Hải Thượng Phồn Hoa

Quyển 3 - Chương 13

Đỗ Hiểu Tô mơ một giấc mơ thật dài, cô mơ gặp Thiệu Chấn Vinh, anh đã quay về. Nhưng cô mệt đến mức không nói được lời nào, yếu ớt đến mức không thở được, có lẽ nước làm cô ngạt thở. Cô không thể cử động, mệt quá, gân cốt cơ hồ cũng rã rời. Cô muốn nói với anh rằng cô rất nhớ anh, mọi người đều nói anh chết rồi, nhưng cô không tin, không bao giờ tin. Cô nhớ anh, nhớ đến mức trái tim như thắt lại, nếu anh biết, nhất định anh sẽ quay về. Anh bảo cô đợi, thế nên cô vẫn đợi, ngoan ngoãn đợi, nhưng anh lại không về.


Bây giờ anh về rồi, cuối cùng anh cũng về rồi.


Cô không khóc, vì cô có rất nhiều điều muốn kể cho anh nghe. Ví dụ như, cô yêu anh, cả đời này cả kiếp này, đến kiếp sau cô vẫn sẽ yêu anh; ví dụ như cô nhớ anh, cô rất ngoan, cô đi gặp bác sĩ tâm lý đúng giờ, cô uống thuốc đúng giờ, chỉ là không thể không mơ thấy anh.


Nhưng bóng dáng anh càng lúc càng mờ nhạt, chỉ khoảnh khắc sau đó đã biến mất. Cô đưa tay ra một cách bất lực, cố tìm cách níu lại, có lẽ chỉ là vạt áo, cô nắm chặt không buông nhưng có người đang tìm cách gỡ cánh tay cô ra, cô lo lắng vô cùng nhưng vẫn không buông. Cô biết rằng chỉ cần buông tay anh sẽ đi mất, hoặc cô sẽ tỉnh lại, sẽ không mơ thấy anh nữa. Đó là Chấn Vinh, là Thiệu Chấn Vinh của cô, có chết cô cũng không buông, cô thà chết chứ không bao giờ buông tay.


Lôi Vũ Tranh hơi chau mày, nhìn mấy ngón tay đang níu chặt góc áo mình, gầy gò như que trúc, nhưng dường như có một sức mạnh nào đó níu chặt áo anh, có chết cũng không buông. Không cần biết anh cố gắng thế nào nhưng ngón tay cô siết đến trắng bệch, vẫn không buông.


Anh chợt nghĩ nếu mình đưa cô ấy đến bệnh viện thì quả là một sai lầm, chi bằng bỏ mặc cô bị nước dìm chết. Anh chẳng nên quản nhiều chuyện đến vậy. Nhưng cô vẫn nắm chặt áo anh, làm thế nào cũng không buông. Môi cô tái trắng, hai má đỏ rực. Cô đang sốt cao, bình nước truyền đã được một nửa mà vẫn chưa hạ sốt. Bác sĩ đến mấy lần, y tá cũng đến đo nhiệt độ, lần nào cũng trên 39 độ…


Cứ sốt như vậy, có khi nào sẽ ảnh hưởng đến đầu óc…. Dù sao cô cũng chẳng khác gì một kẻ điên. Anh đã nghĩ rất nhiều cách để gỡ tay cô ra nhưng cô siết quá chặt, ngón tay lại nóng như lửa dốt, cách một lớp quần áo vẫn cảm nhận được. Anh gần như nghĩ đến việc cắt bỏ góc áo mình để thoát khỏi người phụ nữ đáng ghét này. Thử một lần nữa gỡ ngón tay cô ra, anh cúi xuống, ở khoảng cách gần hơn anh đã nghe được cô đang nói gì.


Cô nói: “Chấn Vinh….”


Thì ra cô vẫn đang gọi tên Chấn Vinh.


Trông bộ dạng cô lúc này thật xấu, hai gò má nhô cao, tóc dính bết trên mặt càng khiến cô gầy hơn. Hai mắt trũng xuống, lông mi dài ướt, thì ra cô vẫn đang khóc. Chiếc gối đầu bị ướt một mảng lớn. Khuôn mặt cô nhăn lại, cả người cuộn tròn như con tôm. Cô đang khóc nhưng không có bất cứ âm thanh nào phát ra, chỉ là dòng nước mắt lăn dài trên má rồi rơi xuống gối.


Trước đây cô rất đẹp, anh còn nhớ đôi mắt to động lòng người ấy. Tối đó anh thấy cô trong bãi đậu xe của quán rượu, khi đó cô đang gục đầu trên xe anh, bộ dạng say rượu rất nực cười, sống chết ôm lấy kính chiếu hậu, cho rằng đây là taxi, còn anh đang giành xe với cô. Anh kéo cô ra, còn cô đột nhiên ngẩng đầu lên hôn anh.


Nụ hôn ngọt ngào, mang theo cả mủi rượu. Hôm đó có lẽ anh cũng say, nhưng chính anh đã đưa cô về.


Suốt quảng đường đi, cô không hề nói lời nào. Lúc đồng hồ đeo tay của anh vướng vào tóc cô, có lẽ vì quá đau nên cô mới khẽ kêu một tiếng. Thấy thế anh liền tháo đồng hồ ra rồi tiếp tục hôn cô. Cô không phản ứng, cơ thể căng cứng hiện vẻ lúng túng ngây ngô, điều đó nằm ngoài sự tưởng tượng của anh, vì đây là lần đầu tiên của cô. Khi anh tỉnh lại, cô đã biến mất giống như nàng công chúa lọ lem mặc váy dệt bằng vàng khiến mọi người kinh ngạc ngưỡng mộ, nhưng khi tiếng chuông báo mười hai giờ vang lên lại biến mất.


Nhưng cuối cùng họ vẫn nhận ra nhau, anh nhận ra cô, cô cũng nhận ra anh, không có giày thủy tinh. Anh hờ hững nhìn cô. Người phụ nữ này, thật sự định làm gì?


Phản ứng của cô không nằm ngoài dự liệu của anh, cô nói dối, cô đeo bám Thiệu Chấn Vinh, thậm chí còn hùng hồn tranh luận.


Nhưng bây giờ Chấn Vinh không còn nữa, nghĩ đến đó, anh cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô vẫn níu chặt áo anh, khóe mắt lưng tròng. Mặc dù sốt cao nhưng nói mơ cũng vẫn gọi tên Chấn Vinh.


Có lẽ, cô thật lòng với Chấn Vinh.


Tài xế vẫn đứng đợi ngoài phòng theo dõi, nhưng anh không sao đi được bởi vì cô vẫn đang nắm chặt góc áo như đứa trẻ sơ sinh níu lấy mẹ, như người sắp chết đuối níu lấy tấm gỗ duy nhất. Anh muốn bỏ đi, nhưng nể mặt Chấn Vinh, vì Chấn Vinh luôn lo lắng không nỡ rời bỏ cô. Nghĩ đến Chấn Vinh khiến nơi nào đó trong sâu thẳm trái tim anh bắt đầu thắt lại.


Đó là người em trai mà anh yêu thương nhất, là người thân thiết nhất của anh.


Cơn sốt hạ dần, lúc y tá đến rút kim truyền nước thì cô tỉnh lại. Nhìn thấy hình bóng quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc, cô gần như kinh ngạc kêu lên, nhưng sau đó nhận ra đó không phải Chấn Vinh, không phải Thiệu Chấn Vinh của cô.


Tay cô vẫn đang nắm áo anh, vội vàng buông ra, bộ dạng giống như một đứa trẻ vừa làm sai điều gì.


Lặng lẽ buông tay, góc áo sơ mi của anh đã nhăn nheo, cũng chẳng biết cô đã níu nó bao lâu rồi.


“Cảm ơn”, giọng cô khàn đặc, miệng đắng ngắt, sau khi sốt cao đầu lưỡi tê cứng, nói chuyện cũng không được lưu loát.


Anh không nói gì, quay người bước đi mất hút.


Cô ốm hơn một tuần, hằng ngày đều phải truyền dịch nên không có cách nào bám theo anh được nữa. Khi hết sốt, bác sĩ vẫn giữ cô lại bệnh viện thêm hai ngày nữa.


Lúc đưa cô vào viện, anh đã nộp một ngàn tệ tiền viện phí. Hôm nay truyền dịch xong, cô liền đến tòa cao ốc của Vũ Thiên, chờ trả tiền cho anh.


Mãi đến hơn sáu giờ tối mới thấy xe anh chạy ra, cô đưa tay ra muốn chặn nhưng bảo vệ đã vội chạy lại kéo cô sang một bên, để cô chỉ còn biết thẫn thờ nhìn xe anh chạy mất.


Cô đến biệt thự của anh chờ một tiếng đồng hồ, không thấy xe anh, có lẽ anh đã về khu căn hộ. Ở thành phố này anh có mấy chỗ ở khác nhau, cô ngày ngày theo sau anh nên biết hết.


Cô muốn trả lại tiền cho anh nhưng chưa có cơ hội tiếp cận, cũng chẳng có cơ hội nhìn thấy. Không còn cách nào khác, cô đành cho tiền vào phong bì gửi chuyển phát nhanh đến Vũ Thiên.


Cô biết anh vốn không để tâm đến một ngàn tệ đó, nhưng cô vẫn nên trả lại. Cô cũng biết, hôm đó anh vì nể mặt Chấn Vinh nên mới đưa cô đến bệnh viện. Sống mũi cay cay, dù Chấn Vinh không còn nữa nhưng cuộc sống của cô vẫn chỉ có mình anh. Chấn Vinh là niềm an ủi lớn nhất đời cô, chỉ vì cô không có phúc phận nên không giữ anh ở lại trần gian được.


Trời đất rộng lớn nhưng Thiệu Chấn Vinh của cô đã không còn nữa.


Đỗ Hiểu Tô không ngờ phong bì một ngàn tệ kia được trả lại nguyên vẹn, chữ ký của người gửi rất đẹp, là tên một người phụ nữ, “Thiệu Uyển Đình”, thư ký của Lôi Vũ Tranh.


Đỗ Hiểu Tô lật qua lật lại phong bì mấy lần, sau cùng mở ra. Bên trong không chỉ có một ngàn tệ, mà còn có cả một chiếc chìa khóa.


Móc chìa khóa là một cái thẻ rất đẹp, bên trên có in logo của Vũ Thiên, mặt sau có dòng chữ “Khu cao ốc hạng nhất chào đón bạn” và số hiệu nhà.


Khi ấy, mọi suy nghĩ Đỗ Hiểu Tô cơ hồ như biến mất. Từ khi Thiệu Chấn Vinh ra đi, cô vẫn hay thẫn thờ như thế. Bác sĩ nói vì cô có tâm lý chạy trốn hiện thực nên mới xuất hiện tình trạng này.


Nhưng đúng là không uổng công, mong chờ lâu như vậy cuối cùng cũng có được chiếc chìa khóa này, dường như cô vẫn cảm thấy mọi thứ thật mơ hồ. Giống như bình thường cô vẫn hay mơ gặp Chấn Vinh, nhưng khi tỉnh lại thì phát hiện đó là mơ, còn lần này hoàn toàn không phải là mơ.


Tan ca cô không đi taxi mà bắt xe điện ngầm đến khu cao ốc hạng nhất. Khu nhà đã có mấy những dọn đến. Hoàng hôn mùa hạ, ánh nắng mông lung mờ ảo. Trong khu cao ốc có rất nhiều cây mới trồng và bãi cỏ, máy tưới nước tự động phun ra những tia nước trong như ngọc.


Đèn trong hành lang cũng sáng lên theo từng bước chân. Thực ra trời vẫn còn sáng, có thể nhìn thấy ráng chiều tim tím qua khe hở của những tòa cao ốc xung quanh. Cô tìm thấy cánh cửa đó, lấy chìa khóa cửa, ánh sáng trong phòng tỏa rạng.


Cô bước vào căn nhà, nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy nó, nhớ lại trước đây có vô số lần cùng Thiệu Chấn Vinh dự định sẽ trang trí thế nào.


Bức tường lớn nhất trong phòng khách được trát rất phẳng, cô nhớ lại, Chấn Vinh từng đề nghị, họ sẽ tự tay trang trí bức tường này. Hình mẫu cũng đã tìm rồi, đó là công cô chạy vào thư viện ngồi liền mấy ngày, cuối cùng tìm được hình trang trí hoa mẫu đơn trên một chiếc bình sứ đời Tống, hoa văn phức tạp, chắc chắn sẽ khó vẽ, nhưng lúc ấy cô không thấy vậy, hứng khởi mang đi khoe với anh.


Căn phòng trống vắng, cô đứng trước bức tường đó hồi lâu, bốn bề yên tĩnh. Nhà đối diện bật đèn, có cả tiếng ti vi văng vẳng, còn ở đây cô chỉ có một mình.


Cô quỳ xuống bên cạnh bức tường, trán dựa vào mặt tường xi măng lạnh băng, cảm giác lạnh lẽo tràn ngập nhưng cô không khóc.


Cuối cùng, cô chậm rãi nói thật nhỏ: “Thiệu Chấn Vinh, em lấy được chìa khóa rồi”.


Đây là nhà của họ nên cô nhất định sẽ trang trí theo đúng dự định ban đầu. Khi dọn đến, cô sẽ treo một tấm rèm, sau đó nhìn ánh mặt trời chiếu lên sàn, tạo thành những hoa văn nho nhỏ. Cô sẽ sơn trắng bức tường phòng đọc sách, sau đó đặt kệ sách, đợi khi đổi thành phòng cho con sẽ dùng giấy dán tường màu sắc ôn hòa.


Nhà của cô và Thiệu Chấn Vinh...


Cô sẽ sống tiếp, bởi vì anh vẫn luôn ở bên cô.


Cô sẽ cố gắng bắt đầu lại từ đầu, như anh chưa từng rời xa, như anh mãi mãi ở bên cô.


Cô quay lại công ty làm việc, dù sao thì công việc sẽ không cho cô nghỉ ngơi. Cô vẫn phải liên lạc với Tân Thịnh, nên việc gặp Lâm Hướng Viễn là không thể tránh khỏi, nhưng cũng chỉ nói chuyện công việc.


Bất ngờ một ngày nọ, cô gặp Lâm Hướng Viễn trên hành lang, cô vốn chỉ định chào một tiếng rồi đi, nhưng anh ta đột nhiên lại hỏi: “Chẳng phải dạo trước em nói muốn tìm nhà sao, tìm được chưa? Vừa may bạn anh phải ra nước ngoài, đang tìm người thuê nhà, em có muốn đến xem không?”.


Cách nói của anh tự nhiên thân thiết như nói chuyện với bạn bè cũ. Căn nhà cô đang ở sắp đến kỳ hạn, chủ nhà nói phải lấy lại để sửa chữa nên đúng là cô đang tìm nhà. Không biết Lâm Hướng Viễn sao lại biết chuyện này, nhưng cô vẫn nói: “Không cần đâu cảm ơn Lâm tổng”.


Lâm Hướng Viễn bất giác thở dài: “Hiểu Tô, em đừng khách sáo như vậy, anh cũng chỉ muốn giúp em, không có ý gì khác”. Cô biết, nhưng không muốn trong cuộc sống của mình có bất cứ điều gì liên hệ với anh nữa, cô ngẩng đầu lên thấy đồng nghiệp đang nhìn về phía này, vội vàng nói: “Đồng nghiệp đang tìm tôi, tôi phải đi đây”.


Đỗ Hiểu Tô không ngờ thái độ của Lâm Hướng Viễn đối với việc này lại nghiêm túc như thế. Mấy ngày sau lại gọi điện cho cô: “Em có muốn xem nhà không? Bạn anh vội đi, cũng coi như em giúp người ta. Tiền thuê sẽ thương lượng, quan trọng là tìm được người đáng tin, ở đó trông nhà thôi”.


Dù gì cũng là phó tổng giám đốc của công ty phía đối tác, Đỗ Hiểu Tô cảm thấy nếu cứ từ chối thì cũng không hay lắm, nên đành ghi lại số điện thoại của chủ nhà, đồng ý đi xem thử. Cuối tuần, Trâu Tư Kỳ cũng đi cùng cô.


Địa điểm khá hợp lý, rất gần công ty cô, chỉ cần đi ba trạm xe điện. Cách bài trí ngăn nắp, chủ nhà phải ra nước ngoài gấp, nên giá thuê cũng khá rẻ Trâu Tư Kỳ trông thấy bèn động lòng, cảm thấy chỗ này quá tốt, không nói nhiều liền quyết định thay cô, lập tức giao tiền đặt cọc. Hai ngày nghỉ cuối tuần dọn nhà, đồ đạc của Hiểu Tô không nhiều, Trâu Tư Kỳ tìm giúp cô một chiếc xe, đi một chuyến là đủ.


Hai người mệt mỏi ngồí trên sofa nhìn đống đồ đạc bừa bãi trên sàn nhà, chẳng muốn động tay động chân dọn dẹp.


Trâu Tư Kỳ nói: “Cái gì cũng tốt chỉ có điều đồ trong nhà hơi nam tính, ngày mai đổi rèm cửa khác và thay thảm nữa là xong”.


Đỗ Hiểu Tô mệt mỏi: “không quan tâm nữa, chờ sửa sang xong nhà là tớ dọn đi”.


Trâu Tư Kỳ cẩn thận dò hỏi: “Có cần tìm công ty thiết kế không?”.


Đỗ Hiểu Tô cười: “Tớ nhờ mấy đồng nghiệp trong bộ phận thiết kế vẽ thử, nhìn qua cũng chẳng bằng tự mình thiếtkế”.


“Quên mất cậu làm nghề này.”


“Thật ra cũng khác nhau mà, bài trí trong nhà và thiết kế kết cấu nhà là hai chuyện khác nhau”, giọng của Đỗ Hiểu Tô rất bình tĩnh, “Hơn nữa tớ đã bàn với Chấn Vinh rồi, trước đây bọn tớ đã bàn xong nên trang trí thế nào”.


Cô nói vô cùng thản nhiên, Trâu Tư Kỳ lại không dám chen vào, Đỗ Hiểu Tô bật cười: “Xem như dọn xong rồi, tối nay muốn ăn gì, bắt cậu làm khổ sai một ngày, tớ mời cơm”.


“Được lắm”, Trâu Tư Kỳ cố ý thả lỏng, “Tớ đói rồi, không ăn không được”.


Đỗ Hiểu Tô đá hộp giấy trên sàn vào góc tường, đồng ý: “Được! Ăn bò bíp tết, tớ cũng đói rồi, chúng ta tìm cái gì ngon ngon ăn”.


Tối đó hai người ăn xong lại quay về dọn dẹp tiếp, đến nửa đêm mới xong.


Trâu Tư Kỳ xuống tiệm tạp hóa bên dưới mua cổ vịt, Đỗ Hiểu Tô mua mấy lon bia, hai người vừa nhai cổ vịt vừa uống bia, mỗi người một lon, cuối cùng cũng ngà ngà say.


Trâu Tư Kỳ nói: “Hiểu Tô, cậu phải sống tốt, nếu không bọn tớ nhìn thấy cũng không thoải mái”.


Đỗ Hiểu Tô cười hì hì, giúp cô bạn mở lon bia: “Cậu yên tâm tớ vẫn đang sống tốt đấy thôi”, cô ngẩng đầu, trong phòng chỉ bật một chiếc đèn treo tường, ánh sáng mờ mờ phản chiếu trong đôi mắt cô, “Tư Kỳ, cậu không cần khuyên tớ, tớ không buồn thật mà, tớ rất khỏe, đợi một thời gian nữa nhà mới sửa sang xong, tớ mời cậu đi ăn, ở nhà mới, tớ và Chấn Vinh...vẫn định sẽ mời cậu ăn một bữa...” giọng cô nhỏ dần, “Tư Kỳ, cậu đừng khuyên tớ, tớ chịu không được, cậu đừng nói gì cả. Cậu phải để tớ thích ứng dần dần, có thể cả đời này cũng không thế nữa, nhưng cho dù là gạt tớ...cũng đừng nhắc đến nữa...cứ cho là...cho là tớ tự lừa dối mình cũng được...tớ thật sự...cứ như vậy...”.


Giọng cô nhỏ dần, sau cùng im bặt. Trâu Tư Kỳ không dám nói gì, chỉ sợ vừa mở miệng chính mình lại khóc trước.