Trước mắt, muốn đến những nơi gặp nạn nghiêm trọng vẫn rất khó khăn, phần lớn các con đường đều bị hư hỏng, có không ít nhân viên cứu hộ mạo hiểm vượt núi vào trong.
“Lại mưa rồi, thời tiết xấu qua”, biên tập nói, “Mưa sẽ dễ lở đất, cáng tệ hơn”.
Không tìm được xe, biên tập nghĩ rất nhiều cách, trời tối dần, lúc này dù có tìm được xe cũng không an toàn, cô không thể không ở lại Thành Đô. Đỗ Hiểu Tô gọi điện cho Lão Mạc nói ngắn gọn tình hình ở đây, Lão Mạc lại rất khoan dung, còn an ủi cô: “Không sao, ngày mai nghĩ cách cũng được, tin tức quan trọng, nhưng an toàn quan trọng hơn”.
Cô mang theo máy tính, phát hiện ra mạng ở khách sạn hoạt động, thế là lên mạng tra thử vị trí của những nơi gặp nạn nghiêm trọng, cùng những báo cáo vô cùng ngắn gọn mà các phóng viên khác mạo hiểm theo nhóm cứu hộ vào trong gửi về. Cô càng nhìn càng sợ, số người chết mỗi ngày một tăng, nhìn những tấm ảnh mới nhất, cô chợt thấy trong người khó chịu. Lúc đọc cô mới nhớ ra mình chưa ăn cơm tối, nhưng lúc này cũng muộn quá rồi, cô cũng không muốn ăn gì, nên đành tắt máy tính, ép mình đi ngủ.
Bên ngoài trời vẫn mưa, cô dần ngủ thϊế͙p͙ đi. Cô nằm mơ rất nhiều, nhưng chỉ là những đoạn ngắn ngủi, mờ nhạt, cô nửa tỉnh nửa mê, đến khi tỉnh lại thấy mình đã toát mồ hôi lạnh đầy người. Có lẽ vì thay đổi hoàn cảnh, nên ngủ không được yên giấc, cuối cùng cô bị đánh thức bởi một cơn chấn động mạnh mẽ: dư chấn!
Đúng là dư chấn! Cửa sổ đập vào nhau lạch cạch, từ ánh đèn nhàn nhạt có thể nhìn thấy ly nước trên bàn đang trượt lại dữ dội. Không đợi cô kịp phản ứng, đèn nhà dân bên ngoài đều bật sáng, còi báo cháy trong khách sạn kêu vang chói tai, trên hành lang có giọng nhân viên phục vụ: ‘Có dư chấn! Chạy nhanh’.
Rất nhiều khách còn mặc đồ ngủ hoảng loạn chạy xuống lầu, Đỗ Hiểu Tô vẫn nhớ mang theo máy tính và máy chụp hình. Hàng vạn người đột nhiên lao ra ngoài đường, dân cư xung quanh cũng đều đổ ra ngoài, mang theo cả gia đình. Mọi người còn chưa kịp trấn tĩnh, phía đầu giường có đứa trẻ đang khóc, cũng có người đang chửi rủa. Đến lúc này trái tim cô mới bắt đầu loạn nhịp, đập thật nhanh, cô nghĩ, có lẽ là vì quá sợ hãi.
Đứng bên ngoài khách sạn đến khoảng ba giờ sáng, mặt đất bình yên trở lại, cảm giác như nó chỉ vừa vươn vai một cái trong giấc ngủ say. Chỉ khi tự mình đối mặt, mới hiểu được con người trước tự nhiên quả thật quá nhỏ bé, yếu ớt, bất lực. Người trên đường dần dần tản ra, nhân viên trong khách sạn cũng khuyên khách trở về nghỉ ngơi. Đỗ Hiểu Tô vốn không sợ trời chẳng sợ đất, hơn nữa lúc này còn phải đi những nơi nguy hiểm hơn, sớm muộn gì cũng phải thích ứng tình hình, thế nên cô là người đầu tiên về phòng, nằm xuống liền ngủ ngay.
Đến sáng mới biết cơn dư chấn lúc nửa đêm là cơn dư chấn có quy mô lớn nhất, đường về các thôn trấn cũng bị ảnh hưởng, đất lở xuống cắt ngang những con đường vừa mới được sửa lại, gồm có cả con đường dẫn đến nơi cô định đi, Nhưng Đỗ Hiểu Tô vẫn không thay đổi quyết định. Đồng nghiệp giúp cô gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại mới tìm được một chiếc xe vượt địa hình. Nghe nói là xe của tình nguyện viên, có điều vẫn có thể chở thêm cô đi.
Vừa lên xe thì thấy rất trùng hợp, bởi gặp đúng người giúp cô lấy hành lý ở sân bay. Anh còn có hai người bạn, ba người đàn ông ngồi một hàng ghế, nhường cho cô ghế phụ lái. Đằng sau xe được nhét đầy đồ đạc, chủ yếu là thuốc men có cả lều bạt cho những nơi thiếu gấp. Người kia gặp cô cũng ngạc nhiên: “A, thật trùng hợp!’’
Đúng là rất trùng hợp, nói chuyện vài câu, Đỗ Hiểu Tô biết anh ta họ Mạnh, là tình nguyện viên đến từ Bắc Kinh.
Xe chạy được hai tiếng đồng hồ, đường núi vốn gập ghềnh khó đi, trên đường lại gặp không ít đoàn người đi cứu nạn, hoặc là xe cấp cứu đang chở người bị thương. Đường hẹp có những nơi bị đá lớn chắn đường, phải cẩn thận lách đi. Càng tiến về phía trước càng nguy hiểm đá không ngừng rơi xuống rơi xuống nóc xe lộp cộp. Tài xế lái xe rất cẩn thận, liên tục mắng chửi ông trời bằng tiếng địa phương. Đi rất lâu, đột nhiện gặp phải một cảnh sát giao thông đứng ngay ở nơi đường cong nguy hiểm hướng dẫn xe chạy. Người cảnh sát đội mũ bảo hiểm đã phủ đầy bụi, không xa phía sau là 1 chiếc xe cảnh sát cũng bám đầy bụi, dáng vẻ anh ta vô cùng mệt mỏi, tư thế ngồi cũng uể oải, nhưng các xe đang chạy đều nghe theo chỉ huy của anh, nhanh chóng đi qua. Khi xe họ chạy ngang, Đỗ Hiểu Tô nâng máy ảnh, chụp lại người anh hùng vô danh đang kiên trì với nhiệm vụ của mình. Gần trưa, xe đến một nơi khá rộng và bằng phẳng, nên tài xế dừng xe nghỉ ngời. Tài xế đến con sông bên mép đường giải quyết, Đổ Hiểu Tô cũng xuống xe vận động đôi chân đã tê cứng của mình, bụng cô bắt đầu réo ấm ĩ, nên đành phải mở một thanh chocolate, cô ăn. Ba tình nguyện viên không xuống xe, bọn họ ngồi trên xe lặng lẽ ăn bánh mì xem như bữa trưa, tài xế sau khi quay lại cũng ngấu nghiến nhai bánh mì, sau đó gọi Đỗ Hiểu Tô: “Đi thôi’’, nhìn trời rồi lẩm bẩm mắng, “Khốn nạn!’’.
Đường vẫn gập ghềnh, đầu Đỗ Hiểu Tô bắt đầu đau, có lẽ do tối qua ngủ không đủ. Ba giờ sáng mới về phòng ngủ, sáng nay sáu giờ đã phải dậy. Xe vẫn chạy quanh đường núi, cô cũng mơ màng một lúc thật ra không phải ngủ, chỉ là nhắm mắt một chút, đột nhiên bị tiếng gì đó thê lương đánh thức mở mắt ra thì chợt toát mồ hôi lạnh, ngoái lại nhìn thì ra chiếc xe cứu thương vừa chạy ngang. Tiếp tục men theo con đường núi khúc khuỷu, tín hiệu điện thoại vẫn lúc được lúc không, cô thử gửi tin nhắn cho Thiệu Chấn Vinh, nhưng vẫn giấu không cho anh biết cô đang ở Tứ Xuyên, chỉ viết: “Em đợi anh về’’.
Đỗ Hiểu Tô nghĩ lại xem ngày hôm đó cô nghe điện thoại thế nào. Cô vẫn luôn nhớ, một thứ cảm giác mơ hồ, từng mảnh vỡ nhỏ lộn xộn, không thành một đoạn ký ức nhưng lại như tiếng sóng biển gầm rú ập đến. Không, không, không phải sóng biển, là động đất, là một trận động đất khiến trời long đất lở, tất cả núi như đều đổ sụp, tất cả thành phố đều vỡ nát, chôn vùi cô ở đó, chôn vùi cô dưới lớp phế tích sâu mấy ngàn mét, mãi mãi không thể thoát ra. Linh hồn cô vĩnh viễn dừng lại ở nơi đen tối đó, không có ánh sáng không có tương lai. Tất cả ánh đèn hy vọng đều sụp đổ ngay khoảnh khắc đó, tất cả những đôi mắt đều trở nên mù lòa trong giây phút đó, tất cả thần thánh đều hóa thành tro bụi, chỉ vào thời điểm đó.
Một chủ nhiệm nào đó ở bệnh viện của Thiệu Chấn Vinh gọi đến, tín hiệu điện thoại rất xấu. Lúc đó cô vẫn đang trên xe, điện thoại tiếng được tiếng mất, thỉnh thoảng có vài giây bị gián đoạn bởi tạp âm rất lớn, Thiệu Chấn Vinh gặp nạn rồi.
Từ đầu đến cuối cô chỉ hỏi một câu: “Anh ấy đang ở đâu?”
Cô không nhớ những gì xảy ra ngày hôm đó cũng chẳng biết đầu dây bên kia trả lời thế nào. Giống một chiếc máy quay phim đã hỏng, ngoài một vài cảnh quay vỡ vụn chớp qua, tất cả đều trắng toát và trống rỗng. Cô chỉ nhớ bản thân mình như cuồng loạn, muốn lập tức quay về Thành Đô. Cô nói với vẻ hoảng loạn, cũng không biết người đồng hành có hiểu không. Nhưng tài xế lập tức dừng xe, giúp cô gọi chiếc xe khác, từng chiếc phóng vụt qua mặt cô, cô không thể nghĩ gì, nhưng lại không hề rơi nước mắt. Cuối cùng bọn họ chặn được một chiếc xe chở hàng nhỏ, phòng lái đã đầy người, đều là phụ nữ và trẻ nhỏ, có người còn đang băng bó, cô không do dự trèo lên khoang hàng phía sau ngồi. Tình nguyện viên không yên tâm, vội lấy bút ra, viết một dãy số lên tay cô: “Nếu gặp chuyện gì, cô gọi số này. Anh ấy họ Lý, cô cứ nói là Mạnh Hòa Bình bảo cô tìm anh ấy”.
Cô thậm chí còn không kịp nói cảm ơn thì xe hàng đã chạy rồi. Tình nguyện viên tên Mạnh Hòa Bình, người tài xế và hai người còn lại đứng bên đường dần dần biến mất khỏi tầm mắt. Cô chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi chậm như vậy, thật chậm. Xe hàng chạy trên con đường khúc khuỷu, cô ngồi trong xe, hết nghiêng trái lại nghiêng sang phải, chỉ có thể dùng hết sức nắm chắc một thanh sắt, là lan can trên xe. Gió rít vào mặt rất đau, nhưng cô không khóc.
Cô không khóc. Khi đến sân bay Song Lưu, trời đã tối. Cô lao đến tất cả các quầy vé để hỏi: “Có còn vé đi Thượng Hải không?”
Tất cả mọi người đều lắc đầu, cô hỏi từng người, tất cả mọi người đều lắc đầu, cho đến lúc tuyệt vọng, cô vẫn không khóc. Ngoài các chuyến bay chuyển hàng và người cứu hộ ra, tất cả những chuyến bay khác đều bị hoãn lại, hơn nữa hiện giờ những chuyến bay ra ngoài đều đã đầy người. Cô không có cách nào quay về, cô hết cách rồi. Cô tuyệt vọng cúi đầu trên quầy, bàn tay đẫm mồ hôi, đột nhiên nhìn thấy dãy số trong lòng bàn tay, dãy số người tên Mạnh Hòa Bình kia viết vào tay cô.
Không cần biết, dù sao cô cũng phải thử, nhưng đã có một con số bị mờ đi không nhìn thấy rõ nữa, cô thử hai lần mới gọi được, cô không biết có đúng không, chỉ nói một mạch:“Xin chào, xin hỏi có phải Lý tiên sinh không? tôi họ Đỗ, Mạnh Hòa Bình bảo tôi tìm anh”.
Đối phương rất kinh ngạc, cũng rất khách sáo: “Chào cô, có chuyện gì sao?”.
“Tôi muốn đi Thượng Hải”, giọng cô khàn đi những vẫn không màng đến, “Tôi đang ở Song Lưu, tối nay bất kể thế nào tôi cũng phải đi Thượng Hải”.
Đối phương không do dự hỏi ngay: “Mấy người?”
Cô như nhìn thấy một tia sáng trong tuyệt vọng: “Một mình tôi”.
“Vậy cô ở yên đó đừng đi đâu, tôi cho người đi tìm cô. Đây là số điện thoại của cô phải không?”
Cô vội vàng gật đầu, không để tâm đến việc đối phương không nhìn thấy, một lúc sau mới giật mình trả lời: “Đúng vậy, đúng vậy”.
Sau khi gác điện thoại, toàn bộ sức lực như bị rút sạch, cả người nghiêng ngả. Cô còn nhớ được phải gọi điện cho Lão Mạc, chưa kịp nói gì, anh ta đã vội hỏi: “Cô đang ở đâu?”
“Mạc Phó”, cô cố gắng để giọng nói của mình bình tĩnh lại, “Làm phiền anh gửi người khác đến, tôi không đi được nữa, tôi phải về Thượng Hải”.
“Sao vậy?”
Cô không nói ra được cái tên đó, cô không làm sao nói ra được, cô giữ điện thoại, cả nguời run rẩy, không sao nói ra được. Lão Mạc sốt ruột nói, cô cũng không nghe rõ anh ta nói gì, nhanh chóng ngắt điện thoại, toàn thân đờ đẫn vô hồn. Cô không thể nghĩ, cũng không thể khóc, không thể làm gì được, cô phải nhẫn nhịn, cô phải gặp Thiệu Chấn Vinh. Anh không sao, anh nhất định không sao, chỉ bị thương thôi, chỉ là không cẩn thận bị thương thôi, cho nên mới được chuyển gấp về Thượng Hải. Cô phải đến bệnh viện gặp Thiệu Chấn Vinh xem anh làm sao rồi, không, không cần xem cô cũng biết anh không sao. Nhưng cô nhất định phải gặp được anh, nhất định phải gặp anh cô mới yên tâm.
Cô gọi điện thoại cho bệnh viện: “Hôm nay tôi có thể về rồi, làm phiền mọi người chăm sóc Thiệu Chấn Vinh”. Không đợi đối phương nói gì, cô liền ngắt điện thoại. Cô không khóc. Lão Mạc gọi đến nhiều lần nhưng cô không nghe máy, cuối cùng một số lạ gọi đến, cô sợ là bệnh viện, vết thương của Thiệu Chấn Vinh có chuyển biến nên vội bấm nút nghe. Kết quả là giọng của một người đàn ông lạ hỏi: “Cô Đỗ phải không? Có phải cô muốn đi Thượng Hải không? Cô đang ở đâu?”.
Cô cố gắng kiềm chế nước mắt: “Tôi ở cửa chờ tầng một, phía quầy vé Hàng không Phương Đông”.
“Tôi thấy cô rồi”, một người đàn ông mặc đồng phục ngắt điện thoại, sải bước đến chỗ cô hỏi, “Hành lý của cô đâu?”
“Tôi không có hành lý.” Cô nắm chặt một chiếc túi, bên trong là máy chụp hình và máy ghi âm, ngay cả máy tính cô cũng để quên trên chiếc xe kia rồi.
“Mời theo tôi.”
Cô không biết vì sao mình có thể vượt qua quãng thời gian trên máy bay, từng phút từng giây trôi qua trong lặng lẽ. Trái tim cô siết chặt, trong đầu vẫn trống rỗng. Cô cố an ủi bản thân: Mình không nghĩ, cũng không cần nghĩ, gặp được Chấn Vinh là tốt, chỉ cần gặp được anh là tốt rồi, cho dù anh mất tay mất chân cô cũng chấp nhận ở bên anh cả đời, chỉ cần anh vẫ còn ở đó, là tốt rồi.
Khi xuống máy bay, thậm chí cô còn nghĩ nếu mà anh đã trở thành người tàn phế, cô cũng sẽ lập tức kết hôn với anh, ngay lập tức. Chỉ cần anh vẫn còn cần cô, cô sẽ lấy anh.
Lối đi dành cho khách du lịch có người của bệnh viện đang đợi cô, trong đó có một người có quen biết, là một nữ bác sĩ trong khoa anh. Đỗ Hiểu Tô cũng học theo Thiệu Chấn Vinh gọi người đó là chị hai, chị hai bình thường rất quan tâm đến họ, có lần nhà gói gỏi cuốn còn gọi điện bảo họ đến cùng ăn. Không đợi cô nói gì, chị hai đã bước lên đón, vừa giữ lấy cô vừa nói: “Hiểu Tô, em phải kiên cường”.
Nghĩa là gì?
Cô như muốn nổi giận, cô vẫn luôn kiên cường, nhưng họ nói vậy là có ý gì? Cô gần như phẫn nộ gạt tay chị hai: “Em tự đi được!”
Ngồi trên xe cô không nói gì, vị bác sĩ kia âm thầm quan sát sắc mặt cô, nhưng cũng chẳng dám mở lời trước. Đến bệnh viện, nhìn thấy lầu hai vẫn sáng đèn, cô xuống xe liền hỏi: “Chấn Vinh đang nằm viện, anh ấy nằm ở khoa nào? Khoa ngoại thần kinh? Anh ấy bị thương có nặng không? Nằm ở phòng nào?”
“Hiểu Tô...”, vị bác sĩ kia khó khăn nói, “Chúng tôi phải thông báo cho em – em phải kiên cường đối diện với sự thật...bác sĩ Thiệu...đã...đúng lúc núi lở...nhân viên cứu hộ khi đó đã cố gắng hết sức...nhưng mà không cứu kịp...”
Cô nhìn theo khuôn miệng của chị hai đang chuyển động: “Núi lở...ngoài ý muốn...vì cứu người bệnh...hy sinh...”.
Những điều đáng sợ đó từng chữ từng chữ được thốt ra...Đỗ Hiểu Tô tròn mắt nhìn vẻ ngây ngô.
Tất cả đều là một giấc mộng, là ác mộng, cô đang bị cuốn mình trong cơn ác mộng đó. Chỉ cần cố mở mắt ra thì sẽ tỉnh lại, đây chỉ là giấc mộng, cô biết được mình có thể gặp Thiệu Chấn Vinh, nhìn thấy anh khỏe mạnh xuất hiện trước mặt cô. Hay có lẽ, những người trong bệnh viện đang gạt cô, bọn họ đang đùa giỡn cô, giấu Thiệu Chấn Vinh đi để cô phải lo lắng, đến khi không còn cách nào nữa, anh ấy sẽ tự nhiên tươi cười chạy ra, nhéo mũi cô, mắng cô là cô bé ngốc.
Cô không hề rơi lệ, cô luôn nghĩ sao có thể được, tất cả đều là giả dối. Nhất định là hiểu lầm, nếu không thì cô bị gạt rồi, dù sao cũng không phải là thật, tuyệt đối không thể là thật. Bởi anh bảo cô đợi anh. Anh là người giữ lời hứa, khi hẹn hò cũng chưa từng đến trễ, làm sao anh có thể nói dối cô?
Bọn họ đứng bên cạnh nói gì, cô đều không biết. Cô chỉ cúi đầu nhắm mắt im lặng và chờ đợi, đợi mãi. Như khi cô hứa, cô sẽ đợi anh về.
Đến khi mở mắt ra, cô đã nằm trên giường bệnh. Cô lặng lẽ đếm từng giọt nước truyền dịch, hy vọng giống như lần trước, đếm rồi đếm, bỗng nhiên anh sẽ đẩy cửa bước vào, nhìn cô. Thì ra khi anh nhìn cô, đôi mắt luôn thấp thoáng nét cười, khóe miệng hơi mím lại, khi anh cười sẽ có lúm đồng tiền, nếu không để ý sẽ không nhận ra, nhưng cô biết bởi vì anh là Thiệu Chấn Vinh của cô. Cô yêu anh, cho nên tất cả những biểu cảm nhỏ bé nhất của anh cô đều nhận ra. Lần này, chắc chắn anh đang dọa cô, nhất định là vậy. Có thể anh bị thương rất nặng, có thể thật sự tàn phế, vì thế anh mới không chịu gặp cô, vì anh không chấp nhận được sự thật đó, hoặc là cuối cùng anh cũng quyết định không tha thứ cho cô, nhưng không sao, cô sẽ đợi anh, đợi đến khi anh trở về, cũng như lần trước ở bệnh viện.
Nhưng cô cứ đếm rồi đếm, cũng không biết đếm tới lúc nào, đếm cho đến khi bình thuốc đã hết rồi đổi bình khác. Y tá bên cạnh cô đi qua đi lại, rồi cả bác sĩ tâm lý cũng đến nói chuyện với cô mỗi ngày, hay ngồi bên giường cô hàng giờ, gợi ý những chủ đề để nói chuyện. Nhưng mặc bác sĩ đó có nói thế nào, cô cũng không đáp lại.
Bởi vì họ đều đang gạt cô.
Anh nhất định sẽ quay lại, anh yêu cô như vậy, dù cô từng phạm lỗi, anh vẫn bảo cô đợi anh. Sao anh có thể bỏ mặc cô ở đây một mình chứ anh nhất định sẽ quay lại.
Cha mẹ cô nghe tin thì vội vã chạy đến, lòng như lửa đốt. Nhất là mẹ cô, ở bên cạnh cô không rời nửa bước, còn không ngừng khuyên cô: “Con à, con khóc đi, con khóc cho thỏa một trận đi. Con đừng cố kìm nén làm hại mình như vậy, khóc được là tốt”. Cô không khóc nhưng mẹ cô đã khóc mấy ngày rồi, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Cô hơi ngẩng đầu, không hiểu tại sao lại phải khóc.
Thiệu Chấn Vinh của cô không có ở đây, nhưng anh nhất định sẽ quay lại, anh yêu cô nhiều như vậy, sao nỡ bỏ mặc cô? Anh nhất định sẽ quay lại, không cần biết thế nào, anh nhất định sẽ quay lại.
Ngày hôm đó mẹ và y tá giúp cô thay quần áo, chải đầu rồi đỡ cô ra thang máy. Cô không biết mình chuẩn bị đi đâu, chỉ ngơ ngẩn mặc mọi người kéo đi.
Bước vào đại sảnh, từ xa cô đã nhìn thấy anh, anh đang mỉm cười nhìn cô.
Cảm giác mọi thứ trở nên nhạt nhòa, cô cứ thế bước vào, vươn tay vuốt khung ảnh đen trắng. Tấm ảnh anh được phóng to, cách một tấm kính, ngón tay cô nhẹ nhàng lướt qua bờ môi, anh từng cười ấm áp như vậy, nhưng có phải do cô chụp cho anh không. Cô hoang mang ngoái đầu lại nhìn, trong nhóm người có bảo mẫu của Thiệu Chấn Vinh, thế nên cô gọi: “Dì Triệu”. Cô còn nhớ, nhớ rất kĩ, kỳ nghỉ Tết Thiệu Chấn Vinh từng dẫn cô đến thăm bà, dì Triệu đối với cô như con gái tự mình xuống bếp nấu canh gà cho cô, còn tặng cô một chiếc nhẫn, vì cô là bạn gái của Thiệu Chấn Vinh – dì Triệu cũng được người khác đỡ lấy, không hiểu vì sao hôm nay lại mệt mỏi và trông đau đớn như như thế, chỉ mới vài tháng không gặp, sao dáng vẻ dì tiều tụy đến vậy, tóc đã bạc trắng, bà vừa nhìn thấy Đỗ Hiểu Tô, nước mắt lập tức tuôn rơi. Đỗ Hiểu Tô thoát khỏi tay mẹ, bước lại gần bà, giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng: “Dì à, Chấn Vinh bảo con đợi anh ấy, nhưng anh ấy không chịu về”.
Dì Triệu như nghẹn lại, cả người mềm nhũn đi. Trong phòng bỗng trở nên hoảng loạn, vài người chạy đến giúp y tá đỡ dì Triệu sang một bên. Mẹ nắm chặt tay cô, khuôn mặt đầm đìa nước mắt: “Con à, con đừng như thế, đừng ngốc nghếch như thế nữa”.
Cô không ngu ngốc, là chính anh nói với cô, bảo cô đợi anh về. Cô vẫn đang đợi, nhưng không thấy anh quay về.
Anh từng nói có chuyện muốn nói với cô, anh yêu cô lắm, sao lại không chịu về? Anh yêu cô mà, sao lại nỡ để cô một mình ở đây?
Cô vẫn không hiểu, cô vẫn không tin, cho đến giây phút cuối cùng, khi người ta dẫn cô đến bên chiếc quan tài. Thật nhiều hoa, toàn là cúc trắng, anh đang ngủ giữa thảm hoa đó, rất bình yên.
Cô thẫn thờ nhìn chăm chú, cơ hồ vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cho đến khi bọn họ từ từ đậy nắp quan tài, cho đến khi dì Triệu ngất đi lần nữa. Tất cả mọi người đều đầm đìa nước mắt. Chỉ mình cô vẫn đứng đó, không còn tri giác, không có ý thức, không có gì cả, dường như tất cả đã tan biến, tất cả không còn tồn tại.
Khuôn mặt Thiệu Chấn Vinh dần bị che đi, cả người anh bị che đi, cô mới giật mình hiểu ra, tất cả không phải là mơ, tất cả đều là thật. Họ không gạt cô anh thật sự không quay lại nữa vĩnh viễn sẽ không quay lại nữa. Cô vĩnh viễn mất anh.
Cô hốt hoảng lao về phía trước, bố mẹ cố sức níu cô lại, nhiều người tiến lên đỡ cô, còn cô thì kêu khóc: “Mẹ! Để con theo anh ấy, xin mọi người, để con theo anh ấy, để con ở bên cạnh anh ấy! Mẹ...để con theo anh ấy...”.
Nhiều người đến kéo cô ra, cô kêu gào thảm thiết: “Để tôi theo anh ấy. Thiệu Chấn Vinh! Thiệu Chấn Vinh! Anh đứng dậy! Sao anh có thể bỏ rơi em! Sao anh có thể như vậy...”
Ngón tay cô bị gỡ ra, những người bên cạnh đang gỡ từng ngón tay cô ra, cô khóc đến mức toàn thân run lên, cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng để mình có thể vào trong cỗ quan tài lạnh lẽo kia. Bởi trong đó có Thiệu Chấn Vinh của cô, cô muốn đi với anh, không cần biết khi nào, là ở đâu, cô chỉ muốn ở bên anh.
Cô nghe thấy tiếng thở của mình, khản đặc tuyệt vọng như một con thú đang bị giam cầm. Dù biết không còn cách nào khác nhưng vẫn liều mạng, không cần bất cứ điều gì, cô chỉ cần ở bên anh.
Mọi người đều đang kéo cô, đang khuyên cô. Cô nghe thấy tiếng nói của chính mình, thê lương và sắc lạnh như lưỡi dao, khoét sâu vào trái tim mình, máu chảy thít rơi lặp đi lặp lại: “Cho tôi đi, cho tôi đi, các người cho tôi đi, Thiệu Chấn Vinh chết rồi, tôi còn sống để làm gì? Cho tôi đi, xin các người”.
Mẹ cô ra sức giữ cô, khóc nức nở: “Con ơi con, con đừng như vậy! Con thế này mẹ biết làm sao? Mẹ biết làm sao.... “.
Cô cố hết sức nhưng cũng đành bất lực chỉ còn biết gào khóc không thôi, tất cả nước mắt như trào ra trong khoảnh khắc này. Cô ra sức vùng vẫy, nhưng Thiệu Chấn Vinh của cô sẽ không quay về nữa, anh thật sự không quay về nữa, anh thật sự không quay về nữa. Dù cô khóc thế naò, kêu gào thế nào, dù cô có vươn tay nắm lấy, nhưng cũng chỉ nắm được chiếc quan tài lạnh lẽo. Tất cả đều vô ích, anh sẽ không bao giờ trả lời nữa, anh gạt cô, anh gạt cô dợi anh, cô vẫn cứ đợi vẫn cứ đợi, nhưng anh không quay về nữa.
Giọng nói của cô khàn đặc, cô đã bị vắt kiệt sức rồi, nhiều người đến kéo cô sang một bên, cô chỉ có thể mở to mắt nhìn bọn họ mang anh đi, nhìn họ đưa Thiệu Chấn Vinh của cô đi. Cô không muốn sống nữa, cô chỉ cần ở bên anh, chết cũng cùng chết với anh. Nhưng anh không đợi cô, anh đi trước rồi.
Mẹ cô vẫn ôm chặt và không ngừng gọi tên cô. Nước mắt mẹ rơi, còn cô mở to mắt nhìn người ta khiêng quan tài đi cô không thể thốt ra bất cứ âm thanh gì nữa, dường như tất cả thanh âm đã vỡ nát.
Cô không còn Thiệu Chấn Vinh nữa.
Cô đã cố gắng hết mình nhưng vẫn không thể giữ được anh dù chỉ một giây một phút, số phận thật cay đắng, chỉ một giây cũng không cho cô. Cô đã hoàn toàn tuyệt vọng, cố dùng chút sức lực cuối cùng, thốt lên thứ âm thanh xé lòng: “Mẹ, đừng để người ta mang anh ấy đi...mẹ...con xin mẹ...đừng để người ta mang anh ấy đi...”.
Mẹ cô đau đớn đến tột cùng, không thốt nên lời nào được nữa, cuối cùng ngất lịm đi ngã vào tay cha cô. Người đứng bên cạnh vội đỡ lấy và giữ chặt cô, còn cô yếu ớt như một đứa trẻ, cô không còn cách nào nữa, ngay cả người mẹ mà cô tin tưởng nhất cũng không còn cách nào khác.
Trước mắt cô, tất cả mọi thứ đều tan vỡ, cả thế giới là một màn đen u tối.