Hào Môn Diệm

Chương 15

Lần này, Fiennes xem ra không hề định cho qua: “Cậu cho rằng tôi đang nói giỡn?”

Tội thân Trần Cận, nhờ ơn một lời tuyên bố sấm sét mà hai mắt trợn tròn, chớp chớp lia lịa, qua hết năm giây thì buồng vệ sinh hứng trọn trận công phá kinh hồn: “A!!!!!” liền tiếp sau tiếng gào rú thất thanh, bản năng đã mặc sức tung hoành, hắn hùng hổ dộng Fiennes vô tường lần nữa!

“Tôi thấy ông chập mạch rồi! Mà dẹp nhăm nhe thằng này đi!” Gào xong, lập tức giật cửa phóng mất dạng, chớp nhoáng chấm dứt cuộc trò chuyện kinh thiên động địa có một không hai.

Trần Cận lao tuốt ra đường, kiên quyết không quay đầu lại, hắn biết đời mình xong rồi, bị ngay lão sếp tăm trúng, tình hình bi đát kiểu này, hậu quả chỉ còn nước te tua dứt áo, cứ nghĩ Trần Cận hắn cả đời phong lưu bay nhảy, có hồi nào đạp trúng bàn chông dày cui thế này? Thật dọa hắn vỡ tim.

Vốn còn tưởng cả thế giới chẳng còn quái gì hù được mình, kết quả bữa nay thật bị đạp sấp mặt, thằng chả rõ khùng rồi, đụng phải hắn ta đã là đại xui xẻo, giờ còn thành ra thế này, hay quá bằng dở, khiến hắn nhiều ít cũng rối ruột, đến nước này mà đòi giữ công tư rạch ròi nữa đúng là đánh đố hắn. Cứ nghĩ đàn ông đường đường như mình đời nào có chuyện gặp loại “quấy rối ***” kiểu ấy, mà gặp thì chớ, cũng chẳng đến nỗi đụng trúng hàng quá sức xịn, hại hắn muốn đấm một cú cũng dền dền dứ dứ chết thôi, này thật đúng là xui đơn xui kép… ấy thế mà gặp thật, chưa nói đối phương còn tai to mặt lớn, được dân tình đài báo hâm mộ tung hô ngút trời, giá kể hắn là phụ nữ, giờ lại còn không một bước lên tiên

Nghĩ lại, nếu Fiennes nói thật thì đúng là cực kỳ không ổn, thân hắn rồi kiểu gì chẳng phải liều mạng bồi quân tử? Thật rõ trái thói, thì đành là bình thường hắn cũng không đúng thói lắm, nhưng chuyện rành rành công khai làm sao lờ đi được. Nếu đây chỉ là thêm một trò đánh đố, hắn ta đã chẳng quan liêu đến mức lâu lâu đi vời mấy gã tệ lậu ra phụ họa, mà lần trước đối phó với cha Rết cũng trớt trớt quớt quớt qua cửa đấy thôi? Vụ gì thì hắn không nghề thật, chớ giả bộ người yêu người đương đảm bảo phải giống được tám chín phần, có gì to tát đâu

Nhưng vấn đề là, một câu kinh thiên động địa dọa chết quỷ thần của sếp anh giáng xuống rồi, nhất thời hại hắn té bể đầu, tâm hồn non nớt mong manh một phen tổn thương sâu sắc, kỳ này chạy chữa sao lành a

Đã tính đi kiếm người tố khổ, một hồi nghĩ đi nghĩ lại, đàn bà con gái nghe không hiểu, mà tụi chiến hữu chẳng mấy thằng đáng tin, chú em Trần Thạc càng không trông cậy được, nghe đâu kỳ này nó qua Pháp nghỉ rồi giờ biển người mênh mông, biết dạt phương nào a Tóm lại, giờ hắn thành ra tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, càng nghĩ càng rầu ruột. Cứ thế vật vờ trên phố nửa ngày, đúng là cùng đường mạt lộ, rốt cuộc đành rút máy gọi Giang Uy bên Hạt bộ.

“Ờ?” Giọng điệu mới nghe đã thấy cáu bẳn, xem ra vừa phá đám vụ gì hay ho của hắn rồi.

“Tôi đây.”

“A Cận?” Coi như còn có lương tâm, nghe một tiếng “tôi” không đầu không cuối đã đổi giọng nghiêm túc ngay tắp lự, “Có chuyện hả?”

“Chuyện giề” Đáp đại cho anh em yên lòng một cái.

“Đại ca à, cậu coi giùm mấy giờ rồi! Nửa đêm không việc gọi gọi cái gì? Anh không phải bồ nhí của bây đâu à.”

“Đừng có nhắc bồ bịch này nọ, nghe đã phát rầu.”

“Cậu không sao đấy chứ? Không lẽ đi với VIP Trung Đông lại chẳng xơ múi được gì?”

“Chậc, kỳ này tôi hố to rồi.” Mém chút nữa trinh-tiết cũng tiêu tùng luôn.

“Cần anh qua không?”

“Anh qua làm giề? Bộ tính kêu tôi gục vô lòng anh khóc lóc rấm rứt hở?” Trần Cận lại bắt đầu trở về bản chất tệ hại, vòng vo tam quốc, “Mấy bữa sao rồi? Làm ăn ngon lành chớ?”

“Tiến triển không tệ, gần đây Hạt bộ đã phát hiện được vài đầu mối, đang lần theo một trong số đó, thời gian gấp lắm.”

“Tôi muốn nhờ anh dò giúp một người?”

“Ai?”

“Thôi Minh Long.”

“Tổ chức Tường Long hả?”

“Anh quả nhiên biết nhiều hơn tôi.”

“Đến Hồng Kông rồi có nghe qua, giờ bộ bây sống trên mây hả? Tính dọn dẹp chuẩn bị làm vệ sĩ xịn luôn sao? Trái tính à nha Rồi kêu trời không thấu à nha” Giang Uy bên kia bắt đầu thừa cơ vênh váo.

“Ờ hờ” Cười khổ hai tiếng tự giễu mình, “Uy ca, giờ anh dám chọc ngoáy tôi vụ này, tôi phóng qua đó túm cổ anh từ giường em út xuống cho no đòn luôn à”

“Qua luôn, anh đi tăng hai giờ đây”

“Tiều” Thật không khỏi chua chát, coi bộ đại ca thảm hại nhất Hào Môn giờ chính thị là hắn rồi, “Anh biết được bao nhiêu chi tiết về Thôi Minh Long?”

“Gã này rất bí hiểm, hậu thuẫn cũng rắn, tra hắn không dễ đâu, hơn nữa hắn cũng không phải đầu mối của bọn anh, khó nói lắm.” giọng Giang Uy đột nhiên vô cùng quan tâm, “A Cận, không phải cậu đang gặp rắc rối gì đấy chứ?”

Nói vậy cũng phải, rắc rối bự chảng nữa kìa “Tôi đối phó được, liên lạc sau đi, thật muốn về New York cho lẹ, mẹ nó chỗ này đúng là không thể ở được”

Giang Uy phá lên cười: “Trần đại ca, cứ phải từ từ, coi chừng phỏng tay a”

“Rồi, có tin gì nhớ báo cho tôi.” cũng nên về đối mặt với thực tế thôi, vật vờ mãi được đâu, bỏ chạy chưa bao giờ là tác phong của hắn, ai bảo vừa xong tình huống đột ngột, người ta đụng chuyện nguy hiểm tự nhiên phải có chút chút phản ứng bản năng thôi này không thể trách hắn manh động a

Ai về đi tắm vậy, chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết cả, đành rằng hắn đẹp trai quyến rũ quá thể, nhưng bảo đến mức khêu gợi được gã nào phạm sắc tội thì lại là chuyện khác, mà đàn ông đàn bà vốn cũng khác một trời một vực chớ, từ ấy mà suy luận ra… Fiennes chắc chắn tâm sinh lý có vấn đề, hẳn nhiên cần hắn đây hy sinh thời gian công sức đặng làm công tác tư tưởng, khai thông đầu óc giùm một chút.

Ủ ê lết về cái nhà trọ cũ, lần này lên đến cầu thang chẳng thấy canh gác gì ráo, hắn chân thấp chân cao bò lên lầu, đẩy cửa vào, trong phòng lặng ngắt như tờ, chỉ có cửa phòng tắm đang đóng. Đùng cái liền phát hỏa, gã này thật giỏi trắng trợn cướp thú vui duy nhất của kẻ khác, cả thế giới đều biết hắn ưa tắm, hắn ta lại ba bốn bận nhằm đúng lúc cực kỳ nhạy cảm để chiếm chỗ!

Trần Cận ngồi phịch xuống sô pha vắt óc suy nghĩ, muốn ngẫm cho ra rốt cuộc mấu chốt vấn đề ở đâu mới được, hắn hồi nào lỡ chân đạp trúng đuôi mèo hở, hồi nào khiến đại gia lẫy lừng Andre Fiennes chết mê chết mệt vậy a đúng là họa vô đơn chí, đã nói xuất chúng quá cũng là cái tội cấm có sai.

Cuối cùng, kẻ chiếm dụng phòng tắm cũng mò ra, đôi bên vừa chạm mặt đều không ngờ oan gia ngõ hẹp, chưa gì đã phải đụng độ, thành ra cùng lúc la rầm lên: “Sao lại là ông?!”

Gã này thật coi trời bằng vung, dám cả gan không xin xỏ đã tự tiện xài phòng tắm riêng của hắn! “Ai cho ông vào?!”

“Chú mày và Andre… ở chung hả?”

“Nói cho chuẩn à, không phải ở chung, là tạm thời vì công việc nên phải trú cùng một nhà.” Trần Cận cực kỳ nghiêm túc chữa lời đối phương, đương thời kỳ nhạy cảm, ăn nói nhất quyết không được sai nửa chữ, tránh các loại hiểu lầm không cần thiết, “Ông làm gì chạy đến đây xài phòng tắm của tôi hả? Mà xài xong đã dọn dẹp sạch sẽ chưa?”

Michael vốn vẫn cho rằng ưa sạch là một thể loại bệnh hoạn, nếu không phải vừa dạy dỗ hai thằng côn đồ không biết điều làm dơ hết quần áo, đừng hòng hắn bước vô thể loại nhà tắm xa xỉ phát gớm này, hai bữa nay đúng là xui xẻo, liền một lúc hư mất hai bộ Armani, thành ra giờ hắn chẳng hứng đối đáp với Trần Cận nữa, chỉ lảng chuyện hỏi: “Chú mày chọc giận Andre rồi hả?”

Là hắn chọc đến thằng này chứ?! “Đâu mất rồi? Không phải tức điên lên rồi chạy luôn chớ?” Vừa nói vừa cười hê hê, hoàn toàn quên biến vừa xong ai mới tức điên chạy mất.

Lông mày Michael đã muốn dựng đứng: “Chú mày vẫn ăn nói với cấp trên kiểu này hả? Sao Andre lại dễ dãi với mày thế chứ! Thật hết nói.”

“Có mà nói, còn không phải vì hắn…” Lời sắp buột ra miệng, lại nghĩ thể loại chuyện này khoe ra đảm bảo chỉ có mất mặt, cứ im đi là hơn, thành ra hắn lại đổi giọng: “Làm sao ông vào được đây?”

“Có mã thông hành.”

“Tại sao Fiennes nói ông là cộng sự của tôi?”

Ông anh rắn mặt bực bội đáp: “Tao cũng không hy vọng là thật đâu.”

Trần Cận cười lớn: “Hê, chúc mừng chúng ta cuối cùng cũng có chung một ý kiến Thấy không? Trời đâu thiếu sao, khởi đầu vậy là đẹp nhất rồi a”

“Thằng nhỏ này, trước khi hợp tác, tao phải nhắc chú mày hai điều.” Michael bước tới trước mặt hắn, đương tính xỉa ngón trỏ vào hắn, lúc sau lại e bị hắn cắn, rốt cuộc chỉ đứng không, “Thứ nhất, chớ có chọc giận Andre, bất kể lúc nào cũng vậy thứ hai, trong quá trình hành động chú mày phải nghe theo tao, theo thông tin của tổ chức, chú mày căn bản không có kinh nghiệm rút ván.”

“Rút ván” ở đây là ngôn ngữ trong nghề của Hào Môn, ám chỉ nhiệm vụ nằm vùng, đổi trắng thay đen, lòe mắt thiên hạ, công việc này vốn vẫn là phần của bộ phận đặc công, dù sao cũng chẳng đến phiên một đại ca phân bộ như hắn động vào, giờ không dưng bị đẩy lên sàn đấu, mặc kệ chắc ăn hay không cũng chỉ còn nước liều thôi.

“Ông anh dựa vào đâu mà đòi tôi gửi mạng tôi cho ông?” Câu này không thể không hỏi cho rạch ròi, có cái mạng là quý nhất a

“Danh tiếng của tao hẳn chú mày nghe rồi.” Michael kiêu ngạo liếc nhìn thằng nhãi ngó sao cũng thấy vênh váo khó chịu này, “Ve Gió.”

“Ha” Cố tình dài giọng lê thê, “Ra là ông anh a mà sao không thấy phong độ siêu ngầu như trong truyền thuyết a? Coi bộ tin đồn lắm lúc không tin được ha”

Michael luôn luôn tự cao ngất trời đời nào chịu được lối xỉ nhục này, nhất thời hắn nghẹn cứng họng, nửa ngày không bật ra được một lời.

Đang lúc đôi bên hằm hè gườm nhau, nhân vật chính đã xuất hiện.

Fiennes vừa bước vào đã mở miệng hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”

Hê, thằng này còn chưa hỏi, ông đã hỏi ai, “Giải sầu, đỡ phải ức quá nội thương.”

“Vậy giờ ổn rồi chứ gì?”

“Ổn.” Không gian nồng nặc mùi thuốc súng, lời qua tiếng lại những câu một mình bọn họ hiểu.

Michael vừa thấy Fiennes vào đã không dám lỗ mãng nữa, chỉ im lặng đứng quan sát sắc mặt hắn, này là lần đầu tiên hắn thấy cấp trên hăng hái đối đáp với người khác như vậy, thật đáng là kỳ quan…

“Michael.” Ve Gió giật cả mình vì bị điểm danh, lập tức lấy lại tinh thần, “Sáng mai anh tới bàn bạc với Leslie, nếu có thể, lập tức bắt đầu hành động.”

“Vâng.” kính cẩn chào rồi rời đi, ra đến cửa còn không quên quăng một cái lườm cho gã cộng sự khó ưa kia.

Trần Cận thấy lại chỉ còn hai người bọn họ, lập tức quay lưng chực bỏ vào phòng, lại bị Fiennes gọi lại: “Hít thở gió lạnh nửa đêm đủ rồi, đã nghĩ ra kết quả gì chưa?”

Tức tốc quay ngoắt lại, sấn đến trước mặt Fiennes: “Một, tôi không có thói quen làm bồ bịch của ai hết, bình thường chỉ có tôi chủ động chọn tình nhân, không có chuyện ai giở giọng chọn tôi hai, anh hâm mộ tôi không phải lỗi của anh, nhưng đừng có tư tưởng đụng chạm sở hữu, vì tôi không thuộc về ai hết ba, trước khi bày tỏ tình cảm này nọ, yêu cầu ông anh nhìn cho rõ hoàn cảnh và đối tượng, tránh khỏi làm ra ba thứ hậu quả không ra gì bốn, ngoài đường mỹ nhân đầy rẫy, đành là tôi quá xuất chúng, anh cũng không nên cố chấp làm gì, tôi chưa bao giờ tán thành vụ chăm chăm lựa đúng một cái cây đòi treo cổ. Năm, tạm thời tôi chưa nghĩ ra. Tóm lại, yêu cầu của anh bị bác bỏ.”

Đột nhiên, Fiennes mỉm cười, một giây ấy, Trần Cận không dưng cảm thấy hắn ta thực sự rất nam tính… lông mày khóe miệng đều toát ra một thứ hương vị hết sức đặc biệt, một người đàn ông như vậy, vốn rất khó mà từ chối… mà mình đụng trúng hắn, thành thật mà nói, đôi bên đều xui xẻo.

Fiennes chậm rãi tiến lại gần Trần Cận, một tay giữ lấy hắn, bất thần kéo hắn lại ôm siết lấy, hai cơ thể cao lớn vừa đụng chạm, tia lửa kì dị thoáng cái nháng lên, đôi bên cùng lúc cứng đờ, như thể ai nhúc nhích cử động trước sẽ thành kẻ thua cuộc, Trần Cận thực sự kinh ngạc, nhất thời cũng lâm vào trạng thái thần kinh giao chiến.

================