Một người đàn ông có dính dáng đến một tội lỗi nào đó luôn muốn che dấu bản thân dù là khi đó anh ta đang điôi giày tốt nhất.
Để che đậy mình, huân tước Elliot Rothwell quay trở lại căn nhà của gia đình ở London. Anh như một người đàn ông trẻ tuổi đang dạo chơi hít thở bầu không khí trong lành trong một đêm tháng năm đẹp với những làn gió thoang thoảng.
Bước qua ngưỡng cửa, anh không tiến tiếp nữa mà cất lời chào hỏi. Người em út cao, đẹp trai của hầu tước thứ tư Easterbrook - người em ruột được đánh giá là nhã nhặn và hài hòa nhất, Rothwell. Đó là người luôn nở nụ cười ấm áp với mọi người, đặc biệt là đối với phụ nữ.
Mười lăm phút trước, Elliot đã có cuộc nói chuyện chớp nhoáng với bà Falrith ngay khi anh ta quay lại phòng khiêu vũ. Hai giờ trước anh nói về một chủ đề và tâng bốc người phụ nữ khéo léo đến nỗi bà ta quên rằng anh đã xin phép qua chỗ khác rất lâu rồi. Trong giây lát, bà Farlith không còn quan tâm đến thời gian nữa.
Trong khi đang tán tỉnh bà Farlith, Elliot vẫn đảo mắt tìm người anh trai giữa đám đông trong phòng khiêu vũ. Không phải người anh Hayden, người đang cùng cô vợ mới, Alexi tổ chức buổi khiêu vũ này. Anh đang tìm người anh khác, Christian, Hầu tước Easterbrook.
Christian không bao giờ bắt gặp cái nhìn của anh, nhưng đã nhận ra sự trở lại của Elliot trong buổi khiêu vũ. Anh rời đám đông các huân tước từ phía bên kia của căn phòng và đi về phía cửa.
Elliot nhảy một điệu valse với bà Farlith trước khi tiếp tục sứ mệnh của đêm nay. Anh rất áy náy vì đang lợi dụng người phụ nữ này và thầm cảm ơn sự giúp đỡ không chủ tâm của bà ta. Bà Farlith không còn ý thức về thời gian nữa, trong bà lúc này tràn đầy lạc quan. Niềm tự tin của bà về sự hấp dẫn của mình dường như là điềm báo rằng một điều gì đó sẽ xảy ra có liên quan đến hành động của anh đêm nay.
Điệu valse kết thúc, anh lại xin phép lần nữa. Không giống như Christian lặng lẽ bỏ đi, anh nhiệt tình đi lại chào hỏi, nói chuyện trong phòng khiêu vũ cho đến khi anh lén đến bên cô em dâu mới, Alexia.
"Mọi việc đều tốt phải không?", cô hỏi. Cô liếc qua căn phòng quan sát.
"Đó là một thắng lợi, Alexia ạ." Sự thắng lợi về tinh thần và nghị lực, và có thể là một sự thắng lợi của tình yêu.
Alexis từng không mong muốn cùng Hayden kết hôn. Cô không có cha mẹ cũng không có tiền. Cô rất biết mình, không bao giờ học cách che dấu, hay để sự cô đơn đùa giỡn. Nhưng, giờ đây, tại nơi này, cô đang tổ chức một buổi khiêu vũ lớn trong nhà của một hầu tước. Cô đang khoác trên mình trang phục thời thượng cùng mái tóc đen nhánh không chê vào đâu được. Cô gái mồ côi không một đồng xu thực sự đã kết hôn với một người đàn ông yêu cô như anh ta chưa từng yêu trước đây.
Elliot tin tưởng rằng cuộc hôn nhân sẽ tốt đẹp. Alexia cũng mong như vậy. Lịch sử đã chứng minh rằng tình yêu là một cảm xúc nguy hiểm đối với những người đàn ông của dòng họ Rothwell. Tuy nhiên, Alexia khôn ngoan, thực tế sẽ biết cách dùng tình yêu để kìm chế sự nguy hiểm. Elliot nghĩ rằng hẳn là cô đã vài lần chế ngự được sự giận dữ.
Anh đến gặp cô vì ngưỡng mộ sự thành công của đêm nay. Ở góc xa kia của cung điện là một người phụ nữ nhỏ nhắn, xanh xao. Chiếc mũ lông vũ điệu đà tô đậm thêm vẻ đẹp của mái tóc vàng. Mọi lúc, đôi mắt sáng của cô luôn để ý tới sự chú ý của nam giới dành cho cô gái xinh đẹp bên cạnh.
"Sự thắng lợi là của cô, Alexia, nhưng tôi nghĩ cô của tôi muốn mang về nhà giải thưởng lớn nhất trong mùa săn này".
"Cô của ngài, Henrietta hạnh phúc với mùa đầu tiên của Caroline là điều có thể hiểu được. Tuy nhiên, cô ấy bực mình với tôi tối nay vì tôi không mời một trong số những công tước đến buổi khiêu vũ mặc dù cô ấy đã yêu cầu."
Elliot chẳng để ý gì đến sự bực tức của cô mình nhưng lại rất quan tâm đến danh sách các khách tham dự.
"Alexia, tôi không nhìn thấy cô Blair. Không thấy cử chỉ buồn rầu, không thấy mái tóc không chải chuốt của cô ấy. Hayden không cho cô mời cô ấy à?"
"Không phải. Phaedra đang ở nước ngoài. Cô ấy lên tàu hai tuần trước."
Anh không muốn tò mò nhưng... "Cô nói sao, ở nước ngoài ư?"
Đôi mắt của cô ấm áp với sự hóm hỉnh. Cô rất chú ý đến mối quan tâm của anh, điều mà anh không hề muốn.
"Đầu tiên là Naples, rồi sau đó là một chuyến du ngoạn xuống phía Nam. Tôi đã bảo với cô ấy rằng ngài đã nói không nên thăm Italia vào những ngày nắóng của mùa hè, nhưng cô ấy lại muốn khám phá những lễ nghi, lễ hội của mùa đó." Cô cúi đầu xuống bộc bạch. "Tôi tin rằng sự ra đi của cha cô ấy tác động đến cô ấy nhiều hơn cô ấy thừa nhận. Lần gặp cuối cùng với người cha rất xúc động. Nó làm cô ấy đau khổ rất nhiều. Tôi cho rằng cô ấy thực hiện chuyến đi này để lấy lại tinh thần."
Tất nhiên, anh hiểu giây phút chia tay cuối cùng với cha tràn đầy nước mắt. Điều đó in sâu trong anh không thể phai mờ. Tuy nhiên, tối nay anh quan tâm nhiều hơn đến cô Blair và những vấn đề đã bàn luận với cha cô ấy trước khi họ vĩnh viễn từ biệt nhau.
"Nếu cô biết nơi cô ấy ở Naples, tôi sẽ ghé thăm cô ấy khi tôi đến đó nếu cô ấy còn ở đó."
"Cô ấy đang ở nơi mà cô ấy muốn. Cô ấy biết về nó thông qua một người bạn. Cho đến khi ngài tới đó mà cô ấy vẫn chưa quay về, tôi sẽ rất biết ơn nếu ngài ghé thăm cô ấy. Sự tự lập của cô ấy đôi khi thiếu thận trọng nên tôi rất lo cho cô ấy."
Anh cho rằng Phaedra Blair sẽ ổn với những điều mà mọi người lo lắng cho cô. Cô ấy đủ giỏi để làm được như vậy.
"Ối, trời ơi." Alexia kêu thầm.
Anh hiểu điều gì đằng sau tiếng thở dài đó. Henrietta trầm lại, những chiếc lông vũ đang nhảy múa, đôi mắt sáng mơ mộng của cô tỏ ra sự kiên quyết.
"Tôi nghĩ cô ngài đang đến chỗ ngài," Alexia thì thầm. "Hãy đi đi kẻo cô ấy lại phàn nàn vào tai ngài rằng tại sao Easterbrook lại để cho tôi tổ chức bữa tiệc mà không cần có sự đồng ý của cô ấy. Cô ấy nghĩ cô ấy ở trong ngôi nhà này nghĩa là cô ấy là chủ của nó."
Elliot có thể chuồn một cách dễ dàng như vậy sao. Anh đi nhanh xuống phía bờ sông trước khi cô anh đến.
Sau khi đi tắt qua hành lang của đám người hầu, leo nhanh lên những bậc cầu thang ở phía sau, Elliot tiến tới phòng của Christian. Anh tới phòng khách và nhận thấy anh trai anh đang nằm dài trên chiếc ghế ở góc phòng.
Cái nhìn xoáy sâu của Christian cho thấy tâm trạng của Easterbrook không hề dễ chịu như dáng vẻ của anh ấy.
"Em không tìm thấy nó," Elliot trả lời câu hỏi từ ánh mắt tối sầm đó. "Nếu nó ở trong nhà hay trong văn phòng của ông ấy thì hẳn là nó đã được giấu rất kỹ."
Christian thở ra đầy giận dữ. Rõ ràng việc bực tức về chuyện này đã khiến anh không còn tự do làm những việc thường ngày của mình. Elliot không biết những hành động đó có thể là gì. Không một ai biết Christian thật sự sẽ thế nào.
"Khi biết mình sắp chết, có thể ông ấy đã đốt nó" Elliot gợi ý.
"Merris Langton là người không thể nghĩ đến việc cần có người khác ở bên thậm chí khi ông ta đang ở ngưỡng cửa của cái chết." Christian uốn cong ngón tay trên đỉnh của chiếc cà vạt được thắt chỉnh tề và giật mạnh nới lỏng nó.
Tối nay, Christian rất hấp dẫn, mọi thứ đều rất hoàn hảo. Bộ trang phục của anh tuyệt đến từng sợi chỉ. Cử chỉ của anh cho thấy sự không thoải mái với không khí trang trọng của đêm nay, nhưng với kiểu tóc dài đen không thời trang chỉ rõ sở thích khác người của anh.
Elliot khẳng định anh trai anh muốn lột bỏ cái biểu tượng văn minh ăn mặc và khoác lên mình chiếc áo choàng kỳ quặc mà anh vẫn thường mặc. Người ta vẫn thường nhìn thấy anh đi chân trần trong các phòng, không đi tất lụa và giày. Lúc này đây, dấu hiệu của sự xuềnh xoàng thường ngày của anh trong ngôi nhà này chính là chiếc áo khoác dài không đóng cúc với tâm trạng hay thay đổi trong cái thân hình to lớn kia trong chiếc ghế dài.
"Em đã kiểm tra tấm ván làm sàn chưa hay những nơi tương tự?"
Christian hỏi.
"Em đã liều lĩnh kiểm tra chúng. Em đã ở trong hai tòa nhà đó quá lâu, và một viên cảnh sát đã vào khi anh rời văn phòng thành phố. Nhưng trời tối, và không có đèn gần cửa nên..."
Cách miêu tả về cuộc tìm kiếm khiến nó căng thẳng hơn những gì anh thật sự trải qua. Anh tin rằng thật sự có những lúc tưởng chừng như chẳng còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc phạm luật, nhưng anh không bao giờ mong sẽ làm việc đó một cách dửng dưng lạnh lùng mỗi khi những lúc đó xuất hiện.
"Em đã ở buổi khiêu vũ cả đêm, có nhận thấy bất kỳ sự nghi vấn nào không?" Christian nói. "Langton làm chủ một nhà xuất bản nhỏ ủng hộ những bài viết cực đoan. Chúng ta cũng nhận rằng ông ta thích tống tiền. Điều đáng tiếc là ông ta đã đi và chết trước khi em có thể đưa tiền cho ông ta. Bây giờ, Chúa mới biết bản viết tay của Richard Drury ở đâu và những lời nói dối bẩn thỉu về cha của chúng ta vẫn chưa bị đưa ra ánh sáng."
"Em dám chắc là vậy."
"Em có nghĩ là có ai đó khác đã có nó trước anh không? Anh có thể không phải là người duy nhất mà Langton tiếp cận."
"Em không thấy bất kỳ dấu hiệu nào chứng tỏ có người đã lục tìm đồ đạc của ông ấy, thậm chí cả luật sư và người thi hành di chúc của ông ta. Ông ta chỉ mới được chôn chiều nay. Em không nghĩ nó ở vị trí khác khi ông ấy chết."
"Sự phiền phức đáng nguyền rủa."
"Phiền phức nhưng không có nghĩa là không thể vượt qua. Em sẽ tìm thấy nó, và em sẽ hủy nó nếu cần."
Mọi sự quan tâm của Christian dồn về phía anh. "Em nói rất tự tin. Em biết cái bản đáng nguyền rủa đó ở đâu, đúng không?"
"Em biết nó ở đâu. Chúng ta sẽ giải quyết chuyện này sớm thôi. Điều này có thể rất đáng giá với anh."
"Richard Drury là thành viên của nghị viện, mặc dù có tư tưởng cực đoan nhưng là một trí thức được tôn trọng. Nếu trong cuốn hồi ký của ông ấy có sự tố cáo cha chúng ta như vậy, chắc chắn rất nhiều người sẽ tin."
Họ sẽ tin nó bởi vì nó đúng với những gì họ cho là đúng. Elliot không nói ra nhưng suy nghĩ đó đã xuất hiện trong đầu anh ngay từ lần đầu tiên nghe thấy dự định của Merris Langton xuất bản cuốn hồi ký được truyền lại của Richard Drury. Cuốn sách bao gồm rất nhiều những bí mật và những bình luận sẽ ảnh hưởng xấu đến rất nhiều nhân vật quan trọng và có thế lực, kể cả quá khứ và hiện tại. Sự tố cáo của nó về cha của họ rất đúng với những gì mà xã hội đã thừa nhận về cuộc hôn nhân của cha mẹ anh.
Tuy nhiên, xã hội đã nhận thức sai về hầu hết những điều đó. Cha đã giải thích cho anh tất cả khi những người đàn ông thẳng thắn với nhau.
Con là tình yêu của mẹ. Mẹ con luôn giữ chặt con bên mình và bố cho phép điều đó bởi con là đứa nhỏ. Thật là nhẹ lòng khi thấy bà ấy đôi khi còn nhớ rằng mình là một người mẹ. Chỉ lúc này đây khi cha sắp chết và đến bây giờ mới hiểu con. Cha không mong tình yêu hay sự thương tiếc từ con, nhưng cha sẽ không nhắm mắt được nếu con nghĩ rằng cha là con quái vật như mẹ con có thể đã từng nói.
"Em nghĩ cuốn hồi ký đó ở đâu? Anh yêu cầu em nói cụ thể cho anh Elliot. Nếu em không nói, anh sẽ tự tìm ra."
Không biết Christian sẽ làm điều đó bằng cách nào. Sự mơ hồ đó khiến Elliot tự buộc trách nhiệm cho mình. Anh trai của anh có thể sẽ tàn nhẫn khi buộc những âm vang từ quá khứ phải im lặng.
"Mặc dù em không tìm thấy cuốn hồi ký đó nhưng em đã tìm hiểu những giấy tờ tài chính ở văn phòng của Langton. Tòa soạn đó dang gặp rắc rối. Đáng quan tâm hơn chính là những tài liệu liên quan đến quyền sở hữu tòa soạn. Ngay từ khi sáng lập, Richard Drury đã là thành viên góp vốn, vì thế mà Langton đã nhận những cuốn hồi ký đó."
Christian nhận thấy điều này rất thú vị. "Chúng ta sẽ phải gặp luật sư của Langton và tìm hiểu xem ai có trong tay tất cả những tài liệu đó bây giờ."
"Những tài liệu chỉ ra rằng cổ phần của Drury để lại cho con gái duy nhất của ông ấy. Vẫn còn một thành viên sáng lập của tòa soạn, người đã từng đồng lõa trong âm mưu tống tiền trước đây."
"Đứa con duy nhất của ông ta? Địa ngục ơi" Christian ấn đầu vào miếng đệm ghế, nhắm mắt lại và rên lên đầy tức giận. "Mẹ kiếp! Không phải Phaedra Blair."
"Đúng vậy, chính là Phaedra Blair."
Christian lại chửi thầm. "Làm sao ngài Drury với tư tưởng cực đoan và lối sống kỳ quặc lại có thể để lại quyền hội viên cho một người đàn bà và đứa con hoang." Mí mắt của anh cụp xuống. "Tất nhiên, cô ấy sẽ vui vẻ nhận tiền nếu như tòa soạn đang gặp khó khăn. Cô ấy thậm chí cũng có thể chấp nhận không xuất bản cuốn hồi ký của cha cô ấy vì một lý do nào đó. Người ta không hề nghi ngờ gì về những vấn đề riêng tư liên quan đến cô ấy và bà mẹ."
"Có thể." Elliot không lạc quan lắm về cuộc thương lượng sẽ diễn ra đơn giản. Cô Blair không thích rắc rối, phức tạp.
Cô ấy có thể cho rằng những bít trong cuốn hồi ký sẽ bán chạy và như thế sẽ cứu được tòa soạn. Tồi tệ hơn nữa, ý niệm về công bằng xã hội của cô ấy chính là tiết lộ mặt đáy của một xã hội lịch sự.
"Cuốn sách của cô ấy đã được Langton xuất bản phải không? Nó nằm ở đâu đó trong thư viện. Anh thừa nhận là anh chưa bao giờ đọc nó. Em cũng ít quan tâm đến thần thoại và phong tục dân gian, chỉ những người theo thuyết hổ lốn mới nghiên cứu nó." Christian nói.
"Em cho rằng sự uyên thâm đáng kính trọng." Elliot cho rằng phải công bằng với tất cả mọi người. "Cô ấy thừa kế sự thông minh của cha mẹ và sự thờ ơ với những chuẩn mực đạo đức và tôn giáo."
"Trong bất kỳ trường hợp nào thì những điều cô ấy thừa hưởng đều không phải là tin tốt với chúng ta." Christian nhấc chân lên, cài lại cúc áo, sửa cổ áo để quay lại phòng khiêu vũ. "Tốt nhất là em đừng nói gì với Hayden. Anh ấy luôn bảo vệ cô vợ mới mà cô Blair lại là bạn của Alexia. Họ không biết sẽ tốt hơn."
"Cô Blair đã lên thuyền hai tuần trước để tới Naples. Em sẽ gặp cô ấy trước khi cô ấy và Alexia có cuộc nói chuyện riêng với nhau."
"Em sẽ đi theo cô ấy à?"
"Em dự định mùa thu này sẽ đến đó. Em muốn nghiên cứu những khai quật gần đây ở Bombay cho cuốn sách tới của mình. Em sẽ chuẩn bị cho chuyến đi bây giờ."
Họ đi cùng nhau tới cầu thang. Sau mỗi bước chân, âm điệu của tiếng nhạc mỗi lúc một to hơn và những giọng nói dịu nhẹ lấp đầy không gian tráng lệ. Khi họ hòa vào đám đông rực rỡ tươi vui, Elliot nhận thấy nét mặt bị phân tán của Christian.
"Đừng lo lắng Christian. Em tin rằng những lời buộc tội cha sẽ không bao giờ được in."
Nụ cười thoáng qua của Christian không làm vơi đi sự căng thẳng trên nét mặt anh. "Anh không nghi ngờ khả năng giải quyết của em nhưng đó không phải là điều mà anh đang suy nghĩ lúc này."
"Vậy là điều gì?"
"Anh đang nghĩ về Phaedra Blair, và không biết liệu có người nào có thể đối phó với cô ấy như những gì mà em đã nói tới."
***
Elliot bước vào trong bóng tối, chỉ có tia sáng của một chiếc đèn nhỏ mà anh ta mang theo.
Khách khứa đã về hết và đám người phục vụ đang ngủ. Hayden và Alexia thì có thể đang hạnh phúc trên chiếc giường tân hôn ở ngôi nhà của họ trên phố Hill. Christian thì có thể còn thức nhưng anh ấy sẽ không rời phòng trong vài ngày.
Ánh sáng mờ phản chiếu trên khung mạ vàng của gian phòng. Ánh trăng tỏa ra kéo dài trên khắp các cửa sổ và xuyên sang tường bên kia. Elliot dừng lại trước hai tấm chân dung. Anh không định lục soát căn phòng này, mà là tìm kiếm những thứ liên quan đến người đàn ông và người đàn bà trên hai bức hình bất tử kia.
Người họa sĩ đã sử dụng nền giống nhau cho hai bức nên nó dường như là một bức tranh liền khối và người này là thế giới của người kia. Thật là tuyệt nếu như được thấy cha mẹ bên nhau như thế này, hai nửa của một tổng thể, thậm chí nếu như sự đoàn tụ tượng trưng đó chỉ là sự giả dối. Anh thậm chí có thể đếm được số lần mà anh nhìn thấy cha mẹ ở cùng nhau trong một căn phòng khi họ còn sống.
Cha sẽ không nhắm mắt được nếu con nghĩ rằng cha là con quái vật như mẹ con có thể đã từng nói.
Cha của anh đã lầm. Ngoài một lần thổ lộ cảm xúc, mẹ anh không bao giờ nói bất kỳ điều gì về sự bất hòa đó hay những nguyên nhân của nó. Bà rất hiếm khi nói suốt thời gian anh ngồi bên bà trong thư viện ở Aylesbury.
Anh sợ cha sẽ đơn độc nếu như không có sự giúp đỡ của mẹ. Anh cũng trân trọng những giây phút quan tâm hiếm hoi từ cha, người mà dường như không nhớ là mình có hai hay ba đứa con trai.
Anh tiếp tục bước về phía thư viện và nghĩ về cuộc nói chuyện dài với cha mình, lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Khi ấy, anh đã hiểu được những sự thật quan trọng về con người và cảm xúc, về niềm tự hào và tâm hồn, và về cái cách mà một đứa trẻ không nhìn rõ thế giới xung quanh nó.
Anh đã không trốn tránh cuộc nói chuyện đó thêm nữa. Với sự tự tin sau lần đó, lần đầu tiên trong cuộc đời mình anh cảm thấy mình là con trai của cha.
Anh d chuyển chiếc đèn dọc theo những bìa sách bằng da trong thư viện. Anh tìm chồng sách ở góc chỗ giá thấp nhất. Sau khi mẹ anh qua đời, anh đã mang những cuốn sách của bà đặt vào đó. Đó là những quyển sách mà anh thấy bà đã đọc khi ở Aylesbury suốt những ngày tháng sống xa quê hương.
Anh không hiểu tại sao lại mang chúng tới London. Có lẽ làm vậy, một phần của mẹ sẽ được lưu giữ ở căn nhà của gia đình. Đó là một sự thôi thúc rất lâu trước khi anh nói chuyện cùng cha, một hành vi trái ngược với sự lẩn tránh trước đây để mà cố gắng kết thúc sự cách biệt giữa các thành viên trong gia đình.
Không ai từng để ý đến sự xuất hiện của hàng trăm cuốn sách đó. Ở góc tối dưới đó, những bìa sách khác đó không thành vấn đề.
Anh sờ lên một chồng sách không được bọc. Mỏng và nhỏ, đó là những cuốn sách nhỏ của mẹ anh. Anh kéo chúng ra, đặt lên mặt sàn và đưa đèn qua các nhan đề của sách.
Anh đã tìm thấy quyển sách mà anh cần. Đó là một bài viết cực đoan tranh luận về hôn nhân, được một nữ học giả viết ba mươi năm trước. Tác giả tiếp tục sống với niềm tin của mình. Bà ấy thậm chí đã từ chối kết hôn khi nhận thấy đứa con, Richard Drury, là tình yêu suốt đời của bà.
Anh mang quyển sách nhỏ và chiếc đèn đặt lên giá nơi gia đình đặt những cuốn sách chuẩn bị chuyển cho thư viện. Anh thoáng thấy một cuốn văn thần thoại vẫn còn nguyên mùi da mới.
Anh cầm cả hai cuốn về phòng. Anh bắt đầu đọc để chuẩn bị đối phó với Phaedra Blair.