Thi cuối kỳ năm nhất ở Nam Đại kết thúc vào một ngày cuối cùng của tháng sáu.
Chưa đến hè mà nhiệt độ đã rất cao, hơi nóng tỏa ra ngoài nhưng không tìm được phương hướng cụ thể.
Khi Nguyễn Kiều ra ngoài mua nước đá còn trông thấy một người cầm cái chảo đặt trên mặt đất để chiên trứng, khá có tinh thần thí nghiệm.
Kết thúc cuối kỳ năm nhất, thời gian năm hai, năm ba cũng không còn nhiều lắm.
Có sinh viên lần lượt kéo hành lý về nhà, cũng có cha mẹ không quản đường sá xa xôi mà đến tham quan trường đại học.
Nguyễn Kiều ở trường thu dọn hành lý, mang theo quần áo khá đơn giản, cô phòng bị đem theo kem chống nắng và nước dưỡng ẩm, còn tìm mua bình xịt ngừa muỗi.
Cô được điều đến vùng nông thôn tên là Cam Bái Xung, tỉnh Bình Nam sát phía Bắc.
Khu vực tỉnh Bình Nam phía Bắc cũng không quá phát triển, thành phố Bình Châu của Cam Bái Xung cũng là nơi xếp thứ nhất, thứ nhì từ dưới đếm lên về sự phát triển kinh tế của tỉnh Bình Nam, bình thường nhắc tới nơi này liền cảm thấy không có gì tốt.
Nguyễn Kiều tìm một số post kinh nghiệm giảng dạy của đàn anh đàn chị lúc trước trên diễn đàn, biết điều kiện chỗ đó khá gian khổ, đừng có suy nghĩ tới máy điều hòa gì đó, có quạt điện hay không còn phải xem vận may nữa.
Nhưng giảng dạy ở vùng xa là đi trải nghiệm cuộc sống, không phải đi nghỉ hưởng phúc, Nguyễn Kiều đã chuẩn bị tâm lý xong.
Dựa theo kế hoạch, đội ngũ giảng dạy ở vùng xa của trường sẽ xuất phát vào đầu tháng bảy.
Ngày xuất phát là ngày trời rất tươi đẹp
Khi tập hợp xếp hàng ở cổng trường, Nguyễn Kiều bị nắng chiếu đến chóng mặt nhức đầu, chỉ nghĩ đến việc mau mau lên xe hưởng chút gió điều hòa.
Cô cứ xem điện thoại suốt, không có tin nhắn trả lời.
Từ lúc từ chối đi du lịch với Lâm Trạm, cũng bảo anh biết mình đã sớm đăng ký đi dạy ở vùng xa, anh tỏ vẻ rất bình thản, mãi cho đến thi cuối kỳ xong cũng không thấy có gì khác thường.
Hạng mục đi dạy này được đăng ký trong mấy ngày cô và Lâm Trạm chiến tranh lạnh, chẳng phải nhất thời xúc động, cho dù không có chiến tranh lạnh với Lâm Trạm thì cô cũng sẽ đi, chỉ là nếu như hai người không chiến tranh lạnh thì chắc chắn cô sẽ thông báo trước với Lâm Trạm.
Sau khi làm hòa, cô vẫn luôn không biết nói chuyện này với Lâm Trạm thế nào.
Day dưa mãi đến lúc Lâm Trạm chủ động sắp xếp kế hoạch đi du lịch…
Phản ứng của anh rất bình thản, chính là rất bình thản, không hề giống tính cách thường hay xù lông của anh.
Nguyễn Kiều vẫn cảm thấy tình yêu không phải là toàn bộ cuộc sống. Khi còn trẻ nếu như không trải nghiệm gì cả thì sau này muốn đi trải nghiệm có lẽ sẽ rất khó khăn.
Nhưng khi cô nói chuyện này với Tô Hòa, Hứa Ánh thì phản ứng của hai người đều vô cùng nhất trí.
“Cậu điên rồi à! Nghỉ hè là khoảng thời gian để yêu đương, sao cậu lại đi dạy ở vùng xa? Không phải là nên đi du lịch với Lâm trạm sao?”
Hai người nói lảm nhảm thật lâu, nhất là Hứa Ánh - người đã có bạn trai, quả thật cô ấy phê phán tơi bời tan tác, đồng thời cũng cảm thấy kỳ lạ.
“Chẳng lẽ cậu yêu đương sẽ không có loại cảm giác một phút cũng không muốn xa nhau, nửa ngày không gặp đã nhớ muốn chết sao? Sao cậu lại đi dạy ở vùng xa hai tháng mà còn có thể bình tĩnh thế này!”
Lúc này Nguyễn Kiều mới bắt đầu nghi ngờ bản thân mình.
Cô không cảm thấy xa nhau hai tháng là chuyện muốn chết, chỉ cần tình cảm của hai người không xảy ra vấn đề, một khoảng thời gian không gặp nhau không phải là cho không gian tự do rộng một chút sao? Thật sự sai lầm lớn như vậy à?
Thậm chí cô còn đang nghĩ, có phải mình chưa đủ thích Lâm Trạm nên không muốn thời thời khắc khắc đều ở cạnh nhau không.
Nhưng cô phủ định suy nghĩ này rất nhanh, cô rất thích Lâm Trạm.
Nếu như hiện giờ sự thích đối với Lâm Trạm vẫn chưa được xem là thích, vậy thì có lẽ cô đã mất đi khả năng thích một người rồi.
Lời phê bình của Hứa Ánh và Tô Hòa khiến cô cảm thấy hơi bất an, cộng thêm phản ứng của Lâm Trạm quá mức lạnh nhạt…
Nguyễn Kiều chột dạ, trong khoảng thời gian này luôn tùy theo anh, nhưng cũng không nhìn ra anh có gì bất thường.
Giáo viên dẫn đầu cầm loa chỉnh đốn hàng ngũ ở phía trước.
Nguyễn Kiều nhận tờ rơi thông báo của trường làm quạt gió, thỉnh thoảng còn xem điện thoại.
Lâm Trạm vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Lần này tổng cộng có 60 người đi giảng dạy ở vùng xa, nghe nói người đăng ký đều được lọc ra, số người không đủ.
Khi nghỉ đông người đăng ký tham gia giảng dạy ở vùng xa lại nhiều hơn, có hơn hai trăm người, nhưng sàng chọn phân nửa.
Có lẽ vì kỳ nghỉ đông ngắn, hơn nữa chống lạnh thì chỉ cần mặc nhiều là được, còn chống nóng thì cho dù không mặc cũng vô dụng.
Đợi thêm một lúc thì người đã tập hợp khá đủ, giáo viên dẫn đầu bắt đầu điểm danh gọi từng người lên xe.
Nguyễn Kiều đăng ký khá sớm nên lúc điểm danh cũng xem như sớm, sau khi cô trả lời thì đẩy hành lý đến trước xe đặt hành lý.
Cô thu tay cầm lại, vào lúc cô chuẩn bị xách hành lý vào gầm xe thì có một cánh tay
//
window.__mirage2 = {petok:"cd284b94738ab20959388236b8451b4566ef268c-1587304430-86400"};
//]]>