Hải Tặc Vương Chi Sinh Đôi

Chương 115: Cái giá xứng đáng

" Các ngươi chính là những kẻ rắc rối nhất mà ta từng gặp ... " Haruto thở dài nói khi chỉnh lại bộ đồ của anh . Rayleigh và Roger vẫn còn im lặng và nhìn chằm chằm anh với gương mặt sững sờ khiến cho anh nhướng mày nhìn bọn hắn .


" Có chuyện gì sao ? Đừng nghĩ rằng ta sẽ để yên việc các ngươi làm náo loạn việc của bọn ta . Thật phiền phức khi ta phải đi với các ngươi để giải quyết chuyện này ... " Anh nói rồi nhìn đến chiếc bàn đang để những tờ giấy đang ghi chi chít . Theo ý niệm , những tờ giấy dần bay lên và di chuyển về phía của anh dưới ánh mắt càng sững sờ của hai người kia . Đưa tay cầm lấy và đọc qua , đôi tử mâu hơi nhíu lại rồi thở dài .


" Ngươi thật sự là Haruto ? " Rayleigh chính là người đầu tiên hồi phục , ông nhìn từ Haruto từ trên xuống dưới . Ông có thể nhớ rất rõ rằng Haruto có chính là mái tóc ngắn màu đỏ cùng với đôi huyết mâu lạnh lùng chứ không phải là mái tóc dài màu tím cùng với đôi tử mâu vô cảm này . Nhưng gương mặt kia chính xác chính là gương mặt của Haruto ... Không phải chỉ có Haruki là người em gái sinh đôi duy nhất của anh thôi sao ? Chẳng lẽ còn có một người em trai sinh đôi khác ?


" Chứ ngươi nghĩ ta là ai ? " Anh nhìn sang Rayleigh , bình tĩnh nói .
" Nhưng không phải ngươi là tóc đỏ và mắt đỏ sao ? Tại sao- "


" Này , việc ta có tóc và mắt màu đỏ là đúng nhưng không phải là ta không thể thay đổi ah ? Nếu như ta đem diện mạo của ta đi cùng với các ngươi thì Trời mới biết được sẽ có bao nhiêu rắc rối xảy ra ."


" ... Như vậy thì ngươi để Haruki ở lại một mình với băng hải tặc Râu Trắng sao ? " Roger sau khi đã hồi phục hoàn toàn thì mới tò mò hỏi .
" Chuyện đó không phải là chuyện ngươi cần quan tâm ... " Anh liếc mắt nhìn sang hắn rồi sau đó nhướng mày . Đôi tử mâu quét toàn bộ từ trên xuống dưới của Roger .


" Ngươi cái tên này bị bệnh nặng như thế mà không chịu nghỉ ngơi . Tại sao cứ phải cắm đầu đi tìm dòng họ của bọn ta làm cái gì ? " Cả hai người Roger và Rayleigh đều ngạc nhiên nhìn anh . Căn bệnh của Vua hải tặc không phải ai cũng có thể biết được ngoài chính Roger , Rayleigh và Crocus - bác sĩ riêng của Roger.


" Đừng có nhìn ta ngạc nhiên như vậy . Ngươi nghĩ rằng thành viên trong dòng họ mà ngươi đang cắm đầu truy tìm kia có thể vô dụng đến như vậy sao ? Việc nhận biết bệnh tật chính là một trong những điều cơ bản nhất mà những đứa trẻ Sakumi phải biết ." Haruto sắp xếp toàn bộ những giấy tờ lại một cách ngăn nắp rồi búng tay khiến cho sấp giấy tờ đó biến mất trong nháy mắt .


" Mặc dù ta không biết rằng những thứ mà ngươi tìm được có phải chính xác không nhưng ta cũng phải tự mình đi chuẩn xác ."
" Như vậy có nghĩa là ngươi sẽ đi cùng với bọn ta ? "


" Chính xác , ta sẽ đi cùng với các ngươi cho đến khi đã chắc chắn rằng những thứ trong đây có phải là sự thật hay không và đồng thời thủ tiêu toàn bộ những người biết đến ." Nói đến đây , Roger và Rayleigh lại trở nên tái nhợt . Tất nhiên là hai người biết rằng hai đứa trẻ này không phải là thiên thần nhân từ gì khi mà ở trong quá khứ của bọn chúng , số người mà hai đứa trẻ này giết thậm chí còn nhiều hơn số người mà từng thành viên trong băng hải tặc của bọn hắn cộng lại .


" Có thể giải quyết bằng cách khác không ? Ngươi cũng không nhất thiết phải giết bọn hắn ah ... " Roger hơi ngập ngừng nói . Trong số những người mà hắn nói chuyện về đề tài này có khá nhiều người là đồng bạn của hắn và Roger không muốn những người đó phải chết một cách oan uổng bởi vì sự cứng đầu của hắn .


" Hmm ? Ngươi muốn những tên kia sống ? " Haruto quay đầu nhìn thẳng vào mắt của Roger .
" Bọn hắn chính là những đồng bạn của ta ... " Nghe đến đây , trên gương mặt vốn không có cảm xúc đột nhiên nở một nụ cười nhạt đầy khinh miệt cùng thích thú .


" Vậy là ngươi sợ rằng ngươi sẽ bị chính sự day dứt cùng hối hận của mình ám ảnh cho đến quãng đời còn lại ? "
" Haruto - "


" Ta sẽ nhắc nhở cho các ngươi biết một điều và ta cần những cái đầu không quan tâm đến sự nguy hiểm của các ngươi nhớ cho rõ ... " Gương mặt của anh quay trở lại như trước nhưng đôi tử mâu của anh lại lấp lóe màu đỏ .


" Mọi thứ liên quan đến bọn ta , các ngươi tuyệt đối không được đào sâu tìm hiểu nó . Có hai điều tại sao ta lại nói như vậy , đầu tiên là bởi vì nó khiến cho bọn ta cảm thấy cực kì khó chịu khi các ngươi xâm phạm quyền riêng tư của bọn ta .... Điều thứ hai chính là cái quan trọng nhất mà các ngươi cần khắc vào đầu của các ngươi ... " Giọng nói của anh trở nên trầm xuống và đầy tính đe dọa .


" ... Bí mật về dòng họ Sakumi chính là những gì mà chiếc hộp Pandora nắm giữ và nếu như các ngươi không muốn đột nhiên nghe thấy tin tức có hai con quái vật không ngừng hủy diệt mọi thứ xung quanh và đang tìm đến để lấy mạng của các ngươi thì nên bỏ cuộc đi ."


" ... " Hai người im lặng nhìn anh rồi hơi run rẩy thở ra , cả hai người bọn hắn đều không nhận ra rằng trong suốt lúc anh nói chuyện thì bọn hắn đều không tự chủ được mà nín thở .


" Đã rõ ? " Khi nhìn thấy cả hai người gật đầu thì anh mới hài lòng gật đầu . Sau đó , anh biết đến cửa ra vào của phòng thuyền trưởng , khi anh vừa đứng ngay trước cánh cửa thì anh dừng lại . Không quay đầu nhìn , anh lên tiếng hỏi Roger :


" Ngươi muốn những đồng bạn của ngươi sống đúng không ? " Roger hơi ngạc nhiên với câu hỏi của anh nhưng hắn ngay lập tức gật đầu .
" Ngươi có thể tha cho bọn hắn sao ? "


" Còn có một biện pháp khác để giải quyết việc này ... " Roger và Rayleigh đều đồng thời cảm thấy vui mừng khi nghe được rằng có một cách khác mà không phải giết bất cứ một ai .


" Tuy nhiên , các ngươi sẽ phải trả một cái giá xứng đáng với mạng của bọn hắn . Tối hôm nay đến tìm ta ở đầu thuyền , chuyện này sẽ được giải quyết nếu như các ngươi có thể nhanh chóng tìm được cái giá phù hợp . Ta không phải là một người dây dưa vấn đề mà có thể giải quyết nhanh chóng nên mong các ngươi đừng có kéo dài thời gian . Một khi không thể cho ta được câu trả lời thích đáng thì chính tay ta sẽ giải quyết theo cách của ta ... " Sau đó anh mở cửa và rời đi , để lại hai người sững sờ nhìn cánh cửa đã đóng kia .


" Roger , mặc dù ta cũng có phần trong việc này nhưng thật sự ... Ngươi vốn nên dừng lại khi có cơ hội .. "
" Bây giờ ngươi có nói thì đã còn làm được gì ? " Roger cười khổ nói .


" Dù sao thì mọi việc cũng đã xảy ra , chúng ta chỉ có thể nhanh chóng tìm ra thứ đáng giá có thể đổi lấy những tính mạng của bọn hắn ... "
" Haruto thật sự là một người tàn nhẫn ah ... Ta không nghĩ rằng trên đời sẽ có người như vậy ... " Rayleigh thở dài , lắc đầu nói .


" Bọn chúng đã trải qua những thứ mà ngay chính chúng ta cũng phải dè chừng ... Ngươi nghĩ rằng một người đã đi qua Địa Ngục thì bọn hắn có còn gì sợ hãi nữa không ? "
" ... " Roger im lặng sau câu hỏi của Rayleigh . Cho đến khi Rayleigh cũng rời khỏi phòng của hắn thì Roger mới thở dài và ngồi xuống chiếc ghế gần đó .


" Đây có lẽ là quyết định quan trọng nhất mà ta từng phải chạm mặt ... "