Cô Tiết, trước mắt là kẻ địch số một của cô. Từ ngày đầu tiên thuê phòng của người phụ nữ này, Tố Diệp đã không được sống yên ổn. Nguyên do là ở cách thức trả tiền nhà. Cô Tiết luôn miệng đòi trả theo năm, còn Tố Diệp tuyệt nhiên không thể trả theo năm được sống chết đòi trả ba tháng một rồi dọn về ở đã. Thế là cuộc chiến dai dẳng giữa việc trả theo quý hay trả theo năm từ đó thường xuyên nổ ra.
“Cô Tố à! Tôi cũng chỉ thuê lại nhà của người ta, trông nhà thay cho người ta thôi, trả theo năm đối với cả cô và tôi đều tiện lợi có phải không? Hơn nữa, cô cũng nhìn thấy tình hình thuê nhà xung quanh đây rồi đấy. Được ở một căn nhà với diện tích lớn lại còn được trang bị cao cấp như cô thế này ít nhất cũng có giá hai vạn rưởi, tôi cho cô thuê với giá này đã là rẻ hết mức có thể rồi.”
Tố Diệp càng nghe càng đau đầu, nhất thời cảm thấy mình thật đáng thương. Vừa mới bị ông chủ bất lương cắt xén tiền lương, giờ lại bị một chủ nhà tính con buôn giục nộp tiền nhà. Bản thân mình còn đang bị cảm nặng, bơ vơ không nơi nương tựa. Trên đời này còn ai đen đủi hơn cô nữa không? Chắc là chẳng còn đâu.
Cô nhất định là phạm phải thái tuế rồi.
“Cô Tiết! Cháu…”
“Được rồi, cô Tố! Hôm nay tôi cũng không cò kè mặc cả với cô nữa, trả được theo năm thì cô tiếp tục ở, nếu không thì dọn đi.”
Cuộc điện thoại kết thúc.
Tố Diệp ngẩn ngơ nhìn cái điện thoại, bỗng thấy trời đất quay cuồng. Cả người cô nằm bò lên sôpha, kéo một cái gối chèn chặt đầu. Một tháng một vạn tám, thì một năm sẽ là hai trăm mười sáu ngàn. Nếu trả theo quý, ít nhất cô còn có thể nhìn con số trên sổ tiết kiệm của mình mà mừng thầm một chút, nhưng trả theo năm… nghĩ tới đây, từng thớ thịt trên người cô đều kêu đau.
Liền sau đó cô lại bắt đầu điên cuồng hắt hơi, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Ngoài cửa sổ, đèn đường đã bật sáng.
Tố Diệp như một kẻ đáng thương, cố gắng xì mũi, nhìn ra ánh đèn ngoài cửa sổ, nghiến răng nghiến lợi. Cô lại bắt đầu căm ghét gã Niên Bách Ngạn đó rồi. Đúng là nhà tư bản độc ác, hại cô phải đau đớn thế này.
Chuông cửa vang lên, có vẻ không đúng lúc cho lắm.
Cô uể oải bò dậy, kéo lê chiếc dép, tóc tai xõa ra bù xù.
Mở cửa.
Đứng trước cửa là người đàn ông cô chỉ hận không thể nghiền nát anh thành tro bụi.
Là Niên Bách Ngạn.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, anh còn dám không mời mà đến?
Niên Bách Ngạn đứng ở trước cửa, sau khi thấy bộ dạng của cô, khóe môi bất giác cong lên. Cô chẳng hề nể tình, giơ tay định đóng cửa, ai ngờ anh chặn ngay lại, khẽ thở dài: “Diệp Diệp! Đừng giận dỗi nữa!”
Một câu “Diệp Diệp” ấm áp trầm thấp, khiến cô trong khoảnh khắc bị mê mẩn. Trước đây cô nghe anh gọi như vậy chẳng có một chút cảm giác gì, thậm chí còn ghét cay ghét đắng cái danh xưng ấy. Nhưng từ ngày hôm đó, chính là ngày hôm đó, anh nhẹ nhàng nói bên tai cô, khiến trong lòng cô bỗng trào dâng một niềm ấm áp và cảm động mà chính bản thân mình cũng không hề nhận ra.
Tố Diệp buông tay, lúc này mới phát hiện anh đang xách một chiếc túi của siêu thị trong tay, sau một hồi do dự cô không nói gì nữa, quay người đi vào phòng khách. Niên Bách Ngạn cũng đi vào theo, tiện tay đặt chìa khóa xe lên tủ để đồ, sau khi để chiếc túi vào trong nhà, anh đi ra. Thấy cô xụt xịt mũi nằm trên sôpha, anh bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô, sờ tay lên trán cô.
Cô không động đậy, đôi mắt đỏ mọng.
“Đã đi khám bác sỹ chưa?” Thấy cô không sốt, Niên Bách Ngạn cũng yên tâm phần nào. Lúc sáng ở xưởng, trông sắc mặt cô xanh xao, chóp mũi ửng đỏ, có trời biết anh đau lòng nhường nào. Nếu không có mấy nhân viên đi qua đi lại, nói không chừng anh sẽ không khống chế được bản thân mà ôm cô vào lòng.
Thật ra trong điện thoại biết cô bị cảm nặng anh đã đứng ngồi không yên rồi, quay về sớm hơn dự kiến chẳng qua muốn xem bệnh tình cô thế nào, không ngờ vừa xuống máy bay lại nghe nói Bana gặp chuyện, khiến anh bận túi bụi.
Tố Diệp lắc đầu: “Mùa hè cảm cúm là chuyện thường thôi, đi bệnh viện người ta cũng chỉ cho truyền nước. Em còn phải dốc sức bán mạng cho anh, thời gian đâu mà đi bệnh viện?”
Niên Bách Ngạn nghe ra được cô đang hờn giận, không tức giận mà chỉ cười. Sau khi đi từ nhà bếp ra, anh cầm theo một ít thuốc, rót một ly nước ấm rồi lại ngồi xuống bên cạnh cô: “Nếu thái độ của tôi hôm nay khiến em rất không vui, thì tôi xin lỗi em.” Dứt lời anh đưa thuốc và nước tới trước mặt cô, giọng nói vừa như yêu chiều vừa như dỗ dành: “Nhưng em uống thuốc đi đã, khỏi bệnh rồi mới tiếp tục mắng tôi được.”
Tố Diệp nhìn vào mắt anh, không giống với vẻ nghiêm túc đến khó gần khi ở công xưởng. Lúc này đây anh rất ôn hòa, cũng vô cùng nhẫn nại và dễ tính, trong lòng bỗng mơ hồ thấy đau đớn, tâm trạng không vui bực tức khi nãy không kiềm chế không ít.
“Nghe lời!” Anh lại khẽ nói.
Tố Diệp đón lấy, ngẩng đầu lên uống.
Niên Bách Ngạn cười khẽ: “Muốn ăn món gì, tôi làm cho em?”
“Anh đã tới siêu thị à?”
Anh gật đầu.
Cô lại kinh ngạc, không thể ngờ được một người đàn ông như anh đẩy xe hàng đi khắp nơi trong siêu thị trông sẽ như thế nào. “Anh… biết nấu cơm?”
Niên Bách Ngạn nhìn cô, ánh mắt và thần thái đó giống như cô vừa mới hỏi một vấn đề ngu ngốc vậy. Nhưng anh chỉ cười không đáp lại, giơ tay tháo măng-sét đặt lên bàn, xắn tay áo sơmi lên. Lúc này Tố Diệp mới phát hiện, thì ra anh thật sự đeo chiếc măng-sét mà cô tặng.
“Ấy…” Thấy anh chuẩn bị đứng dậy, cô giữ anh lại: “Đừng làm, em ăn không ngon miệng.”
Niên Bách Ngạn nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô buồn buồn, ôm gối cuộn tròn trên sôpha, anh khẽ thở dài, anh không nhịn được, kéo cô vào lòng, cằm đặt lên đỉnh đầu cô: “Em đang ốm mà, không ăn cơm không được đâu.”
Cô nghe thấy tiếng trái tim anh, từng nhịp từng nhịp đập thẳng vào màng nhĩ, trầm ổn mà mạnh mẽ. Giọng nói của anh cũng không còn nghiêm nghị vô tình, tràn đầy sự quan tâm đến cô cũng cảm nhận được.
Rốt cuộc anh là một người đàn ông như thế nào?
Khi anh nghiêm túc khiến người ta ghét.
Lúc dịu dàng lại khiến trái tim cô ấm áp.
Thật ra cô rất muốn nói với anh, anh nghỉ ngơi một lát đi, mắt anh đỏ quạch lên trông sợ lắm. Nhưng những lời này nghẹn lại ở cổ họng, cuối cùng vẫn không thốt ra ngoài.
Thấy cô không nói gì, Niên Bách Ngạn cúi đầu nhìn gương mặt trắng bệch của cô, nhẹ giọng: “Vẫn còn giận à?”
Cô né tránh sự dịu dàng ấy, hờ hững đáp: “Em chẳng hẹp hòi thế đâu, anh công tư phân minh mà. Em cũng chẳng phải người càn quấy, chẳng qua là đụng trúng nòng súng của anh, bị anh bắt tại trận, giết gà dọa khỉ thôi.”
Niên Bách Ngạn bật cười: “Đã hiểu rõ như thế sao còn buồn bực?”
“Phí lời! Anh hết lần này tới lần khác trừ tiền của em lại còn muốn được nịnh hót sao?” Cô lẩm bẩm: “Tại em xui xẻo thôi, đầu tiên là anh sau đó lại tới bà chủ nhà, ai cũng dồn ép em vào chỗ chết.”
“Chủ nhà?” Niên Bách Ngạn khẽ nhướn mày.
Tố Diệp như tìm được đối tượng phát tiết, thở dài nặng nề: “Nếu không sao người ta nói người càng giàu có càng keo kiệt. Trả theo quý với trả theo năm chẳng phải đều là nhân dân tệ sao? Nhất quyết bắt em trả theo năm!”
Niên Bách Ngạn ra vẻ không hiểu.
“Ông chủ Niên à! Anh là nhà tư bản quen chỉ tay năm ngón, đương nhiên không hiểu nỗi thống khổ của dân đen bọn em rồi. Căn nhà này nếu trả theo năm tổng cộng là hai trăm mười sáu ngàn. Hai trăm mười sáu ngàn đấy, anh có hiểu không?”
Niên Bách Ngạn càng nhìn cô kỳ lạ: “Lẽ nào để em trả theo quý thì tiền nhà sẽ rẻ đi một chút sao? Chẳng phải tính ra vẫn là hai trăm mười sáu ngàn?”
“Nhưng em không cần bỏ ra hai trăm mười sáu ngàn trong một lúc.” Cô phát điên.
Lúc này Niên Bách Ngạn mới ngộ ra.
“Bà chủ nhà bỉ ổi, kiếm tiền nhiều thành điên rồi.” Tố Diệp phẫn nộ bất bình, rồi bất ngờ kéo tay Niên Bách Ngạn: “Anh bảo em thả gián vào đây có được không?”
Niên Bách Ngạn ớ ra: “Tại sao?”
“Như thế em có thể nói với bà ấy rằng căn nhà không sạch sẽ, nhân cơ hội đó chặn lại cái vẻ kiêu căng, nhất quyết đòi trả theo năm của bà ấy.” Tố Diệp nghiến rằng kèn kẹt.
Niên Bách Ngạn không ngờ tới cô lại có thể nghĩ ra cách này, anh khó xử cười thầm, giơ tay vỗ vào đầu cô: “Em cứ từ từ nghĩ cách đi, tôi đi nấu cơm cho em.”
“Niên Bách Ngạn…”
Anh dừng bước.
Cô ra vẻ đáng thương: “Anh không thể phát huy trí thông minh của mình ở trên thương trường, gợi ý cho em một chiêu sao? Nếu không phải tại anh nhẫn tâm, nhất quyết “khai đao” với em, em cũng chẳng cần đau đầu vắt óc nghĩ cách về chuyện thuê nhà mà.”
“Theo như những gì tôi hiểu về em, cho dù tôi không trừ lương em, với tính của em vẫn cứ nghĩ ra cách thả gián vào nhà thôi.” Niên Bách Ngạn cong môi cười.
“Này! Anh không thể thấy chết không cứu được.”
“Tôi vẫn nhiệt tình với việc giải cứu cái dạ dày của em hơn.” Nói rồi Niên Bách Ngạn đi vào bếp.
Tố Diệp gào lên thảm thiết, nằm ngả ngón trên sôpha, ra sức chèn ép cái gối ôm, hét to: “Em đau đầu! Đau đầu chết mất!”
Niên Bách Ngạn mặc kệ cô.
Tố Diệp vùi đầu vào gối, lao tâm khổ tứ…
Còn trong nhà bếp, Niên Bách Ngạn thuần thục chuẩn bị thức ăn, lấy từ trong tủ ra một bộ dao mới tinh, quen thuộc như đang ở trong nhà mình vậy. Sau khi thấy phòng khách không còn động tĩnh gì, anh không nhịn được lắc đầu khẽ cười, rút điện thoại ra bấm một số điện thoại. Chẳng mấy chốc đầu kia đã bắt máy, anh kẹp điện thoại vào giữa tai và bả vai, vừa thái thức ăn vừa thấp giọng nói: “Cô Tiết! Cháu Bách Ngạn đây…”
Bóng đêm dần dần tràn ngập.
Ngoài phòng khách chẳng biết Tố Diệp đang làm gì, còn trong nhà bếp, Niên Bách Ngạn đã chuẩn bị xong món rau trộn, đang chuẩn bị làm mấy món nóng hổi thì nghe thấy một tiếng reo hò vọng vào từ phòng khách. Anh không dừng tay, chỉ khẽ cong môi.
Tố Diệp nhanh chóng chạy vào bếp, phấn khích ôm chặt lấy anh từ phía sau, vui vẻ nói: “Anh rể! Anh rể thân yêu nhất của em…”
Áo sơmi trắng của anh chẳng mấy chốc đã dính đầy nước mũi của cô.
“Chuyện gì khiến em vui đến mức này?” Anh chẳng màng tới tấm lưng ướt rượt của mình, vẫn tập trung nấu nướng.
Tố Diệp lấy khăn giấy lau lưng cho anh, cười tít mắt thò đầu ra nhìn anh: “Chủ nhà vừa mới gọi điện cho em, nói đã đổi ý rồi, không những đồng ý cho em trả theo quý mà còn giảm tiền nhà nữa.”
“Thế thì tốt rồi.” Niên Bách Ngạn mỉm cười, quay đầu sang nhìn cô: “Nói vậy, em đã dùng kế hoạch thả gián của mình?”
“Đương nhiên! Vừa rồi cô Tiết gọi điện tới em lập tức khóc lóc, em cảm thấy chắc chắn là cô ấy gọi tới thúc giục thôi, thấy em khóc nên mềm lòng.”
“Em khóc ư?”
“Giả vờ thôi! Anh đừng quên em là bác sỹ tâm lý, giỏi nhất là nắm thóp tâm lý của các bà các mẹ. Rồi em lại nói trong nhà nhiều gián quá, em con gái còn phải liều mình chiến đấu với gián chẳng khác gì đàn ông. Anh nghĩ mà xem, một tiểu khu cao cấp thế này mà lại có gián, sau này còn ai dám thuê, đương nhiên là cô ấy không dám đuổi em đi rồi.” Tố Diệp nhìn anh đắc ý cười.
Niên Bách Ngạn nhìn gương mặt trắng trẻo của cô, đầu mũi vẫn đỏ ửng, đôi mắt to tròn xinh đẹp ngập tràn niềm vui vì được chút lợi nhỏ, một tâm trạng vui mừng không hề giả tạo, bỗng nhiên càng cảm thấy yêu quý cô hơn, bất chợt giơ tay ôm cô vào lòng, cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn: “Thông minh!”
Cô đỏ mặt, nụ hôn của người đàn ông làm nóng trái tim cô.
Bắt đầu từ khi nào, nụ hôn của anh lại trở nên tùy ý và thoải mái đến vậy?