Thành phố London trong tháng 9 im lìm tựa như Naples trong tháng 7. Đã không còn cảnh người dân ra đường Oxford tận hưởng thú vui mua sắm hay dạo chơi trong các công viên suốt nhiều giờ liền.
Căn hộ của Easterbrook không đóng cửa trong thời gian này. Tuy nhiên Elliot cảm thấy nó thậm chí nườm nượp người ra vào kẻ từ khi anh từ Southamton trở về. Những người giúp việc giải thích rằng dù dì Henrietta và anh họ Caroline đã về sống tại điền trang Easterbrook của Aylesbury họ vẫn giữ phong cách sống của những Huân tước.
Elliot cho rằng anh trai của mình đang cố thu mình sau những rắc rối gặp phải với phụ nữ. Đó là những tháng ngày đã đi qua cuộc đời anh thậm chí trước cả khi anh gặp Christian.
Anh tìm lại cảm giác quen thuộc với ngôi nhà và quen với sự phục vụ của một đầy tớ luôn sẵn sàng thực hiện mọi yêu cầu của anh. Anh đã xa ngôi nhà quá lâu và mọi thứ dường như trở nên xa lạ. Điều đó khiến anh càng cố đi tìm sự thư thái trong mỗi khoảng không, mỗi thói quen từ thủa thiếu thời.
Tuy nhiên tâm trí của anh lúc này lại đang trôi về Phaedra. Nó như một sự pha trộn của niềm hứng khởi khi bắt đầu chuyến du hành và sự thất vọng vào chặng cuối của con đường. Niềm khao khát của anh trở nên vô vọng và ngập tràn trong khổ đau hơn bao giờ hết khi anh không thể ở bên cô. Và anh chỉ có thể để gió cuốn đi mọi nỗi niềm.
Mặc cho những buồn bực đang đầy ắp trong lòng họ, chẳng có sự thay đổi mới mẻ nào cho tới tận buổi chiều hôm đó tại Naples. Đó cũng là lý do tại sao từ đó họ không bao giờ nhắc tới cuốn hồi ký của Richard hay anh không bao giờ nhận được một lời hứa nào từ cô nữa. Không có những lời nói tự đáy lòng, không có sự thống nhất về tình yêu họ dành cho nhau và thậm chí không có cả lời đề nghị duy trì mối quan hệ tình bạn.
Anh đã rời bỏ cô, để cô lại một mình đơn độc trong một căn hộ nhỏ gần Aldgate. Anh đã cưỡi ngựa đi mà không hề chắc chắn rằng liệu cô có muốn quay trở lại hay không.
Anh rót một chút rượu Brandy và đi vào phòng mình. Anh mở tập giấy tờ và ngồi trong phòng khách. Dường như anh đã bắt đầu quên đi những thăng trầm trong cuộc đời cho đến tận khi người phục vụ xuất hiện và khuấy động lại chúng. "Nam tước muốn ngài ăn tối cùng ông ấy tối nay."
Anh đã định từ chối. Tất nhiên sẽ không thể tránh được một cuộc nói chuyện mà anh trai anh mong đợi từ lâu, nhưng anh có thể tưởng tượng ra sự tức giận điên cuồng của chính Christian và tốt hơn hết là không để nó xảy ra. "Nói với anh ấy là ta sẽ đến."
"Em nói rằng em sẽ đến dự bữa tối?"
Giọng nói đó khiến Elliot giật mình. Nó ở ngay đâu đây bên cạnh anh. Và sau đó Christian xuất hiện, ông ta nhìn chăm chú vào đống giấy tờ để trên bàn.
Elliot lục tìm chiếc đồng hồ để trong túi.
"Đừng quấy rầy em, mới chỉ hơn 10 giờ thôi mà."
Christian đi từ đằng sau và lật mở trang sách. "Nó chẳng đáng để làm đâu, Elliot. Việc tính khí Hayden trở nên thất thường chẳng có gì là hay ho thú vị cả. Nhưng ít nhất người vợ mới của anh ta sẽ tìm ra cách chữa trị cho anh ta. Nếu như bây giờ em tỏ ra quan tâm thái quá như vây..." Elliot nhìn chằm chằm xuống dưới đất. "Tại sao em lại cười?"
"Em thấy thật nực cười khi anh miêu tả Hayden như một người kì cục và lập dị."
"Em không thấy cách ứng xử của anh ta kì cục thế nào khi anh ta tiến hành những nghiên cứu về toán học ư? Mùa xuân năm ngoái Hayden đã chìm đắm trong một cuộc sống khép kín cùng bệnh tật vây quanh. Và đó cũng chẳng phải là lần đầu tiên anh ta như thế."
"Anh ấy cũng không lạ thường hơn anh là mấy đâu. Và em thậm chí không dám chắc là em có khác anh ấy hay không nữa."
"Nếu em không trở thành người quái dị thì em cũng sẽ là một kẻ thô lỗ mà thôi. Ta hy vọng sẽ nhìn thấy em trong bữa ăn tối. Ta thậm chí đã chuẩn bị xong trang phục rồiThực lòng mà nói nếu ông ta sửa lại cổ áo, chải mái tóc dài thì cũng được coi là đã ăn vận tươm tất. Tuy vậy, ông vẫn không khoác áo choàng và chân ông thì ông để trần.
Christian đi dạo vòng quanh nhà. Rồi ông thả mình vào chiếc ghế bọc và chỉ vào một cái bàn gần đấy. "Ta mang đến một đĩa thức ăn và chút rượu. Ta nghĩ rằng một bữa ăn tươm tất sẽ là sự đền bù thích đáng cho em sau một chuyến đi dài. Ta không nghĩ rằng em đã lãng phí thời gian khi gặp ta, nhưng thực sự ta đang quá bận."
Ellio đứng dậy mang đĩa thức ăn và cốc rượu quay trở lại ghế. "Trông anh khoẻ mạnh và thật cân đối chứ không quá gầy guộc như khi em ra đi."
Christian duỗi dài chân ra và bắt chéo chúng lại. "Ta đang trong quá trình trở thành một vận động viên chuyên nghiệp. Quyền anh và chèo thuyền chẳng hạn. Ta tham gia đấu kiếm ba lần một tuần. Nó có vẻ là một việc làm vô bổ nhưng thực tế chẳng còn sự lựa chọn nào khác."
Elliot nếm chút gà trống thiến. Tài nấu ăn của Easterbrook thật cừ và món thịt gà dậy mùi thơm phức. Nó thật đậm đà so với những món ăn vùng biển. "Em không hiểu điều gì đang ép buộc anh nhưng trong suốt một tháng vừa rồi anh dường như chẳng làm được điều gì khả dĩ cả."
Christian ngồi bật dậy và đánh hơi khắp các giá sách. Ông ta tìm ra bao xì gà và hút một điếu. "Ta hy vọng sẽ sớm được tham dự một cuộc đấu kiếm. Luyện tập trong môi trường của quân đội là cách chuẩn bị tốt nhất cho điều đó."
Christian lộ ra vẻ mãn nguyện khi châm lửa hút một điếu xì gà. Có lẽ ông ta muốn ngầm thông báo mình đang luyện tập quyền anh và đấu kiếm để chuẩn bị cho trận đấu.
"Người nào đã bị anh xúc phạm danh dự nặng đến mức đã phải thách đấu cùng anh?"
"Ta hy vọng sẽ gặp được một thử thách thật sự, không chỉ là một cuộc thách đấu giản đơn." Và bằng một bộ dạng lười biếng Christian gạt điếu xì gà. "Cô em họ trẻ trung của chúng ta Caroline đã nhận được lời cầu hôn của Suttonly, người mà vì một vài lý do đã có một mối quan hệ không lấy gì tốt đẹp với Hayden và điều đó ta cũng không được rõ lắm. Ta có nên nói tiếp không?"
"Tất nhiên là có rồi."
"Thời gian đầu tiên cô ta đã thực sự đắm say anh trai Suttonly. Tuy nhiên chỉ có dì Henrietta là ủng hộ cô gái. Bây giờ họ lại cho phép Suttonly tiếp tục theo đuổi cuộc chinh phục của mình sau khi Hayden đã cố gắng dẫm nát mối tình lãng mạn vừa mới nhen nhóm. Hayden đã thông báo cho dì Hen rằng nếu Caroline lấy Suttonly, cô ta sẽ không bao giờ được chào đón trong ngôi nhà đó nữa." Ông ta rít một hơi dài. "Người anh em của chúng ta thật bạo mồm, bởi đó là ngôi nhà của ta. Tuy nhiên anh ta đã thuyết phục được dì Hen một cách toàn diện và cẩn thận đến nỗi ta không muốn chỉ ra nữa."
Christian, em e rằng anh đang nói tới điều gì đó không can dự gì đến mọi người từ khi gia đình đó chuyển xuống Aylesbury. Những lời giải thích dài dòng của anh cho thấy rằng giọng điệu mới của anh đang ngày càng đậm nét rồi."
"Ta đang điểm lại những tin tức chính của gia đình, em thiếu kiên nhẫn quá."
"Anh có thể quay trở về đề tài buổi đấu kiếm được không?"
"Hayden cảnh báo Suttonly nên bỏ cuộc và điều này làm Caroline khóc rất nhiều. Dì Hen và Alexia đã đưa cô về vùng quê những mong cô nguôi ngoai. Và Suttonly đã rời bỏ thị trấn. Thật dễ dàng để đoán biết điều gì sắp xảy ra."
Điều duy nhất dễ dàng nhìn thấy với Elliot là Christian đã không đề cập nhiều về vấn đề này trong vòng tám tháng. "Lạy chúa, hãy giải thích cho thật rõ ràng."
"Viscount Suttonly không từ bỏ mục đích anh ta đã theo đuổi. Nó thuộc về lòng tự trọng. Anh ta sẽ thuyết phục cô ấy bỏ trốn. Hayden sẽ đuổi theo họ và tóm lấy họ trước khi hôn lễ được tổ chức, nhưng dù thế nào mọi chuyện vẫn sẽ cứ xảy ra. Hayden sẽ không bao giờ chấp nhận Suttonly. Dì Hen sẽ ngất xỉu, Caroline sẽ bị huỷ hoại, và ta sẽ thách đấu với Suttonly."
"Tại sao lại không để Hayden một mình thách đấu với hắn, Hayden là người giám hộ đáng tin cậy."
"Ta không thể để thế được. Nếu Hayden bị giết Alexia sẽ trở thành một goá phụ với đứa con còn đang nằm trong bụng."
"Alexia đã có mang ư?"
"Đó lại là một tin tức khác." Nói đoạn ông ta lại thả người xuống ghế và gạt tàn thuốc. Thật bất ngờ ông ta trở thành một người mở. "Nào, bây giờ hãy kết thúc câu chuyện đó đi. Hãy kể cho ta biết về chuyến du hành của em."
Elliot ăn thêm phần thịt của mình, nhai những miếng to và uống cạn cốc rượu. Mí mắt của Christian cụp thêm một chút như chứng tỏ sự sành ăn của mình.
"Em tìm thấy Blair nhờ vào địa chỉ mà Alexia đã đưa cho em."
"Cô ấy có giữ bên mình những quyển hồi ký không?" "Không, nhưng cô ấy sở hữu chúng.Chúng ta có thể chắc chắn về điều đó."
"Nó trị giá bao nhiêu?"
"Thật đáng tiếc, cô ấy không đồng ý giá mà chúng ta đưa ra."
Không khí vui vẻ mà Christian định đem đến cho căn phòng đã biến mất. "Em đã đưa giá bao nhiêu?"
"Em không đưa ra giá cụ thể. Cô ta bị phân vân bởi những lời góp ý chẳng đáng giá một xu."
"Mọi người đều có thể bị phân vân bởi những lời như vậy. Đó là lý do tại sao em không nên chỉ đưa ra một giá cả mơ hồ như vậy. Hãy đưa ra một mức giá cụ thể. Và phải là một khoản lớn.Và người ta sẽ không thể có thời gian để băn khoăn nữa bởi họ đang mải tính xem sẽ nên mua gì với món lời khổng lồ ấy."
"Không một khoản nào có thể là phù hợp với cô cả. Cô ta đã hứa với người cha lúc hấp hối rằng sẽ cho xuất bản cuốn sách của ông. Cô ta có nhiệm vụ thực hiện nó."
Christian gạt bỏ ý nghĩ về nhiệm vụ của Phaedra bằng một cái gảy nhẹ vào đống tàn thuốc. "Vậy chúng ta phải làm theo một cách khác. Bản viết tay đang ở chỗ nào?"
"Cô không mang theo nó bên mình, em cho rằng nó ở đâu đây ngay tại London này."
"Sẽ không quá khó để tìm ra chúng. Cô ta không lấy gì làm giàu có. Nó chắc phải ở tại nhà cô ta hay ở một bữa tiệc nào đó, nhà bạn bè hoặc chí ít cũng là ở nhà luật sư cô ấy." Christian trầm tư suy nghĩ: "Khi nào cô ta sẽ quay trở về nhà, còn có bao nhiêu thời gian nữa?"
Elliot cân nhắc và nói dối: "Cô ấy đã quay về rồi, cô đi cùng trên một chuyến tàu với tôi."
Sự chú ý của Christian dồn vào đốm lửa lập loè trên điếu xì gà. Sau đó chúng nhanh chóng chuyển sang Elliot. Đó là ánh nhìn của một con diều hâu biết tường tận mọi thứ tồn tại trên mặt đất.
Ông ta đứng dậy. "Em đã cố gắng hết sức, ta chắc là như vậy. Tuy nhiên bây giờ vấn đề đó sẽ là công việc của ta."
Elliot cũng đứng bật dậy. "Không, anh không thể. Anh phải tránh xa cô ấy. Anh sẽ không thể làm gì để ép buộc cô ấy được đâu."
Christian dò xét nhìn Elliot, tìm kiếm, băn khoăn và sau cùng đã phát hiện ra.
"Quỷ tha ma bắt, cô ta đã quyến rũ em."
"Không, cô ấy không thế. Không hẳn là như vậy."
"Dù sự việc có thế nào đi nữa thì sự thật vẫn là cô ta đã đánh gục em. Trong lúc em còn đang mải tận hưởng hương vị ngất ngây của một cô thiếu nữ, em có bao giờ để ý tới hương vị nào thực sự em mong muốn nhất? Một người đàn bà biết được người tình cưng chiều sẽ rất dễ tuân theo những gì người yêu cô ta yêu cầu."
"Không được nói về cô ấy bằng một giọng như vậy, chết tiệt thật."
"Vậy ta nên nói về cô ta như thế nào đây? người yêu hay cô chủ của em?" Điệu bộ của ông ta trông thật dữ tợn. "Ta đánh cược rằng cô ta chưa từng bao giờ mang tới cho em cơ hội để em thể hiện tình yêu của mình. Đó chính là lý do tại sao em lại đánh mất mình trong cái thế giới xưa cũ ấy. Sự thật mà em phát hiện ra thậm chí còn vững chắc và đáng tin cậy hơn những gì em sắp phải đối mặt tại đây."
Họ không quát tháo, la hét nhưng giọng nói của họ xé toạc không khí và dường như chỉ để hướng về phía nhau.
"Nếu bất kỳ ai trong chúng ta biết được tại sao nó xảy ra người đó chắc sẽ phải là anh Christian à. Quỷ thần ơi, anh định chôn vùi cả cuộc đời tại n
"Ta không ở đó vào giờ phút này, ta cũng sẽ vẫn không ở đó cho đến khi mọi việc được sắp đặt đâu ra đấy."
Câu nói đó thoạt đầu không nhằm mục đích đe doạ nhưng khi nó được thốt ra từ miệng của Christian, nó dường như đã mang màu sắc doạ dẫm. Trong cơn tức giận của mình, nam tước Easterbrook trông càng lúc càng dữ tợn.
"Cô ta không thờ ơ với dòng họ của chúng ta," Elliot nói, cố gắng làm cho giọng nói trở nên thuyết phục hơn nhằm thu hút sự chú ý của người anh. "Cô ấy cũng sẵn sàng một mình thương lượng với chúng ta."
"Chỉ thương lượng với một mình em?"
Trên thực tế công việc đó dành cho Alexia. Và Elliot cố gắng giải thích nội dung cuốn hồi ký và lý do tại sao cha của họ không được đề cập đến trong đó. Anh miêu tả cuộc gặp mặt không lấy gì làm thích thú với Merrweather.
Christian lắng nghe không có vẻ gì là hào hứng: "Merriweather là một thằng ngốc."
"Lòng tự trọng không cho phép ông ta nói dối, và anh đã đang phớt lờ điều gì đó khi nghĩ về ông ấy."
"Bây giờ em là nhà bảo trợ cho Merriweather giống như những gì mà cô Blair đã làm? Không, em không thể làm việc đó thay cô ta. Niềm tin của cô ta đặt cả vào một tình yêu tự do. Cô ta có quyền trông đợi vào người đàn ông mà cô ta yêu quý."
Elliot chờ đợi thêm những phản ứng liên quan tới sự nghi ngờ của Merriweather và những ám chỉ khi họ nói về cha của mình: sự thù hận, sự giận dữ điên cuồng...Thay vào đó anh trai của anh giữ một vẻ vô cảm và bình tĩnh đến đáng nghi ngờ.
"Chết tiệt thật, em biết sự thật."
Elliot nói đầy ngạc nhiên thích thú: "Anh biết việc ông ta làm?"
"Ta chẳng biết gì cả."
"Và sau đó anh biết cách để tìm ra chúng."
"Ta không muốn tìm và cũng không cần ông ta nếu cô Blair đã huỷ bỏ đoạn viết đó đi rồi. Nếu cô ấy vẫn chưa làm việc đó và Merriweather giữ vững niềm tin, chúng ta sẽ có nhiều việc để làm hơn là chỉ nói chuyện tào lao đấy."
"Nếu điều đó không phải là sự thật thì sẽ chẳng có gì để lo sợ cả, cũng chẳng có gì cho chúng ta tìm kiếm nữa. Em nghĩ việc đầu tiên chúng ta nên làm là tìm kiếm xem liệu chúng có phải là sự thật hay không"
"Ta nhắc lại, ta không muốn tìm hiểu bất cứ điều gì cả."
"Christian, đó không thể là sự thật."
Christian bước ra cửa: "Một anh chàng mới lý tưởng làm sao. Nhưng thực tế em sẽ không thể hiểu ông ta kĩ càng được. Còn đối với cô Blair, ta sẽ nương nhẹ cô ta vì tình cảm uỷ mị em dành cho cô ấy. Tuy nhiên có thêm rất nhiều người cũng muốn có cuốn hồi ký đó. Cô ta chắc cũng không dễ dành gì để bỏ bùa mê cho tất cả những gã đàn ông trong mọi gia đình."