Hào Môn Kinh Mộng 3: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 5 - Chương 238: Như phải cách xa

Người con gái trong lòng anh chợt cứng đờ.

Trái tim anh dường như cũng bị nghiền nát cùng dáng đứng cứng ngắc của cô.

Nắng mai ngoài cửa sổ rất đẹp nhưng Tố Diệp lại cảm thấy căn phòng này hơi lạnh. Dẫu cả một khoảng nắng vỡ tung trên bờ vai, nhưng cô chưa còn kịp cảm thấy ấm áp đã lạnh ngắt đi vì những điều chưa biết sắp phải đối mặt. Tuy vậy cô không nói nhiều. Khi ở Nam Phi cô vẫn còn tự lừa dối bản thân mình rằng chỉ cần bình yên là tốt rồi. Nhưng hôm nay cuối cùng cô đã phải chấp nhận sự thật xa cách đã gần kề.

Rõ ràng là cùng nhau quay trở về Bắc Kinh.

Nhưng tại sao, cô cứ cảm thấy đây là một lần chia cách?

Cuối cùng Niên Bách Ngạn vẫn phải đâm thủng cánh cửa sổ giấy ấy ra. Trước nay anh luôn là một người đàn ông lý trí. Chẳng như cô, có những lúc tình nguyện làm một con ốc sên, chỉ biết né tránh hiện thực.

“Là hôm nay phải không?” Một lúc sau, cô khẽ hỏi.

Trên đầu vang lên một tiếng thở dài nặng nề.

Tố Diệp hiểu và cũng thông cảm cho anh.

Hồng Kông có đẹp thế nào cũng không phải thành phố họ phải đối mặt.

Hai người cứ lặng lẽ ôm lấy nhau, không ai nói thêm câu nào nữa. Từng giây từng phút trôi qua trong tĩnh mịch, như một khúc nhạc bi thương dài dằng dặc đang kéo từng nốt dạo đầu. Những hạt bụi li ti trôi nổi trong không trung cũng yên lặng rơi xuống thảm trải sàn. Cả một không gian rộng lớn, im phăng phắc khiến người ta muốn bật khóc.

“Diệp Diệp! Sau khi về Bắc Kinh có lẽ phải để em chịu thiệt thòi một thời gian rồi.” Không biết bao lâu sau, Niên Bách Ngạn mới thốt lên câu này trên đỉnh đầu cô. Có lẽ anh đã muốn nói câu ấy lâu lắm rồi, vẫn là chất trọng trầm thấp không hề do dự.

Cô vùi mặt vào ngực anh, tiếng anh rung rung bên tai cô.

Đau đớn…

Vì cô…

Cũng là vì anh…

Cô khẽ gật đầu.

“Trước khi mọi chuyện được giải quyết, anh không thể thường xuyên ở bên cạnh em.” Niên Bách Ngạn ôm cô, thở dài. Anh thẳng thắn nói ra tình hình sau này, như vậy còn tốt hơn anh hứa hẹn những thứ vô cùng vô tận, không biết bao giờ có thể trở thành hiện thực.

Chắc chắn sẽ có những chuyện phải kiêng dè.

Thái độ khó nắm bắt của Diệp Ngọc và đám phóng viên luôn bao vây, công kích. E là tất cả mọi chuyện đều sẽ trở thành vũ khí làm tổn thương Tố Diệp. Anh chưa bao giờ phải xử lý những chuyện tình cảm như thế này, cũng chưa từng nghĩ rằng có một ngày mình sẽ trở thành gánh nặng cho một người khác. Rõ ràng anh càng tiếp cận Tố Diệp, cô sẽ càng gặp nguy hiểm.

Anh có ích kỷ thế nào cũng không muốn khiến gương mặt cô phải nhuốm buồn thương thêm nữa.

Vì ngay cả anh giờ cũng biết sợ rồi.

Con người thường lo sợ tương lai không thể nắm bắt, anh cũng vậy thôi. Cảm giác có được Tố Diệp vô cùng tuyệt diệu, đẹp đến nỗi khiến anh quên đi tất cả. Nhưng đồng thời, càng đẹp thì anh càng phải kiên quyết. Những tháng ngày ở bên cạnh cô hạnh phúc như vậy, anh không cho phép bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì tùy ý phá hỏng.

Những lời đàm tiếu, bàn ra tán vào luôn là lưỡi dao sắc nhọn nhất khoét sâu trái tim con người. Anh sẽ không thể chịu nổi nếu có một ngày Tố Diệp phải thỏa hiệp khi đã quá mỏi mệt, vì anh không thể nào đánh mất những hạnh phúc này.

Cô gật đầu nhẹ nhàng trong lòng anh, khẽ đáp: “Em hiểu!” Nếu trẻ thêm bảy, tám tuổi, có lẽ cô sẽ bám riết lấy anh khóc lóc, bắt anh bằng bất cứ giá nào cũng phải hứa chỉ cần có thời gian là đến ngay với cô. Nhưng cô đã hai mươi tám tuổi rồi, cô biết phân biệt nặng nhẹ.

Thì ra, chín chắn có thể mang lại cho con người ta lý trí, cũng đồng thời mang lại những nỗi đau khi không thể hành động tùy tiện.

Niên Bách Ngạn nghe giọng cô có vẻ không bình thường, bèn nâng mặt cô lên: “Em không giận?”

Cô mỉm cười, lắc đầu: “Sao phải giận chứ?”

Niên Bách Ngạn nhìn cô không rời mắt.

“Ai ya, em không giận thật mà!” Nụ cười trên gương mặt Tố Diệp càng rạng rỡ hơn. Cô cố gắng xóa tan mọi lo lắng trong lòng anh, hỏi: “Khi nào xuất phát vậy?”

“Ăn trưa xong.”

“Ồ! Vậy được, à…” Tố Diệp cố gắng cắn chặt môi mới đè nén được cảm giác khó thở. Cô làm như đang suy nghĩ để che giấu vẻ thiếu tự nhiên trong đôi mắt mình: “Thế này đi! Buổi trưa chúng ta đừng ra ngoài ăn nữa. Anh gọi cơm lên, em đi thu dọn hành lý.”

Niên Bách Ngạn đau lòng nhìn cô, một lúc sau mới gật đầu: “Được!”

Cô đi vào phòng ngủ.

Niên Bách Ngạn đứng nguyên tại đó rất lâu.

Trong phòng, khi thu dọn quần áo, Tố Diệp cố gắng bình tĩnh lại. Cô cố gắng hít thở sâu vài lần, kết quả vẫn thấy lồng ngực tưng tức, cổ họng cũng đau rát, không sao thở nổi. Có một giây phút cô thật sự muốn gọi ngay điện thoại cho Diệp Ngọc, mắng chị ta nếu đã yêu người khác rồi tại sao còn kéo Niên Bách Ngạn xuống nước? Vì cớ gì khiến cho cô và anh yêu nhau mà cũng đau khổ như vậy?

Nhưng cuối cùng cô vẫn dồn nén sự kích động ấy xuống.

Sao cô không hiểu sự cố gắng của Niên Bách Ngạn? Có lẽ anh đã ý thức được cuộc hôn nhân giả của mình và Diệp Ngọc tạo ra quá nhiều tai họa, thế nên anh không thể tiếp tục sai lầm nữa. Nhưng không phải vì thế mà anh được làm ầm ĩ lên cho xong chuyện. Họ đều không còn là trẻ con nữa, đã qua cái tuổi chỉ vì một phút gấp gáp nhất thời mà không màng tới hậu quả. Cô tin chuyện này nhất định sẽ có cách khác để giải quyết, chắc chắn thế.

Chỉ là những lời nói vừa rồi của Niên Bách Ngạn khiến khóe mắt cô đỏ ửng. Nhưng cô hiểu, anh chỉ nói sự thật mà thôi.

Bỗng chốc, Tố Diệp có cảm giác mình đang tự tay đẩy Niên Bách Ngạn vào vòng tay của một người phụ nữ khác.

Mùi vị này quá cay đắng.

Sống mũi cô cay cay, bàn tay đang thu dọn cũng khựng lại. Cuối cùng sau khi cố nén nước mắt cô lại tiếp tục xếp quần áo. Ai ngờ có một bàn tay nhẹ nhàng kéo cô đứng dậy.

Cô sững sờ, ngước mắt lên nhìn Niên Bách Ngạn.

“Ngày mai hãy thu dọn, chẳng phải em muốn tới công viên hải dương cho cá ăn sao? Ăn trưa xong chúng ta qua đó vẫn kịp.” Niên Bách Ngạn nhìn cô, trong đôi mắt đen láy ngập tràn sự yêu chiều.

Tố Diệp bàng hoàng, một giây sau cô bỗng mừng rỡ ôm chầm lấy anh: “Anh không gạt em chứ?”

“Hôm nay không đi nữa.” Anh dang tay ôm cô.

“Vậy phía các cổ đông anh định giải thích thế nào?” Cô suýt nữa mừng phát khóc. Mặc dù là một câu lo lắng nhưng ngữ điệu rõ ràng tràn đầy phấn khích.

Niên Bách Ngạn gần như cũng bị nhiễm sự hưng phấn của cô, anh giơ tay véo mũi cô: “Anh đã đuổi theo em từ Nam Phi tới tận Hồng Kông này rồi, thêm một ngày nữa cũng có sao?” Vừa rồi anh đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn đưa ra một quyết định thứ hai khiến Hứa Đồng mắt tròn mắt dẹt: Ở lại Hồng Kông thêm một đêm. Quyết định đầu tiên khiến Hứa Đồng kinh ngạc là: Họ vốn dĩ đã đặt máy bay đi Bắc Kinh xong xuôi, ra tới sân bay anh bỗng hủy tất cả. Khi đó anh đang ngồi trong phòng chờ của khoang hạng nhất. Lúc nhìn chằm chằm vào bản tin trên màn hình bỗng nhiên anh đứng bật dậy, đặt vé máy bay tới Hồng Kông. Khoảnh khắc đó, anh đã nhìn thấy nét mặt như đang gặp ma của Hứa Đồng.

Thế là, Hứa Đồng bay về Bắc Kinh.

Còn anh đến Hồng Kông.

Tố Diệp vui mừng chết đi được, cứ ôm chặt lấy anh không rời. Cô biết mình không nên xúc động như vậy, bởi anh đã vì cô mà bị lỡ dở công việc, nhưng không hiểu sao cô vẫn cứ vui. Anh cúi đầu nhìn cô, lòng bỗng thấy ấm áp. Thì ra chỉ cần một niềm vui nho nhỏ như vậy cô đã mãn nguyện rồi…

Chơi thỏa thích cả một ngày, Tố Diệp hân hoan như con nít.

Niên Bách Ngạn vô cùng kiên nhẫn cùng cô chơi những trò cô thích, mua cho cô mấy món cô muốn ăn, rồi ăn cùng cô. Cuối cùng khi họ về tới khách sạn cũng đã hơn mười giờ đêm.

Thời gian luôn rất tàn nhẫn.

Nó ban cho con người niềm vui khi hy vọng được nhen lên, nhưng cũng dẫn người ta tới những khổ đau cần phải thẳng thắn đối diện.

Nhưng so với sáng nay, Tố Diệp cũng không còn buồn bã nữa. Niên Bách Ngạn, một người luôn đặt công việc lên hàng đầu, hôm nay đã bỏ hết mọi việc sang một bên, đi cùng cô cả một ngày, cô đã thấy hạnh phúc lắm rồi.

Mặc dù cô cũng rất tham lam, nhưng hiểu rõ, việc gì đến cũng phải đến.

Những kỷ niệm này đủ để những ngày tháng sắp tới cô hồi tưởng lại rồi từ từ nhấm nháp. Cho dù tương lai có khó khăn thế nào, có những điều ngọt ngào ấy ở bên, trái tim cô cũng không còn đắng nữa.

Sau khi về khách sạn, có lẽ vì sắp xa cách, Niên Bách Ngạn lại mang tới cho cô một trải nghiệm tình ái sung sướng đến tận cùng mà cũng đau khổ đến tột cùng.

Sau màn hoan ái, Tố Diệp nằm bò trên người anh, mệt mỏi. Anh nghiêng đầu, hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của cô. Nhịp tim của hai người vẫn còn điên cuồng chưa ngớt.

Một lúc sau, Tố Diệp uể oải ngồi dậy, nhưng bị anh giơ tay kéo lại, vòm ngực trần trụi áp vào lưng cô, thấp giọng hỏi: “Đi đâu vậy?”

Tố Diệp tươi cười quay đầu lại. Cô chỉ hôn lên môi anh mà không trả lời, rồi đẩy anh ra đi xuống giường. Mới đó cô đã quay lại ngay, ôm theo một chiếc máy ảnh. Cô nhanh chóng trèo lên giường, bò lại về phía anh: “Xem ảnh này!”

Hôm nay cô và Niên Bách Ngạn đã chụp rất nhiều ảnh, tấm nào cô cũng rất thích, chỉ vì trong ảnh có anh. Trước đây toàn là anh chụp cho cô, cô chẳng bao giờ dám yêu cầu chụp chung, sợ là anh không thích hoặc cảm thấy không tiện. Nhưng về sau cô không kìm chế được, rất muốn có một tấm ảnh chụp cùng anh nên đã đưa ra lời đề nghị. Điều bất ngờ là anh đồng ý ngay lập tức.

Vì thế nguyên một buổi chiều, cả chiếc máy ngập tràn ảnh chụp chung của hai người. Có bức anh ôm cô, có bức họ nhìn nhau đầy tình cảm, có bức anh hôn lên trán cô…

Cô ngắm mãi, ngắm mãi bỗng bật cười ngây ngô.

Niên Bách Ngạn bất giác siết chặt vòng tay: “Trông em ngốc quá đi!”

Cô trừng mắt lườm anh, giơ chiếc máy ảnh: “Anh có tin em sẽ chụp lại dáng vẻ của hai chúng ta bây giờ không?”

Anh nhướng mày.

“Sợ rồi chứ gì? Giờ cả anh và em đều không mặc gì đâu đấy. Bức ảnh này mà phát tán ra ngoài sẽ thành ảnh nóng.” Cô cười xấu xa: “Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Tinh Thạch, nam thần mà các cô gái ngày đêm mong nhớ.”

Niên Bách Ngạn không nói gì, giật ngay lấy chiếc máy ảnh. Cô còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy một tia sáng lóe lên, rồi hai tiếng “tách… tách” vang lên. Cô kinh ngạc, nhất thời chưa hiểu chuyện gì, định giằng lấy chiếc máy ảnh. Niên Bách Ngạn lại tiếp tục đè cô xuống, hôn lên môi cô, tiếp theo vẫn là tiếng máy ảnh không ngừng vang lên.

“Anh…”

“Dùng cách này để ghi lại những kỷ niệm của chúng ta cũng không tồi.” Anh cười đậm. Gương mặt lại vùi vào ngực cô, nụ hôn nóng bỏng dần dần lướt xuống.

Tố Diệp một lần nữa rơi vào hố lửa của anh. Cô ôm chặt đầu anh, run rẩy gọi tên anh.

Cô yêu người đàn ông này.

Một tình yêu nồng nàn, sâu sắc.

Dùng cách này để đáp lại cô là vì anh quan tâm tới cô.

~Hết chương 238~

♥Hết hồi 5♥

*Lảm nhảm: Yeah... Sau một tuần cố gắng cật lực chúng ta đã đi hết hồi 5 *Hồi này hơi nhanh quá thì phải