Hào Môn Diệm

Chương 51: Phiên Ngoại – Chuyện Bí Mật Ở Hàn Quốc

Với một số người mà nói, ta có thể nắm trong tay cả một đế quốc, nhưng với cậu ấy, giờ đại khái ta chỉ là một gã tình nhân cậu ấy không cách nào rũ đi được.

Nếu ta nhớ không nhầm, thời gian chúng ta gặp gỡ đã vượt xa mọi kỷ lục phiêu lưu ái tình của cậu ấy, có điều ta vẫn thấy chưa đủ.

Với cậu ấy, ta vĩnh viễn không bao giờ đủ thỏa mãn.

Cuối tuần, chuyên viên của tổ Nam Á về Châu Á, tham gia buổi tiệc giao lưu trong giới làm ăn Âu Á tại trung tâm thương mại Hàn Quốc, cả đoàn cùng đi chuyên cơ đến Seoul.

Vốn ta không cần đích thân đến dự, nhưng vì lần này Xích bộ phụ trách công tác bảo an, bởi vậy ta chống đỡ không nổi sức hấp dẫn của việc được gặp cậu ấy, rốt cuộc lại mượn danh đàm phán công việc để tới Hàn Quốc một mình. Muốn mấy ông già chóp bu ở Hào Môn khỏi để ý, ta quyết định dùng máy bay riêng.

Đương nhiên, sẽ không có chuyện người đó vui mừng hoan hỉ chào đón ta tới. Mỗi lần ta bất ngờ xuất hiện, cậu ấy đều bày ra bộ dạng khổ sở nhăn nhó, rồi giận dỗi trách móc ta không dưng mò đến quấy rối công việc của cậu ấy.

Ta cũng tự biết mình rất khác thường, liên tiếp mấy lần mượn việc công để lo chuyện tư, cuối cùng đều chỉ vì muốn ở bên cậu ấy thêm một chút.

Là ta si mê người đàn ông tên gọi Trần Cận ấy.

Phòng nghỉ của ta sát cạnh phòng Trần Cận, bất quá cậu ấy đâu định thông cửa với ta: “Hầu mấy lão già đã đủ tướt bơ rồi, giờ bản thiếu gia không hơi đâu ngó đến anh.”

Gọi điện thoại không bao giờ dọa được cậu ấy, Trần Cận là người đầu tiên dám nói chuyện với ta kiểu đó, mà ta chỉ thấy vô cùng hưởng thụ.

Ta dịu giọng, tiếp tục dụ dỗ cậu ấy: “Ngày kia đến YongPyong Resort trượt tuyết đi, tôi biết cậu có thời gian mà.”

“Trượt tuyết? Tôi dư hơi lúc nào mà đi trượt tuyết với anh?”

“Bảy giờ sáng ngày kia, tôi đợi cậu ở bãi đậu xe của khách sạn.”

“Sếp à! Tối mai tôi phụ trách show đêm đó, tờ mờ sáng mới xong, anh đòi bảy giờ tôi leo xe đi hơn ba tiếng đồng hồ đến bãi trượt tuyết với anh á? Cho xin đi, chết người thiệt đó.”

“Tôi sẽ lái xe, cậu lên xe rồi ngủ tiếp cũng được.”

Đột nhiên giọng cậu ấy nghe ỉu xìu đến tội nghiệp: “Lần trước đi Davos trượt tuyết ở Thụy Sỹ, tôi bị một thằng dở hơi đâm phải, thiếu chút nữa tiêu cái xương bánh chè a, nhỡ lại đau thì làm sao giờ?”

“Không có chuyện đó đâu.”

“Anh đúng là đồ cố chấp a, rồi rồi, đi thì đi, coi như tôi xui xẻo!”

Cậu ấy đã đồng ý rồi, mà ta vẫn không thấy vui nổi, vì gặp nhau ngày mai, tức là ngày kia lại phải chia tay, sự nhớ nhung lẫn dục vọng chiếm hữu của ta với cậu ấy càng lúc càng mãnh liệt, lắm khi đêm đến chợt nhớ đến cậu ấy, trái tim lại một phen nhức nhối, khát vọng chiếm hữu điên cuồng thường thường khiến ta không sao dỗ được giấc ngủ, để rồi lại một lần cắn răng kiềm nén ý nghĩ điên rồ muốn khóa chặt cậu ấy bên mình. Một kẻ luôn trung thành với ý chí như ta, lại hoàn toàn buông giáp đầu hàng trước một mình Trần Cận.

Ngày hôm sau, sau một cuộc gặp với hai quan chức Hàn Quốc, lại dự tiệc chiêu đãi vô cùng xa xỉ nhưng hoàn toàn tẻ ngắt ở hội trường lớn, đụng phải mấy người Hàn không biết tiếng Anh quả là chẳng còn gì để nói.

Seoul về đêm vẫn thật sống động, hầu hết các nhà hàng ăn uống đều kiêm cả hộp đêm và quán bar.

Không khí sôi nổi này thật sự khiến đàn ông rất khó kiềm chế, mà đầu óc ta chỉ tràn ngập hình ảnh Trần Cận, giờ nếu cậu ấy có thời gian rảnh, nhất định sẽ hăm hở đến Walker Hill casino đánh bài, hoặc tới sàn nhảy Hilton đắm mình vào những vũ điệu cuồng nhiệt.

Cả thú vui lẫn sở thích của cậu ấy, ta đều khó mà chấp nhận nổi, bất quá ta luôn bị mọi hành động của Trần Cận hấp dẫn, hoàn toàn không có sức kháng cự trước sự mê hoặc của cậu ấy.

Kiên nhẫn qua một đêm, rốt cuộc ta cũng được gặp người luôn khiến dòng nhiệt huyết trong mình sôi trào, trời rất lạnh, nhưng cậu ấy chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng màu kem, không ngờ còn tới trước cả ta, ta thấy cậu ấy đang đứng tựa hờ bên cửa xe, tư thế vô cùng tự nhiên thoải mái.

Trần Cận rất ít khi mặc màu sáng, bởi vậy ngày hôm nay thoạt trông cậu ấy đặc biệt gợi cảm, lại thêm vẻ mặt cáu kỉnh vì thiếu ngủ, tự nhiên thành ra một cảm giác kiềm nén mơ hồ, khiến ta kích động đến muốn nhào tới ghì lấy cậu ấy mà hôn ngay lập tức, và ta thực sự đã làm thế.

“Ưm…” ta bước nhanh tới, cậu ấy không quay lại ngay, mà lúc ấy cánh tay phải ta đã quàng qua vai cậu ấy, tay trái ấp bên hông cậu ấy, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, ta cúi xuống, cuồng nhiệt trượt môi trên gáy Trần Cận, khẽ nhay cắn làn da săn chắc của cậu ấy.

Có lẽ cậu ấy không ngờ ta sẽ làm vậy, thành ra thoáng cái đã cứng người, cho đến khi môi ta say sưa chạm đến vành tai mềm mại của cậu ấy, cậu ấy mới đột ngột vùng ra, quay phắt lại, có lẽ đôi bên cùng có chút lưỡng lự, trong khoảnh khắc ta bắt gặp lại ngọn lửa tình nhiệt mê đắm trong mắt cậu ấy, luồng áp lực bức bách từ đâu đột ngột dấy lên, chúng ta đều cần động lực.

Cậu ấy bất giác đưa mắt nhìn xung quanh, rồi tự dưng kéo xềnh xệch ta về phía đuôi xe, rời khỏi tầm quan sát của camera trong bãi, rồi mới đón lấy đôi môi nóng bỏng của nhau, cho đến khi đã cuồng nhiệt ôm hôn, hơi thở lẫn hương vị quen thuộc khiến chúng ta đầu hàng gần như ngay tức khắc.

Khi ta mải miết mút lấy yết hầu cậu ấy, giữa lửa khát khao bừng bừng thiêu đốt, cậu ấy như mới sực tỉnh, rồi lúng búng nhắc ta: “Coi chừng để… để dấu.”

“Ưm…” Ta khẽ ậm ừ, “Đang mùa đông mà, không ai thấy đâu.” bất quá ta vẫn dừng lại, làm như vô tội nhìn cậu ấy, mặt cậu ấy đã đỏ bừng, ta ghé sát bên tai cậu ấy, thì thầm: “Cậu biết cậu trông rất gợi cảm không?”

Rốt cuộc cậu ấy vùng vằng xô mạnh ta ra: “Fiennes, đùa bỡn tôi thích thú lắm hả?”

“Tôi yêu cậu.” ta tiếp tục đáp hoàn toàn trật chìa.

Cậu ấy sấn lại, túm áo khoác của ta: “Anh làm tôi bực rồi đó!”

“Muốn tôi nói một trăm lần cũng được, tôi yêu cậu, đó là sự thật.”

“Nói linh tinh vừa thôi, lên xe!” Đáp lại lời thổ lộ của ta, luôn luôn là lối ngang bướng không chút lãng mạn này đây.

Trượt tuyết vốn là môn thể thao ngoài trời được ưa chuộng nhất tại Hàn Quốc, xe sắp tới khu du lịch YongPyong của tỉnh Gangwon, tâm trạng cậu ấy có vẻ không tệ, nhưng cũng không nói nhiều như mọi khi, chỉ ngồi im lặng nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hàn Quốc không có núi quá cao, mà công nhân đắp tuyết ở YongPyong tay nghề rất được, đường trượt đạt tiêu chuẩn hàng đầu quốc tế, có điều ai đến đây cũng biết… chỗ này chỉ dành cho những tay trượt từ khá khá đến cao thủ.

Ai bước chân vào khu trượt tuyết quy mô lớn này đều sẽ thấy khoan khoái trước không gian rộng lớn của nó, cao thủ đến đây ai nấy đều nóng lòng khởi động, chuẩn bị thi thố tài năng. Trần Cận xuất hiện với vóc người hoàn hảo, trong bộ đồ trượt tuyết xanh sẫm liền mũ ta chuẩn bị cho cậu ấy, trông qua không khác gì một vận động viên chuyên nghiệp, thật khiến ta khó mà kiềm chế kích động.

Trần Cận hất hất cằm với ta, rồi trỏ xuống chân núi, bộ dạng rất khiêu khích, rồi cậu ấy chụp kính mắt xuống, không buồn đợi ta xuất phát cùng, cứ thế trượt lượn xuống, những đường nét cơ thể đẹp tuyệt như một con báo săn mồi, động tác mạnh mẽ mà uyển chuyển, ta nhìn theo cho đến khi cậu ấy chỉ còn là một chấm màu xanh nổi bật xa tít trên sườn núi.

Ta thoáng thấy cậu ấy quay lại ngoắc ngoắc tay, thậm chí ta còn tưởng tượng được biểu cảm trên gương mặt cậu ấy lúc này, lòng lại một phen trào sôi rạo rực.

Chúng ta ở cả buổi trong khu du lịch, mãi đến lúc xẩm tối, bãi trượt tuyết lác đác bật đèn lên, ta mới đề nghị đi tắm suối nước nóng. Trần Cận lập tức hai mắt sáng rực, đồng ý ngay khỏi suy nghĩ gì, ngâm nước nóng là đam mê muôn thuở của cậu ấy, huống gì suối nước nóng ở Hàn Quốc đổ ra từ núi đá hoa cương, vừa trong vừa nhiều khoáng chất.

Chọn một bể lộ thiên bên vách núi, khi tay chân đều được ngâm xuống làn nước ấm dễ chịu, hơi nóng chậm rãi mát-xa từ thắt lưng, rồi lan khắp hai vai lẫn bắp chân, không khí trong lành thật khiến người ta thấy yên bình thư thái.

Trán Trần Cận đã tấm lấm rịn mồ hôi, cậu ấy ngả người bên thành bể, đầu gối trên hai cánh tay, nửa khoảng lưng lộ ra trên mặt nước, tạo thành một đường cong tuyệt hảo duyên dáng, một đợt sóng nước đột ngột tấp lên người cậu ấy, rồi lơ đãng trôi đi, tiếng nước đã khiến Trần Cận chú ý, nhưng cậu ấy không phản ứng gì cả.

Ta ôm choàng lấy cậu ấy từ sau lưng, áp môi lên vai trái cậu ấy, rà lướt nếm vị tuyết còn đọng lại trên da Trần Cận. Một giây sau, cậu ấy đã ngoái lại gạt ta ra, rồi nhăn nhó ra vẻ hết cách: “Điên ư? Đằng trước có người kia kìa!”

“Cậu sợ sao?” Ta mỉm cười nhìn vẻ căng thẳng của cậu ấy, thật thú vị, “Không lẽ người Hàn Quốc lại ưa nhìn lén?”

“Điên rồi.” Cậu ấy đã nhận ra ý châm chọc của ta, liền bật cười gạt ra lần nữa, rồi lại nằm tựa vào thành bể, nhắm mắt lại, “Fiennes.”

“Ừ?”

“Anh muốn sao mới chịu để tôi yên hả?”

“Ý cậu là muốn tôi không làm phiền cậu lúc cậu làm việc nữa, hay cậu muốn chúng ta chia tay?”

Cậu ấy nghiến răng nghiến lợi đáp trả: “Sao càng lúc tôi càng muốn đập anh thế hả?”

“Vì cậu yêu tôi mất rồi.”

Cậu ấy té nước lên mặt ta: “Vênh váo!”

Trong lòng ta hiểu rõ, Trần Cận đã không thể quên được ta, nếu đã không thể trói buộc cậu ấy cho riêng mình, vậy ta chỉ còn cách không ngừng xuất hiện trước mặt cậu ấy, để cậu ấy không thể nào nghĩ đến bất cứ ai khác ngoài ta, ta biết, làm thế này quả có phần ích kỷ hẹp hòi, nhưng ta vốn đã hết cách kiềm chế chính mình.

Đêm xuống, sau ba giờ đồng hồ trên xe, ta và Trần Cận tới một khu nhà mái ngói truyền thống của Hàn Quốc. Kiến trúc cổ xưa với những màu sắc sặc sỡ, rất hài hòa mà không hề rối mắt, trong nhà đang có biểu diễn múa dân gian, chúng ta đi qua một hành lang để vào phòng khách chính, đã có một vị đứng tuổi dáng dấp rất quyền uy đang đợi sẵn.

Bước qua cửa vào như cung điện, Trần Cận có lẽ đã hiểu ra, nhìn bảng tên nhà bên ngoài thì rõ, đây chính là DongWon, một trong ba tổ chức lớn nhất Hàn Quốc, rõ ràng là một khu tư gia giàu có, ca múa yên bình, nhưng vẫn nhận ra sự cẩn mật, nguy hiểm.

Trở lại phòng cho khách, Trần Cận hỏi thẳng luôn: “Ông trùm đời thứ ba của tổ chức DongWon, Kim Won Jong, làm ăn gì với Hào Môn?”

“Thủ lĩnh tân nhiệm tổ Nam Á là cháu trai của Kim Won Jong.”

“Woa, tiện lợi dữ đa Hào Môn giờ thật đúng là cái lẩu thập cẩm a”

“Câu đó đừng nói trước mặt bọn Gallo Ge, coi chừng bọn họ không để cậu yên đâu.”

Cậu ấy lười biếng nhếch môi, cười phớt tỉnh: “Có sếp lớn che chắn đây rồi, tôi sợ gì ai gây chuyện?”

Là vậy đây, gây chuyện với ta luôn là thú vui của cậu ấy.

Ta kéo sập cửa lại, chộp lấy cánh tay cậu ấy, trước ánh mắt kinh ngạc của Trần Cận, ta sấn đến ép môi lên đôi môi cậu ấy, và cứ thế đẩy dần cậu ấy về phía chăn nệm đã trải sẵn ở phòng bên, lò sưởi âm tường đang âm ỉ cháy, giống như trái tim đang đập trong chúng ta lúc này. Vùi mặt vào hõm vai Trần Cận, điên cuồng cắn mút làn da săn chắc dẻo dai của cậu ấy, cảm giác được thân thể đôi bên cùng khẽ rung động, ta trượt môi xuống theo dải xương quai xanh đầy khêu gợi, rồi mạnh mẽ mút lấy đầu ngực cậu ấy, khiến Trần Cận hớp hơi thở dốc vì kinh ngạc. Ta đẩy ngã cậu ấy xuống nệm, rồi gấp gáp trút bỏ những lớp áo khoác không quá dày nhưng hết sức vướng víu trên người.

Cho đến khi hoàn toàn lõa thể, giữa căn phòng có chút trống trải, ta có thể cảm nhận được cơn rạo rực dấy lên từ thân dưới mình đang chậm rãi hòa cùng dục vọng khát khao cuồn cuộn, áp lực không tên qua bao ngày xa cách giờ đã trở thành nhu cầu thét gào đòi phát tiết, ta cố ý mơn trớn dai dẳng, giữa ánh đèn mờ tối, ánh mắt cậu ấy nhìn ta đầy nôn nóng càng khiến ta hưng phấn mãnh liệt, ta trườn tay lướt trên thắt lưng cậu ấy, để rồi chậm rãi thâm nhập vào dải đất mẫn cảm bí mật nhất của Trần Cận…

Cậu ấy bật ngửa đầu, buột ra một tiếng thở dài hầu như rên rỉ, để lộ ra khát vọng rừng rực không thua kém gì ta, chúng ta đến giờ vẫn duy trì được vóc dáng hoàn hảo đáng mơ ước trong mắt bao người, mà làn da màu mật ong của Trần Cận, và cả những cử chỉ khêu gợi đầy mê hoặc của cậu ấy… luôn dễ dàng đánh thức mọi dục vọng trong ta, ta nhìn cậu ấy đăm đăm, khẽ gọi tên cậu ấy, cảm nhận những đợt sóng ấm nóng không ngừng xô dồn nơi bụng dưới mình. Bàn tay cũng không ngừng ve vuốt, dọc từ ***g ngực trơn láng của cậu ấy xuống sâu hơn, những bắp cơ hoàn hảo này quen thuộc với ta hơn mọi thứ trên đời, mà mỗi một lần đụng chạm tới lại là một lần trải nghiệm mới mẻ đầy kích thích.

Ta chậm rãi cúi xuống, đưa lưỡi quấn lấy cậu ấy, lắng nghe tiếng thở trầm khàn đầy khoan khoái của Trần Cận, tình nguyện hiến cả thể xác lẫn linh hồn mình để thỏa mãn cậu ấy, dịu dàng và bạo liệt, chậm rãi và gấp gáp, hơi thở của cậu ấy càng lúc càng rối loạn, cho đến khi niềm khoái cảm đã leo dần đến đỉnh điểm, ta mới nôn nóng nhỏm dậy, trườn lên nằm đè trên mình Trần Cận, hai cơ thể mãnh liệt chà xát giữa nhịp hô hấp phập phồng hổn hển, bị lôi tuột xuống giữa cơn hưng phấn, Trần Cận ghì chặt lấy ta đầy giận dữ, chúng ta miệt mài hôn nhau, da thịt nóng rực dính miết.

Nhào lên dán trên mình cậu ấy một lần nữa, hai cơ thể bừng bừng không sao ức chế nổi khát khao được hòa làm một, Trần Cận hít sâu một hơi, có lẽ đã nhận ra ý đồ của ta, liền sau đó là một cú thúc tới, chúng ta cùng bật gầm lên, dù không phải quá thô bạo, nhưng đã đủ kích lên một trận sóng xung động dữ dội, xô chúng ta lên đỉnh hầu như ngay tức khắc.

Ái tình liều lĩnh mà thận trọng, thiêu đốt đến tận cùng mọi khao khát nồng cháy trong đời, có thể khiến ta buông bỏ tất cả nghi ngờ và cảnh giác, để đặt trọn niềm tin kể từ giây phút đầu tiên… đó chính là cảm giác Trần Cận đem đến cho ta. Giữa những phút ngỡ ngàng. ta thường chợt nhận ra rằng mình đang muốn phơi bày trần trụi bản thân trước cậu ấy, trên đời này người có thể khiến ta tin tưởng bằng cả trái tim chỉ có một mình cậu ấy, dù thực sự ta chưa từng nói ra điều đó.

Thân thể Trần Cận, chỉ cần đã hưng phấn lên, lập tức sẽ trở nên vô cùng mẫn cảm, mỗi một cử chỉ âu yếm đều có thể được cậu ấy đáp lại hết mình, chúng ta như đã thành hai con dã thú rừng rực ham muốn, mọi ngăn trở đều bị quăng lên chín tầng mây, trong đầu chỉ còn độc nhất một suy nghĩ phải làm sao cho luồng nhiệt nóng đang cuồn cuộn trong cơ thể tìm ra đường phát tiết.

Triền miên quấn lấy nhau, vô phương kiểm soát, ta vừa thở dốc vừa ra sức thúc tới trong nơi ấm nóng như vô tận, cố gắng xoay chuyển giữ được tư thế khít khao nhất, sao cho cơ thể chúng ta tiếp xúc càng mật thiết, da thịt ma sát lẫn nhau, vị ẩm ướt lâng lâng vây bủa, trong đêm đông vắng lặng này, chỉ có chúng ta sưởi ấm cho nhau, giữa một không gian gợi tình đến cực điểm, công thủ mãnh liệt cùng môi lưỡi gắn bó, hơi nóng rạo rực bốc lên đua với ngọn lửa bập bùng trong lò sưởi âm tường, ta như không ngừng vút lên cùng luồng cảm xúc, mồ hôi mướt mát chảy thành dòng.

Đột nhiên, trong khoảnh khắc, một lần nữa ta gặp lại niềm thích thú khi lướt trên ván trượt tuyết, đó là sự cuồng nhiệt vì tốc độ lao đi vun vút, là sự tập trung cao độ cùng cảm giác bay bổng vượt tầm kiểm soát, để đến một giây phút nào đó, ý thức đột ngột chớp lóa, và chúng ta cùng nhau nghênh đón khoái cảm tột đỉnh… như một cơn mê dài không bao giờ tỉnh giấc…

“Mẹ nó, lần sau nhất định tôi phải ở trên.” Cậu ấy kiệt sức vùi mặt xuống gối.

Ta cũng mệt nhoài nằm dán trên người Trần Cận, khẽ nhay cắn vành tai cậu ấy: “Làm cùng tôi là tuyệt nhất, phải chứ?”

“Câu đó để thằng này hỏi anh ấy!”

“Cậu quá tuyệt vời…” Ta thở dài mê mẩn.

“Dù sao lần sau tôi nhất định phải ở trên!

Ngày mai, chúng ta sẽ lại tạm chia ly, bởi vậy, ta quý trọng từng giây phút được ở bên cậu ấy, tạ ơn Chúa, vì đã ban tình yêu nhiệt thành này cho cuộc đời ta, đến một lúc nào đó, khi thời cơ chín muồi, ta sẽ tuyên bố tình yêu của mình với cả thế giới, chỉ cần cậu ấy đồng ý vĩnh viễn ở bên ta.

=====

YongPyong Resort: thiên đường trượt tuyết của Hàn Quốc (và trên đây sếp đã hưởng thụ cũng khí là thiên đường =)))

Davos: thị trấn thuộc Thụy Sỹ, nơi có khu giải trí trượt tuyết lớn thứ hai Thụy Sỹ.