Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 79: Rời đi

Đơn từ chức của Lộc Hàm!? Thế Huân cầm lấy văn kiện trên bàn, trên giấy chữ viết được đánh máy, cách hành văn cứng ngắt, cùng những đơn từ chức bình thường không có gì khác nhau.

Thế Huân luôn kiên dè không để nhân viên công ty biết mình cùng Lộc Hàm có quan hệ, trước kia khi cùng Quan Lâm còn hôn nhau ở trước mặt mọi người, dù người khác ở sau lưng bàn tán cũng không quan tâm, dù sao Thế Huân cùng Quan Lâm xét về gia thế lẫn ngoại hình đều tương xứng, người khác có nghị luận cũng không nói lời khó nghe. Nhưng Lộc Hàm làm sao có thể cùng Quan Lâm đánh đồng, dù bỏ qua thân phận MB của cậu và quan hệ bao dưỡng của hai người, chỉ riêng chuyện tổng giám đốc và nhân viên ở cùng nhau là đã có chuyện để người khác chê trách rồi. Cho nên trước khi Thế Huân có ý định bao dưỡng, đã bảo Lộc Hàm phải từ chức ở Ngô thị, bất quá Thế Huân nhớ lúc ấy cậu cũng rất thức thời, nói rằng bởi vì báo cáo sai lầm nên đã sớm đưa đơn từ chức.

Thế Huân cầm lấy bút đang chuẩn bị ký vào thì dừng lại. Tuy rằng chính mình là người muốn Lộc Hàm từ chức, hơn nữa cậu rời đi thì mình cũng không cần lo lắng quan hệ của cả hai sẽ bị đưa ra ánh sáng. Nhưng dù sao cũng đã ở chung một khoảng thời gian, Lộc Hàm đối xử với mình tốt như vậy, lại còn thích mình. Điều này làm cho Thế Huân có chút mềm lòng, nếu cứ như vậy trực tiếp dứt khoát khiến cậu rời đi, Lộc Hàm có thể hay không sẽ không thoải mái!?

“Ngô tổng, Ngô tổng.” Quản lý tài chính nhìn thấy Thế Huân cầm bút do dự, bộ dáng không biết có nên kí hay không, rất sợ anh sẽ không để Lộc Hàm rời đi, làm bại lộ chuyện báo cáo sai lầm lần đó, liền lên tiếng nhắc nhở Thế Huân.

Thôi đi, dù sao Lộc Hàm cũng đã nộp đơn từ chức, chính mình không ký ngược lại là không bình thường. Lộc Hàm nếu không đi làm, liền ở nhà chăm sóc nhà cửa, nấu cơm ình cũng không tệ, vốn là mình bao nuôi cậu, cứ như vậy quan hệ của hai người lại càng hợp lý. Mình sau này chỉ cần đối đãi cậu tốt hơn, cho cậu nhiều tiền thêm một chút, thích cái gì liền mua cái đó… Nghĩ đến đây, Thế Huân nhanh chóng ký xuống đơn từ chức.

“Lộc Hàm lúc trước làm sai, nhưng nói sao cũng là nhân viên lâu năm ở Ngô thị, kết toán lương nhớ thêm cho cậu ấy hai tháng tiền lương.” Thế Huân sau khi ký xong đưa trả lại đơn từ chức cho quản lý, còn dặn thêm một câu.

“Ngô tổng thật sự là cảm thông cho cấp dưới, tôi thay mặt Lộc Hàm cám ơn ngài trước. Ngô tổng, nếu không còn chuyện khác, tôi xin phép đi trước.” Nhìn thấy chữ ký của Thế Huân, tâm quản lý cuối cùng cũng bình tĩnh lại, sau khi tiếp nhận văn kiện còn nịn hót Thế Huân vài câu.

“Anh cứ đi trước” Thế Huân gật gật đầu, ý bảo quản lý tài chính có thể đi.


“Lộc Hàm, cậu cần gì phải thay tên quản lý cáo già đó chịu tiếng xấu, cậu cứ vậy mà rời Ngô thị không thấy oan uổng sao!?”

”Lộc Hàm a, gặp Ngô tổng đem sự việc nói rõ ràng đi!”

“Nhất định phải cho quản lý một bài học, để coi ổng còn dám ỷ vào chức vị ức hiếp chúng ta hay không.”

… …

“Việc này không liên quan đến quản lý, là tôi tự mình muốn tưc chức thôi.” Lộc Hàm đem vật dụng trên bàn của mình bỏ vào trong thùng, thu dọn xong mới ngẩn đầu nhìn những đồng nghiệp đang thảo luận, cười cười giải thích nguyên nhân là do tự mình muốn từ chức.

"Lộc Hàm, cậu quá thành thật, mới bị quản lý bắt chịu tội thay, sau này làm việc gì cũng nên suy tính kỹ hơn.”

“Thật là Lộc Hàm, sau khi cậu đi rồi, sẽ không còn ai thay tôi tăng ca.”

“Trước kia tôi có gì không hiểu, đều nhờ Lộc Hàm chỉ giúp.”


“Lộc Hàm, sau này liên hệ thường nha…”

… …

Trước kia Lộc Hàm ở phòng tài chính nổi danh là “Người hiền lành”. Thường xuyên đem công việc của người khác lãnh lên người mình, hoặc là chủ động thay đồng nghiệp tăng ca, chỉ cần có người cầu cậu giúp đỡ, dù cho làm cậu khó xử cậu cũng đáp ứng, cho nên, mặc kệ người khác đánh giá ra sao về Lộc Hàm, nói cậu ngốc cũng tốt, nói cậu quá thành thật cũng được, ít nhất ở bên ngoài quen biết cũng không tệ. Lúc rời đi, một đống đồng nghiệp dĩ nhiên lưu luyến không muốn chia tay.

“Cảm ơn mọi người đã chiếu cố, sau này có cơ hội sẽ trở lại gặp mọi người. Tôi sắp đi rồi, cũng nên nói với quản lý một tiếng.” Lộc Hàm tách khỏi đám đồng nghiệp vây quanh mình, đi đến gõ cửa phòng quản lý.

“Vào đi. Lộc Hàm…” Nhìn đến người vào là Lộc Hàm, quản lý lặp tức nhiệt tình đứng dậy khỏi ghế.

“Quản lí, đồ vật tôi đã thu thập xong, trước lúc đi nên đến chào anh một tiếng.” Tuy rằng đã không còn là nhân viên Ngô thị, nhưng thái độ Lộc Hàm vẫn ôn hòa như mọi ngày, cũng không nhắc đến chuyện thay quản lý nhận sai lầm lần trước.

“Ngô thị mất đi một nhân viên tốt như cậu thật là đáng tiếc. Đây là tiền lương tháng này của cậu, Ngô tổng còn dặn tôi cho cậu thêm hai tháng lương nữa.” Lộc Hàm đi lần này làm trong lòng quản lý hoàn toàn yên tâm, thái độ cũng tốt lên nhiều lắm, cầm phong bì trên bàn tủm tỉm nhét vào tay Lộc Hàm.

“Cám ơn Ngô tổng, cám ơn quản lí. Tôi đi trước đây.” Trong lòng Lộc Hàm tuy rằng kinh ngạc vì Thế Huân ình nhiều tiền như thế, nhưng ở trước mặt người ngoài cũng không tỏ thái độ gì, lễ phép khách khí nói lời cảm tạ.

“Tốt lắm tốt lắm, có rảnh về thăm mọi người nha.” Quản lý nhanh chóng tiễn Lộc Hàm ra khỏi văn phòng.

Lộc Hàm lại cùng các đồng nghiệp khách sáo nói thêm vài lời từ biệt, sau đó ôm đồ của mình rời khỏi Ngô thị.