Ánh nắng sải bước, từng chút một dịch chuyển tới chính giữa bầu trời.
Có những tia sáng xuyên qua tầng mây, len vào phòng khách, rơi nghiêng xuống bả vai Niên Bách Ngạn. Gò má anh ánh lên ấm áp trong ánh mặt trời, thần sắc vẫn kiên định như thế, sức mạnh trong đôi mắt vững vàng, trầm ổn như đá tảng.
Khi không có anh ở bên cạnh, Tố Diệp đã từng nhớ tới một loạt các biểu cảm của anh. Khi anh mỉm cười, khi tức giận, khi anh nhíu mày, khi anh cong môi. Đôi khi trầm mặc, lúc đang suy tư, lúc nghiêm túc, khi dịu dàng, những lúc anh nghiêm túc hay khi hung hăng, ngang ngược…
Trong đầu cô có thể tồn tại rất nhiều rất nhiều biểu cảm của Niên Bách Ngạn, duy chỉ khi anh quỳ trông sẽ thế nào thì cô chưa từng nghĩ tới. Đến tận hôm nay, vào giờ khắc này cô mới biết, thì ra khi anh quỳ sẽ khiến trái tim cô như bị vỡ ra đau đớn.
Thế nhưng lại có thêm một cảm giác hạnh phúc không rõ ràng nảy sinh, bắt đầu lan ra không có điểm dừng. Giây phút này, cô có thể cảm nhận được một sự an toàn mãnh liệt. Giống như tối qua, vào lúc cô đang hoang mang lo sợ, anh đã xuất hiện. Chỉ bóng hình cao lớn của anh thôi cũng khiến cô không còn bàng hoàng và sợ hãi nữa.
Mỗi việc làm và lời nói của anh hôm nay đều khiến cô cảm thấy vì có anh, cuối cùng cô đã có cảm giác tìm được gốc rễ.
Gương mặt Tố Đông căng ra, cả người Phương Tiếu Bình thì đờ ra tại chỗ, mắt còn không chớp cái nào. Rất lâu sau, Tố Đông mới nhìn sang Tố Diệp. Tố Diệp ôm chặt cánh tay Niên Bách Ngạn, trông rất đáng thương, khiến ông nhìn thấy cũng không nỡ.
“Tiểu Diệp! Đây là quyết định của bản thân con, nếu có một ngày con hối hận…” Tố Đông nói được một nửa, quả thực không thể nói tiếp được nữa.
Tố Diệp lắc đầu nguầy nguậy: “Sẽ không có ngày đó đâu, nhất định không!”
Tố Đông nắm chặt tay lại, một lúc sau, ánh mắt trở thành khó xử. Đúng với câu nói nào đó, trên đời chẳng có cha mẹ nào thắng được con cái. Trong lòng họ, Tố Diệp chính là con đẻ của họ. Họ có miễn cưỡng thế nào cũng không thể chống chọi lại được câu nói đó của cô: Không muốn hối hận cả đời.
Cuối cùng, Tố Đông hít sâu một hơi, nghiêm mặt quay sang Niên Bách Ngạn: “Tôi cảnh cáo cậu, nếu có một ngày cậu dám có lỗi với Tiểu Diệp, tôi không cần biết cậu ở tập đoàn nào, không cần biết thân phận của cậu cao quý ra sao, dù có phải liều cái mạng già này, tôi cũng sẽ sống chết với cậu!”
Lời nói tuy không khách khí, nhưng rõ ràng đã có chút thỏa hiệp.
Niên Bách Ngạn nắm chặt tay Tố Diệp, gương mặt anh tuấn đầy chân thành. Anh không nói thêm bất kỳ lời hứa hẹn nào khác, chỉ cất lời với thanh âm rõ ràng: “Cảm ơn cô chú tác thành!”
Tố Đông và Phương Tiếu Bình ra về, trước khi đi, Tố Diệp vẫn nhất quyết trả lại thẻ ngân hàng cho Tố Đông.
Sau khi tất cả mọi chuyện yên bình trở lại, Tố Diệp mệt mỏi dựa vào người Niên Bách Ngạn, hồi sau mới lẩm bẩm: “Em cứ tưởng cả ngày hôm nay sẽ lại long trời lở đất.”
Niên Bách Ngạn ôm cô, cười khẽ: “Thấy thiên hạ chưa đủ loạn à?”
“Không, em thấy sợ.” Tố Diệp ngước lên nhìn anh, ánh mắt yếu đuối: “Em sợ sẽ có người chia tách hai chúng ta.”
Anh nhìn gương mặt cô, nụ cười nơi khóe môi có chút xúc động. Rồi anh cúi xuống, hôn lên trán cô, nhẹ nhàng nói: “Bất kỳ ai cũng không có tư cách làm vậy.”
Hạnh phúc như một tấm lưới dầy đặc vây bọc lấy Tố Diệp. Có chút ngọt ngào, còn mang theo một sự bất ngờ, chút gì đau đớn, tất cả hòa vào với nhau tạo thành một cảm xúc không thể tỏ bày.
Cô ôm chặt lấy anh như một cây dây leo dựa vào cây gỗ lớn, cảm nhận sự vững chãi và ấm áp của anh.
Một lúc sau cô khẽ nói với anh: Anh không nên quỳ…
Niên Bách Ngạn chỉ thì thầm hai chữ bên tai cô: Xứng đáng!
Kỳ nghỉ cuối tuần đã trôi qua trong yên bình. Hai ngày này Niên Bách Ngạn gác lại công việc, ở nhà cùng Tố Diệp dọn dẹp cẩn thận lại nhà cửa một lần nữa, kiểm tra xem ngoại trừ hai vạn đó ra còn thứ gì bị mất trộm hay không.
Cứ thế, vào ngày cuối tuần bình lặng và thanh thản, họ đều không ra khỏi nhà. Cuối cùng xác nhận chỉ mất tiền, mới gọi một cuộc điện thoại thông báo cho cảnh sát.
Sau đó, đa phần thời gian là cùng ngồi trên sofa dựa vào nhau trò chuyện, xem phim. Tố Diệp đã đi siêu thị mua một đống đồ ăn vặt về, từ xa nhìn lại hệt như một ngọn núi nhỏ.
Từng túi bim bim to tướng lần lượt bị Tố Diệp ăn, vang lên những tiếng răng rắc, giòn tan. Cô ăn rất phấn khích, cũng phát huy mạnh mẽ tinh thần “có thứ ngon phải chia sẻ cho nhau”, nhất quyết đòi nhét vào mồm Niên Bách Ngạn.
Anh trước nay không thích ăn mấy thứ này, lần nào cũng phải ăn cùng cô mà chẳng biết làm sao.
Hứa Đồng cũng gọi điện thoại tới, có những công việc bắt buộc vẫn cần phải Niên Bách Ngạn gật đầu. Thế là, lúc nhận điện thoại, anh ngồi ôm Tố Diệp, trong miệng không ngừng nhai mấy món quà vặt được Tố Diệp đút cho…
Quãng thời gian này có vẻ yên bình hơn nhiều.
Có lẽ vì thời tiết cũng trở lạnh, nên mọi người cũng lười biếng hơn. Mấy tin đồn liên quan tới nhà họ Diệp cũng không còn bị người ta xôn xao rầm rộ nữa. Mọi chuyện trên đời này là vậy, chẳng có gì là vĩnh viễn, scandal lại càng như vậy. Vốn dĩ đó chỉ là trò đùa vô vị để giết thời gian. Trong một xã hội mà tin tức bùng nổ như ngày nay, nó cũng dễ dàng tan biến như mây.
Thế nên khi Tố Diệp rực rỡ xinh đẹp xuất hiện tại phòng tâm lý Liêm Chúng, mấy tay phóng viên mấy hôm trước chỉ mong lột da cô ra, giờ đã không thấy mặt mũi đâu. Chẳng ai nhớ mãi không quên một chuyện gì, huống hồ là mấy tin lá cải của nhà người ta?
Bận rộn cả một buổi sáng, tới trưa, Tố Diệp mệt mỏi rũ rượi, vì đa phần toàn bộ sức lực cô đã dồn hết cho người khách ban sáng. Đó là một người đàn ông bị mắc bệnh sạch sẽ, lúc nói chuyện với cô còn phải bịt mũi, điệu bộ như sợ rằng nước bọt của cô sẽ có sức công phá khủng khiếp tới sinh lý của ông ta vậy, chỉ mong ngồi cách xa cô vạn dặm.
Đầu tiên cô tìm ra nguyên nhân hình thành án tâm lý, rồi áp dụng trị liệu nhận thức để tiến hành chữa trị cho ông ta. Ai ngờ cả quá trình ông ta rất thiếu hợp tác. Ghế không lau tới lần thứ sáu thì tuyệt đối không ngồi, cả cốc giấy cũng phải dùng nước nóng tráng qua nhiều lần mới dám sử dụng. Tố Diệp phán đoán ông ta mắc bệnh ưa sạch sẽ nghiêm trọng đồng thời cũng mắc cả bệnh cưỡng chế. Như vậy, cô lại phải điều chỉnh phương án trị liệu lại từ đầu.
Bữa trưa được cô giải quyết nhanh gọn ngay trong phòng làm việc.
Trong phòng của Lý Thánh Đản. Ở Liêm Chúng, trước nay Tố Diệp luôn có thói quen sinh hoạt cùng với Lý Thánh Đản. Còn Lý Thánh Đản rõ ràng trước đây đi theo Phương Bội Lôi đã chịu quá nhiều đãi ngộ phân biệt đối xử, ít nhiều cũng để lại ám ảnh tâm lý. Sự thẳng thắn, không hề giả tạo cùng cảm giác thân thiện của Tố Diệp cũng khiến cô ấy vừa mừng vừa lo. Thế là chỉ cần lúc Tố Diệp đang ăn trưa trong phòng làm việc, cô ấy cũng chủ động dành ra một chút không gian của bản thân, vui vẻ đặt cho Tố Diệp mấy món cô thích ăn nhất.
Tiếc là hôm nay Tố Diệp ăn không ngon miệng, ăn gì cũng thấy uể oải, phản ứng cũng càng ngày càng chậm chạp. Sau khi Lý Thánh Đản bày xong thức ăn, thấy cô cứ vô thức nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó bèn hỏi: Bác sỹ Tố! Chị nghĩ gì vậy?
Hồn phách Tố Diệp một lúc sau mới trở lại, gật đầu như khúc gỗ.
Thấy vậy Lý Thánh Đản chép miệng. Xem ra vị khách ban sáng thật sự đã khiến chị phát điên rồi.
Sao chỉ có phát điên?
Tố Diệp theo nghề này lâu như vậy rồi, sợ nhất là gặp phải án nào muốn trị liệu mà lại không chịu hợp tác. Gặp kiểu người này cô chỉ muốn đá bay ra ngoài, kèm thêm một câu: Bà nội à! Không muốn chữa thì tới đây lãng phí thời gian của tôi làm gì?
Dùng bữa trong tâm trạng chán nản, hôm nay cô đúng là nói rất ít, chỉ có Lý Thánh Đản tía lia không ngớt.
Ăn mãi ăn mãi, bỗng có một điệu nhạc quái dị phát ra từ máy tính của Lý Thánh Đản, nhẹ nhàng nhạt nhòa mà lại âm u nặng nề, như đến từ âm phủ.
Điệu nhạc này rất quen tai, Tố Diệp cảm thấy mình đã nghe ở đâu đó.
Khi cô đang cầm cốc nước lên định uống thì ca từ của nó lọt vào tai cô:
“Tam Hà dẫn dắt linh hồn, nước mắt lã chã rơi. Châm lên ánh đèn xanh âm u le lói. Đi qua ngõ sâu dài dằng dặc. Phẩy nhẹ vạt sương sáng sớm…”
Nước lọc xoay tròn trong cổ họng, suýt nữa thì bị cô phun ra ngoài. Ca khúc cứ tự nhiên lọt vào tai cô, khuấy đảo suy nghĩ của cô. Một đoạn hồi ức của quá khứ cũng như đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Cuối cùng cô cũng nhớ ra nó, nhớ lại đoạn ca từ quen thuộc này.
Tim cô bỗng đập thịch một tiếng, những ngày bồng bềnh trên chiếc thuyền gỗ, nhìn người hai bên bờ sông thả hoa đăng trong tết Trung Nguyên lại hiện lên trước mắt.
Trấn Thiên Đăng.
Cô ngồi trên mạn thuyền, đầu dựa vào cửa sổ, cảm nhận cái dịu dàng mềm mại của đất trời Giang Nam sương khói qua cơn mưa bụi. Trên bờ là thanh âm dịu dàng, kéo dài, vòng quay trong con ngõ dài, rẽ ngoặt ánh sáng, cùng với dòng nước chầm chậm chảy dưới cầu, lọt vào tai cô.
Ngày hôm ấy, mặt sông cũng ẩn hiện những chiếc hoa đăng, còn có chiếc thuyền chờ rất nhiều đồ cúng cho Tết Trung Nguyên, mang theo hy vọng của người dân và một bà đồng.
Có một hương vị văn hóa sâu đậm.
Cô chẳng biết mình đã ngủ gật từ lúc nào. Cô ngáp ngủ, rồi nhìn theo khung cảnh bồng bềnh, dập dềnh, sau đó nghe thấy điệu nhạc kỳ lạ này vang vọng trong không gian.
Bên tai cô…
Chắc chắn là điệu nhạc này.
Có lẽ điệu khúc này không có gì khác thường.
Chỉ có điều lúc đó cô chợt bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, bàng hoàng tưởng rằng người chèo thuyền đang bật một hí khúc của nơi đây. Mà hôm nay cô cũng bất ngờ nghe được ca khúc này trong phòng của Lý Thánh Đản, lại càng cảm thấy kinh ngạc, thậm chí có thể nói kỳ quái khó giải thích.
Tại sao cô ấy lại có điệu nhạc này?
Tốc độ của bài hát trong máy tính của giống hệt như trên chiếc thuyền ở trấn Thiên Đăng. Sau khi bài hát kết thúc, Tố Diệp vẫn chưa thể thoát khỏi cảm giác ngỡ ngàng.
Lý Thánh Đản thấy mắt cô đờ đẫn thì lấy làm lạ, giơ tay huơ huơ trước mặt cô rất lâu cũng không thấy cô có phản ứng gì, bèn hỏi: Bác sỹ Tố! Rốt cuộc hôm nay chị làm sao vậy?
Cô bất ngờ ngẩng đầu nắm lấy tay Lý Thánh Đản, thấp giọng nói một câu: “Bật lại bài hát vừa rồi một lần nữa đi.”
“Vừa rồi? Bài nào cơ?” Lý Thánh Đản chỉ mải ăn cơm, bật bài gì cũng chẳng để tâm.
“Bài ngay trước đó.”
Lý Thánh Đản đứng dậy đi tới trước máy tính, nhìn list nhạc trên màn hình, sau đó ngón tay cô ấy chạm nhẹ vào một điểm nào đó. Khúc nhạc quỷ quái lại từ từ theo đôi tay, chạm vào trái tim Tố Diệp.
Hệt như một đêm đen ập xuống, từng tiếng kêu khàn khàn của đàn quạ kéo tới, làm tai cô đau nhức, giống như hiệu ứng của nhạc điện tử và kèn clarinet, dường như khiến cô trở về một con ngõ sâu không thấy đầu. Trước sau, trái phải đều tối đen như mực.
Cánh mũi Tố Diệp vì căng thẳng mà phập phồng không thôi, cả trái tim cô cũng thắt lại vì bản nhạc này. Cuối cùng cô cũng nhìn thấy một ánh sáng le lói trong con ngõ. Đó là một ngọn đèn xanh nhạt nhòa. Sau đó, dưới ánh sáng xanh âm u hiện lên một cái bóng nhỏ xíu, một đôi giày hiện rõ trong quầng sáng ấy.
Đó là đôi giày của một cậu bé, da giày đồng màu với tường gạch xám, bên trên còn dính chút bùn đất của con ngõ. Đôi giày đó bất động khi ánh sáng xanh đang xoa nhẹ lên tất cả. Tố Diệp không nhìn rõ hình dáng của cậu bé ấy. Cô chỉ có thể thông qua chiếc giày để đoán định độ tuổi của cậu bé. Không lớn, chỉ khoảng bảy, tám tuổi gì đó.
Âm nhạc và chiếc giày trong ký ức tạo thành một sự đan xen kỳ dị. Những điều lạ lùng từng xuất hiện trong giấc mơ của cô đều có dấu ấn trong ký ức, khiến cô nhất thời khó mà phân biệt được chỉ là mộng tưởng hay thật sự đã từng xảy ra chuyện gì.
Cho tới khi thanh âm cuối cùng của bản nhạc ré lên như mèo kêu, Tố Diệp bỗng cảm thấy như có thứ gì túm chặt lấy dạ dày của mình. Cô đột ngột đứng bật dậy, chạy thẳng vào nhà vệ sinh, lập tức nôn hết chút thức ăn ít ỏi của bữa trưa ra ngoài...
~Hết chương 347~
*Lảm nhảm: Done buổi sáng, buổi chiều là đất diễn của Khải Lan, lâu lắm hai em ấy không lên sàn