Tố Diệp ngược lại lại cảm thấy cười ra nước mắt với lời đề nghị “hợp tình hợp lý” của Diệp Hạc Phong. Đến căn nhà cũ ăn một bữa cơm đã là nể mặt nhà họ lắm rồi, còn làm khó, đòi cô tối nay ở lại đây? Trừ phi não cô bị kẹp cửa mới đồng ý. Tuy tâm trạng không vui trào dâng trong lòng nhưng cô vẫn cố gắng kiềm chế, giữ im lặng. Cô đưa mắt nhìn về phía Niên Bách Ngạn ngồi đối diện, lòng thầm cảm thấy kỳ lạ. Sao cơ, anh và Diệp Ngọc vẫn luôn sống riêng?
Cô khẽ nhíu mày, nhớ lại cảnh tượng tuần trước khi anh thức dậy trong phòng nghỉ. Cô vẫn luôn cho rằng anh là một kẻ cuồng công việc, chuẩn bị đầy đủ các đồ dụng sinh hoạt hằng ngày trong phòng nghỉ chẳng qua là đề phòng cần dùng đột xuất, nhưng xem ra mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Một người đàn ông đã kết hôn, có lý do gì nhất định phải ngủ riêng hai nơi với vợ của mình?
Nghe Diệp Hạc Phong nói xong, Tố Diệp không lên tiếng không phải vì cô muốn làm một đứa con gái ngoan ngoãn, mà vì cô dồn tất cả sự chú ý vào Niên Bách Ngạn. Cô muốn tập trung tinh lực nghe anh giải thích, có thể là nhận lời, cũng có thể là từ chối.
Theo tình huống bây giờ, khả năng anh từ chối sẽ cao hơn một chút. Tới lúc đó cô có thể tự nhiên, đường hoàng rời đi cùng anh.
Nhưng mãi mà cô vẫn chưa nghe được câu trả lời của anh, ngược lại Diệp Ngọc lại thẹn thùng lên tiếng: “Bố! Bố muốn bế cháu trai cũng phải thúc Diệp Uyên chứ, giục con làm gì.”
Diệp Lan ở bên cũng góp lời: “Đúng đấy bác! Bác có giục chị cả chẳng qua cũng chỉ là cháu ngoại thôi. Người ta mang họ Niên chứ không mang họ Diệp. Theo cháu thấy, anh vẫn phải nhanh chóng lên một chút mới có thể hóa giải nỗi phiền muộn của nhà họ Diệp được!”
“Khụ khụ…” Diệp Uyên mải ăn uống nãy giờ nghe xong câu này suýt nghẹn, vội vàng với lấy cốc nước uống vài ngụm, nuốt trôi rồi lập tức tỏ rõ thái độ: “Đừng có chuyện gì cũng lôi con vào. Đợi con lấy vợ sinh con chẳng biết phải đợi tới khi nào. Bách Ngạn và Tiểu Ngọc dù sao cũng kết hôn rồi, muốn giục đương nhiên phải giục đôi trước mặt này trước rồi.”
“Chẳng đứa nào khiến bố bớt lo lắng cả.” Diệp Hạc Phong thở dài, vẫn dằn vặt vấn đề vừa rồi: “Tóm lại, Bách Ngạn à, con và Diệp Ngọc phải tranh thủ mới được.”
Niên Bách Ngạn đang ăn cơm bèn ngừng lại, sau khi trầm ngâm một lát thì nhẹ nhàng đáp: “Tối nay con ở lại.”
“Thế mới phải chứ.” Diệp Hạc Phong vui vẻ vỗ vào đùi cái đét, rồi quay đầu sang nhìn Diệp Ngọc: “Qua ngày mai ngày kia con cũng dọn về tứ hợp viện đi, con gái lấy chồng rồi cứ ở lỳ nhà mẹ đẻ còn ra thể thống gì.”
“Bố…”
“Công việc của Bách Ngạn bận rộn như vậy, ở nhà phải có một người phụ nữ giúp quán xuyến việc nhà. Con là vợ nó, chăm lo nhà cửa là việc quá đỗi bình thường.” Diệp Hạc Phong ngắt lời Diệp Ngọc.
“Tiểu Ngọc à, bố con nói đúng đấy, phải nghe lời.” Trước giờ Nguyễn Tuyết Mạn luôn hài lòng đến không thể hài lòng hơn với Niên Bách Ngạn. Ban đầu hai người có thể lấy nhau bà ta cũng phải bỏ không ít công sức, thế nên đương nhiên không cho phép Diệp Ngọc tiếp tục làm bừa. Khi mới kết hôn, Diệp Ngọc lấy lý do chưa quen với cuộc sống sau hôn nhân nên cứ ở nhà mãi. Còn Niên Bách Ngạn cũng chẳng thúc giục. Hai người cứ thế sống riêng tới tận bây giờ. Hôm nay nếu đến cả bố hai đứa cũng không thể nhìn tiếp được, thì người làm mẹ như bà ta càng phải thêm dầu vào lửa mới được.
Diệp Ngọc không lên tiếng nữa, coi như đã ngầm đồng ý.
Diệp Lan hết sức phấn khởi: “Vậy là đã xong! Anh rể, anh định khi nào cho chị em có em bé đây?” Con bé hỏi một câu không suy nghĩ gì, nhưng lại có chút nghi ngờ.
Tố Diệp nãy giờ ngồi bên cạnh không nói câu gì, nghe xong mấy lời này thấy cực kỳ khó chịu. Cô ngước mắt lên vốn dĩ định lườm Diệp Lan, cảnh cáo con bé đừng có líu lo bên tai cô nữa, nhưng không ngờ lúc ngẩng lên lại đúng lúc chạm phải ánh mắt Niên Bách Ngạn cũng đang nhìn qua bên này, trái tim không hiểu sao bỗng thắt lại. Cô những tưởng anh sẽ từ chối, không ngờ anh lại đồng ý.
Nhưng ánh mắt của Niên Bách Ngạn chỉ lưu lại nơi cô trong khoảnh khắc, có lẽ còn chưa tới một giây đã thu lại. Anh không đáp lại câu trêu đùa của Diệp Lan, khóe môi chỉ khẽ động đậy coi như đã trả lời.
“Diệp Diệp…” Diệp Hạc Phong lại định tiếp tục khuyên nhủ cô.
Còn chưa đợi Tố Diệp từ chối, ngắt lời ông, đã nghe thấy Nguyễn Tuyết Mạn bên cạnh vội cướp lại quyền phát ngôn, mỉm cười nói: “Tôi thấy ông đừng làm khó Diệp Diệp nữa. Con bé mới tới nhà họ Diệp ăn cơm lần đầu tiên. Muốn nó hòa nhập vào gia đình này cũng phải từ từ từng bước một, ông vội vàng quá rồi.”
Bờ môi Diệp Hạc Phong khẽ cử động, nhưng lại có người khéo léo cướp mất cơ hội. Điều khiến Tố Diệp ngạc nhiên là đó lại là Nguyễn Tuyết Cầm nãy giờ chẳng nói gì mấy. Bà ta nho nhã đặt bộ dụng cụ xuống bàn, dưới lớp trang điểm tinh tế không thể nhìn ra quá nhiều tâm tư: “Em gái à! Em nói vậy là không đúng rồi. Diệp Diệp là người nhà họ Diệp chúng ta. Cho dù trước đây có chuyện gì không vui đi chăng nữa thì bữa cơm hôm nay coi như xí xóa, người một nhà sao lại nói phải từ từ từng bước một?”
“Chị à! Câu này của chị em nghe không lọt tai. Diệp Diệp từ nhỏ đã không lớn lên trong nhà họ Diệp, bắt nó đột ngột phải tiếp nhận cả một gia đình toàn người thân thích thế này làm sao được? Ban nãy em nói như vậy cũng vì tốt cho nó mà thôi, sợ nó sống ở đây sẽ gợi lại những ký ức không vui.” Nguyễn Tuyết Mạn trả đũa lại.
Nguyễn Tuyết Cầm cười khẩy: “Thật đúng là làm khó cho em đã phải suy nghĩ cho con bé.”
“Em đương nhiên…”
“Hai vị không cần vì một người không liên can như tôi mà tranh cãi đâu.” Tố Diệp lên tiếng, thanh âm lãnh đạm lạnh nhạt, sau khi liếc mắt nhìn Diệp Hạc Phong ánh mắt cô dừng lại trên người Nguyễn Tuyết Mạn, như cười như không: “Cũng phải cảm ơn bà lo lắng cho tôi như vậy. Nhưng mà hôm nay đúng là muộn rồi, tôi đồng ý ở lại.”
Nét mặt Nguyễn Tuyết Mạn biến sắc, nụ cười của Tố Diệp càng rạng rỡ hơn.
Diệp Hạc Phong thì vui không sao tả xiết, liên tục nói được, rồi vội vàng dặn dò quản gia chuẩn bị phòng cho khách. Tố Diệp bất ngờ nói: “À, chuẩn bị cho tôi một phòng gần phòng của anh rể nhất nhé.”
Một câu nói khiến tất cả mọi người ngồi trên bàn ăn đều sửng sốt.
Đương nhiên, ngoại trừ Niên Bách Ngạn. Anh chỉ ngẩng đầu lên nhìn cô. Lần này, anh nhìn cô có phần lâu hơn một chút, giống như đang xem cô có dụng ý gì.
Tố Diệp cố ý né tránh ánh mắt ấy, nhìn về phía mọi người, vẻ mặt vô tội: “Con người tôi từ nhỏ đã không có cảm giác an toàn. Trong tất cả mọi người người tôi tiếp xúc nhiều nhất chính là anh rể. Trong một hoàn cảnh xa lạ đương nhiên phải tìm người mình quen thuộc nhất rồi.” Nói xong cô mới thu ánh mắt lại, đối mặt với Niên Bách Ngạn, cất giọng đáng thương: “Anh rể, anh nói có phải không?”
Diệp Ngọc quay đầu nhìn Niên Bách Ngạn.
Lần này Niên Bách Ngạn không im lặng quá lâu, khi cô vừa dứt lời anh cũng nói qua loa một câu: “Diệp Diệp đúng là rất nhát gan.”
Tố Diệp không ngờ anh sẽ hùa theo, cô ngẩn ra nửa giây rồi cười tươi như hoa.
“Haiz…” Diệp Hạc Phong thở dài nặng nề, nhìn Tố Diệp bằng nét mặt đau lòng: “Là bố đã khiến con phải chịu khổ rồi, từ nay chuyển về đây ở có được không?”
Tố Diệp thờ ơ đáp lại: “Tôi không thích sống ở những hoàn cảnh xa lạ.”
Một sự ngượng ngập lướt qua gương mặt Diệp Hạc Phong. Nhưng dù sao ông cũng là bố, nghe nói con gái mình từ nhỏ đã không có cảm giác an toàn tự nhiên tình phụ tử sẽ bộc phát: “Vậy thì con là con gái cũng đừng sống ở ngoài một mình, xảy ra chuyện nguy hiểm cũng không biết. Bách Ngạn à…” Ông nhìn về phía Niên Bách Ngạn: “Ngoài tứ hợp viện ra, bố nhớ con còn sở hữu mấy căn nhà nữa, khi nào rảnh rỗi thì đưa Diệp Diệp tới ở, con thấy được không?”
Niên Bách Ngạn nhìn Tố Diệp: “Ý em thế nào?”
“Không cần đâu. Vị trí tôi ở bây giờ rất tốt.” Ở nhà của anh ta? Vậy chẳng phải từ sáng tới tối không thể sống yên ổn sao? Thật đúng là “nhà giàu rượu thịt để ôi, ngoài đường thì có người chết cóng”. Tạm thời chưa nhắc tới mấy căn nhà lấy tên anh ta, chỉ nói cái tứ hợp viện thôi cũng chẳng phải nhà của người bình thường rồi. Ông ta dám cho Diệp Ngọc qua đó ở, nghĩ cũng đủ biết quy mô của nó không hề nhỏ, điều kiện cũng không tệ, anh ta còn ở trong phòng nghỉ của công ty giả nghèo giả khổ cái gì?
Điều khiến cô căm ghét nhất là, một người bình thường từ khi bắt đầu bước vào cuộc sống mưu sinh đã phải dốc sức nỗ lực như cô đây, dọc đường phải âm thầm phấn đấu, không ngừng tiến lên phía trước, lại chỉ có thể bám gót mấy người nhà giàu này. Xem ra sau này cô phải nghĩ đủ mọi cách kiếm tiền từ anh ta mới được, đúng là đồ gian thương!
Niên Bách Ngạn cũng không gượng ép thêm, chỉ khẽ mỉm cười.
“Diệp Diệp! Bố cũng chỉ vì quan tâm em thôi. Hay là thế này đi, khi nào có thời gian anh sẽ đưa em đi xem nhà, tự mua một căn cũng được.” Giọng nói của Diệp Uyên hào sảng mà dứt khoát: “Đương nhiên, người bỏ tiền là bố của chúng ta.”
Diệp Hạc Phong nghe vậy cũng đồng ý, vừa định gật đầu thì Nguyễn Tuyết Mạn cuống quýt ngắt lời: “Mua nhà cái gì chứ. Con gái rồi cũng phải lấy chồng thôi. Tôi thấy Diệp Diệp tìm một người biết quan tâm chăm sóc nó là quan trọng nhất. Hạc Phong à! Tôi thấy ông phải lo liệu tìm cho Diệp Diệp một chàng rể hiền mới là việc cần làm.”
Tố Diệp thầm cười khẩy trong lòng. Người đàn bà này đúng là sợ cô chiếm lời của nhà họ Diệp. Tố Diệp cô tuy tham tiền thật đấy nhưng không phải tiền nào cũng nhận. Đồ của nhà họ Diệp có cho không cô cũng không thèm!
“Dì Mạn của con nói đúng đấy. Diệp Diệp, con đã thích ai chưa?” Diệp Hạc Phong đương nhiên có dự tính trong lòng, ông muốn bù đắp cho cô con gái mình đã mắc nợ quá nhiều này. Tới lúc đó có của hồi môn nở mày nở mặt một chút cũng coi như giúp ông nhẹ lòng.
Tố Diệp uể oải đáp: “Có rồi ạ.”
Niên Bách Ngạn đối diện ngước mắt lên nhìn cô, mặt không biến sắc.
“Quá tốt rồi. Hôm nào dẫn cậu ấy về đây cho bố xem mặt, không xứng là không được.” Diệp Hạc Phong vui mừng nói.
Tố Diệp lắc lắc chiếc ly, lạnh nhạt nói: “Mọi người đều quen mà, là Kỷ Đông Nham.”
Mọi người ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau.
Vẫn là Diệp Lan lên tiếng phá vỡ sự im lặng, dè dặt nhìn Tố Diệp: “Chị hai! Chị nói Kỷ Đông Nham đó là cậu chủ của Kỷ Thị sao? Anh ta là kẻ thù không đội trời chung với Tinh Thạch chúng ta, chị…”
“Anh ấy có thù với Tinh Thạch, đâu có thù với tôi.” Ánh mắt Tố Diệp trở nên trầm lạnh, đảo mắt một lượt những người trên bàn: “Sao? Tôi và anh ấy yêu nhau gây trở ngại gì tới mọi người ư? Cho dù tôi lấy anh ấy cũng đâu liên quan gì tới mọi người phải không?”
Diệp Hạc Phong khó xử: “Diệp Diệp! Theo lý mà nói, con thích ai bố không nên phản đối. Bây giờ là thời đại tự do yêu đương, nhưng yêu thì yêu, việc kết hôn vẫn phải thận trọng.”
“Anh à, em lại thấy cũng không có gì.” Diệp Hạc Thành điều hòa không khí, cười ha ha nói: “Có câu đời người biến hóa khôn lường, bây giờ làm gì còn kẻ địch lâu dài nữa? Em lại cảm thấy nếu Diệp Diệp có thể lấy Kỷ Đông Nham cũng là một chuyện tốt, hai gia đình biến chiến tranh thành hòa bình, sao lại không vui vẻ nhỉ?”
Tố Diệp cười khinh thường, hóa ra cô trở thành công chúa Văn Thành*.
*Công chúa Văn Thành là cháu gái của vua Đường Thái Tông. Sau chiến dịch chinh phạt Thổ Phồn của Đường Thái Tông giai đoạn 635-638, hoàng đế Thái Tông đã đồng ý gả một công chúa Trung Hoa cho Songtsan Gampo như một phần trong hòa ước Đường-Thổ Phồn. Là một cuộc hôn nhân quốc gia mang tính chất chính trị nhưng có thể coi là thành công do hòa bình giữa Trung Quốc và Thổ Phồn đã được duy trì cho tới hết thời kỳ trị vì của Songtsan Gampo.
Diệp Ngọc lên tiếng: “Em cũng từng gặp cậu Kỷ Đông Nham đó, trông tướng mạo đúng là một người tài giỏi. Chuyện bè phái khác nhau mà có thành kiến đã là chuyện của xã hội cũ rồi. Chú hai nói đúng lắm, nếu làm vậy có thể giúp hai gia đình từ đối địch trở thành bạn bè cũng tốt lắm. Bách Ngạn, anh thấy sao?”