Phút chốc, anh nhấc bổng cô lên. “A, bỏ ra, đau quá! Anh bỏ ra” – Đôi tay nhỏ bé của cô cào cấu bờ vai anh, nhưng chẳng hề hây hấn gì. Khiến cô sợ hãi. “Anh buông tôi ra!”. Anh cứ thế đi về phía chiếc giường. Mặc cho sự công kích mạnh mẽ từ phía đôi chân , đôi tay cô.
Anh vứt mạnh cô xuống giường, lấy hai bàn tay ghì chặt cổ tay cô. Mặt đối sát mặt “Để tôi cho em biết, ai mới thực sự sỡ hữu em!”. Anh bắt đầu đặt nụ hôn xuống môi cô. Cô quay đi không để anh đắc ý. Khiến anh càng bực tức, anh bàn tay xé thật mạnh chiếc váy trên người cô. Hai chân đều bị anh chế ngự, còn hai tay dù có với với ẩy bờ vai anh cỡ nào cũng không thể một chút khiến anh lung lay.
Anh đưa khuân mặt xuống, cọ sát bầu ngực cô. Hôn lấy hôn để không chừa chỗ nào. Cô lắc đầu giẫy giụa trong nước mắt “Xin anh, anh đừng như vậy, đừng vậy! Không được”
“Tại sao?” – Anh nhíu mày kéo căng đôi tay cô. “Tại sao , tôi không được?”. Rồi lại nâng cơ thể cô lên, hôn tiếp chúng. Những nụ hôn này sâu hơn dày hơn và ác ý hơn những nụ hôn trước.
“Đình Thiên, xin anh! Không được” – Cô khóc lóc đưa đôi tay đẩy cơ thể của anh. Mặc dù vẫn biết không thể.
“Tôi đã nói, không được gọi tên tôi” – Anh vừa nói vừa cắn mạnh lấy núm ngực cô. Khiến cô đau quá , giật mạnh cơ thể. Cô thở gấp. “Em đau chứ?” Anh khẽ mỉm cười. “Nếu không muốn phải chịu thêm đau đớn thì ngoan ngoãn đi!”. Đó là lần đầu tiên anh khiến cô đau đớn, thực sự anh đã quá nuông chiều cô. Khiến cô nghĩ dù trời có sập anh cũng không thể tổn hại cô. Nhưng giây phút này, cô đã sai!, và thực sự anh đã biến thành một con người khác. Một con người đáng sợ . Đang ngự trị trên cơ thể cô. Như một con thú hoang càn quét mạnh mẽ con mồi trong sự đói khát. Đây chính là anh bây giờ.
Một hồi, cả cơ thể cô đỏ hoe. Cô dần dần đuối sức trong sự giãy giụa và tra tấn ngọt ngào mạnh bạo của anh. Anh thả cô xuống, giật chiếc khăn che hông của bản thân, Cả cơ thể tráng lệ cũng hiện nguyên lõa trong đôi đồng tử của cô. Cô nhắm đôi mắt không dám nhìn. Anh thấy vậy, cơn nóng xông lên. đưa vội đôi tay nắm chiếc quần lót của cô. Thì cô nắm lấy , lắc đầu “Xin anh! Xin anh!”
“Lệ Băng, chị gái em đã bán em cho tôi rồi!” – Anh khẽ mỉm cười “Nếu em không muốn nhìn người tình của mình vì vụ làm ăn phi pháp gần đây mà bị tổn hại thì hãy ngoan ngoãn nghe lời đi!”
Lời nói của anh khiến cô chững đôi mắt. Thì ra những vụ lùm xùm gần đây đều là do anh nhúng tay vào . Thật đáng sợ. Anh thấy cô như vậy, khẽ mỉm cười giật tung chiếc quần của cô rồi nhìn cơ thể của cô cười khểnh như mỉa mai.
Cô thấy nụ cười của anh vội bừng tỉnh. Khẽ giẫy giụa đạp anh lên xuống. “Tại sao anh không giết tôi đi!”
“Giết em , còn gì trò hay!” Vừa nói anh vừa ghì chặt cơ thể cô. Khiến cô không thể làm gì. Anh quấn lấy cơ thể cô nhhư một con thú hoang lên cơn đói khiến cô không thể làm gì hơn. Cảm xúc này vừa quá đau đớn lại vừa quá say đắm . Nó khiến cô nửa muốn vứt bỏ nửa muốn ghì chặt lấy anh. Bao tháng qua cô đã cố gắng quên nhưng vẫn là hoàn toàn thất bại. Anh cố tình để cô chìm đắm không chú ý mà một phát, vật cứng nào đó đi sâu thẳng vào cơ thể cô.
“A!” – Cô hét lên một tiếng trong đau đớn. Thực sự là rất đau. Từ bé đến lớn cô chưa hề có cảm giác như thế. Anh mỉm cười. Đẩy nhẹ cơ thể cô ra. Thấy hai thể đã là một. Bản thân cô vì quá đau đớn nên giẫy giụa nhẹ thôi cũng không thể nữa, Càng khiến anh như diều gặp gió. Lại vẫn là ôm chặt , ghì sát lấy cơ thể cô.
Anh nhẹ nhàng lên xuống. Toàn thân cô giờ Không thể làm gì hơn ngoài việc gục xuống giường mặc anh dày xéo.
“Em có biết anh đã phải chịu đựng bao nhiêu?” – Anh nhấn mạnh khiến cô vội vã ôm lấy anh mà rên rỉ. Trong sự ấm áp đau đớn cô bỗng nghe thấy lời anh nói nhẹ nhàng. Nhẹ đến nỗi khiến cô ngỡ là mơ.
Giờ thì không thể rũ bỏ cái cảm giác này nữa rồi, nước mắt cô chảy xuống ướt hết khóe mí. Cô chỉ biết lấy đôi tay bám víu lấy cơ thể anh mà nhăn nhó.
Mọi thứ trên cơ thể giống như bị xé toạc ra, theo từng nhịp nấc của anh. Sâu hơn, đau hơn. Nhưng có chút gì đó quyến luyến không muốn tách rời, mặc dù toàn thân đang co rút , trong trạng thái sợ hãi , thở gấp từng nhịp. Nhưng vẫn không thể chối bỏ nhịp tim hòa quyện giữa cả hai. Không thể chối bỏ cái cảm giác ấm áp đến nồng nàn anh mang lại.
Tỗi lỗi, sợ sệt , bao trùm lấy cơ thể cô. Khiến nước mắt cô cứ chảy xiết. Đôi bàn tay nửa muốn đùn đẩy nó ra xa , nửa lại muốn bám víu vào cái thứ tình yêu ngốc nghếch này.
Anh, cũng vậy . nửa yêu thương , nửa dày vò cô khiến cho cả hai không thể tìm được ra lối thoát cho riêng bản thân . Nhưng vẫn cứ là đôi tay mạnh mẽ xiết chặt lấy cô. Không để cô có một sự thoát thân nào. Mà chỉ biết nhíu đôi lông mày chua sót hòa nhịp vào anh mà rên rỉ, từng chút từng chút. Anh biết cô rất đau nhưng bản thân đã không còn đường lui nữa.
Là vì quá yêu ư? Là vì không muốn mất cô thêm lần nào nữa? Hay chỉ là vì cô rời khỏi không một lời. Anh giận cô. Giận đến nỗi muốn đẩy nỗi oán hận vào sâu thật sâu trong cô để cô biết anh đã phải cảm thấy ra sao. Nhưng thực tế thì không chỉ là nỗi oán hận mà còn là tình yêu, thứ tình yêu anh đã khắc cốt ghi tâm trong ngàn vạn lời oán trách bao năm qua.
Cô cảm nhận từng nhịp mạnh mẽ của anh. Cảm nhận đôi môi anh cọ sát dày đặc và sâu thẳm lấy cơ thể cô như muốn ăn tươi nhốt sống cô vậy. Khiến trái tim cô thổn thức trong khổ sở không biết bao nhêu lần. Tại sao chứ? Tại sao lại là cô? Tại sao anh cứ muốn dày vò cô. Anh đã có cuộc sống mới. Và khó khăn lắm cô mới lao đầu vào công việc để quên anh. Vậy mà giờ đây anh lại xuất hiện và mang nỗi oán giận tưởng như vô tận chút lấy cơ thể cô. Chẳng lẽ bao năm qua là chưa đủ với anh. Anh còn muốn cô phải khổ sở đến bao giờ? Mới chịu buông tha.
Một hồi suy nghĩ khiến nước mắt từ con tim bé nhỏ cứ rỉ máu ra đến nấc nghẹn. Bỗng anh càng ngày càng như mãnh lực. Quật thẳng mật ngọt vào sâu trong cơ thể cô. Cô cảm thấy có gì đó trào dâng nóng hổi trong cơ thể cũng vội vã co rút bản thân. Vừa giống như nhuệ khí của sự sung sướng bất tận , lại vừa khiến cô sót xa đến nỗi không thể cầm cự hơn được nữa.
Cô siết chặt lấy cơ thể anh trong sợ hãi. Anh thấy cô quấn lấy anh trong sợ sệt, mỉm cười mân mê cặp mông nhỏ bé của cô. Lúc này, cả cơ thể theo phản xạ như thở ngày một gấp. Không thể làm theo ý chí của bản thân nữa rồi. Mà chỉ biết bám chặt lấy anh. Cô giống như bị anh làm cho mê đắm. Chưa bao giờ cô lại có những xúc cảm sâu xa đến như vậy. Cuối cùng , sau tiếng “ƯM” lớn của cô là tất cả sức quyến rũ trong cô đều tuôn siết ra. Giờ muốn chối bỏ cảm giác này cũng không thể.
Anh biết đã xong nhiệm vụ, khẽ nhẹ nhàng đặt cơ thể cô xuống , anh thấy những giọt máu tươi chảy nhẹ xuống giường. vì biết đã chiếm chọn sự trinh trắng trong cô. Gương mặt anh tự mãn một cách thật đáng ghét. Đôi đồng tử không chịu buông rời khỏi thân hình xinh đẹp của cô. Thấy cô trong thể trạng ngất ngây vì những khoái cảm kia khiến anh rất muốn yêu thương cô không ngừng nghỉ nhưng cũng biết rằng cô rất đớn đau. Cuối cùng vẫn chỉ là không để hai thể tách rời mà xiết lấy cô.
Trong lúc cả cơ thể anh chỉ biết di chuyển nhẹ nhàng quấn lấy cơ thể cô thì anh khẽ nghe thấy, hơi thở yếu ớt của cô lên tiếng “Đình Thiên, tại sao, tại sao chỉ luôn làm khổ em?” Nước mắt cô chảy xuống , cơ thể cô giờ mềm nhũn không thể gượng giậy, chỉ biết để mặc thân hình anh quậy phá “Không phải, anh đã có người khác? Tại sao chứ?”.
“Tại vì anh muốn thấy em như vậy” – Anh khẽ lên tiếng, trong tiếng cười mãn nguyện. Anh thực sự là hận cô đến vậy. Lời nói của anh khiến trái tim cô bỗng dưng loạn nhịp. Cô không biết rằng anh yêu cô ra sao. Cô chỉ nghĩ rằng anh đang rất hận cô. Không những vì mẹ cô mà anh không có một ngày vui vẻ. Thậm chí còn là vì cô mà cái cảm giác ấm áp gia đình mà anh luôn mong muốn, mãi mãi cũng không thể có được nữa. Mọi thứ đều là tại cô.
Nhưng tại sao anh không quên cô đi. Mất mát đâu chỉ riêng bản thân anh. Cô đã phải khổ sở đến thế nào. Cô vừa suy nghĩ vừa chìm sâu vào giấc ngủ với đôi mắt nhạt nhòa hàng lệ và con tim giằng xé nội tâm. Giờ thì cô đã chính thức thuộc về anh. Mọi thứ. Là vì cô sợ anh có được cô rồi sẽ rời xa cô. Chỉ để mình cô lại với đớn đau. Và giờ thì anh sẽ làm gì cô tiếp theo đây?.
Nhưng , cô đã không biết được anh đã vì quá yêu cô mà trở nên như vậy. Anh chỉ không muốn cô thuộc về bất cứ ai . Dù là thế nào, dù là ra sao, anh vẫn chỉ là người duy nhất sở hữu cô. Định luật này đã từ lâu ăn sâu vào tiềm thức của anh. Tại sao cô lại ở bên người đàn ông khác? Nói anh ích kỷ cũng được nhưng dù là chết anh cũng sẽ không để cho cô là của ai ngoài anh.
Cả hai người, cả hai suy nghĩ riêng, chìm đắm vào vòng tay nhau mà ngủ. Đã lâu lắm rồi cảm giác này không về lại trong nhau. Tuy là bây giờ mọi thứ đã thay đổi. Nhưng cũng không mất đi cái cảm giác ấm áp mà họ dành trọn cho nhau.)
“Đình Thiên, Đình Thiên, Đình Thiên” – Nước mắt cô chảy xiết với gương mặt khẽ động đậy. Anh thấy vậy, đang ngồi với Thần Nghiêm, hoảng hốt chạy ra giường bệnh nắm tay cô.
“Anh đây! Lệ Băng!” – Anh hớt hải nói. Còn cậu bạn thân thấy tình hình và nhịp tim bất thường nhanh chóng nhấn vào máy khẩn cấp gọi cho bác sỹ.
“Xin anh đừng như vậy. Em rất yêu anh ! Em thực sự rất sợ. Sợ mất anh!” – Cô lắc đầu loay hoay trong nước mắt. Giọng nói thé lên trong yếu ớt. Tuy là rất muốn nhưng cũng không thể tỉnh lại. Còn anh chỉ biết nắm chặt lấy bàn tay cô trong tiếng gọi thất thanh.
Một hồi, bác sỹ và các y tá chạy vội đến. Khám cho cô qua lại. Sau đó, tiêm vào lọ truyền một liều thuốc bổ. Khi nhịp tim đã dần ổn định. Bác sỹ mới lên tiếng với anh. “Anh Hạ, mọi chuyện đều ổn! Dấu hiệu này có thể là phản xạ tốt cho việc bệnh nhân dần dần hồi phục và tỉnh lại”.
“Bác Sỹ , anh nói cô ấy chỉ bị tổn thương nhẹ vậy mà tại sao đến giờ vẫn chưa tỉnh?” – Thần Nghiêm khẽ nói.
“Đúng là bệnh nhân không có gì đáng ngại nhưng như tôi đã nói với anh Hạ đây, đó là việc tỉnh lại hoàn toàn là do bệnh nhân” – Bác Sỹ khẽ nói thêm. “Sau khi khám và điều trị cho bệnh nhân chúng tôi kết luận, vết thương của cô ấy không sâu, cũng không tích tụ máu. Nhưng có lẽ cô ấy đã gặp phải một cú sốc nên tình hình mới trở thành hôn mê sâu như vậy”.
“Giờ thì chỉ tùy thuộc vào ý chí của cô ấy, tôi có một lời khuyên là người nhà hãy thường xuyên đến và trò truyện với cô ấy. Như thế sẽ là liều thuốc tốt nhất cho nghị lực của cô ấy” – Bác sỹ nói xong, cùng vài y tá đi theo ra ngoài.
“Hạ Thiên, thật như vậy? Chuyện này, lỡ như …. Liệu có phải tác động từ Đan Tiên” – Thần Nghiêm thấy bác sỹ đã đi ra ngoài , khẽ lên tiếng .
“Thần Nghiêm, cậu về đi! Giờ cũng đã muộn ! Tôi muốn ở với cô ấy ” – Hạ Thiên đôi tay vẫn chỉ chực nắm chặt lấy tay cô. Khẽ nói.
“Được, cậu nhớ giữ gìn. Tôi sẽ còn đến nghe tiếp câu chuyện của cậu” – Thần Nghiêm đặt nhẹ một tay lên vai anh, và nói. sau đó nhẹ nhàng bước ra ngoài trở về.
“Lệ Băng của anh, nhất nhất em phải trở về với anh và con chúng ta” – Anh khẽ đưa một bàn tay lên ôm lấy khuôn mặt của cô và nghĩ. Cuộc đời thật chớ chêu, khi con người tưởng chừng sắp kết thúc mọi thứ thì một trận bão táp lại xảy ra. Không biết anh và cô còn phải gặp bao nhiêu trắc trở, cũng không biết định mệnh sắp đặt con người sẽ đi về đâu. Tại sao anh và cô lại gian nan đến vậy, tại sao chỉ hạnh phúc đến rất nhỏ nhoi.