Mặt Nguyễn Kiều thoáng cái ửng đỏ ngượng ngùng.
Cháu nhỏ đang nghịch điện thoại ở bên cạnh nhìn cô, ló đầu sang hiếu kỳ nói: “Dì Kiều Kiều ơi, mặt dì đỏ rồi kìa.”
Nguyễn Kiều khẽ xoa quả đầu nấm của cháu nhỏ, xoay mặt cậu bé lại, “Trẻ con không được nói bậy!”
Cô vừa nói xong thì điện thoại run lên hai tiếng.
Nút quay trở về nhóm xuất hiện số 1, có người gửi tin nhắn cho cô.
Nguyễn Kiều bấm quay lại, nhưng phát hiện là Lâm Trạm đang gửi tin nhắn riêng cho cô.
[Đối phương chuyển cho bạn 520.00]
Ớt Chỉ Thiên: [Không gửi tiền lì xì nhiều được, chỉ có thể chuyển khoản.]
Mặt Nguyễn Kiều càng đỏ hơn, cô không muốn nói gì, vốn định ngó lơ tin nhắn này, giả chết.
Nào ngờ bé nhóc đầu nấm tay mắt lanh lẹ, vươn bàn tay mập mạp ra, nhấn lên mặt điện thoại.
Đã nhận rồi!
Nguyễn Kiều không phản ứng kịp, bèn sững sờ nhìn màn hình điện thoại.
Bé nhóc đầu nấm thu tay, chống cằm, giọng nói còn non nớt: “Dì Kiều Kiều, đây là bạn trai của dì à? Chuyển khoản cho dì 520 kìa.”
!!!
Nguyễn Kiều khiếp sợ.
Nhưng cô nhanh tay, vội vàng đưa tay che miệng tên nhóc.
Cũng may không có người chú ý tới họ.
Nguyễn Kiều che một lúc thì từ từ buông tay ra.
Cô trừng mắt nhìn tên nhóc, nhỏ giọng đe dọa: “Trẻ con không được nhìn bậy nói bậy! Nếu không thì tối không có sủi cảo để ăn!”
Bé nhóc đầu nấm với vẻ mặt cạn lời, đưa bàn tay nhỏ bé ra, có chút ghét bỏ nói, “Dì Kiều Kiều, con sáu tuổi rồi…”
Nguyễn Kiều tỏ vẻ hung dữ, tiếp tục trừng cậu bé: “Sáu tuổi giỏi lắm à, con hay quá há, ai bảo con nhận tiền chuyển khoản hả!”
Bé nhóc đầu nấm hoàn toàn không chịu được đe dọa của cô, chống má hỏi: “Dì Kiều Kiều, dì không muốn nhận à? Anh ấy còn không phải là bạn trai của dì sao? Dì đang lạc mềm buộc chặt à?”
!!!
Ba câu hỏi liên tiếp, Nguyễn Kiều bị hỏi đến mờ mịt.
Cô khó tin bắt đầu nghiêm túc nhìn bé nhóc đầu nấm, rốt cuộc giáo viên dạy văn của tụi nhỏ đã dạy những gì thế…
Cô đưa tay, khẽ véo lỗ tai của tên nhóc.
“Bộ con hiểu biết nhiều sao, sáu tuổi chỉ biết nói lạt mềm buột chặt, biết bốn chữ này viết thế nào không?”
Bé nhóc đầu nắm thản nhiên lắc đầu: “Không biết ạ.”
Nhưng cậu bé vẫn rất hùng hồn, lấy mình làm ví dụ: “Nhưng lớp tụi con có một bạn nữ, rõ ràng là thích con, nhưng mà lúc nào cũng hung dữ với con, con đưa sữa cho bạn ấy mà bạn ấy cũng không uống.”
???
Cô theo bản năng hỏi: “Sao con biết bạn ấy thích con?”
Bé nhóc đầu nấm vừa ghét bỏ, vừa làm dáng khoanh tay, “Con còn không biết sao, bạn ấy viết tên của con lên sách đấy ạ.”
…
Mấy đứa nhỏ bây giờ muốn tạo phản sao?
Nguyễn Kiều cảm thấy mình cần sự yên tĩnh, cô trả lời tin nhắn Lâm Trạm, rồi quay đầu cảnh cáo tên nhóc.
“Người vừa gửi lì xì là chị em tốt của dì, con đừng có nói bậy với người lớn đấy.”
Bé nhóc đầu nấm ngưỡng cổ hừ hừ hai tiếng, sau đó vươn bàn tay nhỏ ra, “Dì Kiều Kiều, muốn kín miệng thì phải có phí kín miệng.”
Sau đó cậu bé nâng cằm, giả vờ suy xét một lúc, thương lượng với Nguyễn Kiều, “Thế này đi, dì cũng gửi tiền lì xì cho con đi, con không có tiền, không thể gửi lì xì cho bạn của con. Ôi.”
Nhóc thúi thế này mà còn muốn gửi lì xì lớn gì chứ!
Nguyễn Kiều bị chọc giận đến tức cười.
Nhưng bé nhóc đầu nấm vẫn mặt nghiêm túc tiếp tục nói blabla không ngừng với cô.
Cô chịu thua, cùng bé nhóc đầu nấm mải miết trêu đùa điện thoại với nhau.
Đúng lúc này, bên ngoài bắt đầu vang lên tiếng pháo hoa trên không trung, tiếng nổ bùm bùm vang dội, Nguyễn Kiều theo bản năng cúi đầu nhìn thời gian.
Bất chợt đã sắp đến 0 giờ rồi.
Trên TV cũng truyền đến tiếng của MC và khán giả đếm ngược: “5, 4, 3, 2, 1!”
Khoảnh khắc này tiếng vang ở bên đây đã lên cao nhất, vén rèm cửa sổ lên là pháo hoa sáng chói rực rỡ.
“Năm mới vui vẻ!”
Khoảnh khắc này, dường như cả thế giới đều đang nói câu này.
Nguyễn Kiều đang vui vẻ chìm đắm trong tiếng pháo hoa, click mở tin nhắn giọng của Lâm Trạm gửi tới lúc 0 giờ đúng, cũng là một câu, giống như người đang ở ngay trước mắt, khóe miệng cô cong lên mang theo ý cười.
“Năm mới vui vẻ!”
Nguyễn Kiều đến bên cửa sổ, quay một đoạn clip pháo hoa rồi gửi cho Lâm Trạm.
Có người thúc giục cô đến phòng bếp giúp nấu sủi cảo, Nguyễn Kiều lên tiếng trả lời, sau đó gửi tin nhắn cho Lâm Trạm.
Sadako không quên người đào giếng: [Tớ đi nấu sủi cảo trước.]
Ớt Chỉ Thiên: [Sủi cảo? Tớ cũng muốn ăn.]
Nguyễn Kiều nhìn, bất giác khẽ cong khóe miệng, cất điện thoại vào trong túi, không để ý tới anh nữa.
Mọi người ăn sủi cảo xong, có người tiếp tục chơi bài poker hoặc chơi mạt cược, có người đã buồn ngủ, cũng không đón giao thừa nữa mà trực tiếp đi ngủ luôn.
Nguyễn Kiều đang thu dọn bát đũa, nào ngờ bé nhóc đầu nấm ăn xong một chén này, còn ồn ào nói không đủ muốn ăn thêm, níu chặt vạt áo Nguyễn Kiều không ngừng lảm nhảm bảo cô nấu tiếp.
Nguyễn Kiều dửng dưng ngó lơ.
Bé nhóc đầu nấm rất thông minh, thấy Nguyễn Kiều không để ý tới mình, bèn tỏ vẻ đáng thương đến tìm Tống Minh Chiêu.
Tống Minh Chiêu rất nhanh đã lên tiếng.
Nguyễn Kiều đành chịu, buộc lòng phải đun nước nấu sủi cảo cho bé nhóc đầu nấm.
Đợi đến khi nước sôi thì có điện thoại.
Nhìn thấy màn hình hiển thị, Nguyễn Kiều khựng lại.
Giờ này anh còn gọi điện thoại tới làm gì.
Cô ấn nút nghe: “Alo?”
Giọng ở đầu điện thoại bên kia vẫn dửng dưng, “Quả Hồng muội muội, ra đây thử xem.”
???
Nguyễn Kiều không nghe hiểu, hỏi lại: “Gì thế?”
“Tớ ở bên nhà cậu này.”
!!!
Nguyễn Kiều ngẩn người.
Lâm Trạm lại thúc giục nói: “Cậu mau ra đây đi, điện thoại tớ sắp hết pin rồi.”
Nguyễn Kiều bỗng chốc tim đập dồn dập, sau khi ngắt điện thoại, cô vịn cửa phòng bếp ló đầu ra nhìn, người trong phòng khách vẫn không ít.
Cô khẽ cắn môi.
Nguyễn Kiều đột nhiên lanh trí.
Cô quay đầu lại, đi đến gõ vào chén của bé nhóc
//
window.__mirage2 = {petok:"b3ce3501c1378e7baa5a493204918c457203d621-1585068102-86400"};
//]]>