Về đích, khi bọn họ được chào một cách long trọng theo nghi thức nhà binh, thực tình đôi bên đều đã có chút kiệt sức, phủi bớt bụi bặm trên người, bọn họ cùng lúc cảm nhận được thứ gì đó rất khó diễn tả đang tồn tại, chiến đấu bằng bản năng tới giờ phút này, mỗi lúc sức lực cạn kiệt lại tự buộc mình rót đầy thêm sinh khí, để một lần nữa bừng bừng hứng khởi, ý chí của con người đôi khi thực sự quá thần kỳ.
Thành tích của tổ JC là tám tiếng năm mươi sáu phút, thứ hạng cụ thể còn phải chờ cuộc thi kết thúc mới biết rõ, nhưng vì vụ “bị thương” của Fiennes, theo quy định bọn họ bị cộng thêm một lượng thời gian kha khá, kết quả cuối cùng đương nhiên không thể phá kỷ lục chín tiếng mười lăm phút của tổ hai người, coi như vuột mất vinh quang, nhưng đôi bên đều không có gì phàn nàn, thành thật mà nói, bọn họ đều hiểu chuyến đi này mình thu hoạch được những gì.
Lúc về đến doanh trại chính, Trần Cận cũng thấy kỳ quặc rằng mình vậy mà chẳng có chút cảm giác bại trận nào, không chừng kết quả như vậy đối với cả hắn lẫn Fiennes đều là hợp lý, chí ít theo tình hình hiện giờ, vai khách mời của sếp lớn Fi đã xong, cũng chẳng có cơ hội cùng hắn lên bục nhận cái mề đay Ó Bạc thứ hai, một màn từ đầu là mua vui cho thiên hạ, giờ thành ra mua vui cho chính mình, đường lối ý đồ thôi thì trật trìa khỏi nói, cả hắn cũng chẳng biết đâu mà lần nữa.
Ở cùng sếp lớn Fi một ngày hôm nay, hắn đã bắt đầu mơ hồ cảm giác được điều gì đó đang thay đổi, bất luận đáy lòng hắn có chịu thừa nhận hay không, có những việc thực sự đã xảy ra, mà thậm chí còn hết đường cứu vãn rồi. Trần Cận ghét nhất trần đời là phải ngẫm nghĩ ba chuyện phức tạp quá thể, bởi hắn quan niệm chẳng việc quái gì phải ép xác mình hằm hè căng thẳng cả ngày, làm thằng đại ca, thời gian thảnh thơi vốn đã chẳng nhiều nhỏi gì. Nhưng thực tế là, càng ngày hắn càng xích gần hơn tới trung tâm khối quyền lực không thể khống chế, lại còn nhì nhằng ra thứ quan hệ thân mật hết sức bất bình thường với người đúng ra chỉ nên ngưỡng mộ mà thôi riêng chuyện ấy, hắn thật tình không biết giờ nên chơi bài đà điểu tháo chạy cho yên hay cứ đằng thẳng mà đối mặt nữa. Thành thật mà nói, chọn đường nào cũng khiến hắn cảm thấy nặng nề không chịu nổi.
Kỳ Scotch này lỗ lời cũng khó nói, vừa được thứ mình muốn, lại vừa hay đánh mất một vài thứ vốn là của mình, như kiểu nhất quyết phải vo cho bằng mới được, ông Trời coi vậy mà chẳng rộng rãi chút nào…
Ngẩng lên liếc nhìn Fiennes, hắn ta đang liên lạc với ai đó qua bộ đàm, Trần Cận nhét lại mớ mũ mão dụng cụ vào ba lô, quệt mồ hôi trên thái dương, ngồi chờ xe đưa bọn họ về tổng bộ, bữa nay đúng là lao lực quá sức!
Fiennes vừa ngắt bộ đàm, quay lưng lại, thì một vị sĩ quan tóc bạc, mắt xanh, mũi khoằm coi bộ rất thú vị bước lại phía bọn họ, đến khi Trần Cận nhìn rõ phù hiệu và quân hàm trên vai ông ta, hắn không khỏi thấy kính nể thật tình.
Trần Cận tốt bụng nhắc Fiennes: “Không rắc rối gì chứ?”
“Chúng ta thoát hiểm trở về, cả tướng quân cũng đến chúc mừng đó.” Nói thì nói vậy, nhưng hắn không buồn chủ động ra chào đón, còn hiên ngang đứng tại chỗ chờ đối phương đi đến nơi, đương nhiên, Fiennes có quyền đó, nhưng Trần Cận thì có chút bối rối, bất quá với cá tính của hắn, hắn chỉ cần nghĩ hết hai giây là đủ quyết định ngồi im theo Fiennes.
Lại tốt bụng nhắc vở lần nữa: “Anh kiêu dữ à? Người ta là tướng quân à nha.”
“Weddela không cần rào đón ngoài mặt đâu, không phải cậu muốn mắng ông ấy hả? Giờ bắt đầu được rồi đó.”
“Hê? Anh chắc tôi không bị lột lon vì vụ này chớ?”
“Ông ta đâu quản được việc Hào Môn.” Fiennes cười đáp. Chờ ông tướng già đến nơi, hắn mới thoải mái đưa tay chào theo nghi thức nhà binh, rồi nói: “Trung tướng muốn tiễn chúng tôi sao?”
“Với những dũng sĩ chiến thắng trở về, tôi luôn rất tình nguyện đích thân tiếp đón.” Weddela chữa lại, cặp mắt sắc sảo kín đáo quét qua Trần Cận mấy bận, “Andre, xem ra cậu đã tìm được đồng đội hoàn hảo nhất cho mình rồi.”
Fiennes không bình luận gì về lời nhận xét ấy, như thể hắn không muốn người khác quá chú ý đến Trần Cận.
Trần Cận chào xong, nghe qua đã biết thân phận sếp Fi lộ bem rồi, bất quá ấy là việc của Fiennes, còn hắn cứ ngồi yên quan sát tình hình là được, chưa nói giờ hắn chỉ muốn về đánh một giấc đã đời, chuyện khác dẹp hết, hôm nay kích động quá đủ rồi, thêm vài bận vậy nữa dám hắn thăng sớm.
Fiennes bắt đầu dùng ngôn ngữ ngoại giao lái đi sự chú ý của Weddela: “Trung tướng, khả năng chiến lược của ngài thật càng lúc càng tuyệt diệu.”
“Cả cậu cũng không thể phá kỷ lục, riêng chuyện này tôi đắc ý lắm đấy nhé. Được rồi, nói tôi biết xem, là điều gì mời được cậu tới đây chiến đấu với lính của tôi vậy?” Lòng hiếu kỳ của ông già coi bộ không vừa a.
“Thỉnh thoảng cũng cần xem lại sức mình đến đâu chứ, ngày hôm nay quả thật rất có giá trị, cảm ơn tướng quân.” Fiennes bình thản đáp, rồi đưa mắt nhìn đằng trước, “Lái xe của tôi đến rồi, lần sau Hào Môn có hội nghị, rất hân hạnh được đón tiếp tướng quân.”
Weddela cười sang sảng: “Andre, cậu quả là đáng ngạc nhiên!”
Một chiếc xe chống đạn quân dụng đồ sộ chầm chậm lăn bánh về phía bọn họ rồi dừng lại cách đó một quãng ngắn, chờ lệnh, người bước xuống hóa ra là Michael, Trần Cận tự nhiên thấy mí mắt giựt giựt, biết điệu này là hết đường giấu giếm rồi.
“Tướng quân, hẹn gặp lại nhé.” Fiennes hất đầu rồi thản nhiên bỏ đi, Trần Cận lập tức đuổi theo, hắn phát hiện ra ánh mắt kỳ dị của Weddela vẫn bám riết sau lưng mình, thật tình khó chịu a.
“Này, coi chừng “thương tích” của cậu đấy!” Weddela quả nhiên là ông già khó chơi, còn nói với theo một câu với Fiennes, hại Trần Cận cũng phải mím môi, rõ đương nín cười, còn phải nói, trông Fiennes bị yếu thế đúng là đã quá chừng, ờ thì nghĩ vậy cũng hơi xấu bụng tí chút, cơ mà nhịn không được a, dù gì trước mặt sếp lớn Fi, có được mấy người đủ tư cách với… can đảm để khiêu khích hắn ta chớ? Còn hắn không chừng chính là một trong số ít ỏi không sợ chết ấy ha?
“Ê mặt cá gỗ, lâu lắm không gặp, chừng nào rảnh đi uống nước nha” Trần Cận vỗ vỗ vai Michael, rồi leo luôn lên xe.
Đã biết thằng này không thể ưa được, Michael trợn trắng mắt, cũng leo lên xe.
Giờ đúng là kiệt sức thật, thành ra cả đám vệ sĩ hộ tống ngồi trong xe đều nhất tề quay lại, trợn trắng mắt mũi chiêm ngưỡng Trần đại ca nằm gối đầu trên đùi Fiennes mà ngủ, phởn chí thiếu điều nhiễu nước miếng nữa thôi, rốt cuộc gã nào cũng thầm xuýt xoa khó hiểu. Michael là vệ sĩ duy nhất được ngồi cùng ghế sau, thấy Trần Cận táo tợn nằm đè lên Fiennes, bụng đã nghĩ: thằng này thật là… không biết điều a.
Bất quá trông thái độ bình thản nhắm mắt nghỉ ngơi của Diệm, hình như còn có vẻ hơi hơi hưởng thụ… Michael quyết định ngậm miệng miễn bình luận, thằng nhỏ Trần Cận này cá tính lẫn mồm miệng đều hại thiên hạ hận muốn cắn răng, ấy vậy mà nó luôn khiến cấp trên ngạc nhiên, nếu nó có thân với Fi đại gia đôi phần cũng chẳng lạ, có điều mọi hiện tượng đều chứng tỏ quan hệ giữa Trần Cận và đại ca không thường chút nào, rốt cuộc hai người này là sao vậy? Chưa nói chuyện bí mật tham gia Scotch, họ còn qua mặt được tất cả mọi người, đến hắn cũng chỉ vừa nhận được lệnh tiếp ứng hai tiếng đồng hồ trước.
Về đến tổng bộ, Trần Cận mơ mơ màng màng ngã sập xuống giường, vùi đầu ngủ không biết trời trăng gì nữa, quả là ngang nhiên hưởng thụ trọn một ngày một đêm, thẳng đến khi chuông cửa réo muốn bốc khói hắn mới dậy, ý tưởng duy nhất nảy ra trong não là… đồ ăn tới đồ ăn tới
Lếch thếch lết ra mở cửa… và đúng đến lúc bị gã nào đó thô lỗ túm cổ lôi tuột vào phòng khách, Trần Cận mới tỉnh hẳn, chưa chi đã nghe tiếng đối phương thét lác muốn điếc lỗ nhĩ: “Sao hai ngày trời bây không có tin tức gì hả?!!!”
“Hê, ông bị nhầm không?” Trần Cận cãi lại.
“Bị điều động bất ngờ thế quái nào anh biết được? Nếu không phải sáng nay trông thấy bảng thành tích Scotch, anh vẫn còn như thằng mù!” Bão tố của Uy ca một khi đã nổi lên là hơi bị khó dẹp, “Thằng ranh này, rõ ràng bây có chiến hữu rồi, mắc mớ gì còn bắt anh bây è cổ tập luyện hả?! Tưởng anh bây rảnh quá rửng mỡ a?! Thảo nào mấy bữa trước cứ thấy bây lén lén lút lút, ra là ngấm ngầm giở trò, khai mau! Cái trò Scotch chết bỏ đó có cho anh bây cũng không báu! Nể tình anh em với bây, nào anh có chối câu nào không? Mẹ nó thằng chết bằm này! Bây biết bữa đó tưởng phải thất hứa với bây rồi, anh cuống ruột thế nào không hả?! Còn tưởng sắp bị bây vặn cổ rồi! Bây thông đồng với thằng nào chơi anh hả?!”
Trần Cận nghe một hồi tự dưng thấy oan ức tợn, thành ra lần đầu tiên hắn không cãi lại, còn xuội xị ngã phịch xuống sô pha, tóc tai bú rù nằm giơ ngực, bộ dạng rất chi giống vừa bị mẹ ghẻ ngược đãi.
Giang Uy chợt thấy kỳ kỳ, tuy cơn giận vẫn chưa trút xong, nhưng hắn trông cái dáng vật vờ như ma này cũng phát hiện ra có chuyện bất thường, thành ra mới thử dịu giọng: “A Cận, cuối cùng là có chuyện gì rồi?”
Trần Cận ngước lên nhìn hắn bằng ánh mắt hiền lành tội nghiệp hiếm có, rồi mở miệng nói một câu hại hắn thiếu điều ói máu: “Gọi giùm tôi cái pizza đi, không là hết sức nói luôn.”
“Tiều! Thằng ranh này đừng có được đằng chân lân đằng đầu!” Lời qua tiếng lại một hồi, rốt cuộc vẫn nhấc máy bấm số nội bộ của nhà hàng trong tòa nhà.
Mà đáng ăn đập nhất là, Trần Cận còn bò dậy hoa tay múa chân bên cạnh: “Kêu người ta cho nhiều pho mát vào, không bỏ dầu ô-liu à nghe”
Trần đại ca đã lên cơn cứng cổ, trần đời khó ai xử lý nổi, dám hắn quyết ăn xong rồi mới chịu mở miệng lắm, Giang Uy chỉ còn cách kiên nhẫn ngồi đợi.
Bốn mươi phút sau, Trần Cận bắt đầu trần tình “đầu đuôi tội lỗi”, dù có đôi phần bớt xén xuyên tạc: “Uy ca à, anh bị leo cây không phải tại tôi a, là cấp trên… muốn tôi lo vài vụ, thành ra họ cho người giám sát tôi a. Tuần sau tôi phải đi làm nhiệm vụ rồi, chắc sẽ lặn chừng nửa tháng. Sau đó có khi tôi sẽ về Mỹ.”
“Bây bảo… phải về New York hả?”
“Ờ.”
Giang Uy bạo gan đoán: “Sếp nào không ưa rồi làm khó dễ bây hả?”
“Ờ đại khái vậy.”
“Anh biết ngay mà! Đã bảo tính bây không sửa đi, kiểu gì cũng ra chuyện.” Cơn tức vừa xong của Giang Uy tự nhiên đã vơi quá nửa, “Không việc gì thật không? Nếu đỡ không được thì anh giúp cho.”
“Cảm ơn Uy ca.” Trần Cận ngoạm một miếng pizza trả thù đời, “Vụ này phải để tự tôi lo thôi.”
Hai bốn giờ sau, Trần Cận nhận được mật lệnh tập huấn đặc biệt lần thứ hai, yêu cầu hắn hai ngày nữa đến thẳng trường thực nghiệm quân lục chiến báo danh, với chức danh chỉ huy đội hành động đặc biệt mang tên “Quân tiên phong”, nhiệm vụ đầu tiên của hắn chính là chỉnh đốn tinh thần toàn đội, vạch ra các phương án đối phó với mọi tình huống bất ngờ, nâng cao khả năng phối hợp, có chiến lược tiến lui nghiêm ngặt khi đánh công đồn, phải luôn nắm chắc tình thế, tuyệt đối không để xảy ra sai sót, đồng thời cần bảo đảm đón được quân đánh thuê tiếp viện, đồng loạt tấn công trận quyết định, tiêu diệt toàn bộ hang ổ của Lazuo.
Đêm hôm đó, điện thoại reo, Trần Cận đương đọc báo cáo thực nghiệm liền tiện tay quờ máy nghe.
“Đang làm gì vậy?” Giọng trầm trầm vang lên nghe ra cả sự thân thiết.
“Coi tài liệu.”
“Sao không liên lạc với tôi?”
Fi đại gia quả là ưa lên mặt à vâng, mắc gì tôi phải chủ động gọi cho anh? Ờ không gọi đấy, không phải rồi anh cũng nhịn hết nổi tự gọi đến hở?
“Cần gì đâu… tôi đâu có việc gì phải tìm anh.”
Đầu dây bên kia như có tiếng thở dài: “Cậu nghĩ về chuyện chúng ta chưa?”
“Chuyện gì?” Trần Cận bất giác ngồi thẳng lưng lên.
“Cậu muốn vờ vịt tiếp hay đang chờ tôi nhắc hộ cậu?”
“Sếp! Thôi tạm cho qua vụ đó được không?” Trần Cận ngả người xuống ghế, vân vê cằm, mặt mày cay đắng vô cùng, “Tôi không dư thì giờ chơi đánh đố với anh, mà cũng chẳng muốn chơi.”
Fiennes quyết không chịu thôi, ngày hôm nay hắn hình như đặc biệt cố chấp: “Trần Cận, cậu biết rõ cảm tình của tôi với cậu, chính cậu cũng không phải hoàn toàn vô cảm, tại sao cậu cứ không chịu thừa nhận?”
“Anh muốn tôi thế nào nữa?! Quan hệ giữa chúng ta vốn là không nên quá giới hạn!”
“Cậu hối hận à?”
“Phải, tôi hối hận đấy, cực kỳ hối hận! Từ giờ nếu không có việc công, không việc gì anh phải gọi trực tiếp cho tôi nữa, bảo người khác nói giùm được rồi.” Trần Cận nói thẳng một hơi, “Rất cảm ơn anh đã giúp tôi hiểu điều này qua kỳ thi Scotch, tôi vẫn còn quý trọng những cơ hội hợp tác với anh, thôi chào anh.”
Trên đời này người dám cúp máy trước Fiennes chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay, bất quá máy cúp rồi vẫn có thể khiến Fiennes giận tím mặt, mắt mũi sa sầm thì nhất quyết chỉ có một người… bất quá người-đó cũng chẳng sung sướng gì cho cam, nội tình cụ thể thì là thế này…
Trần Cận, thể trạng đã hoàn toàn bình phục, đúng lý ra phải hưởng thụ bét nhè hai ngày tự do còn lại, giờ đang lâm vào tình trạng khủng hoảng nghiêm trọng nhất đời người… không chỉ tính tình đột ngột khác thường, thậm chí hứng thú lượn lờ khắp chốn của hắn cũng tắt ngóm luôn. Kỳ thực từ lúc thi Scotch về, hắn đã xuội một đống rồi, tới khi tiếp cú điện thoại kia xong, tâm trạng hắn càng bi đát tợn. Đến mức sau đó đi trên hành lang đụng phải mặt cá gỗ cũng chẳng buồn chọc ghẹo luôn, tự hắn cũng nghi ngờ hay mình sắp hết đát thật rồi.
Nói ngắn gọn, bệnh trạng chính xác là biểu hiện tiền-mãn-kinh, tinh thần sa sút, bụng dạ bức bối, phản ứng thất thường, không còn một chút cởi mở thoải mái nào của trước kia, nguyên nhân cụ thể là gì tự hắn cũng chẳng cắt nghĩa được, càng nghĩ càng buồn bực. Dù biết tháng tới mình sẽ phải đối mặt với vô số khó khăn nguy hiểm, nhưng hắn vẫn không bình tâm nổi, có cảm giác mờ mịt như bị mất phương hướng, giống như lạc chân vào một mê cung chằng chịt, đừng hy vọng dễ dàng thoát ra.
Cả Giang Uy cũng không buồn gặp, đến ngay trước hôm Trần Cận phải “vô trại tập trung”, hắn đành bỏ qua hận cũ mò đến hỏi thăm mấy bận, nhưng Trần Cận cứng đầu, chết cũng không chịu hé răng nửa câu, thành ra Giang Uy cũng bị bít bùng theo.
Đến một lần, Uy ca đột nhiên nghĩ ra… và to gan hỏi dò: “Bây yêu đương gì rồi phải không?”
“Vớ… vớ vẩn!” Trần Cận sửng sốt, tỉnh ra rồi liền gân cổ cãi, “Ở cái xó này rồi tôi yêu đương với ai được?!”
“Nói cũng phải…” Giang Uy trông bộ dạng hắn chỉ càng nghi hơn, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vững chủ trương mềm mỏng là chính, bới móc để sau, “Cơ mà, nghe nói mấy bữa nay bây không đến khu trung tâm thực nghiệm, chắc mấy người đẹp bên đó nhớ bây lắm nha.”
“Chẳng muốn. Mai chuẩn bị vào thời kỳ ăn chay trường dã man tàn bạo, trần đời không mấy người đẹp trai muốn tưởng tượng rồi, ngày nào cũng mài mòn tuổi xuân cùng lịch huấn luyện khủng bố, sức có bao nhiêu xài cạn ráo bấy nhiêu… bảo đảm với anh, nửa tháng nữa gặp lại, tôi không hóa cả thì cũng hóa nửa superman.”
Giang Uy cười phá lên: “Với các nàng coi bộ tin đó cũng hay”
Trần Cận thở hắt một tiếng, vật ra sô pha, nằm co ro rất chi mất hình tượng: “Tôi bắt đầu nhớ mấy bà vợ ở nhà rồi”
“Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền, thích một em rồi cua lấy là xong, bày ra một mớ không mệt hả thằng này!”
Trần Cận trợn tròn mắt, nhìn Uy ca tình thánh tràn trề hâm mộ: “Một thôi? Chỉ thích đúng một người thôi á?”
“Chú mày cơ bản là chưa thích ai thật tình chứ gì? Em út nào với bây chả như nhau.” Giang Uy cười khinh khỉnh.
“Nè!” Quăng thật lực một cái nệm ngồi trúng đỉnh đầu Uy ca, “Ai cho nói tôi như thú dữ thế hả, người ta coi vậy mà ai thấy cũng ưa đó!”
“Vậy bây tính cưới em nào rồi?”
“Vái anh, người ta là đại ca, chưa chi đã vợ con nheo nhóc để thiên hạ cười cho thối mũi.”
“Chỉ vì mỗi thế thôi hả?”
“Vòng vo suông vậy không ăn thua đâu ông anh”
Thấy ý đồ đã bị bóc tẩy, Giang Uy sượng sùng: “A Cận, ai yêu phải chú mày cũng xui xẻo cả, cả đời vô tâm vô tính, chẳng hiểu cuối cùng bây nghĩ cái gì nữa.”
“Bí hiểm một tí thì làm sao?”
“Vâng, anh mà là phụ nữ anh sẽ chờ bây bí hiểm chán rồi biến mất tăm luôn.”
Trần Cận chợt im lặng, hắn đang nghĩ mình thực sự đã bắt đầu vướng bận vài điều, không biết từ lúc nào, có một thứ cảm giác kỳ dị lắng dần trong hắn, mà hắn không sao gạt bỏ được, giống như một đường thẳng tắp đột nhiên bị bẻ hướng xiên xẹo… sự đổi thay thật sự đáng sợ.
“Anh hỏi nốt câu cuối cùng nhé?” Uy ca đã nhịn hết nổi, “Bữa đó người thi Scotch với cậu là ai?”
———————–