Hào Môn Kinh Mộng 3: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 11 - Chương 483: Sự lựa chọn ban đầu còn tính không?

Hứa Đồng đang định lên gác xem Tố Diệp có ăn uống gì không, bỗng một tiếng đập cửa rầm rầm làm cô ấy giật nảy mình. Cô ấy nhanh chóng ra mở cửa mới phát hiện thì ra là Tố Diệp.

Mái tóc dài mới gội của cô còn chưa khô, vẫn buông thõng xuống vai. Gương mặt vốn dĩ đã nhợt nhạt giờ hoàn toàn như một tờ giấy trắng. Không, phải nói là tái xanh, rất dọa người. Câu đầu tiên khi bước vào chính là: Hứa Đồng! Tôi phải về Bắc Kinh ngay lập tức!

Hứa Đồng quả thực đã bị bộ dạng của cô dọa cho một phen, rồi lại phát hiện bàn tay đang níu chặt cánh tay mình của cô run lẩy bẩy. Cô ấy linh cảm có chuyện chẳng lành nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu nói: “Được! Bây giờ tôi lập tức đi gọi điện thoại cho tổng giám đốc!”

Tố Diệp buông thõng tay xuống, siết chặt từng ngón tay đang run lên, lẩm bẩm: “Điện thoại của anh ấy không gọi được…” Vừa rồi ở trong phòng, cô đã gọi hết lần này tới lần khác vào di động của Niên Bách Ngạn. Cả điện thoại cá nhân lẫn điện thoại dùng cho công việc đều sắp gọi nát bét, nhưng đều được thông báo không thể liên lạc được.

Hứa Đồng nghe cô nói vậy cũng thấy lo lắng. Ngoài trời đang mưa to gió lớn, tín hiệu yếu là chuyện rất bình thường. Nhưng trông Tố Diệp rất không ổn, cô ấy phải tìm tổng giám đốc thế nào đây?

“Cô đừng sốt ruột. Để tôi gọi lại thử xem!” Hứa Đồng vỗ về, rồi nhấc máy bàn gọi vào di động của Niên Bách Ngạn.

Tố Diệp gật đầu, nhưng bờ môi thì vẫn run lên từng cơn.

Hứa Đồng cũng bị cô làm cho căng thẳng. Cô ấy gọi điện không ngừng nghỉ, quả nhiên là vẫn không liên lạc được.

“Hứa Đồng! Cô giúp tôi đặt vé máy bay về Bắc Kinh ngay đi!” Tố Diệp đi tới.

Hứa Đồng cũng lo có chuyện gì nghiêm trọng, suy nghĩ rồi gật đầu. Cô liên hệ với công ty hàng không nhưng được thông báo, tất cả các vé máy bay về Bắc Kinh trong ngày đều đã bán hết, sớm nhất có vé là chuyến bảy giờ sáng mai.

Đường bộ và đường sắt đều không tiện trong cái thời tiết quỷ quái này.

Cả người Tố Diệp đổ sạp xuống bên cạnh điện thoại.

“Nếu sự việc thật sự nghiêm trọng, chúng ta chỉ còn cách nhanh chóng liên lạc với tổng giám đốc, đáp máy bay riêng để quay về. Đây là cách nhanh nhất.” Hứa Đồng gắng giữ bình tĩnh.

Tố Diệp gật đầu.

Hứa Đồng tiếp tục gọi điện thoại, nhưng vẫn không thể nào bắt được liên lạc.

“Chắc là anh ấy ở cổ trấn phải không? Bây giờ tôi sẽ đi tìm anh ấy.” Tố Diệp vội vàng đứng dậy.

“Tôi đi cùng cô!”

Tố Diệp xoa xoa lòng bàn tay, lắc đầu: “Cô ở lại khách sạn đợi đi. Lỡ như anh ấy quay lại thì mong anh ấy nhanh chóng sắp xếp máy bay. Nếu ở cổ trấn không tìm được, tôi sẽ lập tức quay về.”

Hứa Đồng gật đầu.

Tố Diệp không nói thêm câu nào, lập tức xông ra khỏi phòng.

Vào trong cổ trấn, mưa lại càng ào ào như trút nước. Sương mù đã bao phủ khắp mặt hồ, nhấn chìm bóng hình của thuyền chài. Trên đường cũng không còn ai. Một số cửa hàng vẫn mở cửa, nhưng trước cửa vắng như chùa bà đanh.

Trời bắt đầu âm u, tối sầm, mây mù như đè ngay trên đỉnh đầu. Cô đi qua các mái hiên. Vì tiếng bước chân gấp gáp mà đã làm kinh động lũ chim đang tránh mưa. Chúng đập cánh đầy khó nhọc, bay loạn rào rào về phía cơn mưa như thác đổ.

Khi giày giẫm qua vũng nước, làm nước bắn tung tóe, ướt sạch cả gót giày của cô. Cô cũng mặc kệ, tiếp tục chạy về phía phường thêu đó theo con đường trong trí nhớ. Chắc là Niên Bách Ngạn ở đó.

Cô còn khá nhớ đường, vòng vèo một hồi cuối cùng cũng tới được nhà ấy.

Cửa lớn đóng chặt.

Tố Diệp không còn màng gì tới phép lịch sự, giơ tay đập cửa thật mạnh. Cô đập đúng một phút từ bên trong mới vọng ra tiếng chạy bước nhỏ. Cánh cửa cọt kẹt mở ra.

Một cậu bé còn nhỏ tuổi che một chiếc ô kẻ sọc tò mò nhìn ra Tố Diệp đang đứng ngoài với nét mặt lo lắng.

“Chị tìm ai?”

“Tôi… Tôi tìm Niên Bách Ngạn. À, chính là người hôm nay tới bàn chuyện cùng ông chủ của mọi người. Có lẽ hơn hai tiếng trước anh ấy đã tới đây.” Tố Diệp nói năng có phần lộn xộn.

Cậu bé suy nghĩ rồi chợt nhớ ra: “À, đó là một anh dáng người rất cao, ăn mặc rất chỉn chu phải không?”

Cách miêu tả này rất chung chung, nhưng Tố Diệp nghĩ có lẽ chính là Niên Bách Ngạn bèn gật đầu thật mạnh: “Anh ấy còn ở bên trong không?” Nói rồi cô định đi vào trong.

Cậu bé lập tức chặn cô lại: “Xin lỗi nhé. Anh đó đã đi rồi. Mấy người đi cùng với anh ấy cũng đi rồi.”

“Sao cơ?” Tim Tố Diệp đập lệch một nhịp: “Anh ấy đi đâu rồi?”

Cậu bé bị cô hỏi vậy chợt ngẩn người trong giây lát, sau đó lắc đầu, nét mặt áy náy: “Chuyện này thì em không rõ lắm.”

Tố Diệp cảm thấy tim mình đập rất nhanh, cứ thình thịch từng tiếng dội vào lồng ngực. Cô không suy nghĩ gì lại hỏi: “Vậy chắc là ông chủ của các cậu vẫn còn ở đây chứ? Tôi tìm ông ấy hỏi xem.” Dứt lời cô bèn đẩy cậu nhóc ra, len vào trong.

“Này…” Cậu bé không ngờ cô lại làm vậy, định hét lên bảo cô dừng lại thì đã không thể nữa rồi, đành vội vã đuổi theo sau.

Trong sân, cây tuyết cầu ấy vẫn còn nguyên. Từng phiến lá xanh tốt lay động, rung lắc trong mưa gió, chuẩn bị hứng một mùi hoa ngào ngạt. Tố Diệp không còn thời gian ôn lại chuyện xưa với nó, cô chỉ một lòng nghĩ tới việc tìm Niên Bách Ngạn. Xông vào trong phòng, bên trong có lác đác vài thợ thêu đang ngồi. Bọn họ đều lần lượt ngẩng đầu lên nhìn cô, rõ ràng đã ngẩn người vì một cô gái từ đầu bất ngờ xông tới.

Cậu bé cũng nhanh chóng chạy đến, gấp ô lại, bước lên, nói với vẻ không vui: “Thưa chị! Hôm nay trời mưa, chúng tôi không bán hàng. Chị không nói không rằng cứ xông vào như vậy, thật là không tôn trọng người khác!”

Nếu là lúc bình thường, Tố Diệp sẽ không lỗ mãng như vậy, nhưng hôm nay cô như người mất hồn, để mặc cho cậu bé oán trách. Cô nhìn quanh ngó quất nhưng không thấy ông chủ đâu, rồi lại thấy bên trong còn một căn phòng, ngay lập tức định đi vào.

“Ấy…” Cậu bé giữ cô lại, nhíu mày: “Ông chủ của chúng tôi cũng không có ở đây. Ông chủ đã đi cùng những người đó rồi. Đó là phòng ngủ của ông chủ. Chị xông bừa vào như vậy, đừng trách tôi báo cảnh sát đấy nhé!”

Tố Diệp lúc này mới hơi tìm lại được lý trí. Cô cố gắng kìm chế hơi thở run rẩy, liên tục xin lỗi rồi hỏi: “Vậy ông chủ đi đâu rồi, chắc là cậu phải biết chứ?”

Cậu bé quả thực có hơi giận dữ vì hành vi xông xáo ban nãy của cô, nhưng thấy ánh mắt cô sốt sắng, ngón tay không biết vì lạnh hay sao mà run lên bần bật, nhất thời cũng cảm thấy mềm lòng. Cậu ta thở dài, ngữ khí cũng trở lại bình thường: “Bọn em chỉ là người làm thuê, làm sao biết được ông chủ đi đâu chứ?”

Tố Diệp đã dồn toàn bộ sức lực vào việc tới phường thêu này. Từ khách sạn tới cổ trấn, cô nghĩ chỉ cần tới đây là sẽ tìm được Niên Bách Ngạn, thế nên, cô liều mạng chạy không ngừng nghỉ.

Nhưng cô không thể ngờ tới đây vẫn không tìm được anh, nhất thời luống cuống. Cả trấn Thiên Đăng này, cả cố trấn này, ngoài nơi này ra, cô còn biết đi đâu tìm anh đây?

Anh có thể đi đâu?

Thấy tinh thần cô hoảng loạn, cậu bé ngập ngừng giây lát: “Chị sốt ruột như vậy, gọi điện không được sao?”

Tố Diệp lắc đầu bất lực: “Gọi không được…”

Cậu bé lúc này hiểu ra mới gật đầu.

“Đúng rồi, em gọi cho ông chủ của em thì sao?” Tố Diệp nắm lấy tia hy vọng cuối cùng.

Ai ngờ cậu bé lắc đầu: “Ông chủ trong lúc làm việc rất ghét bị người khác làm phiền, ra ngoài cũng thích được thanh bạch, thế nên điện thoại đối với ông ấy chỉ là vật trang trí. Vẫn còn để trong nhà, không có mang theo.”

Hy vọng cuối cùng cũng tan thành bọt nước. Tố Diệp cảm thấy người nhũn ra như bị ai rút mất xương sống.

Cậu bé nhìn cô, động lòng trắc ẩn, suy nghĩ rồi nói: “Em có loáng thoáng nghe thấy họ nhắc tới mấy vấn đề kỹ thuật thêu thùa, hình như là gặp khó khăn gì đó. Thế này đi, em viết cho chị địa chỉ của mấy phường thêu khác, chị tìm từng nhà một. Chưa biết chừng họ đang đi gặp mặt mấy nghệ nhân lâu năm ở những chỗ đó.”

Mắt Tố Diệp sáng lên, cuống quýt gật đầu: “Được được được! Cảm ơn, cảm ơn!”

Cậu bé viết cho cô địa chỉ của mấy phường thêu trong cổ trấn, rồi còn nói với cô đại khái cách đi sao cho thuận tiện…

Bắc Kinh.

Một buổi tọa đàm về văn hóa trong các sản phẩm cao cấp tổ chức tại Bắc Kinh rất được chú ý, “viên kim cương đẹp nhất” trong bộ sản phẩm mùa xuân của showroom đá quý cao cấp Tỷ Hối thuộc Kỷ Thị đã giành quán quân. Nghi thức ký kết hợp đồng được cử hành tại đại sảnh VIP của Tỷ Hối. Kỷ Đông Nham đích thân xuất hiện, tiến hành ký hợp đồng cùng chủ tịch Kiêm của tập đoàn đối tác.

Xuất hiện tại buổi lễ còn có Vincent. Bright của ông ta được trở thành cầu nối hợp tác và tuyên truyền quan trọng.

Trong nghi thức ký kết, Tỷ Hối công bố với báo chí viên kim cương thô quý hiếm có trữ lượng cao khai thác được từ mỏ kim cương tại Nam Phi, hơn nữa còn công bố với bên ngoài rằng, viên kim cương thô này sẽ được tung ra thị trường dưới một hình thức hoàn toàn mới.

Các phóng viên thi nhau ghi chép. Viên kim cương thô này chiếm lĩnh một vị trí quan trọng trong Tỷ Hối. Có thể thấy một khi nó xuất hiện lại trên thị trường sẽ khiến cho rất nhiều người nổi tiếng trong giới phải cúi mình.

Ngoài người đại diện mà Kỷ Thị ký hợp đồng, sự xuất hiện tài trợ của Bạch Băng và An Tịnh cũng được báo giới vô cùng quan tâm. Bạch Băng nở nụ cười tươi như hoa trước máy quay và đèn flash. Sắc mặt An Tịnh có phần nhợt nhạt hơn, nhưng cũng cố gắng thể hiện vẻ đẹp nhất của mình.

“Cô muốn lợi dụng Kỷ Thị để giải vây cho cô ta?” Sau khi dùng bữa xong, đợi tới khi Bạch Băng chủ động tới bắt chuyện, Kỷ Đông Nham mới khẽ cười, hỏi.

Bạch Băng đưa mắt nhìn An Tịnh đang vây quanh rất nhiều người đàn ông, khẽ cười khẩy: “Nếu không phải vì sợ đám nhà báo viết nhăng viết cuội, anh tưởng tôi muốn xuất hiện cùng với nó sao? Vì mấy chuyện rẻ rách đó của nó đã làm liên lụy tới tôi.”

Kỷ Đông Nham khẽ lắc ly rượu trong tay: “Ý cô ám chỉ chuyện không được làm người đại diện cho Tinh Thạch?”

“Vốn dĩ đã bàn bạc gần như xong xuôi rồi!” Bạch Băng mím môi.

Kỷ Đông Nham có vẻ khá thoải mái: “Theo như tôi được biết, thì cô Băng à, hình như không phải đã bàn bạc gần xong đâu. Niên Bách Ngạn có từng đề cập chưa?”

Bạch Băng hơi nheo mắt lại.

“Có gì thì cứ nói thẳng đi!” Kỷ Đông Nham hừ một tiếng.

Bạch Băng cầm ly rượu vang lên tay, ngước mắt nhìn anh ta: “Tôi cứ tưởng Niên Bách Ngạn sẽ niệm tình cũ.”

Kỷ Đông Nham như vừa nghe một câu chuyện cười: “Phụ nữ bên cạnh anh ta đã đổi rồi, là Tố Diệp chứ không phải là cô. Cô cảm thấy anh ta sẽ niệm tình cũ sao?”

“Là An Tịnh tự ý tới phòng tìm Niên Bách Ngạn, dựa vào đâu tôi phải chịu liên lụy?” Bạch Băng không hề khách khí.

Kỷ Đông Nham uể oải ngồi trên tay vịn sofa, mỉm cười với một người đẹp đứng đó không xa. Anh ta giơ ly rượu lên, tùy hứng mà lại có chút xa cách nhưng đủ làm cho cô gái đó đỏ mặt. Hai mắt cô ta sáng như sao, một hơi uống cạn ly rượu trong tay, ra hiệu với anh ta. Kỷ Đông Nham bèn cười, cũng uống cạn.

Cô gái đó tươi như hoa, nhẹ nhàng nói một câu bằng khẩu hình miệng: Đợi anh đấy!

Kỷ Đông Nham không trả lời, bờ môi mỏng chỉ hơi cong lên.

Bạch Băng đưa mắt nhìn theo, không thể hiện quá nhiều cảm xúc. Cô ta quay đầu tiếp tục nói: “Chuyện này, người bị thiệt hại nặng nề nhất là tôi.”

“Chẳng lẽ trong chuyện này cô chưa làm được tới mức đổ thêm dầu vào lửa ư?” Lúc Kỷ Đông Nham mới nhìn về phía cô ta, như cười như không.

Nét mặt Bạch Băng có phần ngượng ngập.

“Xem ra, người thật sự muốn được giải vây là cô. Nhưng cô Bạch ạ, thành thật xin lỗi, Kỷ Thị không có nhiều kiên nhẫn như vậy.”

Bạch Băng nhìn anh ta, không hề tức giận, chỉ bất ngờ nói một câu: “Không có cùng chung lợi ích, đương nhiên cậu chủ Kỷ sẽ nói không có kiên nhẫn giúp tôi rồi.”

Kỷ Đông Nham nhướng mày.

“Tôi biết anh muốn đối phó với Niên Bách Ngạn, tôi có đứng về phía anh.” Bạch Băng nói.

Kỷ Đông Nham nâng ly lên. Chẳng mấy chốc đã có người tới thay cho anh ta một chiếc ly mới. Anh ta nhấp một ngụm rượu vang rồi điềm nhiên nói: “Tôi thấy cô bị Niên Bách Ngạn bức thành điên rồi.”

“Bao nhiêu năm nay, bên cạnh anh ta chưa bao giờ có bạn gái cố định. Tôi tưởng mình còn có cơ hội, dù sao tôi cũng là người phụ nữ ở bên cạnh anh ta lâu nhất. Tôi không ngại lợi dụng việc An Tịnh tiếp cận anh ta để nhân tiện có thể hâm nóng lại tình cảm. Nhưng trái tim của Niên Bách Ngạn quá ác độc. Anh ta chưa bao giờ để mắt tới tôi.” Bạch Băng nói với vẻ cô đơn, rồi lại có chút căm phẫn.

Kỷ Đông Nham đứng dậy: “Nói thật lòng, tôi không có hứng thú lắng nghe lịch sử tình trường của cô và Niên Bách Ngạn. Còn về việc cô muốn dùng thủ đoạn gì để có thể trở lại bên cạnh anh ta đó là việc của cô. Tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở cô một câu. Cái tâm tư mà cô che giấu đến tôi còn nhìn thấy rõ ràng thì cô cảm thấy liệu Niên Bách Ngạn có không hiểu không? Anh ta đối xử với cô, hình như trước nay vẫn là thân phận một người ngoài cuộc.”

“Tôi ở bên cạnh Niên Bách Ngạn ba năm, cũng yêu anh ta tưng ấy năm. Anh phải biết rõ, một người phụ nữ một khi đã yêu một người đàn ông thì chuyện gì cũng có thể làm được.” Bạch Băng nói với anh ta.

Kỷ Đông Nham bắt đầu thiếu kiên nhẫn. Anh ta đặt luôn ly rượu sang một bên: “Nể tình hôm nay cô tới động viên tôi, tôi lại có lòng tốt nhắc cô thêm câu nữa. Muốn được thuần buồm xuôi gió thì trước hết hãy giúp người chị em của cô thoát khỏi khốn đốn đi đã, nếu không chẳng qua chỉ là thằng điếc cười thằng câm mà thôi. Cách thức rất đơn giản. Cô bảo An Tịnh tới tìm Tố Diệp. Cô ấy có thể đối phó với các cô thì cũng có cách để chuyện này lắng xuống. Nhưng theo những gì tôi hiểu thì tính tình của cô ấy rất quái lạ, rất khó thuyết phục.”

Thấy anh ta định bỏ đi, Bạch Băng cười lạnh: “Anh đang lo lắng điều gì, sợ tôi thăm dò được anh sao?”

“Cô có bản lĩnh ấy sao?” Kỷ Đông Nham dừng bước, hỏi ngược lại.

Bạch Băng đi tới trước mặt anh ta, cười khẽ: “Ba năm! Tôi đã ở bên anh ta ba năm. Cho dù không phải sớm tối bên nhau thì tôi cũng phần nào hiểu được một số thói quen của anh ta. Cậu chủ Kỷ! Anh nói xem, tôi có bản lĩnh ấy hay không?”

Kỷ Đông Nham hơi sững sờ.

Bạch Băng chỉ ấn nhẹ lên ngực anh ta một cái, mỉm cười rồi quay người bỏ đi.

Đinh Tư Thừa cầm ly rượu bước tới, nhìn thấy bóng Bạch Băng đi về phía đám đàn ông. Anh ta nhấp một ngụm rượu rồi hỏi: “Cô ta muốn chuyển sang phía Kỷ Thị?”

“Bị Tinh Thạch từ chối ký hợp đồng quả thực rất mất thể diện.” Kỷ Đông Nham nói.

Đinh Tư Thừa mỉm cười không nói gì, chỉ đưa một ly rượu cho Kỷ Đông Nham. Kỷ Đông Nham đón lấy, như đang suy tư chuyện gì, rất lâu sau mới nói: “Tinh Thạch tuy rằng chưa tuyên bố với bên ngoài, nhưng Diệp Uyên đích thực đã giao toàn bộ quyền hành lại cho Niên Bách Ngạn, cộng thêm việc Niên Bách Ngạn thu thêm 2% quyền cổ phần của Tinh Thạch, bây giờ anh ta có thể ngồi ngang hàng với người nhà họ Diệp rồi!”

“Diệp Uyên chạy rồi, nhưng hắn ta vẫn là con trưởng của nhà họ Diệp, không thoát khỏi danh phận chủ tịch Tinh Thạch đâu.” Đinh Tư Thừa khá bình tĩnh.

Kỷ Đông Nham nhìn anh ta: “Chuyện này, anh không thể vượt qua Niên Bách Ngạn đã đạt được mục đích đâu. Có Niên Bách Ngạn chắn trước mặt, anh không thể động vào Diệp Uyên được.”

Đinh Tư Thừa hừ lạnh: “Thế thì khử Niên Bách Ngạn trước.”

“Đây cũng là một công trình vĩ đại.” Kỷ Đông Nham không mấy bất ngờ, cũng không mấy kinh ngạc. Anh ta thản nhiên nói: “Muốn diệt Niên Bách Ngạn, trước hết phải chia rẽ những người ở bên cạnh anh ta ra đã.”

Đinh Tư Thừa trầm mặc một lúc. Khi ngước mắt lên, trong đôi mắt anh ta ánh lên một tia sáng âm u bất định: “Ý cậu là… Tố Diệp?”

Kỷ Đông Nham cười khẽ, cụng ly với Đinh Tư Thừa: “Muốn động tới Diệp Uyên thì phải đá bay Niên Bách Ngạn. Mà muốn Niên Bách Ngạn tứ cố vô thân thì Tố Diệp… chính là mấu chốt!”

Đinh Tư Thừa trầm ngâm suy nghĩ rồi ngẩng đầu uống cạn rượu trong ly…

Mưa càng lúc càng to, dội ngàn vạn tia nước lên những bức tường xám, sau đó chúng lại tụ thành dòng, men theo tường chảy xuống.

Tố Diệp như một linh hồn lảng vảng khắp con đường đá. Trời đất âm u như nuốt chửng bóng cô. Cả một con ngõ dài chỉ có một mình cô đơn độc. Chiếc ô trong tay ngả nghiêng theo gió. Cô giẫm qua từng vũng nước, đôi giày đã không còn một chỗ nào khô từ lâu.

Chẳng thể quan tâm tới chúng nữa.

Gót chân cô ửng đỏ, gót chân cùng bàn chân ướt sũng, cái lạnh xâm nhập vào xương cốt.

Cuối cùng, Tố Diệp cũng không đi nổi nữa. Cô dừng bước trước một cửa hàng đã đóng chặt cửa, gấp ô lại, co ro ngồi dưới mái hiên cố gắng tránh mưa. Ngón tay cô đã đông cứng tới mức không thể co lại, hoàn toàn mất đi tri giác. Thế là, tờ địa chỉ cô vẫn nắm chặt trong tay cũng bị gió cuốn bay.

Tố Diệp giương mắt nhìn tờ giấy với chi chít những địa chỉ phường thêu chao nghiêng theo gió, sau đó, nó bị những hạt mưa to như hạt đậu đánh gục, ngã xuống con đường đá gần đó, như một con chim không thể cất cánh bay, cuối cùng thoi thóp chìm xuống con nước lũ.

Hơn hai tiếng đồng hồ, cô đi hỏi lần lượt từng nhà một. Có những nhà hoàn toàn không gặp Niên Bách Ngạn. Chỉ có một nhà nói rằng họ từng tới đây rồi lại đi mất.

Dường như cô luôn muộn mất một bước, luôn không đuổi kịp bước chân của Niên Bách Ngạn.

Sau đó, Tố Diệp bắt đầu men theo cổ trấn, chỉ muốn gõ cửa từng nhà một. Chỉ cần có bất kỳ cửa hàng nào còn mở cửa, cô đều bước tới hỏi, hỏi họ có từng nhìn thấy Niên Bách Ngạn không.

Sao họ có thể nhìn thấy anh cơ chứ?

Tất cả mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.

Mái hiên nhỏ đã che đi một khoảng trời đổ mưa. Cơn gió ướt lạnh dính vào gò má cô, quần áo cô, tóc tai cô. Tố Diệp đã trải qua quá trình từ sốt sắng tới điên cuồng và rồi tuyệt vọng. Cuối cùng, cô chỉ còn sức nhìn những giọt nước mưa bắn tung tóe trên nền đất.

Cô run rẩy rút điện thoại ra.

Tín hiệu yếu đến nỗi khiến người ta phát điên.

Chỉ còn lại 5% pin.

Cô không dám bật mạng, vì chỉ cần cô bật bất kỳ một trang web nào đó là điện thoại sẽ lập tức tắt ngấm. Bây giờ hy vọng duy nhất của cô là hệ thống định vị của nó vẫn còn chút tác dụng.

Tiếng khóc của mợ vẫn còn văng vẳng bên tai, làm trái tim cô đau đớn tưởng chết. Lớn đến từng này, cô chỉ từng thấy mợ khóc đúng một lần. Đó chính là khi mẹ cô lìa đời. Khi ấy, tiếng khóc của mợ khiến người ta thắt ruột thắt gan.

Nước mắt Tố Diệp cứ thế rơi xuống, thành dòng chảy không thể ghìm giữ.


Niên Bách Ngạn! Rốt cuộc anh đang ở đâu?

Nỗi tuyệt vọng sâu sắc trùm lên người cô từng lớp, từng lớp, như một chiếc túi ni lông kín mít không nhìn thấy gió. Nó quấn chặt lấy cô, hút hết mọi không khí, khiến cô hô hấp càng lúc càng khó khăn.

Tìm một người có khó lắm không?

Không khó.

Chỉ cần bạn có địa chỉ của người đó, hoặc là số điện thoại của người đó, hoặc nắm rõ về người thân, bạn bè của người đó. Cho dù là bất kỳ cách thức nào cũng có thể tìm được người mà bạn muốn tìm.

Nhưng nếu tất cả những cách trên đều không thể thì sao?

Điện thoại của anh ấy bạn không thể gọi được, người thân hoặc những người bên cạnh đều chẳng biết anh ấy đi đâu. Bạn mãi mãi không biết giây tiếp theo anh ấy sẽ xuất hiện ở chỗ nào, đi tới nơi nào, vậy thì bạn có thể tìm được anh ấy không?

Cuối cùng Tố Diệp cũng hiểu ra, trên thế giới này, thật ra bạn muốn tìm được một người cũng chưa chắc đã là một chuyện dễ dàng.

Khi điện thoại chỉ còn là vật trang trí, khi mạng Internet không còn, khi người ấy không để lại một chút tin tức nào, vậy thì anh ấy có thể sẽ biến mất không chút dấu vết trong thế giới rộng lớn này.

Cô muốn tìm thấy Niên Bách Ngạn. Suy nghĩ này đi từ sự kiên định mạnh mẽ ban đầu cuối cùng trở thành sự bất lực đầy tuyệt vọng. Quãng đường ấy của trái tim rất ngắn, nhưng đã giày vò Tố Diệp đến không còn sức lực.

Lúc này, khi trên con đường dài không một bóng người, cô mới thật sự ý thức được, cô không tìm được Niên Bách Ngạn, cô không có khả năng tìm thấy anh.

Lời anh nói tối qua vẫn còn văng vẳng bên tai.

Anh đau khổ hỏi cô: Chúng ta muốn ở bên nhau khó đến vậy sao?

Anh nói anh rất nhớ cô, nhớ đến phát điên.

Còn cô bây giờ đã phát điên thật rồi.

Không khí buốt lạnh. Cô co chặt người lại để giữ được sự ấm áp tối thiểu.

Cô không đi nổi nữa, cũng chẳng còn sức để đứng dậy.

Cứ như thế, bên tai chỉ còn tiếng mưa, một thanh âm khô khan và đơn điệu.

Chẳng biết đã qua bao lâu, dường như đã rút hết thời gian trong cuộc đời dài của Tố Diệp. Cô mơ hồ nghe thấy có tiếng bước chân gấp gáp vọng tới, phá tan cái nhàm chán bên đánh bên tai rất lâu.

Sau đó là một thanh âm quen thuộc.

Trầm thấp, mang theo một chút căng thẳng.

“Diệp Diệp!”

Bờ vai gầy của Tố Diệp khẽ run lên một cái. Cô còn tưởng mình nghe nhầm. Gương mặt đang vùi giữa hai đầu gối bỗng ngẩng lên, nhìn theo thanh âm ấy.

Một chiếc ô đen che kín bầu trời dông bão.

Trên gương mặt người đàn ông dưới ô vẫn chưa hết lo lắng. Sau khi nhìn thấy bóng cô, sự cấp thiết hóa thành gánh nặng, cuối cùng trở thành vẻ đau lòng có thể thấy rõ.

Chiếc quần Âu cao cấp cũng bị nước mưa làm ướt sũng. Còn cả đôi giày da của anh, thậm chí là cả áo khoác của anh, bờ vai anh cũng còn dấu vết thấm ướt mưa.

Có lẽ anh đã đi rất vội, thậm chí nên dùng từ chạy. Nếu không, lồng ngực anh cũng sẽ không phập phồng lên xuống như vậy.

Cả người Tố Diệp đờ ra như khúc gỗ. Cô chỉ còn sức lực để nhìn anh ngơ ngẩn. Giống như vừa mơ một giấc mơ. Cô điên cuồng tìm kiếm, còn anh, cuối cùng đã đứng trước mặt cô.

Dáng hình cô khiến Niên Bách Ngạn xót xa.

Anh rảo bước tới trước, một tay cầm ô, khóa cả hai trong không gian nhỏ hẹp.

Anh giơ tay gạt đi nhưng giọt nước mắt cô còn chưa kịp thu lại, rồi cúi xuống, xót xa kéo bàn tay tê cóng của cô lại, khẽ nói: “Diệp Diệp! Anh tới rồi đây!”

Phải, anh tới rồi!

Cuối cùng anh cũng tìm được cô rồi.

Khi Hứa Đồng mãi cũng gọi được điện thoại cho anh, thông báo tình hình của Tố Diệp, anh lập tức quay lại cổ trấn. Anh không thể ngồi trong khách sạn chờ đợi. Nhìn màn mưa lất phất ngoài trời, nghĩ tới cái bóng nhỏ xíu của cô đang đi xuyên khắp phương thêu tìm mình, tim anh lại đau thắt.

Cô đang tìm kiếm theo bước chân anh, còn anh thì lại lần theo bước chân cô để tìm lại cô.

Anh không dám đi xe, sợ sẽ bỏ lỡ con phố nào đó.

Anh chỉ biết gõ cửa từng nhà để hỏi, tìm kiếm từng con đường một. Cuối cùng, trong con ngõ dài này, anh đã gặp lại bóng hình thân thuộc ấy.

Nhỏ bé, co ro dưới mái hiên chật hẹp. Nó bé lắm, chỉ đủ để chứa một mình cô.

Trái tim đang treo lơ lửng của Niên Bách Ngạn cuối cùng đã ầm ầm rơi xuống đất.

Nhưng trong hoảng hốt, hình như thời gian đang quay ngược lại.

Hình như anh đang quay về thời thơ ấu.

Cái đêm khiến anh ghi nhớ sâu sắc.

Anh xách đèn đi qua con ngõ dài, cô cũng bé nhỏ lọt thỏm vào tầm mắt anh. Tuy rằng lúc đó anh cũng bé, nhưng trông cô còn tý hon hơn. Cả người cuộn tròn trong góc tối, bờ vai còn đang run rẩy.

Anh giơ tay về phía cô, hứa rằng sẽ đưa cô rời khỏi đó.

Thế là cô mỉm cười, trong ánh mắt đong đầy niềm tin.

Cô có từng nhớ, khi cô còn rất nhỏ đã từng gặp anh một lần như thế này không? Cô có từng nhớ, anh đã say đắm nụ cười của cô từ rất lâu, rất lâu rồi không?

Dường như là từ kiếp trước tới tận kiếp này.

Niên Bách Ngạn lại tìm được cô ở đây. Cô vẫn như hồi bé, run rẩy, không nơi nương tựa.

Giọng nói bên tai hoàn toàn đánh thức Tố Diệp.

Đôi mắt cô tụ lại. Ánh mắt viết đầy xót thương của người đàn ông đập vào mắt cô, ùa vào tim cô. Cô đứng bật dậy, một giây sau đánh vào người anh như điên dại. Những giọt nước mắt đã ngưng tụ giờ một lần nữa cuộn dâng như thác lũ.

“Niên Bách Ngạn! Anh đã đi đâu? Sao anh có thể để em không tìm được anh? Sao anh có thể như vậy? Chính anh nói mà, chỉ cần em muốn tìm là sẽ tìm được anh! Anh còn nói chỉ cần em đứng đợi ở chỗ cũ là anh có thể tìm được em… Sao bây giờ anh mới xuất hiện? Sao bây giờ anh mới tìm thấy em? Bao nhiêu lo lắng, căng thẳng, bất lực, vô vọng của hàng tiếng đồng hồ đều hòa vào nhau trong khoảnh khắc nhìn thấy anh, khiến cho Tố Diệp điên cuồng đánh anh, phẫn nộ nhìn anh.

Trái tim Niên Bách Ngạn cũng quặn thắt theo từng động tác của cô. Anh lập tức ôm cô vào lòng, khẽ nói bên tai cô, hết lần này tới lần khác: “Tại anh không tốt, anh sai rồi…”

Tâm trạng Tố Diệp khó mà kiềm chế được. Cô ghì chặt lấy bờ vai anh, đánh đấm rồi cắn mạnh vào bả vai.

Niên Bách Ngạn không quan tâm. Anh để mặc cho cô trút hết mọi cảm xúc, gương mặt chỉ còn nhíu lại một nỗi đau. Đáp lại cô là cánh tay ghì siết không buông, khóa cô trong lòng mình.

Cơ thể lạnh cóng của cô khiến anh tự trách mình sâu sắc…

Khi về tới khách sạn thì trời đã tối.

Một ly sữa nóng được đặt lên đầu giường. Dưới ánh đèn vàng, hương sữa ngọt ngào, thơm nồng nhẹ nhàng lan tỏa.

Tố Diệp vừa tắm rửa xong bằng nước nóng, cuộn chăn ngồi trên giường. Mái tóc cô còn chưa khô, để xõa. Mặt và chăn cùng một màu, tái nhợt khiến người ta lo sợ, bờ môi vẫn chưa hết run.

Ánh mắt cô ngây ngốc, nhìn cố định về một hướng ngoài cửa sổ, nhưng nước mưa đã làm mờ tầm nhìn.

Rất lâu sau, cô chợt cảm thấy lạnh bèn thu chăn lại, một lần nữa nhớ tới lời gào khóc của mợ.

“Tiểu Diệp ơi, làm sao đây? Mợ phải làm gì đây? Cậu con vừa được phát hiện bị ung thư phổi. Bác sỹ nói tình trạng rất không lạc quan, bây giờ đang nghi ngờ là ung thư tế bào tuyến… Mợ chưa dám nói với cậu con, không thể nói thật với ông ấy được. Mợ chỉ nói là ông ấy bị viêm phổi, bác sỹ bảo ông ấy ở lại viện điều trị…”



Tim Tố Diệp run lên, chẳng hiểu sao bỗng cảm thấy tê tái.

Sức khỏe cậu trước nay luôn rất tốt, sao lại mắc ung thư phổi? Cô không tin, nhất định là bác sỹ chẩn đoán nhầm.

Nghĩ tới đây, nước mắt lại trào ra, chảy xuống môi, mặn chát.

Niên Bách Ngạn cũng tắm rửa qua loa rồi đi tới. Sau khi thấy cảnh ấy, anh đau lòng, cầm khăn tắm lau tóc cho cô rồi khẽ nói: “Anh đã biết chuyện của cậu rồi. Em uống sữa đi đã, anh sẽ lập tức sắp xếp máy bay về Bắc Kinh.”

Tố Diệp cắn chặt môi, nhưng tiếng khóc vẫn bật ra.

Nó làm tim anh vỡ nát. Anh đặt khăn tắm xuống, ôm lấy đầu cô, hôn nhẹ lên trán cô, dịu dàng dỗ dành: “Yên tâm đi! Anh nhất định sẽ tìm bác sỹ tốt nhất để chẩn đoán cho cậu.”

Tố Diệp ôm miệng, nước mắt chảy xuống kẽ tay.

“Đừng sợ, có anh đây!” Niên Bách Ngạn ôm lấy cô, lau nước mắt cho cô rồi nói: “Anh đi gọi điện thoại!”

Vừa đứng dậy, tay anh đã bị Tố Diệp giữ lại.

Anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt ôn hòa mà thương xót.

Tố Diệp nhìn thẳng vào mắt anh, nước mắt cứ thế lã chã rơi. Gương mặt nhỏ vì đầm đìa nước mắt lại càng khiến người ta xót xa. Cô nhìn anh qua làn nước mờ mịt rất lâu, cuối cùng mới mấp máy đôi môi run rẩy, nói một câu.

“Niên Bách Ngạn! Những gì anh nói trước đây… còn được tính không?” Giọng cô nghẹn ngào: “Chuyện… muốn em làm vợ anh, còn được tính không?”