Hái Trăng

Chương 26: 26: Không Phát Hiện Của Cô Ấy

Dưới ánh nhìn của cô gái, lời nói của Vân Ly giống như đang tuyên thệ chủ quyền hơn, giọng của cô mềm nhẹ như bông nhưng trong nét mặt khuôn mày có sự khẳng định chắc chắn.
Sau khi cô gái đó đi rồi, Vân Ly nhấp một ngụm cà phê Mocha, bỗng nhiên Phó Thức Tắc hỏi: "Cô còn nhớ chuyện này sao?"


Vân Ly quay đầu lại nhìn anh, nét mặt người đàn ông lạnh lùng nhưng vẫn không giấu được cảm giác thiếu niên, thần sắc vẫn bình tĩnh chẳng khác gì thường ngày.


Có cảm giác áp lực khó hiểu ập tới, Vân Ly tỏ ra bình tĩnh: "Cũng không xem là nhớ rõ, tôi chỉ muốn cổ vũ cô ấy một chút thôi, dù sao cô ấy cũng là fan của tôi."
Phó Thức Tắc thả dao nĩa xuống: "Cổ vũ cô ấy chuyện gì?"


"Chúng ta cũng đã quen nhau một thời gian rồi, bây giờ cũng coi như là bạn bè đúng không? Là bạn bè thì có thể xem xét đối tượng giúp nhau mà."
Phó Thức Tắc: "Không phải là không quen sao?"
"..."
Phó Thức Tắc chỉ chặn họng cô một chút rồi lại tiếp tục nói về đề tài vừa rồi: "Xem xét cái gì?"


Giọng anh bình thản như thường nhưng khi Vân Ly nhìn thì cảm thấy mang theo cả hương vị dụ dỗ và quyến rũ.
Tâm tư từ trước đến giờ được cô đặt trong đáy hòm không muốn lộ ra nhưng lại đồng loạt xuất hiện mạnh mẽ trong khoảnh khắc này.


Cảm giác chờ mong và hồi hộp khó có thể kiềm chế được, cô muốn xác định một chút xem Phó Thức Tắc có thích dạng người thế nào hay không.


Vân Ly nuốt nước miếng, dõi theo anh, giọng cô mang theo chút thăm dò: "Xinh đẹp và an tĩnh, hướng nội đối với người ngoài nhưng lại hướng ngoại đối với anh, hàng ngày vây quanh anh, anh cảm thấy được không?"
Thậm chí cô còn không cho anh nhiều cơ hội để chọn lựa.
Cô cũng không muốn biết đáp án nào khác.


Phó Thức Tắc sửng sốt, dựa vào phía bên phải, cầm ly nước lên uống một ngụm sau đó lật lật quyển sách giáo trình của cô.
"Đây là phần thi."
Không hỏi được đáp án mình muốn, sự chú ý của Vân Ly lại quay lại trên công thức và biểu đồ quy trình như gà bới kia.


Cách thời gian hẹn đã qua mười lăm phút nhưng Phó Chính Sơ còn chưa đến, Vân Ly mở di động ra, mười lăm phút trước có tin nhắn của cậu nhóc.
Phó Chính Sơ: [Chị Ly Ly, em có phải qua nữa không?]
Vân Ly: [Vì sao em lại không đến?]


Phó Chính Sơ: [Cảm giác ngại lắm ấy, em qua chẳng phải sẽ phá không khí rồi à?]
Vân Ly: [Em nói cũng đúng.]
Phó Chính Sơ: [...]
Vân Ly: [Em vẫn nên đến đây đi thôi QAQ, nếu không thì mưu đồ của chị bị lộ tẩy mất.]
Phó Chính Sơ: [Em đến đây.]


Trên thực tế, Phó Chính Sơ đã đến gần quán cà phê từ sớm rồi tìm một góc để trốn, cậu nhóc vừa học bài vừa quan sát tình hình của hai người.
Nhìn một lúc lâu thật sự là chẳng có gì thú vị nên cậu mới gửi tin nhắn cho Vân Ly.


Sau khi vào cửa, Phó Chính Sơ ngồi đối diện với Phó Thức Tắc rồi mở sách ra tự mình học.
Cả quá trình cũng không nói lời nào.
Phó Thức Tắc thấy hơi lạ nên dùng bút gõ gõ lên sách của Phó Chính Sơ.
Phó Chính Sơ không hề hé răng.


Phó Thức Tắc lại chọc chọc vào quyển sách: "Tâm trạng cháu không tốt sao?"
Phó Chính Sơ lắc đầu: "Cậu út, cháu đang ôn tập, cậu đừng làm phiền cháu."
Giờ phút này nhóc chỉ muốn làm một người tàng hình thôi.
Hiếm khi bị Phó Chính Sơ ghét bỏ, Phó Thức Tắc dời sự chú ý về phía Vân Ly.


Sau khi anh nói những kiến thức trọng tâm của mỗi dạng đề cho Vân Ly thì thời gian đã trôi qua hai tiếng.
Phó Thức Tắc nhìn những quyển sách năm trước, rút một tờ đề có độ khó vừa phải đặt trước mặt Vân Ly.
Chỉ ra lệnh một chữ đơn giản: "Làm."


Trong quá trình Vân Ly làm đề, Phó Thức Tắc ngồi chống cằm, buông mắt nhìn xuống bài thi của cô.
...
Vân Ly cảm thấy bản thân mình quay về năm lớp Ba, thầy Toán đứng bên cạnh cô canh chừng như hổ rình mồi, còn không ngừng quơ thước trong tay để cảnh cáo.


Mỗi khi làm đề có tiến triển một chút, cô sẽ nhìn mặt anh để đoán ý một phen.
Phó Thức Tắc rất ít khi che giấu tâm tư của mình, mỗi lần Vân Ly chọn đáp án không đúng hoặc công thức viết trên giấy nháp bị sai thì nét mặt anh có những biến hóa rất nhỏ, ví dụ như là cau mày hoặc híp mắt lại.


Nửa giờ sau.
Khó khăn lắm mới làm xong hai mươi câu, gần như Vân Ly đã vã mồ hôi lạnh toàn thân.
Phó Thức Tắc so đáp án cho cô, đúng toàn bộ, mặt mày anh thả lỏng, nhìn có vẻ như rất hài lòng với thành tích này.
Vân Ly không hiểu được, đây là niềm vui của người học giỏi sao?


Không chỉ bản thân mình phải đúng toàn bộ, người mình dõi theo cũng phải đúng toàn bộ luôn?
Vân Ly quan sát sắc mặt anh, không nhịn được cất tiếng hỏi: "Trước kia có phải anh thường xuyên giúp người khác gian lận hay không vậy?"
"?"
Vân Ly nói: "Cảm giác hình như anh rất thông thạo."


Một lúc lâu Phó Thức Tắc vẫn không nói gì, Vân Ly còn nói thêm: "Thật ra tôi cảm thấy làm những đề bài này vô cùng tốn não, nếu không phải do thi cử, chắc chắn tôi sẽ không chạm vào chúng nó đâu..."


Phó Thức Tắc nhìn cô đăm đăm, thấy vẻ mặt khát khao học tập và mong đợi của cô thì cong khóe miệng, nhìn như cười nhưng lại chẳng cười, anh nói có lệ: "Đúng vậy."


"Khả năng học hành của tôi không được tốt lắm." Vân Ly bắt đầu giải thích cho chuyện học kém của mình: "Làm người up video vẫn tốt hơn, video trước đó đã có ba triệu lượt chia sẻ, hơn nữa còn thuộc lĩnh vực khoa học công nghệ thủ công."


Cô cố ý nhấn mạnh sáu chữ "khoa học công nghệ thủ công", tỏ vẻ ít nhiều video này cũng có chứa phần kỹ thuật.
"Tôi vừa mới lắp ráp một con robot lại."
Phó Thức Tắc: "Tôi xem thử."


Vân Ly mở video ra, đặt trên bàn, Phó Thức Tắc nhìn màn hình, trước sau không hề nói lời nào, chờ đến khi lúc quả bóng nhỏ kia xuất hiện, nét mặt anh mới có chút thay đổi.
Hồi tưởng lại, Vân Ly nhân tiện hỏi: "Tôi quay một video tuyên truyền mới cho EAW, đến lúc đó anh có thể thao tác dụng cụ cho tôi không?"


Phó Thức Tắc lơ đãng "ừ" một tiếng.
Video còn chưa chiếu xong, trạm E đã gửi mấy chục thông báo đến cho cô.
Vốn Vân Ly không định thao tác gì nhưng không cẩn thận chạm vào, phát hiện là một status, bình luận dưới đó đều đang tag cô.
Nội dung status là chín tấm ảnh chụp nhìn tương tự nhau.


Tấm đầu tiên: Hai tay Phó Thức Tắc chống xuống bàn, nghiêng đầu giảng bài cho cô, cô nghiêng tai lắng nghe, tầm mắt dừng ở trên mặt anh.
Tấm thứ hai: Phó Thức Tắc cầm bút viết gì đó trên tờ nháp, cô lấy tay chống mặt mình, tầm mắt dừng ở trên mặt anh.


Tấm thứ ba: Phó Thức Tắc xiên một miếng bánh waffles đưa đến bên môi, cô nghiêng người làm bài, tầm mắt dừng ở trên mặt anh.
Nhóm fan phát hiện, chín tấm ảnh này, cho dù hai người đang làm gì thì tầm mắt Vân Ly vẫn mãi dừng trên gương mặt Phó Thức Tắc.


[@Nhàn Vân Sốt Tương xứng đôi quá! Tôi ăn ngon quá huhuhu!]
[@Nhàn Vân Sốt Tương phụ nữ đều là kẻ lừa đảo, tan nát cõi lòng, bà xã tôi bị người ta cướp mất rồi, unfollow.]
[@Nhàn Vân Sốt Tương huhuhu, bà xã tôi cưới người khác rồi.]
Con mẹ nó, ai chụp ảnh này vậy.


Vân Ly bị bao trùm trong trạng thái ngỡ ngàng, dựa vào góc độ chụp ảnh mà nói, là hướng nhà vệ sinh của quán cà phê, nơi đặt mấy bồn hoa khô lộn xộn.
Phó Thức Tắc nhìn lướt qua, Vân Ly thấy thế lập tức che điện thoại lại.


Cũng không biết có phải là bị những bình luận vừa rồi tác động nhiều hay không, Vân Ly thốt ra: “Bà xã, chúng ta làm bài đi."
Bàn tay Phó Thức Tắc cứng đờ.
Phó Chính Sơ cố gắng duy trì trạng thái tàng hình của mình nhưng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.


Vân Ly nhìn hai người, trong lòng chỉ có duy nhất một suy nghĩ...
Xấu hổ quá.
Xấu hổ quá đi mất.
Sao lại có chuyện xấu hổ như vậy chứ?


Không biết không nghe thấy hay không thèm để tâm mà Phó Thức Tắc chẳng nói câu nào thừa thãi, loại im lặng này khiến không khí bị nén lại gấp trăm ngàn lần, len lỏi vào trong từng tế bào của cô.
Dời tầm mắt đi, Vân Ly bụm mặt mình che lại, muốn làm giảm nhiệt độ xuống.


"Tôi đi vệ sinh." Không hạ được nhiệt độ, Vân Ly chạy trối chết.
Ở chỗ cũ, Phó Chính Sơ vẫn còn đang nhẹ giọng cười lén, Phó Thức Tắc dùng bút gõ lên đầu thằng cháu.
Phó Chính Sơ cũng không thèm để ý, chỉ ôm bụng phì cười: "Ha ha ha, bà xã!
Phó Thức Tắc: "..."


"Cậu hỏi cháu chuyện này." Anh lại dùng bút gõ Phó Chính Sơ.
Thấy Phó Thức Tắc như vậy, Phó Chính Sơ lập tức yên lặng.
Anh mở miệng rồi lại ngậm, khó khăn lắm mới có thể thốt ra mấy chữ này: "Nhìn cậu giống phụ nữ lắm sao?"
...
Đến khi Vân Ly quay lại, sắc mặt hai người đã tự nhiên.


Cô bình tĩnh ngồi lại vị trí, toàn tâm toàn ý múa bút thành văn.
"Này, Vân Ly."
Ngay khi Vân Ly đang chiến đấu với đề thi năm vừa rồi thì trên đầu truyền tới giọng của Khuất Minh Hân.


Cô ngẩng đầu lên thì thấy Khuất Minh Hân đang mặc một chiếc váy ren màu trắng, trang điểm tinh tế đang ôm hờ lấy cổ mình.
"Vừa rồi ở bên ngoài mình nhìn thấy cậu, đang nghĩ xem có phải cậu hay không."


"Mình có thể ngồi ở đây không? Đây là người bạn ở Halloween lần trước à?" Khuất Minh Hân tự kéo ghế ra rồi ngồi xuống, vẫy vẫy tay ra sau lưng, "Lý Úy Nhiên, cậu đến đây nào."
Lúc này Vân Ly mới phát hiện sau lưng còn có một cô gái trắng nõn nà cũng kéo ghế ra ngồi xuống.


Khi có người lạ tham gia, lập tức lỗ chân lông của Vân Ly đóng hết cả lại, cứng đờ chào hỏi với hai người.
"Chúng ta nên ngồi bàn khác đi, tôi với bạn tôi đang ôn tập cho kỳ thi."
Cô vừa đứng dậy lại phát hiện quán cà phê đã ngồi kín chỗ.


"Ngồi ở đây luôn đi, mình cũng muốn làm quen bạn bè của cậu một chút." Khuất Minh Hân đổi khách thành chủ, tự nhiên kéo Vân Ly quay về chỗ ngồi.
Trong thoáng chốc, mọi người đều im lặng.
Trong lòng Vân Ly không thích Khuất Minh Hân, nhưng cô cũng hiểu rõ thời cấp Ba đã trôi qua nhiều năm rồi.


Cô là người bị hại nên đoạn kí ức này rất rõ nét, không thể xóa bỏ được.
Nhưng cô cũng không muốn bởi vì những hành vi đối phương làm khi tính cách còn chưa định hình mà nhận định cả cuộc đời sau này của người ta.


Khuất Minh Hân hàn huyên, tán gẫu với cô về chuyện công việc của mình rồi lại hỏi thăm tình hình mấy người họ.
Di động của cô rung lên không ngừng, Vân Ly lấy ra nhìn thoáng qua, phát hiện là điện thoại của Hà Giai Mộng.
Cô cầm điện thoại ra hiệu một cái: "Tôi ra ngoài nhận điện thoại một chút."


Hà Giai Mộng muốn xác định chủ đề status tuyên truyền với cô, trước đó Vân Ly đã nghĩ đến rồi nên trả lời một cách dứt khoát.
"Tôi muốn làm đoạn tuyên truyền kì này của EAW thành một đoạn phim ngắn khoảng một phút, chủ đề là "thử nghiệm", được không?"


Nhớ đến giai đoạn mình làm blogger cũng từng thử nghiệm rất nhiều.
Bắt đầu ở khu ẩm thực rồi dần chuyển đến khu thủ công và khu cuộc sống, gần đây nhất là video robot nổi tiếng đình đám kia.


Xuất phát từ nguyện vọng thành kính lúc vào nghề, ở giai đoạn học Thạc sĩ, cô chọn học Tự động hóa, lúc ban đầu đến EAW thực tập thì cũng muốn đến bộ phận kỹ thuật.


Bị điều đến bộ phận nhân sự đã phá vỡ kế hoạch của cô nhưng cũng mang đến trải nghiệm và cơ hội mới cho cô...!cô cũng hướng về phía đó, hòa nhập với mọi người, cô cũng muốn chứng minh là người hướng nội không có nghĩa là cô không đảm nhiệm được công việc này.


Vân Ly rất thích chủ đề kì này.
Thử nghiệm bao giờ cũng bao hàm sự mong đợi đối với tương lai.
Cô cũng có hi vọng đối với tương lai của mình và Phó Thức Tắc, còn mạnh mẽ hơn cả những thứ khác nữa cơ.
-


"Vừa rồi, lúc ở ngoài cửa, tôi nhìn thấy Vân Ly trò chuyện với mọi người, cảm thấy cô ấy thoải mái hơn rất nhiều, còn cảm thấy mừng thay cho cô ấy." Khuất Minh Hân cười nói: "Tôi cũng muốn biết tình hình gần đây của Vân Ly, nếu không thì thêm WeChat nhé?"


Cô ta chủ động đưa điện thoại ra, Phó Chính Sơ nghe thấy vậy thì mở khóa điện thoại, đang định đưa về phía cô ta thì một ngón tay giơ ra chặn cổ tay cậu nhóc lại.
Phó Thức Tắc: "Không được."


Lần đầu tiên Khuất Minh Hân bị từ chối khi xin WeChat, hơn nữa thoạt nhìn đối phương còn có vẻ người sống chớ đến gần.


Phó Chính Sơ cười cười tạ lỗi với hai người họ: "Các chị có chuyện gì thì cứ trực tiếp hỏi chị Ly Ly đi." Hai cô là bạn bè của Vân Ly, cậu nhóc không muốn đối xử một cách xa lánh quá, nên hỏi: "Các chị là bạn học cùng cấp Ba với chị Ly Ly à?"


Khuất Minh Hân: "Ừ, đúng thế, lúc học cấp Ba bọn chị có quan hệ rất tốt, chỉ là bình thường Vân Ly thích chơi với các bạn nam hơn, trong đám bạn nữ chỉ thân với chị và Đặng Sơ Kỳ."


"Để em gọi đồ uống gì đó cho các chị, chiêu đãi thay cho chị Ly Ly." Phó Chính Sơ cũng không nghĩ gì nhiều, bấm chuông gọi phục vụ.


Đầu tiên Khuất Minh Hân nói chuyện với Phó Chính Sơ mấy câu về Đại học Khoa học Công nghệ Nam Kinh rồi dời đề tài đến giai đoạn trung học của Vân Ly: "Lúc Vân Ly học cấp Ba rất đáng thương, bởi vì một tai không nghe thấy nên lúc đi học thường xuyên không nghe rõ lời thầy cô nói, gọi cô ấy trả lời câu hỏi, ngay cả câu hỏi là gì cô ấy cũng không biết.


Thầy cô của bọn chị cứ nói cô ấy không tập trung, không nghiêm túc nghe giảng."
Phó Thức Tắc hơi giật mình.
Dễ nhận thấy là Phó Chính Sơ chưa phản ứng kịp.


Cô ta tiếp tục nói một cách tiếc nuối: "Cho nên lúc học cấp Ba, cô ấy thường xuyên bị phạt đứng, thành tích cũng không tốt, nghe nói sau đó khi học đại học lại không được đề cử trực tiếp lên nghiên cứu sinh, có lẽ là lúc đi học đại học cũng không nghe rõ lời thầy cô nói.


Nhưng rõ ràng chuyện này đâu phải lỗi của cô ấy, hình như từ nhỏ cô ấy đã bỗng nhiên không nghe thấy rồi, vì nguyên nhân này cô ấy cũng bị rất nhiều người kì thị, cũng không giữ liên lạc với bọn chị."


"Rất nhiều người hỏi bây giờ cô ấy sao rồi, cô ấy cũng không trả lời, nhưng mà nhìn cô ấy nói chuyện với mọi người vui vẻ như vậy, bọn chị cũng yên tâm rồi."
Vốn Phó Chính Sơ định nói gì đó nhưng khóe mắt liếc thấy vẻ mặt của Phó Thức Tắc nên cậu nhóc tự giác ngậm miệng lại.


Nhân viên phục vụ đúng lúc đưa thực đơn đến, Khuất Minh Hân vừa mới nhận, Phó Thức Tắc lại trực tiếp lấy thực đơn rồi trả lại cho nhân viên phục vụ.
Phó Thức Tắc: "Cô đã nói...!cô tốt nghiệp chính quy, bây giờ đang đi làm."
Khuất Minh Hân gật đầu: "Đúng, bây giờ tôi đang ở..."


Phó Thức Tắc rất hiếm khi ngắt lời người khác, nhưng lần này lại phá lệ, cười nói: "Nghe những lời cô lật tẩy Vân Ly, từ lần trước tôi đã thấy nghi ngờ..."
"Không giống như người được giáo dục đàng hoàng."


Nụ cười trên mặt của Khuất Minh Hân có vẻ không giữ được nữa, cô ta biện bạch: "Tôi chỉ hi vọng là..."
Phó Thức Tắc: "Hi vọng bọn tôi phát hiện khuyết điểm của cô ấy, đúng không?"
Phó Thức Tắc: "Chưa phát hiện của cô ấy nhưng phát hiện của cô rõ ràng lắm rồi."