Edit: Tịnh Hảo
Trình Dự lập tức bước tới chỗ ghế sofa, ngồi đối diện Chu Lộc.
Chu Lộc không nâng mắt nhưng vẫn có thể phát hiện động tác của bóng người dưới ánh đèn.
Ánh mắt Trình Dự dừng lên người Chu Lộc, có thể cảm nhận được trong giọng nói vừa có vẻ quen thuộc vừa pha lẫn chút điệu như người ngoài: “Em đi London nhưng sao không liên lạc với anh?”
Hoàng Khả đứng ở bên bàn nhỏ, yên lặng đưa cafe cho Trình Dự, thân thiết chuẩn bị cho Chu Lộc một ly trà chanh.
Trình Dự nâng mắt, khẽ gật đầu, nói cảm ơn với Hoàng Khả.
Giọng của anh kéo về trạng thái vừa lễ phép vừa lịch sự.
Hoàng Khả vội xua tay, vừa nói “không có gì, không có gì” vừa vội vàng rời khỏi, trong lòng trống đánh bùm bụp.
Muốn chết sao! Hôm nay đột nhiên lại có hai anh đẹp trai đến đây!
Nghe nói cô gái kia mới là bà chủ thật sự của “Hàm răng ngọt ngào”, thế còn vị này thì sao? Nhìn qua hình như rất thân với bà chủ của bọn họ.
Hoàng Khả yên lặng chú ý tới động tĩnh ở ghế sofa.
Chỉ thấy Chu Lộc khép sách lại, cầm ly trà chanh lên uống, sau đó mở miệng.
Cách quá xa, Hoàng Khả không nghe thấy Chu Lộc đang nói gì.
Nhưng Trình Dự nghe xong lại dựa lên ghế sofa, mắt nheo lại, để lại một khe hở hẹp dài, giống như đang suy xét mức độ chân thực trong lời nói của Chu Lộc.
Chu Lộc nhìn anh, vẻ mặt thản nhiên, trong lòng lại cảm thấy anh thiếu một cái mắt kính gọng đen, nếu không thì khí chất vừa bại hoại vừa nhã nhặn sẽ càng mãnh liệt hơn mới đúng.
Trình Dự hỏi Chu Lộc, tại sao đến London không liên lạc với anh.
Đáp án của Chu Lộc vừa hợp lẽ vừa xa cách: “Không muốn làm phiền anh.”
Cũng khó trách Trình Dự khó chịu, anh đối mặt với Chu Lộc hai giây rồi hỏi thẳng: “Khi nào thì em biết sợ làm phiền anh rồi hả? Chu Lộc, anh chọc giận em chuyện gì sao?”
Chu Lộc khẽ mỉm cười, không lên tiếng, chỉ cầm điện thoại lên, không biết đang xem gì.
Rõ ràng trong cửa hàng có mở điều hòa nhưng lại cảm thấy hơi nóng, anh đưa tay gỡ nút áo sơ mi thứ hai, thông thóang một tí.
Không biết Chu Lộc làm sao, tay đang lướt màn hình đột nhiên hơi khựng lại.
Nhưng khi Trình Dự nhìn sang thì cô đã khôi phục lại biểu cảm bình thường, dáng vẻ thờ ơ không quan tâm mọi việc.
Trình Dự và Chu Lộc quen biết nhau rất lâu rồi.
Hai người họ, còn có Lâm Trạm đều là hàng xóm.
Sống 23 năm, trước giờ Chu Lộc là người con gái đẹp nhất mà anh từng thấy, cũng là người con gái có tính tình lạnh nhạt nhất mà anh từng gặp.
Trừ hai người quen cũ là mình và Lâm Trạm ra thì dường như cô không có quá nhiều nhẫn nại làm quen hay sống chung với bạn cùng lứa tuổi.
Bây giờ Trình Dự cảm thấy vô cùng khó chịu, bởi vì cô đang xa lánh mình, giống như một giây sau thì bản thân sẽ đánh mất đi đặc quyền nào đó ở cô.
Nguyễn Kiều cố ý kéo Lâm Trạm đi để anh không qua đó góp vui, cho Trình Dự và Chu Lộc một chút thời gian riêng tư, nhưng nhìn
//
window.__mirage2 = {petok:"342ce68ec776ea80b544bbddabacfe874ca6976c-1591966408-86400"};
//]]>