết chặt vô lăng, lồng ngực phập phồng lên xuống như đang ẩn nhẫn gì đó, qua hồi lâu anh mới quay qua, nhìn vẻ mặt tái mét của cô mà đau lòng, kéo tay cô qua, khẽ gọi một tiếng, “Noãn Thần?”
Trang Noãn Thần hoảng sợ dời mắt, nhìn vào ánh mắt thân thiết của anh, giờ khắc này cô mới xốc lại tinh thần, cảm thấy ngón tay được anh nắm lấy dần ấm lên, một cảm xúc không tả nỗi dâng lên, ngay sau đó, cô nhào vào lòng anh, ôm chầm lấy anh.
“Không sao, đừng sợ.” Cố Mặc siết chặt vòng ôm, dịu dàng nói, “Có anh ở đây, bất luận thế nào anh cũng sẽ không để em phải chịu ấm ức.”
Thứ cảm xúc khó diễn tả ấy rốt cục cũng chuyển hóa thành nước mắt, men theo viền mắt chảy xuống, nước mắt cô thấm ướt áo anh, không biết vì cảm thấy ấm ức hay sợ hãi, cũng đúng, cô sống hai mươi sáu năm cũng chưa từng gặp phải chuyện thế này.
Cố Mặc cứ để cô khóc, chỉ ôm cô không rời, thật lâu sau mới cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, đôi môi mỏng chậm rãi hôn lên giọt nước mắt cô, đau lòng khẽ nâng cằm cô lên, “Bây giờ, em đã rõ hắn là loại người nào chưa?”
Hốc mắt Trang Noãn Thần lại đỏ lên.
Cô đã biết, hoàn toàn biết rõ!
Chỉ là một người tốt như vậy lại đột nhiên thay đổi, cô thật sự không tiếp thụ được.
“Sau này đừng qua lại với hắn nữa, chuyện công việc thì cố gắng để đồng nghiệp khác giao tiếp đi.” Lần này Cố Mặc nói rất nghiêm túc.
Trang Noãn Thần gật đầu.
Cố Mặc nhìn cô, thở dài, lau nước mắt giúp cô.
Thật lâu sau, cô mới lên tiếng, giọng nghèn nghẹn, “Vậy thì tiếp theo phải làm gì đây? Bốn mươi ba triệu cho dù có đi vay cũng vay không được.”
“Trang Noãn Thần.” Hai tay Cố Mặc ôm hai cánh tay cô, vẻ mặt lại trở nên rất tập trung và nghiêm túc, “Nhìn vào mắt anh đi!”
Công ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh.
“Anh muốn em phải thề với anh, bất luận tình hình thế nào em cũng không được đi tìm Giang Mạc Viễn!” Anh cắn chặt răng, gằn giọng.
Trái tim Trang Noãn Thần run rẩy theo từng câu từng chữ của anh.
“Thề đi!” Anh nghiêm khắc yêu cầu.
“Em thề.” Đáy lòng Trang Noãn Thần dâng lên chua xót và phức tạp, hít sâu một hơi mới khống chế được ham muốn khóc lớn, “Em thề bất luận thế nào cũng sẽ không đi tìm Giang Mạc Viễn, nếu không, để ông trời trừng phạt em cả đời này không có được hạnh phúc!”
Cuối cùng Cố Mặc cũng cười, đáy mắt đầy vẻ cảm động, “Đồ ngốc.”
“Anh mới ngốc đó.” Trang Noãn Thần lại ôm chầm lấy anh, giây phút này cô thực sự cảm thấy đáng giá biết bao, sự căng thẳng Cố Mặc dành cho cô, yêu cầu của Cố mặc dành cho cô, cùng với những lời Cố Mặc nói với Giang Mạc Viễn trong hội sở cô đều để tâm hết, hơn bốn mươi triệu, hấp dẫn biết bao nhiêu, có người cả đời này cũng không thể có được nhiều tiền như vậy, chỉ cần một đêm thôi là có thể dễ dàng giải quyết khó khăn, có thể giữ vững tiền đồ, đây không phải là cám dỗ mà ai cũng có thể từ chối!
Cho nên, cô có cảm giác hạnh phúc sâu sắc, thứ hạnh phúc này có lẽ sẽ tê tâm liệt phế, có lẽ sẽ có cãi nhau, có lẽ sẽ gian nan trùng trùng, nhưng, chỉ cần hạnh phúc là được rồi.
“Noãn Thần, không cần lo cho anh, anh sẽ giải quyết chuyện này, chuyện mà em cần làm chỉ có một, chính là yêu anh là được.” Giọng nói của Cố Mặc vô cùng kiên định.
Trang Noãn Thần ngước đầu lên nhìn anh, “Không.”
Cố Mặc biến sắc.
“Còn có một chuyện.” Sau khi thấy vẻ khẩn trương của anh, cô buồn cười đến quên khóc, “Em phải đồng cam cộng khổ, cùng vượt qua khó khăn với anh.”
Cố Mặc sững sờ, ngay sau đó lại ôm chặt lấy cô, vùi mặt vào mái tóc cô.
Trang Noãn Thần cũng ôm lại anh, dịu dàng nói, “Em tin ông trời sẽ không bức tử chúng ta đâu, em sẽ giúp anh nghĩ cách, cho nên anh cũng phải thề, cho dù tương lai vất vả thế nào, anh cũng không được đẩy em đi, để em cùng gánh vác với anh, được không?”
Cố Mặc hơi đẩy cô ra, xúc động nhìn cô, giơ tay vén tóc cô ra sau tai, nửa cười nửa mếu, “Đồ ngốc, anh không đành lòng nhìn em chịu khổ.”
“Không thể ở bên anh mới là thống khổ nhất, anh nhẫn tâm để em ngày nào cũng khóc sao?”
Cố Mặc lắc đầu.
“Vậy thì, kể từ hôm nay trở đi chúng ta sẽ đồng tâm hiệp lực, công ty đối phương không gặp chúng ta, thì ngày nào em cũng đến quấy rầy lãnh đạo của họ, anh biết em có bản lĩnh quấn lấy người khác không buông mà.” Trang Noãn Thần cố tình nói đùa để giảm bớt cảm giác bi thương.
Cố Mặc bị cô chọc cười, cảm xúc nơi đáy mắt càng sâu, “Anh và em cùng làm, hai đứa mình một làm truyền thông một làm quảng cáo, không thể không quấn chết hắn.”
“Đúng đó, chúc hai ngành chúng ta hợp tác vui vẻ!” Trang Noãn Thần vui vẻ bật cười.
Cố Mặc cũng cười, “Như vậy thì bây giờ hợp tác bắt đầu, quản lý Trang thân mến ơi, hai ngày này có thời gian rãnh đi cùng anh đến ngân hàng và thị trường xe hơi không? Anh nghĩ chuyện thanh toán tiền viện phí trước sẽ không thành vấn đề.”
“OK, đi thôi.”
Cố Mặc cười ha ha, khởi động xe.
Trang Noãn Thần cũng thắt dây an toàn vào, mỉm cười nhìn sườn mặt của anh, cô có thể nhìn ra được Cố Mặc thật lòng vui vẻ, nhưng càng như vậy, cô ngược lại càng thấy uất ức, nụ cười bên môi nhạt dần, Cố Mặc vì cô mà bỏ đi cơ hội trả nợ, thật sự cô có thể vì Cố Mặc làm gì đó, nhưng duy nhất không thể làm chuyện khiến anh đau lòng, khoảnh khắc ở trong hội sở ấy, cô ngoại trừ khϊế͙p͙ sợ thì cũng không phải không động lòng, món nợ hơn bốn mươi triệu ngay lập tức có thể trả hết, cô tình nguyện dùng một đêm của mình để đổi, chỉ vì anh, nhưng nhìn thấy sự kiên quyết của Cố Mặc khi ấy, giây phút đó cô liền hiểu được, cho dù cả đời này cô phải theo anh trong lo lắng sợ hãi, theo anh trả nợ thì cô cũng cảm thấy vui vẻ, không vì cái gì khác, chỉ vì cô và anh yêu nhau sâu đậm.
***
Cố Mặc giao chuyện rao bán nhà cho người môi giới, cùng lúc đó, anh đưa hai chiếc xe đến thị trường xe hơi, lại ngưng hẳn việc đầu tư ở ngân hàng rút tiền về, anh vốn có tiền gửi ngân hàng nữa, cho nên nộp tiền phí chữa bệnh không có vấn đề gì lớn, nhưng nhà thì không biết ngày tháng năm nào mới có thể bán được, nhưng ngoại trừ đợi thì cũng chẳng còn cách nào.
Mấy ngày này, thời tiết chuyển lạnh, Trang Noãn Thần lại sục sôi ý chí theo Cố Mặc chạy đông chạy tây, tan ca xong cô còn đến công ty đối phương chặn người, có mấy lần đối phương bị cô chặn lại, kết quả bị từ chối không nói chuyện, sau đó đối phương sợ cô luôn, vừa nhìn thấy cô liền vòng đường khác.
Cuối cùng Trình Thiếu Tiên cũng thăng chức cho cô, trở thành giám đốc bộ phận một, thời điểm này được thăng chức tăng lương giống như quăng phao cho người đuối nước, bậc lương và hoa hồng cuối năm của giám đốc cũng có thể đủ để cô mang đến giúp Cố Mặc, chị Mai làm giám đốc có một năm đầu tiên mà đã mua được nhà được xe, cô tuyệt đối có niềm tin bản thân có thể làm tốt như chị Mai, bởi vì có áp lực sẽ có động lực.
Trước đó, cô cũng có ý định hỏi mượn Trình Thiếu Tiên, nhưng không biết mở miệng thế nào, Trình Thiếu Tiên đã giúp cô nhiều rồi, sao cô có thể lại đến phiền anh nữa?
Còn có một chuyện chính là, Trình Thiếu Tiên giao cho cô dự án của một công ty khác, hợp đồng này không phải con số nhỏ, cô nhẩm tính, chỉ cần đến cuối năm cô có thể nhận được tiền chia hoa hồng, đó là một khoản tiền lớn, như vậy cô vừa có thể kiếm tiền vừa lấy cớ đó để bàn giao dự án của Tiêu Duy, không cần đối mặt với Giang Mạc Viễn nữa.
Chỉ là có lần cô vô tình nghe Angel ở trong văn phòng của Trình Thiếu Tiên tranh cãi ầm ĩ, chỉ trích anh sao lại vì tình riêng mà giao dự án này ra, lúc này Trang Noãn Thần mới hiểu, có lẽ Trình Thiếu Tiên biết được hoàn cảnh hiện giờ của cô, biết đưa thẳng cho cô thì cô sẽ không nhận, liền lặng lẽ giúp cô vượt qua cửa ải khó khăn này, giây phút ấy cô liền quyết định, nhất định phải làm việc thật tốt, không thể để Trình Thiếu Tiên thất vọng.
Tối thứ sáu, bất ngờ trời lại nổi gió tuyết, Trang Noãn Thần vội vã chạy về nhà, lúc về nhà chuẩn bị mang canh hầm cùng Cố Mặc đến bệnh viện thăm dì Cố, một chiếc xe đỗ ngay cổng khu nhà khiến cô cảnh giác.
Cửa xe nhanh chóng mở ra, đôi chân thon dài rắn rỏi trong chiếc quần tây, giày da bóng loáng thò ra, rồi sau đó, người đàn ông từ trên xe bước xuống, dưới bóng đêm, vẻ mặt anh hiện lên sự ôn hòa quen thuộc đến đáng sợ, sau khi thấy cô bèn cười khẽ, “Noãn Noãn.”
Cửa xe nhanh chóng mở ra, đôi chân thon dài rắn rỏi trong chiếc quần tây, giày da bóng loáng thò ra, rồi sau đó, người đàn ông từ trên xe bước xuống, dưới bóng đêm, vẻ mặt anh hiện lên sự ôn hòa quen thuộc đến đáng sợ, sau khi thấy cô bèn cười khẽ, “Noãn Noãn.”
Tuyết rơi lã chã trong đêm, như là lông tơ, từng mảng từng mảng lớn trên đường.
Giang Mạc Viễn đứng ở bên cạnh xe, có chút tuyết rơi xuống đầu vai, thân hình cao lớn che đi ánh đèn đường, cả người anh lẩn khuất trong bóng đêm, đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhưng chỉ một tiếng ‘Noãn Noãn’ trầm thấp kia khiến trong lòng người khác vẫn còn sợ hãi.
Trang Noãn Thần ôm đồ trong lòng, không nghĩ đến anh sẽ đột ngột xuất hiện thế này, sau khi nghe thấy hai chữ ‘Noãn Noãn’, tay cô run lên, đồ đạc trong tay rơi phịch xuống đất, làm lớp tuyết đọng trên đường vỡ thành một hõm.
Giang Mạc Viễn trông thấy bèn đi về hướng này.
Trang Noãn Thần bất giác thối lui từng bước, ánh mắt vốn nhu hòa thoáng tràn đầy cảnh giác, không đợi anh đến gần đã nhanh chóng nhặt đồ trên đất lên, không đáp lại anh, phóng qua bên người anh đi về phía khu nhà.
“Noãn Noãn…” Giang Mạc Viễn không nhịn được cười, không thể không xoay người đuổi theo.
Trang Noãn Thần thấy anh đuổi theo, sợ đến nỗi trừng lớn hai mắt, tăng nhịp bước gần như chạy, nhưng Giang Mạc Viễn người cao chân dài, sải bước liền đuổi kịp cô, duỗi tay ra kéo cô lại!
“Buông ra!” Trang Noãn Thần giãy mạnh, ánh mắt chuyển lạnh.
Giang Mạc Viễn lại quá mạnh, dứt khoát lật người cô lại đối diện anh, hai tay cố định cơ thể cô, khiến cô không thể nhúc nhích.
“Anh muốn làm gì?” Trang Noãn Thần vùng vẫy không ra nên đành thôi, nhìn anh, ngữ điệu trở nên không mấy thân thiện.
Giang Mạc Viễn thấy cô tràn ngập cảnh giác, như con thú xù lông, nhịn không được cười khẽ, “Thật đúng là xem anh như loài cầm thú? Anh có đáng sợ như vậy không?”
“Anh không hề đáng sợ, mà là đáng hận!” Trang Noãn Thần ngẩng đầu, quật cường hất hàm, “Giang Mạc Viễn, sao anh lại biến thành như vậy? Lúc trước đúng là tôi đã nhìn nhầm anh!” Nói xong, cô lại vùng vẫy muốn đi.
“Em tin anh có thể làm như vậy à?” Tiếng nói của Giang Mạc Viễn rất nghiêm túc và kiên định.
Trang Noãn Thần bỗng ngừng giãy dụa, nhìn anh, nghiền ngẫm thật lâu câu hỏi này của anh.
Sau khi thấy cô bình tĩnh lại, Giang Mạc Viễn thở dài, cặp mắt hẹp dài thâm thúy bắn ra thứ ánh sáng sâu sa trong đêm tối, nhìn cô, “Cho dù có ghét anh, cũng phải cho anh thời gian vài phút để giải thích chứ? Ngay cả người bị tử hình cũng có cơ hội để sám hối mà.”
Hơi thở của Trang Noãn Thần có hơi dồn dập, quan sát anh thật lâu mới nói, “Được, nhưng anh thả ra trước đi.”
“Vậy em hứa đừng chạy nữa.” Giang Mạc Viễn cười.
Trang Noãn Thần ghìm giọng, “Tôi hứa.”
Nghe vậy, anh mới mỉm cười hài lòng, buông tay ra.
Cô chỉ lui vài bước về sau, duy trì một khoảng cách nhất định với anh.
Thấy thế, Giang Mạc Viễn không giận mà còn cười, nhẹ nhàng lắc đầu, “Noãn Noãn, trước kia em đâu có đề phòng anh như vậy.”
“Anh cũng biết nói là trước kia, trước kia tôi hoàn toàn không biết anh là Nhạc Bất Quần!” Cô hung hăng nói.
Giang Mạc Viễn có chút ngẩn ra khi nghe lời này, “Nhạc Bất Quần?”
“Anh chưa từng xem tiểu thuyết của Kim Dung à?” Trang Noãn Thần hừ lạnh, “Đúng rồi, anh lớn lên ở nước ngoài làm sao hiểu được văn hóa Trung Quốc chứ? Cho nên chắc anh cũng sẽ không hiểu cái gì gọi là ‘thừa nước đục thả câu’ đâu nhỉ!”
Lúc này Giang Mạc Viễn mới nhớ ra Nhạc Bất Quần là nhân vật trong tiểu tuyết của Kim Dung, anh từng xem qua, cho nên khi cô liên tưởng anh với Nhạc Bất Quần, anh chỉ có thể cười cười bất đắc dĩ, khoanh tay trước ngực, “Noãn Noãn, anh biết ngay em sẽ hiểu lầm mà, cho nên hôm nay anh cố ý đến tìm em giải thích rõ ràng.”
Thấy thái độ rất nghiêm túc của anh, Trang Noãn Thần cũng không châm chọc khiêu khích nữa, chỉ đứng đó lạnh lùng nhìn anh, hệt như con thú nhỏ đề phòng anh tiến đến bất cứ lúc nào.
Nhưng mà, Giang Mạc Viễn không tiến đến.
Tuyết càng đổ càng nhiều, chạm trổ hình dáng anh càng thêm anh tuấn nổi bật.
“Anh chỉ là muốn xem thử, em có phải là người quan trọng nhất với Cố Mặc hay không thôi.” Giang Mạc Viễn khẽ nói, đáy mắt tràn ngập ánh sáng nhu hòa, “Noãn Noãn, anh thích em, cho nên anh phải tôn trọng mỗi một sự lựa chọn của em, anh chỉ hy vọng em được hạnh phúc, có thể tìm được một người đàn ông chân chính, đáng để em gửi gắm cả đời, hiểu chưa?”
Trang Noãn Thần không ngờ anh lại nói vậy, ngây ngẩn cả người.
“Noãn Noãn…” Giang Mạc Viễn thở dài khẽ gọi tên cô, bước lên trước vài bước rồi đứng lại trước mặt cô, “Em có thể ngẫm lại xem, nếu anh thật sự là người đê tiện như vậy, thì hai lần trước anh đã muốn em rồi.”
Trang Noãn Thần lập tức nghĩ đến hai lần đó, trái tim không hiểu sao lại đập dồn, vội cụp mắt xuống.
“Anh chỉ muốn biết, giữa em và tiền tài Cố Mặc sẽ lựa chọn thế nào.” Giọng nói của Giang Mạc Viễn thật êm tai, như là tiếng trời từ xa xôi vọng tới, anh nhấc tay chạm nhẹ vào vai cô, “Lúc đó anh từng nghĩ, có lẽ anh ấy sẽ không lựa chọn ở trước mặt em, nhưng sau đó sẽ đến tìm anh. Nhưng anh đợi mấy ngày cũng không thấy anh ấy chủ động đến tìm, anh mới biết anh ấy thật sự chọn em, thật sự rất quan tâm em.”
Trái tim Trang Noãn Thần đang đập thình thịch, chuyện này chuyển biến quá nhanh, nhanh đến nỗi cô không kịp thích ứng, ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng vẫn sợ hãi như trước, “Giang Mạc Viễn, em thật không biết câu nào của anh là thật, câu nào là giả nữa.”
“Em vừa mới nói anh không hiểu cái gì gọi là ‘thừa nước đục thả câu’, anh hiểu ý của em.” Giang Mạc Viễn cực kỳ nhẫn nại, đối mắt với cô, “Hơn nữa, anh càng hiểu được hàm nghĩa của câu ‘quân tử không đoạt tình yêu của người khác’. Noãn Noãn, hãy tin anh, anh chỉ muốn em hạnh phúc.”
Giang Mạc Viễn ở trước mặt sao mà quen thuộc quá, lại mang đến cho cô cảm giác như trước kia, ôn hòa nhã nhặn, đúng là cô đã hiểu lầm ý tứ của anh sao? Hay là, anh lại muốn ra chiêu đùa giỡn gì nữa? Nghĩ vậy, chỗ sâu thẳm nơi đáy lòng lại có một giọng nói đang phản bác, Giang Mạc Viễn anh ấy có tiền có quyền, cần gì phải đùa giỡn lừa gạt một người như cô chứ?
Trong lúc nhất thời, cô không biết nên nói gì.
“Anh thật lòng chúc phúc cho em và Cố Mặc.” Giang Mạc Viễn nghiêm túc nói.
“Thật sao?” Rốt cục cô cũng lên tiếng.
Giang Mạc Viễn gật đầu.
Tích tụ trong lòng được quét sạch sẽ, đối với sự bài xích và sợ hãi anh lúc trước cũng như bị gió cuốn đi, không còn chút dấu vết.
“Có thể tin anh không?” Giang Mạc Viễn nhíu mày, giơ tay ra, “ Anh đứng trong trời tuyết lớn thế này đợi em những hai giờ liền, chỉ để giải thích rõ chuyện này với em, Noãn Noãn, anh lớn từng tuổi này chưa từng đứng chờ cô gái nào cả.”
Trang Noãn Thần bị bộ dạng của anh chọc cười, thấy rất vui, Giang Mạc Viễn lúc nói đùa vẫn rất đáng yêu.
“Được rồi, em cười là anh yên tâm rồi.” Giang Mạc Viễn nhẹ nhàng thở phào, đột nhiên nghĩ đến gì đó, đút tay vào túi áo lấy ra một thứ, “Đúng rồi, cái này trả lại cho em, em nhận đi.”
Trang Noãn Thần nhận lấy, là tấm thẻ ngân hàng.
“Giang Mạc Viễn, anh…”
“Đừng hiểu lầm, đây là thẻ ngân hàng lần trước em đưa anh.” Giang Mạc Viễn thấy vẻ mặt khẩn trương của cô bèn nhỏ nhẹ giải thích, “Chỗ tiền này anh chưa động đến, anh nghĩ lúc này em và Cố Mặc đều rất cần nó.”
Trang Noãn Thần ngẩn ra, nhanh chóng nhét tấm thẻ lại tay anh, “Không được, đây là tiền chữa bệnh và chi phí phẫu thuật của ba em mà, chỗ tiền này không thể để anh bỏ ra được.”
“Noãn Noãn…” Giang Mạc Viễn nhét tấm thẻ vào túi áo cô, động tác kiên quyết mạnh mẽ, “Xem như em nợ anh trước đã, bây giờ là thời điểm mấu chốt, cả em và Cố Mặc đều rất cần tiền.”
Trang Noãn Thần thấy ấm lòng, cắn môi, khẽ nói, “Cám ơn anh.” Nói thật, cô rất cần tiền, bất kể là nhiều hay ít, còn tốt hơn là không có tiền, tiền trong thẻ có bao nhiêu trong lòng cô rất rõ, tuy so sánh với bốn mươi triệu thì chẳng thấm vào đâu, nhưng ít ra có thể nhẹ bớt một chút.
“Cám ơn anh làm gì, anh chỉ đem tiền của em trả lại cho em thôi mà.” Giang Mạc Viễn cười nhẹ, giơ tay xoa đầu cô, “Như vầy đi, anh sẽ tìm cơ hội để hai người gặp gỡ người phụ trách của công ty đó một lần, nếu có anh đứng giữa làm cầu nối, đối phương sẽ nể tình, đến lúc đó hai người muốn thương lượng thế nào là chuyện của hai người.”
“Anh nói thật sao?” Cô mừng rỡ, gần đây cô đánh du kích với đối phương thật sự cũng sắp điên rồi, đối phương mặn nhạt gì cũng không chịu khiến cô hận đến nỗi muốn đào một cái lỗ để chôn bom ở trước cửa công ty luôn.
Giang Mạc Viễn gật đầu, trong mắt đầy ý cười.
“Cám ơn anh.”
Nụ cười Giang Mạc Viễn tối như đêm pháo hoa, thản nhiên, từng chút tràn ra khóe môi mỏng, sau đó, đưa tay ôm cô vào lòng.
Cả người cô cứng đờ, ngay sau đó lại nghe anh dịu dàng nói, “Noãn Noãn, anh hy vọng em mãi mãi hạnh phúc, chỉ đơn giản thế thôi.”
Lời nói ấm áp làm hốc mắt cô cay xè, cô ở trong lòng anh khẽ gật đầu, cô cũng hy vọng mình mãi hạnh phúc.
Tuyết bay bay, hai người nhẹ nhàng ôm chầm lấy nhau, một bóng người ở cách đó không xa từ từ rõ nét, sự dịu dàng nơi đáy mắt Giang Mạc Viễn chuyển thành vẻ thâm thúy không thể lường được, nụ cười bên môi rộng mở, chỉ thiếu điều muốn vỗ tay thỏa mãn.
Quả nhiên, trong tuyết vang lên tiếng gầm đầy giận dữ…
“Hai người đang làm gì?”
Hai người đang ôm nhau chợt tách ra, Trang Noãn Thần kinh ngạc nghoảnh lại, Cố Mặc như con sói hoang lạnh lẽo, vẻ mặt tràn đầy bi thương, ngay sau đó anh vọt đến, đẩy Giang Mạc Viễn ra.
Giang Mạc Viễn loạng choạng lui về sau mấy bước, rồi đứng vững lại.
Một dự cảm xấu từ đâu kéo đến, Trang Noãn Thần nhanh chóng kéo ôm Cố Mặc, nói, “Anh hiểu lầm rồi.”
Cố Mặc cực kỳ phẫn nộ, siết chặt nắm tay, khớp xương kêu lên răng rắc.
“Cút!” Anh hét một tiếng về phía Giang Mạc Viễn, lửa giận trong mắt gần như thiêu đốt đối phương.
Trang Noãn Thần biết lúc này có giải thích cũng chẳng ăn thua gì, vì thế chỉ có thể hô lớn về phía Giang Mạc Viễn, “Anh đi nhanh đi.”
Giang Mạc Viễn đứng trong tuyết không có biểu hiện gì nhiều, chỉ nhìn Trang Noãn Thần một cái rồi xoay người bỏ đi, gió tuyết thổi qua khiến bông tuyết bay lên, bóng lưng cao lớn của anh bị tuyết bay rợp trời che khuất…
“Cố Mặc…” Trang Noãn Thần khẽ gọi tên anh, hiều lầm chồng chất hiểu lầm thế này khiến thể xác và tinh thần cô mệt mỏi.
Cố Mặc lại chụp lấy cổ tay cô, nhìn cô lạnh lùng, “Về nhà!” Nói xong, anh lôi mạnh cô đi vào khu nhà.
***
Cửa mở ra, Trang Noãn Thần gần như bị Cố Mặc ném vào trong phòng, Cố Mặc vung tay lên, cơ thể cô như con thú không xương bị ném xuống sô pha mà không hề báo trước, đau đến nỗi cô nhíu mày.
Rầm một tiếng, Cố Mặc đóng sầm cửa lại, đứng ở trước mặt cô, giận dữ trừng mắt với cô, nhất thời quanh thân tỏa ra mùi nguy hiểm của sát khí.
“Trang Noãn Thần, cô đã lên giường với hắn rồi đúng không?” Anh nổi giận gào lên, vang đội đến nổi gần như rung chuyển cả đất trời!
“Cố Mặc, anh điên à? Lời này mà anh cũng nói ra được?” Trang Noãn Thần bị té đến mức đầu váng mắt hoa, lại nghe thấy kết luận không phân phải trái đúng sai gì của anh thì tức giận, đứng dậy nhìn anh, “Tại sao anh không thể tin tưởng em một lần? Tại sao lần nào chúng ta cũng phải cãi nhau về vấn đề này?”
Hết chương 14