Hào Môn Kinh Mộng 3: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 9 - Chương 432: Đêm giao thừa

Bữa cơm gia đình ngày Tết như thế nào nhỉ?

Trong ký ức hồi nhỏ của Tố Diệp, Tết là ngày người người nhà nhà treo đèn lồng, đốt pháo dây, lũ trẻ ôm một bọc kẹo trong tay, chạy xuyên qua phố lớn đường nhỏ, vui chơi nô đùa. Sau đó cả gia đình sẽ cùng nhau gói bánh chẻo, cùng ăn bữa cơm đoàn viên trong tiếng nói tiếng cười.

Dịp tết náo nhiệt nhất của cô là lần đón Tết cùng gia đình cậu mợ. Lúc đó cô còn hơi sợ tiếng pháo ồn ã. Tố Khải lúc đó còn bé tý đã như một cậu trai trưởng thành đứng chắn trước mặt cô và nói: Chị! Chị đừng sợ! Có em bảo vệ cho chị rồi!

Bây giờ nó đã trở thành cảnh sát ma túy, bảo vệ cho sự an toàn của người dân trong cả nước, chắc là nó không thể ngờ được người chị mà từ nhỏ nó đã muốn bảo vệ giờ đang bị giam cầm trên đảo hoang, đón một cái tết lạnh lẽo cô độc đâu nhỉ.

Nhìn bề ngoài thì ngày Tết của cô và Niên Bách Ngạn chắc chắn là một bữa cơm thịnh soạn.

Nhưng… không khí thì lại vô cùng bí bách.

Tố Diệp cúi đầu, nắm chặt đôi đũa, lặng lẽ ăn cơm. Niên Bách Ngạn ngồi đối diện cô cũng bắt đầu động đũa. Anh không nói một câu, giữ nguyên sự yên lặng mỗi lần ăn cơm.

Công bằng xem xét thì thức ăn nấu rất ngon.

Nhưng Tố Diệp không biết mấy món này do ai làm. Rõ ràng là đầu bếp không có ở đây, đến chị Trần cũng mất dạng, có lẽ là đã được đưa về nhà đón năm mới rồi. Thế tức là, mấy món này đều do Niên Bách Ngạn làm?

Cô không dám khẳng định, nhưng khi ăn tới miếng cá hấp thì đã có thể chắc chắn cho sự nghi hoặc trong lòng.

Niên Bách Ngạn đã từng đích thân xuống bếp làm cá. Anh làm cá rất thanh đạm, cố gắng hết sức có thể để nguyên vị tươi ngon của thịt cá. Hơn nữa anh cũng nêm rất ít gia vị, gần như không cho mấy.

Lúc đó khi ăn, Tố Diệp đã biết ngay cách làm này của anh là vì thường xuyên sinh sống ở nước ngoài. Rất nhiều người ngoại quốc khi ăn cá ở nước mình về cơ bản đều ăn thịt cá tươi, rất ít khi phối thêm các loại gia vị nặng. Thế nên một người sống ở nước ngoài một thời gian dài tự nhiên cũng sẽ hình thành nên thói quen ăn hương vị tươi nhất của cá.

Nhưng Tố Diệp từ đầu tới cuối vẫn không quen được. Cô thích ăn ngọt, thế là bèn đề nghị Niên Bách Ngạn khi hấp cá cho thêm vào một ít đường. Tuy rằng Niên Bách Ngạn nói làm vậy sẽ phá vỡ sự tươi ngon của cá, nhưng anh vẫn nấu theo khẩu vị của cô. Thế nên từ đó về sau, mỗi lần ăn món cá hấp của Niên Bách Ngạn, Tố Diệp đều được ăn ngọt hơn một chút.

Hôm nay, lúc cho miếng cá lên miệng, khi vị ngọt tan ra trong miệng, cô đã bắt đầu chắc chắn những món này có lẽ do Niên Bách Ngạn làm.

Hà cớ gì phải làm vậy chứ?

Hít sâu một hơi, cô vẫn cúi gằm, không nhìn lên biểu cảm của Niên Bách Ngạn. Cô chỉ cảm thấy đối diện rất yên tĩnh, cứ như cô đang ăn cơm với không khí vậy.

Chẳng mấy chốc, trong bát đã có thêm một miếng thịt bụng cá.

Đũa Tố Diệp chợt khựng lại, nhìn chằm chằm miếng thịt bụng cá một lúc lâu.

Cô còn nhớ Niên Bách Ngạn từng nói: Những người đàn ông tốt luôn gặp cho người con gái mình yêu nhất thịt bụng cá.

Từ ngày hôm đó, mỗi lần cô ăn cá, Niên Bách Ngạn đều gắp ngay vào bát cô thịt bụng cá. Dần dần, đây dường như đã trở thành một thói quen.

Cô ngước mắt nhìn Niên Bách Ngạn.

Anh không nhìn cô. Từng đường nét trên gương mặt thâm sâu không một chút ôn hòa, giống như miếng cá vừa rồi không phải do anh gắp vậy.

“Thả tôi ra đi!” Cuối cùng Tố Diệp cũng nhịn được, phải lên tiếng.

Năm mới vốn dĩ là một dịp để gia đình đoàn tụ. Cho dù anh không nghĩ cho cô thì cũng phải nghĩ tới Niên Bách Tiêu chứ? Hôm nay anh ở đây, vậy Niên Bách Tiêu phải làm sao?

Niên Bách Ngạn chỉ hơi ngước lên liếc cô đôi chút, gắp một con bề bề, rồi lãnh đạm nói: “Đừng nằm mơ nữa!”

Anh gắp bề bề lên nhưng không ăn ngay, mà lột vỏ ra một cách thuần thục, sau đó bỏ đầu bỏ đuôi, giữ lại phần thịt tươi non nhất, đặt vào trong bát Tố Diệp rồi bổ sung thêm một câu: “Ngày tháng sau này còn dài lắm. Thả em đi nhanh như vậy, cuộc sống chẳng còn gì thú vị. Vì giày vò người khác cũng là một niềm vui.”

“Anh…” Tố Diệp tức đến nghiến răng kèn kẹt.

Niên Bách Ngạn thấy cô sắp siết gãy đôi đũa tới nơi, bèn hừ lạnh: “Tốt nhất em nhớ kỹ cho tôi, bây giờ em không có tư cách cò kè mặc cả với tôi.”

Tố Diệp tức đến run bần bật: “Niên Bách Ngạn! Hôm nay là năm mới, tôi cũng phải được gọi điện về nhà cho người thân chứ!”

“Yên tâm! Rồi tôi sẽ cho em gọi điện thoại. Nhưng, tôi phải đưa em tới một nơi trước đã.” Niên Bách Ngạn nói như đùa như thật.

Tố Diệp nhìn anh đầy cảnh giác, một lúc lâu sau mới hỏi: “Nơi nào?”

Cô sợ sẽ phải tới một nơi còn hoang vu hơn, tới lúc đó không biết còn phải đợi tới năm nào tháng nào.

Niên Bách Ngạn nhìn thấu sự cảnh giác của cô, hờ hững nói: “Cứ ăn cơm đi đã!”

Tố Diệp vẫn cảm thấy không yên tâm.

Khi Tố Khải và Khaki đi vào trong một phòng hát, tiếng nhạc ồn ào, chát chúa.

Trong phòng đã có hai người khác. Phía sau đều có vệ sỹ mang theo súng. Từ dáng người cao to và cơ bắp cuồn cuộn, có thể thấy chúng đều biết võ.

Khaki vừa bước vào phòng hát là lập tức nhiệt tình chào hỏi hai người kia.

Ánh mắt Tố Khải nhanh chóng lướt nhanh một lượt khắp căn phòng.

Cứ như vậy, tình hình trong phòng anh cũng đã nắm được đại khái.

Cũng chính vào lúc này, anh nhìn thấy có một người đàn ông bị trói gô, ngồi trong góc nhà.

Ông ta cúi gằm, đã bị đánh đập tới mức chỉ còn thoi thóp hơi tàn.

Tố Khải không nhìn rõ hình dáng của người đó, lại thấy trong phòng có không ít vệ sỹ theo dõi nên cũng không dám nhìn lâu.

Khaki kéo Tố Khải lại, giới thiệu với mọi người. Tố Khải cũng mới biết, hai người tới sớm hơn đó chính là Sát và Độc. Trước đây ở sở cảnh sát, anh từng được nhìn ảnh chụp nghiêng của họ, thế nên có chút ấn tượng.

Hai người này cũng xuất quỷ nhập thần hệt như Samele. Ngoại trừ Mị thường xuyên lộ diện ra ngoài, thì phía cảnh sát rất khó có được ảnh chính diện của hai người họ.

Sát, giống y như lời đồn đại, là một người đàn ông trung niên, mặt mũi xấu ma chê quỷ hờn. Thậm chí có thể nói nếu ông ta đi trên phố lớn có thể sẽ trở thành một người tầm thường, hoàn toàn không có một giá trị tồn tại nào.

Đôi mắt nhỏ tý như hạt đậu xanh. Sống mũi cũng bị những thớ thịt béo núc trên gương mặt ép lại thành một cơ quan mang tính tượng trưng. Nói rằng ông ta là Sát, người thường chẳng mấy ai tin.

Nhưng Tố Khải thì tin.

Người này tuy rằng tướng mạo tầm thường, nhưng sát khí và ác ý toát ra từ đôi mắt thì không thể xem nhẹ.

Nhưng Độc thì khác hoàn toàn.

Tố Khải không ngờ người đàn ông trước mặt mình lại trẻ như vậy. Trông anh ta chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi, ăn mặc vô cùng cầu kỳ, đeo một chiếc kính gọng vàng. Vừa nhìn đã biết ngay là một người đàn ông ôn tồn, nho nhã, chỉ cái nhìn đầu tiên đã khiến phái nữ có cảm tình.

Chỉ có điều, ánh mắt hai người này nhìn Tố Khải thì không mấy thiện cảm, nhất là Sát. Đôi mắt như hạt đậu xanh đó dường như đang cố gắng ép một tia sáng ra ngoài để quan sát anh. Đây là tín hiệu kinh điển khi ai đó bài xích một kẻ ngoại lai.

Độc trông lại có vẻ rất cởi mở. Anh ta cười, đánh giá anh từ trên xuống dưới rồi nói với Khaki: “Cậu ta chính là người đã liều mạng cứu em?”

Khaki bước lên, thân mật khoác tay Tố Khải, dáng vẻ nũng nịu, dựa dẫm, chỉ cười không nói.

Độc đã hiểu ra, bèn cười với Tố Khải: “Cậu thích Khaki?”

Tố Khải nhìn thẳng vào đôi mắt kiểm tra của anh ta, ung dung, bình thản: “Nếu không tôi cứu cô ấy làm gì?”

Khaki nghe xong bỗng đỏ bừng mặt, ánh mắt lại càng dịu dàng, ngọt ngào.

Độc hơi nheo mắt lại, như cười như không.

Ngược lại, gương mặt của Sát vẫn không có một nụ cười nào. Ông ta nói một câu đầy âm u: “Khaki! Anh cảnh cáo cô, đừng có tự chuốc phiền phức vào mình!”

Khaki lườm Sát một cái: “Anh đừng nhiều lời như vậy! Chẳng phải nói hôm nay giao dịch sao? Sao vẫn còn nhàn hạ ngồi đây thế này?”

Độc nhún vai: “Giao dịch hôm nay đã hủy.”

Khaki sững người: “Tại sao vậy?”

Độc hất cằm về phía Sát. Khaki nhìn sang Sát.

Rõ ràng Sát chính là đại ca trong số họ, là người đưa ra quyết định. Ông ta ngồi trên sofa, châm một điếu xì gà rồi nhả ra.

Nhưng ánh mắt thì vẫn không rời khỏi người Tố Khải.

Tố Khải không ngờ cuộc giao dịch này lại bị hủy bỏ. Thấy Sát nhìn mình chằm chằm, anh cũng nhìn lại, bình tĩnh và điềm đạm.

Sát đứng dậy, từ từ bước tới trước mặt Tố Khải.

Ông ta lại rít một hơi xì gà, rồi nhả khói vào mặt Tố Khải.

Tố Khải không nhíu mày lấy một cái, ngay cả tránh cũng không tránh.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Khaki sốt ruột. Lại thấy Sát cứ quan sát Tố Khải mãi, trong lòng cô ta cũng cảm thấy không an tâm.

Sát nhìn Tố Khải không chớp mắt, dằn mạnh từng từ: “Trong nội bộ của chúng ta có gián điệp, có một thằng cớm đã trà trộn vào đây!”

“Sao cơ?” Khaki kinh hãi.

Về đêm, hệ thống pháo hoa đã được lắp đặt tại biệt thự trên đảo đã được khởi động. Cả hòn đảo được bao trùm trong cảnh pháo hoa nổ rực rỡ. Từng tia sáng bảy sắc cầu vồng xuyên lên trời đêm, đến cả các vì sao cũng bớt sáng hơn.

Tầng tầng lớp lớp pháo hoa khi nổ tung trên mặt biển đẹp như một cảnh tiên.

Đó là một màn pháo hoa đêm giao thừa vô cùng long trọng, nhưng mất đi niềm vui được tận tay châm pháo.

Nhưng cho dù bây giờ bảo Tố Diệp tự tay châm pháo, e là cô cũng chẳng còn tâm trạng.

Cô tưởng Niên Bách Ngạn sẽ đưa cô rời khỏi nơi đây. Ai ngờ, anh chỉ đưa cô đi vào khu rừng rậm sâu trong hòn đảo.

Rừng cây khác hẳn ngày thường.

Nó được chiếu sáng bởi ánh đèn giấu ở mỗi góc. Lúc này Tố Diệp mới biết, thì ra mỗi một góc trên hòn đảo đều có hệ thống chiếu sáng. Nơi đây trông giống như một thắng cảnh du lịch tự nhiên nhất, thực chất là sử dụng những công nghệ và kỹ thuật cao để tạo ra một nơi ở có vẻ nguyên sinh.

Cô không biết tại sao anh lại đưa cô vào rừng.

Cô không đi, anh bèn nắm tay kéo cô đi.

Cho tới khi sắp nghe thấy tiếng sóng biển ở phía bên kia, Tố Diệp cố dùng sức thoát khỏi tay Niên Bách Ngạn, dừng bước nói: “Tôi không đi nổi nữa rồi, muốn đi anh tự đi đi.”

Niên Bách Ngạn không ép buộc cô ngay mà dừng lại, quay người nhìn cô. Một lúc lâu sau anh khẽ cười: “Em không đi nổi nữa hay không dám đi nữa?”

Tim Tố Diệp đập thịch một tiếng. Cô nhìn anh một cái rồi lập tức quay đi chỗ khác, nhíu mày nói: “Anh muốn nghĩ thế nào cũng được, tóm lại tôi không đi nữa.”

Bờ môi Niên Bách Ngạn cong lên, rồi anh đi về phía cô.

Tiếng chuông cảnh giác vang lên trong tim Tố Diệp. Cô vô thức lùi về sau.

Nhưng anh tiến lại gần từng bước một.

Cô đã không còn đường lùi.

Cho tới khi, lưng cô chạm vào một thân cây.

Một thân cây quá rộng rãi, đủ để Niên Bách Ngạn thực hiện bước kế tiếp.

Cô né sang trái. Anh giơ tay phải ra chặn đường đi của cô. Thế là cô quay sang phải. Anh cũng ngay lập tức giơ tay trái lên chặn tiếp. Cứ như thế, cô bị anh bao chặt trong phạm vi của mình.

“Niên Bách Ngạn! Anh rỗi việc lắm phải không?” Tố Diệp căng thẳng, hét lớn về phía anh.

Niên Bách Ngạn cúi xuống. Sống mũi cao gần như chạm vào cô.

Anh bỗng cười.

Những nguồn sáng trong rừng nhảy vọt vào sâu trong mắt anh. Có một tia sáng mơ hồ đang dao động. Thế là đôi đồng tử của anh cũng ánh lên một sự thấu hiểu và không dễ lừa gạt. Nụ cười của anh nhẹ như gió thoảng, nhưng giọng nói rơi xuống tai cô thì trầm thấp chết người: “Chẳng phải em càng rỗi rãi hơn sao?”

Hơi thở của Tố Diệp có chút dồn dập.

Đầu của Niên Bách Ngạn hoàn toàn áp xuống. Bờ môi mỏng của anh men theo trán cô dần dần đi xuống. Hơi thở ấm nóng phả vào vành tai cô. Anh mở miệng, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai xinh xắn của cô.

Hơi thở của người đàn ông có phần nặng nề, khản đặc. Anh cười khẽ: “Tố Diệp! Cái đầu nhỏ thông minh này của em khiến Niên Bách Ngạn tôi tự cảm thấy mình không bằng. Có lúc, tôi chỉ muốn chặt đầu em xuống làm ghế ngồi.”

Bờ môi nóng rực của người đàn ông khiến Tố Diệp rùng mình. Lời nói của người đàn ông càng khiến trái tim Tố Diệp nhanh chóng cuộn xoay một cảm giác bất an mãnh liệt.

Vì ở rất sát, nên cô cảm nhận được rất rõ ràng áp lực truyền tới từ người anh.

Tố Diệp bất giác giơ tay chống lên ngực anh. Dưới lớp vải mỏng của chiếc áo phông là cơ bắp cứng cáp, rắn chắc của người đàn ông.

Cảm nhận được sự phản kháng của cô, Niên Bách Ngạn không những không buông cô ra, mà anh càng ép người xuống, giống như đang cố tình trêu đùa. Bờ môi nóng men từ vành tai tới tận cổ cô.

Hơi thở của anh hòa vào hoàn cảnh nơi đây, giống như tự nhiên mà có.

Tố Diệp nhất thời cảm thấy không thở nổi. Cô dốc hết sức lực của mình để đẩy Niên Bách Ngạn ra xa một chút.

Niên Bách Ngạn không lại gần nữa mà buông cô ra, đút hay tay vào túi quần, nhìn cô như cười như không. Đôi mắt anh như cho phép con mồi của mình tùy ý bỏ chạy, rồi anh sẽ nhằm trúng một mũi tên vào sau lưng con mồi đó.

Tố Diệp không muốn ở lại đây thêm một chút nào nữa, cũng không muốn nhìn sắc mặt anh lâu hơn. Cô quay người định chạy đi.

Ai ngờ vừa đi được mấy bước, eo cô đã bị một cánh tay đàn ông to khỏe vòng lấy. Ngay sau đó Niên Bách Ngạn vác cô lên vai như khiêng một cái bao tải.

Cô hét lên một tiếng thất thanh.

Niên Bách Ngạn bỗng giơ tay vén vạt váy của cô lên, cắn một cái lên đôi chân trắng trẻo của cô. Cô run sợ, đau đớn rên rỉ.

Nhưng không dám gào thét nữa.

Từ lúc tỉnh dậy cho tới giờ, từ ban ngày cho tới tối khuya, ngoài anh ra, Tố Diệp không nhìn thấy bất kỳ người nào nữa.

Thế nên cô sợ rằng hòn đảo này thật sự chỉ còn lại hai người họ. Cứ như vậy, nếu anh thật sự làm gì cô, thì cô chẳng có một ai để cầu cứu.

Nghĩ tới đây, Tố Diệp lại rùng mình.

Cả một hòn đảo lớn thế này, chỉ còn hai người họ…

Tóc tai Tố Diệp dựng đứng cả lên.

Có lẽ là vì nghĩ tới suy nghĩ đáng sợ này, có lẽ là vì bị Niên Bách Ngạn dốc ngược người xuống. Tóm lại, không những da dầu cô đang tê rần mà máu trong người cũng đang chảy ngược.

Đi được khoảng năm sáu phút gì đó.

Tiếng sóng biển vỗ vào bờ đá đã ngay sát bên tai.

Xa xa, còn có tiếng pháo hoa nổ bùm bụp.

Rừng cây được chiếu sáng trắng, tới nỗi nhìn rõ được từng phiến lá.

Lúc này, Niên Bách Ngạn dừng bước. Cô ngọ ngoạy một lúc, anh bèn đặt cô xuống.

Trong khoảnh khắc bị anh đặt xuống, đầu óc Tố Diệp quay cuồng. Chân cô mềm oặt, cả người ngã khụy xuống đất.

Lần này Niên Bách Ngạn không đỡ cô. Anh cứ đứng từ nhìn cô từ trên cao xuống như vậy. Cái bóng cao lớn bao trùm cả một khoảng trước mặt cô. Cô trở thành một linh hồn bị đêm đen nuốt chửng, nhìn Niên Bách Ngạn đầy hoang mang.

Gương mặt bình thản của Niên Bách Ngạn hệt như mặt biển phẳng lặng trước cơn dông tố, kỳ thực trong lòng sóng ngầm đang âm thầm cuộn trào. Tố Diệp cảm nhận rất rõ ràng sự nguy hiểm tới từ phía anh, sự nguy hiểm gần sự xé vụn cô ra ấy.

Còn anh đưa cô tới nơi này, cũng khiến cô bắt đầu thực sự bất an.

“Đây là em làm?” Niên Bách Ngạn nhìn về một vị trí hợp với cô thành một góc 45 độ, điềm nhiên hỏi.

Hơi thở của Tố Diệp trở nên gấp gáp. Cô nhìn theo ánh mắt anh. Chỉ mới liếc mắt một cái, một tia hy vọng nhỏ nhoi còn sót lại trong ánh mắt cũng tan thành mây khói.

Trái tim cô khoảnh khắc này như rơi xuống vực thẳm.

Cô không ngờ vẫn bị anh phát hiện. Thành quả cô nỗ lực, vất vả gần nửa tháng trời cũng theo sự phát hiện của anh đi tới khả năng bị hủy hoại. Không! Không thể nào! Tuyệt đối không thể!

Dưới gốc cây cổ thụ không xa có hai chiếc bè gỗ. Một chiếc diện tích vô cùng lớn, toàn bộ đều được cột lại bằng những thân cây được cắt làm hai. Nói nó là bè gỗ đã có phần làm yếu đi công dụng lớn lao của nó.

Nghiêm túc mà nói, đây là một chiếc bè bằng gỗ đủ để chở khoảng ba người. Tại vị trí khoảng hai phần ba trên mặt bè, được dùng để đặt một chiếc lều bạt nhỏ đang làm bằng vải bạt để chắn sóng gió khi bè ra khơi. Bên trong có thể dùng làm nơi nghỉ ngơi và tích trữ lương thực. Đương nhiên, bây giờ thì nó vẫn chưa được đặt nước uống và lương thực, nhưng đã trở thành một nơi rất tiện lợi để phân loại, cất giữ công cụ.

Có lẽ người tạo ra nó muốn đặt vào đó một vài con dao hoặc lưỡi câu gì đó, để chống đỡ những tháng ngày lênh đênh trên biển.

Còn một chiếc bè khác nhỏ hơn một chút, cũng đơn sơ hơn, mới làm được một nửa thì dừng lại.

Hai chiếc bè trở thành hai chiếc thuyền gỗ mắc cạn giữa sa mạc, nằm dưới gốc cây có phần cô quạnh. Dây gai của chiếc bè gỗ đã thành phẩm đó đã bị chặt đứt, đạo cụ quanh người cũng xiêu vẹo, ngả nghiêng, đã hỏng hoàn toàn.

Niên Bách Ngạn chậm rãi bước tới, dừng chân trước hai chiếc bè gỗ.

Anh nhìn chúng, rồi quay đầu nhìn Tố Diệp. So với vẻ phẫn nộ của cô, trông anh như đã có dự tính trước trong lòng, ánh mắt ngập tràn chế giễu và châm chọc.

“Tố Diệp! Xem ra hồi tiểu học trong tiết thủ công em quá lười học. Bè gỗ mà làm ăn kiểu này, tôi thật sự không hiểu em định dùng nó để chạy trốn hay là để tự sát.”

Từ góc độ của Tố Diệp, cô không thể nhìn cụ thể tình hình của bè gỗ. Nhưng nghe xong câu ấy, cô chợt sợ hãi, cũng chẳng còn quan tâm mắt cá chân đang đau nhức, lập tức đứng dậy, loạng choạng đi về phía trước.

Lúc này cô mới nhìn rõ nó đã bị hủy hoại. Từ đầu dây thừng đứt đoạn có thể thấy, có lẽ nó đã bị người ta dùng dao chém đứt.

Cũng tức là, công sức cô vất vả bao lâu nay, cuối cùng chỉ còn lại một đống gỗ bị chém nham nhở.

Cả người cô chợt đứng không vững, phải dựa vào thân cây bên cạnh. Cô nhìn hai chiếc bè gỗ trên mặt đất, hệt như nhìn đứa con mất mạng quá sớm của mình.

Cô không nói được câu nào, bờ môi chỉ run rẩy.

Cô không biết vì mình cảm thấy vô cùng bất lực hay vô cùng bi thương, hoặc có thể là vô cùng căm phẫn. Tóm lại, cô cảm thấy trời đất đều tối sầm. Cô không thể nhìn thấy một chút tia sáng nào trước mặt.

Rõ ràng trước mắt vẫn còn sáng rõ. Thế nên cô mới có thể giương mắt nhìn Niên Bách Ngạn đi về phía cô. Anh giơ đôi tay mạnh mẽ của mình ra, khóa cô trong lòng mình, rồi xoay người cô lại, để cô ngắm nhìn tác phẩm đã chết yểu của mình ngay trước mắt.

“Để tôi đoán thử dụng ý của em khi làm hai cái bè gỗ này nhé.”

Hai tay anh từ phía sau giữ chặt bả vai cô, lồng ngực rất gần với người cô.

Gần đến nỗi, cô chỉ cần hơi buông mình là sẽ chạm vào ngực anh.

“Chiếc có lều bạt em dùng để chạy trốn, về nguyên lý là có thể, làm cũng ra dáng lắm. Một không gian nhỏ được em chia thành khu đựng lương thực và khu nghỉ ngơi, ý tưởng không tồi.” Trên đỉnh đầu, hơi thở của người đàn ông ấm áp, trầm thấp, thoạt nghe hệt như anh vẫn yêu chiều, dung túng cô như trước đây.

“Nhưng thực tế là không đi được!”

Anh đột ngột chuyển chủ đề, ngữ khí châm chọc.

Cả người Tố Diệp cứng đờ.

“Nói về cái chưa hoàn thành kia. Có thể nhận ra, nó không được chăm chút bằng cái đầu tiên. Tại sao? Vì nó chẳng qua chỉ là một vật dùng để đánh lạc hướng nên làm rất đơn giản, phải không?” Niên Bách Ngạn cười nhạt, nhưng nói thì trúng tim đen.

Tố Diệp bất ngờ ngẩng đầu nhìn anh.

Anh chỉ cong môi lên, cánh tay ghì chặt cô.

Lực đủ mạnh để khiến cô rên lên, sống lưng hoàn toàn dựa sát vào người anh.

“Thế mới nói, bé con, em cũng thông minh lắm, biết chỉ làm một bè gỗ thì em chạy không xa được, thế nên lại làm riêng một cái nữa để vàng thau lẫn lộn.” Ngữ khí của Niên Bách Ngạn vừa như khen ngợi lại vừa như chê cười: “Tôi nghĩ, tới lúc đó em sẽ thả chiếc đơn giản kia về một hướng ngược với hướng em chạy thật sự phải không?”

Tố Diệp cắn chặt môi, cắn đến nôi cánh môi trắng nhợt.

Niên Bách Ngạn đã đoán đúng. Đúng là cô nghĩ như vậy mà cũng đã làm như vậy.

Trong vòng nửa tháng đầu khi cô bị đưa lên đảo này, ngoài việc nổi giận, lo sợ và bất an ra thì cô chẳng biết làm gì. Đập phá đồ đạc, chửi mắng người đã trở thành công việc quan trọng của cô.

Cho tới khi cô thật sự ý thức được rằng mình có ồn ào, đập phá cỡ nào cũng không thể ép cho Niên Bách Ngạn xuất hiện được, thế nên cô đã bắt đầu lên một kế hoạch chạy trốn công phu.

Cô không thể đáp máy bay.

Tàu thủy thì càng không thể nhắc tới. Trong nửa tháng ấy, ngày nào cô cũng ra ban công đứng nhìn mà không thấy bóng một con tàu nào.

Sau đó, trong một lần thơ thẩn vào rừng, nhìn thấy một cái cây cao vút tận trời xanh thì trong lòng cô nảy sinh một suy nghĩ.

Cô nhớ có một lần cùng đi leo núi với các đồng đội, không ngờ lại gặp một trận lốc xoáy kinh thiên động địa. Bão tố qua đi, hành lý và ba lô của họ đều biến mất cả.

Không còn cách nào khác, họ đành phải đi bộ về phía trước, hy vọng có thể đi tới một nơi có người sinh sống để nghỉ ngơi và liên lạc với thế giới bên ngoài.

Cuộc hành trình bị ngăn lại một dòng sông nước chảy cuồn cuộn. Sông rất rộng, đứng ở bờ bên này gần như không nhìn thấy bờ bên kia. Họ cố gắng tìm cầu hoặc thuyền qua sông nhưng đều vô vọng.

Có một người cùng đội thông thuộc địa hình kiến nghị mọi người có thể chặt cây làm bè trôi sông. Vì trên bản đồ, con sông này chiếm một diện tích không hề nhỏ. Đồng thời vì nước sông chảy xiết nên rất ít thuyền bè qua lại. Mà núi non hoang vu như vậy càng chẳng có người xây cầu nối đường ở đây.

Thế là mọi người cùng ra tay làm một chiếc bè. Kết quả họ trôi theo dòng nước, cuối cùng cũng tìm được đường ra.

Nhớ tới điểm này, Tố Diệp đã ra tay làm một chiếc bè.

Nhưng điều kiện tiên quyết là, cô nhất định phải làm được một chiếc bè gỗ có thể sinh tồn nhiều ngày trên biển, thậm chí lâu là một tháng. Mấy ngày còn có thể, một tháng thì gần như không có khả năng. Vì cô không thể tích trữ đủ nước ngọt trong vòng một tháng trời.

Bất luận thế nào, cô vẫn dốc sức, cố gắng một lần.

Trong rừng không thiếu những loại cây mà gỗ có thể làm bè, vừa nhẹ lại chắc chắn, đồng thời lại có tính dẻo dai.

Cô lại nhớ tới một chiếc vải bạt từng nhìn thấy trong biệt thự. Nó có khả năng chắn gió biển tuyệt vời.

Công cụ về cơ bản là đã đầy đủ.

Vấn đề chính là, cô phải làm sao để dựa vào sức lực của một mình mình, hoàn thành được chiếc bè gỗ tính năng cực tốt đó.

Thế là, từ hôm đó trở đi, cô đều đặn đi dạo trong rừng theo một giờ cố định. Dần dần những người trong biệt thự cũng không quản cô quá chặt nữa. Cô cũng có đủ thời gian ăn cắp công cụ từ biệt thự mang vào trong rừng.

Nhưng chẳng mấy chốc cô lại phát hiện ra một vấn đề.

Hòn đảo nhỏ này bốn bề là biển. Cô phải trốn về hướng nào mới là vấn đề.

Nếu đối thủ không phải là Niên Bách Ngạn, Tố Diệp tuyệt đối sẽ không nghĩ tới chuyện làm chiếc bè gỗ thứ hai.

Đúng như Niên Bách Ngạn nói, chiếc thứ hai kỳ thực dùng để đánh lạc hướng.

Vì bất luận cô đi từ bất kỳ hướng Đông Tây Nam Bắc nào, trong một thời gian ngắn cũng không thể rời khỏi phạm vi của biệt thự nhanh đến thế. Dẫu sao thứ cô làm cũng chỉ là bè gỗ chứ không phải du thuyền. Cả quá trình cô cần phải dùng tay chèo để bè trôi đi. Như vậy thì có thể còn chưa hoàn toàn thoát khỏi tầm nhìn đã bị họ phát hiện.

Thế nên, cô quyết định thả chiếc còn lại vào một trong các hướng còn lại. Chiếc bè cố tình được làm tồi tàn một chút, đẩy ra xa rồi cho nó trôi theo dòng nước. Tới khi người trong biệt thự phát hiện ra thì chắc nó cũng đã trôi khá xa rồi.

Vậy thì, dựa vào mức độ cũ nát của chiếc bè, cô cảm thấy sẽ có người tin cô vì muốn trốn thoát đã nhảy xuống biển. Cho dù có người thật sự nhảy xuống đó cứu cô thì cũng cần thời gian.

Trong khoảng thời gian đó hoàn toàn đủ để cô dùng chiếc bè thứ nhất đào tẩu theo hướng ngược lại.

Nhưng, điều khiến cô hoàn toàn không ngờ tới là chiếc thứ hai mới làm được một nửa thì Niên Bách Ngạn tới đảo. Đúng là kế hoạch không nhanh bằng những chuyển biến. Lúc cô mong anh tới thì anh không tới. Lúc cô hy vọng nhân lúc anh chưa phát hiện ra có thể bỏ trốn thì anh lại lù lù xuất hiện.

“Thật là thông minh!” Niên Bách Ngạn thả mặt cô ra, nhưng cánh tay vẫn quấn quanh người cô. Anh chỉ vào cây cổ thụ gần đó: “Để có thể lấy được chiếc bè gỗ em giấu trên cây xuống, người làm một người thì suýt ngã gãy chân, một người thì cánh tay bị thương. Tố Diệp! Bình thường tôi quả thực đã xem thường sức khỏe của em rồi. Có thể chuyển chiếc bè lên tận cây cao, em không hổ danh là cao thủ leo núi.”

Niên Bách Ngạn chưa bao giờ nói với Tố Diệp, trên khắp hòn đảo và trong ngôi biệt thự tổng cộng có tới 17000 chiếc camera, về cơ bản chỉ cần mở camera ra là có thể kiểm tra mỗi việc xảy ra trên đảo. Đương nhiên, anh cũng chẳng nhàn rỗi tới mức mở từng cái camera ra để kiểm tra. Thông thường, anh đều gọi điện thẳng để hỏi thăm tình hình của cô.

Phát hiện ra vấn đề là sau khi anh lên tới đảo.

Chị Trần nói với anh về thời gian và tuyến đường cô ra ngoài đi dạo hằng ngày. Ban đầu anh cũng chẳng mấy nghi ngờ, cho tới khi cô muốn lên thuyền của Joey để rời khỏi đảo thì anh mới cảm thấy sự việc không đơn giản như thế.

Theo như những gì anh hiểu về Tố Diệp thì tính tình cô rất ương bướng, lại thông minh, nhanh nhạy, tuyệt đối không phải là loại người quen ngồi đó chờ chết. Cô là người chỉ cần có một tia hy vọng mong manh cũng sẽ hết sức lợi dụng. Thuyền của Joey tới đảo chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Vậy thì cô không thể nào thật sự một lòng một dạ ở lại đảo chờ đợi được.

Thế nên anh nghi ngờ, bản thân cô nhất định vẫn còn nghĩ cách rời khỏi đây.

Niên Bách Ngạn nhớ lại tối hôm đó chân cô có vết xước, lòng bàn tay cũng có, nhưng có lẽ đã bị thương một thời gian. Từ vết thương có thể xác định là bị cành cây quật trúng. Anh bèn theo tuyến đường mà chị Trần báo lại, đích thân vào rừng một lần.

Vừa nhìn anh quả thực giật mình. Anh không ngờ rằng cô lại giấu hai bè gỗ tại đây!

Anh quả thực đã xem thường bản năng sinh tồn của cô.

Tố Diệp bị bắt tại trận cũng trở nên bình tĩnh. Việc đã tới nước này, cô có giận dữ cũng chẳng có tác dụng gì.

“Vùng biển ở đây rất rộng, chỉ dựa vào bè gỗ của em thôi sao?” Niên Bách Ngạn cười khẩy bên tai cô: “Nhắc nhở em một câu đầy trách nhiệm rằng, em làm vậy chi có một kết cục duy nhất đó là chết mất xác ngoài biển. Đó chính là nguyên nhân ban nãy tôi nói nó không thực tế.”

Tố Diệp cắn chặt răng. Cô từng nghĩ tới điều này, nhưng có lúc cô cũng chỉ còn biết liều mạng.

Niên Bách Ngạn giơ tay lên xem giờ rồi cười nói: “Còn hai mươi phút nữa, màn pháo hoa của em sẽ bắt đầu!”

Tố Diệp bất ngờ trợn trừng hai mắt, kinh hoàng nhìn anh.

Gương mặt Niên Bách Ngạn trùm trong một màn giá lạnh. Anh không nói gì kéo cô tới, túm cô đi xuyên qua rừng cây không thương tiếc, tới bên kia bờ biển.

Pháo hoa nơi biệt thự đang rực rỡ.

Nổ tung trong không trung như những đóa hoa, cuốn đi cái tĩnh mịch của trời đêm và chất chứa niềm vui của ngày xuân.

Tố Diệp bị Niên Bách Ngạn kéo tới trong một vòng pháo hoa được xếp thành chữ O. Một chữ O rất lớn, gần như chiếm trọn cả bãi cát. Tố Diệp hoảng hốt nhìn Niên Bách Ngạn, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm: “Anh không thể nào biết được…”

“Thỏ khôn phải đào ba hang. Trong mắt tôi, em chính là con thỏ đó.” Niên Bách Ngạn ghì chặt bả vai cô, ép cô ngẩng đầu nhìn lên trời sao trên cao. Giọng anh giá lạnh: “Cứ cách hai ngày, đúng mười rưỡi tối lại có một chiếc máy bay bay qua đây, chắc là em cũng đã tính chuẩn giờ rồi phải không? Hai ngày sau, cũng tức là đúng mười rưỡi tối nay, em lại sẽ nhìn thấy chiếc máy bay ấy. Em phải làm gì để máy bay phát hiện ra em đây? Thế nên số pháo hoa trong biệt thự đã giúp sức cho em. Em chuyển pháo hoa tới đây, chỉ cần đợi tới đúng giờ là sẽ châm lửa đốt nó đồng thời với hệ thống pháo hoa tự động. Hôm nay không nhìn thấy cũng không sao. Người Trung Quốc đón Tết trước nay luôn rất truyền thống. Pháo hoa này sẽ được đốt từ ngày 30 tới tận rằm tháng Giêng. Thế nên, em ít nhất có một nửa thời gian để truyền tin tức. Nhưng Tố Diệp! Em quên mất rằng, máy bay em nhìn thấy là máy bay chở khách. Cho dù em xếp pháo hoa quanh hòn đảo này thành chữ SOS, cũng không ai có thể hạ cánh đưa em đi đâu!”

Tố Diệp nhìn Niên Bách Ngạn chằm chằm như nhìn ma quỷ. Cuộc đọ sức này, cô thua thảm bại rồi!

“Muốn rời khỏi hòn đảo này phải không?” Sự kiên nhẫn dọc đường tới đây của Niên Bách Ngạn cuối cùng đã cạn sạch. Từ lúc phát hiện ra bè gỗ cho tới lúc phát hiện ra tín hiệu kêu cứu cô chuẩn bị sẵn trên bãi cát, anh vẫn luôn nhẫn nhịn, tới tận tối nay. Có thể tưởng tượng ra, chẳng mấy chốc, pháo hoa sẽ nổ tun trên đỉnh đầu họ. Mà từ trên cao nhìn xuống, đó nhất định là một chữ SOS khổng lồ.

Tố Diệp nhận ra mùi nguy hiểm từ giọng nói lạnh lùng và đôi mắt u ám của anh, một sự nguy hiểm thực sự, đang âm thầm lên men rồi bổ nhào về phía cô với tốc độ kinh hoàng và nuốt chửng.

Dự cảm chẳng lành như một dây đàn bỗng nhiên đứt phựt, vang lên một tiếng trong đầu cô. Cô lùi về sau hai bước theo phản xạ, sau đó xoay chân, lập tức quay người bỏ chạy.

Ai ngờ tốc độ của Niên Bách Ngạn nhanh hơn cô. Cả cơ thể sừng sững đột ngột chắn trước mặt cô. Cô dừng bước bất ngờ, đâm ngay vào trong lòng anh, đau đớn kêu lên.

Ngay sau đó cô bị Niên Bách Ngạn bế lên.

“Anh định làm gì? Thả tôi ra!” Tiếng chuông cảnh giác trong lòng Tố Diệp càng lúc càng vang. Cảm giác tồi tệ cực điểm này giống như một lời chú thít chặt lấy cô, khiến cô nghẹt thở.

Niên Bách Ngạn giữ chặt cô không buông, đi từng bước một về phía biển.

Từ góc độ của Tố Diệp, gương mặt anh lạnh lùng vô cùng. Chiếc cằm kiêu ngạo cứng đờ ra. Bờ môi mím chặt. Con người đen láy như nuốt hết mọi nguồn sáng trên bờ.

Có tiếng sóng biển vỗ về. Tố Diệp cảnh giác. Niên Bách Ngạn bế cô đi vào lòng biển lớn. Mặt biển đã ngang eo anh, thấm ướt chân cô.

Cô kinh hoàng. Còn chưa kịp kêu lên, Niên Bách Ngạn đã buông tay. Một giây sau cô bị anh vứt giữa biển.

Mùi mặn của biển lập tức quấn quanh người cô.

Tố Diệp không ngờ anh lại làm vậy. Mặt biển mênh mông rộng lớn, còn cả những con sóng có thể đánh tới bất kỳ lúc nào khiến cô nhất thời hoảng loạn. Cô liều mạng đạp lung tung dưới nước, đã bị sặc mấy ngụm nước biển. Cả người cô luống cuống như con chó rơi xuống nước.

Cô gào thét, chìm xuống, rồi đạp nước ngoi lên, rồi lại thét gào…

Còn Niên Bách Ngạn vẫn đứng sững ở đó. Gió biển thổi rối tung mái tóc ngắn của anh. Anh nhìn chằm chằm xuống Tố Diệp đang không ngừng vẫy vùng dưới nước biển, ánh mắt giá lạnh đến rợn người.

Mặt biển đêm như một bóng ma, u ám đáng sợ.

Đừng nói là một người bị vứt xuống giữa biển.

Khắp đầu Tố Diệp chỉ còn sự sợ hãi, căng thẳng. Cô cố gắng giơ tay nắm lấy cánh tay Niên Bách Ngạn, hoặc chỉ cần vạt áo của anh cũng được, nhưng không sao với tới được.

Cô cảm thấy mình sắp bị nước biển cuốn trôi, rồi hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời này…

Nước biển xộc vào mắt và miệng cô, rồi ngập cả khoang mũi. Cô cảm thấy, chỉ một giây nữa thôi mình sẽ đối mặt với cái chết.

Bóng hình người đàn ông trước mắt mỗi lúc một mờ đi. Cô ra sức giơ tay về phía anh, sợ đến khóc thét.

Tay cô được Niên Bách Ngạn tóm lấy.

Tố Diệp như bắt được vạt cỏ cứu mạng, ra sức túm chặt lấy anh. Nhưng anh vẫn ấn chặt người cô, không để cô tiến lên trước.

“Cứu tôi…” Đối với khao khát và bản năng sinh tồn, cuối cùng Tố Diệp đã phải phát ra tín hiệu kêu cứu.

Ánh mắt Niên Bách Ngạn chợt xao động. Anh nhíu mày, nghiến răng hỏi: “Còn định bỏ đi hay không?”

“Không… Tôi không đi nữa… Xin anh đấy…” Tố Diệp nắm chặt lấy ngón tay anh, từng khớp xương trắng không còn hột máu.

Một giây sau, cô được người đàn ông vớt lên. Cô lại được anh bế lên, sau đó anh quay người đi lên bờ.

Nỗi sợ hãi cũng tan biến dần theo từng bước chân của người đàn ông.

Khi được anh đưa trở lại bờ, cô họ sặc sụa. Trong cổ họng cô toàn là nước biển mặn chát. Sau khi nỗi sợ hãi rút đi, phẫn nộ lại dâng trào. Đó là bản năng của con người.

Niên Bách Ngạn ngồi xuống nhìn cô, bờ môi cong lên: “Em sớm ngoan ngoãn nghe lời một chút thì hôm nay cũng không phải chịu khổ.”

Đôi môi Tố Diệp run rẩy. Gió biển ào tới làm người cô lạnh toát.

“Ướt hết cả rồi!” Niên Bách Ngạn bật cười, giơ tay vuốt ve gương mặt tái nhợt của cô.

Người con gái trên bãi cát hệt như một người cá bị sóng đánh dạt vào bờ.

Pháo hoa và ánh sao phía xa đan cài vào nhau, như quét một lớp sáng màu bạc lên người cô. Cô vốn đã mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, vạt váy rất dài, sau khi bị nước biển thấm ướt nó liền dính chặt vào người cô.

Bộ quần áo ướt sũng tôn lên từng đường cong trên cơ thể cô. Mỗi một đường nét đều vô cùng rõ ràng.

Tố Diệp quả thực đã chịu không ít kinh hãi, cánh tay cũng không còn chống đỡ nổi cơ thể nữa. Cả người cô gần như nằm rạp ra bãi cát, mái tóc dính chặt vào người, không khác gì một người cá yếu đuối nằm trên bờ biển với chiếc đuôi giờ biến thành đôi chân dưới ngòi bút của Andersen.

Anh nâng cao gương mặt cô lên. Gương mặt nhỏ trong lòng bàn tay yếu ớt đến đáng thương.

Cô thở dốc. Áo ngủ dính sát vào ngực cô, có chút xộc xệch, để lộ ra một khoảng xuân rộng lớn.

“Cô bé đáng thương…” Niên Bách Ngạn ngồi hẳn xuống bên cạnh cô. Ngón tay cái thô kệch vuốt nhẹ nhàng đầy yêu thương dọc gương mặt cô, sau đó anh từ từ cúi xuống: “Dáng vẻ bây giờ của em khiến người ta si mê.”

Anh dễ dàng cảm nhận được sự run rẩy của cô.

Mỗi một tấc thịt của cô đều đang run lên.

Anh rướn người, hôn lên bờ môi giá lạnh của cô.

Lần này, Tố Diệp không ngọ ngoạy nữa.

Cô chẳng còn sức đâu mà giãy giụa.

Người đàn ông này đã bẻ gãy đôi cánh của cô thành công. Cô không còn bay được nữa, chỉ biết bất lực ngã xuống mặt đất, để mặc cho anh đùa giỡn.

Cô cảm nhận được nơi đôi cánh ấy đang chảy máu ào ạt, đau đớn.

“Ưm…” Người đàn ông dường như trừng phạt sự mất hồn của cô, anh cắn vào môi cô một cái. Cô rên lên một tiếng.

Niên Bách Ngạn nhân cơ hội đó tiến thẳng vào trong, cạy mở răng cô, chiếm lấy đầu lưỡi hơi lạnh.

Cô nhắm mắt lại, khắp miệng chỉ toàn hơi thở của anh.

Sự ngoan ngoãn của người con gái khiến dục vọng của Niên Bách Ngạn như thiên quân vạn mã, không ngừng đạp vào ngực anh. Anh xoay người lại, đè hẳn lên người cô, kéo tuột váy ngủ của cô ra.

Hơi thở anh phả vào tai cô, vẫn nặng nề và khản đặc, còn mang theo hương vị của biển.

Cô cảm thấy mình đang du ngoạn giữa buốt giá và nóng rực.

Buốt giá là cơ thể cô, nóng rực là cơ thể anh.

“Đừng…” Cuối cùng Tố Diệp cũng bật ra thành tiếng, nhỏ xíu, như ép ra khỏi cổ họng. Nước mắt cô men theo khóe mắt rơi xuống. Cô lại nhớ tới màn bạo hành của anh tối qua, nhớ tới nỗi đau tối qua, nhớ tới nơi đây là bãi biển…

Niên Bách Ngạn cúi xuống hôn lên những giọt nước của cô. Bờ môi như thiêu đốt di chuyển dọc vành tai cô, nhẹ nhàng cọ sát. Giọng anh trầm ấm, dịu dàng: “Bé con! Tôi chỉ muốn cho em hiểu rằng, thật ra em vốn không thể rời xa tôi…”

Cô đã ở bên Niên Bách Ngạn hai tối.

Đêm đầu tiên anh đã dạy cho cô một bài học nhớ đời. Nỗi hận của anh chìm dưới lớp vỏ điềm tĩnh. Giữa hai hàng lông mày gần như không có một nếp nhăn nào. Anh trói cô ngoài ban công, lạnh lùng nhìn cô ướt mưa một tiếng đồng hồ.

Đêm đó, xương cốt của cô đã buốt lạnh hoàn toàn.

Tối thứ hai, anh dùng sức mạnh cơ thể để dạy dỗ cô, để cô biết thế là sống không bằng chết, thế nào là chán sống. Anh như một con sói hoang, xé toạc đi lớp vỏ bình thản của mình. Anh thô bạo, tàn khốc, chỉ một lần hoan ái cũng đủ khiến cô chết đi sống lại.

Còn tối nay, anh đè chặt xuống bãi cát. Không xa kia là tiếng sóng rì rào vỗ vào mỏm đá. Xa hơn nữa là tiếng pháo hoa lạnh to nhỏ khác nhau, phủ lên đêm đen rất nhiều sắc màu.

Cô quên không bổ sung, đêm nay… là đêm giao thừa.

Là này người người nhà nhà đoàn tụ. Vậy mà cô lại bị người đàn ông đã từng yêu chiều cô vô cùng nhốt lên một hòn đảo. Khi bao nhà đang quây quần với nhau, ăn bữa cơm tất niên, chúc mừng năm mới, cô lại bị anh đè xuống dưới người mình, đón nhận sự chiếm hữu của anh ngay giữa trời đất.

Tố Diệp đau đớn.

Mắt cô lại đỏ quạch.

Hai đêm liền liên tiếp bị giày vò và hành hạ, cộng thêm ban nãy bị anh ném xuống biển suýt chết ngạt, Tố Diệp đã không còn sức lực phản kháng nữa.

Cho dù cô có mạnh mẽ thế nào, cũng chỉ còn lại sức lực tinh thần mà thôi.

Còn chân tay, cơ thể cô gần như đã không còn là của cô nữa.

Cô chỉ có thể thoi thóp nằm đó, nhìn lên bầu trời đầy sao. Khi gió đêm tràn qua, mang theo cái se lạnh, chiếc váy ngủ của cô dưới bãi cát cũng mềm mại và thấm đẫm cơn gió lạnh. Còn người đàn ông phía trên, vẫn rực lửa và nóng rẫy.

Khi từng ngón tay gầy của Niên Bách Ngạn thuần thục cởi bung cúc áo của cô ra, cô chỉ còn biết lẩm bẩm một cách yếu ớt: “Đừng…”

Anh coi cô là gì?

Gái điếm?

Hay đến cả gái điếm cũng không bằng?

Có lẽ vậy… Có lẽ trong mắt anh, bây giờ cô thật sự còn chẳng bằng một cô gái điếm. Vì cho dù có làm gái điếm, họ cũng có quyền được yêu cầu địa điểm, phải không?

Niên Bách Ngạn nhắm mắt làm ngơ. Bờ môi anh áp xuống má cô.

Cô nghiêng đầu né tránh.

Nụ hôn ấy theo đà rơi xuống vành tai.

Anh không giận mà bật cười: “Nếu đã không tránh được, chi bằng cứ vui vẻ hưởng thụ.”

“Vô liêm sỉ!” Tố Diệp rít từng chữ ra khỏi kẽ răng.

Cô biết hậu quả của việc tham sống sợ chết là thế này đây. Khi toàn thân trống rỗng, cô chỉ còn biết mặc cho anh làm nhục.

Ai ngờ nghe xong câu ấy nụ cười bên môi Niên Bách Ngạn càng lớn hơn. Anh nhìn gương mặt nhỏ của cô, ngón tay nhân cơ hội ấy len vào giữa hai chân.

Tố Diệp giật mình, muốn khép hai chân lại nhưng đã vô ích.

Bàn tay lớn của anh đã phủ lên nơi mẫn cảm của cô.

“Nói câu này hơi sớm rồi. Tố Diệp! Qua đêm nay, em hãy nghĩ thử xem, mấy chữ đó dùng để hình dung tôi thì đúng hơn hay hình dung em thì hợp hơn.”

Tố Diệp quay phắt sang một bên. Hàm răng trắng cắn chặt vào môi.

Niên Bách Ngạn cười, nhưng nụ cười chưa kịp lan vào đôi mắt.

Bàn tay lớn của anh từ từ di động.

Cô chỉ cảm nhận được cái nóng rực nơi lòng bàn tay rộng lớn của người đàn ông. Nó hệt như một ngọn lửa thiêu đốt nơi kín đáo của cô.

Thấy cô nhăn mặt, Niên Bách Ngạn cúi đầu. Bờ môi gợi cảm cọ qua cọ lại bên tai cô. Anh khẽ nói: “Vẫn còn sưng này!”

Không cần anh nói, cô cũng biết.

Cả ngày hôm nay cô đau đớn cỡ nào chỉ mình cô biết rõ.

Niên Bách Ngạn nói thì nói vậy, nhưng rõ ràng không có ý tha cho cô. Lòng bàn tay anh nhẹ nhàng, nhẹ nhàng hơn nữa, như đang che chở những cánh hoa mỏng manh vậy.

Tố Diệp không ngờ anh lại làm vậy, người cô run cầm cập.

Nhưng sự hoang mang lại dâng lên trong lòng.

Cô sợ một giây sau anh sẽ lại bộc phát thú tính như tối qua, bất chấp tất cả trút mọi giận dữ lên người cô.

Dường như nhận ra cả người Tố Diệp đang căng cứng, đôi môi Niên Bách Ngạn dịu dàng lướt đi bên tai cô rồi xuống tới cổ. Hơi thở của anh nhẹ nhàng vấn vít, làm xao động đôi tai cô.

Anh cười: “Yên tâm đi! Tối nay tôi sẽ không làm em đau đâu.”

Tai cô cũng theo đó co rụt lại.

“Vì… tôi bắt đầu nhung nhớ cảnh em kêu gào dưới thân tôi rồi.” Anh càng lúc càng tàn nhẫn.

Tố Diệp nghiến chặt răng.

Niên Bách Ngạn cười khẽ, tay và môi đồng thời hoạt động.

Ban đầu Tố Diệp vẫn còn nhẫn nhịn. Dần dần, cô cảm thấy cả người nóng rực. Anh không ngừng kích thích nơi nhạy cảm nhất của cô. Chân cô bắt đầu run lên.

Chỉ có điều bàn tay của anh rất lão luyện. Cô cảm thấy trong đau nhức mơ hồ lại có một cảm giác khác thường xuất hiện.

Anh kiên nhẫn nhìn vào mắt cô, bình tĩnh trêu đùa cơ thể cô.

Khi ngón tay dài của anh thâm nhập, cô khẽ nhíu mày.

Niên Bách Ngạn liền cúi xuống, hôn lên đôi môi đỏ hồng vì giá rét.

Môi anh rất ấm áp, lưỡi cũng ấm áp.

Như một làn nước ấm qua lại nơi bờ môi cô, ủ ấm cho đầu lưỡi còn đang lạnh cóng.

Không còn sự bá đạo và mạnh mẽ tối qua. Nhưng Tố Diệp biết, Niên Bách Ngạn của tối nay mới thật sự đáng hận.

Anh đối với cô như vậy, chẳng qua là muốn ép sự nhiệt tình của cô ra, ép cô rõ ràng đã biết đây chỉ là một trò chơi nhục nhã mà vẫn không kìm chế được phát ra những tiếng rên đê mê.

Khi tay anh bắt đầu chậm rãi và khẽ khàng tiến sâu, cô cố gắng cắn chặt răng.

Càng lúc mặt càng nhăn tợn.

Cảm giác vừa đau vừa nóng phía dưới cơ thể khiến cô khó chịu vô cùng.

“Có đau không?” Niên Bách Ngạn thấp giọng hỏi.

Tố Diệp hận anh vô cùng, sống mũi chợt cay xè một cách vô dụng.

Thấy cô đỏ mắt, gương mặt anh lại chìm trong sương mù. Chẳng mấy chốc, anh đã nở một nụ cười khẽ để che nó đi. Anh nhẫn nại, vòng một tay qua sau gáy cô, hơi dùng sức một chút. Đầu cô không thể không ngẩng lên.

Niên Bách Ngạn hôn lên môi cô từng chút, từng chút một…

Ngón tay càng lúc càng nhẹ hơn.

Cứ như vậy, chưa được mấy lần, Tố Diệp đã thở hổn hển, tim cũng đập nhanh hơn, một cảm giác nóng bỏng quen thuộc bốc lên trong lòng.

Cô biết mình đang làm sao, thế nên bằng mọi giá phải ngăn cảm giác này lại.

Nhưng những thay đổi về sinh lý cô không thể khống chế.

Giống như cô không thể ngăn cản một dòng nước ấm đang lặng lẽ sinh sôi ở một nơi nào đó.

Người nắm rõ sự thay đổi của cơ thể cô nhất chính là Niên Bách Ngạn.

Vì ngón tay anh bắt đầu trở nên trơn tru hơn, động tác cũng mỗi lúc một dễ dàng.

Thấy hai cánh mũi Tố Diệp bắt đầu phập phồng, nụ hôn của Niên Bách Ngạn dần trở nên tham lam.

Đầu anh từ từ di chuyển xuống.

Khi anh hôn lên cái rốn xinh xắn của cô, Tố Diệp chợt rùng mình, bụng co thắt lại.

Cô giơ tay, muốn ngăn anh tiếp tục đi xuống.

Nhưng Niên Bách Ngạn đã giơ tay giữ chặt cổ tay cô lại.

Lực không lớn nhưng cô không thể thoát ra.

Khi ngón tay anh nhẹ nhàng rút ra, môi anh cũng theo đó trượt xuống.

Khi nó phủ lên nụ hôn, bầu trời trước mắt Tố Diệp chợt rực sáng.

Đó là pháo hoa.

Liên tiếp nổ tung trên đầu cô.

Còn tại nơi sâu hút trong cơ thể cô, môi lưỡi Niên Bách Ngạn cũng trở nên nhạy bén hơn.

Tố Diệp co chặt người lại, kinh hoàng nhìn lên trời.

Cô bất ngờ hiểu ra.

Thì ra, Niên Bách Ngạn bế cô vào ngay giữa chữ O mà cô đã dùng pháo hoa xếp thành. Anh lại cùng cô ngay tại đây…

Tố Diệp trở nên hoảng loạn. Cô vô thức ngọ ngoạy, nhìn ra đám pháo hoa nổ xung quanh.

Niên Bách Ngạn đọc hiểu được đôi mắt cô. Anh hơi ngước lên, ánh mắt hoang dã, thẳm sâu, bờ môi nở một nụ cười khẽ. Anh ấn chặt cơ thể không yên phận của cô xuống: “Đây là pháo bông, không làm em bị thương được đâu!”

“Niên Bách Ngạn! Anh… biến thái!” Có đánh chết Tố Diệp, cô cũng không thể ngờ một ngày mình lại làm tình giữa pháo hoa.

Nếu đổi lại là bình thường, cô sẽ cảm thấy rất lãng mạn.

Nhưng bây giờ liệu có còn lãng mạn nữa không?

Sau khi trải qua ba ngày như địa ngục này, cô không còn tin người đàn ông trên người mình kia còn có thể mang tới điều gì lãng mạn nữa. Cái anh muốn chỉ là tiêu diệt nhiều ý chí của cô nhất.

Để cô khuất phục trước anh.

Cam tâm tình nguyện tiếp nhận sự sỉ nhục của anh.

Niên Bách Ngạn vẫn mỉm cười từ đầu tới cuối.

Dưới pháo hoa, nụ cười của anh nhạt nhòa đến thế. Nhưng đôi mắt thì tối tăm và sâu hút. Đến cả ánh sáng của pháo hoa cũng không thể thắp sáng nó lên.

Anh một lần nữa cúi đầu xuống.

Cơ thể Tố Diệp cũng một lần nữa co lại.

Cứ như vậy, anh chọc ghẹo cơ thể cô đầy nhẫn nại.

Tố Diệp nhớ, hệ thống tự động bắn pháo bông này cứ mười lăm phút lại bắn một lần.

Cuối cùng khi cô ướt đẫm, cơ thể nhạy cảm sắp vỡ òa, thì pháo hoa trên đỉnh đầu cũng đã nổ được hai lần.

Thời gian Niên Bách Ngạn dành cho cô dài hơn mọi lần.

Cơ thể Tố Diệp dần không chống cự nổi. Tuy rằng cô không ngừng cắn răng, nhưng lỗ mũi đã phát ra những tiếng hừ hừ.

Có mấy lần cô đã sắp lên tới đỉnh.

Nhưng mỗi lần cơ thể cô sắp bùng nổ là Niên Bách Ngạn lại dừng tay lại.

Cô bắt đầu trở nên gấp gáp, không yên.

Người bắt đầu cảm thấy trống rỗng.

Cô hận người đàn ông trước mặt nhưng lại đồng thời hy vọng anh tới giải cứu mình.

Như có hàng ngàn con kiến đang bò đi khắp cơ thể, rồi không ngừng gặm cắn cô, ngứa ngáy khó chịu.

Hai chân cô muốn được khép lại để làm dịu đi cơn đau nhưng Niên Bách Ngạn ngăn lại.

Mông Tố Diệp bắt đầu cọ lên váy, ngón chân trần ma sát vào nhau.

Cô muốn giải thoát, muốn có được cảm giác đó.

Nhưng Niên Bách Ngạn tàn nhẫn vô cùng. Cứ mỗi lần anh sắp đưa cô lên tới điểm cao nhất là lại nghỉ ngơi, rồi lại tiếp tục, rồi lại nghỉ ngơi…

Đầu lưỡi Tố Diệp khô khốc.

Cảm giác này tệ hết mức.

Mặt cô bắt đầu méo xệch, hai tay đặt ở hai bên, nắm chặt cát vụn, khớp xương cũng vùi sâu trong cát.

Dưới ánh trăng, trong màn pháo hoa, Niên Bách Ngạn cũng đã cởi đồ từ lâu.

Thế nên mắt cô dễ dàng nhìn thấy cậu nhóc cao lớn của anh.

Một người nắm chuyện yêu đương trong lòng bàn tay như Niên Bách Ngạn đương nhiên hiểu quá rõ khao khát của cô. Thấy cô cố gắng xoay mặt mình đi, anh cười khẽ, quay mặt cô lại, để cô không thể tảng lờ anh.

Điều này chắc chắn là một việc kích thích đối với Tố Diệp đang muốn leo lên tới đỉnh.

Cô mong có gì đó lấp đầy mình.

Mà anh là sự lựa chọn tốt nhất.

Trái tim Tố Diệp như bị treo lên lò xo, lúc sang trái lúc sang phải.

Cô ước gì Niên Bách Ngạn cho cô đánh mê bằng thứ tình dược gì đó. Như vậy, cho dù khao khát, cô cũng có thể thuyết phục bản thân đó là do thuốc mà ra.

Nhưng rõ ràng Niên Bách Ngạn đang muốn dành thời gian ép sự nhiệt tình của cô ra từng chút một.

Anh không thèm dùng thuốc, vì cái tính cao ngạo của anh đã định sẵn anh muốn cô phải thỏa hiệp.

Một sự thỏa hiệp và thuần phục từ tận đáy lòng.

Sau đó, để cô biết mình khó chịu và rên rỉ như thế nào dưới thân anh khi đầu óc hoàn toàn tỉnh táo.

Cuối cùng Tố Diệp không chịu nổi nữa.

Mũi cô phát ra những tiếng nức nở, nơi sâu thẳm không ngừng co rút.

Anh không cần giữ mặt cô nữa, đôi mắt cô đã không kìm được lòng mình nhìn vào vật to lớn của anh, không thể rời đi.

Cô trở nên khô rát.

Như một con cá khát nước, đói khát, khó chịu.

Pháo hoa trên đỉnh đầu rực rỡ thế nào cô đã chẳng quan tâm nổi nữa, chỉ còn cảm thấy khóe mắt bị dục vọng khắp cơ thể liên lụy, căng ra đau đớn…

***

Cuối cùng Niên Bách Ngạn cũng buông tha cô.

Cả người anh từ từ hạ xuống.

Khi hai chân cô chạm phải vật nóng rẫy ấy, da thịt cô bất giác run lên.

Cô khao khát lồng ngực rắn chắc ấy đè xuống, mong sao được chạm vào cơ bắp anh, mong được cảm nhận nhiệt độ thiêu đốt của anh.

Anh chìm sâu giữa hai chân cô.

Cô khó chịu, bất giác rướn cao người muốn được nghênh hợp.

Niên Bách Ngạn cười khẽ.

Người anh còn chưa hạ xuống, bờ môi đã áp chặt.

Nhẹ nhàng dính vào đôi môi cô.

Có lẽ pháo hoa quá đẹp, có lẽ một đêm tối như thế này khiến người ta lạc lối.

Và hơn hết, có lẽ cô chẳng thể chống cự được nhu cầu sinh lý trực tiếp nhất. Còn Niên Bách Ngạn, vừa hay biết quá rõ nơi nhạy cảm của cô, thế nên đã thành công ép cô không khác gì uống thuốc.

Khi đôi môi Niên Bách Ngạn rơi xuống, cuối cùng cô cũng đáp lại.

Nhưng trong lòng thì tự tìm cho mình một cái cớ.

Hơn một tháng trời rồi. Cô là một người phụ nữ trưởng thành, cơ thể hơn thành thật hơn tâm lý. Làm vậy cũng không quá đáng lắm đúng không?

Niên Bách Ngạn rất quen thuộc cơ thể cô. Sau một đêm bạo hành, tối nay anh chuyển sang dịu dàng. Anh biết quá rõ làm sao để cô sống dở chết dở.

Có sự đáp lại của cô, hơi thở của anh cũng trở nên khàn hơn.

Nhưng anh vẫn chưa vội tiến vào.

Mà chỉ dùng cơ thể chạm vào cô, cảm nhận cơ thể yêu kiều mỗi lúc một nóng ấy.

Hơi thở cô mỗi lúc một gấp gáp, cơ thể không ngừng cử động.

Dòng nước chảy tràn trong cơ thể như muốn xông ra ngay lập tức, cấp thiết cần một lối thoát.

Niên Bách Ngạn nhận ra điều đó, nụ cười càng lớn hơn.

Cuối cùng anh cũng áp chặt.

Tố Diệp bất ngờ há hốc thở dốc, đầu ngẩng cao ngửa về sau.

Cô cảm nhận được sức mạnh to lớn ấy đang chậm rãi tiến vào đầy kiên định.

Mỗi một phân cô đều có cảm giác.

Cô không nhịn được, bật lên một tiếng rên dài cùng với sự tiến công của anh.

Cô có cảm thấy anh to đến chết người, sức mạnh thô lỗ đang lấp kín cơ thể cô.

Khi anh chưa vào toàn bộ, cả người Tố Diệp bất chợt run lên, ngay sau đó tiếng thét của cô cũng run lẩy bẩy.

Cơ thể cô bắt đầu co lại như bọt biển.

Lần sau mạnh hơn lần trước.

Cả cơ thể uốn cong, rướn cao, cuối cùng cô đã lên tới đỉnh cao.

Niên Bách Ngạn cho cô thời gian nghỉ ngơi, không dũng mãnh như hổ báo. Anh đang hưởng thụ sự thít chặt ấy.

Đợi cho cơ thể cô cuối cùng cũng mềm nhũn ra, Niên Bách Ngạn giơ tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán cô. Anh khẽ cười bên tai cô: “Em thật sự là một người phụ nữ khiến đàn ông kiêu hãnh.”

Tố Diệp không động đậy, chỉ nhắm chặt mắt, hàng mi run rẩy.

Khi màn hoan ái qua đi, trái tim cô chỉ còn lại nhục nhã và tự trào.

Ngay vào lúc anh vừa đi vào cô đã…

Cô chỉ muốn cầm dao đâm chết mình cho xong!

Niên Bách Ngạn thì bật cười nơi đỉnh đầu, nói khẽ: “Chuyện này có gì đáng xấu hổ đâu!”

Tố Diệp không muốn nhìn vào mắt anh, vì cô dám khẳng định, ngoài sự chế giễu chẳng còn gì khác cả.

Sau đó, Niên Bách Ngạn bắt đầu động đậy.

Tố Diệp vừa lên tới đỉnh vốn dĩ đang nhạy cảm. Anh vừa động, cô liền run lên.

Cô giơ tay chống lên ngực anh, liều mạng lắc đầu.

Anh chỉ đè người xuống, giơ một tay kéo tay cô vòng ra sau cổ mình.

Tốc độ của người đàn ông ban đầu chậm rãi.

Trong quá trình ấy, Niên Bách Ngạn cũng vẫn chăm chú nhìn đôi mắt nhắm chặt của Tố Diệp.

Anh cúi xuống, hôn lên hàng mi dài của cô.

Tố Diệp mong anh nhanh một chút, cũng còn hơn giày vò cô như vậy.

Nhưng tối nay Niên Bách Ngạn như biến thành một người khác. Anh luôn giữ thái độ bình thản, cúi người hôn cô, dài và chậm.

Tất cả thời gian, anh đều dùng để hôn hít và vuốt ve cô.

Vật lớn phía dưới vào tận cùng rồi lại ra tận cùng.

Lần này nối tiếp lần kia.

Tốc độ của anh chỉ luôn như thế.

Tốc độ này còn giày vò hơn cả dông bão ập tới.

Cơ thể Tố Diệp một lần nữa căng chặt.

Ngón chân cô vặn vẹo dữ dội. Từ tiếng rên và gương mặt cô có thể đoán, cô lại sắp lên đỉnh rồi.

Gò má cô ửng hồng, đẹp đến nỗi người ta không thể rời mắt.

Niên Bách Ngạn đọc hiểu hơi thở cấp thiết của cô, nhưng anh không thay đổi tốc độ, vẫn giày vò từ tốn và chậm rãi.

Nhưng giờ phút này đây, mỗi lần vận động anh lại thay đổi góc độ.

Anh bắt đầu nghiêng người xung kích.

Dường như đang tìm kiếm điểm nhạy cảm của cô.

Tố Diệp mở to hai mắt, run rẩy nhìn Niên Bách Ngạn.

Niên Bách Ngạn cũng nhìn cô.

Khi hai người bốn mắt nhìn nhau, pháo hoa phía xa như nổ tung cả sự thâm tình trong đáy mắt anh.

“Trời ạ, anh…” Trán Tố Diệp lấm tấm mồ hôi. Mũi cô nở rộng, môi run lên dữ dội.

Ngón tay cô đã chìm hẳn trong cát trắng.

Niên Bách Ngạn nhìn cô, cúi người xuống cắn khẽ đôi môi cô, nhưng vẫn chạm tới điểm của cô.

Bỗng nhiên, Tố Diệp vô thức ôm chặt lấy cổ anh, nâng cao lưng lên.

Từ trong miệng cô phát ra một tiếng kêu thiếu kiểm soát.

Cũng đúng lúc này, pháo bông xung quanh một lần nữa rực sáng, chào đón tiếng kêu của cô.

Người Tố Diệp như cái sàng, tiếng rên ngân dài ngân dài. Đây là một trải nghiệm cô chưa từng có vì lần này cô cảm nhận được một làn sóng khác hẳn trước đây.

Làn sóng lần này duy trì trong một khoảng thời gian dài.

Tiếng khóc than của cô trở thành rên rỉ, từ rên rỉ chuyển sang thở dốc, từ run rẩy biến thành co thắt.

Rốt cuộc anh đã làm gì cô?

Lần này Niên Bách Ngạn không để cô hòa hoãn.

Khi cô đang căng lên đỉnh cao, anh không ngừng lại một giây, thay đổi tốc độ chậm rãi ban nãy, bắt đầu lên bổng xuống trầm.

Hơi thở của anh phả vào người cô.

Anh trở nên cuồng dã.

Đầu óc Tố Diệp trống rỗng. Cô chỉ cảm thấy mình như một con thuyền nhỏ trôi dạt giữa đại dương, không ngừng chòng chành, ngả nghiêng giữa bão tố…