Hào Môn Kinh Mộng 3: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 6 - Chương 255: Đều là nỗi đau

Ông chủ Kim lại tới.

Nhưng lần này ông ta không đeo vàng dắt bạc nữa, trên người mặc bộ quần áo công sở vô cùng giản dị. Trên cổ ông ta cũng không còn dây chuyền vàng, giơ tay ra cũng không thấy đồng hồ và nhẫn vàng đâu nữa. Vì thế ánh sáng xung quanh ông ta cũng không còn mãnh liệt như mọi lần.

Tố Diệp khoanh hai tay trước ngực, không nhận lấy bó hoa hồng to tướng mà ông chủ Kim tặng cho cô, chỉ đánh giá ông ta một lượt từ trên xuống dưới rồi tốt bụng hỏi một câu: Ông vừa bị cướp à?

Không còn đeo những thứ chói mắt ấy theo người, ông chủ Kim trông cũng thân thiện hơn một chút. Chỉ có điều về diện mạo cô thực sự không dám tâng bốc nhiều. Tố Diệp biết những người đàn ông ở tầm tuổi này không biết kết hợp quần áo cho lắm, vì thế cũng thông cảm phần nào. Vừa nhìn đã biết bộ quần áo đó được làm bằng chất liệu tốt, giá cả có lẽ không hề phải chăng. Thế nhưng mặc lên người ông ta, khiến chúng kệch cỡm như quần áo đi ăn trộm về. Quan trọng là cách phối màu. Quần áo đồng bộ màu be đậm, nhưng dưới chân lại đi đôi giày thể thao màu da cam.

Đúng vậy, bây giờ rất nhiều thanh niên trẻ trung thích đi giày thể thao mặc cùng đồ công sở, nhưng tầm tuổi ông ta thì…

Ông chủ Kim tươi cười. Ông ta vừa cười càng khiến Tố Diệp thêm bất ngờ. Cả cái miệng đầy răng vàng bay đâu mất, giờ chỉ còn lại những chiếc răng trắng bóc, thậm chí còn trắng sáng, thẳng hàng hơn cả diễn viên Hàn Quốc. Cô kinh hãi chỉ vào răng ông ta: “R… Răng… của ông!”

“Đây là lớp dán tốt nhất và mỏng nhất trên thế giới hiện giờ. Chẳng phải em nói không thích những người khoe khoang sao? Thế nào? Hình tượng của tôi hôm nay ổn chứ?”

Tố Diệp sầu não, thật sự thấy hối hận vì đã không ở lại trên tầng thảo luận lâu thêm một chút với Phương Bội Lôi về đề tài thôi miên. Những người xung quanh đều nhìn họ bằng ánh mắt hiếu kỳ, rõ ràng là đang đợi trò vui. Cô thực sự không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, thấp giọng nói: “Hai chúng ta không có cơ hội. Tôi không thích mẫu người như ông, ông hiểu chứ?”

“Tình cảm có thể từ từ bồi đắp mà. Lâu dần em sẽ yêu tôi thôi. Bác sỹ Tố! Chỉ cần em chịu theo tôi, cổ phần, sản nghiệp đứng tên tôi đều sẽ chia cho em một nửa. Của tôi chính là của em, em muốn tiêu xài gì cũng được.”

Đầu Tố Diệp đau nhức, nhưng cũng chẳng hơi đâu to tiếng với ông ta, cô bèn thẳng thừng trả lời: “Xin lỗi ông! Tôi không thể đồng ý được, tôi đã kết hôn rồi.”

“Á?” Ông chủ Kim sững sờ, lập tức lắc đầu: “Tôi không tin, em đâu có đeo nhẫn cưới.”

“Ai quy định kết hôn là nhất định phải đeo nhẫn cưới?” Tố Diệp hỏi ngược lại.

“Tóm lại một câu thôi. Ông và tôi không duyên không phận, ông đừng lãng phí thời gian vào tôi nữa.” Nói rồi cô quay người bỏ đi.

Ông chủ Kim bất ngờ chạy tới trước mặt, chặn đường cô: “Đừng lừa gạt tôi! Tôi đã dò la tin tức cả rồi, em vẫn còn độc thân.”

“Tôi kết hôn bí mật không được à?”

“Vậy được, chồng của em là ai?”

Tố Diệp nhíu mày.

“Không trả lời được tức là em đang nói dối.”

“Anh ấy là Niên…” Vừa thốt ra được một chữ cô liền dừng lại đột ngột. Có những lời không thể nói bừa, nếu không sau này sẽ gặp nhiều phiền phức.

Ông chủ Kim thấy cô ấp úng mãi không nói nổi cái tên, bèn cười: “Niên gì cơ? Không nói ra được có phải không? Còn dám bảo không trả lời qua loa để lừa tôi?”

“Chồng cô ấy chính là tôi, người ngày nào cũng thích dính lấy cô ấy đây.” Một giọng nói bất chợt vang lên sau lưng. Tố Diệp còn chưa kịp phản ứng lại, bàn tay của người đàn ông đã vắt ngang, khóa chặt lấy vai cô một cách mạnh mẽ.

Cô quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt cười tít của Kỷ Đông Nham.

Trời đất ạ. Sao cả anh ta cũng tới đây?

Ông chủ Kim nheo mắt: “Anh là…” Trông hơi quen quen.

Kỷ Đông Nham giơ tay ra trước mặt ông ta: “Anh Kim Đại Trung phải không? Hân hạnh, hân hạnh! Cứ gọi tôi là Kỷ Đông Nham được rồi.”

Tố Diệp nghiến răng, tên này cũng khách khí đấy chứ!

Ông chủ Kim vừa nghe tên anh ta đã bàng hoàng, đập mạnh vào đầu, lập tức nhớ ra: “… Kỷ Thị?”

“Hổ thẹn, hổ thẹn!”

“Ôi chao! Hóa ra đây chính là anh Kỷ.” Ông chủ Kim vội vàng giơ hai tay ra bắt tay với Kỷ Đông Nham.

Kỷ Đông Nham vốn chẳng muốn trò chuyện gì với ông ta, chẳng qua là ngồi trong xe, nhìn thấy Tố Diệp mãi không dứt được cái gã đàn ông phiền phức đó, anh ta mới phải tới giúp đỡ. Đương nhiên trước khi giúp đỡ, nhân tiện cũng đã điều tra luôn về con người này, để xem xem rốt cuộc có bao nhiêu tài sản mới dám bỏ qua tất cả hình tượng để theo đuổi một cô gái trông còn trẻ hơn mình những hai chục tuổi.

Vừa điều tra đã ra ngay lập tức. Kim Đại Trung, trong tay đúng là cũng có hai, ba công ty ra dáng.

“Thật ngại quá, anh không phiền trả bác sỹ Tố lại cho tôi chứ?” Kỷ Đông Nham cười vô cùng hòa nhã.

Ông chủ Kim đờ đẫn mấy giây, khó khăn lắm mới lúng búng nói: “Hai người…”

“Chính xác!” Kỷ Đông Nham ôm chặt Tố Diệp, vẫy tay về phía ông chủ Kim: “Tạm biệt ha!”

Ông chủ Kim tuy không cam tâm nhưng cũng không thể đuổi theo. Kỷ Thị là một doanh nghiệp lớn, ông ta nào dám đắc tội. Cộng thêm việc tay Kỷ Đông Nham này vừa đến đã gọi thẳng tên mình ra như vậy, xem ra phải chuẩn bị trước rồi mới tới.

“Kỷ Đông Nham! Anh bảo có phải điện thoại của tôi bị hỏng rồi không?” Ngồi trên bàn ăn, Tố Diệp cầm dĩa, nhưng ánh mắt cứ nhìn chằm chằm cái di động, giọng oán trách.

Kỷ Đông Nham liếc nhìn cô rồi rút điện thoại của mình ra. Anh nhập vào một dãy số. Chẳng mấy chốc chiếc di động trước mặt Tố Diệp kêu lên, tên của Kỷ Đông Nham nhấp nháy trên màn hình. Tố Diệp bèn tắt máy, thở dài.

“Sự thật chứng minh em sống một ngày không khác gì một năm.” Kỷ Đông Nham vô tư nói: “Mới có mấy hôm không liên lạc thôi mà, có cần thiết phải thế không?”

“Chẳng phải đang chiến tranh lạnh sao?”

“Thì đó, có phải chia tay đâu!”

“Thế này có khác gì chia tay.” Tố Diệp đập hai cái vào điện thoại, rồi vứt luôn vào trong túi xách.

“Khác đấy!” Kỷ Đông Nham cười rất tươi: “Chia tay rồi thì anh ta thành người cô đơn, còn trước mặt em là cả một cảnh đẹp.”

“Nói nhăng cuội!”

“Ý anh là, hai người mà cắt đứt thật thì còn anh đón em, lo cái gì.” Kỷ Đông Nham rót một ít rượu vang, chầm chậm nói.

Tố Diệp trừng mắt, ôm đầu không lên tiếng. Kỷ Đông Nham thấy tâm trạng cô thật sự tồi tệ cũng không đùa cợt nữa, nghiêm túc nói: “Mặc dù anh không ưa gì cái gã Niên Bách Ngạn đó, nhưng vẫn phải công bằng nói mấy câu.”

Cô mệt mỏi ngước lên.

“Anh ta ấy à, tính cách… nói thế nào nhỉ? Có hơi…” Kỷ Đông Nham đang cố gắng tìm ra một từ thích hợp để hình dung Niên Bách Ngạn: “Có hơi tích cực quá. Ý anh nói là trong công việc ấy. Còn em, trong việc này, đúng là đã phạm vào nguyên tắc của anh ta. Anh tin là em cũng đã hiểu ra. Anh ta là vậy đấy, mặt lúc nào cũng hằm hằm, nghiêm nghị. Em đã thấy anh ta đùa bỡn với ai bao giờ chưa?”

Dọc đường, Tố Diệp cứ thơ thẩn, tận tới khi Kỷ Đông Nham kéo cô lên xe cô mới hoàn hồn, hỏi tại sao anh ta tới đây. Kỷ Đông Nham nói là dạo qua xem số mình có ăn may, được mời cô một bữa cơm không. Tố Diệp cũng không đáp lại. Anh ta nhìn ra cô không được vui, lại hỏi cô đã xảy ra chuyện gì. Mấy ngày nay tâm trạng Tố Diệp rất bức bối, cô bèn kể hết tất cả mọi chuyện cho Kỷ Đông Nham. Sau đó, Tố Diệp bèn trở thành một người lắm lời. Đầu tiên kể lể Niên Bách Ngạn cương quyết ra sao, khó khăn thế nào, rồi tới mình chịu bao tủi hờn. Cuối cùng cũng lôi luôn cả Kỷ Đông Nham vào chịu trận, trách móc đàn ông không biết thông cảm cho phụ nữ.

Nghe xong mấy lời của Kỷ Đông Nham, Tố Diệp mím chặt môi, ăn miếng thịt bò cũng chẳng thấy ngon miệng: “Anh ấy cũng không phải là quá nghiêm túc, chỉ không nói tình người thôi.”

“Nghe em miêu tả như thế, anh đoán chắc là anh ta giận thật rồi.” Kỷ Đông Nham từ tốn nói: “Anh hiểu con người Niên Bách Ngạn hơn ai hết. Anh ta mà không quan tâm tới em, chẳng hơi đâu tức giận.”

“Em cũng thế mà…”

“Thế nên có gì mà phải khó chịu. Cùng lắm thì em gọi điện trước đi.” Kỷ Đông Nham khuyên giải ngắn gọn.

“Em không thèm!” Tố Diệp lại bắt đầu bám riết lấy thể diện.

Kỷ Đông Nham cười xấu xa: “Hay là em nhắn cho anh ta một tin, cứ nói là hai chúng ta đang ăn cơm ở đây. Anh dám bảo đảm với em, trong vòng mười phút anh ta sẽ xuất hiện ngay trước mặt em, tin không?”

“Kỷ Đông Nham! Anh thích tôi phải không?”

“Dĩ nhiên!”

“Thế sao tôi thấy anh toàn đẩy tôi xuống hố thế?” Tố Diệp siết chặt chiếc dĩa trong tay, chỉ mong nó biến thành vũ khí, gậy gọc gì đó chọc vào mặt anh ta: “Tại sao tôi phải cúi đầu trước?”

Kỷ Đông Nham lập tức giơ tay đầu hàng: “Em nghe anh nói hết đã.”

Tố Diệp trợn trừng.

“Đầu tiên em phải thừa nhận rằng Niên Bách Ngạn rất bận, đúng không?”

Cô gật đầu.

“Thứ hai, em cũng thừa biết anh ta chẳng bao giờ lên weibo, đúng chưa?”

“Rốt cuộc anh muốn nói gì?”

Nụ cười của Kỷ Đông Nham chẳng tốt đẹp chút nào: “Em vừa không muốn chủ động gọi điện cho anh ta, lại cũng chẳng muốn nhắn tin, thế thì hai chúng ta chụp ảnh đi. Hình như anh ta có dùng weichat, lần trước anh nhìn thấy ảnh hai người chụp chung rồi.”

Tố Diệp chớp mắt.

“Em chụp lại cảnh hai chúng ta cùng ăn cơm… À không, thậm chí em không cần chụp mặt anh, chỉ cần chụp hai ly rượu vang này thôi, anh ta nhất định sẽ tới ngay tắp lự.”

Tố Diệp nghĩ đi nghĩ lại, vẫn lắc đầu: “Như thế rõ ràng quá!”

Kỷ Đông Nham thở dài: “Em khó chiều thật đấy.”

“Câu này với câu Niên Bách Ngạn mắng tôi bị điên có gì khác nhau đâu.” Tố Diệp buồn rầu nói.

“Câu đó mà anh ta cũng phát ngôn được, đúng là giận điên rồi.” Kỷ Đông Nham cười.

“Tôi cũng giận.” Tố Diệp tuy ngoài miệng thì nói thế nhưng trong lòng thì đang phát hoảng.

Kỷ Đông Nham chỉ biết nhún vai cười. Dưới cảnh đêm, gương mặt nhỏ xíu của cô nhợt nhạt vô cùng. Nói anh ta không đau lòng là giả, nhưng sự thực là cô đang đau lòng vì người đàn ông khác.

“Nói xem, em chọc giận anh ta kiểu gì?”

Tố Diệp cúi gằm, nhìn món ăn trên đĩa, cầm dĩa chọc chọc mấy cái mới ngước mắt lên: “Tôi cào anh ấy.”

Kỷ Đông Nham ngẩn người: “Có nghiêm trọng không?”

Cô lắc đầu: “Không rõ nữa! Chỉ thấy trên cổ áo sơ mi lem hai vết máu.”

“À… cổ à…” Anh ta cứ tưởng là mặt: “Thế thôi mà tức giận?”

“Không phải!” Tố Diệp cầm ly rượu, thở dài nhìn Kỷ Đông Nham: “Tại tôi nói một câu không nên nói, nhắc tới một người không được nhắc.”

Kỷ Đông Nham nhận thấy cô đang ân hận, cũng nhận ra sự việc có lẽ không đơn giản như thế. Hai người đó không phải là những người có thể vì mấy chuyện cỏn con mà cãi vã đến mức này, nhất định là có gì châm ngòi.

Cô siết chặt tay, chậm chạp nói: “Tôi đã nhắc tới Văn Giai…” Cô biết một khi nói cái tên này ra, Kỷ Đông Nham cũng sẽ hiểu tất cả. Cô đã điều tra hai người họ, cũng biết đây là cái tên tối kỵ với họ. Nhưng sở dĩ cô kể lại chuyện này trước mặt Kỷ Đông Nham là vì không định tiếp tục che giấu nữa.

Quả nhiên, sắc mặt Kỷ Đông Nham lập tức thay đổi, nụ cười mỉm trên môi dần dần cũng lạnh toát.

“Xin lỗi nhé! Tôi biết tôi không nên nhắc tới cô ấy trước mặt hai người.” Tố Diệp chân thành nói: “Thật lòng tôi không định nói ra đâu, nếu hai người không chủ động nói tôi cũng tuyệt đối không hỏi. Chẳng hiểu sao tối hôm đó… đúng là đã nói những lời không nên rồi.”

Kỷ Đông Nham cụp mắt xuống, che giấu tâm trạng của mình. Một lúc sau, anh ta nhấp một ngụm rượu vang rồi khẽ hỏi: “Em đã nói gì với Niên Bách Ngạn?”

“Tôi nói với anh ấy đừng tưởng mình làm chuyện gì cũng đúng. Nếu vậy Văn Giai sẽ không chết, cũng không chôn theo cả tình bạn của hai người.” Tố Diệp thở dài nặng nề.

Kỷ Đông Nham nhẹ nhàng gật đầu, bỗng cười chua xót: “Lúc đó mà Niên Bách Ngạn không tát cho em một cái là em quá may mắn rồi. Một người kiêu ngạo như anh ta mà em lại mang mấy lời này ra công kích, khác nào tấn công vào chỗ hiểm.”

Tố Diệp bất chợt run rẩy.

“Đổi lại là anh, có lẽ anh cũng sẽ rất tức giận.” Ngữ điệu của Kỷ Đông Nham chậm rãi, có chút khó xử: “Thế nên, Tiểu Diệp! Sau này thật sự không được nói như thế nữa. Văn Giai, dù đối với anh hay Niên Bách Ngạn đều là một nỗi đau không thể nói ra.”

“Xin lỗi anh…” Lời xin lỗi ấy như đang nói với Kỷ Đông Nham, lại như dành riêng cho Niên Bách Ngạn.

Thấy cảm xúc của cô lại suy sụp, Kỷ Đông Nham lập tức khôi phục tâm trạng bình thường. Anh ta bỏ qua câu chuyện nặng nề vừa rồi, đổi sang đề tài khác: “Nếu em đã cảm thấy Niên Bách Ngạn đáng ghét như thế, hay là xem xét đến anh một chút đi.”

Tố Diệp lườm anh ta. Lại chứng nào tật nấy rồi!

“Em đừng có vội phủ nhận. Dù sao bây giờ cả hai người chẳng ai thèm để ý đến ai, thì cứ làm bạn gái anh mấy ngày.” Kỷ Đông Nham đưa ra một đề nghị rất “vô liêm sỉ”.

“Anh làm vậy là lợi dụng lúc người ta sơ hở đấy?” Cô nhớ lại lời cảnh cáo lúc trước của Niên Bách Ngạn.

“Lợi dụng lúc người ta sơ hở?” Kỷ Đông Nham kêu lên kinh ngạc: “Anh không thích từ này. Anh nói năng đàng hoàng. Từ này em tự nghĩ ra hay có người nào nhồi nhét mấy thứ không tốt vào đầu em vậy?”

Tố Diệp nghe ra anh ta đang ám chỉ Niên Bách Ngạn, cố tình trầm ngâm: “Thật ra… đề nghị của anh cũng không tồi… Tôi suy nghĩ xem sao!”

“Suy nghĩ bao lâu?”

“Một năm? Hai năm? Hay là tới lúc tôi bảy, tám mươi tuổi gì đó.” Tố Diệp thành thật trả lời.

Kỷ Đông Nham nhướng mày: “Cả đời này anh cũng sẽ kết thù với Niên Bách Ngạn. Anh ta không những cướp kim cương của anh mà còn cướp cả người phụ nữ của anh nữa!”

“Tôi là người phụ nữ của anh khi nào?”

“Chẳng phải anh quen em trước anh ta sao?”

Tố Diệp xua tay: “Tôi còn ngủ cùng giường với anh ấy trước khi gặp anh.”

“Em ăn nói tổn thương người khác thật đấy.”

“Thế nên anh ấy mới mắng tôi là kẻ điên.” Nói rồi, gương mặt cô lại nhuốm chút buồn thương.

Kỷ Đông Nham thấy vậy lập tức nói: “Anh ta mới thần kinh thì có, mặc kệ anh ta!”

Tố Diệp vẫn rất buồn, khóe mắt đã lại đỏ lên.

“Đừng buồn nữa! Con người dù sao cũng phải ăn uống, ngủ nghỉ. Em nhìn gương mặt em bây giờ đi, chẳng còn tý thịt nào.” Kỷ Đông Nham thấy cô như vậy rất hoảng sợ, vội vàng cắt thịt bò để vào đĩa cho cô: “Đừng nghĩ gì nữa cả! Tối nay anh mời, em muốn ăn gì cứ ăn thoải mái.”

“Anh nói thật à?” Giọng Tố Diệp nghẹn ngào.

“Thật mà! Em tự soi gương đi, gầy rộc cả đi rồi.”

“Không phải… ý tôi là chuyện anh bảo đãi tôi ấy.” Cô cố gắng nén nước mắt, hỏi.

Kỷ Đông Nham gật đầu lia lịa: “Anh lừa em làm gì? Yên tâm đi, anh mời!”

“Thế thì gọi thêm hai phần pho mát, năm phần gan ngỗng. Cả món nấm xào măng của nhà hàng này cũng được lắm, gọi một phần đi.”

Kỷ Đông Nham ngỡ ngàng nhìn cô. Chẳng phải đang rất đau lòng sao? Buồn mà ăn được nhiều thế à?

Lát sau anh ta thở dài ngao ngán: “Kiếp trước anh đúng là mắc nợ Niên Bách Ngạn rồi, kiếp này còn phải bỏ tiền ra dỗ phụ nữ giúp anh ta.”

“Anh nói gì cơ?” Cô nghe không rõ.

“Không có gì!” Kỷ Đông Nham vội gọi người quản lý tới.

Ăn uống một bữa thỏa thuê tới tận hơn tám giờ tối. Tố Diệp có vẻ rất thích thú món gan ngỗng ở đây, ăn nhiều thế mà không chê ngán. Kỷ Đông Nham cũng kiên nhẫn, ngồi bên uống rượu nói chuyện với cô.

Ngoài cửa sổ đèn hoa rực rỡ, xe cộ tấp nập. Trong phòng là tiếng nhạc tao nhã, nhẹ nhàng, hoàn toàn cách biệt với dòng xe đông đúc chen nhau chưa ngớt. Kỷ Đông Nham đang định nhắc Tố Diệp vẫn nên ăn uống điều độ một chút, kết quả liền nhìn thấy hai người phục vụ dẫn theo một đoàn khách đi vào trong phòng với dáng vẻ cung kính, khép nép. Dáng hình của hai người đàn ông đi đầu tiên khiến nụ cười trên môi Kỷ Đông Nham khựng lại.

Tố Diệp nãy giờ vẫn cắm cúi ăn, không chú ý tới sự thay đổi nét mặt của Kỷ Đông Nham. Khi cô đút nốt miếng gan ngỗng cuối cùng vào miệng, bỗng nghe thấy anh ta thủ thỉ: “Thời buổi bây giờ đúng là không thể nói xấu sau lưng người khác được.”

Nghe xong câu ấy, cô giật nảy mình, ngước mắt lên đã không còn nhìn thấy điệu bộ nhắng nhít của Kỷ Đông Nham nữa. Cô nhìn theo ánh mắt anh ta, suýt nữa thì phun cả miếng gan ngỗng ra ngoài. Cô quay đầu lại rất nhanh, thấp giọng hỏi: “Ai cho anh nhắn weichat đấy hả?”

“Trời đất làm chứng, anh không hề nhắn.” Kỷ Đông Nham cũng thì thà thì thầm.

Trong đầu Tố Diệp chỉ còn hình ảnh kinh người vừa rồi. Cô không ngờ lại bắt gặp Niên Bách Ngạn ở đây. Bên cạnh anh còn có bảy, tám người, đều quần Âu áo vest là lượt, chắc chắn nếu không phải khách hàng thì cũng là người của ngân hàng, tóm lại là đi tiếp khách. Trong bao nhiêu người như vậy, cô vừa liếc mắt lập tức nhận ra anh.

“Anh ấy nhìn thấy chúng ta chưa?” Cô hỏi với giọng nhỏ xíu. Cô quay lưng về phía anh, thế nên chỉ biết nhìn Kỷ Đông Nham.

“Nhìn thấy rồi!”

Tim Tố Diệp bắt đầu đập thình thịch, bàn tay cầm dĩa cũng run lẩy bẩy. Cô rất muốn, rất muốn gặp anh. Mấy hôm nay ngồi đợi điện thoại, cô sắp phát điên rồi. Nhưng tới giây phút anh thật sự xuất hiện, cô lại hoảng loạn, luống cuống không biết nên làm thế nào.

“Bây giờ tôi đi liệu còn kịp không?”

“Muộn rồi.”

“Hả?”

“Anh ta đang đi về phía chúng ta rồi!” Kỷ Đông Nham hờ hững đáp.