Hôm kết thúc cuộc thi, diễn đàn Nam Đại liền có bài đăng nói về chuyện kỳ thi nói tiếng Phổ thông.
Chủ bài đăng miêu tả rất sinh động, khu bình luận cũng toàn là ha ha ha, có thể nói là khá tức cười.
Lâm Trạm chỉ rõ họ tên Nguyễn Kiều, khiến cho ngày thứ hai đi học, lớp 5 Trung Văn đã truyền đi mấy lượt, thậm chí có cả giáo viên cũng biết, đến giờ học gọi Nguyễn Kiều trả lời câu hỏi nhân tiện lấy chuyện này ra chọc cô.
Sau khi kỳ thi Tiếng phổ thông kết thúc, mấy ngày liền Nguyễn Kiều không để ý tới Lâm Trạm.
Thật sự là…… mất hết mặt mũi.
Lâm Trạm còn cảm thấy mình rất vô tội, chỉ là ngẫu hứng phát huy, lúc đó không khống chế được.
Hai người vùng vằng náo loạn vài ngày, nhân dịp không có tiết, cùng nhau ra ngoài ăn rồi đi dạo một lúc, rồi lại làm hòa như không có việc gì.
***
Gần đây Chu Lộc trở về trường học cũng là chuyện kỳ lạ, mấy tiết khác cô ấy đều hờ hững không quan tâm, chỉ có tiết tiếng Anh là chưa bao giờ từ bỏ.
Mặc dù không đi học nhưng cô ấy cũng không rời khỏi trường, phần lớn thời gian nếu không phải ở phòng để ngủ thì chính là ở phòng tự học làm bài.
Cô ấy nghe nói thành tích tiếng anh của Nguyễn Kiều không tệ, còn nhờ Nguyễn Kiều đến phòng tự học bổ túc cho cô ấy.
Hiếm khi trông thấy bạn cùng phòng tích cực vươn lên thế này, đương nhiên Nguyễn Kiều không phản đối đồng ý liền.
***
Trưa thứ sáu.
Nguyễn Kiều và Lâm Trạm cùng đến căn tin ăn cơm.
Canh xương rong biển vừa được lấy ra từ nồi sành lớn nên còn rất nóng, Nguyễn Kiều lấy muỗng chậm rãi múc.
Anh lựa cà rốt ra từ thịt băm hương cá (Yuxiang shredded pork).
Chọn sạch sẽ một dĩa đồ ăn xong, anh đẩy thịt băm đến trước mặt Nguyễn Kiều, Nguyễn Kiều cũng tiện tay đẩy canh xương rong biển đã bớt nóng đến trước mặt Lâm Trạm.
“Ăn canh đi, không còn nóng nữa đâu.”
Lâm Trạm không nhúc nhích, lười nhác chống cằm, nhìn Nguyễn Kiều chằm chằm, “Đút anh.”
Nguyễn Kiều trừng anh, làm bộ muốn bưng canh về.
Thích ăn mà không ăn!
Lúc này Lâm Trạm mới vội cản lại, anh vừa múc canh vừa nhìn Nguyễn Kiều, “Ơ, tuần này em có về nhà không?”
Nguyễn Kiều gật đầu, “Cũng hơn một tháng chưa về rồi, em phải về đổi chút bộ quần áo mỏng sang đây, rồi còn phải thay drap giường, mền, hơn nữa ngày mai em phải đến Sùng An gác thi.”
“Hôm nay em đi hay là ngày mai.”
“Ngày mai đi, đến gác thi luôn sau đó mới về nhà.”
Lâm Trạm buông muỗng xuống, “Vậy tối nay ra ngoài chơi nhé?”
Nguyễn Kiều không chút suy nghĩ trực tiếp lắc đầu, “Tối nay em phải đến phòng tự học với Chu Lộc, đã hẹn rồi.”
Lâm Trạm mỉm cười: “Cậu ấy rảnh rỗi giả vờ tích cực hả, chiếm lấy bạn gái của anh đã được anh đồng ý chưa?”
Nguyễn Kiều gắp cho anh một miếng thịt xào, giọng nói hơi bất đắc dĩ, “Cậu ấy nghiêm túc thật đấy, mỗi ngày đều làm một bài đọc, sau đó học thuộc 50 từ vựng, còn xem ngữ pháp gì đó nữa, anh đừng có nói xấu người ta đó?”
Lâm Trạm vẫn là dáng vẻ không muốn nói chuyện.
Nguyễn Kiều nói tiếp: “Thật ra em hơi tò mò, sao cậu ấy lại bắt đầu tích cực thế này…? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh nên học hỏi cậu ấy đi.”
“Học ai? Chu Lộc à?” Lâm Trạm cười xùy, “Cậu ấy muốn theo đuổi đàn ông, anh học theo cậu ấy làm cái gì chứ.”
……
Nguyễn Kiều đang ăn rau xanh, từ từ, hình như có chỗ nào đó không đúng!
Chiếc đũa cô đang cầm suýt chút nữa bị dọa rơi xuống, cô nhìn Lâm Trạm, lặp lại câu hỏi một lần nữa: “Theo đuổi con trai…?
Lâm Trạm nhướng mày.
Nguyễn Kiều mông lung, “Cậu ấy không phải… cậu ấy không phải cái kia sao…”
“Cái nào?” Lâm Trạm nhất thời không hiểu cô kinh ngạc cái gì.
Nguyễn Kiều nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý mới nhỏ giọng nói: “Chính là bách hợp.”
Lâm Trạm sửng sốt vài giây, “Em nói cậu ấy đồng tính luyến ái à.”
Nguyễn Kiều vội đạp lên chân anh ở dưới bàn, “Anh nhỏ giọng chút!”
Lâm Trạm cảm thấy khôi hài, “Ai nói với em là cậu ấy đồng tính luyến ái, tuy có rất nhiều cô em theo đuổi cậu ấy, nhưng cậu ấy thẳng đến không thể nào thẳng hơn được nữa, nếu cậu ấy là les thì anh có thể để em ở cùng phòng ngủ với cậu ấy lâu như vậy à, hái mất cây nấm của nhà anh thì sao?”
Nguyễn Kiều nghe xong hoàn toàn mông lung.
Chính là cô ấy…… sao có thể?!
Nguyễn Kiều nhớ lại lúc trước, Chu Lộc quả thật có loại khí chất T, hơn nữa học kỳ trước lúc vừa mới khai giảng, Trần Dương Dương ở phòng ngủ nói Chu Lộc là đồng tính nữ, hồi cấp ba rất nổi tiếng.
Như vậy xem ra, tất cả đều do ấn tượng ban đầu của mình đối với cô ấy.
Nguyễn Kiều xoa đầu, may mà lúc nãy được biết chuyện này, cô vẫn hơi lo lắng ở chung phòng ngủ với Chu Lộc có thể xảy ra vấn đề gì không, cho nên vẫn luôn khách khí, không dám nói nhiều với cô ấy.
Đây là một hiểu lầm to lớn.
Thấy vẻ mặt Nguyễn Kiều không rõ ra làm sao, Lâm Trạm tiếp tục nói: “Từ nhỏ anh và cậu ấy đã là láng giềng, sau đó nhà kế bên có một nam sinh thích học chuồn đi mất, trước kia mọi người chơi chung với nhau, cậu ta học rất giỏi, hiện giờ đang ở nước Anh.”
Nguyễn Kiều hỏi: “Chu Lộc chính là muốn theo đuổi cậu ta sao…”
Lâm Trạm nhíu mày ngầm thừa nhận.
“Vậy có phải cậu ta rất tuấn tú không?”
Dù sao Chu Lộc đẹp như vậy, nam sinh trông như thế nào mới có thể lọt vào mắt cô ấy chứ.
Lời này khiến Lâm Trạm nghe xong liền không vui, anh lấy đũa gắp ớt cho Nguyễn Kiều, “Nói gì thế, sao có thể đẹp trai bằng anh chứ, tên nhóc Trình Dự kia, hừm.”
Nguyễn Kiều thấy anh còn ganh đua so sánh với cả người ở nước Anh, không nhịn được bật cười.
Lâm Trạm lại gắp ớt cho cô, đổi đề tài, “Đúng rồi, em vừa mới nói gì, ngày mai phải đi Sùng An gác thi à?”
Nguyễn Kiều gật đầu, “Chủ nhật tuần này lớp 10 ở Sùng An kiểm tra tháng, chủ nhiệm lớp trước kia hỏi trong nhóm có ai học ở Nam Thành rảnh rỗi có thể qua đó không, hình như còn cấp 100 đồng 1 ngày nữa đấy. Em nghĩ lâu rồi chưa về Sùng An, đúng lúc rảnh rỗi nên có thể đi chơi một chút.”
Cô khựng lại, “Đúng rồi, anh có rảnh không, có thể đi cùng với em không, hình như còn thiếu người, một trường thi cần có hai giám thị, anh có thể đến cùng trường thi với em.”
Lâm Trạm cảm thấy rất thú vị, “Được, vừa được coi thi vừa có tiền, nhất định phải đi chứ.”
“Vậy ngày mai thức sớm một chút, tối nay đừng lêu lổng bên ngoài đó.”
Lâm Trạm: “Ăn ớt của em đi.”
***
Sáng thử bảy, Nguyễn Kiều và Lâm Trạm mua hai ổ bánh mì ở quảng trường Ánh Tuyết xem như là bữa sáng rồi xuất phát đến trường trung học Sùng An.
Tỉnh Bình Nam là tỉnh lớn về giáo dục, người nhiều, trình độ giáo dục cũng dẫn đầu toàn nước.
Nam Thành là thành phố tỉnh lị của tỉnh Bình Nam, đương nhiên phải thể hiện tiêu chuẩn cao nhất của tỉnh.
Từ trường công lập cấp hai đầu tiên xây dựng đến trường cấp hai thứ 39, trường tư nhân cũng nhiều không đếm xuể, ở đây có năm trường cấp ba được xưng là năm trường nổi tiếng của Nam Thành.
Sùng An, Dương Thăng, Túc Đức, ba trường này là của tư nhân, còn có Nhất Trung, Nhị Trung của công lập.
Sùng An, Túc Đức là một phần của tập đoàn giáo dục Sùng Đức.
Dương Thăng khá đặc biệt, mọi người đều cảm thấy nó là trường quý tộc, bởi vì nó không hề theo quy trình tuyển
//
window.__mirage2 = {petok:"00837f031c77c85aea9965546bcbbeb543aac295-1586410930-86400"};
//]]>