“Vì… vì sao không bắn bên trong?” Hậu huyệt không có cảm nhận được tinh dịch nóng rực đánh sâu vào, Lộc Hàm biết là Thế Huân trước khi xuất tinh đã lấy dương v*t ra, trong lòng một trận thất kinh.
“Cậu thật muốn tôi bắn ở bên trong!? Cảm giác thích lắm đúng không!?” Thanh âm Thế Huân mơ hồ mang theo nụ cười thản nhiên, cầm lấy khăn tay giúp Lộc Hàm chà lau lưng mình.
“Phải.. Không phải…” Lộc Hàm bối rối không biết nên làm sao trả lời câu hỏi của Thế Huân. Tinh dịch nóng bỏng đột nhiên bắn vào trong cơ thể, loại cảm giác tựa như bị hòa tan này là cả thể xác và tinh thần đều sảng khoái đến cực hạn, nhưng Lộc Hàm không phải là ham mê, vui thích thân xác. Cậu nhớ rõ lần trước khi bắn vào trong, Thế Huân dường như là rất thoải mái, nhưng sao lần này ngay thời điểm mấu chốt lại lui ra!? Chẳng lẽ là vì nghĩ mình là MB nên không muốn! Lần trước chỉ do xúc động nhất thời!? Không! Sẽ không đâu, vừa rồi anh còn đối với mình tốt như vậy, dịu dàng an ủi đầu v* bị đau, nhắc nhở mình chịu đau một chút, lúc tiến vào cũng rất cẩn thận… Nhưng tại sao anh lại không bắn bên trong!? Quan tâm tất loạn, Lộc Hàm rất để ý đến Thế Huân, chỉ việc anh không xuất tinh ở bên trong, trong đầu cậu đã suy nghĩ đến loạn thất bát tao, trong lòng bất ổn, cả người đều giống như đang mất hồn.
“Rốt cuộc là phải hay không phải!? Bộ dáng cậu sao lại lắp bắp như vậy, chẳng phải lúc cùng người bán cá kỳ kèo trả giá rất lưu loát sao, ở trước mặt tôi sao lại luôn cuống quýt như vậy. Nếu tôi thật sự bắn bên trong, khi cậu đi vào phòng tắm, chẳng phải tinh dịch sẽ lưu đầy nhà sao. Trong khoảng thời gian này, cậu ngoan ngoãn một chút, đừng lung tung ra ngoài tìm đàn ông khác, sau này lúc chúng ta ‘làm’ sẽ không đeo bảo hiểm, tôi mỗi lần đều sẽ trực tiếp bắn vào trong cho cậu thích ngất trời. Được rồi, đã lau khô, đứng lên đi tắm rửa đi.” Thế Huân khó có lúc tâm tình tốt hòa nhã giải thích cho Lộc Hàm hiểu lý do anh không bắn vào trong. Sau khi tinh dịch được lau khô, anh vỗ vỗ mông Lộc Hàm ý bảo cậu đứng lên, nhưng khi bàn tay tiếp xúc với làn da mềm mại và co giãn vô cùng tốt, Thế Huân lại nhịn không được chộp trong tay bóp bóp vài cái.
“Ân… Ôi!” Nghe Thế Huân giải thích, Lộc Hàm yên lòng, hơn nữa vừa nghe anh nói sau này hai người khi làm sẽ không mang bảo hộ, trong lòng không hiểu sao lại có chút phấn khởi. Đang chuẩn bị đứng dậy đi đến phòng tắm, nhưng vì vừa rồi lúc ân ái bảo trì tư thế ghé lên bàn trong một thời gian dài, chân tay cứng nhắt, mới vừa đứng thẳng thân thể liền mềm nhũng thiếu chút nữa té xuống mặt đất, may mắn Thế Huân vừa lúc đứng bên cạnh đưa tay kéo cậu lại.
“Nể tình lúc nãy cậu rất nhiệt tình, tôi ôm cậu đi tắm.” Thế Huân hướng Lộc Hàm câu lên khóe môi, cúi xuống ôm lấy thân thể cậu.
Từ thư phòng đến phòng tắm chỉ cách có vài bước, nhưng được Thế Huân ôm lấy làm Lộc Hàm không khống chế được cảm giác dâng trào. Lần trước anh ôm cậu là bởi vì sợ tinh dịch sẽ chảy khắp nhà, còn lần này là vì lúc ân ái cậu chủ động, dù sao mặc kệ là nguyên nhân gì, có thể được anh ôm trong ngực như vậy đã khiến cậu hạnh phúc đến rối tinh rối mù.
Khi tắm hai người vẫn hoàn toàn xích lõa, bất quá cũng không phát sinh thêm đều gì. Dù cho thân thể Lộc Hàm đối với Thế Huân có lực hấp dẫn, nhưng việc làm tình cũng nên có tiết chế. Trước kia khi sống cùng Quan Lâm, Thế Huân không cảm thấy mình có quá nhiều dục vọng, cách ba ngày năm bữa mới làm một lần. Hiện tại ở cùng Lộc Hàm mới có ba ngày, mà đã làm đủ cả ba, lại càng ngày càng có xu thế bị nghiện. Nhưng trừ bỏ ngày đầu tiên lúc ân ái, Lộc Hàm khẩu giao giúp anh bắn lần thứ hai, hai ngày còn lại anh đều khắc chế chính mình, không phải là không muốn, mà anh sợ bản thân chưa già đã bị tinh tẫn thân vong.
Tắm rửa xong, Thế Huân đi đến phòng ngủ, lúc đẩy cửa phòng ra anh liền dừng lại.
“Ngủ ngon.” Thế Huân nghiêng đầu nhìn Lộc Hàm đang đứng trong phòng khách chúc ngủ ngon.
“… Ngô tổng, ngủ ngon!” Lộc Hàm sửng sốt một chút, sau đó trên mặt hiện lên một nụ cười tràn đầy sáng lạn.
“Ừm, đi ngủ sớm một chút đi.” Thế Huân cảm thấy rất kỳ quái, chẳng qua là chúc cậu ngủ ngon, có cần cao hứng như vậy không, nhưng nụ cười sáng lạn như vậy làm gương mặt bình thường của Lộc Hàm cũng lặp tức trở nên sáng ngời. Thế Huân nghĩ, có lẽ MB này trước nay chưa gặp qua đàn ông tốt bao giờ, vậy chính mình sau này sẽ quan tâm cậu hơn. Dù sao bản thân chỉ cần đối xử tốt với cậu tốt một chút, MB này tựa hồ sẽ đối lại anh vô cùng tốt, tính qua tính lại đều là mình có lời. Nghĩ như thế Thế Huân liền hảo tâm hướng Lộc Hàm tươi cười gật đầu, rồi mới trở về phòng ngủ.
Thế Huân cười với mình! Hơn nữa còn chúc mình ngủ ngon! Lộc Hàm đứng ngây ngốc ở phòng khách, trong đầu chỉ lặp lại hai câu nói này, miệng cười tươi đến không thể nào khép lại được.
Đúng rồi, hôm nay hai người lúc ân ái đem thư phòng làm cho hỏng bét, ngày mai Thế Huân vẫn ở đây làm việc đi, phải nhanh thu dọn chỉnh tề mới được.
Lộc Hàm trên mặt mang theo nụ cười ngu đần vội vàng chạy vào thư phòng…