Bi kịch vẫn luôn là một vòng tuần hoàn ác tính vô cùng vô tận. Khi bạn dính phải nó, vô hình trung nó đã trở thành thứ luôn luẩn quẩn quanh bạn, bất kỳ lúc nào cũng sẵn sàng bóp chết bạn, để cùng chôn cất với các oan hồn khác. Từ đó, trong cuộc đời bạn sẽ xuất hiện những thứ mà bạn không thể chịu nổi, đó gọi là “sống không bằng chết”.
Bi kịch của Tố Diệp chưa bao giờ có hồi kết, từ khi cô chào đời cho tới khi mẹ cô lìa đời, rồi tới giờ phút này. Cô những tưởng chỉ cần ngồi dưới ánh mặt trời là có thể xua tan mây mù, mà không hề biết rằng, thì ra mây mù chưa từng được xua tan. Nó chỉ ẩn nấp và tụ tập lại tại một góc mà cô không nhìn thấy, để tới cuối cùng điên cuồng cắn trả lại cô.
Thế nên, khi cô như bị ma xui quỷ khiến đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Diệp Hạc Phong thoi thóp hơi tàn nằm trên giường bệnh, cái dự cảm đáng sợ mà quen thuộc bao năm nay bị cô vùi chôn nơi đáy lòng cuối cùng cũng phá vỡ vỏ, chui ra ngoài.
Đó là cảm giác hoảng sợ không thể kìm nén.
Bất chấp tất cả để len lỏi vào từng ngóc ngách trong cơ thể cô.
Nguyễn Tuyết Mạn cùng cả đám người đều vây bọc xung quanh. Diệp Uyên là con trưởng, ngồi ở đầu giường, nắm chặt tay Diệp Hạc Phong. Diệp Ngọc khóc dữ nhất, trong miệng từ đầu tới cuối chỉ độc một câu: Bố, con xin lỗi!
Chỉ có mình Tố Diệp đứng bất động, đứng ở một chỗ cách phòng bệnh mấy bước chân, không lại gần, nhưng vừa đủ để nhìn thấy gương mặt trắng ngắt, không còn hột máu của Diệp Hạc Phong.
Cô cảm thấy máu huyết khắp người mình đều đang chảy ngược, tựa như từ từ bốc lên qua các lỗ chân lông. Cô chỉ còn biết bám chặt lấy Niên Bách Ngạn bên cạnh mình, đầu ngón tay lạnh ngắt siết lấy vạt áo anh.
Thanh âm của Diệp Hạc Phong rất nhỏ, gần như biến thành một người hoàn toàn khác với con người có chất giọng vang vọng thường ngày. Ông như một ngọn nến bất kỳ lúc nào cũng có thể bị gió thổi tắt, dù chỉ giơ tay lên cũng là một việc rất khó khăn.
Ông đã không còn là một người khai phá, gây dựng sự nghiệp, rắn rỏi ngồi trên vị trí chủ tịch của mình, mà đã hoàn toàn trở thành một ông già gần đất xa trời, một người sắp sửa tạm biệt thế gian tươi đẹp.
Ông dặn dò Diệp Uyên mấy câu, rồi lại đau lòng nhìn Diệp Ngọc. Cuối cùng, đôi mắt mơ hồ vẩn đục ấy dừng lại trên người Tố Diệp cách đó không xa.
Tố Diệp muốn nhìn đi chỗ khác, nhưng đôi mắt lại không thể kiềm chế được mà ướt nhòe.
Vậy mà Diệp Hạc Phong nằm trên giường bệnh lại mỉm cười. Một nụ cười rất khó nhọc nhưng lại có cả chân thành, mừng rỡ và mãn nguyện.
Ông mấp máy môi, cố gắng lắm vẫn không thể phát ra thanh âm quá to. Ông đang gọi cô, thậm chí, dùng hết sức bình sinh để vẫy tay về phía cô.
Một nỗi bi thương quét qua trái tim Tố Diệp. Cả người cô đờ ra, bàn tay càng nắm chặt vạt áo Niên Bách Ngạn hơn nữa, từng khớp ngón tay cũng trắng bệch.
Niên Bách Ngạn vòng tay giữ lấy eo cô, thấp giọng nói: “Đi lên đi!”
Trên giường bệnh, Diệp Hạc Phong kiên trì giơ tay về phía cô. Bàn tay nhăn nheo ấy dường như đang dùng sức mạnh lớn nhất để cố nắm lấy chút gì đó.
Còn mọi người hai bên giường bệnh, mỗi người một biểu cảm.
Nguyễn Tuyết Mạn căm hờn, Diệp Ngọc thù địch, Diệp Hạc Thành từ đầu tới cuối ủ ê ngơ ngẩn, Diệp Lan đang lau nước mắt, Diệp Uyên ở bên cạnh nói: Tiểu Diệp! Lại đây!
Đến cả Nguyễn Tuyết Cầm nãy giờ vẫn trầm mặc, khóe mắt đau xót cuối cùng cũng lên tiếng, gọi Tố Diệp cùng với Diệp Uyên: Mau lại đây! Nói với bố con mấy câu.
Tố Diệp chẳng để tâm tới những nét mặt và biểu cảm ấy. Thứ duy nhất chống đỡ cho cô dời bước chính là sức mạnh vững vàng của người đàn ông đang đỡ lấy eo cô.
Cô đi tới, thẳng đờ người đứng trước giường bệnh. Ở khoảng cách gần thế này, cô có thể ngửi thấy mùi của cái chết, tóm chặt khiến tim cô đau nhói.
“Tiểu… Diệp!” Tay Diệp Hạc Phong vẫn còn đang giơ ra một cách khó khăn, muốn nắm lấy tay cô.
Cô nhìn đôi tay già cỗi đó, đôi tay sắp từ biệt cõi đời này. Cảm giác cay nồng nơi sống mũi cùng nỗi căm phẫn nơi đáy lòng quyện chặt lấy nhau, đả kích cô, đánh vào người khiến cô ngạt thở.
Từ lâu cô đã quên mất tay của bố như thế nào, cũng quên mất được bàn tay lớn của bố dắt đi sẽ có cảm giác như thế nào. Trong mơ, đã không chỉ một lần cô mơ thấy Diệp Hạc Phong trở về, sau khi vào nhà, ông dùng đôi bàn tay to lớn ấy bế cô lên, giơ cao lên quá đỉnh đầu. Một đứa con nít bé xíu như cô sẽ ngồi trên đầu ông cười rộn rã, nũng nịu gọi: Bố… Bố…
Trong hiện thực, cô cũng từng không chỉ một lần ngồi ở bồn hoa trước cổng trường chờ đợi, hy vọng Diệp Hạc Phong có thể giống như bố của các bạn nhỏ khác bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình, sau đó cô sẽ vui vẻ nắm tay ông, nhảy chân sáo đi về nhà.
Cô tự cho rằng yêu cầu của mình đâu có cao.
Chỉ mong Diệp Hạc Phong có thể xuất hiện, đón cô tan học về nhà một lần, để được đường hoàng nắm tay ông, kiêu hãnh nói với đám bạn vẫn mắng cô là đồ con hoang rằng: Đây là bố tôi!
Cô chỉ muốn có một người bố giản dị, bình thường, ngày nào cũng có thể ở bên cạnh cô, một người bố cô có thể nhìn thấy, sờ thấy. Chứ không phải một ông bố tiếng tăm vang dội cô chỉ có thể nhìn thấy trên tivi, trên báo chí!
Ngón tay mảnh dẻ bị siết gần đứt tới nơi. Đầu móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay. Da thịt đang kêu gào đau đớn. Nỗi đau ấy lại dội vào tim.
“Diệp Diệp!” Niên Bách Ngạn phía sau thầm gọi tên cô.
Tố Diệp có được ý thức, nhìn chằm chằm bàn tay của Diệp Hạc Phong, đáy lòng giá lạnh. Cho dù cô có không muốn thừa nhận thế nào, thì sinh mệnh của cô cũng do ông lão trước mặt này ban cho. Cho dù cô còn tiếp tục làm thinh trước đôi tay đang không ngừng giơ ra trước mặt cô, thì khao khát trong lòng cũng không thể kìm nén lại.
Kỳ thực, cô rất muốn nắm tay Diệp Hạc Phong, rất muốn cảm nhận một chút xem bàn tay của người cha có còn ấm áp như trước kia không. Tuy rằng cô biết, đôi tay ấy vẫn luôn thuộc về Diệp Uyên và Diệp Ngọc.
Bàn tay buông lỏng rồi lại nắm chặt, rồi, lại từ từ buông lỏng.
Tố Diệp chần chừ giơ tay lên, cuối cùng cô vẫn nắm lấy tay Diệp Hạc Phong.
Tim cô chợt run lên rất mạnh, cảm giác lạnh lẽo ào đến như thác lũ.
Tay ông đã không còn ấm áp như trong tưởng tượng của cô. Giờ nó giá lạnh, cứng đờ, khô cong. Những khớp xương gầy nhô ra gần như chọc vào tay làm cô đau.
Nhưng Diệp Hạc Phong vẫn siết chặt tay Tố Diệp, nét mặt kích động và thỏa mãn.
Diệp Uyên thấy vậy đứng dậy, ấn Tố Diệp ngồi xuống đầu giường.
“Tiểu Diệp à! Con… cuối cùng cũng tới gặp bố rồi.” Hơi thở của Diệp Hạc Phong gấp gáp, thanh âm yếu ớt, hai mắt vì vui mừng mà đã không còn vẩn đục sự hiện diện của cái chết nữa.
Tố Diệp mím chặt môi, vẫn luôn nhẫn nhịn những cảm xúc phức tạp đang cuộn trào.
“Con đến được đây… bố… thật sự rất vui.”
Cô chẳng nói được câu nào, cổ họng như bị tắc nghẹn.
“Bao năm nay, bố… có lỗi với con…” Diệp Hạc Phong nói rất vất vả, nhưng bàn tay ông thì rất có sức mạnh, dường như đang dùng toàn bộ sức lực trên người để giữ chặt lấy cô, sợ cô sẽ đứng dậy bỏ đi mất vậy.
“Bố… không phải một người bố có trách nhiệm, thế nên… rất muốn bù đắp cho con, nhưng làm gì… cũng trái với ý muốn. Con tin bố, bố vẫn luôn yêu thương con.”
Trái tim Tố Diệp như bị thứ gì túm chặt lấy, máu chảy đầm đìa, đau đớn dâng trào.
“Ông đừng nói nữa.” Một lúc sau, cuối cùng cô cũng ép ra được tiếng nói của mình. Khóe mắt cô khô khốc. Cô muốn khóc nhưng vẫn kiềm chế không rơi nước mắt.
Diệp Hạc Phong thấy cô lên tiếng, thì cũng thanh thản phần nào. Rồi ông quay sang nhìn Diệp Ngọc, rồi lại quay về phía Diệp Uyên, dặn dò từng câu từng chữ: “Nhớ kỹ, bất luận xảy ra chuyện gì… ba đứa… ba đứa vẫn là anh em ruột, không được làm hại lẫn nhau. Diệp Uyên… Con là con trưởng, là anh trai, phải bảo vệ cho hai em gái.”
Diệp Uyên gật đầu rất mạnh: “Bố! Bố yên tâm!”
Lúc này Diệp Hạc Phong mới đảo mắt nhìn khắp phòng, yếu ớt nói: “Trước khi tôi đi, tôi… muốn dặn dò mấy việc. Thứ nhất, di sản đứng tên tôi đều phải toàn quyền phân chia như trong di chúc, bất kỳ ai… cũng không có quyền can dự vào công việc của luật sư; thứ hai, trong công ty, ý kiến của hội đồng quản trị là quan trọng nhất, chức vụ của tất cả… các nhân viên đều phải do hội đồng quản trị sắp xếp. Hai người, Diệp Uyên và Tố Diệp… trở về Tinh Thạch, với danh nghĩa là cổ đông của Tinh Thạch, có quyền tham gia vào bất kỳ công việc nào của Tinh Thạch; Thứ ba, Diệp Ngọc… lập tức ra nước ngoài; Thứ tư, tôi và… Nguyễn Tuyết Mạn chính thức ly hôn.”
“Ông Diệp…”
“Mẹ!” Diệp Uyên vội vàng giữ Nguyễn Tuyết Mạn lại.
Nguyễn Tuyết Mạn vừa tức lại vừa đau lòng, đành quay ngoắt đi, ngồi xuống sofa, bật khóc.
Mấy lời này đã tốn gần hết sức lực của Diệp Hạc Phong. Ông nghỉ rất lâu, rồi lại nhìn về phía Tố Diệp, trong đáy mắt chỉ có sự hiền từ, yêu chiều và thương xót.
“Tiểu Diệp à! Mỗi lần nhìn thấy con, bố lại như được nhìn thấy mẹ con vậy. Bà ấy… vẫn còn đang đợi bố. Thời gian gần đây… bố thường xuyên nhìn thấy bà ấy. Bố biết… mình có thể đến với bà ấy rồi.”
Tố Diệp cắn chặt răng.
“Sau khi bố chết, nhớ… phải chôn bố cùng với mẹ con…” Diệp Hạc Phong càng dùng sức nắm tay cô hơn nữa, dịu giọng: “Bố vẫn luôn… yêu mẹ con sâu sắc.”
Nước mắt của Tố Diệp cuối cùng cũng rơi xuống. Cô vô thức cũng nắm chặt tay Diệp Hạc Phong.
“Tiểu Diệp à! Lại gần đây một chút, bố… có chuyện muốn nói với con.”
Tố Diệp sát tới trước, cúi người xuống.
Diệp Hạc Phong kéo tay cô, ngụ ý bảo cô lại gần chút nữa.
Tố Diệp kề sát tai bên môi Diệp Hạc Phong.
Bờ môi khô nẻ của ông mấp máy, dùng một thanh âm chỉ có hai người mới nghe được để nói mấy câu bên tai cô. Ánh mắt Tố Diệp chợt xao động.
Khi cô đứng thẳng lên, biểu cảm có đôi chút bàng hoàng.
“Hãy tha thứ cho bố…” Diệp Hạc Phong gượng cười.
Tố Diệp cắn môi, mùi máu lan ra khắp khoang miệng.
“Bao nhiêu năm nay, con vẫn không chịu gọi một tiếng “bố”…” Tay Diệp Hạc Phong hơi run rẩy, ánh mắt gần như là khẩn cầu: “Tiểu Diệp à…Bố muốn con gọi bố một tiếng.”
“Ông…” Tố Diệp lên tiếng, giọng khản đặc, nghẹn ngào, lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi… Tôi sẽ không tha thứ cho ông.” Vì nếu cô tha thứ, ông ấy sẽ yên lòng. Ông ấy mà yên lòng, có phải từ nay về sau sẽ vứt bỏ cô luôn không? Giống như mẹ cô vậy?
Diệp Hạc Phong há miệng, ánh mắt đau buồn.
Cả hơi thở của Tố Diệp cũng đang run lên. Một lúc lâu sau cô ngẩng đầu lên, đau khổ nhìn ông: “Bố… Trước khi con tha thứ cho bố, bố không được đi, con vẫn còn chưa tha thứ cho bố đâu!”
“Con gái ngốc!” Diệp Hạc Phong mỉm cười. Một giọt nước mắt lăn xuống, thấm lên gối. Ông mãn nguyện rồi, đồng thời cũng đau lòng, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô: “Cuối cùng bố cũng đợi được câu “bố” này của con. Con… giống hệt mẹ con, bướng…”
Nước mắt của Tố Diệp rơi tí tách.
“Xin lỗi con, Tiểu Diệp! Ngày hôm nay… mà lại bắt con nhìn thấy bố trong bộ dạng này.” Diệp Hạc Phong khẽ nói.
Cô nhìn ông qua đôi mắt mông lung.
Diệp Hạc Phong nhìn cô, sự cưng chiều trong đôi mắt càng đậm thêm: “Con à… Sinh nhật vui vẻ…”