Hào Môn Kinh Mộng 3: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 8 - Chương 381: Người đàn ông bước ra từ nỗi nhớ

Niên Bách Tiêu cảm thấy có lẽ vì trải qua màn cười chê tối qua, đối mặt với cậu ta, Tố Diệp mới xấu hổ không dám lên tiếng. Bên trong tiếng nước chảy đã im bặt. Nghĩ bụng chắc là cô đã tắm xong từ lâu rồi, chỉ còn lại việc xử lý vết thương nữa thôi, cậu ta bèn cười hừ một tiếng, rồi đẩy thẳng cửa phòng tắm ra nói: “Có gì mà phải ngại chứ? Bình thường chị toàn cười…”

Còn chưa nói hết câu, cậu ta đã im bặt.

Trong phòng tắm, Tố Diệp đang chải đầu nghe thấy tiếng động bèn quay lại nhìn. Cô không ngờ là Niên Bách Tiêu xông vào, nhất thời cũng ngẩn người.

Một giây sau, cô hét lên thất thanh.

Niên Bách Tiêu cũng bừng tỉnh, gương mặt bỗng chốc đỏ ửng, vội vàng đóng cửa lại, không ngừng nói với vào trong: “Xin lỗi nhé! Tôi không cố ý đâu!”

Trước mắt dường như vẫn còn đung đưa hình ảnh Tố Diệp đứng trong phòng tắm.

Không phải cô ở trần cả người. Tắm xong, cô đã quấn một chiếc khăn tắm rộng rãi quanh người. Tuy nói như vậy, nhưng cơ thể xinh xắn của cô vẫn không được che hết, nhất là khe rãnh đầy đặn ấy. Một chiếc khăn tắm không thể nào che hết được nó, cứ thế đập vào mắt cậu.

Tố Diệp bên trong cũng bị dọa hết hồn. Mặt cô tái nhợt, một lúc lâu sau mới bình ổn trở lại được.

Vì cử động không được tiện cho lắm, mồ hôi lại dính khắp người, cô cứ thế xông vào phòng tắm mà quên mất tới phòng thay đồ lấy một quần áo ngủ khác. Cô vốn định nhờ cô giúp việc lấy hộ, nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, cô cứ ngỡ Niên Bách Tiêu đã đi gọi cô giúp việc rồi, ai dè cậu ta lại xông ngay vào.

Sau khi nghe thấy cậu ta xin lỗi bằng giọng run run, Tố Diệp biết thằng nhóc Niên Bách Tiêu này chắc chắn cũng hoảng sợ lắm. Cô hắng giọng nói: “Cô giúp việc đâu?”

“Cô ấy… Cô ấy bán thức ăn rồi.” Đang hoảng hốt, Niên Bách Tiêu vẫn nói tiếng Trung.

Tố Diệp khó xử lườm: “Đi mua thức ăn chứ gì?” Niên Bách Tiêu trước nay vẫn không phân biệt rõ được sự khác biệt giữa hai từ “mua” và “bán”*.

*Vì trong tiếng Trung hai từ này viết và đọc đều khá giống nhau, chỉ khác thanh điệu: 买 卖.

“Á? À… Đúng đúng đúng! Cô ấy đi mua thức ăn rồi.”

Tố Diệp khó khăn nhảy sang cạnh bồn tắm, cầm bộ quần áo đầy mồ hôi lên nhìn một lát, thật sự không thể nào mặc lại nó đi ra ngoài, cô đành bấm bụng nói: “Cậu đi lấy giúp tôi một bộ quần áo mặc ở nhà đi.”

“Á? À… Được thôi!”

Cô nghe thấy tiếng bước chân vội vã ngoài cửa.

Sau khi tìm một chiếc nịt, buộc tạm mái tóc vẫn còn ướt lên, chẳng mấy chốc cô đã nghe thấy Niên Bách Tiêu quay lại, theo sau là tiếng gõ cửa: “Mang tới rồi đây!”

Giọng nói của cậu ta có vẻ rất kỳ cục.

Tố Diệp nhảy tới bên cửa, mở hé ra một chút, rồi thò tay ra.

Một bộ quần áo được đưa vào trong tay cô. Cô đón lấy, ngón tay vô thức chạm vào ngón tay của Niên Bách Tiêu.

Cậu ta rít một hơi, chợt buông tay.

Tố Diệp nhanh tay nhanh mắt, túm được bộ quần áo suýt nữa thì rơi xuống trước mặt cô.

“Xin lỗi…” Niên Bách Tiêu lại xin lỗi tiếp, thanh âm có phần hoảng loạn.

Tố Diệp chẳng hiểu sao cậu ta lại xin lỗi nữa, cũng không có thời gian nghĩ thêm. Cô đáp lại một câu không sao rồi đóng chặt cửa.

Bên ngoài phòng tắm, tim Niên Bách Tiêu như bị một con mèo nào khẽ cào một cái. Vị trí vô tình bị Tố Diệp chạm vào giờ cũng nóng ran lên như lửa đốt. Cậu chẳng hiểu mình bị làm sao nữa. Thường ngày cậu và Tố Diệp không phải chưa từng động chạm chân tay. Cô thường xuyên đối xử bạo lực, nhưng chưa lần nào cậu có cảm giác này.

Nhưng đúng vào lúc nãy khi đưa quần áo cho Tố Diệp, bàn tay cô từ trong khe cửa thò ra, cổ tay trắng trẻo đó khiến cậu liên tưởng tới một loại đồ gốm cao cấp, đẹp đến nỗi cậu ngơ ngẩn trong khoảnh khắc. Tuy rằng ban nãy chỉ là một sự tiếp xúc trong giây lát, nhưng cậu vẫn có cảm giác ngón tay cô rất mềm mại, mịn màng tựa cây bông.

Khoảnh khắc ấy, như có một dòng điện chạy qua cơ thể, khiến cậu bàng hoàng bất ngờ buông tay.

Cũng đồng thời, trước mắt Niên Bách Tiêu lại hiện lên dáng vẻ Tố Diệp quấn chiếc khăn tắm trắng muốt…

Đang suy nghĩ thì cửa phòng tắm bị đẩy ra.

Tố Diệp nhảy từ trong ra. Cột tóc cao rối bù sau gáy cũng nảy tưng tưng theo cô. Cô đã mặc quần áo xong xuôi. Gương mặt mộc sạch sẽ trông thuần khiết như một học sinh đại học.

Niên Bách Tiêu thấy vậy vội chạy tới đỡ, nhưng vẫn cẩn thận, dè dặt tránh tiếp xúc với da thịt cô.

“Vừa rồi, xin lỗi nhé!” Cậu ta lại xin lỗi, gò má còn hơi đỏ: “Tôi… Tôi cứ tưởng chị mặc xong quần áo rồi. Lúc đó tôi không nghe thấy tiếng nước chảy. Sau đó, tôi nghĩ vết thương của chị xảy ra vấn đề, khi tôi nghe thấy tiếng máy sấy tóc, chị đang sấy vết thương. Tôi… Tôi muốn giúp đỡ, chị đừng hiểu lầm!”

Lần đầu tiên cậu ta nói một câu dài như thế bằng tiếng Trung dài như vậy, rất cố gắng. Có thể nhận ra ngay kết cấu ngữ pháp có vấn đề nhưng đủ để biểu đạt rõ ràng suy nghĩ của mình.

Tố Diệp nghĩ lại chuyện vừa nãy cũng cảm thấy khá ngượng, nhưng là người lớn tuổi hơn, cô cũng không thể quá so đo. Quan trọng hơn là, trong mắt cô Niên Bách Tiêu đích thực chỉ là một đứa trẻ. Cô không thể nào phân cao thấp với trẻ con được, thế nên cô xua tay nói: “Ầy, chuyện có gì to tát đâu, tôi không trách cậu!”

Niên Bách Tiêu nghiêng đầu nhìn cô không chớp mắt.

“Tôi không trách cậu thật mà.” Tố Diệp lặp lại lần nữa.

“À… à…” Cậu ta vội vàng nhìn đi chỗ khác.

Chính vào lúc nãy, cậu bỗng cảm thấy gương mặt cô xinh đẹp vô cùng, hệt như đóa hoa sen trắng ngần, tinh khiết, nhưng lại toát lên một sự thánh thiện không thể xâm phạm.

Tố Diệp đang được Niên Bách Tiêu dìu vào trong phòng khách, bỗng nghe thấy có tiếng bánh xe lăn trên mặt đường. Cả hai người đều dừng bước, ngay sau đó có tiếng mở cửa nhà để xe dưới tầng hầm.

Hai người đưa mắt nhìn nhau đầy kinh ngạc. Không thể nào là người giúp việc. Tuy rằng tứ hợp viện có tài xế nhưng cô giúp việc đi chợ luôn rất gần, không thể lái xe đi được.

Tố Diệp vội vàng đi vào phòng khách. Cô chẳng quan tâm tới cái chân đau nữa, trái tim chẳng hiểu sao bỗng đập thình thịch, rộn ràng. Có một dự cảm không tên nổ tung trong lòng cô.

Cho tới khi cánh cửa thang máy của nhà để xe từ từ mở ra.

Cô vừa vào đến phòng khách, đã nhìn thấy Niên Bách Ngạn từ trong đi ra.

Cả người cô bỗng nhiên sững sờ.

Người đàn ông trước mắt hệt như bước ra từ trong nỗi nhớ của cô vậy. Một chiếc áo len cổ cao màu xanh xám cùng chiếc quần Âu màu xám. Anh tùy tiện đeo lên cổ một chiếc khăn choàng màu đen kiểu nam, trên cánh tay còn vắt một chiếc áo dạ dáng dài cùng màu với khăn choàng. Trong tay anh ngoài chiếc cặp tài liệu còn xách theo mấy chiếc hộp giống như hộp quà.

Trông anh bụi bặm, gió sương, gương mặt còn thấm chút mỏi mệt.

Nhưng sau khi nhìn thấy Tố Diệp, anh liền nở nụ cười, hiền hòa như gió xuân, ngập tràn khắp đôi mắt hàng mi, cũng làm cháy lên đôi mắt thâm sâu của anh, giờ này nó đang nổ rực rỡ như một màn pháo hoa.

Sau đó, anh sải bước về phía cô, bước chân nhanh như gió. Sau khi bỏ hết áo khoác, cặp tài liệu và những thứ trong tay xuống mặt bàn, anh lập tức bế bổng Tố Diệp lên.

Tố Diệp còn chưa kịp phản ứng gì, hai chân đã bay lên không. Được Niên Bách Ngạn bế chặt cô mới tỉnh lại, cũng giơ tay ôm chặt cổ anh.

Trông Niên Bách Ngạn có vẻ rất hưng phấn, bế cô đứng quay mấy vòng tại chỗ. Tiếng cười sảng khoái của anh hòa vào nụ cười yêu kiều của cô, vang vọng khắp phòng khách. Niên Bách Tiêu đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, trong lòng ít nhiều cũng có chút buồn, trong miệng cậu toàn là cảm giác đắng chát.

Cậu không thể không thừa nhận, khi anh mình bước nhanh về phía Tố Diệp, rồi bế cao cô lên, quay mấy vòng trong hạnh phúc, cảnh ấy đẹp đến nhường nào. Nó như hình ảnh trong một câu chuyện cổ tích, khi chàng hoàng tử điển trai cao lớn gặp lại nàng công chúa kiều diễm.

Tiếng cười của hai người ít nhiều khiến Niên Bách Tiêu cảm thấy lạc lõng. Bỗng nhiên, cậu ta lên tiếng: “Chân cô ấy bị thương!”

Câu nói ấy đã phá vỡ thành công cảnh đẹp trước mặt.

Niên Bách Ngạn hơi ngẩn ra, đặt cô xuống. Lúc này anh mới để ý một bên chân cô băng vải trắng.

Nụ cười bên khóe môi tắt ngấm, đầu mày anh chợt nhíu lại đầy nghiêm khắc: “Chuyện gì đây?”

Tố Diệp cướp lời: “Em chỉ không cẩn thận bị trầy xước thôi. Bác sỹ nói không bị thương tới xương khớp. Không tin, anh hỏi Bách Tiêu mà xem.” Dứt lời cô quay đầu về phía Niên Bách Tiêu, nhìn cậu ta bằng ánh mắt cảnh cáo.

Niên Bách Ngạn ngước mắt lên Niên Bách Tiêu, ngữ khí rất khẽ nhưng đủ tính uy hiếp: “Trầy xước?”

Niên Bách Tiêu há hốc miệng, lướt mắt qua phía Tố Diệp rồi “ừm” một tiếng.

Niên Bách Ngạn có chút chần chừ.

Tố Diệp không quan tâm được nhiều tới vậy, niềm vui từ tận đáy lòng vẫn còn tắt. Cô vui vẻ vòng tay ra sau cổ Niên Bách Ngạn, ngọt ngào nói: “Sao anh lại quay trở về?”

Cô vốn còn định nếu vẫn không nhận được điện thoại của anh, cô sẽ gọi qua xem anh nghĩ thế nào. Không ngờ Niên Bách Ngạn lúc này đây lại xuất hiện thực sự trước mặt cô. Cô có thể nhìn thấy anh, chạm vào anh, ôm lấy anh.

Là một cảm giác hạnh phúc ngập tràn, giống như cô được ăn một chiếc kẹo bông thấm đẫm mùi hương hoa dành dành, từ miệng lan vào tận tim, ngọt ngào, thơm lừng.

Nhưng vẫn có chút xót xa. Cô thương anh lặn lội đường xa.

Thật ra anh có thể gọi một cuộc điện thoại, không cần phải về gấp như vậy.

Vì dù chỉ là một cuộc điện thoại thôi, nghe được giọng nói của anh, cô cũng rất vui rồi.

Niên Bách Ngạn được cô ôm như vậy, phần nào cũng buông lỏng những thắc mắc trong lòng. Bờ môi anh một lần nữa cong lên, nhìn cô cười nói: “Em nói xem tại sao anh phải quay về?”

Tố Diệp mím môi không nói. Từ ánh mắt anh cô có thể đọc được niềm hạnh phúc. Tia sáng ấy như ánh mặt trời, làm rực sáng gương mặt anh, xua tan đi những mệt mỏi.

“Cuối cùng trong điện thoại em quăng lại cho anh một quả lựu đạn lớn như thế, anh làm gì còn tâm trạng ở lại đó nữa.” Trong lúc nói, nụ cười của anh không hề tắt.

Cô nhận ra anh rất vui, nhưng vẫn buột miệng hỏi: “Vậy anh… có vui không?”

Niên Bách Ngạn bất ngờ ôm chặt cô vào lòng, bờ môi dán lên tai cô: “Vui phát điên!”

Cô phì cười.

“Em biết từ khi nào vậy?” Anh buông cô ra, không kìm được lòng mình.

Tố Diệp bị anh nhìn đến đỏ cả mặt, xấu hổ nói một câu: “Hôm qua!”

Niên Bách Ngạn mỉm cười: “Bác sỹ nói được bao lâu rồi?”

Tố Diệp chớp chớp mắt, không hiểu.

Thấy vậy, Niên Bách Ngạn dở khóc dở cười, giơ tay xoa đầu cô đầy tình cảm rồi cao giọng: “Ý của anh là, con của anh bây giờ lớn đến đâu rồi?”

Cao âm bất ngờ ập tới không những làm Tố Diệp giật mình mà ngay cả Niên Bách Tiêu đang hờ hững ăn khoai tây cũng phải kinh ngạc.

“Em… Em không biết…”

Niên Bách Ngạn nhướng mày: “Không biết ư?”

“À…” Tố Diệp gật đầu như cái máy: “Hôm qua mới chỉ biết tin thôi, còn những thứ khác, em vẫn không rõ.”

Niên Bách Ngạn cảm thấy không còn gì để nói, lập tức đứng dậy, vứt chìa khóa cho Niên Bách Tiêu, ra lệnh: “Em lái xe đi!”

Niên Bách Tiêu ngớ người, đang ăn khoai tây cũng ngưng lại.

Niên Bách Ngạn không nói câu nào, bế ngay Tố Diệp lên: “Chúng ta đến bệnh viện ngay bây giờ.” Rồi nói với Niên Bách Tiêu: “Lái xe chậm một chút, cô ấy có thai rồi.”

“Hả?”

~Hết chương 381~