Hào Môn Kinh Mộng 3: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 10 - Chương 440: Sợ nhất là kịch giả tình thật

Diệp Lan không biết, sau khi hoàn thành nhiệm vụ xong, anh còn phải làm gì nữa. Cho dù có là một công việc khó khăn cỡ nào, cũng đâu cần phải tới nửa tháng.

Cứ như vậy, cô chờ đợi trong vui mừng xen lẫn thấp thỏm, lo âu, đằng đẵng tựa cả năm trời.

Cho tới khi, Tố Khải tìm tới nơi cô ở.

Từ sau khi cả gia đình cô dọn khỏi căn nhà cũ, ngoại trừ những ngày lễ Tết trở về nhà ra, thời gian làm việc hầu như Diệp Lan đều ở tại nhà ở tập thể dành cho nhân viên được Tinh Thạch sắp xếp. Nhà ở tập thể chỉ là cách gọi mà thôi, thực chất đó là một tiểu khu cao cấp theo hình thức đóng kín, điều kiện vô cùng hậu đãi.

Cô vừa rẽ vào một con đường gần tiểu khu, đã nhìn thấy Tố Khải đứng dựa ngoài cửa xe, ngay phía ngoài tiểu khu đợi cô.

Không giống hình tượng của một Tố Khải lưu manh khi còn ở Vân Nam. Lúc này đây khi đứng trước cửa tiểu khu, trông anh hoàn toàn biến thành một người khác. Anh ăn vận rất đơn giản, cũng rất gọn gàng.

Một chiếc quần bó ống thẳng màu xanh đậm kinh điển kết hợp với một chiếc áo sơ mi kẻ caro nhạt màu. Gió xuân buổi tối vẫn còn hơi lạnh, nên anh khoác thêm bên ngoài một chiếc áo jacket dáng ngắn màu nâu nhạt. Mái tóc ngắn vô cùng trẻ trung, trên sống mũi còn đeo một chiếc kính không gọng.

Anh bị cận thị nhẹ. Bình thường anh toàn đeo kính áp tròng. Đeo thẳng kính ra ngoài như hôm nay là rất hiếm.

Nhưng trông anh như vậy, gọn gàng thoải mái đứng trước mặt cô, gương mặt nghiêng nghiêng hơi ngước lên hoàn mỹ đó trông thân thiết và giản dị như một anh trai nhà hàng xóm, khiến Diệp Lan nghĩ tới những anh khóa trên với mối tình thanh xuân vườn trường hay được miêu tả trong tiểu thuyết, tất cả đều quá đẹp và thiếu chân thực.

Túi đồ trong tay Diệp Lan rơi bịch xuống đất.

Thanh âm ấy làm kinh động tới Tố Khải. Anh quay đầu, lúc này mới phát hiện Diệp Lan đã trở về.

Khi thấy anh đi về phía này, Diệp Lan cảm thấy như mặt biển đang nổi lên một cơn lốc xoáy, thổi cho con tim của cô cũng xoay tròn, nghiêng ngả. Cuộc trùng phùng đã chờ đợi quá lâu mang đến một niềm hạnh phúc không thể diễn tả hết thành lời. Thậm chí cô còn cảm nhận được mỗi một tế bào trong cơ thể mình đều đang nhảy múa tưng bừng.

Anh càng lúc càng gần.

Gần tới mức cô có thể nhìn thấy nụ cười bên môi anh.

Cho tới khi anh dừng lại trước mặt cô.

Diệp Lan há hốc miệng, mãi về sau mới khẽ khàng thốt ra được một câu: “Anh về rồi!”

Không nhào tới ôm chặt lấy nhau, cũng không có những giọt nước mắt vui sướng ngày gặp lại. Tất cả những sóng gió cuồn cuộn trong trái tim vào giây phút anh đây lại chỉ có thể hóa thành ba chữ ấy. Diệp Lan không biết mình bị làm sao, hoặc có thể là anh làm sao.

Cứ như vậy, Tố Khải ôm chầm lấy cô.

Sau đó hỏi cô, buổi tối có ăn cơm không.

Cô khẽ lắc đầu.

Tố Khải bèn cúi xuống nhặt từng túi đồ cô làm rơi dưới đất lên. Anh nắm tay kéo cô lên xe, đưa cô cùng đi ăn tối.

Và như vậy, cô và anh trở lại tần suất hẹn hò như khi trước.

Khi anh không bận rộn sẽ tới công ty đón cô tan làm. Hoặc khi nào cô tan ca trước sẽ tới đơn vị tìm anh. Nhưng đa phần đều là Tố Khải chủ động tới.

Họ như những đôi yêu nhau rất đỗi bình thường. Cũng nắm tay, cũng hò hẹn, cũng ăn, cũng đi xem phim, rồi Tố Khải lại đưa cô về nhà.

Nhưng không hiểu tại sao, Diệp Lan lại cảm thấy không còn như trước nữa.

Giữa cô và Tố Khải dường như nhiều thêm thứ gì đó, lại dường như ít đi thứ gì đó.

Sau đó cô mới hiểu ra, giữa họ đã nhiều thêm sự trầm mặc, ít đi những khăng khít, thân mật trước đây.

Trước đây cô luôn thoải mái nép vào lòng anh, chỉ muốn ngày ngày được dính lấy anh. Nhưng giờ đây giữa họ như có một bức tường vô hình. Tuy rằng vẫn nói cười như vậy đấy, nhưng luôn giống như đang cố gắng né tránh chuyện gì đó.

Diệp Lan không biết như vậy là làm sao.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô mới dần dần nhận ra. Có lẽ chỉ vì cô đã tận mắt chứng kiến Tố Khải trong một thân phận khác, cùng một người phụ nữ khác diễn màn kịch tình cảm ân ái.

Cô biết đây là điều khó tránh khỏi trong công việc của Tố Khải, nhưng điều cô lo sợ là… kịch giả tình thật.



Tố Khải ôm cô. Câu nói của cô lọt vào tai anh như muôn vàn cánh hoa rơi lả tả trong gió. Khi lướt qua tai, nó để lại những nhói buốt khẽ khàng.

Anh xoay người cô lại, nhưng lại phát hiện đôi mắt cô đã nhuốm màu bi thương. Anh bất giác đau lòng, thở dài: “Đừng suy nghĩ linh tinh!”

Diệp Lan chủ động ôm lấy anh, thì thầm: “Em luôn cảm thấy con người anh thì đã trở về rồi nhưng trái tim thì chưa…”

Cô tình nguyện rằng mình chỉ đang suy nghĩ linh tinh. Như vậy, cô có thể trách mắng bản thân tất cả sự đa nghi của phụ nữ.

Tố Khải khẽ nói trong bất lực: “Trái tim anh vẫn luôn thuộc về em, chưa bao giờ đi đâu cả.”

Nghe xong câu ấy, Diệp Lan không kìm chế được, ôm chặt lấy anh.

Chỉ có như vậy, dường như cô mới có thể cảm nhận được anh vẫn còn ở bên cạnh cô.

Tố Khải cảm nhận rất rõ ràng sự lo sợ của cô, tim anh như bị ai kéo đau.

Khác với Khaki, anh nhận ra Diệp Lan tràn đầy lo âu và ngờ vực.

Còn Khaki, khi ở trong lòng anh luôn chỉ có tình cảm sâu đậm.

Cho dù là giây phút cuối cùng.



Ngày 17.

Đây là ngày cảnh sát đánh gọn cả lưới, cũng là ngày cuối cùng trước khi anh kết thúc nhiệm vụ gián điệp của mình.

Tố Khải cảm thấy nó chẳng khác gì những lần thu lưới trước kia.

Chỉ có điều, anh chưa từng nghĩ rằng Khaki lại dành cho mình tình cảm sâu đậm đến vậy.

Nói thật lòng, khi Khaki nói với anh cô ấy cảm thấy mình không xứng đến biển Tình, trái tim anh ít nhiều đã động lần trắc ẩn. Có một khoảnh khắc xúc động, anh đã muốn đưa cô ấy tới Aegean, nói với cô ấy rằng: Cô còn trẻ, con đường tương lai còn rất dài.

Nhưng câu nói này vẫn không thể bật ra thành tiếng.

Khi đặc cảnh xông vào, một cuộc sống mái ác liệt đã nổ ra.

Cảnh đó Tố Khải đã trông thấy vô số lần.

Với thân phận gián điệp, ngoài mặt anh hỗ trợ cho đại ca bỏ trốn, thực chất là bất kỳ lúc nào cũng phải kiếm soát hướng đi của hắn ta, đề phòng khả năng để cá lọt lưới.

Nhưng đúng vào thời khắc quan trọng đó, Khaki đã liều mạng xông về phía anh, hét lớn: A Phong! Mau chạy đi!

Trong làn mưa bom bão đạn, Tố Khải vội vàng quay đầu lại, chỉ kịp liếc thấy gương mặt lo lắng vì anh của Khaki. Cô ấy không lo cho Sát, cũng không màng tới Độc, chỉ hy vọng một mình anh có thể chạy thoát.

Vì có sắp xếp cẩn thận, khả năng những người có mặt tại đó có thể chạy thoát bằng không. Tuy rằng đối phương cũng chuẩn bị vũ khí hạng nặng, nhưng không thể ngờ rằng đội chi viện của cảnh sát lại đông đến mức đó.

Tất cả đều thuận buồm xuôi gió.

Sát, Độc và Mị, tất cả đều bị bắt. Người mua cũng bị cảnh sát bắt lại, đồng thời tóm được rất nhiều tiền mặt và ma túy đá dùng để giao dịch tại đó.

Tố Khải không thể chạy ra ngoài, nên đồng thời bị giải về.

Trên thực tế anh cũng không có ý định chạy trốn.

Nhưng Khaki không biết. Giây phút nhìn thấy anh bị còng tay, cô ấy đã khóc, khóc rất bi thương.

Tố Khải không nhìn cô ấy. Anh bị cảnh sát giải sang một chiếc xe cảnh sát khác.

Cục trưởng Tống đang ngồi tại đó.

Sau khi lái xe, ông ấy mở còng cho Tố Khải, rồi cho anh một điếu thuốc.

Tố Khải châm lên, nhìn chằm chằm chiếc xe tù trước mặt, gương mặt nghiêm nghị.

Cục trưởng Tống mỉm cười nói với anh, nhiệm vụ của anh đã hoàn thành rồi.

Đây là câu nói mà một gián điệp thích nghe nhất, nhưng chẳng hiểu vì sao, tâm trạng của Tố Khải rất nặng nề.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Tố Khải tiến hành bàn giao công việc, rồi liên hệ với phía Bắc Kinh. Bắc Kinh đồng ý đơn xin chuyển công tác của anh. Chỉ cần đợi anh từ Vân Nam quay trở về là sẽ tiếp tục sắp xếp công việc.

Tố Khải thở phào nhẹ nhõm. Điều anh có thể nghĩ tới là, từ nay về sau sẽ không phải nơm nớp lo sợ nữa. Anh có thể đường hoàng cầu hôn Diệp Lan rồi.

Nhưng đúng vào lúc anh định rời khỏi Vân Nam, thì Cảnh Long tới tìm anh.

Vì lần này thể hiện đột phá, lần này Cảnh Long sẽ cùng anh về Bắc Kinh. Thế nên khi nhìn thấy Cảnh Long đi vào, Tố Khải tưởng rằng anh ta chỉ tới ôn chuyện cũ, hoặc có thể hỏi thăm anh những việc liên quan tới Bắc Kinh, dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên Cảnh Long tới Bắc Kinh.

Ai ngờ, Cảnh Long nói với anh: Cơn nghiện của Khaki phát tác rồi, muốn moi được chút tin tức từ phía cô ta rất khó khăn, yêu cầu duy nhất cô ta đề nghị cảnh sát là muốn gặp A Phong.

Trong hành động vây bắt lần này, Sát bị thương và bị bắt, Độc khi chạy trong trận mưa đạn đã rơi từ trên cao xuống, thiệt mạng tại chỗ. Người bị không thương chỉ có mình Khaki. Cảnh sát chỉ có thể hỏi cung tin tức về Samele từ phía Sát và Khaki.

Tố Khải đã tận mắt chứng kiến cảnh Khaki lên cơn nghiện, hoàn toàn biến thành một kẻ điên. Theo như Cảnh Long nói, từ lần kiểm tra của bác sỹ đối với Khaki, thì cô ấy đã hút chích ma túy được năm, sáu năm rồi, muốn cai nghiện cần một thời gian rất dài.

Tuy rằng anh không yêu người phụ nữ ấy, nhưng nhìn thấy cô ấy như vậy anh cũng cảm thấy khó chịu.

Anh đi vào.

Khaki nhìn thấy anh, mừng rơi nước mắt, nhào tới ôm chặt lấy anh, không ngừng gọi tên anh.

Anh mang tới cho ấy một ít ma túy với liều lượng thấp. Một người nghiện nặng như cô ấy muốn cai nghiện cần phải làm theo tuần tự, nếu không sẽ thiệt mạng.

Khaki hít lấy một cách sốt sắng. Tuy rằng cả người vẫn chưa hoàn toàn thoải mái nhưng ít nhiều cũng có thể khiến tâm trạng bình tĩnh hơn đôi chút.

Cô ấy khóc, nắm chặt tay anh không buông, hỏi thăm tình hình của anh.

Tố Khải nhìn cô ấy, nhẹ nhàng khuyên nhủ cô ấy nên hợp tác với cảnh sát, có thể trở thành nhân chứng chỉ điểm, như vậy còn có cơ hội ra ngoài.

Khaki nhìn anh khó tin, hỏi anh: Anh đã trở thành nhân chứng chỉ điểm rồi ư?

Tố Khải khẽ lắc đầu.

Khaki bỗng chốc ôm chầm lấy anh hệt như một đứa trẻ.

Nhưng Tố Khải lại cất lời, giọng nói nặng nề: “Khaki! Tôi là cảnh sát!”

Đôi tay Khaki chợt cứng đờ.

Cô ấy buông anh ra, nhìn anh như không dám tin vào mắt mình.

“Xin lỗi cô, Khaki! Tôi tiếp cận cô chỉ vì nhiệm vụ. Bây giờ điều duy nhất cô cần phải làm chính là hợp tác với cảnh sát, khai báo tình hình có liên quan tới Samele, nghe theo sự sắp xếp của họ. Như vậy mới tốt với cô.” Tố Khải nhìn cô ấy, tâm trạng cũng trầm hẳn xuống.

Làm gián điệp bao nhiêu năm nay, anh chưa bao giờ lợi dụng một người phụ nữ để đạt được mục đích, nhưng lần này, không còn cách nào khác.

Khaki tảng lờ câu nói của anh, chỉ trợn tròn mắt nhìn anh, rất lâu sau mới hỏi: “Anh có từng yêu em không?”

Đầu mày Tố Khải nhíu lại giây lát, rồi khẽ đáp: “Xin lỗi!”

Cả người Khaki mềm nhũn như trái bóng xì hơi. Cô ấy ngã xuống ghế, hai tay ôm lấy hai vai, run lên bần bật.

“Khaki! Tôi hy vọng cô có thể hợp tác với cảnh sát. Còn nữa, cô nhất định phải cai nghiện.” Cuối cùng anh nói một chuyện riêng tư.

Khaki cúi đầu, vai co rụt lại.

Khi Tố Khải quay người định đi, cô ấy mới lên tiếng.

Giọng nói khẽ khàng, còn có chút nghẹn ngào.

“Thật ra…”

Tố Khải dừng bước, quay đầu lại nhìn.

Khaki ngẩng đầu lên. Lúc này anh mới phát hiện gương mặt cô ấy đã tèm lem nước mắt.

“Chỉ cần anh vẫn an toàn mới là quan trọng nhất.” Khaki khẽ nói.

Tim Tố Khải chợt run lên, nhìn cô ấy với vẻ khó tin.

Anh tưởng cô ấy sẽ căm hận mình.

Không ngờ, sau khi biết thân phận gián điệp của mình, cô ấy vẫn còn lo cho sự an nguy của anh.

“Chắc anh không tên là A Phong phải không? Em biết anh không thể nói cho em tên thật của anh là gì. Trong lòng em, anh luôn là A Phong của em.” Khaki ngước nhìn anh, nức nở, tình cảm nói: “Bất luận thân phận của anh là gì, bất luận anh tiếp cận em với mục đích gì, cho dù anh không yêu em. A Phong! Điều em muốn nói với anh là, em yêu anh! Anh là người đàn ông đầu tiên em yêu… cũng là người cuối cùng!”