Nếu có thể dùng một lần đau khổ cùng cực đổi lấy một tình yêu bạc đầu không chia cách, bạn có đồng ý không? Tố Diệp nói, tôi đồng ý.
Trên đời này có quá nhiều người, nhiều tới nỗi để tìm được một nửa khiến hạnh phúc của mình nở hoa trong biển người mênh mông kia đã trở thành một ước mơ xa xỉ. Từ khi Tố Diệp hiểu thế nào là cô quạnh, cô đã khao khát có một đôi tay nhẹ nhàng nắm lấy trái tim mình, dịu dàng và ấm áp, nói với cô rằng: Cô đơn cũng không quá tệ đâu.
Trước nay cô đều sống rất lạc quan, cho dù chỉ là ngụy trang bằng một vẻ bề ngoài đầy hạnh phúc để che đậy một nội tâm hoang mang, hỗn độn. Cô biết mình là một người bất hạnh, nhưng chưa bao giờ chịu thừa nhận.
Nhưng dẫu có trốn tránh thế nào, trong hiện thực vẫn luôn có một bàn tay túm chặt lấy cô, sau đó tàn nhẫn nói với cô rằng: Mày là một đứa đen đủi.
Giống một tiếng gào bi thương thấu trời ập xuống, đổ lên đầu cô toàn là mây đen như sau một lần núi lửa phun trào.
Tại sao đến cả một điều hạnh phúc đơn giản nhất cô cũng không có được?
Bố mẹ ly dị, mẹ qua đời, đây đều là những điều cô không có khả năng khống chế. Thế nên cô tự nhủ với bản thân mình, đây đều là số phận do ông trời an bài, để bao bất hạnh cũng trở thành chuyện ngoài ý muốn.
Cuối cùng khi cô gặp được tình yêu, gặp được người đàn ông chính xác ấy, cô bèn dốc hết sức mình, bất luận thế nào cũng phải nắm chặt nó trong tay mình.
Niên Bách Ngạn… đã trở thành ba chữ đẹp nhất và quan trọng nhất khắc sâu trong trái tim cô.
Mỗi lần gọi ba chữ này ra, tim cô lại khẽ xao động, như một con thuyền nhỏ ẩn mình trên mặt nước dập dềnh. Cho dù có người không ngừng chạy tới nói với cô rằng: Niên Bách Ngạn không phải là mặt hồ trong lòng cô đâu. Anh ta luôn nguy hiểm hơn mặt nước bình yên ấy. Anh ta là đại dương bao la và khó dò, mà một con thuyền nhỏ bé không có khả năng phản kháng như cô sớm muộn rồi cũng sẽ bị sóng cả nhấn chìm.
Cô không tin, vì cô luôn tin tưởng rằng một Niên Bách Ngạn khó hiểu ấy sẽ vì cô trở thành một mặt hồ ôn hòa, tĩnh lặng, mãi mãi không bao giờ làm tổn thương cô.
Trên con đường này, đã trải qua quá nhiều vui buồn.
Bao nhiêu lời đơm đặt của người đời, bao nhiêu kẻ mượn gió bẻ măng, cô chỉ biết len vào lòng anh. Chỉ cần ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh là cô sẽ cảm thấy tất cả mọi điều đều không quan trọng bằng một nụ cười khẽ của anh.
Cô không sợ mấy kẻ chia rẽ, dựng chuyện, cũng chẳng màng những ai đổi trắng thay đen. Kể cả là mấy lời nhiếc móc gièm pha, chỉ cần nhìn thấy bóng hình anh là cô sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Cô chân thành yêu anh như thế, không tiếc phải đối chọi lại tất cả.
Kết quả tới cuối cùng mới phát hiện ra, thì ra trên đời này ai cũng có thể an toàn, chỉ mình anh mới là người nguy hiểm nhất.
Tố Diệp chưa bao giờ sợ phải cùng Niên Bách Ngạn đóng một vở kịch đời người bi thương mà đẹp đẽ, chỉ cần vở kịch ấy kéo dài tới tận khi anh và cô về già vẫn nắm chặt tay nhau mới hạ màn. Cô sợ nhất là trong vở kịch ấy, chỉ có mình cô đang diễn hết mình, còn anh từ đầu tới cuối chỉ đứng bên xem một cách bàng quan.
Một câu “không yêu” của Niên Bách Ngạn trong phòng bệnh, thực ra còn chưa được tính là câu hoàn chỉnh, chỉ là hai chữ ngắn ngủi, nhưng đầy kiên quyết, ngắn gọn và súc tích. Đây mới là suy nghĩ thật sự của anh.
Có một nhát dao đang đâm thẳng vào lồng ngực Tố Diệp, rồi tàn bạo khoét sâu vào ngực cô, cắt đứt luôn cả sợi dây diều tận sâu trong tim. Sau đó, trái tim cũng gào khóc, rời khỏi cơ thể, bị con diều đó đưa đi xa mãi, không bao giờ còn nhìn thấy nữa…
Cô khờ khạo thật!
Lần nào cũng lắp ba lắp bắp hỏi anh: Bách Ngạn? Anh có yêu em không?
Đúng thế, anh đâu có lừa dối cô.
Vì anh chưa bao giờ nói với cô rằng anh yêu cô.
Đáp án của anh luôn là né tránh, vẫn luôn không phải một câu trả lời thẳng thắn, trực tiếp.
Chính cô quên mất, một câu hỏi thì cần phải hỏi cả hai mặt. Cô chỉ mải quan tâm tới cái tốt nhất, mà lãng quên đi mặt mình không muốn đối diện nhất.
Nếu lúc đó cô hỏi anh: Bách Ngạn! Có phải anh không yêu em không?
Vậy lúc đó câu trả lời của anh sẽ là gì?
Một câu “không yêu” còn thẳng thắn hơn rất nhiều một câu “anh yêu em”, đây mới là đáp án đích thực của anh.
Thì ra Kỷ Đông Nham trước giờ chưa bao giờ nói đùa. Chính anh ấy đã nói: Tố Diệp! Em cứ yêu đi rồi cuối cùng sẽ nhận ra mình là một con ngốc!
Đúng thế, giờ cô cũng ngốc luôn rồi.
Vì cô nào có nghĩ tới việc Niên Bách Ngạn lại không yêu mình thật.
Trong phòng bệnh, bóng hình của Niên Bách Ngạn xa lạ đến thế. Máu trên ngón tay anh vẫn đang chảy, làm đỏ cả tầm nhìn của cô. Cô tình nguyện để nhát dao vừa rồi đâm thẳng vào tim mình, như vậy có phải cô sẽ biết đau không?
Ừ nhỉ, Niên Bách Ngạn! Tại sao khi anh nói xong câu này, trái tim em lại không thấy đau? Vì nó bay đi mất cùng con diều đứt dây kia rồi sao?
Một thể xác không còn trái tim, sao có thể biết đau?
Giờ em cũng không còn trái tim nữa, có phải đã giống anh rồi không?
Chỉ còn lại đôi mắt đau rát, khô khốc, một nỗi đau xót xa. Khó trách nó lại đau, vì đến nước mắt cũng đã mất đi công dụng.
Tố Diệp quay người đi ra khỏi phòng quan sát.
Niên Bách Ngạn! Giữa hai chúng ta, em không nợ gì anh…
Bên trong, sự phẫn nộ của Diệp Hạc Phong đã hóa thành những hơi thở khản đục, đang liều mạng kháng cự lại vận mệnh.
Trong đôi mắt Niên Bách Ngạn là một nỗi đau không thể xua tan.
Máu, thấm đẫm xuống lòng bàn tay anh. Thứ mùi tanh nồng ấy lấp đầy không khí trong căn phòng.
“Tại sao cậu có thể làm vậy? Tại sao có thể… Tôi những tưởng bao nhiêu năm nay cậu… cậu ít nhiều sẽ niệm tình…” Thanh âm của Diệp Hạc Phong càng lúc càng giống một cái ống bễ cũ kỹ.
Niên Bách Ngạn nhìn Diệp Hạc Phong, trên gương mặt như che phủ một lớp sương lạnh. Rõ ràng những lời Diệp Hạc Phong nói đã khiến tâm trạng anh kích động. Anh cắn răng, nói rành mạch từng câu từng chữ: “Diệp Hạc Phong! Hai chữ “niệm tình” này sao có thể thốt ra từ miệng ông tự nhiên đến thế? Năm đó ông đã khi nào niệm tình với nhà họ Niên chưa? Nhà họ Diệp dựa vào nhà họ Nguyễn mới đứng vững được sau khủng hoảng kinh tế. Khi ông lợi dụng thế lực của nhà họ Nguyễn để nuốt trọn nhà họ Niên, có khi nào ông niệm tình chưa? Trước lúc chết, chắc là bố tôi cũng đã đau khổ và buồn rầu cầu xin ông như thế này đấy? Tôi vẫn còn nhớ rõ ông đã van nài ông như thế nào trên giường bệnh. Còn ông thì sao? Ông có từng niệm tình không?”
Đó là một cảnh tượng anh tận mắt chứng kiến.
Vào trước lúc bố anh lâm chung, ông đã nắm chặt tay Diệp Hạc Phong, ông đã gào thét đứt hơi muốn ông ta thề rằng, bằng bất cứ giá nào cũng phải bảo đảm cho ba mẹ con anh không phải lo cơm ăn áo mặc, bất luận thế nào cũng không được để họ bơ vơ, không nơi nương tựa.
Lúc đó Diệp Hạc Phong đã đứng trước giường, không nói một câu, không hứa một lời.
Cuối cùng, bố anh đã ôm nuối tiếc rời khỏi cuộc đời này.
Diệp Hạc Phong bỏ tiền ra cho hai anh em anh ăn học, thật ra mục đích là gì trong lòng Niên Bách Ngạn đã quá rõ ràng. Sau khi bố mất, Diệp Hạc Phong đã tiến hành cải cách, hợp nhất một cách mạnh mẽ sản nghiệp của hai nhà Niên Diệp, ngày đầu tiên ngồi lên chủ tịch đã thanh trừng những thế lực không có lợi cho mình, kể cả những cổ đông kỳ cựu một đời dốc sức cho nhà họ Diệp cũng không tránh khỏi họa. Còn thế lực của nhà họ Nguyễn cũng theo sự thành lập của Tinh Thạch, hoàn toàn bị Diệp Hạc Phong quét sạch.
Khoảng thời gian đó, Diệp Hạc Phong không hỏi một lời tới ba mẹ con anh. Tới tận khi mẹ anh lâm bệnh nặng, và cũng là tới khi Diệp Hạc Phong vô tình phát hiện ra anh có khả năng nhạy cảm trong phát hiện và cắt mài kim cương.
Kể từ ngày ấy, Diệp Hạc Phong mới coi anh như con đẻ của mình!
Nhưng trong lòng Niên Bách Ngạn thì rõ như ban ngày. Là một người làm ăn, hành động dùng mọi cách để đối xử tốt với anh của ông ta sao có thể dùng hai chữ “niệm tình” để hình dung cơ chứ?
Diệp Hạc Phong nằm trên giường, nhìn Niên Bách Ngạn từ trên xuống dưới, cố hết sức giơ ngón tay run rẩy ra, chỉ vào mặt anh: “Được… Được lắm! Cuối cùng tôi đã hiểu rõ rồi… Niên Bách Ngạn! Cậu… tự hỏi lòng mình đi. Nếu không có tôi, liệu còn có… hai anh em các cậu hay không? Cậu… có dám thề rằng, mình chỉ có… lòng thù hận đối với nhà họ Diệp không? Bao nhiêu năm nay tôi làm nhiều như vậy… vì cậu làm nhiều như vậy, cậu… cậu không cảm động một chút nào sao?”
“Diệp Hạc Phong!” Niên Bách Ngạn đập bộp một cái lên giường bệnh, gương mặt anh tái xanh, lạnh lẽo: “Tôi có quyền khiến ông chết không nhắm mắt, ông hiểu chưa? Sau khi ông bất nhân bất nghĩa với nhà họ Niên, tôi hoàn toàn có quyền này!”
Giọng nói của anh như một con thú bị giam cầm, hai mắt phẫn nộ đến dọa người.
Diệp Hạc Phong chưa bao giờ nhìn thấy một Niên Bách Ngạn giận dữ đến thế, nhất thời chỉ còn lại sức để thở.
Bầu không khí xung quanh cũng trở nên mỏng tang, lạnh buốt. Đó là luồng khí tỏa ra từ người Niên Bách Ngạn, hệt như thần chết. Cái bóng cao lớn bao trùm lên đầu Diệp Hạc Phong. Anh cuộn chặt tay lại, máu giữa các ngón tay thấm lên tấm ga trải trường trắng toát.
Như những đóa hoa mai đỏ nở rộ trên tuyết trắng, mang một nỗi cô độc bi ai.
Dần dần, sự căm hận cùng oán hờn trên gương mặt Niên Bách Ngạn được giấu kín đi. Hơi thở của anh cũng trở nên đều đặn hơn. Nét mặt anh lại bình lặng như mặt hồ không một gợn sóng.
Còn đôi mắt ban nãy còn ngập tràn nỗi đau gần như có thể giết người được, giờ cũng tan biến phẫn uất, trở thành một cái giếng khô quạnh vắng, trầm mặc, nhưng lại lan ra một sự bi lạnh ngập trời.
Niên Bách Ngạn lên tiếng, thanh âm trầm thấp, bất lực. Theo kẽ răng, hàng mi cũng ghìm giữ một sự nín nhịn.
“Ông mãi mãi không tin rằng tôi chán ghét thù hận đến thế nào!”
Diệp Hạc Phong sững người.
“Diệp Hạc Phong! Tôi chỉ muốn cho ông biết rằng. Nếu tôi muốn nuốt gọn Tinh Thạch thì đó là chuyện dễ như trở bàn tay. Nếu tôi muốn hủy hoại hai cô con gái của ông cũng chẳng đáng bao nhiêu công sức. Tôi hoàn toàn có thể làm vậy giống như ông tưởng tượng!” Niên Bách Ngạn hơi nheo mắt lại, những khớp xương trên bàn tay anh kêu răng rắc, gương mặt anh gần như dính sát vào Diệp Hạc Phong, ánh mắt sắc lẹm nhìn thẳng vào đôi mắt đục ngầu còn đang kinh hoàng của ông, nói mạch lạc: “Nhưng Diệp Hạc Phong, ông nghe cho kỹ đây! Niên Bách Ngạn này vẫn còn chưa hèn hạ đến mức phải lợi dụng phụ nữ để làm được việc của mình, cũng chưa khốn nạn đến mức mang hôn nhân ra để đổi lấy thành công. Nếu tôi muốn nuốt Tinh Thạch cũng không liên quan gì tới thù hận cả, chỉ cần xem tâm trạng tôi thế nào!”
“Bách Ngạn…” Diệp Hạc Phong nhìn anh như nhìn một người xa lạ.
Niên Bách Ngạn từ từ đứng dậy. Dáng hình cao lớn che chặt ánh mặt trời. Lúc này anh mới cầm giấy ăn ở đầu giường lên. Tia giá lạnh cuối cùng trong đôi mắt cũng đã biến mất, chỉ còn lại vẻ bình thản quen thuộc.
Anh từ tốn lau vết máu trên ngón tay mình.
Sau khi lau sạch hoàn toàn, anh vứt đống giấy vào thùng rác.
Sau đó anh lại ngồi xuống. Khi nhìn Diệp Hạc Phong, mở lời một lần nữa, ngữ khí cũng đã cung kính như bình thường: “Chủ tịch! Tôi và Diệp Diệp sắp làm đám cưới rồi. Mong ông ở trên trời có linh phù hộ cho hai chúng tôi. Đây là sự bù đắp lớn nhất của ông dành cho cô ấy và dành cho tôi.”
Anh có hận Diệp Hạc Phong không? Anh hận! Hận đến mức giết chết ông ta còn chưa cảm thấy thoải mái.
Nhưng anh có cảm kích Diệp Hạc Phong không? Anh lại cảm kích, vì không có Diệp Hạc Phong thì đích thực không có anh và Niên Bách Tiêu.
Có lẽ, sau khi gặp Tố Diệp, giữa thù hận và cảm kích, anh đã chọn vế sau từ lâu. Anh có khả năng để hận thù, nhưng anh đã quá mệt mỏi.
Đáng tiếc, sẽ không ai tin chuyện ấy, bao gồm cả Diệp Hạc Phong. Diệp Hạc Phong vẫn luôn băn khoăn giữa tin và không tin, thế nên mới gả Diệp Ngọc cho anh, để rồi cuối cùng còn lo lắng cho Tố Diệp.
Sẽ không ai tin rằng ngay từ đầu anh đã buông bỏ thù hận, đến cả bản thân anh cũng thấy khó tin. Đây vốn là một món nợ khó mà phân biệt thật giả. Cứ cho là anh phân biệt rõ đi chăng nữa, thì những người bên cạnh vẫn sẽ hồ đồ…