Số tiền 110 vạn, nếu là ngày thường, Tố Diệp chỉ muốn ôm ngay về nhà, đặt dưới chăn để ấp ủ. Nhưng để “cảnh cáo” hạng người như An Tịnh, trong hoàn cảnh đặc biệt, cô nhất thiết phải áp dụng những thủ đoạn đặc biệt. Ví dụ như, dùng tiền của Niên Bách Ngạn để đối phó với hành vi lén lút của anh và con hồ ly tinh An Tinh đó. Hai người đó chẳng phải đều lựa chọn cách im lặng sao? Được thôi! Cô muốn xem xem hai người họ còn im lặng được tới lúc nào.
Tố Diệp cảm thấy mình đã làm một chuyện cực kỳ ngu xuẩn.
Cô tưởng Niên Bách Ngạn vẫn như trước đây, đi công tác chẳng qua là vòng vèo trong ngành. Không ngờ lần này anh lại tới tỉnh khác tham gia một lễ trao giải phim điện ảnh, hơn nữa lại còn làm khách mời quan trọng.
Ban ngày, cô xem chương trình phát lại. Tuy rằng Niên Bách Ngạn từ chối tham gia tiết mục cùng các minh tinh đi lên thảm đỏ, nhưng khi anh xuất hiện tại lễ trao giải, tiếng vỗ tay trên khán đài vẫn vô cùng nhiệt liệt. Cũng chẳng biết đạo diễn trường quay là ai. Khi Niên Bách Ngạn xuất hiện, thì ống kính lại đặc tả Bạch Băng. Ánh mắt Bạch Băng nhìn Niên Bách Ngạn từ xa khiến Tố Diệp chỉ xem qua tivi cũng cảm thấy bức bối. Thế nào gọi là đong đưa gợi tình, cô thật sự đã hiểu rõ rồi.
Ánh mắt ấy cứ làm như đó là người đàn ông của cô ta vậy.
Mà ống kính quay về phía Bạch Băng cũng không phải là không có lý do. Bạch Băng đạt một giải thưởng quan trọng, mà Niên Bách Ngạn chính là người trao giải.
Tố Diệp thấy trên màn hình, Bạch Băng nện đôi giày cao gót 12 phân tiêu chuẩn lên sân khấu. Cô ta mặc một chiếc váy dạ hội màu bạc, được thiết kế ngực xẻ chữ V sâu hút theo kiểu cổ điển, vừa đủ để thể hiện được sự tinh tế, sâu sắc trên vóc dáng của cô ta. Trong mắt người khác có thể là tao nhã, nhưng trong mắt Tố Diệp, rõ ràng đã trở thành một cái gai.
Bạch Băng bước lên sân khấu nhận cúp. Giọng nói dễ nghe của Niên Bách Ngạn vọng qua tivi: Chúc mừng cô!
Sau khi Bạch Băng nói xong mấy lời cảm ơn, trước ánh mắt mọi người đang đổ dồn về phía Niên Bách Ngạn, cô ta cất giọng yểu điệu đến mức chảy nước: Tổng giám đốc Niên! Em có thể ôm anh một chút chứ?
Cả hội trường bỗng trở nên ồn ào.
Nét mặt Niên Bách Ngạn vẫn bình thản từ đầu tới cuối, không thể nhận ra anh vui lòng hay không vui lòng. Đương nhiên, trong hoàn cảnh này, khi một người phụ nữ công khai đưa ra yêu cầu này, là một người đàn ông, xét về phép lịch sự, anh không thể thẳng thừng từ chối.
Anh bèn giơ tay ra. Bạch Băng chủ động bước tới, ôm lấy anh.
Khoảnh khắc ấy, mọi người sôi sùng sục, nhốn nháo hết lên.
Lần này An Tịnh cũng nhận được giải.
Giới giải trí chính là như vậy. Ngày nào cũng có người mới được debut, chèn ép con sóng của người cũ để ào lên. An Tịnh chính là loại người này. Thế mạnh của cô ta như một cây cỏ sinh trưởng tốt. Chí ít thì trong buổi lễ trao giải lần này, cô ta xuất hiện nhiều lần nhưng lần nào cũng khiến mọi người chú ý. Mỗi lần lên sân khấu, cô ta lại thay một chiếc váy khác. Sau này có phóng viên bình luận, chiếc váy An Tịnh mặc khi xuất hiện trong lễ trao giải đều được những người nổi tiếng tài trợ. Bộ rẻ nhất giá cũng lên tới khoảng hai trăm vạn, nói chi tới những trang sức cô ta đeo trên người.
Tại lần An Tịnh lên sân khấu cuối cùng, người dẫn chương trình cũng xun xoe nhắc tới những món đồ trang sức trên người cô ta, khen cô ta phối rất đẹp mắt, rồi hỏi cô ta liệu có biết các fan mạng đã đặt cho mình biệt danh “nữ thần trạch nam” hay không?
An Tịnh cười rất dịu dàng, nói rằng bản thân mình không có thời gian lên mạng nên chẳng biết gì cả, nhưng vẫn rất cảm ơn những fan hâm mộ luôn ủng hộ mình.
Cũng may Tố Diệp nghĩ tới chuyện thứ đang phát là chiếc máy tính của mình, nếu không sẽ đập nát máy tính như đập nát tivi trong nhà mất. Cô cảm thấy An Tinh giả tạo quá mức chịu đựng, càng nhìn thấy nụ cười của cô ta cô càng cảm thấy nhức nhối.
Người dẫn chương trình lại tâng bốc về cách ăn mặc và trang điểm của cô ta. An Tịnh cười rất khiêm tốn, sau đó nói rằng: Nếu lần sau xuất hiện trong các hoạt động, có thể được Tinh Thạch tài trợ thì hay quá, chỉ không biết là tôi có phù hợp với tiêu chuẩn người đại diện trong mắt tổng giám đốc Niên không thôi.
Mọi người lại vỗ tay cười lớn.
Ống kính chuyển hướng, dừng lại trên gương mặt Niên Bách Ngạn. Anh chỉ mím môi cười khẽ, rất nhạt nhòa.
Sau đó An Tịnh cũng cười rất tươi, trách khéo người dẫn chương trình và nhà tổ chức, nói rằng, nên để cô ta có cơ hội được đứng cùng sân khấu với tổng giám đốc Niên chứ.
Người dẫn chương trình hỏi tại sao.
An Tịnh trả lời nửa như đùa giỡn nửa như thật lòng: Vì tổng giám đốc vừa ôm Bạch Băng, tôi nhìn mà ghen tỵ.
Tiếng vỗ tay và tiếng cười phía dưới càng dữ dội hơn.
Còn Niên Bách Ngạn ngồi hàng đầu vẫn giữ nụ cười mỉm trên môi, nét mặt không có nhiều chuyển biến.
Cảnh này lọt vào mắt Tố Diệp trở nên rất kịch liệt. Dường như cô nhìn thấy được nội tâm dương dương tự đắc của Niên Bách Ngạn.
Thế mới nói, Tố Diệp thấy mình làm một chuyện ngu ngốc.
Việc Niên Bách Ngạn tham gia lễ trao giải nhất định là đã được lên lịch trình từ trước. Mà An Tịnh biết được điều ấy nên mới nhắn tin. Tố Diệp cô lại đi trả lời. Từ chối thì làm được gì? Hai người họ chẳng phải hôm sau vẫn sẽ gặp mặt nhau sao? Nói có sai đâu! Báo chí còn chụp được cả hình ảnh gặp mặt.
Cô ngăn chặn được điều này sao?
Một người không phải loại đàn ông tử tế, một người cũng chẳng phải loại đàn bà hiền lành. Một người quen nhào vào lòng mấy người đàn ông thành công. Một người có ý tiếp cận mấy cô gái kiều diễm, xinh đẹp.
Nghe ra hình như họ ở bên nhau là lẽ dĩ nhiên vậy.
Nhưng cái tính thù vặt của Tố Diệp lại phát tác.
Cô không suy nghĩ được sự phẫn nộ thậm chí chuyển thành hành động này của mình xuất phát từ tâm lý gì. Cô chỉ biết An Tịnh làm cô tức điên.
Từ lễ trao giải ấy, Tố Diệp đã nhận ra một vài đầu mối.
Cô An Tịnh này có lẽ có quan hệ khá tốt với Bạch Băng. Nhưng tốt thế nào thì tốt, trong cùng một ngành, bị dẫn dắt bởi cùng một lợi ích, quan hệ có thân thiết đến mức nào cũng sẽ phát sinh mâu thuẫn.
Cũng giống như, giữa Bạch Băng và An Tịnh, bề ngoài thì hòa thuận nhưng thực chất sóng ngầm đang nổi lên.
Các ngôi sao sợ scandal nhưng lại không thể tránh được scandal. Dẫu vậy, khi cần thiết, họ vẫn phải chủ động tạo ra những tin đồn. Dưới sự chỉ dẫn, đào tạo tận tay của Diêu Mai, Bạch Băng rõ ràng đã học được cách làm thế nào để lợi dụng tin đồn vào việc duy trì sự mới mẻ của mình trong mắt mọi người. Và hiển nhiên, việc chủ động ôm Niên Bách Ngạn trên sân khấu của cô ta hoàn toàn thể hiện sự cần thiết muốn có một scandal.
Là tình nhân trước kia của Niên Bách Ngạn, Bạch Băng biết rõ mình không thể nào tốt đẹp với anh như ban đầu. Nhưng với thân phận và địa vị xã hội của Niên Bách Ngạn, chỉ tùy tiện lại gần anh một chút cũng sẽ khiến đám phóng viên suy đoán xa xôi. Mà lúc trước cũng đã có người nghi ngờ quan hệ giữa hai người họ.
Thế nên Bạch Băng chủ động mong được có một cái ôm. Tin tức này tuyệt đối có thể hấp dẫn người khác.
Cô ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc các bài báo vây lấy mình.
Nhưng tiếc là, nửa đường lại có một gã Trình Giảo Kim thò mặt ra.
An Tịnh chính là kẻ đó.
Tố Diệp cảm thấy, Bạch Băng có lẽ không thể nào ngờ An Tịnh lại cướp trang đầu của mình, lấy một cuộc hẹn gặp riêng tư đầy khôi hài với một đại gia để thu hút thành công sự chú ý của mọi người.
Vậy đặt vào địa vị Bạch Băng, sao có thể cho phép An Tịnh giẫm lên đầu mình để bò lên cao?
Còn cô, Tố Diệp, chẳng qua chỉ nhờ Bạch Băng một tay, bỏ ra một ít tiền để hâm nóng tin tức liên quan tới An Tịnh. Dĩ nhiên, phải là tin xấu.
Khi cô thông qua những người thông thạo tin tức tìm được ông chủ khách sạn, cô mới biết thì ra đã có một đám người tìm tới ông ta để moi tin về quá khứ của An Tịnh nhưng bõ công vô ích. Tố Diệp thừa hiểu, sở dĩ chưa làm được triệt để là vì chưa bỏ ra cái giá phù hợp.
Thế là cô lại thông qua người thông thạo đó, mua chuộc tất cả các nhân viên của ông chủ. Đương nhiên, cô không thể mua những nhân viên có địa vị từ giám đốc trở lên. Một là, trong những tụ điểm nổi tiếng, những người làm được tới vị trí giám đốc cũng coi như trở thành kẻ mài mặt trong ngành. Họ đương nhiên không muốn đắc tội với ai, sợ đánh mất tương lai. Hơn nữa, nếu Tố Diệp thật sự muốn mua chuộc họ, thì mỗi người không trả tới giá mấy trăm vạn nhất định là không được. Người ta mang cả tiền đồ và nguy cơ có thể bị mấy kẻ có tiền truy sát để tiết lộ thông tin, cô dĩ nhiên phải bảo đảm nửa đời sau của họ không phải lo ăn lo mặc.
Cô trả không nổi, hơn nữa làm rầm rộ lên như vậy, ắt sẽ gây chú ý.
Thế nên, những người bị Tố Diệp mua chuộc toàn là nhân viên tép riu, ngoại trừ quán bar mà An Tịnh tiếp rượu.
Ông chủ quán bar đòi con số khá cao. Rất đơn giản, ông ta biết sau khi tiết lộ bí mật của ngôi sao và người có tiền sẽ phải gánh chịu mối nguy hiểm như thế nào. Thế nên, Tố Diệp cho ông ta khá nhiều tiền.
Ngoài việc mua chuộc mấy người này ra, Tố Diệp còn cần một cái loa truyền lời, chính là người nổi tiếng trên mạng mà mọi người vẫn gọi.
Người cô ngắm trúng không phải là mấy em gái trà sữa Tây Thi sầu riêng gì đó, dựa vào mấy bức ảnh tự sướng mà “thành danh sau một đêm”. Đó là “bóng bàn”, một người thường xuyên thích tung tin đồn tư mật của các ngôi sao hoặc những người nổi tiếng, bị đám nghệ sỹ căm ghét nhưng lại có trên chục triệu fan hâm mộ.
Chẳng ai biết được thân phận thực sự của “bóng bàn”, không thể biết người này là nam hay nữ, bao nhiêu tuổi, là người trong ngành hay ngoài ngành, tất cả đều chỉ là một con số không. Nhưng họ biết chỉ cần là chuyện mà người này tung ra ắt sẽ trở thành tin hot.
Tố Diệp muốn dạy dỗ An Tịnh, chắc chắn phải nhờ tới tài bịa đặt bằng mồm của “bóng bàn”. Đúng như câu nói “có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ”. Đương nhiên, số tiền này không phải dành cho “bóng bàn”. Người này cho hắn ta tiền cũng chưa chắc đã nghe lời bạn. Điều duy nhất có thể cho người này chính là tin đồn.
Vì vậy, Tố Diệp bỏ một ít tiền cho người thông thạo tin tức, thông qua anh ta để tìm được “bóng bàn”, cố ý tuồn cho người đó tin tức có liên quan tới An Tịnh và Niên Bách Ngạn. Như vậy, “bóng bàn” đã gián tiếp bị cô lợi dụng.
Không hề sai, tin tức buổi tối bay đầy trời toàn là những tin tiêu cực về An Tịnh.
Tố Diệp không sợ người bên ngoài điều tra ra. Cho dù có tra được thật, thì hướng đi của khoản tiền này cũng bắt nguồn từ túi của Niên Bách Ngạn. Còn cô, càng không sợ bị Niên Bách Ngạn tra ra. Thực tế là, ngay từ lúc lấy đi số tiền đầu tiên, cô đã biết, Niên Bách Ngạn muốn điều tra chuyện này là việc dễ như trở bàn tay.
Cô muốn để cho Niên Bách Ngạn biết, chính cô đang ở đằng sau giở trò.
Hôm sau.
“Bóng bàn”, người chuyên tung tin nổi tiếng trên mạng quả nhiên vừa nói là chấn động, thông qua weibo để tiết lộ chân tướng chuyện “An Tịnh bị một đại gia nào đó chơi tới tan nát”, weibo chỉ đích danh người đó chính là ông trùm đá quý mà An Tịnh đã hẹn gặp riêng, Niên Bách Ngạn, hơn nữa còn tung thêm một số thời gian và bức ảnh từ khi hai người quen biết cho tới khi hẹn gặp bí mật. Lời lẽ của “bóng bàn” rất sắc sảo, “đắp nặn” An Tịnh trở thành hình tượng một kẻ chủ động dựa hơi, ám chỉ An Tịnh dù biết Niên Bách Ngạn sẽ không bao giờ cưới cô ta làm vợ mà vẫn dâng hiến thân thể, sung sướng cùng đàn ông. Còn Niên Bách Ngạn cũng vì trước có Bạch Băng, sau có An Tịnh mà gián tiếp trở thành biểu tượng “huy hoàng” cho mấy kẻ vô trách nhiệm.
Thế nên, khi Hứa Đồng đích thân mang laptop tới trước mặt Niên Bách Ngạn, cô ấy có chút gấp gáp, nói rằng: Tổng giám đốc! Với những tin tức thế này mà anh còn không có lời hồi đáp, sợ rằng sẽ gây ra nhiều chuyện không hay.
Niên Bách Ngạn vừa tiếp khách xong, chỉ liếc qua màn hình máy tính, nhìn những tin tức như bùng nổ trên mạng. Nét mặt anh vẫn rất điềm đạm, không thấy quá nhiều chuyển biến.
Hứa Đồng hỏi: Có cần phái người điều tra về kẻ tên là “bóng bàn” này không?
Dám ngang nhiên nhắc tới tên Niên Bách Ngạn như vậy, phía sau nhất định có một người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Niên Bách Ngạn gõ lên bàn phím, xem hết toàn bộ nội dung tin đồn, sau đó hờ hững đáp: Cứ theo dõi tình hình biến chuyển ra sao!
Hứa Đồng ngẩn người. Giờ tin tức giăng mắc khắp nơi, lẽ nào anh không sợ bác sỹ hiểu lầm sao?
Lẽ nào…
Anh thật sự có quan hệ gì không thể nói với mọi người cùng cô nghệ sỹ An Tịnh ấy?
Có một khoảnh khắc, ngay cả Hứa Đồng cũng chần chừ, vì dẫu sao bây giờ bản thân cô ấy cũng không thể nhận ra giữa Niên Bách Ngạn và Tố Diệp đã xảy ra chuyện gì. Cũng vì cô ấy chỉ là một trợ lý, nên cuộc sống riêng tư của Niên Bách Ngạn chẳng ai có thể nắm rõ.
Trong tiềm thức, Hứa Đồng không mong anh có quan hệ với An Tịnh. Đây là một tâm trạng không thường có. Cô ấy cảm thấy, chỉ có bác sỹ Tố đứng bên cạnh Niên Bách Ngạn mới có cảm giác, mới là đẹp nhất.
Sau đó, cô ấy không nhịn được, phải hỏi: Tổng giám đốc! Chúng ta vẫn không trả lời sao, không ổn lắm thì phải?
Niên Bách Ngạn không ngẩng lên, chỉ vùi đầu vào tài liệu, đáp nhẹ nhàng: “Có người có lẽ còn sốt ruột hơn tôi!”
“Á?” Hứa Đồng chẳng hiểu gì cả: “Vậy bây giờ chúng ta…”
“Đợi!” Niên Bách Ngạn buông một chữ ngắn gọn.
Hứa Đồng hoàn toàn đờ đẫn…
Quan hệ của Diệp Uyên và Lâm Yêu Yêu đã trở thành chuyện ai cũng biết. Cả tin tức đám cưới của hai người sẽ được tổ chức vào ngày mùng một tháng năm cũng đã không còn là bí mật trong Tinh Thạch nữa.
Bây giờ hai người họ làm cùng một công ty, một người là sếp, một người là nhân viên, thực sự đã trở thành niềm ao ước của những người bên cạnh.
So với Niên Bách Ngạn, Diệp Uyên thân là chủ tịch nhưng lại vô cùng nhàn hạ. Mỗi ngày sau khi tan ca, anh lại lập tức gọi điện thoại tới phòng giám định của Lâm Yêu Yêu. Họ sẽ cùng đi ăn tối, ăn cơm xong thì anh đưa cô về nhà.
Chẳng biết từ lúc nào, Lâm Yêu Yêu đã có thói quen cứ sáu giờ là điện thoại sẽ kêu.
Ngày hôm nay, nắng vàng rực rỡ.
Sau khi Lâm Yêu Yêu cùng đồng nghiệp từ công xưởng đi ra, họ tới thẳng một nhà hàng để dùng bữa. Bên ngoài nhà hàng trồng một hàng ngọc lan trắng. Những cánh hoa trắng hơn cả tuyết đang bắt đầu rơi rụng. Những lá non cũng bắt đầu trưởng thành, mập mạp. Khi đi ngang qua đó, Lâm Yêu Yêu chợt hoảng hốt. Thời gian trôi nhanh thật đấy, mới đó mà hạ đã sắp sang.
Đồng nghiệp gọi cô, cô mới tỉnh lại, vội vã đi vào trong nhà hàng.
Bận rộn cả một buổi sáng, gần tới trưa, bụng họ đã đói cồn cào. Hai người họ ăn rất vui vẻ. Đây là một nhà hàng mới mở, nghe nói chủ nhà hàng là con cưng của một nhà giàu, vô cùng có đầu óc kinh doanh. Rất nhiều món ăn đều được sáng tạo, chỉ mới khai trương đã hấp dẫn được không ít những người nổi tiếng tới đây nếm thử trước. Có đầu bếp chuyên nghiệp đặc biệt đưa ra gợi ý, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi tiếng tăm đã nổi như cồn.
Khi hai người đang ăn dang dở, thì có tiếng bước chân lanh lảnh vọng lại. Trong không gian yên tĩnh của nhà hàng, nó trở nên rất trang nhã.
Đối phương lên tiếng trước: “Cô Lâm?”
Lâm Yêu Yêu đang ăn, không ngờ có người bất ngờ gọi tên mình. Cô ngẩng đầu lên. Trước mặt cô là một cô gái, ăn mặc gọn gàng mà không đơn giản, đang nhìn cô bằng ánh mắt ngỡ ngàng rồi nhanh chóng nở nụ cười.
Là Tịch Khê.
Lâm Yêu Yêu cũng sửng sốt, không nghĩ rằng cô ta lại tới nhà hàng này.
“Chào cô Tịch!” Cô chào hỏi trước.
Tịch Khê nhìn cô, mỉm cười khẽ khàng, vô cùng nho nhã: “Không ngờ cô vẫn còn nhớ tôi!”
Đương nhiên là Lâm Yêu Yêu nhớ. Một là thiên kim nhà họ Tịch từ sau khi về nước đã xuất hiện ở một loạt các hoạt động của các showroom đá quý cao cấp, cô không muốn chú ý tới cô ta cũng khó. Hai là vì quan hệ của cô ta với Diệp Uyên. Cô mãi mãi không thể nào quên được cô gái tên Tịch Khê này.
Tịch Khê cười khẽ: “Có lẽ cô vẫn chưa biết, tháng trước tôi còn mua một chiếc vòng tay do chính cô giám định.”
“Vậy sao? Vậy phải cảm ơn cô Tịch rồi!” Lâm Yêu Yêu ngẩn người, nhưng rồi khôi phục lại nụ cười của mình rất nhanh.
Tịch Khê nhìn Lâm Yêu Yêu: “Cảm ơn thì khỏi cần! Tôi chỉ muốn xem người phụ nữ mà Diệp Uyên để ý tới rốt cuộc có chỗ nào hấp dẫn mà thôi.”
Lâm Yêu Yêu bàng hoàng.
“Có tiện nói chuyện không?” Tịch Khê đưa ra lời mời.
Lâm Yêu Yêu cảm thấy cô ta có vẻ hùng hổ, khí thế, vốn dĩ định từ chối, ai ngờ Tịch Khê lại bổ sung thêm một câu: “Gặp nhau coi như là có duyên. Nếu cô Lâm đã tới nhà hàng của tôi dùng bữa thì xin cô Lâm thêm một chút thời gian chắc cũng không quá đáng chứ? Hóa đơn này tôi thanh toán!”
Nói rồi cô ta gọi giám đốc tới.
Giám đốc thấy Tịch Khê tới thì kính nể vô cùng. Tịch Khê bèn dặn dò giám đốc, bữa cơm của Lâm Yêu Yêu được miễn phí. Giám đốc bèn làm theo.
Lúc này Lâm Yêu Yêu mới hiểu ra, thì ra Tịch Khê thật sự là bà chủ của cửa hàng này.
Cảm giác nói chuyện với Tịch Khê khá tệ.
Vì Lâm Yêu Yêu ít khi tiếp xúc với những tiểu thư nhà giàu. Cô cho rằng, đa phần bọn họ đều mắc bệnh kiêu kỳ. Điều này xuất phát trực tiếp từ những khách hàng mà bình thường cô giao tiếp.
Đương nhiên, ngoại trừ Tố Diệp. Trong mắt Lâm Yêu Yêu, Tố Diệp đáng thương như cô bé Lọ Lem phải sống dưới mái nhà giàu có vậy.
Cô Tịch Khê này cũng có chút khác biệt. Trông cô ta lịch thiệp, thực chất rất thông minh và tài giỏi. Cô ta không giống những cô chủ khác vừa về nước là chỉ biết tiêu xài hoang phí tiền tài của gia đình. Cô ta đang tự mình kinh doanh sự nghiệp, có thể thấy đây là một người phụ nữ có năng lực.
Nhưng rất rõ ràng, Tịch Khê coi cô là tình địch.
Đây là điều có thể nhận ra ngay từ câu nói thẳng thắn đầu tiên sau khi cô và Tịch Khê tới phòng nghỉ.
“Cô Lâm! Tôi là người không thích úp mở, giấu giếm mọi chuyện trong lòng. Tôi nói thật với cô luôn, tôi rất thích Diệp Uyên!”
Lâm Yêu Yêu phải có một tâm trạng bình thản mới có thể ngăn chặn khí thế ngút trời của cô Tịch Khê này. Cô đáp nhẹ nhàng: “Câu này cô nên nói cho Diệp Uyên nghe.”
“Anh ấy biết tôi có tình cảm với anh ấy, nhưng vẫn chọn cô, thế nên tôi không hiểu, tôi đã thua cô ở điểm nào?” Qua lần gặp mặt đó, về sau Tịch Khê lại tìm Diệp Uyên. Ban đầu cô ta cảm thấy con người Diệp Uyên khá thú vị. Những người đàn ông khác luôn muốn vây xung quanh cô ta, chỉ mình Diệp Uyên là làm thinh trước diện mạo xinh đẹp và gia thế của cô ta.
Sau này, khi hiểu Diệp Uyên rất thích công việc trên trời cao, Tịch Khê lại có cái nhìn khác về anh, cảm thấy ngoài mặt anh là một công tử phong lưu, nhưng thực chất là một người rất có trách nhiệm với bản thân. Thế nên tình cảm của cô ta ngày một sâu đậm.
Rồi một khoảng thời gian sau, cô ta lại được gặp Diệp Uyên mấy lần nữa thông qua quan hệ của hai gia đình. Cô ta phát hiện mình càng ngày càng yêu Diệp Uyên.
Nhưng qua một thời gian, Diệp Uyên bỗng bặt âm vô tín.
Cô ta gọi điện thoại cho Diệp Uyên, hẹn anh gặp mặt, thậm chí còn nói rằng mình rất yêu anh.
Vậy mà Diệp Uyên lại nói với cô ta rằng: Xin lỗi Tịch Khê! Tôi sắp làm đám cưới rồi.
Tịch Khê hoàn toàn không thể ngờ đối tượng mà Diệp Uyên định kết hôn lại là Lâm Yêu Yêu, một cô gái xuất thân từ một gia đình tầm thường, một người… bạn gái cũ!
Cô ta không hiểu, một người như Diệp Uyên sao có thể gặm lại cỏ cũ? Hơn nữa lại càng không hiểu, hai người này vốn dĩ không phải người của cùng một thế giới, sao có thể ở bên cạnh nhau?
Thế nên Tịch Khê vẫn rất muốn tìm Lâm Yêu Yêu, xem trên người cô gái đó có ma lực lớn cỡ nào.
Lâm Yêu Yêu uống một ngụm trà. Trà rất thơm, khi tan trong miệng lại có chút đắng chát. Cô nhìn về phía Tịch Khê, chân thành nói: “Thật ra… tôi cũng không biết rốt cuộc tôi thắng cô ở điểm nào.”
Tịch Khê thông minh, xinh đẹp, rộng rãi phóng khoáng, từng cử chỉ, từng động tác đều tỏ ra là người có giáo dục, lại còn tự lực cánh sinh, tự mình kinh doanh, nói chuyện tuy hơi đanh đá nhưng vẫn có phép tắc. Một người con gái như vậy thật ra sẽ vô cùng được đàn ông yêu quý. Đến cả Lâm Yêu Yêu cũng cảm thấy, kỳ thực Tịch Khê rất tốt, còn có thể làm bạn.
Nghe xong câu ấy, cô ta hơi ngẩn ra, sau đó mới khẽ cười: “Nếu biểu cảm của cô không bình thản như vậy, tôi nhất định sẽ cho rằng cô đang cố ý khoe khoang hạnh phúc.”
Hạnh phúc là gì?
Lâm Yêu Yêu chẳng còn biết nữa.
Kết chữ hỷ cùng một người đàn ông mà những người phụ nữ khác không có được, đây gọi là hạnh phúc sao?
Cô thở dài: “Về chuyện này… tôi chỉ có thể nói lời xin lỗi.”
Tịch Khê đặt tách trà xuống: “Thật ra tôi rất muốn học mấy người bạn của tôi cho cô một khoản tiền hậu hĩnh để cô rời xa Diệp Uyên.”
Lâm Yêu Yêu cụp mắt, cười thầm: “Tôi… không thể rời xa anh ấy!”
Từ đầu tới cuối, Diệp Uyên luôn dùng một sợi dây sắt trói chặt cổ cô. Chỉ cần cô hơi đi xa một chút, anh sẽ thu tay lại, cô sẽ ngạt thở mà chết. Cô cảm thấy, Diệp Uyên chính là người có thể liều mạng, bất chấp tất cả. Cô không động vào được.
Nhưng Tịch Khê đã hiểu lầm ý của cô. Bờ môi cô ta chợt khựng lại, rồi cô ta nói: “Nói thế này đi, tôi sẽ không từ bỏ Diệp Uyên. Cô cũng biết, Tinh Thạch và bố tôi trước nay vẫn làm ăn qua lại với nhau. Bây giờ Diệp Uyên là chủ tịch của Tinh Thạch. Số lần tôi có thể mượn danh nghĩa bố tôi để gặp mặt anh ấy là rất nhiều. Cho dù cô chửi tôi, tôi vẫn phải nói, tôi sẽ không vì anh ấy đã kết hôn mà không gặp anh ấy nữa. Thời gian dài rồi, chưa biết chừng anh ấy có thể sẽ thay lòng.”
Bàn tay Lâm Yêu Yêu hơi ngừng lại giây lát. Cô hơi bất ngờ vì sự thẳng thắn của Tịch Khê. Một lúc sau, cô mới mỉm cười nói: “Nếu đã định sẵn đó là chuyện phải thay đổi thì tôi không ngăn cản được, đành thuận theo tự nhiên thôi!”
Tịch Khê kinh hoàng nhìn Lâm Yêu Yêu.
Thời gian cũng không còn nhiều. Lâm Yêu Yêu đứng dậy tạm biệt. Trước khi đi, cô rút từ trong ví ra mấy tờ tiền, đặt lên mặt bàn, khẽ nói: “Cô Tịch! Tôi thật sự rất thích đồ ăn của nhà hàng cô. Cô cho ăn miễn phí tôi không dám nhận, vì như thế lần sau tôi sẽ không dám tới đây nữa.”
Cả người Tịch Khê cứ duy trì trạng thái đờ đẫn như thế. Cô ta bắt đầu cảm thấy, cô gái Lâm Yêu Yêu này thật sự có chút khác biệt với những người con gái khác…
Cuối cùng Niên Bách Ngạn đã làm xong công việc. Lúc đang nghỉ ngơi tại khoang hạng nhất, Hứa Đồng lại cho anh xem một tin nóng sốt hoàn toàn mới.
“Bóng bàn” không ngừng nỗ lực, tiến thêm một bước, chĩa mũi nhọn về phía Niên Bách Ngạn và An Tịnh, cho rằng, An Tịnh đã từng vì Niên Bách Ngạn mà không màng tới mạng sống, một khoảng thời gian đã mắc bệnh trầm cảm, còn có ý định tự sát. Hơn nữa trên weibo còn ngang nhiên yêu cầu Niên Bách Ngạn có hồi đáp với những chuyện của An Tịnh. Trọng điểm là ở câu nói cuối cùng, “bóng bàn” công bố với bên ngoài trong tay mình nắm được bằng chứng An Tịnh từng tiếp nhận trị liệu của bác sỹ tâm lý.
Vì chuyện này, công ty hiện tại của An Tịnh đã không chịu nổi phải lên tiếng thanh minh, nói rằng đây chỉ là chuyện nói không thành có. Còn An Tịnh mới sáng sớm cũng đã phải tiếp nhận cuộc phỏng vấn của cánh nhà báo. Cô ta phủ nhận mình từng mắc chứng bệnh trầm cảm và có suy nghĩ tự sát. Tất cả những vấn đề thật thật giả giả, giả giả thật thật trong chuyện này khiến đám nhà báo nhất thời bàn luận sôi nổi.
Hứa Đồng nhìn Niên Bách Ngạn đầy lo lắng, đợi quyết định của anh.
Đọc xong tin tức, Niên Bách Ngạn trầm mặc một lát. Anh đưa máy tính cho Hứa Đồng rồi rút điện thoại ra, đứng dậy đi về phía cửa sổ phòng nghỉ.
Hứa Đồng nhìn rất rõ, trong tay anh đang cầm chiếc di động cá nhân ấy…