Hào Môn Diệm

Chương 17

Đến đây Trần Cận đột nhiên đổi giọng ngọt ngào: “Chú em ở đâu ra nhỉ?”

“A?” Tên nhỏ thó rợn cả người, lưng rịn rịn mồ hôi lạnh, đã biết kẻ trước mặt nổi danh “quý ông thành đạt hấp dẫn nhất trong giới xã giao”, nhưng vừa xong thấy anh ta xuất hiện giữa nơi công cộng trong bộ dạng quá sức khác thường này, hắn vẫn kìm lòng không đậu vội vàng giơ máy ảnh lên chụp, ai ngờ đâu giờ lại bị anh ta xài nụ cười “ác ma một cách hồn nhiên” mà nhìn sao cũng ra lả lơi phỉnh phờ này để ép mình tự cung khai lý lịch, bữa nay không chừng đạp trúng người cực-kỳ-không-nên đụng chạm mất rồi.

“Nói tôi nghe coi nào, tôi không nói ai biết đâu mà” Ông trời ơi, anh ta lại còn nháy mắt với hắn!!

Vì tương lai còn bao vụ phỏng vấn viết bài không thể tránh được, mà cũng để khỏi đắc tội đối tượng vốn không thể đắc tội, hắn rốt cuộc đành đánh liều (tuy “quý ông thành đạt” này một phút trước đã tự đạp đổ hình tượng lịch lãm sáng chói trong lòng hắn): “Tôi là… John, phóng viên chuyên mục của “Thời báo Tài Chính”, xin được giúp đỡ, vừa rồi tôi chỉ…”

Trần Cận cười cười ngắt lời đối phương: “A? “Thời báo Tài Chính” kỳ này cũng có trang giải trí nữa sao? Vậy hay à nha, tương lai xán lạn nha” Lời nghe sao cũng thấy mát mẻ, còn ngấm ngầm ý tức tối.

“Trần tiên sinh, vừa rồi thật có lỗi, không phải tôi định quấy rầy ngài đâu, chỉ là muốn chụp mấy bức ảnh đời thường của ngài thôi, để độc giả được thêm hiểu biết…”

“Phụ huynh chú em bộ không dạy đã làm trò lén lút thì cấm được mở miệng cãi lý sao?” Thấy đối phương nhất thời ngây mặt nhìn lại mình, Trần Cận đành chỉnh đốn tinh thần, lười biếng lê bước lại, nhằm ngay lúc cậu em còn chưa kịp hoàn hồn, nhanh như chớp giật lấy đồ nghề phạm tội hắn ta đang ôm rịt trước ngực kể ra thì cũng có chút thiếu tinh thần thượng võ, nhưng vì mục tiêu bảo vệ đời tư và bình yên xã hội, lâu lâu vẫn phải xài đến vài chiêu hù dọa con nít.

“Trần tiên sinh, đừng xúc động… có chuyện gì từ từ nói.” Xem chừng đang tính nhào tới giật lại.

“Xúc động? Bộ có hả?” Trần Cận chiếm ưu thế chiều cao hơn hẳn, hắn vung tay, dễ dàng tránh được, bắt đầu bật màn hình cái máy kỹ thuật số, coi lướt mớ hình mới chụp, tự nhiên quay lại nhếch mép với Fiennes, cười rất chi dễ dãi, “Xóa đi kể cũng tiếc a, thiệt tình là tôi ăn ảnh quá xá”

Thật hiếm có dịp Fiennes cũng nhẫn nại hết nổi, hắn không hề định để tên kia nhận ra cả mình, liền sấn tới giật lấy máy ánh trong tay Trần Cận, giữa tiếng la thất thanh của cả hai nhân vật còn lại, nhanh chóng ấn “Delete”, chấm dứt gọn gàng cuộc giằng co.

Nhìn hắn thản nhiên trả máy ảnh cho cậu em phóng viên, Trần Cận bắt đầu cự nự: “Đó là tấm hình chụp chung đầu tiên của tôi với anh à, vậy mà anh nỡ xuống tay cho được.”

“Nếu muốn chụp hình, về rồi sẽ chụp đủ với cậu, quay DV luôn cũng được.”

Bụng dạ Trần Cận một phen lạnh toát, cứ nghĩ cái DV kia có thể là loại phim ảnh kinh dị gì, hắn vội vàng xua tay: “Thôi bỏ đi, khỏi khách sáo mà, tôi tiện miệng chút xíu thôi a” Lại lia mắt về phía gã chụp hình, khí thế không kém gì ban nãy, “Nè nè, biến lẹ đi, cấm có rỗi việc xách máy đi quấy rối trật tự trị an nữa!”

Cậu em bụng dạ ấm ức vô vàn, chẳng qua là nghĩ: nếu để công chúng biết cái gã này là đồ hai mặt, không hiểu bọn họ sẽ có cảm tưởng thế nào, đúng là không mắt thấy thì không thể tưởng được, đời kì diệu thật.

Ngay lúc ấy, Fiennes đột nhiên quàng vai Trần Cận, ra sức kéo hắn rời xa hiện trường, Trần Cận còn chưa kịp mở miếng la ó, giọng lạnh như đá đã lọt vào tai, đại để xêm xêm 0 độ C: “Tôi thấy chúng ta cần về phân tích kĩ càng lại tình hình.”

Trách nào cứ bảo chơi với vua như chơi với hổ, hầu hạ đại gia này đến mệt, tự hắn còn chưa hiểu trời trăng gì, người ta đã có lòng định tội giùm: “Ơ hay, đâu làm sao nào? Ở Hồng Kông tôi nổi tiếng thế đấy, hắn nhận ra tôi, không nhận ra anh, rồi anh tị nạnh hở? Này sao anh hẹp hòi thế nhỉ…”

Fiennes lúc này đã cúi xuống nhấn nút liên lạc trên đồng hồ đeo tay: “Michael, về nhà trọ ngay, kế hoạch thay đổi.”

“Lại đổi nữa?!” Trần Cận đối với trò tự tiện sắp đặt của Fi đại gia quả nhiên hận thấu xương, “Anh cứ đổi tới đổi lui vậy, bọn này cấp dưới chạy theo trầy trật lắm lắm ấy, thật không biết thông cảm cho nhau chút nào.”

Suốt dọc đường, thây kệ Trần Cận ồn ào thét lác những gì, Fiennes mặc nhiên không hé nửa lời, rốt cuộc hại hắn ức nghẹn họng thì thôi…

Lao ào vào nhà như gió lốc, đủ mặt cả Michael, đại ca mới chất vấn với bộ mặt âm trầm: “Sao tôi không biết cậu nổi tiếng đến mức người qua đường cũng nhận ra nhỉ?”

Tự ông nhà quê mù mờ, còn trách ai “Ừ thì… cho phép tôi trình bày ngắn gọn thế này…”

Có điều Fiennes đã rõ tình hình từ sớm: “Họ xem cậu là Trần Thạc, mới nhìn thoáng qua họ đã nhận ra mặt cậu, cậu thấy chuyện này rất hay à?”

Tên nào đó vẫn tỉnh rụi: “Wow, hóa ra đúng là anh không ngốc thiệt, cả thằng em tôi cũng biết nữa, nó nổi tiếng thiệt nha, không uổng thằng nhỏ có bộ dạng đẹp trai in như tôi.”

Mặt mày Michael bắt đầu quạu quọ: “Cái gì? Thế… Andre, thế rốt cuộc có chuyện gì rồi?”

“Thì cứ để tôi giải thích chút đã nào.” Trần Cận lần này anh dũng đứng ra gánh trách nhiệm, hành động tuyệt đối sáng suốt, “Trần Thạc là em song sinh của tôi, bất quá nó cũng hơi thiệt, ra đời trễ hơn tôi 15 phút đồng hồ, thành ra phải gọi tôi một tiếng anh hai, cơ mà chẳng mấy khi nó chịu gọi. Nó là phó chủ tịch, tổng giám đốc tập đoàn Trụ Phong, năng lực xuất chúng, đào hoa thôi rồi… Ờ không, hào hoa phong độ, già trẻ đều ưa, còn nắm quyền ra trò ở Trụ Phong, nó coi vậy mà là ngôi sao sáng chói trong giới doanh nhân Hồng Kông hồi này đó, ra vô các loại hội hè đình đám như cá gặp nước, cơ mà đã là em út của Trần Cận này, xuất sắc vậy cũng chẳng lạ”

Michael nghe đến há hốc miệng, rốt cuộc lại quay sang trông ngóng phản ứng của đại ca: “Andre, liệu có phải đụng trúng rắc rối lớn rồi không?”

“Không sai, còn là rắc rối trúng mục tiêu nữa kia.” Hiếm hoi lắm Fiennes mới đành buông một câu bi quan như vậy, vừa nói vừa nhìn chằm chằm đầu sỏ tội ác.

“Tại mấy người điều tra trớt quớt chứ bộ? Làm sao trách tôi không khai báo lý lịch từ đầu được!”

Giọng điệu Fiennes đã lại bình thản và đầy quyền uy: “Chúng tôi đương nhiên biết rõ chuyện em trai cậu, có điều tôi đã đánh giá thấp sự ưa chuộng của báo chí với cậu ta, nếu cậu ta nổi tiếng đến mức đi đường cũng có thể bị nhận ra, vậy cậu nói xem, để cậu làm nhiệm vụ này, khả năng không bại lộ thân phận được bao nhiêu?”

“Tôi nghĩ còn có một cách này, không biết có khả thi không?” Michael đột ngột lên tiếng.

“Nói đi.”

“Để Leslie đóng vai em trai nó đi, không chừng một bước đánh trúng mục tiêu thật.”

“Hả?!” Trần Cận đến giờ mới sực tỉnh, hét toáng lên, “Ông bảo tôi mượn danh Trần Thạc rồi lăng xăng đi bịp thiên hạ á?! Nó còn không từ mặt tôi luôn! Ông anh mắt cá gỗ này, bình thường trông ông hiền lành dễ dụ vậy, sao cứ lúc quan trọng ông lại nghĩ ra ba thứ tệ lậu thế hở! Cứ vậy riết rồi có ngày ông thành tội phạm chuyên đi phá hoại hạnh phúc gia đình người ta à nha!”

“Mày…” Michael lại bắt đầu thấy huyết áp mình vọt bất tử.

Lúc này, một câu của Fiennes vang lên ngang bằng sấm sét giữa trời quang, tức khắc xiên thẳng vô tinh thần vốn đã quá sức yếu đuối của Trần Cận: “Tôi thấy hoàn toàn có thể thực hiện được.”

“Ha ha ha…” Michael bất ngờ san bằng được tỉ số, thành ra đắc ý đến quên trời đất, ai bảo hắn “Ve Gió” đường đường lại bị thằng nhãi nào đó chèn lên ép xuống, giờ này cũng khó mà không thông cảm cho tâm tình phơi phới của hắn.

Câu tiếp theo của Fiennes giáng thêm một đòn, cũng coi như đập tan nát ý chí chống trả kiên cường của Trần Cận: “Lùi kế hoạch lại ba ngày, tôi cần biết tóm lại cậu hiểu rõ em trai cậu đến mức nào, một khi bắt tay thực hiện, tuyệt đối không thể sai lầm. Cậu chắc chắn không?”

“Ừ thì… tôi gọi thương lượng với Trần Thạc đã, để nó biết tôi tha lôi hình tượng của nó đi bôi bác, kiểu gì nó cũng giết sống tôi Ai da, lại còn cái thằng Trịnh Diệu Dương đó nữa… lằng nhằng lắm.” Lời qua tiếng lại dài dòng, thực ra tóm gọn là… không chắc chắn gì hết.

Thấy Trần Cận vừa nhắc đến em út đã lấn ba lấn bấn, bụng dạ Michael càng thêm sung sướng: “Đại ca, vậy bao giờ bắt đầu?”

“Sớm thôi.”

Trần Cận đặt mông ngồi xuống sô pha, rõ bộ dạng chống đối xuội xị. Hắn rất hiếm khi giữ bình tĩnh được thế này, hết ngó trần nhà lại liếc bàn trà, ngắm chán thì quay qua lừ mắt lườm hai tên đang bức hắn phạm tội kia, chỉ thấy tiền đồ sao mà tăm tối. Thân hắn vốn không sợ trời đất, mà chỉ kiêng dè độc nhất có thằng em ấy thôi, ngày trước lăn lộn phố tối, hai anh em hắn có từng đóng giả lẫn nhau, nhưng vụ đó quá lắm cũng chỉ là mánh thoát thân, để người ta soi đèn nghiền ngẫm thì qua mặt sao được, phong cách hai người bọn hắn thực tình một trời một vực a

“Liệu có thể… bỏ kế hoạch này được không?”

“Khó khăn lắm mới kiếm được một ý hay ho, bỏ hả, bây bảo bỏ mà được hả?” Michael thừa lúc cháy nhà nhảy vô hôi của.

“Nói xem, cậu hiểu em trai cậu đến mức nào?” Fiennes ngồi nghiêm trang, chính thức bắt đầu thẩm vấn.

Trần Cận thở dài cam chịu: “Ngoài bộ dạng đẹp trai phong độ giống nhau, xin lỗi, chúng tôi chẳng có điểm nào chung hết. Vốn cũng từng thử lôi kéo nó vào Hào Môn, nhưng nó căn bản không hứng thú.” Trông hai cái mặt “mời tự nhiên nói tiếp” trước mắt, hắn đành cắn răng tiếp tục, “Nó ngoài mỗi vụ dây vô thằng Trịnh Diệu Dương thì có hơi trật chìa chút xíu, còn những mặt khác đều rất… hoàn hảo. Ngại quá ông anh mặt cá gỗ à, tôi xài từ này với người không hoàn hảo mấy như ông anh thì hơi đụng chạm thiệt, cơ mà có sếp ở đây, tôi buộc phải nói thật thà thôi”

“Mày…” Tao chọc ngoáy mày chỗ nào chớ hả?! Thằng nhãi ranh này!

“Tôi muốn cậu dùng danh nghĩa Trần Thạc tiếp cận San Lệ Tô, sau đó tách xa khỏi cô ta ngay khi thích hợp, đủ để cô ta có ấn tượng sâu sắc với cậu, cậu cần nghĩ cách khiến cô ta tin tưởng, tỏ ra hứng thú với hàng trong tay cô ta, nếu thành công, cô ta sẽ để lộ vài đầu mối cho cậu, vì cô ta tin vào tài lực của cậu, đó là trong trường hợp cậu thật sự là Trần Thạc.”

Mỉa mai thật.

“Chậc… Thì cứ để tôi gọi cho Trần Thạc trước đã, mấy người… chờ chút đi.” Số cũ không biết còn xài không nữa, thằng nhỏ này khó kiếm y như tụi đặc công vậy, chờ đến khi đầu dây bên kia nhấc máy, giọng nói quen thuộc lọt vào tai, tâm tình Trần Cận mới phấn chấn nổi, “Trần Thạc, vẫn ở Mỹ hả cưng?” Tuyên bố đang ở Pháp chẳng qua để che mắt người ngoài, Trần Cận cũng có chút kinh nghiệm với lối hành xử này.

“Ừm. Có việc gì?” Giọng điệu đối phương rõ là không ưa dài dòng, đúng kiểu Trần Thạc.

“Có việc mới kiếm bây được hở? Thật chẳng nể mặt nhau gì hết” Rõ ràng có việc, còn nói láo.

“Mười phút nữa em phải họp với đại biểu Thành Nghiệp, anh nói ngắn gọn đi thì hơn.”

“Họ Trịnh sao rồi?” Giả bộ đưa đẩy lèo lá.

“Cậu ấy rất khoẻ.” Im lặng, không nói thêm gì nữa, chờ Trần Cận vào thẳng chuyện chính.

Ai, thật mất hứng, “Anh có chút phiền phức, cần mượn thân phận của cậu đi gạt vài người, không vấn đề gì chứ?” Đủ thẳng thắn, tuyệt không vòng vo chút nào.

“Nếu báo cáo hàng tháng của Trụ Phong có một chữ nào nhắc đến thói xấu của anh, nhất định em sẽ tìm anh tính sổ.” Thực tế dữ a, “Cũng đừng có để mặt mũi em chường lên bất cứ phương tiện truyền thông nào, bằng không anh sẽ khó coi đấy.”

Biết hắn nể chuyện cũ nên đồng ý, Trần Cận vẫn thoáng ngẩn người, bất quá thú thật, giờ hắn vui buồn lẫn lộn. Xem ra hắn vì họ Trịnh mà chịu tội, thằng em cũng biết ơn lắm, “OK, yên chí đi, thiệt không hổ là Thạc Thạc cưng yêu của anh a, chừng nào gặp nhất định sẽ hôn cưng một cái, bye bye”

Phỏng chừng đầu dây bên kia đã rụng da gà lả tả: “Đừng có làm mất mặt em đấy, không thì anh liệu hồn, coi như em đền đáp anh việc lần trước.”

“Hình tượng quý ông hấp dẫn chói lọi của cưng thấm thía lòng người lắm, anh đâu nỡ tùy tiện phá hoại chớ, mà hễ thằng nhỏ Trịnh kia hại cậu khó chịu, cậu nhớ phải qua đây dựa dẫm anh à…”

Cạch… Đầu dây bên kia thẳng tay cúp máy.

Vừa quay đầu lại, thấy hai cái mặt ngập tràn ngờ vực, hắn lại cười hắc hắc: “Cậu em Trần Thạc của tôi đó, cá tính cực kỳ, có dịp sẽ cho mấy người gặp chơi”

“Michael, ngày mai tôi sẽ báo sơ bộ kế hoạch mới cho anh.” Fiennes vừa để Michael ra về, vừa nhanh tay tóm được cái tên đang chuẩn bị chuồn vào phòng tắm, “Nếu tôi hợp tác với em trai cậu, không chừng sẽ đỡ vất vả hơn nhiều.”

“Vất vả? Hợp tác với tôi mà anh mệt dữ vậy hả? Mà sao tôi nhìn không ra nhở?” Trần Cận cười cười lấp liếm bầu không khí đang có xu hướng rất không lành mạnh, “Đúng ra anh nên thấy may mắn mới phải, nếu đổi là Trần Thạc, đảm bảo anh… ờ mà đụng chạm tự ái anh quá nên thôi tôi khỏi nói nữa, cơ mà tóm lại, tôi hiền lành dễ thương hơn nó nhiều”

“Thật sao? Quan hệ mập mờ giữa cậu ta và Trịnh Diệu Dương chủ tịch Trụ Phong, cậu không phải không biết đấy chứ?” Fiennes sấn thêm một bước, ép Trần Cận tì lưng trên cánh cửa phòng tắm, một tay áp lên má hắn, “Lần trước cậu liều lĩnh điều quân của phân bộ khác, cũng là vì bọn họ hả?”

==================