Sắc mặt Hiên Viên Ngạo hơi chút hòa hoãn lại đen lại: "Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi có tin bổn vương. . . . . ."
Nói còn chưa nói xong, Vũ Văn Tiểu Tam đã điên cuồng gật đầu: "Ta tin! Ta đương nhiên tín! Vương gia có phải lại muốn bóp cổ người ta phải không ? Đến đây đi, ở chỗ này, ngươi bóp đi! Đến đây đi, đến đây đi, come on! baby!"
Nói xong cười tít mắt nhìn ngó tay phải đang bị thương của hắn , đem cổ mình nhướn lên thật cao, nàng động vào chính là tay phải của hắn a, mà tay phải bị thương lấy cái gì bóp cổ nàng?
Mắt lạnh nhiễm lên hừng hực lửa giận, tuy không rõ ý tứ mấy chữ sau cùng của nàng , nhưng là ẩn ẩn đoán được ra hàm nghĩa!
Chợt , định thần, cảm thấy có chút không thích hợp, nữ nhân vừa tham tài lại háo sắc lại sợ chết này , hôm nay là không muốn chết , còn dám kích hắn đi bóp cổ nàng? Hay thật sự cho rằng có tướng quân là chỗ dựa, nên không có sợ hãi?
Tiểu Nguyệt kinh hoảng lôi kéo ống tay áo Vũ Văn Tiểu Tam : "Tiểu thư, người không nên nói bậy , Vương gia thật sự bóp chết người!"
Vũ Văn Tiểu Tam lộ ra một nụ cười tự tin, đối nha đầu kia vẫy vẫy tay: " Đưa lỗ tai qua đây. . . . . ."
Tiểu Nguyệt nhìn nhìn sắc mặt âm trầm của Hiên Viên Ngạo, có chút do dự, nhưng vẫn lại là ngoan ngoãn đem lỗ tai qua . . . . . .
Lần này dù là Hiên Viên Ngạo cũng có chút tò mò , ngưng tụ lực tinh thần , chuẩn bị nghe lén nữ nhân này muốn nói cái gì.
Hắn thật sự rất muốn biết, là nguyên nhân gì để cho nữ nhân sợ chết này đột nhiên muốn sinh tử để ở ngoài bụng !
Kết quả, lại nghe thấy mỗ nữ hét lên một cách điên cuồng bên tai Tiểu Nguyệt : "Ngươi mù sao? Không thấy con heo kia tàn một cái chân? Đều đã buộc thành bánh chưng rồi thì dùng cái gì bóp cổ bổn vương phi? Hắn liền là một con hổ giấy! Không đúng! Là một con gà tây chỉ biết xù lông !"
Não đại Tiểu Nguyệt bị quát cho ong ong lên, đại não cũng sản sinh trạng thái thiếu dưỡng khí , tiểu thư, người nếu nói lớn tiếng như vậy thì kêu người ta đem lỗ tai qua đây làm cái gì?
Những người khác đều là thần tình hắc tuyến, vương phi, người quá ngây thơ rồi, Vương gia nghĩ muốn bóp chết một người , vậy không đơn giản như bóp chết một con kiến sao? Còn cần dùng tay phải?
"Phải không?" Giọng nói tràn ngập uy hiếp vang lên, rồi sau đó nam tử sắc mặt xanh mét tay trái vung lên, một dòng khí lực đánh tới hồ sen cách đó 200 mét . . . . . .
"Oành!" một tiếng vang lên , toàn bộ hoa lá trong ao sen bắn tung tóe lên cao hơn ba trượng , rồi sau đó rơi trở lại trong ao. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam gian nan nuốt một phen nước miếng, giật giật khóe miệng xem xét Hiên Viên Ngạo, trong lòng thẳng mắng chính mình ngu xuẩn, quên nơi này là cổ đại, đúng là có nội công trong truyền thuyết a, ngẫm lại lời nói của chính mình vừa nãy, có một loại ảo giác mệnh mình sắp không lâu rồi!
Rồi sau đó hoảng sợ trừng mắt to, nhìn khuôn mặt nam tử âm trầm anh tuấn cao ngất kia , từng bước một đối với nàng đi tới, sợ tới mức kế tiếp lui về phía sau, sau gáy lại vẫn ẩn ẩn có thể thấy được mồ hôi.
Xấu hổ ho khan một tiếng, vẻ mặt nịnh nọt nhìn Hiên Viên Ngạo: "Vương gia, đừng tới đây, chúng ta có việc có thể thương lượng, không cần tựa vào người ta gần như vậy , dựa vào thân cận quá không khí không lưu thông, vẫn là cách khá xa một chút thì hô hấp mới thông thuận. . . . . ."
"Nhưng là bổn vương rất muốn cùng ái phi thân cận một chút, để bồi dưỡng cảm tình." Lời nói nhu tình như nước mà nghe qua ngữ điệu lạnh lẽo của hắn , chỉ làm cho người ta cảm thấy âm trầm vô cùng.
Ta đi! Ai là ái phi của ngươi ! Cút! Bồi dưỡng cảm tình? Ta bồi dưỡng muội phu nhà ngươi!
Vũ Văn Tiểu Tam dưới đáy lòng châm chọc, trên mặt lại vẫn lại là một bộ dáng cười hì hì , khó xử che mặt: "Vương gia, nhiều người ở đây như vậy , người nghĩ muốn cùng người ta thân thiết có thể đổi thời điểm, không cần chọn hiện tại , thật sự!"
Kéo được nhất thời là nhất thời! Một bên nịnh nọt cười, một bên lui về phía sau, hai mắt kinh hoàng nhìn người kia đang từng bước một tới gần , Thương Thương a, anh vì sao liền đi a, anh vừa đi con heo này liền khi dễ tôi. . . . . .
Hắn nghĩ muốn cùng nàng thân thiết? Tiện nhân này thật giỏi trợn tròn mắt nói lời bịa đặt!
Tiểu Nguyệt cũng là trợn mắt há hốc mồm nhìn tiểu thư nhà nàng . . . . . . A...! Chụp não đại, nàng làm sao đã quên tiểu thư nhà nàng bị điên a! Xem ra là lại phát tác!
"Vương phi mới vừa rồi khen ngợi bổn vương như vậy , bổn vương nhất định phải khen thưởng vương phi thật tố , không phải sao?" Hai chữ "Khen thưởng" cắn rất nặng.
Vũ Văn Tiểu Tam đầy trời bậy bạ: "Ai nha, người ta từ trước đến nay làm chuyện tốt không lưu tên , đâu nào cần cái gì khen thưởng , huống chi chúng ta là phu thê, một ngày phu thê trăm ngày tình nghĩa , Vương gia sẽ không cần khách khí , quá khách khí có vẻ nhiều không quen a!"
Nàng một đoạn này nói tiếp xuống, ngay cả Nguyệt Vô Hạ đều có chút không biết nói gì xem xét nàng, Vũ Văn Tiểu Tam này có phải đầu óc có vấn đề hay không ? Thị vệ ngoài cửa Vương phủ cũng là giật giật khóe miệng, đồng tình xem xét Vương gia nhà bọn họ bị tức gần chết .
Tiểu Nguyệt lại càng treo một bên thần tình hắc tuyến, che che trán đau nhức , tiểu thư hôm nay bệnh có chút nghiêm trọng a!
Hiên Viên Ngạo sau đầu xẹt qua một đường hắc tuyến, nhìn nữ nhân nói chuyện không đâu này , khóe môi hơi hơi giật giật: "Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi tới cùng có biết ngươi đang nói gì hay không ?"
Nữ nhân này, quả thực não đại có vấn đề!
"Bổn vương phi phong nhã hào hoa vửa lúc thanh xuân niên thiếu, hoạt bát đáng yêu, thông minh lanh lợi, xinh đẹp như hoa. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Lạc đề , trí nhớ tự nhiên cũng là vô cùng tốt , làm sao có thể không biết chính mình đang nói cái gì! Vương gia chính mình lớn tuổi , vì vậy trí nhớ cùng với người trẻ tuổi chúng ta tự nhiên là không thể so với , nhưng là người cũng không cần quá tự ti, lại càng không muốn tùy ý suy bụng ta ra bụng người, cho rằng tất cả mọi người giống như Vương gia , luôn luôn ngay cả chính mình đang nói cái gì cũng không biết!" Mỗ nữ mặt không đỏ khí không thở gấp khen ngợi bản thân , vẫn còn không quên hung hăng phê đấu Hiên Viên Ngạo một phen.
Nghe nàng liên tiếp ca ngợi bản thân , cùng chuyện ma quỷ công kích Vương gia , mọi người sau đầu đều là một mặt tường hắc tuyến . . . . . .
"Ngươi!" Hiên Viên Ngạo tức đến nỗi sắc mặt xanh mét, tiện nhân chết tiệt này, thực xem hắn là hổ giấy?
"Được rồi , Vương gia muốn thế nào cứ việc nói thẳng đi!" Nàng làm sao đã quên, con heo này là không dám giết nàng, phụ thân nàng bây giờ còn còn sống a!
"Vương phi hôm nay ăn cơm trưa chưa ?" Nam nhân để sát vào nàng, thanh âm tràn ngập uy hiếp.
Vũ Văn Tiểu Tam cười lạnh một tiếng: "Bổn vương phi hôm nay không chỉ có muốn ăn cơm, lại muốn ăn đồ ăn!"
"Đúng là không khéo, hôm nay vương phủ hoàn toàn không có cơm của vương phi ." Nam nhân môi mỏng quét xuống ý cười khó nén .
"Ài. . . . . . Vương gia bị thương, nhất định đau đớn khó nhịn, cơm nuốt không trôi, thật sự là để cho bổn vương phi đau lòng không chịu nổi! Cho nên hôm nay cơm của người bổn vương phi liền giúp người ăn, miễn cho Vương gia gượng chống ra tốt xấu !" Mỗ nữ giống như đau lòng nhìn hắn.
Khóe miệng giật giật: "Không nhọc vương phi. . . . . ."
Nói một nửa, lại bị mỗ nữ cướp qua: "Vương gia người không cần nói , người ta biết người là xem người ta đối với người tốt như vậy, có chút xấu hổ, không có việc gì không có việc gì, không phải là giúp Vương gia ăn miếng cơm sao? Điểm ấy việc nhỏ, không đáng nhắc đến, Vương gia không cần cảm tạ ta, cũng không cần xây một tòa thần điện cho ta ngày ngày ba quỳ chín lạy để bày tỏ cảm kích, phải biết rằng bổn vương phi từ trước đến nay tính tình khiêm tốn, không thích quá mức phô trương!"
Mỗ Vương gia nhìn nữ nhân chẳng biết xấu hổ này, hừng hực lửa giận nướng đến hắn trong khét ngoài sống, hắn cực kỳ cảm kích nàng? Vẫn còn vì nàng xây thần điện? Ba quỳ chín lạy? Nàng tính tình vẫn là khiêm tốn?
Một câu gầm lên từ trong miện Hiên Viên Ngạo quát ra: "Vũ Văn Tiểu Tam, hôm nay cơm trưa ngươi liền chạy trở về phòng mình ăn đi ! Về sau cũng không cần xuất hiện trước mặt bổn vương !"
Vũ Văn Tiểu Tam ngoáy ngoáy lỗ tai, một bộ dáng không có nghe đến , quay đầu hỏi đối với Tiểu Nguyệt nói: "Tiểu Nguyệt, nói cho tiểu thư nhà ngươi, hôm nay vương phủ có đồ ăn gì ? Có con cua bổn vương phi yêu nhất không?"
Tiểu Nguyệt giựt giựt khóe miệng, không dám trả lời. . . . . .
Hiên Viên Ngạo đang muốn phát tác, chỉ thấy quản gia bước lại , cung kính mở miệng: "Vương gia, bữa trưa chuẩn bị tốt rồi."
Hiên Viên Ngạo hừ lạnh một tiếng, thẳng đi nhà ăn, Vũ Văn Tiểu Tam nghênh ngang đi theo phía sau của hắn.
"Vũ Văn Tiểu Tam, bổn vương không phải bảo ngươi chạy trở về phòng mình ăn sao?" Hiên Viên Ngạo quay đầu, lãnh nghiêm mặt nhìn nàng, cố gắng áp lực lửa giận trong lòng.