Hào Môn Kinh Mộng 3: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 2 - Chương 82: Suýt nữa anh đã làm bẩn em

Phong cách của phòng sinh hoạt và phòng họp rất giống nhau. Nhưng dù sao cũng là gian phòng ngủ trong văn phòng, diện tích đương nhiên sẽ không lớn tới mức bất thường. Bên cạnh cửa sổ thiết kế một quầy bar, trên giá bày không ít các loại rượu và thuốc lá. Có chai rượu chưa bóc ra, có chai đã uống một nửa, xem ra Niên Bách Ngạn cũng không phải không động vào một giọt rượu nào.

Đối diện với quầy bar là một chiếc sôpha kiểu tổ hợp. Chỉ có điều bên cạnh sôpha có tấm thảm lông cừu mỏng, tay vịn sôpha tùy ý vắt lên một chiếc quần âu và một chiếc áo sơmi, đây chính là nguyên nhân khiến Tố Diệp không nhịn được cười.

Cô bước lên phía trước, nhấc chiếc áo sơmi trên tay vịn lên, khẽ hừ một tiếng. Xem ra cô đoán đúng thật rồi, tối qua Niên Bách Ngạn không hề về nhà, anh ngủ trên sôpha cả tối. Cô đảo mắt nhìn bốn xung quanh, rồi lại gần tủ quần áo bên cạnh, khi mở cửa ra không khỏi kinh ngạc. Người đàn ông này coi công ty là nhà thật sao. Cả một tủ quần áo ngăn nắp gọn gàng được treo đủ các loại từ áo véc, áo sơmi, quần dài ở nhà đến áo phông thể thao, nhưng phần lớn đều là kiểu quần áo công sở, đa phần là quần áo tối màu và đậm màu.

Trong ngăn kéo bày cà vạt mặc kèm, những chiếc cà vạt tinh xảo kẹp cùng măng-sét, chiếc tủ bên dưới nữa là một hàng giầy da công sở, không có giầy đi những lúc nghỉ ngơi.

Đúng là một kẻ cuồng công việc.

Tố Diệp nuối tiếc lắc đầu, cô liếc mắt liền nhìn thấy một mẩu giấy được đặt trên bàn uống nước, cầm lên xem thì ra là lời nhắn của Niên Bách Ngạn: Diệp Diệp, bữa sáng ở trên quầy bar.

Lời nhắn ngắn gọn, mạch lạc rõ ràng giống hệt phong cách của Niên Bách Ngạn, chỉ có điều cách xưng hô mở đầu khiến cô cực kỳ không vui.

Cô ngược lại không vội ăn ngay, sau khi vươn vai, ánh mắt nhìn về phía tủ quần áo bỗng sáng lên.

Sáng nay Niên Bách Ngạn có một cuộc họp qua màn hình ngắn gọn với tổng giám đốc các bộ phận, rồi lại quay về phòng làm việc xử lý sáu bảy tài liệu. Tới lúc anh giải quyết xong một loạt các công việc, nhìn đồng hồ đã gần trưa rồi.

Phòng nghỉ vẫn không thấy bất kỳ động tĩnh gì.

Niên Bách Ngạn gấp tài liệu lại, nghịch nghịch chiếc bút trong tay như đang suy nghĩ gì. Sau khi hoàn thành các công việc của Tinh Thạch, thần kinh căng thẳng dường như bắt đầu thoải mái hơn. Từng cảnh tượng tối qua lại lướt nhanh qua đầu.

Một cô gái trẻ từ trên xuống dưới đỏ rực như lửa, như đóa hoa cà diêm dúa đung đưa trước mắt mọi người, nổi bật như thế, hấp dẫn ánh mắt của bao người đàn ông không một chút kiêng nể, anh cũng không ngoại lệ. Bên cạnh anh không phải không có những người phụ nữ không đứng đắn, thậm chí những người bạo dạn nhiệt tình hơn cô cũng có rất nhiều. Từ trong ánh mắt của họ, anh có thể dễ dàng đọc được những nhu cầu, chẳng qua cũng chỉ là một trò chơi trao đổi giữa sắc đẹp và tiền tài quyền lực mà thôi.

Nhưng Tố Diệp thì khác, ánh mắt cô nhiệt tình nhưng trong sáng, lẳng lơ nhưng lại như đang thăm dò. Dường như cô cố ý thu hút sự chú ý của anh, nhưng khi anh thực sự rung động đè cô xuống dưới thân mình, anh lại thấy được sự căng thẳng và sợ hãi lướt qua trong ánh mắt.

Có lẽ cô chẳng qua say rượu nói bừa, là một trò chơi tinh nghịch của mấy cô gái nhỏ.

Nhưng…

Niên Bách Ngạn bật cười tự trào, anh lại có sự kích động với cô gái bụng dạ xấu xa đó. Tối qua giây phút anh đè cô xuống, nhu cầu sinh lý và khát vọng chiếm hữu trời sinh của người đàn ông đã chi phối anh một cách mãnh liệt. Nếu không phải anh nhạy cảm nắm bắt được tia nhìn sợ hãi đó sâu trong ánh mắt cô, có lẽ anh thật sự sẽ…

Đưa mắt nhìn về phía phòng nghỉ, lồng ngực anh như có hàng ngàn con ngựa phi qua. Cô vẫn ở trong phòng nghỉ của anh… ngủ ngay trong đó.

Anh hít sâu, cảm giác tức ngực khó thở không thể xua tan đó cuối cùng mới biến mất. Anh đang chuẩn bị xử lý tài liệu tiếp theo thì cửa phòng nghỉ bật mở.

Là Tố Diệp.

Nhìn ra được cô mới tỉnh dậy chưa được bao lâu. Cô vừa tắm, mái tóc dài còn chưa khô hết. Gương mặt nhỏ nhắn tối qua có thoa chút phấn lúc này đây không trang điểm chút nào. Khi ánh nắng ngoài cửa sổ rớt xuống gò má cô, làn da trắng như trứng gà bóc cũng trở nên sạch sẽ sáng sủa.

Cô bước ra, sau khi nhìn thấy anh thì uể oải vươn vai một cái, động tác giơ tay lên chào anh như một chú mèo chiêu tài: “Hi, chào buổi sáng!”

Một buổi sáng như hôm nay rất đẹp, ánh nắng ấm áp rải xuống tấm thảm, trước cửa phòng ngủ có một cô gái xinh đẹp động lòng người đang đứng. Vậy mà Niên Bách Ngạn nhìn thấy lại khẽ nhíu mày.

“Em mặc gì vậy?”

Tố Diệp khẽ cười, đường hoàng bước đến trước bàn làm việc xoay một vòng dưới ánh nhìn của anh: “Áo sơmi! Rõ thế còn gì.” Nói xong lại bổ sung thêm một câu: “À, của anh.”

Đương nhiên Niên Bách Ngạn biết cô đang mặc áo của anh, một màu trắng giản đơn. Nhưng khi mặc lê người cô lại không đơn giản như thế nữa. Có lẽ vì chiều cao của anh, chiếc áo khoác lên người Tố Diệp rõ ràng không vừa vặn. Chiều dài bên dưới mặc dù đã qua mông nhưng cảnh xuân vẫn lộ rõ. Cô không hề mặc váy hay quần dài, chỉ khoác mỗi chiếc áo của anh bước ra. Đôi chân thon dài đó sáng lên trong không trung, cũng vừa hay lọt vào tầm mắt anh.

Cũng vì cô vừa tắm, trên áo sơmi vẫn còn chút ẩm ướt. Những đường cong trên cơ thể từ xa đã có thể nhìn một cách rõ ràng. Cô không đi giày, đôi chân trần bước trên tấm thảm màu xám đậm, làm tôn lên mắt cá chân nhỏ nhắn xinh xẻo của cô.

Thấy sắc mặt Niên Bách Ngạn có chút khó coi, Tố Diệp mím môi cười. Cô bước tới trước, cả người uể oải dựa vào bàn làm việc: “Không thể trách tôi được, tôi không thể mặc nguyên bộ lễ phục tối qua chứ? Quần áo anh nhiều như thế không ngại cho tôi mượn một bộ chứ, cùng lắm rồi giặt khô rồi trả cho anh.”

“Về phòng mặc thêm quần vào.” Đầu mày của anh càng lúc nhíu càng chặt.

Tố Diệp trợn mắt lườm anh: “Mặc áo sơmi của anh đã như đi hát tuồng rồi, quần của anh tôi càng mặc không nổi.”

Niên Bách Ngạn khó xử: “Vậy quần áo của em đâu?”

“Tổng giám đốc Niên! Anh nhiều việc quá trí nhớ có vấn đề phải không? Hôm qua tôi thay lễ phục xong xuôi mới tới công ty mà.” Tố Diệp vòng thẳng ra trước mặt anh, ánh mắt vô tội: “Ai muốn mặc quần áo của người khác chứ.”

Cô lại gần càng tỏa ra mùi hương dịu nhẹ, thêm nữa chính là mùi sữa tắm anh hay dùng trong phòng ngủ, hai thứ mùi trộn lẫn vào nhau hình thành lên cảm giác mờ ám khó nói thành lời. Giống như thân hình nhỏ nhắn đầy đặn của cô đã thấm đẫm mùi hương của anh.

“Ăn sáng chưa?” Anh không tiếp tục hỏi chuyện ăn mặc, mà lấy một tập tài liệu lại, mở ra, làm như tùy ý hỏi một câu.

“Chưa.”

Niên Bách Ngạn ngẩng đầu nhìn cô.

Tố Diệp cười duyên: “Dù sao cũng trưa rồi, anh mời tôi ăn trưa đi.”

“Mặc thế này?”

“Dù sao thì áo sơmi của anh cũng đủ dài.”

“Vậy cũng không được!” Đột nhiên Niên Bách Ngạn trở nên rất nghiêm khắc.

Tố Diệp suy nghĩ: “Ban ngày ban mặt tôi mặc váy dạ hội ra ngoài kỳ lạ lắm. Anh xem thế này có được không? Anh đi mua cùng tôi một bộ.”

Ánh mắt Niên Bách Ngạn hướng về gương mặt cô, một lúc lâu sau mới đóng tập tài liệu lại: “Chỉ cho phép em tới trung tâm mậu dịch quốc tế, gần công ty nhất.”

“Trung tâm mậu dịch quốc tế à…” Ánh mắt cô gian xảo: “Quần áo trong đó giá không rẻ đâu.”

Không phải Niên Bách Ngạn không nhìn ra sự gian trá trong mắt cô, anh không để ý thêm, đứng dậy đi vào phòng nghỉ. Chẳng mấy chốc anh đã bước ra, trong tay cầm thêm một chiếc áo véc và giầy cao gót hôm qua cô đi. Anh bước lại gần cô, giơ tay khoác kín chiếc áo lên người cô, lãnh đạm nói: “Ăn mặc thế này, đừng nghĩ tới việc tới những trung tâm khác.”

“Anh à, ngoài kia là mùa hè, tôi phải khoác áo của anh sao?” Tố Diệp kháng nghị.

“Khoác vào!” Niên Bách Ngạn ra lệnh.

Tố Diệp lườm nguýt, nhưng cũng không cởi áo khoác ra. Cô bất mãn đi giày vào, ngước mắt lên nhìn anh: “Hiếm khi thấy anh ăn mặc nhàn nhã thế này đấy.”

Hôm nay, trên người anh là chiếc áo phông thể thao nhạt màu, bên dưới là chiếc quần dài thoải mái rộng rãi, cả người trông rất có tinh thần, chỉ có điều sự nghiêm nghị trên nét mặt không hề giảm.

“Chiều nay tôi phải đi gặp khách hàng, tôi đưa em đi mua quần áo, chúng ta ăn chút gì đó đơn giản rồi tôi đưa em về nhà.” Niên Bách Ngạn giơ tay lên xem giờ, ung dung sắp xếp lịch trình.

Lúc này Tố Diệp mới hiểu ra. Hàng mi che đi đôi mắt sáng, một lần nữa cô ngẩng lên cười rạng rỡ: “Được đó, vậy tôi sẽ cùng anh chọn một bộ quần áo thoải mái, mặc cùng anh cho phù hợp.”

Niên Bách Ngạn không hiểu ý cô, khẽ nhướn mày.

“Dù sao thì tôi cũng rảnh rỗi, đi cùng anh để mở mang hiểu biết.” Cô nói vô cùng thoải mái.

Niên Bách Ngạn khẽ thở dài: “Diệp Diệp! Tôi đi bàn chuyện làm ăn, em về nhà nghỉ ngơi đi.”

“Đã bảo đừng gọi tôi là Diệp Diệp rồi.” Tố Diệp lại không hề tức giận, cô đi tới chủ động khoác cánh tay anh, cả người nũng nịu dính chặt vào người anh, ngước lên cười ngọt ngào: “Đi thôi! Tôi chỉ ở bên cạnh xem thôi, tuyệt đối không làm phiền anh, tôi thề đấy.”

Niên Bách Ngạn để mặc cho cô khoác tay mình, hồi lâu bật cười khó xử, dường như đã chấp nhận sự kiên trì của cô: “Lúc đó đừng có kêu chán đấy.”

“Sao có thể!” Thấy anh đồng ý, ý cười trong đáy mắt cô càng lộ rõ.

Một người nhỏ nhắn như vậy đung đưa trước mặt anh, dựa vào vai anh như một chú chim, nụ cười trên gương mặt cũng giống như tia nắng chói sáng ngoài kia chiếu vào mắt Niên Bách Ngạn. Anh cúi đầu nhìn cô, trong khoảnh khắc lại kích động muốn ôm cô vào lòng, thế là anh đưa tay giữ chặt lấy cô.

Thấy anh bỗng nhiên giữ chặt cổ tay mình, Tố Diệp không biết anh định làm gì, cô nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái.

“Chuyện tối qua em nhớ được bao nhiêu?” Niên Bách Ngạn đột ngột hỏi.

“Hả?” Tố Diệp đờ ra, nhưng lại ép buộc bản thân không di chuyển ánh mắt, vẫn nhìn anh không rời, cô nhanh chóng mỉm cười: “Tối qua chắc là tôi uống khá nhiều, say rượu giở trò điên rồ sao?”

Con ngươi sâu trong mắt Niên Bách Ngạn khẽ rụt lại. Anh nhìn cô, như đang xem kỹ từng chi tiết.

“Tôi thật sự say quá làm liều à?” Tố Diệp đặt một tay lên ngực ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt to tròn nhìn anh trông kiểu gì cũng thấy vô tội: “Xin lỗi nhé, tôi chẳng nhớ gì cả. Thật ra anh nên đưa tôi về nhà, tối qua ở phòng nghỉ chắc là tôi đã nôn không ít phải không?”

Niên Bách Ngạn chỉ nhìn cô chằm chằm mà không lên tiếng.

“Toi rồi, nhìn biểu cảm của anh thế này, tối qua nhất định là tôi đã làm bẩn phòng ngủ của anh rồi.” Gương mặt Tố Diệp vô cùng đáng thương, khẽ thở dài không biết làm sao.

Một lúc lâu sau, Niên Bách Ngạn mới từ tốn nói: “Thật sự không nhớ chút nào?”

“Tôi thề!” Tố Diệp vội vàng giơ tay lên thề, biểu cảm muốn thành kính bao nhiêu có bấy nhiêu: “Nếu tôi thật sự làm bẩn thứ gì của anh tôi nhất định sẽ đền, nhưng mà điều kiện tiên quyết là phải có được tiền thưởng tháng sau trong tay đã mới tính.”

Niên Bách Ngạn mặt không biểu cảm, nghe xong câu này của cô mới hơi có phản ứng, nhìn cô nói một câu hàm ý sâu xa: “Em không làm bẩn thứ gì của tôi, là tôi… suýt nữa đã làm bẩn em.”

Trái tim Tố Diệp khẽ chấn động, nhưng cô che giấu rất tốt, nhìn anh một cách kỳ lạ: “Thì ra tối qua anh cũng uống say?”

Niên Bách Ngạn không đưa ra lời giải thích nhưng lại bất ngờ đưa tay véo má cô, nói với giọng trịnh trọng: “Lần sau còn để tôi nhìn thấy em say bí tỉ, trừ hết tiền thưởng nửa năm.”

“Anh…”

“Đi thôi!” Niên Bách Ngạn không cho cô quá nhiều cơ hội phản bác, cầm chìa khóa xe đi ra khỏi văn phòng.

Tố Diệp khoác áo véc đi phía sau anh, nhìn bóng hình cao lớn của người đàn ông, dần dần, một nụ cười khẩy ẩn giấu bên khóe môi. Tối qua ư? Màn kịch nửa tỉnh nửa mê cũng thú vị lắm.