Hào Môn Kinh Mộng 3: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 14 - Chương 709: Ngày xuân ấm áp năm ấy

Hết Tết, nhịp sống của thành phố cũng bận rộn trở lại. Mùa đông là một mùa khiến người ta lười biếng mà đêm giao thừa chính là dấu chấm hết cho sự biếng lười ấy. Qua giao thừa, rằm tháng giêng cũng kết thúc, mọi người không còn cái cớ nào để lười nhác. Phấn đấu, bận rộn, áp lực, nôn nóng… Vô vàn cảm xúc bao trùm lên mọi người cùng thành phố này.

Năm nay Tết tới khá muộn. Thế nên qua Tết, chẳng mấy chốc đã ngắm cảnh xuân hoa nở ấm áp.

Tố Diệp thường hay nhớ lại ngày xuân năm ấy, cái ngày được gặp gỡ Niên Bách Ngạn.

Lúc ấy gió rất thơm, hoa rực rỡ, từng bông ngọc lan to tướng đang nở rộ, nhất là hoa ngọc lan trên con đường bao quanh Tử Cấm Thành, trắng xóa tựa như một lớp men cao cấp.

Mùa tuyệt đẹp ấy lại sắp tới rồi sao?

Tố Diệp nghĩ, sự thay đổi của bốn mùa vẫn luôn là điều tốt, ít nhất có thể khiến người ta thấy được hy vọng.

Nhánh cây đầu xuân đang nảy lộc, ngọn cỏ nhỏ mềm mại đã có ngọn. Trước nay Bắc Kinh là thành phố bốn mùa tươi sáng. Thứ nói với người ta rằng xuân đã về sớm nhất chính là hoa mùa xuân, tiết trời khi ấm áp khi se lạnh. Hoa xuân nở thành cụm lớn. Từ xa nhìn lại, trong một mùa mà sắc màu còn chưa quá rực rỡ, cả một dải vàng tươi thật là vừa lòng người.

Trong phòng thăm của trại giam, có chút ấm áp thoáng qua. Có thể là vì ánh nắng bên ngoài cửa sổ khá ấm.

Mỗi lần tới thăm Niên Bách Ngạn, Tố Khải đều cố tình không mặc cảnh phục. Giống như từ sau khi Niên Bách Ngạn vào tù, Tố Khải cũng chỉ mặc thường phục trước mặt Tố Diệp vậy. Chuyện này thật ra dù có qua bao lâu vẫn sẽ là cái gai trong lòng Tố Khải.

Trước khi Tố Khải tới, Niên Bách Ngạn vừa đi lao động về. Chiếc áo tù trên người anh rất sạch sẽ, còn thơm mùi của nắng. Tố Khải hỏi thăm tình hình của anh gần đây trước. Niên Bách Ngạn nói mọi chuyện đều ổn, dậy sớm ngủ sớm, thời gian nghỉ ngơi chưa bao giờ đều đặn như thế.

Trông Niên Bách Ngạn vẫn rắn rỏi như thế. Điều này xuất phát từ việc anh có rất nhiều thời gian để dậy sớm tập thể dục buổi sáng. À, thật ra cho dù anh không muốn cũng không được. Mỗi người ở đây ngày nào cũng phải tập thể dục lúc 6 giờ.

Niên Bách Ngạn đưa cho Tố Khải một tờ đơn, giọng nói ôn hòa: “Thật ra lần này gặp em có một mục đích rất đơn giản, em đưa tờ đơn này cho chị em.”

Tố Khải do dự, cầm lấy: “Đơn gì thế ạ?”

Niên Bách Ngạn nói: “Đây là đơn ly hôn anh đã soạn, bên trên anh cũng đã ký tên. Bảo chị em xem qua, ký tên rồi mang ra cho nhân viên pháp lý là được.”

Tố Khải hoảng hốt: “Anh định ly hôn với chị em?”

Niên Bách Ngạn không giải thích nhiều, chỉ gật đầu.

“Chị em sẽ không ký đâu.” Tố Khải nhíu mày.

Niên Bách Ngạn giơ tay, ngón tay gầy gõ nhè nhẹ lên tờ giấy rồi anh nói: “Em nói với chị ấy, anh chỉ muốn ly hôn.” Dứt lời, anh đứng dậy, ra hiệu cho quản giáo.

Quản giáo gật đầu, mở cửa ra.

“Anh rể…”

Niên Bách Ngạn không quay đầu, bước chân cũng không hề dừng lại…

***

Đêm xuống, bầu không khí cũng hơi se lạnh.

Tố Diệp yên lặng ngồi dưới gốc cây hải đường, trên chiếc ghế tựa Niên Bách Ngạn từng làm cho cô, nghe tiếng gió đêm xào xạc thổi qua tai. Ánh mắt cô điềm nhiên, bình thản, hệt như ánh trăng trên bầu trời.

Đơn xin ly hôn đặt bên cạnh cô, bên trên có chữ ký quen thuộc của Niên Bách Ngạn.

Trong tờ đơn này, Niên Bách Ngạn gần như ra đi tay trắng, cũng tức là, một khi đơn này có hiệu lực, cô sẽ trở thành bà mẹ đơn thân giàu có nhất.

Chỉ một tờ đơn như vậy thôi, lạnh lẽo, băng giá. Anh không nói thêm một câu nào. Cho dù, chỉ là một chữ “Diệp Diệp” cô mong chờ nhất.

Tố Diệp ôm cái bụng đã hơi lồi lên, khóe môi gạt nhẹ một nụ cười cay đắng. Một tay kia cô siết chặt tờ đơn. Đau đớn tràn qua con tim.

Phương Tiếu Bình từ trong nhà đi ra. Tố Diệp buông tay, nhẹ nhàng gấp tập tài liệu lại.

“Giờ về đêm vẫn còn lạnh đấy. Con mau về phòng đi!” Phương Tiếu Bình khoác lên vai cô một chiếc khăn choàng lông, nhẹ nhàng khuyên nhủ.

Từ sau khi Niên Bách Ngạn được tuyên án, Tố Diệp vẫn ở trong tứ hợp viện. Mấy lần Tố Đông và Phương Tiếu Bình muốn cô về nhà ở nhưng cô đều từ chối. Cô nói cô quen với nơi đây rồi.

Dẫu sao Tố Diệp cũng đang mang thai. Phương Tiếu Bình không yên tâm nên cũng theo tới.

Khi chiếc khăn được khoác lên, có một cảm giác ấm áp nhanh chóng quét qua cơ thể. Nhưng bên trên chỉ có hơi thở của cô, không còn mùi gỗ mộc dễ chịu ấy nữa…

Khẽ gật đầu, Tố Diệp khoác chặt vào vai, ôm tờ đơn vào lòng rồi cùng Phương Tiếu Bình quay vào nhà.

Trăng càng lúc càng nhạt.

Chỉ còn một màu trắng nhợt hắt lên chiếc ghế tựa. Nó nhẹ nhàng đung đưa, rồi từ từ dừng hẳn…

***

Khi Kỷ Đông Nham tới thăm Niên Bách Ngạn, ngoài cửa trại giam, hoa mùa xuân đang nở rực rỡ.

So với bộ quần áo giản dị của Niên Bách Ngạn, Kỷ Đông Nham có thể gọi là mặc quần là áo lượt. Nhưng cho dù là vậy, ánh mắt Niên Bách Ngạn vẫn rất điềm đạm, không tiều tụy, xuống sắc như các phạm nhân khác.

“Niên Bách Ngạn! Cậu không tệ như tớ nghĩ đâu nhỉ?” Kỷ Đông Nham hơi rướn người lên, quan sát kỹ Niên Bách Ngạn một lượt rồi chép miệng nói.

Nụ cười của Niên Bách Ngạn rất nhạt: “Có phải tớ nên khóc lóc ỉ ôi trước mặt cậu mới gọi là tệ hại không?”

“Nếu ngay cả cậu cũng khóc ròng, vậy thì tớ có thể lý luận một bài với sếp ở đây rồi, tớ không muốn hoang phí tiền bạc.” Kỷ Đông Nham cười khẩy.

Niên Bách Ngạn vào tù vì tội giết người, đương nhiên phải bị giam riêng biệt với các phạm nhân khác, nhưng đồng thời xung quanh anh đều là trọng phạm. Sau khi tòa tuyên án, Kỷ Đông Nham thấy thế cục đã định bèn lập tức bỏ ra một khoản tiền không hề nhỏ để lo lót từ trên xuống dưới trong trại giam, lên tới tận quản lý, xuống tới tận một đầu bếp trong nhà bếp. Quan trọng nhất là mấy quản giáo. Mỗi lần tới, cậu ấy đều cho họ không ít lợi lộc, mục đích chính là tránh những hiện tượng bạo lực không cần thiết.

“Coi như tớ nợ cậu. Đợi lần sau cậu tới, tớ sẽ rắc vàng giả cậu.” Niên Bách Ngạn nửa đùa nửa thật

“Phủi phui cái mồm! Niên Bách Ngạn! Cậu nói thế có còn là con người không?” Mặt Kỷ Đông Nham biến sắc rồi lập tức nhổ ra ba cái.

Niên Bách Ngạn không biết nên khóc hay cười.

“Này! Nghe nói bây giờ cậu xuống nhà bếp phụ trách nấu nướng rồi, giỏi quá nhở!” Kỷ Đông Nham nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Thông thường mà nói, những người vào tù ngày nào cũng phải xuống bếp giúp việc, nhưng toàn làm mấy việc lao động chân tay cần thể lực như xách nước, đổ nước rửa bát vo gạo, gánh rau, hái rau, rửa rau… Lượng thức ăn cho nhiều người như thế, nguyên liệu dĩ nhiên không thể ít ỏi.

Đương nhiên, ngoài những việc này ra còn rất nhiều công việc quan trọng cần họ làm, thậm chí còn có lúc phải tới công xưởng lớn làm quần áo. Vì đã có lo lót nên thật ra lượng công việc của Niên Bách Ngạn đã được giảm bớt. Nhưng anh vẫn làm như mọi người. Họ làm bao nhiêu, anh làm bấy nhiêu, có lúc còn làm nhiều hơn họ.

Kỷ Đông Nham không biết anh làm vậy có phải vì muốn thể hiện để được ra tù sớm không, hay là đang ép bản thân bận rộn để không còn rảnh rỗi nhung nhớ người cần nhớ.

Sau này cậu ấy nghe nói Niên Bách Ngạn được đặc biệt mời tới bếp ăn làm cơm. Điều này quả thực khiến Kỷ Đông Nham ngỡ ngàng. Do một lần Niên Bách Ngạn giúp đỡ. Hôm ấy anh đang hái rau thì đầu bếp của nhà bếp lên cơn đau tim, được đưa vào bệnh viện. Trong tình hình không đủ nhân lực, Niên Bách Ngạn bèn nói mình biết nấu cơm, thế nên đã thế chân đột xuất. Quản lý trại giam thấy cũng không đủ thời gian nên đồng ý.

Ai ngờ bữa đó không những khiến các bạn tù ăn như hổ vồ mà ngay cả các nhân viên cũng không ngớt lời khen ngợi. Kể từ ngày ấy, Niên Bách Ngạn đã xuống bếp giúp đỡ.

Ban đầu dù là Kỷ Đông Nham hay các anh em khác đều lo trong này sẽ ầm ĩ. Trại giam là một nơi thế nào có ai không biết rõ. Lúc đó khi Diệp Hạc Thành và Nguyễn Tuyết Cầm bị bắt vào tù, nếu không có Niên Bách Ngạn đút một số tiền lớn, làm gì có chuyện được bình an vô sự? Nhất là Diệp Hạc Thành, nếu không có báo động giúp đỡ, ông ta chắc chắn sẽ bị đánh chết.

Thế nên đám Kỷ Đông Nham rất lo ở trong này Niên Bách Ngạn sẽ gặp nguy hiểm.

Nhưng chuyện đó không xảy ra, điều này khiến Kỷ Đông Nham rất yên tâm. Sau đó cậu ấy cũng lần lượt nghe nói, trong thời gian ở tù, Niên Bách Ngạn chưa từng huênh hoang, ra vẻ. Anh chỉ yên lặng làm việc của mình. Đương nhiên cũng vẫn có kẻ chủ động gây chuyện, nhưng hình như cuối cùng đều bị anh khéo léo hóa giải.

Mật độ thăm nom của Kỷ Đông Nham khá dày. Mỗi lần tới, cậu ấy chỉ sợ nhìn thấy Niên Bách Ngạn bị thương tích, nhưng lần nào cũng bình thường như cũ.

Mãi về sau, Kỷ Đông Nham cũng nghe quản giáo nói, khoảng thời gian này kỳ thực Niên Bách Ngạn giúp được không ít bạn tù. Có lẽ vì tính anh trầm và điềm đạm, có thể kiềm chế được mọi chuyện nên rất nhiều bạn tù có khó khăn đều thích tìm tới anh. Thêm việc anh nấu ăn rất ngon, rõ ràng mọi người đều thích tiếp xúc với anh.

Kỷ Đông Nham quả là không theo kịp.

Đây là đang ngồi tù hay tới làm người tốt việc tốt vậy?

“Cũng tạm thôi! Chủ yếu là vì tớ không nuốt được thức ăn người khác làm.” Trông Niên Bách Ngạn có vẻ nhẹ nhàng. Anh cười: “Hay là tối nay cậu ở lại nếm thử tay nghề của tớ?”

Kỷ Đông Nham: “Ở cùng phòng với cậu á?”

“Cậu đập nhiều tiền thế, phòng cũng rất rộng rãi, chứa được cậu.” Niên Bách Ngạn đùa.

Kỷ Đông Nham giật mình: “Phúc phận này tớ không hưởng được đâu.”

Niên Bách Ngạn cười khẽ.

“Hỏi cậu một chuyện nhé.” Kỷ Đông Nham liếc nhìn quản giáo. Thấy anh ta không chú ý, cậu ấy mới hạ thấp giọng hỏi.

Niên Bách Ngạn nhìn cậu ấy.

Kỷ Đông Nham cũng nhìn anh, hỏi rất nghiêm túc: “Cậu nói cậu xem, tuấn tú ngời ngời. Cậu thành thật khai báo đi, có anh nào mơ tưởng hão huyền với cậu không? Còn nữa, trong tù thật sự có những người không giữ được cánh hoa sao?*”

*Ý nói bị giở trò đồi bại.

Niên Bách Ngạn nhìn biểu cảm có vẻ rất chân thành, ban đầu còn tưởng cậu ấy thật sự có chuyện lớn gì. Vừa nghe xong một câu hỏi thiếu nghiêm túc như vậy, anh câm nín và bó tay. Anh không đáp mà đứng dậy nói với quản giáo: “Tới giờ rồi chứ?”

Quản giáo còn chưa trả lời, Kỷ Đông Nham đã vội nói: “Đừng, đừng, đừng! Chẳng phải vì tớ tò mò sao? Còn chưa tới giờ mà, ngồi xuống, ngồi xuống. Ôn chuyện cũ chẳng phải là tán dóc sao?”