Trong giờ giải lao, ngoài ngươi bạn đứng nói chuyện với anh và một vài người, gặp trao đổi thêm một số chi tiết, còn lại tuyệt nhiên không hề có ai đến hỏi han gì. Phần báo cáo sau thì bạn anh phải dự một cuộc họp đột xuất khác cũng rất quan trọng nên đành bỏ dở cuộc họp này. Trước khi đi bạn anh nhắc anh là phải hết sức bình tĩnh, nên nhớ những điều gì không cần nói hoặc chưa nên nói thì không nên đưa vào báo cáo. Cần chú ý đến mục đích phía trước còn rất nhiều điều phải làm, anh gật đầu rút kinh nghiệm. Bạn hứa, nếu còn thời gian sẽ quay về dự phần cuối buổi họp, nhìn người bạn tất tả xách cặp đi, anh hiểu bạn anh rất lo cho anh.
Anh nói khẽ và giọng hơi khang khác, nếu ai tinh ý sẽ nhận ra và người lãnh đạo của anh đã nhận ra điều ấy. Ông nhướn mày tỏ ý ngạc nhiên nhưng lại không nói gì.
- Tôi xin nói về những hình thức “đầu tư” khác của hắn.
Thời gian gần đây, ban chuyên án phát hiện hắn ta liên tục xuất cảnh đi nước ngoài như các nước Thái Lan, Hồng Kông, Úc và nhiều nhất là Mỹ, đi đến 3, 4 lần. Được biết, hắn có một thằng con rể là Việt kiều và cũng từng về nước mấy lần. Bên cảnh sát phòng chống ma túy đã phát hiện ra tên này nằm trong một đường dây vận chuyển thuốc lắc từ nước ngoài vào Việt Nam. Gần đây có dấu hiệu cho thấy, ngoài thuốc lắc bọn chúng bắt đầu thăm dò để đưa ngược ma túy đã được tái chế vào Việt Nam dưới dạng viên gây nghiện nhẹ mà theo luật một số nước không cấm. Đã có hiện tượng tên trùm đang tìm cách câu kết với một số băng đảng maphia nước ngoài nhằm lôi kéo vào Việt Nam hoạt động, nhất là bọn xã hội đen Hồng Kông, Đài Loan. Cụ thể, hiện nay một số nhà hàng khách sạn, quán bar tại thành phố chúng ta đã được số Hoa kiều này đầu tư vào dưới hai hình thức, hình thức thứ nhất thông qua người nhà như vợ hoặc bạn bè đứng tên hộ nhằm lách luật và trốn thuế. Hình thức thứ hai là đầu tư trực tiếp theo luật đầu tư để xây dựng nhà hàng, khách sạn, hoặc bí mật mua lại cổ phần của những nơi này. Sau khi có tư thế hợp pháp tại thành phố thì chúng bắt đầu câu kết lập băng đảng tại chỗ để tổ chức làm ăn phi pháp. Trước hết bọn chúng “bảo kê” cho chính những doanh nhân người Hoa chân chính đang làm ăn tại Việt Nam, dưới nhiều hình thức như lập quỹ cộng đồng, bang hội, đoàn thể… Nhiều doanh nhân người Hoa bắt buộc phải nộp tiền bảo kê hàng tháng cho chúng nếu muốn yên ổn làm ăn. Ngoài ra bọn chúng còn tổ chức nhiều dịch vụ “đen” phi pháp khác như cờ bạc, tống tiền, đưa gái mại dâm ra nước ngoài… Dĩ nhiên, những hoạt động này không thể nào không có sự liên kết của hắn, một tên trùm già đời tại thành phố này. Đã có sự phân chia ngấm ngầm giữa bọn chúng với nhau là, người Việt do các băng nhóm giang hồ người Việt quản lý còn trong lĩnh vực của người Hoa do bọn xã hội đen người Hoa quản lý và bọn này sẽ giúp đỡ tên trùm trong những lĩnh vực kinh doanh “đen” khác cũng như khi hắn vươn vòi ra nước ngoài… Tuy thế - Anh ngừng nói thoáng lướt nhìn những gương mặt đang chăng chú lắng nghe của mọi người như để dò phản ứng, rồi nói tiếp – Thời gian gần đây chúng tôi ghi nhận được là, với bản chất của bọn giang hồ xã hội đen nước ngoài hay trong nước cũng vậy. Tuy nói là “phân chia địa bàn lĩnh vực làm ăn” nhưng thực chất chúng vấn ngầm ngầm cạnh tranh với nhau. Thời gian đầu, bọn xã hội đen người Hoa và băng nhóm của tên trùm đã thỏa thuận như vậy, nhưng hiện nay có dấu hiệu cho thấy bọn người Hoa đang muốn bắt đầu bành trướng thế lực để thâu tóm những dịch vụ vui chơi giải trí tại thành phố này về một mối bất kể là của người Việt hay người Hoa. Vì thế đã có những vụ va chạm nhỏ giữa chúng với nhau và theo báo cáo của lực lượng cơ sở thì rất có thể sẽ có những trận chiến lớn tranh giành địa bàn, lĩnh vực làm ăn giữa bọn chúng với nhau. Điều này cũng là quy luật tất yếu của những kẻ làm ăn phi pháp, ban chuyên án “cá độ 99” đã lường trước và đang nghiên cứu có kế hoạch đón lõng, dự kiến tình hình xấu để báo cáo phương án xử lý, ngăn chặn.
- Liệu có dấu hiệu chính trị trong chuyện này không? Có ai đó hỏi và anh gật đầu xác nhận.
- Có, theo thông tin của một số đơn vị nghiệp vụ khác, chúng tôi ghi nhận và nghi ngờ có sự nhúng tay của một số tổ chức đặc vụ nước ngoài vào những hội “đen” của bọn xã hội đen người Hoa. Người Việt chưa thấy nhưng cũng không thể khẳng định điều gì trước cả.
- Tiếp đến, tôi muốn báo cáo về bọn xã hội đen người Việt ở nước ngoài. Qua những chuyến đi nước ngoài của hắn ta, đặc biệt là đi Mỹ và Úc thì sau đó có một số tên xã hội đen người Việt về nước dưới danh nghĩa tìm hiểu tình hình để đầu tư nhưng thực chất là bọn chúng đang câu móc với nhau để buôn bán làm ăn phi pháp. Trước hết là buôn bán thuốc lắc rồi đến ma túy, sau tổ chức cờ bạc… chúng ta đã bí mật quay phim, chụp hình và xác minh thân thế của một số tên này. Hầu hết chúng đều là thành phần bất hảo hay nói cách khác nằm trong số “bìa đen” của cảnh sát thuộc quốc.
- Như vậy – Anh kết luận – Sau khi tạm khống chế được một số băng giang hồ cộm cán tại thành phố và câu kết làm ăn với các băng nhóm giang hồ khác trong nước thì hắn ta đang bành trướng vươn vòi ra nước ngoài qua việc liên kết với bọn xã hội đen nước ngoài, hình thành những thế lực tội phạm lớn đáng báo động. Đây là một tên trùm xã hội đen đúng nghĩa – Anh nhấn mạnh.
Lần này, vị lãnh đạo quay chiếc ghế bành trở lại bàn làm việc, mắt nhìn thẳng vào anh. Ánh mắt của ông lóe sáng, chăm chăm nhìn anh như một sự thử thách chịu đựng của người thường trực ban chuyên án. Những ngón tay của ông gõ nhè nhẹ liên tục đều đặn lên mặt bàn làm việc của mình, rồi nói nhỏ nhưng rõ, thanh âm hơi gằng.
- Tôi muốn hỏi đồng chí một việc – Ông cao giọng – Sao hắn có thể ngang nhiên tồn tại lâu đến thế, để hoạt động làm ăn phi pháp, lập băng nhóm giang hồ tội phạm suốt từng ấy năm trời trong khi chúng ta có cả một bộ máy công an hùng hậu?
Liệu đây có phải câu hỏi anh chờ đợi? Thật ra, anh chờ câu hỏi đó rất lâu rồi. Càng đi sâu làm rõ những hoạt động làm ăn phi pháp của tên trùm tội phạm này, trong anh lại càng nảy sinh nhiều cảm giác mâu thuẫn khác nhau. Những ngày gần đây tự nhiên anh thấy mệt mỏi quá, mệt mỏi không phải vì niềm tin bị lung lay hay vì những thế lực to lớn đang là lực cản phía trước mà anh biết sẽ đụng chạm vào. Nó là một sự mệt mỏi đến phiền muộn với câu hỏi day dứt tại sao trong cuộc đời vẫn có những con người ấy, họ không thiếu tiền, không thiếu quyền lực nhưng tại sao lại lao vào con đường sa đọa ấy với giá đôi lúc rẻ mạt. Trong cuộc đời người ai chẳng cần tiền, chẳng đam mê quyền lực. Nhưng đồng tiến ấy phải là mồ hôi nước mắt đổ ra bằng sức lao động chân chính, bằng niềm mê say công việc và khát vọng vươn lên để cống hiến cho đời. Quyền lực, dù là hiểu theo cách nào, nghĩa nào thì trước hết nó cũng phải đi lên bằng khả năng, tài năng thực sự của bản thân phấn đấu chứ không phải là sự lươn lẹo xảo trá ti tiện nào khác.
Vẫn biết, trong cuộc đời này có những điều không như ý muốn, có những điều nói một đường làm một nẻo, vậy mà vẫn phải chấp nhận. Biết là vậy, nhưng mỗi khi đụng chạm đến thực tế nghiệt ngã, làm sao mà ta không đau lòng, không phiền muộn cho được, bởi ta vẫn đang làm người chứ không phải là cây khô vô tri vô giác. Chẳng trách Nguyễn Công Trứ kiếp sau thích làm cây thông đứng giữa trời mà reo là vì vậy. Ngụy biện và trí trá là tính cách của một số người, đôi khi còn trở thành bản chất của họ.
Câu hỏi của vị lãnh đạo này mang nhiều ý nghĩa, bởi tất cả những điều anh vừa báo cáo xong thật ra cũng hàm nghĩa trả lời rồi.
Anh hít một hơi thật dài, nhìn thẳng vào vị lãnh đạo của mình, thong thả trả lời.
- Thưa đồng chí, những điều tôi vừa báo cáo, chứng minh cụ thể cho thấy hắn ta đã có những quan hệ thân mật – thân mật – anh nói thật khéo nhưng mang nhiều ý nghĩa phát biểu – với một số cán bộ của chúng ta. Nhất là những đồng chí đang giữ những vị trí công việc có liên quan đến hoạt động “đen” của hắn. Có lẽ vì thế mà…
Nói đến đấy bỗng anh ngừng lại, nếu theo thông tin mới nhất anh vừa nghe hôm qua thì lực lượng công an sẽ bị suy yếu trầm trọng, bị phân hóa, bị mất đoàn kết trong nội bộ… bởi những người mà tên trùm này xâm nhập được lại là những cán bộ xuất sắc của ngành. Về một mặt nào đó ý kiến lo ngại ấy là đúng. Họ là những con người có công lao, thành thích cống hiến cho ngành công an bao nhiêu năm qua, nhất là số trưởng thành từ sau 1975 đến nay. Vì thế có ý kiến cần phải lôi kéo họ trở lại, không để mất cán bộ. Anh hoàn toàn nhất trí điều đó, anh không phải là con người có máu lạnh, cũng chẳng hằng thù gì với họ mà mong họ sa ngã. Anh vẫn hy vọng đồng đội của mình kịp tỉnh trí, sáng suốt nhận ra sai lầm để sửa chữa. Ngành sẽ không mất đi cán bộ ưu tú và anh cũng không mất đi đồng đội mà anh thật lòng yêu quý kính phục. Tuy nhiên, qua những tài liệu trinh sát, kỹ thuật anh có được, anh hiểu tên trùm này đã nắm rất sâu hay nói cách khác đã khống chế được số cán bộ này. Tiền và gái, xem ra là một bài toán khá đơn giản thế nhưng hắn đã cột chặt được khác nhiều cán bộ của lực lượng công an từ cấp phường lên đến cấp thành phố, có cả cấp cao hơn nữa và hắn ta đã biến họ thành cái dù bao che làm ngơ hoạt động tội phạm của hắn.
Anh rùng mình.
Giá như câu hỏi đó được vị lãnh đạo hỏi trong thời gian mới triển khai chuyên án này thì tốt cho anh biết mấy. Ông đặt vấn đề thắc mắc với anh như vậy để nhân dịp đó anh giải trình với ông, hy vọng từ đấy sẽ tìm ra biện pháp khả thi đối với những cán bộ trong ngành có liên quan đến tên trùm xã hội đen này. Đến này không mong chờ nữa, bởi anh hiểu rằng, là một lãnh đạo cao cấp, thông minh, sắc sảo và từng trải, ông sẽ hiểu nhiều, biết nhiều hơn anh là điều chắc chắn. Những điều anh nói và ban chuyên án có được có khi cũng chỉ là phần nằm trong những nguồn thông tin của ông. Có điều, không rõ vì sao ông không thành động gì cả thì anh hoàn toàn mù tịt, lờ mờ như đêm nhập nhoạng. Anh không muốn nghĩ hay đoán để làm gì, bởi anh sợ những điều ấy không đúng về lãnh đạo của mình. Đã bắt đầu xuất hiện tư tưởng bi quan, chán nãn trong một số cán bộ chiến sĩ tham gia chuyên án khi phải đối diện với sự thật phũ phàng. Anh không muốn, anh – người chỉ huy ban chuyên án cũng vậy.
- Tôi nghĩ rằng… chúng ta…
- Thôi, không cần báo cáo nữa – Ông đột nhiên ngắt ngang lời phát biểu của anh – Vấn đề này chúng ta cần suy nghĩ thêm và phải suy thật kỹ càng. Đồng chí – Ông chỉ thẳng tay vào mặt anh – Cần phải làm rõ những con người nào trong bộ máy nhà nước ta, đặc biệt là trong ngành bảo vệ pháp luật như công an chúng ta… mà hắn ta móc nối được vào. Phải làm khóe léo và giữ bí mật tuyệt đối, khi nào có đầy đủ thông tin chứng cứ thì hãy báo cáo trực tiếp với tôi.
Sắp xếp hồ sơ trên bàn, ông nói với mọ người: “Thôi giải tán. Tạm thời như vậy, tôi còn một cuộc họp khác nữa”.
Mọi người đứng dậy lục tục rời khỏi phòng. Vừa cất hồ sơ vào cặp anh vừa ngẫm nghĩ, tại sao ông lại không muốn để cho anh báo cáo nữa nhỉ, nhất là vấn đề có nội bộ ngành. Ông muốn giữ bí mật hay còn vì lý do gì nữa, anh chưa biết nhưng có một điều anh cảm nhận được rằng, hình như ông càng ngày càng có vẻ không thích anh, nếu đấy chỉ là quan điểm chưa thuận trong công việc thì chẳng có gì đáng nói, nhưng hình như nó có màu sắc cá nhân trong ấy.
Anh thở dài.