Editor: May
Thịnh Vị Ương cơ trí nghiêng thân đi, vừa muốn nhấc chân, bỗng dưng, hai chân mềm nhũn, Thịnh Vị Ương chỉ cảm thấy một cổ choáng váng mãnh liệt xông lên!
Mặt vặn vẹo ghê tởm của người đàn ông trước mặt bắt đầu trở nên mơ hồ không rõ, ngay sau đó lại lập tức xuất hiện vài cái, phóng đại rồi thu nhỏ ở trong ánh sáng mơ hồ chợt lóe trùng điệp.
“Chuyện…… gì?”
Chợt, ngực giống như là ngọn lửa đốt cháy.
Nháy mắt cuốn quét toàn thân, không ngừng tham lam cắn nuốt lý trí của cô, Thịnh Vị Ương thậm chí có thể cảm giác được ý thức và sức lực của cô đều đang xói mòn.
Khắp nơi trong thân thể len lỏi một loại cảm giác kỳ dị, làm cả người cô khô nóng lên, yết hầu cũng trở nên khô sáp.
Nóng, nóng quá, thật là khó chịu……
Thịnh Vị Ương khó khăn lắc lắc đầu, nỗ lực làm chính mình thanh tỉnh một chút.
Vừa rồi rõ ràng cô không có uống rượu, chỉ gọi một ly nước trái cây tới uống, sao lại cảm giác giống như uống say.
Tầm mắt mơ hồ của Thịnh Vị Ương nhìn về phía ly nước chanh trên quầy bar kia, trong ánh sáng hỗn loạn, bọt khí quỷ dị nổi trên chất lỏng trong suốt.
Đột nhiên, ánh mắt Thịnh Vị Ương cả kinh, cả người lạnh lẽo!
Sân nhảy, Thịnh Vị Ương thấy được một người, cô vừa mới gặp qua trên tiệc đính hôn kia, đó là vệ sĩ của Thịnh Viễn Hải, là nhà hpk Thịnh phái tới……
Tâm, lạnh từng chút một.
Ly đồ uống này, bị bỏ thuốc**!
……
Vương Thiếu đã bóp chặt cổ Thịnh Vị Ương, mắng to,
“**, lại phản kháng ông đây nữa đi!”
Mọi người lập tức hiểu rõ sao lại thế này, không hẹn mà cùng, cười u ám.
Vương Thiếu cũng cười to ɖâʍ đãng, “Ngay từ đầu liền nghe lời như vậy đã tốt rồi, có người bảo ông đây tới thương mày thật tốt.”
Thịnh Vị Ương muốn ném người đàn ông dán trên người cô ra, nhưng cô ngay cả đứng cũng không được, móng tay đâm vào thịt lòng bàn tay càng sâu, Thịnh Vị Ương lặng lẽ kêu ở trong lòng,
“Không thể! Thịnh Vị Ương! Mày thanh tỉnh một chút cho ta!”
……