Edit: Tịnh Hảo
Đồ uống được làm rất nhanh, Dương Tử Việt cầm ly nước chanh của mình, rồi cắm ống hút vào ly cafe phô mai của nguyễn Kiều đưa cho cô, “Đây, cafe của cậu này.”
Nguyễn Kiều còn chưa hoàn hồn, Dương Tử Việt càng đưa cafe về phía trước, lúc này Nguyễn Kiều mới ngừng nhìn về phía Lâm Trạm, nhận lấy ly cafe giấy thấp giọng nói cảm ơn.
Lúc này Dương Tử Việt mới xoay người lại, đang định rời đi cùng Nguyễn Kiều nhưng còn chưa bước đi thì đã nhìn thấy Lâm Trạm đang đứng cách đó không xa.
Lâm Trạm cũng đúng lúc chuyển tầm mắt nhìn về phía Dương Tử Việt.
Tầm mắt hai người giao nhau, trong lòng Nguyễn Kiều chợt có cảm xúc căng thẳng không rõ lý do.
Lâm Trạm vừa đi về trước một bước thì Nguyễn Kiều phản xạ có điều kiệm túm tay áo Dương Tử Việt kéo về sau.
Lâm Trạm nhìn Nguyễn Kiều đang đứng trước Dương Tử Việt, không rõ sắc mặt.
“Em sợ anh đánh cậu ta?”
Đây là lần đầu tiên Lâm Trạm nói chuyện với cô từ lúc Nguyễn Kiều chuyển ra khỏi nhà Lâm Trạm.
Nguyễn Kiều không biết nên mở miệng trả lời thế nào, trước kia Lâm Trạm đã vô duyên vô cớ hung dữ đẩy Dương Tử Việt, thấy anh tiến lên, Nguyễn Kiều theo bản năng nghĩ rằng anh muốn động thủ thật.
Hai người nhất thời không nói chuyện.
Nhóm Giang Thành mua đồ uống xong, Lâm Trạm chỉ nhìn cô và Dương Tử Việt một cái rồi rời đi cùng với những người kia, trong mắt không có cảm xúc dư thừa nào.
Ly cafe phô mai trên tay vẫn còn ấm, lòng bàn tay cô khẽ vuốt nhẹ trên thành ly nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa uống ngụm nào.
Dương Tử Việt chần chừ một lúc rồi hỏi: “Cậu và bạn trai của cậu… chia tay rồi à?”
Nguyễn Kiều không trả lời, cụp mắt điều chỉnh cảm xúc, sau đó chuyển sang đề tài khác: “Tớ dẫn cậu đến chỗ xe đạp điện.” Cô nhìn đồng hồ treo tường trong tiệm trà sữa nói: “Tớ sắp đi học rồi.”
Cô đi ở phía trước, sau khi dẫn Dương Tử Việt đến chỗ xe đạp điện trong trường để chạy ra ngoài cổng xong thì định rời khỏi.
Dương Tử Việt gọi cô: “Nguyễn Kiều!”
Cô khựng lại.
Dương Tử Việt tiến lên trước muốn nắm cánh tay cô nhưng Nguyễn Kiều lách người tránh được.
Tay cậu ấy dừng giữa không trung nửa giây, cũng bất giác xấu hổ nói: “Nguyễn Kiều, nếu như có thể, tớ hy vọng cậu cho tớ một cơ hội, tớ vô cùng…”
Lời của cậu ấy còn chưa nói xong thì Nguyễn Kiều đã nhanh chóng cắt ngang: “Xin lỗi.”
Cô nâng mắt, vén tóc rơi trên mặt do gió thổi ra sau tai, “Tớ có bạn trai rồi.”
“Nhưng mà…”
Cô cắt lời Dương Tử Việt lần nữa, “Tớ và anh ấy rất tốt, giữa người yêu với nhau có chút cãi vã, hiểu lầm là chuyện rất bình thường. Tớ sắp bị muộn rồi, như vậy nhé, tạm biệt.”
Nguyễn Kiều xoay người, lập tức đi về phía tòa phòng học.
Dương Tử Việt nhìn bóng lưng cô, muốn nói gì đó nữa nhưng tất cả đều bị nghẹn lại ở cổ họng, nói không nên lời.
Tuy nói với Dương Tử Việt mình và Lâm Trạm rất tốt, những gì cậu ấy nhìn thấy chỉ là chút cãi vã giữa người yêu với nhau, nhưng Nguyễn Kiều hiểu rất rõ lúc này không phải là chút cãi vã nhỏ nhặt gì nữa.
Ngay cả cô cũng không biết có phải hai người xem như đã chia tay rồi không.
“Em nói nhiều như vậy, thật ra chính là chướng mắt anh, muốn chia tay với anh đúng không?”
“Nếu anh nghĩ như vậy thì cứ cho là vậy đi.”
Nguyễn Kiều nằm sấp lên bàn, cảm thấy có một loại… mệt mỏi trước nay chưa từng có.
Từng tiết học và kỳ nghỉ lần lượt trôi qua, rất nhanh đã vào tiết trời tháng 12.
Nguyễn Kiều còn nhớ trận tuyết đầu tiên của Nam Thành vào năm ngoái rơi vào lễ Giáng sinh, cô còn nhớ rất rõ những hình ảnh Giáng sinh năm ngoái, chợt nghĩ tới giống như là chuyện ngày hôm qua được phát lại rõ mồn một ngay trước mắt.
Cô đã rất lâu rồi chưa nói chuyện với Lâm Trạm, Lâm Trạm cũng rất ít khi trở về phòng ngủ.
Nguyễn Kiều nghĩ vậy xem như là đã chia tay rồi.
Giống như người bên cạnh đã ngầm thừa nhận bọn họ đã chia tay, ở phòng ngủ Tống Loan Loan còn không cẩn thận lỡ miệng nói nữ sinh năm nhất nào đấy của khoa Vũ đạo gần đây hay tiếp cận Lâm Trạm.
Nguyễn Kiều giả vờ thản nhiên, đi học, hoạt động, đọc sách, quy luật cuộc sống vẫn đơn điệu.
Nhưng Nguyễn
//
window.__mirage2 = {petok:"84156044b9638c8e2a3519eb1820f575d0a32f3e-1589187289-86400"};
//]]>