Hào Môn Kinh Mộng 3: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 10 - Chương 458: Anh bất nhân thì cô bất nghĩa

Sau khi Kỷ Đông Nham từ phòng họp đi ra, người trợ lý rảo bước tới thông báo có một vị khách họ Đinh đã đợi anh rất lâu rồi.

Anh bèn đi vào phòng nghỉ.

Khi anh đẩy cửa bước vào, đúng lúc Đinh Tư Thừa đang uống trà ngẩng đầu lên nhìn.

Vừa thấy Kỷ Đông Nham, Đinh Tư Thừa bèn cười khẽ, chỉ tay vào tách trà: “Cá nhân tôi cho rằng, cafe của Kỷ Thị chất lượng hơn nước trà.”

Kỷ Đông Nham cười sảng khoái, lập tức ngồi xuống, rồi dặn dò vào trong máy nội bộ: “Hai tách cafe Blue Moutain vừa vận chuyển về bằng đường hàng không.”

Đinh Tư Thừa nhướng mày: “Tôi có yêu cầu rất cao đối với cafe đấy!”

“Sẽ không để anh thất vọng đâu!” Kỷ Đông Nham cười.



Việc Kỷ Đông Nham và Đinh Tư Thừa quen nhau không được coi là ngẫu nhiên, thậm chí có thể nói là họ có mối quan hệ tất nhiên.

Đó là một dịp trong một hội thảo nghiên cứu học thuật.

Kỷ Đông Nham vốn dĩ không có hứng thú với mấy vấn đề học thuật đó. Nhưng vừa hay hôm đó anh lại ra nước ngoài công tác. Lúc đi ngang qua trường cũ đã vào thăm quan một lúc, ai ngờ lại gặp đúng buổi học thuật ấy, còn Đinh Tư Thừa chính là khách mời được trường mời tới thỉnh giảng về tâm lý học.

Lúc đó anh cũng đang đợi khách hàng, nhàn rỗi không có việc gì thì tới nghe đôi chút. Nghe được một tiết anh cũng thật lòng cảm thấy không tồi, lại phát hiện ra sinh viên của trường có vẻ rất nhiệt tình đối với nghiên cứu tâm lý, nên đã quyên góp cho nhà trường một số tiền để thường xuyên tổ chức những buổi thỉnh giảng về tâm lý học như vậy.

Trường cũ rất cảm kích trước việc làm của anh. Còn Đinh Tư Thừa sau khi nhận được lời mời dài hạn của trường học, để cảm ơn sự ủng hộ của Kỷ Đông Nham đối với tâm lý học bèn đặc biệt hẹn gặp mặt.

Hai người nói chuyện cũng khá hợp.

Ban đầu chỉ vòng quanh những chuyện về học thuật, Kỷ Đông Nham bắt đầu nói nhăng nói cuội.

Sau khi vô tình nhìn thấy bức ảnh trong ví tiền của Đinh Tư Thừa, từ đó anh không thể rời mắt đi được nữa.

Trong ví tiền của Đinh Tư Thừa có kẹp một bức ảnh ba người. Hai người phụ nữ và một người đàn ông. Người đàn ông chính là Đinh Tư Thừa. Hai cô gái trông còn rất trẻ trung, nhiệt huyết, nụ cười tươi như hoa. Trong đó cô gái đứng ngoài cùng đẹp đến nỗi khiến người ta nghẹt thở.

Chí ít thì cô ấy khiến Kỷ Đông Nham nín lặng.

Anh bèn tò mò hỏi người trong ảnh là những ai.

Đinh Tư Thừa mỉm cười giới thiệu với anh. Người đứng cạnh anh ta, cũng tức là cô gái đứng giữa, tên là Lâm Yêu Yêu, là bạn gái của mình. Còn người đứng ngoài cùng tên là Tố Diệp, là học trò của mình, và cũng là bạn thân nhất của Lâm Yêu Yêu.

Kỷ Đông Nham nhìn vào Tố Diệp trên bức ảnh, chẳng hiểu sao, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã cảm mến.

Thế là khoảng thời gian còn lại, anh luôn dẫn dắt chủ đề câu chuyện cùng Đinh Tư Thừa tới Tố Diệp. Cũng chẳng biết Đinh Tư Thừa có nhận ra hay không, tóm lại, anh ta dường như cũng rất thích kể về Tố Diệp.

Và vì thế, Kỷ Đông Nham biết được rất nhiều chuyện của Tố Diệp. Đương nhiên, đều là những chuyện mất mặt của cô khi còn đi học.

Hồi đó, Tố Diệp nổi tiếng là người ham ngủ. Tiết học lúc tám giờ hằng ngày, chắc chắn cô sẽ tới muộn, nếu không thì cũng gục đầu suốt tiết. Nhưng cũng may tiết dạy của Đinh Tư Thừa đa phần đều vào buổi chiều, hơn nữa lại không phải tiết công khai, thế nên việc Tố Diệp muốn lén ngủ gật đôi chút giữa cảnh lác đác vài sinh viên gần như là điều không thể. Dù sao cũng là tiết học chuyên môn. Mọi người ai cũng sợ, không ai dám lơ đễnh, để sót mất nội dung, ai ai cũng mở to mắt nghe giảng.

Nhưng cũng có ngoại lệ.

Có một lần Tố Diệp xảy ra một chút chuyện.

Trong lúc vội vàng tới tiết học của Đinh Tư Thừa, cô lái thẳng xe từ bên ngoài về trường học, kết quả đã đâm sầm vào một cây cổ thụ cao ngút trời trong trường. Lúc đó Tố Diệp đang học nghiên cứu sinh ở nước ngoài, cây cổ thụ nào trong khu nghiên cứu sinh cũng đều rất có giá trị, có thể tưởng tượng được, phía nhà trường giận dữ tới mức nào.

Vì đây là sinh viên do Đinh Tư Thừa hướng dẫn, nên nghe được tin này, anh ta vội vàng tới hiện trường, kết quả bàng hoàng phát hiện cô đang nằm yên trong xe. Đinh Tư Thừa tưởng cô bị thương, ngất xỉu, nhưng khi tới gần anh mới phát hiện thì ra cô đang ngủ.

Hiệu trưởng nhất định đòi điều tra nguyên do. Tiết học của Đinh Tư Thừa vào buổi chiều, thông thường mà nói, sinh viên nào có tiết buổi chiều thì buổi trưa cũng sẽ không ra ngoài, chỉ ăn món gì đó đơn giản tại trường rồi lên lớp. Vậy mà Tố Diệp lại lái xe từ ngoài về, cô lấy đâu ra nhiều thời gian tới vậy?

Kết quả khi điều tra ra mới biết, cả sáng cô không đi học.

Không đi học, vậy có thể đi đâu? Nhưng điều tra tiếp thì mấy bạn nữ cùng phòng sống chết vẫn nói không biết.

“Sau đó thì sao?” Lúc đó khi nghe xong chuyện này, nét mặt Kỷ Đông Nham tỏ ra vô cùng hào hứng, anh bèn truy hỏi Đinh Tư Thừa.

Đinh Tư Thừa mỉm cười nói với anh, thì ra Tố Diệp trốn học để tham gia một đội leo núi, ngày đó vội vội vàng vàng vội về đi học. Hôm trước cô ấy đã không chợp mắt một ngày một đêm.

Sau đó, với tư cách là giáo viên hướng dẫn của Tố Diệp, Đinh Tư Thừa đã đích thân làm cam đoan cho cô. Cũng chính lần đó, anh ta dù nhìn thấy Tố Diệp nằm bò trên bàn, ngủ khì khì ngay trong tiết của mình nhưng vẫn mặc kệ.

Rồi về sau, cuối cùng Đinh Tư Thừa cũng biết tại sao lúc đó cô bạn gái cùng phòng không bán đứng Tố Diệp. Thì ra Tố Diệp đã hối lộ cho cô ấy một ít tiền.

Sau khi nghe thấy những chuyện ấy, Kỷ Đông Nham càng cười không thể khép miệng lại được. Anh cảm thấy cô gái tên Tố Diệp này thật sự quá đáng yêu. Anh liền cảm thấy, dù bản thân còn chưa gặp người thật nhưng trong lòng đã yêu sâu sắc người con gái ấy.

Kể từ ngày đó, Kỷ Đông Nham bắt đầu nghe ngóng về Tố Diệp.

Khi được biết thì ra cô chính là con gái của ông Diệp, anh bất giác phải cảm thán duyên phận thật là đáng quý.

Mà kỳ thực, khi ấy người thật sự có hôn ước với anh là Joey. Tuy rằng hôn ước cũng phải là chính thức gì, nhưng dẫu sao cũng là lời hứa giữa hai ông bố. Nhưng Kỷ Đông Nham không thích Joey. So với việc đối mặt với Joey, anh càng thích ngắm ảnh Tố Diệp đến thơ thẩn hơn.

Đây là bức ảnh Kỷ Đông Nham tìm được trong cuốn sổ liên lạc tại trường cô. Một bức ảnh thẻ với mái tóc dài đen tuyền, gọn gàng vô cùng.

Khi Kỷ Đông Nham một lần nữa bị gia đình thúc giục hẹn hò với Joey, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu anh.

Và vì vậy, sau này anh đã bất ngờ xuất hiện trước mặt Tố Diệp, với thân phận một người tới xem mặt.

Cái gọi là hứa hôn từ trong bụng mẹ, sau này Kỷ Đông Nham đích thực đã xác nhận với bố mình. Bố thừa nhận, câu nói năm xưa chẳng qua chỉ là đùa giỡn, không thể coi là thật. Nhưng Kỷ Đông Nham lấy nó làm lệnh tiễn, tìm tới cậu mợ của Tố Diệp, cố tình phóng đại chuyện hứa hôn đó.

Thật ra anh suy nghĩ rất đơn giản, chính là muốn dùng một cách thức nhanh nhất để tiếp xúc với Tố Diệp, giữ cô ở bên cạnh anh.

Chỉ có điều về sau anh hoàn toàn không ngờ rằng, Tố Diệp đã bị Niên Bách Ngạn nhanh chân giành trước.

Làm bạn bè với người con gái mình yêu không phải là dự tính ban đầu của Kỷ Đông Nham. Kể cả việc trở thành bạn bè tốt của một nhà tâm lý học cũng không phải điều Kỷ Đông Nham có thể đoán trước.

Kỷ Đông Nham cũng đã từng mời Đinh Tư Thừa, hy vọng anh ta có thể đảm nhận chức vụ cố vấn tâm lý cho tập đoàn Kỷ Thị. Ban đầu Kỷ Đông Nham vẫn còn do dự chưa đưa ra kết luận, về sau chuyện này cũng bị bỏ ngỏ như thế.



Người thư ký nhanh chóng bưng vào hai tách café Blue Moutain vừa mới pha. Hương cafe nồng nàn khỏa lấp mất cái thanh ngọt của trà.

“Xét về trà, Kỷ Thị không đọ được với Tinh Thạch, nhưng xét về cafe thì Kỷ Thị không thua Tinh Thạch.” Kỷ Đông Nham mỉm cười mời anh ta thưởng thức: “Đây là hạt cafe có chất lượng tốt nhất do chính tay tôi lựa chọn, anh nếm thử xem.”

Chỉ cần là một người sành cafe, ngửi qua cũng có thể biết được mà không cần nếm thử. Đinh Tư Thừa nhấp một ngụm, rồi gật đầu với anh: “Quả nhiên là tuyệt phẩm!”

Kỷ Đông Nham là một người nhạy bén. Sau khi uống xong cafe, anh dựa người ra sau sofa, giơ tay nới lỏng cà vạt trên cổ, rồi cười nói: “Xem ra anh đã quyết định rồi!”

Đã cất công tới đây chắc chắc là có việc. Hơn nữa, con người Đinh Tư Thừa trước nay không thích chủ động trò chuyện về công việc. Có thể tới Kỷ Thị, chứng tỏ anh ta đã suy nghĩ chu toàn.

Đinh Tư Thừa cũng là người không thích nói chuyện úp mở. Sau khi đặt tách cafe xuống, anh ta nhìn về phía Kỷ Đông Nham: “Tôi hy vọng những quyết định trong công việc của tôi sẽ không chịu sự hạn chế của Kỷ Thị. Nói thẳng luôn với cậu, mục tiêu của tôi chính là Diệp Uyên!”

“Anh muốn làm gì tôi không quan tâm, tôi chỉ cần thành tích công việc.” Kỷ Đông Nham cười, rồi bổ sung thêm một câu: “Diệp Uyên là chủ tịch của Tinh Thạch. Từ một mức độ nào đó mà nói, tôi và anh gần như có cùng mục tiêu. Nhưng tôi phải nhắc nhở anh rằng, bên cạnh Diệp Uyên có Niên Bách Ngạn, bên cạnh Niên Bách Ngạn… lại là Tố Diệp!”

Đinh Tư Thừa mím môi, lên tiếng: “Đây là chuyện tôi muốn làm!”

“Được! Khá khen cho sự quyết đoán của anh!”

“Còn nữa, mức lương tôi yêu cầu không thấp đâu đấy!” Đinh Tư Thừa khẽ cười.

Kỷ Đông Nham hơi rướn người về phía trước, nhấn mạnh từng từ: “Ngàn quân dễ có, tướng giỏi khó tìm!”

Nụ cười của Đinh Tư Thừa càng sảng khoái hơn. Anh ta giơ tay ra: “Chấp nhận!”

Kỷ Đông Nham cười ha ha, giơ tay bắt lại…

Khi Tưởng Bân gọi điện tới phòng làm việc của Tố Diệp, cô đang ngồi ngơ ngẩn trước một báo cáo đánh giá tâm lý. Khi chuông điện thoại bàn vang lên, thanh âm đột ngột ấy đã làm cô giật nảy mình.

Suy nghĩ đầu tiên của cô là Niên Bách Ngạn gọi tới.

Nghĩ tới ngữ khí của anh trong điện thoại, Tố Diệp lại giận sôi lên. Cô không suy nghĩ gì, lập tức vớ lấy ống nghe, bực bội nói: “Anh còn gọi tới làm gì nữa?”

Đầu kia có phần sững sờ giây lát.

Hai, ba giây sau, người đó mới lên tiếng: “Tôi… muốn hẹn em đi ăn tối.”

Không phải là giọng của Niên Bách Ngạn.

Tố Diệp cũng chợt ngẩn người ra.

Người đó “alô” một tiếng, rồi nói tiếp: “Tôi là Tưởng Bân. Tố Diệp! Em có đang nghe máy không?”

Tố Diệp sắp quên mất con người này rồi, một lúc lâu sau cô mới xin lỗi trong áy náy: “Thật ngại quá! Tôi nhầm anh thành người khác!”

“Nhầm sang Niên Bách Ngạn?” Tưởng Bân cười hỏi.

Cái tên ấy làm trái tim Tố Diệp nhói lên. Cô né tránh, chuyển đề tài: “Có chuyện gì sao?”

Tưởng Bân cũng nhận ra cô muốn trốn tránh, bèn nói theo lời cô: “Tối nay em rảnh chứ? Cùng đi ăn cơm nhé! Thời gian gần đây tôi ra ngoài công tác, sắp quên mất món ăn của Bắc Kinh có hương vị thế nào rồi.”

Lúc này Tố Diệp mới nhớ ra, từ lần trước họ gặp nhau cho tới giờ đã lâu lắm rồi.

Thật ra chủ yếu là vì cô tưởng anh ta đã bỏ cuộc, thế nên bao lâu nay cũng không gọi điện thoại lại.

“Tối nay tôi…” Tố Diệp cảm thấy mấy lý do dùng để từ chối khéo anh ta sắp dùng hết sạch rồi. Cô đành nói: “Xin lỗi anh, tối nay tôi có hẹn với người khác rồi.”

“Không sao, vậy tối mai đi! Tối mai vẫn bận thì tối ngày kia cũng được.” Tưởng Bân có vẻ như là một người rất dễ thương lượng.

Đầu Tố Diệp sắp nổ tung: “Tưởng Bân! Thật ra có những chuyện tôi đã nói rất rõ ràng rồi.”

“Tôi biết, nhưng chẳng lẽ ngay cả ngưỡng cửa tình bạn cũng không cho tôi vào sao?” Tưởng Bân cười.

Tố Diệp thở dài: “Anh nói vậy không sai, nhưng Tưởng Bân, tôi thật sự không có thời gian. Tối nay không được, tối mai không được, tối ngày kia cũng không được. Xin lỗi anh!”

Đầu kia Tưởng Bân có vẻ ngượng ngập: “Lẽ nào bạn bè mời nhau một bữa cơm cũng khó đến vậy?”

Tố Diệp im lặng.

Anh ta cũng lặng im.

Một lúc sau, anh ta mới nói khẽ: “Thôi được rồi! Khi nào em có thời gian thì chúng ta hẹn sau.”

Tố Diệp như trút được gánh nặng, lại tiếp tục nói xin lỗi.

Sau khi đặt điện thoại xuống, cô nằm bò xuống trước máy tính như con chim mất nước, chẳng còn tâm trạng đâu tiếp tục xem báo cáo nữa. Cô lên mạng dạo một vòng. Tin tức về An Tịnh vẫn chiếm ngôi đầu bảng. Còn Niên Bách Ngạn thì vẫn giữ im lặng, không hề thanh minh bất kỳ câu nào về chuyện này.

Ngọn lửa trong lòng cô lại bùng lên.

Vì lý do gì cô cứ phải chung thủy với một người đàn ông như anh?

Cô và anh vốn dĩ đã chẳng phải mối quan hệ gì bình thường. Anh không cần phải giữ mình trong sạch vì cô, mà cô càng chẳng cần vì anh cắt đứt những mối quan hệ khác giới. Nếu anh đã bất nhân, cô cũng có thể bất nghĩa!

Cô lại vớ lấy ống nghe, bấm vào số điện thoại vừa nãy. Đối phương nhận máy rất nhanh.

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, nhìn nụ cười đáng ghét trên gương mặt cô An Tịnh đó cùng nét mặt hơi nghiêng của Niên Bách Ngạn, nghiến răng nói: “Tưởng Bân! Tôi bỗng nhiên nhớ ra có một nhà hàng làm mấy món đặc sản của Bắc Kinh không tồi, nằm ngay gần Hậu Hải. Tối nay chúng ta tới đó ăn cơm đi!”